Di Châu
Chương 11:

Ân Ly làm sao chịu đựng được, lắc đầu muốn thoát khỏi sự khống chế của con người này, chiếc lưỡi trong miệng cũng kịch liệt kháng cự. “a…” Tuân Du ngửa cổ rên rỉ, đôi mắt thâm thúy khép hờ, vẻ mặt động tình khó nhịn. Ân Ly tuy là vô ý nhưng sự kháng cự không ngừng của nàng lại mang đến cho hắn không ít khoái cảm, Tuân Du cắm vào chỗ sâu liền dừng lại bất động, tận hưởng niềm sung sướng mà nàng mang lại.

Cái đầu vặn vẹo giống như đang chủ động chơi đùa nam căn, hàm răng nhỏ xinh trong miệng thi thoảng cọ sát đầu côn thịt khiến hắn run lên. Chiếc lưỡi không ngừng khuấy đảo, dường như đang chủ động liếm láp dọc theo vật thô dài đang dần đi sâu vào trong, đầu lưỡi thỉnh thoảng còn sẽ hung hăng cọ cọ vào khe rãnh và lỗ trên quy đầu.

Cơ bắp toàn thân Tuân Du căng chặt, bây giờ mới đang đầu mùa xuân, mà người lại đầy mồ hôi nóng, nét mặt phiếm hồng. “Thật là tiểu yêu tinh!” Hắn mắng một tiếng, buông cái tay đang nắm cằm nàng ra, nâng gáy nàng lên, lúc này không còn quan tâm đến việc gì khác nữa, chỉ muốn hung hăng làm cái miệng nhỏ chọc người này.

Tuân Du nửa quỳ trên miệng Ân Ly, một tay ấn mạnh nàng xuống, một tay chống đỡ đầu giường, mạnh mẽ đẩy mạnh eo và mông, côn thịt đỏ tím thô dài chọc thẳng đến chỗ sâu nhất trong miệng nàng, còn hung hăng ở cổ họng xoay vài vòng rồi lại rút ra chọc vào, cứ như thế lặp đi lặp lại.

Côn thịt càng vào càng sâu, thi thoảng còn đụng tới cổ họng khiến Ân Ly nôn khan. Lúc này, lý trí của Tuân Du đã hoàn toàn biến mất, nhân lúc nàng nôn khan liền đưa côn thịt đẩy vào trong thực quản, tận hưởng cảm giác căng chặt co rút. Đôi mắt đen thẫm, động tác càng thêm hung bạo hơn, tiếng thở dốc của nam tử vang vọng khắp căn phòng.

Ở mấy trăm lần luật động cuối cùng, động tác của Tuân Du càng lúc càng nhanh, càng tiến càng sâu, cuối cùng hắn gầm lên một tiếng bắn vào trong.



Sau khi phát tiết xong, cuối cùng hắn cũng lấy lại lý trí, nhẹ nhàng rút côn thịt ra. Miệng của Ân Ly đã sưng đỏ, trên mặt đều là nước bọt và tinh dịch. Tuân Du khẽ vuốt cặp môi thơm ngọt bị sưng có chút dọa người kia, trong lòng bất giác hối hận. Cũng chỉ có tiểu yêu tinh là nàng mới khiến hắn mất trí như vậy.

Hắn đưa nàng vào tịnh thất, giúp nàng tắm rửa sạch sẽ hết những dấu vết hoan ái, căn phòng cũng được khôi phục như cũ. Ôm nàng một lần nữa nằm trên giường, hắn lấy thuốc mỡ thoa lên đôi môi sưng đỏ, có điều trên môi còn dễ xử lí, chỉ sợ là bên trong cũng bị thương rồi, ngày mai phải sắc chút thuốc dỗ nàng uống mới được.

Không bao lâu liền ôm nàng chìm vào giấc ngủ…

Ngày thứ hai, Ân Ly dậy sớm cảm thấy cổ họng không bình thường, rất đau, giọng nói cũng bị khàn khàn. Liên Kiều thấy vậy liền nghĩ đêm qua tiểu thư có thể bị lạnh bèn vội vàng đi tìm Xuân Oánh mời đại phu đến xem bệnh.

Không lâu sau, Xuân Oánh dẫn một lão ngự y đến, lão nhân bắt mạch, suy nghĩ một lát rồi nói: “ Cổ họng bị đau rát như vậy, ta thấy là do cô nương bị cảm lạnh vào ban đêm, không có vấn đề gì nghiêm trọng, lão phu kê một phương thuốc uống hai ngày là sẽ khỏi, không cần lo lắng.”

“Nhưng cô nương nhà ta không chỉ cổ họng không khoẻ mà quai hàm cũng đau nhức, đến nỗi không thể há miệng ăn, cái này cũng đều là do bị cảm lạnh gây ra sao?” Liên Bích thấy lão nhân này bắt mạch, kê thuốc qua loa, vội vàng nên liền hỏi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương