Di Châu
-
Chương 100:
Hắn từ thư phòng bước ra, đi đến hành lang thì gặp Phúc bá, dặn dò mọi chuyện liên quan đến tiếp đãi lão phu nhân, mới chậm rãi bước về phòng ngủ,
Quá nửa tháng, xe ngựa của Ân phủ chậm rãi đến cổng thành, Ân Ly cùng Tuân Du đã đứng đợi từ sớm, Ân lão phu nhân nắm tay Ân Duyệt bước xuống xe ngựa.
Ân Ly vội vàng nghênh tiếp, hai mắt đẫm lệ: “Tổ mẫu, đệ đệ…” Tay ôm lấy lão phu nhân, nước mắt rơi lã chã.
Lão phu nhân hốc mắt đã đỏ, một hồi lâu không nói nên lời. Ba người chụm lại khóc nức nở.
Tuân Du ở bên nhìn thấy thê tử khóc không thành tiếng, cũng đau lòng không dứt, Một lúc sau mới tiến đến chỗ lão phu nhân chắp tay hành lễ: “Lão phu nhân vạn an.”
Lão phu nhân lúc này mới khôi phục lại chút tinh thần, vỗ vỗ lưng an ủi Ân Ly, tiến đến đỡ tay Tuân Du, nói: “Làm sao dám phiền Vương gia đích thân đến đón, nên để lão phụ đến Vương Phủ bái kiến mới phải.”
Tuân Du cung kính đáp: “Lão phu nhân người là trưởng bối, làm gì có chuyện trưởng bối lại tự mình đến chỗ vãn bối để thụ lễ, lão phu nhân thật sự chê cười rồi.”
Lão phu nhân gật gật đầu. Nhìn thấy cháu gái sắc mặt hồng hào, cũng biết được một năm qua nàng ở kinh thành rất khỏe mạnh. Dọc đường đi cũng có nghe người bên ngoài nhắc tới việc Thất Vương Gia cùng Vương phi ân ân ái ái nồng thắm.
Mặc dù một số người chế nhạo điều này, nói rằng chẳng qua chỉ là cặp phu thê mới cưới, ai biết Thất Vương phi có thể được sủng ái bao lâu nhưng vẫn không làm giảm đi niềm tin của lão phu nhân đối với Tuân Du. Hiện giờ thấy hắn kính cẩn như vậy, liền cảm thấy hài lòng hơn đối với hôn sự này của cháu gái.
Mọi người lại lên xe ngựa, Tuân Du đích thân dẫn đường tới trạch viện gần Quốc Tử Giám.
Ân Ly cùng với Ân Duyệt đỡ lão phu nhân xuống xe ngựa. Trạch viện này cũng không xa lạ với mọi người, đây là nơi mà một năm trước Ân Ly xuất giá. Tuân Du cố tình chọn vị trí này, là để Ân Duyệt có thể ở nếu đến Kinh thành nhập học.
Ân Duyệt giờ đã cao hơn trước, còn cao hơn Ân Ly nửa cái đầu, thấy vậy Ân Ly cứ ngạc nhiên không thôi, còn hỏi hắn ăn gì ở nhà, lại có thể cao hơn cả tỷ tỷ như vậy.
Điều này làm cho Ân Duyệt thích thú cười khanh khách. Vốn dĩ Ân gia tính để cho Ân Duyệt tham gia khảo giám sinh sớm hai năm, nhưng vị lão sư Tuân Du mời về từ Thái Học Viện khi xem qua bài vở của Ân Duyệt, vẫn đề nghị nên để Ân Duyệt đến Kinh tham gia cuộc thi trễ hơn một chút. Ân gia thực sự rất kính trọng lão sư kia, do vậy nên năm nay là năm đầu tiên Ân Duyệt dự thi.
Mọi chuyện trong nhà Tuân Du đã phân phó hạ nhân sắp xếp đâu vào đấy, còn vì họ mà sắm thêm nhiều nha hoàn, sắp xếp cả mấy đầu bếp mới ở hậu viện, thật sự quá thỏa đáng rồi.
Buổi tối mọi người ngồi lại cùng nhau ăn cơm, rất náo nhiệt. Ân Ly hôm nay thực sự rất cao hứng, lén sau lưng Tuân Du uống hết mấy chén rượu, Tuân Du thấy nàng vui vẻ như vậy cũng không ngăn cản. Tới đêm lúc phải trở về phòng cũng lại bám riết ở cửa không chịu đi.
Lão phu nhân thấy vậy vừa giận vừa buồn cười, vừa mắng nàng, vừa xin lỗi Tuân Du. Tuân Du cũng là vì nàng mà nở nụ cười, thấy nàng thực sự muốn ở cùng người nhà sum họp, liền thương lượng với lão phu nhân: “A Di ở Kinh thành lâu quá rồi chưa gặp người nhà, đã như vậy, tối này để nàng ở lại, ngày mai con qua đón phu nhân về phủ.”
Lão phu nhân thấy Tuân Du không hề so đo, chính bản thân mình cũng rất muốn gần bên Ân Ly, liền đáp ứng ngay.
Tuân Du chắp tay hành lễ từ biệt lão phu nhân, một mình lẻ loi trở về Vương Phủ.
Quá nửa tháng, xe ngựa của Ân phủ chậm rãi đến cổng thành, Ân Ly cùng Tuân Du đã đứng đợi từ sớm, Ân lão phu nhân nắm tay Ân Duyệt bước xuống xe ngựa.
Ân Ly vội vàng nghênh tiếp, hai mắt đẫm lệ: “Tổ mẫu, đệ đệ…” Tay ôm lấy lão phu nhân, nước mắt rơi lã chã.
Lão phu nhân hốc mắt đã đỏ, một hồi lâu không nói nên lời. Ba người chụm lại khóc nức nở.
Tuân Du ở bên nhìn thấy thê tử khóc không thành tiếng, cũng đau lòng không dứt, Một lúc sau mới tiến đến chỗ lão phu nhân chắp tay hành lễ: “Lão phu nhân vạn an.”
Lão phu nhân lúc này mới khôi phục lại chút tinh thần, vỗ vỗ lưng an ủi Ân Ly, tiến đến đỡ tay Tuân Du, nói: “Làm sao dám phiền Vương gia đích thân đến đón, nên để lão phụ đến Vương Phủ bái kiến mới phải.”
Tuân Du cung kính đáp: “Lão phu nhân người là trưởng bối, làm gì có chuyện trưởng bối lại tự mình đến chỗ vãn bối để thụ lễ, lão phu nhân thật sự chê cười rồi.”
Lão phu nhân gật gật đầu. Nhìn thấy cháu gái sắc mặt hồng hào, cũng biết được một năm qua nàng ở kinh thành rất khỏe mạnh. Dọc đường đi cũng có nghe người bên ngoài nhắc tới việc Thất Vương Gia cùng Vương phi ân ân ái ái nồng thắm.
Mặc dù một số người chế nhạo điều này, nói rằng chẳng qua chỉ là cặp phu thê mới cưới, ai biết Thất Vương phi có thể được sủng ái bao lâu nhưng vẫn không làm giảm đi niềm tin của lão phu nhân đối với Tuân Du. Hiện giờ thấy hắn kính cẩn như vậy, liền cảm thấy hài lòng hơn đối với hôn sự này của cháu gái.
Mọi người lại lên xe ngựa, Tuân Du đích thân dẫn đường tới trạch viện gần Quốc Tử Giám.
Ân Ly cùng với Ân Duyệt đỡ lão phu nhân xuống xe ngựa. Trạch viện này cũng không xa lạ với mọi người, đây là nơi mà một năm trước Ân Ly xuất giá. Tuân Du cố tình chọn vị trí này, là để Ân Duyệt có thể ở nếu đến Kinh thành nhập học.
Ân Duyệt giờ đã cao hơn trước, còn cao hơn Ân Ly nửa cái đầu, thấy vậy Ân Ly cứ ngạc nhiên không thôi, còn hỏi hắn ăn gì ở nhà, lại có thể cao hơn cả tỷ tỷ như vậy.
Điều này làm cho Ân Duyệt thích thú cười khanh khách. Vốn dĩ Ân gia tính để cho Ân Duyệt tham gia khảo giám sinh sớm hai năm, nhưng vị lão sư Tuân Du mời về từ Thái Học Viện khi xem qua bài vở của Ân Duyệt, vẫn đề nghị nên để Ân Duyệt đến Kinh tham gia cuộc thi trễ hơn một chút. Ân gia thực sự rất kính trọng lão sư kia, do vậy nên năm nay là năm đầu tiên Ân Duyệt dự thi.
Mọi chuyện trong nhà Tuân Du đã phân phó hạ nhân sắp xếp đâu vào đấy, còn vì họ mà sắm thêm nhiều nha hoàn, sắp xếp cả mấy đầu bếp mới ở hậu viện, thật sự quá thỏa đáng rồi.
Buổi tối mọi người ngồi lại cùng nhau ăn cơm, rất náo nhiệt. Ân Ly hôm nay thực sự rất cao hứng, lén sau lưng Tuân Du uống hết mấy chén rượu, Tuân Du thấy nàng vui vẻ như vậy cũng không ngăn cản. Tới đêm lúc phải trở về phòng cũng lại bám riết ở cửa không chịu đi.
Lão phu nhân thấy vậy vừa giận vừa buồn cười, vừa mắng nàng, vừa xin lỗi Tuân Du. Tuân Du cũng là vì nàng mà nở nụ cười, thấy nàng thực sự muốn ở cùng người nhà sum họp, liền thương lượng với lão phu nhân: “A Di ở Kinh thành lâu quá rồi chưa gặp người nhà, đã như vậy, tối này để nàng ở lại, ngày mai con qua đón phu nhân về phủ.”
Lão phu nhân thấy Tuân Du không hề so đo, chính bản thân mình cũng rất muốn gần bên Ân Ly, liền đáp ứng ngay.
Tuân Du chắp tay hành lễ từ biệt lão phu nhân, một mình lẻ loi trở về Vương Phủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook