Di Châu
Chương 117:

Liễu Giang thấy sắc mặt nàng càng ngày càng khó coi, khuyên nhủ: “Vương Phi, đêm nay ngài nghỉ ngơi trước đi, không cần phải nghĩ nhiều, sáng sớm ngày mai thần đưa người đi tìm Vương Gia. Tình hình trước mắt, ngài không thể xảy ra chuyện gì được.” Dứt lời liền đưa cho nàng một miếng thịt nướng, “Ngài ăn chút đi, đã mấy ngày nay ngài chưa ăn cơm rồi, cứ như thế mãi sao có thể trụ đến lúc vương gia trở về?”

Nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào miếng thịt nướng trước mắt một lúc lâu, cuối cùng vẫn cầm lấy. Liễu Giang nói đúng, nàng bây giờ không thể có chuyện gì được. Nàng cầm thịt nhét vào miệng mình, không cảm nhận được vị gì, nhưng nàng uống một ngụm nước lớn, nuốt thịt trong miệng xuống.

Đêm xuống, nàng nằm trong lều vải Liễu Giang chuẩn bị cho, nàng trằn trọc khó ngủ không yên, trong đầu toàn những suy nghĩ miên man khiến nàng sợ hãi vô cùng.

Nàng cuối cùng cũng tìm được hắn, hắn vẫn giống như xưa, nhìn nàng đầy dịu dàng thâm tình, nàng vui sướng phát điên, muốn nhào vào trong lòng hắn làm nũng như trước đây, nói với hắn nàng sợ hãi nhiều đến mức nào, nàng nhớ hắn nhiều như thế nào, để hắn dỗ dành nàng giống như trước đây....

Nhưng giữa chừng lại bị cái gì chặn lại, giống như có một bức tường trong suốt chắn trước mặt nàng. Nàng làm cách nào cũng không vượt qua được. Bỗng nhiên nàng nhìn thấy phía sau lưng hắn xuất hiện một con sâu lớn, nhe răng nanh đứng sau lưng hắn, hai chân quỳ sát đất, tư thế như muốn lao tới vồ lấy hắn.

Nàng sợ hãi vô cùng, lấy hết sức bình sinh gọi hắn, hắn lại chẳng có phản ứng gì, vẫn cười rất dịu dàng với nàng. Nàng liều mạng đập vào bức tường, thậm chí dùng cả thân mình nhưng lại chẳng có tác dụng gì, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị con sâu lớn đánh gục, kéo vào trong rừng sâu.

“Không… Đừng mà… Vương gia…” Nàng gào khóc, bỗng dưng lật mình một cái, cuối cùng cũng tỉnh dậy. Thì ra chỉ là một giấc mơ, trái tim nàng run sợ, nghĩ lại những cảnh trong mơ, nàng cuộn mình lại, trốn vào trong chăn yên lặng khóc thầm.

“ Vương Phi...” đột nhiên bên ngoài vang lên giọng nói Liễu Giang, nàng lập tức xoay người lại, sửa soạn lại tóc rối trên đầu, dùng nước lau qua loa mặt mình hai lần liền đi ra ngoài.



Liễu Giang nhìn đôi mắt sưng đỏ cùng cái mũi đỏ bừng của nàng, đưa cho nàng một cái bánh màn thầu và một túi nước sạch: “Vương Phi, ngài ăn sáng trước đi, hôm nay có rất nhiều việc phải làm.”

Nàng yên lặng nhận lấy bánh màn thầu, cắn một miếng lớn nuốt xuống. Trước khi xuất phát Liễu Giang có chuẩn bị cho nàng một cái túi, trong đó có mấy cái bánh màn thầu, mấy miếng thịt khô, nước, ngoài ra còn có một con dao nhỏ, mồi lửa và một ít thuốc thang linh tinh.

Nàng đem túi cột lên người, theo sau xuất phát với bọn người Liễu Giang.

Bây giờ là ban ngày, dọc đường đi Ân Ly cẩn thận quan sát địa hình chung quanh, nhận ra địa hình dưới đáy vực đúng là phức tạp vô cùng. Nguyên nhân lớn nhất là vì ở đây ít người lui tới, có cây phát triển vô cùng tươi tốt, cỏ cây còn cao hơn cả người, đến cả mình còn có khả năng đi lạc, nói gì đến chuyện tìm người.

Nhưng nàng không thể từ bỏ, trong tay nàng cầm cây gậy dài, đi đến đâu liền dùng gậy gạt cây cối ra, xem xem hắn có bị che lấp ở bên trong hay không, nhưng một ngày trôi qua vẫn không có kết quả gì.

Trở lại doanh trại, nàng mặt không cảm xúc nhai đồ ăn, vừa nhai vừa nghĩ về hành trình suốt ngày hôm nay, nghĩ xem trên đường có bỏ sót cái gì không. Cứ làm theo cách này, ba ngày trôi qua vẫn không thu hoạch được gì. Nàng càng im lặng hơn, cuồng thâm mắt ngày càng đậm, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Cả đêm nàng luôn tự hỏi, rốt cuộc là đã bỏ lỡ cái gì, sao vẫn chưa tìm thấy hắn?

Ngày thứ hai, mọi người theo lẽ cũ xuất phát từ doanh trại, Ân Ly đột nhiên muốn ở lại doanh trại, nàng luôn cảm thấy đã bỏ sót cái gì. Liễu Giang không có cách nào, liền để lại mấy binh lính bảo vệ nàng. Nàng quay lại chỗ tìm thấy xác ngựa, cẩn thận xem xét xung quanh, trên mặt đất, cỏ dại mọc thành cụm, trừ bỏ xác ngựa, hoàn toàn không có dấu vết gì.

Nàng cầm gậy dài đi dọc theo vách đá, cả vách đá đều là nham thạch màu than chì, đột nhiên nàng phát hiện một vết nứt nhỏ, nhỏ vô cùng, lẫn dưới nham thạch gập ghềnh, nếu nhìn không kỹ chắc chắn không thể phát hiện ra được. Nàng cẩn thận sờ sờ nham thạch hai bên khe hở, lại phát hiện trên nham thạch phía bên phải có dấu vết khe rãnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương