Di Châu
-
Chương 8:
Tiếng chim hót ríu rít ngoài cửa sổ đánh thức Ân Ly, nàng mở mắt ra, vén chăn lên, vươn vai một cái. Quả thực là một đêm ngủ ngon, bây giờ đang là đầu xuân, ban đêm vẫn còn rất lạnh. Trước đây, khi ở nhà, nàng thường ngủ không ngon, nửa đêm sẽ bị tỉnh giấc. Vậy mà đến Kinh Thành, trong lúc mơ ngủ còn cảm thấy nóng một chút.
Nàng nhìn lên đỉnh màn, trong màn dường như thoang thoảng mùi hương thơm mát của xe lạnh, khi có khi không, lại còn có chút mùi tanh nữa.
“Cô nương, nên dậy rồi.” Liên Kiều ở bên ngoài nhỏ giọng gọi nàng. Ân Ly lắc lắc đầu, chắc là bên ngoài truyền vào, liền xốc lên chăn ngồi đến mép giường.
Liên Kiều tiến lên giúp nàng thay y phục, “Ây da, cô nương, đêm qua người thay áo lót sao?” Liên Kiều giúp nàng cởi áo ngủ, mặc lễ phục vào.
“Hả?”
“Cô nương đêm qua không phải người mặc bộ cẩm lý diễn liên sao?”
Ân Ly cúi đầu nhìn, trên người nàng mặc lại là bộ bích diệp liên hoa. Nàng cúi đầu, không thể nhớ chính xác tối hôm qua mình đã mặc bộ nào.
“Hai bộ y phục này của cô nương cũng gần giống nhau, chỉ là thêu hoa có chút không giống, chắc người nhớ lầm rồi.” Liên Bích ở bên cười mắng.
"Haiz, chắc nô tỳ đã nhớ nhầm rồi. Cô nương, phong cảnh của viện này rất độc đáo. Hôm qua tới đây trời đã tối nên buổi sáng dậy mới phát hiện ra. Tấn An công chúa đối với cô nương thật sự rất tốt. Sau khi ăn xong bữa sáng, người có thể đi dạo xung quanh viện thăm thú." Liên Kiều vô tư, rất nhanh vì chuyện khác mà lại hưng phấn lên.
Liên Bích đi đến đầu giường, lúc gỡ quả cầu huân hương treo trên trướng đỉnh xuống phát hiện hương liệu của quả cầu huân hương này vô cùng kỳ quái hỏi “ Ai đã đổi quả cầu huân hương này phải không?”
Lúc này, Xuân Oánh đang sửa soạn lại giường chiếu cười nói, “Ta sáng sớm lúc đến đây thấy huân cầu đã cháy hết rồi nên đã thay một cái khác.”
Ân Ly đang ngồi ở trước gương đồng trang điểm, nàng xưa nay không hay để ý đến những việc vặt này nên cũng không để tâm
Sau khi ăn sáng xong, bởi vi Xuân Oánh đã báo trước với Ân Ly, Tấn An công chúa đã cùng Thánh Thượng đi chùa Long Ẩn Tây Sơn cầu phúc, vài ngày nữa mới trở về. Ân Ly nghe vậy cũng bỏ luôn ý niệm đến thỉnh an công chúa, cùng Liên Kiều và Liên Bích đi dạo xung quanh viện phủ.
Tuy nói là nội viện nhưng đây chẳng khác gì một hoa viên, nhà thủy tạ hay hành lang có mái che đều không thiếu cái nào; cánh cửa, lan can, cửa sổ đều được trạm sắc tinh xảo, hoa văn tươi tắn, tường vách kiên cố, phía dưới có đá trắng ngọc thạch, tất cả toát lên vẻ tráng lệ. Giữa viện, cây cối xanh tươi, trăm hoa đua nở, dòng nước trong vắt uốn khúc ẩn hiện qua những bụi hoa và cây cối. Hai bên là đình đài, lan can bạch ngọc. Qua đình, hồ nước có cây cối, hoa lá, có núi non, sông nước thật khiến người ta không thể không ngắm nhìn.
Phong cảnh tuyệt đẹp khiến cho hai tiểu nha đầu kinh ngạc cảm thán. Ngay cả Ân Ly cũng vô cùng tán thưởng, nàng chưa bao giờ thấy qua phong cảnh tự nhiên mà không mất đi vẻ thanh nhã như vậy, quả thực là phong cách của hoàng gia. Xuân Oánh dẫn đường cho ba người cười nói: "Trước đây, sân viện này không giống như thế này, có lẽ đây là do chủ tử đặc biệt tu sửa vì cô nương, bỏ ra một số tiền lớn trong vài tháng thuê nhiều thợ giỏi về tu sửa.”
“Oa, Tấn An công chúa đối xử với cô nương thật tốt, còn đặc biệt vì cô nương mà tu sửa sân viện." Liên Kiều tán thưởng nói.
“…Chủ tử đối đãi với cô nương đúng là có khác, cô nương sau này sẽ hiểu thôi.” Xuân Oánh cười cười, liền quay đầu đi phía trước.
Đi dạo cả một ngày nhưng cũng chỉ thăm được một phần cảnh sắc. “Sân viện này quả thực rất lớn, phải mất mấy ngày mới có thể đi hết, phủ công chúa quả nhiên là phong cách hoàng gia.” Liên Kiều ngồi ở bên giường Ân Ly, đấm chân thở dài.
Xuân Oánh bưng nước ấm đến cho Ân Ly lau mặt: “Cô nương cứ từ từ thăm thú, hiện tại cũng không gấp gáp. Người muốn dùng bữa trước hay đi tắm trước?”
“Dùng bữa trước đi.”
Dùng xong cơm tối, tiêu hóa thức ăn, Ân Ly tắm gội xong đang muốn mặc áo lót vào lại thấy ngực trái có một dấu ấn, dấu ấn màu hồng xuất hiện trên làn da trắng nõn, mịn màng của nàng thật chói mắt. Nàng duỗi tay gãi gãi, không đau cũng không ngứa, cũng không bị phồng lên, chẳng lẽ bị côn trùng cắn ư? Tại sao nàng lại không cảm nhận được điều gì? Đã vậy lại bị cắn ở vị trí này, thật là khiến nàng vừa xấu hổ vừa phiền não.
Sau khi mặc xong y phục, nàng ra khỏi tịnh thất. Lúc đi ngủ bảo Liên Kiều để lại đèn. Đợi bọn họ đi ra ngoài, nàng liền cởi y phục ra làm lộ dấu ký đỏ kia, thoa thuốc mỡ đã được chuẩn bị sẵn. Sau khi thoa xong nàng sửa sang lại quần áo rồi thổi đèn đi ngủ.
Nàng nhìn lên đỉnh màn, trong màn dường như thoang thoảng mùi hương thơm mát của xe lạnh, khi có khi không, lại còn có chút mùi tanh nữa.
“Cô nương, nên dậy rồi.” Liên Kiều ở bên ngoài nhỏ giọng gọi nàng. Ân Ly lắc lắc đầu, chắc là bên ngoài truyền vào, liền xốc lên chăn ngồi đến mép giường.
Liên Kiều tiến lên giúp nàng thay y phục, “Ây da, cô nương, đêm qua người thay áo lót sao?” Liên Kiều giúp nàng cởi áo ngủ, mặc lễ phục vào.
“Hả?”
“Cô nương đêm qua không phải người mặc bộ cẩm lý diễn liên sao?”
Ân Ly cúi đầu nhìn, trên người nàng mặc lại là bộ bích diệp liên hoa. Nàng cúi đầu, không thể nhớ chính xác tối hôm qua mình đã mặc bộ nào.
“Hai bộ y phục này của cô nương cũng gần giống nhau, chỉ là thêu hoa có chút không giống, chắc người nhớ lầm rồi.” Liên Bích ở bên cười mắng.
"Haiz, chắc nô tỳ đã nhớ nhầm rồi. Cô nương, phong cảnh của viện này rất độc đáo. Hôm qua tới đây trời đã tối nên buổi sáng dậy mới phát hiện ra. Tấn An công chúa đối với cô nương thật sự rất tốt. Sau khi ăn xong bữa sáng, người có thể đi dạo xung quanh viện thăm thú." Liên Kiều vô tư, rất nhanh vì chuyện khác mà lại hưng phấn lên.
Liên Bích đi đến đầu giường, lúc gỡ quả cầu huân hương treo trên trướng đỉnh xuống phát hiện hương liệu của quả cầu huân hương này vô cùng kỳ quái hỏi “ Ai đã đổi quả cầu huân hương này phải không?”
Lúc này, Xuân Oánh đang sửa soạn lại giường chiếu cười nói, “Ta sáng sớm lúc đến đây thấy huân cầu đã cháy hết rồi nên đã thay một cái khác.”
Ân Ly đang ngồi ở trước gương đồng trang điểm, nàng xưa nay không hay để ý đến những việc vặt này nên cũng không để tâm
Sau khi ăn sáng xong, bởi vi Xuân Oánh đã báo trước với Ân Ly, Tấn An công chúa đã cùng Thánh Thượng đi chùa Long Ẩn Tây Sơn cầu phúc, vài ngày nữa mới trở về. Ân Ly nghe vậy cũng bỏ luôn ý niệm đến thỉnh an công chúa, cùng Liên Kiều và Liên Bích đi dạo xung quanh viện phủ.
Tuy nói là nội viện nhưng đây chẳng khác gì một hoa viên, nhà thủy tạ hay hành lang có mái che đều không thiếu cái nào; cánh cửa, lan can, cửa sổ đều được trạm sắc tinh xảo, hoa văn tươi tắn, tường vách kiên cố, phía dưới có đá trắng ngọc thạch, tất cả toát lên vẻ tráng lệ. Giữa viện, cây cối xanh tươi, trăm hoa đua nở, dòng nước trong vắt uốn khúc ẩn hiện qua những bụi hoa và cây cối. Hai bên là đình đài, lan can bạch ngọc. Qua đình, hồ nước có cây cối, hoa lá, có núi non, sông nước thật khiến người ta không thể không ngắm nhìn.
Phong cảnh tuyệt đẹp khiến cho hai tiểu nha đầu kinh ngạc cảm thán. Ngay cả Ân Ly cũng vô cùng tán thưởng, nàng chưa bao giờ thấy qua phong cảnh tự nhiên mà không mất đi vẻ thanh nhã như vậy, quả thực là phong cách của hoàng gia. Xuân Oánh dẫn đường cho ba người cười nói: "Trước đây, sân viện này không giống như thế này, có lẽ đây là do chủ tử đặc biệt tu sửa vì cô nương, bỏ ra một số tiền lớn trong vài tháng thuê nhiều thợ giỏi về tu sửa.”
“Oa, Tấn An công chúa đối xử với cô nương thật tốt, còn đặc biệt vì cô nương mà tu sửa sân viện." Liên Kiều tán thưởng nói.
“…Chủ tử đối đãi với cô nương đúng là có khác, cô nương sau này sẽ hiểu thôi.” Xuân Oánh cười cười, liền quay đầu đi phía trước.
Đi dạo cả một ngày nhưng cũng chỉ thăm được một phần cảnh sắc. “Sân viện này quả thực rất lớn, phải mất mấy ngày mới có thể đi hết, phủ công chúa quả nhiên là phong cách hoàng gia.” Liên Kiều ngồi ở bên giường Ân Ly, đấm chân thở dài.
Xuân Oánh bưng nước ấm đến cho Ân Ly lau mặt: “Cô nương cứ từ từ thăm thú, hiện tại cũng không gấp gáp. Người muốn dùng bữa trước hay đi tắm trước?”
“Dùng bữa trước đi.”
Dùng xong cơm tối, tiêu hóa thức ăn, Ân Ly tắm gội xong đang muốn mặc áo lót vào lại thấy ngực trái có một dấu ấn, dấu ấn màu hồng xuất hiện trên làn da trắng nõn, mịn màng của nàng thật chói mắt. Nàng duỗi tay gãi gãi, không đau cũng không ngứa, cũng không bị phồng lên, chẳng lẽ bị côn trùng cắn ư? Tại sao nàng lại không cảm nhận được điều gì? Đã vậy lại bị cắn ở vị trí này, thật là khiến nàng vừa xấu hổ vừa phiền não.
Sau khi mặc xong y phục, nàng ra khỏi tịnh thất. Lúc đi ngủ bảo Liên Kiều để lại đèn. Đợi bọn họ đi ra ngoài, nàng liền cởi y phục ra làm lộ dấu ký đỏ kia, thoa thuốc mỡ đã được chuẩn bị sẵn. Sau khi thoa xong nàng sửa sang lại quần áo rồi thổi đèn đi ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook