Di Châu
-
Chương 39:
Ý cười trên mặt Tuân Tề càng lộ rõ, hắn đích thân bước lên vén rèm xe ngựa giúp Ân Ly, nói: “Bổn vương đối cô nương vừa gặp như đã quen thân, lẽ nào cô nương không cho bổn vương chút mặt mũi nào sao?” Ân Ly nhìn nụ cười trên mặt vị Lục Vương Gia kia giống như đang đeo một chiếc mặt nạ giả tạo, cảm thấy lạnh sống lưng.
Lúc này, Xuân Oánh đang đứng phía sau muốn đi về phía hai tên lái xe ngựa bảo họ quay về Vương phủ gọi cứu viện thì tên Lục Vương Gia kia như có mắt sau lưng, quay đầu nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Xuân Oánh cô nương không cần lo lắng, bổn vương sẽ tự sai người đến Thất vương phủ thay các ngươi báo tin."
Tuy rằng giọng điệu của hắn nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén. Hắn quay đầu lại cười nói với Ân Ly bày ra dáng vẻ mời nàng lên xe. Ân Ly thấy bản thân không tránh nổi ải này nên chỉ đành bước lên.
Một lúc sau xe ngựa liền tới Linh Lê Viên, Lục Vương Gia yêu cầu một gian phòng lầu hai, vị trí cực kỳ tốt, đối diện với sân khấu phía dưới.
Ân Ly toàn thân cứng đờ ngồi trên ghế, nàng hoàn toàn không biết người trên sân khấu đang hát cái gì. Còn Lục Vương Gia bên cạnh thì vô cùng thưởng thức, thi thoảng theo nhịp của gánh hát hát theo vài câu hoặc quay đầu bình phẩm vài lời, hắn dường như hoàn toàn hòa mình trong vở kịch này.
Chỉ là Ân Ly rõ ràng nhìn thấy hắn thi thoảng liếc qua nhìn nàng với ánh mắt hung ác tựa như rắn độc vậy.
Sắc mặt Ân Ly tái nhợt, bỗng nhiên liền nhớ lần đầu tiên Tuân Du hẹn nàng. Mỗi lần hắn đưa ra yêu cầu đều dụ nàng đồng ý nhưng từ trước đến nay đều không ép buộc nàng. Ngay cả lần đầu tiên một mình nàng với hắn cũng chưa bao giờ thực sự sợ hắn. Ở bên cạnh hắn nàng luôn có cảm giác an tâm, trong tiềm thức dường như biết rằng hắn sẽ không làm hại nàng.
Hiện tại ngồi ở đây, nàng mới thực sự nhận ra rằng bản thân đã đối xử với hắn khác với mọi người từ lâu. Cho nên lúc ở trong hầm rượu, nàng mới nguyện ý làm chuyện đó cho hắn, nếu đổi là người khác có lẽ nàng thà chết cũng không đồng ý.
Trong lúc Ân Ly đang suy nghĩ miên man thì Tuân Tề ở bên cạnh bỗng ghé đến tai nàng nói: "Ân cô nương, ngươi và Thất đệ quen biết như thế nào vậy? Tại sao Tấn An công chúa đưa nàng đến chăm sóc nó? Bổn vương thật sự rất tò mò đấy."
Giọng nói như rắn độc của vị Lục Vương Gia kia truyền vào tai nàng, Ân Ly cả kinh sửng sốt, trực giác không muốn cùng hắn nhiều lời: “Tiểu nữ và Thất Vương gia quen nhau ở phủ công chúa, thân thể công chúa không khoẻ nên không tiện chăm sóc Vương Gia. Vì vậy, công chúa mới nhờ tiểu nữ đến chăm sóc Ngài ấy vài ngày. Trước đây, công chúa đã chiếu cố rất nhiều cho tiểu nữ nên tiểu nữ tự thấy bản thân cũng nên chia sẻ nỗi lo lắng với người.”
“Ồ, thì ra là vậy.” Lục Vương Gia cười cười, nghiêng người muốn nói gì đó thì cánh cửa phía sau bỗng nhiên bị đạp mạnh mở ra, tấm cửa bị đạp vào tường phát ra tiếng vang lớn khiến mọi người trong phòng hoảng hốt quay đầu lại.
Trước mặt là một thân nam nhân mặc mãng bào trách tụ (*) màu đen, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, sắc mặt có chút tái nhợt, tay cầm một thanh trường kiếm, quần áo hơi xộc xệch, dường như lúc đi rất vội vàng.
(*) Mãng bào trách tụ: áo choàng có tay áo hẹp. Đây là loại tay áo từ từ thu nhỏ về phía ống tay áo, rời thân nhất
Người nam tử đó chính là Tuân Du! Trái tim vốn đã vô cùng hoảng loạn của Ân Ly bỗng trở nên tan biến trong khoảnh khắc nàng nhìn thấy hắn.
Tuân Tề ở bên cạnh vẫn đang ngây người, sau khi phục hồi tinh thần lại liền đứng cười nói với Tuân Du: “Thất đệ sao lại tới đây? Thân thể đã khá hơn chưa?”
Nét mặt Tuân Du không chút biểu tình, hắn không nhìn về phía Ân Ly đang ngẩn người kia mà nhìn chằm chằm Tuân Tề, ánh mắt sắc bén, khóe miệng nhếch lên: "Lục hoàng huynh xem kịch hay tại sao lại không gọi thần đệ” Dứt lời liền bước vào trong phòng đi về phía Ân Ly đang bất động một chỗ.
Ân Ly cúi đầu nhìn dưới mặt đất, vốn định giả vờ bất động, không muốn bản thân cuốn vào cuộc chiến giữa hai huynh đệ kia thì bỗng dưng cảm thấy không khí trong phòng yên tĩnh lạ thường. Nàng ngẩng đầu thì thấy Tuân Du đang đứng ngay trước mặt nhìn mình, vội vàng đứng dậy, cúi đầu giống như đứa trẻ mắc lỗi không dám nhìn hắn.
Tuân Du cũng không để ý tới nàng, ngồi xuống chỗ của nàng, bang một tiếng đặt thanh trường kiếm xuống mặt bàn, sau đó cầm ly trà nàng đặt xuống trước đó uống sạch.
Khuôn mặt tái nhợt của Ân Ly bỗng phiếm hồng, mím môi đứng đó khi thấy hắn uống ly trà uống dở của mình.
Lúc này, Xuân Oánh đang đứng phía sau muốn đi về phía hai tên lái xe ngựa bảo họ quay về Vương phủ gọi cứu viện thì tên Lục Vương Gia kia như có mắt sau lưng, quay đầu nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Xuân Oánh cô nương không cần lo lắng, bổn vương sẽ tự sai người đến Thất vương phủ thay các ngươi báo tin."
Tuy rằng giọng điệu của hắn nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén. Hắn quay đầu lại cười nói với Ân Ly bày ra dáng vẻ mời nàng lên xe. Ân Ly thấy bản thân không tránh nổi ải này nên chỉ đành bước lên.
Một lúc sau xe ngựa liền tới Linh Lê Viên, Lục Vương Gia yêu cầu một gian phòng lầu hai, vị trí cực kỳ tốt, đối diện với sân khấu phía dưới.
Ân Ly toàn thân cứng đờ ngồi trên ghế, nàng hoàn toàn không biết người trên sân khấu đang hát cái gì. Còn Lục Vương Gia bên cạnh thì vô cùng thưởng thức, thi thoảng theo nhịp của gánh hát hát theo vài câu hoặc quay đầu bình phẩm vài lời, hắn dường như hoàn toàn hòa mình trong vở kịch này.
Chỉ là Ân Ly rõ ràng nhìn thấy hắn thi thoảng liếc qua nhìn nàng với ánh mắt hung ác tựa như rắn độc vậy.
Sắc mặt Ân Ly tái nhợt, bỗng nhiên liền nhớ lần đầu tiên Tuân Du hẹn nàng. Mỗi lần hắn đưa ra yêu cầu đều dụ nàng đồng ý nhưng từ trước đến nay đều không ép buộc nàng. Ngay cả lần đầu tiên một mình nàng với hắn cũng chưa bao giờ thực sự sợ hắn. Ở bên cạnh hắn nàng luôn có cảm giác an tâm, trong tiềm thức dường như biết rằng hắn sẽ không làm hại nàng.
Hiện tại ngồi ở đây, nàng mới thực sự nhận ra rằng bản thân đã đối xử với hắn khác với mọi người từ lâu. Cho nên lúc ở trong hầm rượu, nàng mới nguyện ý làm chuyện đó cho hắn, nếu đổi là người khác có lẽ nàng thà chết cũng không đồng ý.
Trong lúc Ân Ly đang suy nghĩ miên man thì Tuân Tề ở bên cạnh bỗng ghé đến tai nàng nói: "Ân cô nương, ngươi và Thất đệ quen biết như thế nào vậy? Tại sao Tấn An công chúa đưa nàng đến chăm sóc nó? Bổn vương thật sự rất tò mò đấy."
Giọng nói như rắn độc của vị Lục Vương Gia kia truyền vào tai nàng, Ân Ly cả kinh sửng sốt, trực giác không muốn cùng hắn nhiều lời: “Tiểu nữ và Thất Vương gia quen nhau ở phủ công chúa, thân thể công chúa không khoẻ nên không tiện chăm sóc Vương Gia. Vì vậy, công chúa mới nhờ tiểu nữ đến chăm sóc Ngài ấy vài ngày. Trước đây, công chúa đã chiếu cố rất nhiều cho tiểu nữ nên tiểu nữ tự thấy bản thân cũng nên chia sẻ nỗi lo lắng với người.”
“Ồ, thì ra là vậy.” Lục Vương Gia cười cười, nghiêng người muốn nói gì đó thì cánh cửa phía sau bỗng nhiên bị đạp mạnh mở ra, tấm cửa bị đạp vào tường phát ra tiếng vang lớn khiến mọi người trong phòng hoảng hốt quay đầu lại.
Trước mặt là một thân nam nhân mặc mãng bào trách tụ (*) màu đen, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, sắc mặt có chút tái nhợt, tay cầm một thanh trường kiếm, quần áo hơi xộc xệch, dường như lúc đi rất vội vàng.
(*) Mãng bào trách tụ: áo choàng có tay áo hẹp. Đây là loại tay áo từ từ thu nhỏ về phía ống tay áo, rời thân nhất
Người nam tử đó chính là Tuân Du! Trái tim vốn đã vô cùng hoảng loạn của Ân Ly bỗng trở nên tan biến trong khoảnh khắc nàng nhìn thấy hắn.
Tuân Tề ở bên cạnh vẫn đang ngây người, sau khi phục hồi tinh thần lại liền đứng cười nói với Tuân Du: “Thất đệ sao lại tới đây? Thân thể đã khá hơn chưa?”
Nét mặt Tuân Du không chút biểu tình, hắn không nhìn về phía Ân Ly đang ngẩn người kia mà nhìn chằm chằm Tuân Tề, ánh mắt sắc bén, khóe miệng nhếch lên: "Lục hoàng huynh xem kịch hay tại sao lại không gọi thần đệ” Dứt lời liền bước vào trong phòng đi về phía Ân Ly đang bất động một chỗ.
Ân Ly cúi đầu nhìn dưới mặt đất, vốn định giả vờ bất động, không muốn bản thân cuốn vào cuộc chiến giữa hai huynh đệ kia thì bỗng dưng cảm thấy không khí trong phòng yên tĩnh lạ thường. Nàng ngẩng đầu thì thấy Tuân Du đang đứng ngay trước mặt nhìn mình, vội vàng đứng dậy, cúi đầu giống như đứa trẻ mắc lỗi không dám nhìn hắn.
Tuân Du cũng không để ý tới nàng, ngồi xuống chỗ của nàng, bang một tiếng đặt thanh trường kiếm xuống mặt bàn, sau đó cầm ly trà nàng đặt xuống trước đó uống sạch.
Khuôn mặt tái nhợt của Ân Ly bỗng phiếm hồng, mím môi đứng đó khi thấy hắn uống ly trà uống dở của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook