Di Châu
Chương 107:

Lão phu nhân nghe nha hoàn nói lại thực sự vô cùng kinh ngạc, không rõ Thất Vương Gia vào nhà lúc nào, lại còn tìm được viện của Ân Ly. Bây giờ nghe nha hoàn đến báo, đích thị là hai người đang mặn nồng với nhau trong phòng.

Lão phu nhân ho nhẹ hai tiếng, phái hai bà mụ có kinh nghiệm đến viện của Ân Ly để chờ hầu hạ. Dù sao thì cũng không biết hai người bọn họ khi nào xong, không đợi nữa, để cho hạ nhân dọn món lên, liền cùng Ân Duyệt ngồi xuống dùng bữa tối.

Mai cho đến nửa canh giờ sau, phòng Ân Ly mới không còn tiếng động. Chỉ trong chốc lát, truyền tới một giọng nam khàn khàn: “Chuẩn bị nước.”

Hai bà mụ mắt sắp nhíu cả lại đứng ở trong viện, nghe phân phó liền vội vàng nói với nô tài chuẩn bị nước nóng mang qua.

Vừa mở cửa phòng một mùi hương dâm mỹ ập vào mặt họ, mấy tên sai vặt mới hai mấy xuân xanh bỗng chống đỏ mặt cả lên, hai bà mụ quay đầu hung hăng nhìn bọn chúng liếc một cái, đến mức mấy tên kia sợ quá cúi đầu không dám nhìn tiếp.

Trong phòng đã thành một bãi bừa bộn, ở cửa vào còn một bãi nước nhỏ, dẫm lên lại có cảm giác nhớt nhớt, cách đó không xa thì lại rơi vãi vài món y phục, bà mụ vội vàng thu dọn hết những thứ trên mặt đất, gọi nha hoàn đến quét tước lại gian phòng sạch sẽ.

Rất nhanh trong ngoài đã được dọn dẹp xong, đám người vội vàng rút ra ngoài.

Tuân Du nghe bên phòng ngoài không còn tiếng động, liền xốc rèm giường, ôm Ân Ly đang mê man đặt vào trong thùng nước. Thư thái ngâm mình trong nước ấm.

Ân Ly cuối cùng cũng tỉnh lại, vừa tỉnh lại phát cáu. Tuy là lúc nãy nàng mơ mơ hồ hồ nhưng hắn lên tiếng gọi người đến nàng vẫn biết, lại không có cách nào ngăn cản hắn.

Giờ thì hay rồi, đừng nói là tổ mẫu đã biết, trong mắt hạ nhân đều biết tên này trộm vào đây để sủng hạnh nàng! Nàng còn mặt mũi nào mà đi gặp người ngoài nữa chứ!

Tuân Du tựa đầu vào thành của thùng nước nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng giận hờn, liền vén tóc mân mê cặp má hồng, cười trêu nàng, vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Tóc trên mặt làm nàng ngứa ngứa, Ân Ly liếc hắn một cái, hất tay đuổi hắn đi. Tuân Du khép mắt, gạt tóc ra khỏi má nàng, lại trêu đùa chóp mũi nàng, cứ như muốn đùa cợt nàng thêm nữa.

Ân Ly nổi giận, nắm lấy bàn tay của hắn, há miệng táp một cái, giống như thỏ con nóng nãy cắn vậy.



Tuân Du hả hê cười lớn, không hề có ý định thu tay lại, gương mặt sủng ái nàng.

Ân Ly thấy thế hừ một tiếng, buông tay hắn, quay đầu sang một bên phớt lờ hắn. Trên tay hắn lưu lại vài dấu răng, nàng sao nỡ làm đau hắn, chẳng qua là làm bộ làm tịch thôi.

Tuân Du tiến sát đến nàng, ngực hắn áp vào lưng nàng, cằm tựa lên bả vai mềm yếu, khoan khoái hít thở. Ân Ly bĩu môi, lắc vai để hất cằm hắn xuống, hắn lại càng dán chặt vào nàng, đưa tay ôm lấy eo nàng.

Hắn khẽ nói: “Nếu có chuyện gì xảy ra, lão phu nhân sẽ không tự mình qua đây chứ?”

Ân Ly bị hắn nhắc cho tỉnh người, lạnh cả người, đẩy mạnh hắn ra rồi tự mình đứng lên. Nàng không thèm quan tâm, cứ thế trần truồng bước ra khỏi thùng nước, luống cuống tìm xiêm y.

Tuân Du ngồi trong thùng, cánh tay gác lên thành thùng, giương mắt thưởng thức thân hình nõn nà trắng như tuyết của nàng, yểu điệu thướt tha, nhìn thấy nàng trần truồng đi tới lui trước mặt hắn, thật sự làm hắn dễ chịu.

Ân Ly mặc xiêm y xong quay lại nhìn hắn, mới phát hiện hắn vẫn không hề nhúc nhích trong thùng nước, nhìn thấy ánh mắt của hắn là nàng hiểu ngay, hắn lại động tình muốn sủng ái nàng.

Tên này thật quá dâm dục rồi!

Ân Ly cắn xong nhưng trong lòng vẫn còn mắng hắn, ngoài miệng thì lại rất đoan chính hỏi: “Điện hạ không qua đó sao?” Nàng hy vọng hắn sẽ không qua, như vậy nàng có thể cảm thấy bớt xấu hổ.

Hắn sẽ không chìu theo ý nàng, chống tay bước ra khỏi thùng nước, một thân trần truồng đầy nước. Côn thịt giữa hai chân hắn to lớn, cũng lưu lại vài giọt nước.

Ân Ly lập tức trừng mắt, xoay người rời khỏi phòng trong.

Không lâu sâu hắn đã thay xong y phục bước ra phòng ngoài, Ân Ly nhìn thấy y phục hắn mới thay, thầm nghĩ: tổ mẫu đưa hai bà mụ đến phục vụ quả là lão làng, cũng không biết tìm đâu cho hắn bộ y phục này, lại còn rất vừa người.

Tuân Dụ lại không quan tâm lắm đến việc nàng đang giãy dụa, nắm lấy tay nàng dắt ra cửa, vẫn còn thấp giọng khiển trách: “A Di, chớ nghĩ được sủng mà kiêu căng, phải nghe lời phu quân. Tổ mẫu dạy phải để trong lòng.”

Ân Ly nghe mấy chữ này thiếu chút nữa là thở không nỗi, vừa nghe lại nhớ đến hắn, lúc nãy ở trong phòng làm khổ nàng thế nào, nàng đã không có cách nào đối mặt với mấy chữ này nữa rồi!



Ra khỏi phòng cũng không yên với hắn, chỉ đành phải mặc hắn lôi đi.

Mấy nha hoàn đi sau họ vài bước, cũng đỏ bừng cả mặt, thật chưa thấy chủ quân nhà ai lại yêu thương phu nhân đến vậy, ngay cả bước đi cũng phải nắm tay dắt.

Bất luận Ân Ly trong lòng có bao nhiêu không muốn, thì cũng vẫn đến rồi. Ân Ly đứng ngoài cửa do dự không dám đi vào trong, Tuân Du quay đầu nhìn nàng một cái, cũng không miễn cưỡng, liền một mình bước vào.

Ân Ly hoảng sợ, vội càng chạy tới bên cạnh, ôm lấy cánh tay hắn, sợ hắn không đợi nàng mà bước vào, Tuân Du trong mắt hiện lên ý cười, lặng lẽ bước chậm lại chờ nàng.

Lão phu nhân thấy hai người bước vào liền vội vã đứng dậy đón, Tuân Du đi nhanh đỡ lấy bà, nói: “Làm cho lão phu nhân đợi lâu rồi, là lỗi của bổn vương, lão phu nhân mời ngài ngồi.”

Lão phu nhân theo lời nói ngồi xuống, cười ha ha nhìn hai người nói: “Đói bụng hả, ta đã cho người chuẩn bị cơm nước, mau ngồi xuống ăn đi.”

Ân Ly đỏ mặt cúi đầu đứng ở bên cạnh, sợ tổ mẫu đột nhiên hỏi tới mình.

Lão phu nhân thấy thế đưa tay vỗ lưng nàng: “A Di qua đây ngồi nào.” Hoàn toàn không nhắc gì đến chuyện kia.

Nhưng trong bữa ăn Tuân Du lại nói: “A Di rất lâu không gặp người, ngày nào cũng nhắc đến với bổn vương, giờ thấy người khỏe mạnh lại không dễ dàng gì đến được kinh thành, để nàng lại đây hiếu kính với người vài hôm, cũng coi như giải tỏa được nỗi lòng của nàng.”

Ân Ly nhịn không được quay lại nhìn hắn, nàng không nghĩ hắn lại nói những lời này với tổ mẫu, vốn dĩ nàng nghĩa hắn chỉ mong nhanh nhanh lôi nàng về phủ.

Lão phu nhân mỉm cười vui vẻ, nói: “Đa tạ Vương Gia. Nếu như không chê gian nhà này thô sơ, người có thể cùng A Di lưu lại đây, cũng tránh việc Vương Gia tới lui mệt nhọc.”

Tuân Du như được gãi trúng tim đen, vội vàng gật đầu đồng ý.

Chỉ có Ân Ly cúi đầu ở một bên, mặt đỏ như sắp thổ huyết tới nơi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương