Chính những âm thanh từ chiếc radio của tay nhân viên bảo vệ đã làm lộ anh ta. Tôi đang mê mải bận rộn với một thứ chưa từng bao giờ thử qua thì nghe thấy nó. Tôi đang xử trí phần thân mình với mũi dao và có thể cảm nhận được sự hưởng ứng thực sự đầy kích thích đầu tiên chạy dọc sống lưng và xuống hai chân, vì thế tôi không muốn dừng lại. Nhưng một cái radio... Đó là tin xấu hơn là chỉ đơn thuần chuyện một nhân viên bảo vệ đang tới. Nếu anh ta gọi tăng viện hay yêu cầu phong tỏa đường, rất có thể tôi sẽ thấy vài điều mình vừa làm có phần hơi khó giải thích.

Tôi nhìn xuống Jaworski. Hắn đã gần xong xuôi, dẫu vậy tôi vẫn không thấy hạnh phúc với cách thức mọi thứ đã diễn ra. Quá nhiều sự lôi thôi bừa bãi và tôi đã không thực sự tìm thấy cái mình tìm kiếm. Đã có vài khoảnh khắc ngắn ngủi tôi cảm thấy đã tiến tới cận kề điều gì đó kỳ diệu, một phát kiến kinh ngạc về... cái gì kia? Mặt nước đang bập bềnh ngoài ô cửa sổ chăng? Nhưng chuyện đó đã không xảy ra, cho dù nó có là gì đi nữa. Giờ đây tôi bị bỏ lại với một gã cưỡng bức trẻ em chưa được xử trí hoàn tất, chưa sạch sẽ, chưa gọn gàng, chưa làm tôi hài lòng, một tay nhân viên bảo vệ đang trên đường tới gặp chúng tôi.

Tôi ghét phải kết thúc một cách hấp tấp. Đó thực sự là một khoảnh khắc quan trọng, một sự giải tỏa cho cả hai chúng tôi, Người lữ hành Tối Tăm và tôi. Nhưng tôi còn lựa chọn nào khác đây? Trong một quãng thời gian thật lâu - quá lâu, quả thực là vậy và tôi thấy thật sự xấu hổ, tôi nghĩ tới chuyện giết tay bảo vệ và tiếp tục công việc của mình. Hẳn sẽ rất dễ dàng và tôi có thể tiếp tục khám phá với một sự khởi đầu mới mẻ...

Nhưng không. Tất nhiên là không. Làm vậy không ổn. Người bảo vệ hoàn toàn vô tội, cũng vô tội như bất cứ ai có thể và vẫn sống được tại Miami. Chắc chắn anh ta chưa hề làm gì tồi tệ hơn ngoạc mồm ra chửi những tay lái xe khác vài lần trên cao tốc Palmetto Expressway. Có thể nói là trắng bong như tuyết. Không, tôi cần khẩn trương rút lui, đó là tất cả những gì tôi có thể làm. Nếu tôi buộc phải để gã lao công lại đó chưa được hoàn tất chu đáo và chưa được hài lòng - được thôi, chúc may mắn hơn lần sau vậy.

Tôi nhìn chằm chằm xuống gã sâu bọ bẩn thỉu và cảm thấy mình tràn ngập cảm giác ghê tởm. Hắn là một đống bầy nhầy bê bết máu, trên mặt bê bết thứ chất lỏng ướt nhẫy bẩn thỉu. Một dòng máu đỏ kinh khủng rỉ ra từ miệng hắn. Trong một cơn phẫn nộ bùng phát, tôi vung dao cắt ngang cổ họng Jaworski. Ngay lập tức, tôi hối tiếc sự cộc cằn của mình. Cả một vòi máu ghê rợn òng ọc phun ra, cảnh tượng làm cho hành động của tôi càng thêm đáng tiếc, một sai lầm thảm hại. Cảm thấy bị vấy bẩn và không hài lòng, tôi vùng dậy lao ra cầu thang. Một tràng cằn nhằn lạnh lùng hờn dỗi từ Người lữ hành Tối Tăm bám theo sau.

Tôi rẽ ra khỏi cầu thang ở lầu hai, nép sát tường và lần tới bên một ô cửa sổ chưa lắp kính. Phía dưới, tôi có thể thấy chiếc xe chạy điện của người bảo vệ đã đỗ lại, quay mũi về hướng Old Cutler - điều này, tôi hy vọng, có nghĩa là anh chàng đã tới theo hướng khác và không thấy chiếc xe của tôi. Đứng bên cạnh xe, một anh chàng trẻ tuổi béo tròn có nước da màu ô liu, tóc đen và một bộ ria con kiến cũng màu đen đang ngước nhìn lên tòa nhà - thật may vào lúc này anh ta đang nhìn về đầu kia của tòa nhà.

Anh chàng này đã nghe thấy gì? Hay chỉ đơn thuần đang thực hiện cuộc tuần tra như thường lệ? Tôi buộc phải hy vọng là thế. Nếu đúng là anh ta đã nghe thấy gì đó. Nếu anh ta đứng ngoài tòa nhà và gọi tăng viện, rất có khả năng tôi sẽ bị tóm. Cho dù tôi là một anh chàng thông minh ăn nói hoạt bát, tôi không cho rằng mình đủ cừ khôi để dùng miệng lưỡi mở đường thoát khỏi chuyện này.

Tay bảo vệ trẻ tuổi đưa một ngón cái lên bộ ria gãi như thể động viên nó dài thêm ra. Anh ta cau mày, đưa mắt nhìn lên khắp mặt tiền tòa nhà. Tôi lùi vào trong. Một lát sau, khi thò đầu ra, tôi chỉ còn nhìn thấy đỉnh đầu anh ta. Tay bảo vệ đang đi vào.

Tôi đợi cho tới khi nghe thấy tiếng bước chân anh ta trên cầu thang. Sau đó, tôi lao ra ngoài cửa sổ, nằm giữa lầu một và lầu hai, bám các ngón tay vào gờ xi măng của khung cửa, rồi buông tay nhảy xuống. Tôi tiếp đất thật thảm hại, một cổ chân bị trẹo trên một hòn đá, một bên khuỷu tay trầy da. Nhưng bằng tốc độ khập khiễng xuất sắc nhất của mình, tôi hối hả lần vào màn đêm và tìm tới chỗ chiếc xe.

Tim tôi đập thình thịch khi cuối cùng cũng ngồi được lên ghế lái xe. Tôi ngoái đầu nhìn lại phía sau và không thấy bóng dáng tay bảo vệ đâu. Tôi nổ máy, với đèn pha vẫn đang tắt, tôi lái xe đi nhanh và êm ái nhất có thể ra đường Old Cutler, hướng về phía Nam Miami và chọn con đường dài để quay về nhà, theo tuyến xa lộ Dixie Highway[34]. Mạch của tôi vẫn còn đập giần giật trong tai. Thật là một mối nguy hiểm ngớ ngẩn tôi vừa chuốc lấy. Trước đây, tôi chưa bao giờ làm chuyện gì bột phát đến thế, chưa bao giờ làm bất cứ điều gì mà không lên kế hoạch cẩn thận. Đó là Phương pháp Harry: cẩn thận, an toàn, chuẩn bị chu đáo. Những chiến binh của Bóng tối.

Thay vì thế là thế này đây. Tôi đã có thể bị tóm. Tôi đã có thể bị nhìn thấy. Ngu ngốc, hết sức ngu ngốc, nếu tôi không kịp nghe thấy sự xuất hiện của anh chàng bảo vệ trẻ tuổi kia đúng lúc, rất có thể tôi đã phải giết anh ta. Giết một người vô tội bằng bạo lực, tôi dám chắc Harry sẽ không tán thành. Và chuyện đó cũng thật bừa bộn, khó chịu.

Tất nhiên, tôi vẫn chưa được an toàn, tay bảo vệ hoàn toàn có thể dễ dàng ghi lại biển kiểm soát xe tôi nếu anh ta đi ngang qua trên chiếc xe điện bé nhỏ của mình. Tôi đã mạo hiểm một cách thiếu suy nghĩ đến khủng khiếp, đi ngược lại mọi quy trình cẩn trọng của mình, đã mạo hiểm cả cuộc đời được xây dựng một cách cẩn trọng để đổi lấy cái gì chứ? Một lần giết chóc đầy kịch tính chăng? Thật xấu hổ cho tôi. Tận sâu thẳm trong những ngóc ngách tăm tối của tâm trí, một tiếng vọng vang lớn, Ồ phải, thật đáng xấu hổ, cùng tiếng tặc lưỡi quen thuộc.

Tôi hít một hơi thật sâu và nhìn xuống bàn tay đang đặt trên vô lăng của mình. Nhưng cũng thật hồi hộp, phải không? Những gì vừa diễn ra quả là kích động đến hoang dại, ngập tràn sức sống, những cảm giác mới lạ và sự thất vọng sâu sắc. Đó là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ và thú vị. Cảm giác lạ lùng rằng tất cả sẽ đi tới đâu đó, một nơi quan trọng, mới mẻ nhưng lại rất quen thuộc, tôi thực sự cần khám phá nó sâu hơn vào lần sau.

Nhưng tất nhiên sẽ chẳng có lần sau nào hết. Chắc chắn tôi sẽ không bao giờ làm chuyện gì ngu ngốc và bốc đồng như thế nữa. Không bao giờ. Nhưng trải qua nó một lần - quả là một cảm giác thú vị.

Đừng bận tâm. Tôi sẽ quay về nhà, tắm dưới vòi hoa sen lâu hơn thường lệ và một khi đã tắm xong...

Thời gian. Nó cứ thế thâm nhập vào tâm trí tôi và cũng chẳng cần xin phép. Tôi đã đồng ý gặp Rita vào - ngay lúc này, theo đồng hồ trên bảng điều khiển. Vì mục đích tối tăm nào? Tôi không thể biết được những gì diễn ra trong đầu óc phụ nữ. Tại sao, thậm chí tôi lại phải nghĩ tới “vì cái gì” vào một thời điểm như lúc này, khi tất cả các đầu dây thần kinh của tôi đang căng ra và gào thét đầy thất vọng? Tôi chẳng quan tâm Rita muốn than vãn với tôi về điều gì. Chuyện đó sẽ không thực sự khiến tôi bận tâm, cho dù cô ta có thể hiện sự quan sát sắc bén thế nào đi nữa về những thiếu sót trong tính cách của tôi, cũng thật khó chịu khi phải mất thời gian lắng nghe trong lúc tôi có những chuyện khác, quan trọng hơn nhiều, cần phải nghĩ đến. Nhất là tôi đang tự hỏi mình về những gì muốn làm nhưng chưa kịp thực hiện với anh chàng Jaworski đáng mến đã quá cố. Cho tới khoảnh khắc cao trào dang dở bị làm gián đoạn một cách tàn nhẫn, đã có quá nhiều điều mới mẻ xảy ra cần đến những nỗ lực tốt nhất về trí tuệ của tôi. Tôi cần suy nghĩ, cân nhắc và hiểu tất cả những thứ đó dẫn mình tới đâu. Nó có liên hệ như thế nào tới anh chàng nghệ sĩ còn lại ở ngoài kia, ẩn sau tôi, thách thức tôi với những tác phẩm của hắn?

Trong lúc cần nghĩ tới tất cả những việc đó, làm sao tôi lại cần Rita ngay lúc này chứ?

Nhưng tất nhiên, tôi sẽ đi. Và dĩ nhiên rồi, điều đó sẽ thực sự có ích cho một vài mục đích khiêm nhường nào đó nếu tôi cần tới bằng chứng ngoại phạm cho cuộc phiêu lưu của mình cùng anh chàng lao công bé nhỏ. “Sao chứ, thám tử, lẽ nào cô có thể nghĩ rằng tôi...? Hơn nữa, lúc ấy tôi đang cãi nhau với cô bạn gái. À - thực ra là cô bạn gái cũ.” Bởi vì hoàn toàn không còn chút nghi ngờ nào trong đầu tôi rằng Rita đơn thuần chỉ muốn... từ tất cả chúng ta gần đây vẫn dùng là gì nhỉ? Trút bầu tâm sự chăng? Phải, Rita muốn tôi tới gặp để cô có thể trút tâm sự lên tôi. Tôi có một vài khiếm khuyết quan trọng trong tính cách cô cần chỉ ra kèm theo một cơn bùng phát cảm xúc, sự hiện diện của tôi là tối cần thiết.

Vì thế tôi dành thêm một phút cho việc lau rửa. Tôi lượn vòng trở lại hướng Coconut Grove và dừng xe đậu phía bên kia cây cầu bắc qua kênh. Phía dưới là một con kênh sâu chảy qua. Tôi vẫn lấy vài tảng đá san hô lớn khỏi những gốc cây bên rìa kênh, nhét vào chiếc túi đựng mặt nạ, găng tay và con dao, rồi ném nó xuống giữa dòng kênh.

Tôi dừng lại thêm một lần nữa ở một công viên nhỏ tối tăm gần sát nhà Rita, rửa ráy thật cẩn thận. Tôi cần xuất hiện với bộ dạng sạch sẽ và tươm tất vừa phải, chường mặt ra cho một phụ nữ đang nổi xung trút cơn thịnh nộ nên được coi là một duyên cớ bán chính thức.

Nhưng hãy hình dung tôi kinh ngạc đến cỡ nào khi bấm chuông cửa nhà cô vài phút sau. Cô không hề mở tung cửa ra rồi bắt đầu ném đồ đạc và trút đủ thứ chửi rủa lên người tôi. Kỳ thực, bà chủ nhà mở cửa rất từ tốn và thận trọng, giấu nửa người sau cánh của, như thể sợ chết khiếp điều có thể đang đợi cô ở phía bên kia. Nếu tính đến người cô đang đợi là tôi, thái độ này quả là một sự tỉnh táo hiếm gặp.

“Dexter?” cô nói, nhẹ nhàng, e dè, nghe như thể không chắc muốn nghe tôi trả lời đúng hay không. “Em... không nghĩ anh lại đến.”

“Thế nhưng anh đây rồi,” tôi nói động viên.

Cô không trả lời trong một quãng thời gian dài hơn nhiều so với chừng mực hợp lý. Cuối cùng, cô nhích cửa mở rộng thêm một chút và nói, “Anh có thể... vào nhà không? Làm ơn?”

Nếu giọng nói thiếu chắc chắn, ủ rũ của cô, khác hẳn bất cứ cung bậc nào tôi từng nghe cô sử dụng trước đây, có thể coi là một điều ngạc nhiên, hãy hình dung xem tôi kinh ngạc đến thế nào trước trang phục của cô. Tôi tin món trang phục này được gọi là áo choàng tắm, hay cũng có thể là một chiếc áo ngủ, vì thứ trang phục cô đang mặc rõ ràng rất tiết kiệm nếu nói đến lượng vải được dùng để tạo nên nó. Cho dù tên gọi đúng là gì đi nữa, một điều chắc chắn là bà chủ nhà đang mặc nó. Cho dù ý tưởng này có vẻ thật kỳ cục, tôi tin món trang phục thoáng đãng này nhắm tới chính mình.

“Làm ơn?” cô lặp lại.

Hơi nhiều một chút. Ý tôi là thực sự tôi định làm gì ở đây? Tôi mới vừa phải trải qua một thử nghiệm không hài lòng chút nào với anh chàng lao công, vẫn còn những tiếng lẩm bẩm bất bình lọt vào từ băng ghế sau xe. Đánh giá bao quát tình hình một cách nhanh chóng cho thấy tôi đang bị mắc kẹt giữa Deb yêu quý và tay nghệ sĩ hắc ám, bây giờ tôi lại bị trông đợi phải làm một việc đầy chất nhân văn nào đó ở đây, chẳng hạn như, mà nói cho cùng nó là gì nhỉ? Hiển nhiên cô ta không thể muốn, ý tôi là, chẳng lẽ cô ta đang PHÁT ĐIÊN vì tôi sao? Có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Và tại sao nó lại xảy đến với tôi chứ?

“Em đã gửi bọn trẻ sang hàng xóm rồi,” Rita nói. Cô dùng hông đóng sập cửa lại.

Tôi bước vào.

Tôi có thể nghĩ tới rất nhiều cách để mô tả chuyện xảy ra tiếp theo, nhưng dường như chẳng có cách nào hoàn toàn thích hợp. Cô ta đi tới bên trường kỷ. Tôi theo sau. Cô ngồi xuống. Tôi cũng ngồi. Cô nhìn quanh lúng túng, bàn tay phải bóp chặt bàn tay trái. Dường như cô đang chờ đợi điều gì đó, vì không thật sự chắc là gì, tôi nhận thấy mình đang nghĩ về việc làm còn dang dở với Jaworski. Giá như tôi có thêm chỉ một chút thời gian nữa! Thử nghĩ tới những gì tôi đã có thể làm!

Trong lúc nghĩ tới những chuyện như thế, tôi dần nhận ra Rita bắt đầu lặng lẽ khóc. Tôi trơ mắt nhìn cô trong giây lát, cố xua đi hình ảnh anh chàng lao công được lột da tinh tươm, không vấy một chút máu. Xin lấy cả mạng sống của tôi ra thề, tôi không hiểu nổi tại sao cô lại khóc, nhưng vì tôi đã luyện tập rất lâu và chuyên cần trong việc bắt chước nhân loại, tôi biết mình được trông đợi để an ủi cô. Tôi ngả người về phía Rita, khoác một cánh tay lên vai cô. “Rita,” tôi nói. “Thôi nào, thôi nào.” Không phải một màn trình diễn thực sự xứng đáng với tôi, nhưng lại là kết quả của sự nghiên cứu kỹ lưỡng từ nhiều chuyên gia. Nó đã có hiệu quả. Rita đổ người về phía trước, úp mặt vào ngực tôi. Tôi dùng cánh tay ôm chặt lấy cô, một cử chỉ đưa bàn tay tôi quay trở lại tầm nhìn. Gần một giờ trước, cũng bàn tay đó đã cầm một con dao lạng thịt chĩa xuống anh chàng lao công bé nhỏ. Ý nghĩ ấy làm tôi thấy chóng mặt.

Quả thực tôi không biết chuyện đó xảy ra như thế nào, nhưng nó đã xảy ra. Một khoảnh khắc trước, tôi còn đang vỗ về cô và nói, “Thôi nào, thôi nào,” rồi nhìn chăm chăm vào những sợi cơ nổi lên trên bàn tay mình, cảm nhận ký ức đang truyền qua các ngón tay, ngọn sóng trào dâng của sức mạnh và chói sáng khi con dao khám phá bụng Jaworski. Và khoảnh khắc tiếp theo...

Tôi tin Rita đã ngước lên nhìn mình. Tôi cũng khá chắc chắn rằng mình đã nhìn lại. Thế nhưng theo cách nào đó, thứ tôi nhìn thấy không phải Rita mà là một đống những khúc chân tay được xếp ngăn nắp, không hề dính máu. Không phải bàn tay Rita tôi đang cảm thấy trên khóa thắt lưng của mình, mà là bản đồng ca không thỏa mãn của Người lữ hành Tối Tăm đang cất lên. Và vài khoảnh khắc sau đó...

Vậy đấy. Đó là một việc đến lúc này vẫn không thể tin nổi. Ý tôi là, ngay tại đó, trên trường kỷ.

Làm thế nào chuyện đó có thể xảy ra chứ?

Khi leo được lên chiếc giường bé nhỏ của mình, tôi đã mệt lử. Bình thường tôi không cần ngủ nhiều lắm, nhưng có cảm giác tối nay có lẽ mình cần đến ba mươi sáu tiếng đồng hồ liên tục. Những biến cố chóng mặt của buổi tối, một chuỗi của quá nhiều trải nghiệm mới mẻ - tất cả thật mệt mỏi. Còn mệt hơn cả Jaworski, cái đống ướt át xấu xa bé nhỏ đó, tất nhiên rồi, nhưng tôi đã dùng cạn số adrenalin dự trữ cho một tháng chỉ trong buổi tối dữ dội này. Thậm chí tôi còn chưa thể bắt đầu suy nghĩ về ý nghĩa của bất kỳ sự kiện nào trong đó, từ cơn thôi thúc kỳ lạ muốn lao ra ngoài đêm tối một cách điên dại và thô bạo đến thế, cho tới tận những điều không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra với Rita. Tôi rời khỏi đó trong lúc cô còn đang say ngủ và có vẻ đã hạnh phúc hơn nhiều. Nhưng anh chàng Dexter tăm tối tội nghiệp bị quấy rầy một lần nữa lại chẳng có chút manh mối nào, và khi đầu chạm xuống gối, tôi thiếp đi gần như ngay lập tức.

Và kia, tôi đang ở bên ngoài, bay trên thành phố như một con chim không xương, bồng bềnh, uốn lượn, bầu không khí lạnh lẽo di chuyển quanh tôi, kéo đi, lôi xuống nơi ánh trăng lấp lánh rải trên mặt nước, rồi rơi tõm vào căn phòng giết chóc lạnh lẽo chật chội, nơi gã lao công bé nhỏ ngước lên nhìn và bật cười, nằm dang tay chân ra dưới mũi dao và bật cười, nỗ lực để cười làm khuôn mặt hắn méo mó, biến đổi. Giờ đây, hắn không còn là Jaworski nữa mà là một phụ nữ, còn người đàn ông cầm dao ngước mắt nhìn lên nơi tôi đang bồng bềnh phía trên các phủ tạng đỏ ngầu đang quay cuồng, khi khuôn mặt ngẩng lên, tôi có thể nghe thấy tiếng Harry bên ngoài cánh cửa, vậy là tôi quay đi ngay trước khi có thể nhìn thấy ai đó đang nằm trên bàn nhưng...

Tôi choàng tỉnh. Cơn đau dữ dội trong đầu có thể xé toang cả một quả dưa ruột vàng. Tôi cảm thấy như thể chưa hề chợp mắt, nhưng chiếc đồng hồ đầu giường cho biết lúc này là năm giờ mười bốn phút.

Lại một giấc mơ khác. Một cuộc gọi đường dài nữa theo đường dây ma quái của tôi. Chẳng lạ khi tôi đã cương quyết từ chối có những giấc mơ trong phần lớn cuộc đời mình. Thật ngu ngốc, những thứ biểu tượng quá hiển nhiên, vô nghĩa. Một mớ hỗn độn của lo lắng không thể kiểm soát được, một thứ vớ vẩn rành rành thật đáng ghét.

Giờ tôi không thể ngủ trở lại được nữa, khi nghĩ tới những hình ảnh của lũ trẻ con. Nếu tôi nhất thiết phải mơ, tại sao nó không thể trở nên giống tôi hơn, thú vị và khác biệt?

Tôi ngồi dậy, xoa xoa hai bên thái dương đang rần rật. Cơn vô thức khủng khiếp, tẻ ngắt trôi dần đi như hạch xoang nhĩ[35] đang yếu dần, tôi ngồi bên thành giường lơ mơ mụ mị. Chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy? Tại sao nó không thể xảy đến với một ai khác?

Giấc mơ này có vẻ khác biệt và tôi không dám chắc đâu là sự khác biệt đó, hay ý nghĩa của nó là gì. Lần cuối cùng trước đó, tôi đã hoàn toàn chắc chắn một vụ án mạng nữa sắp xảy ra, thậm chí còn biết ở đâu. Nhưng lần này...

Tôi thở dài và lê bước vào bếp tìm nước uống. Cái đầu Barbie lại kêu cạch, cạch khi tôi mở tủ lạnh ra. Tôi đứng đó, ngắm nhìn, uống một cốc lớn đầy nước lạnh. Đôi mắt màu xanh sáng chăm chú nhìn lại tôi không chớp.

Tại sao tôi lại có một giấc mơ? Liệu có phải đó chỉ là sự căng thẳng sau những cuộc phiêu lưu tối hôm trước đang bật ngược trở lại từ phần vô thức đã tả tơi của tôi không? Trước đây, tôi chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng, kỳ thực, luôn là sự giải tỏa căng thẳng. Tất nhiên, trước đây tôi cũng chưa bao giờ ở cận kề tai họa đến vậy. Nhưng sao lại mơ về nó? Một vài hình ảnh quá hiển nhiên đến mức không chịu nổi: Jaworski và Harry, rồi cả người đàn ông khuất mặt cầm con dao. Lại đúng lúc này. Tại sao lại quấy quả tôi với những thứ từ tâm lý học cho người nhập môn vậy?

Mà tại sao lại quấy rầy tôi với một giấc mơ? Tôi đâu cần đến nó. Tôi cần nghỉ ngơi, nhưng thay vào đó, tôi đang ở đây, trong bếp, đùa nghịch với một cái đầu búp bê Barbie. Tôi lại gạt cái đầu lần nữa: cạch cạch. Mà nghĩ tới chuyện này, con búp bê Barbie rốt cuộc có ý nghĩa gì? Làm cách nào tôi có thể hình dung ra nó kịp thời để cứu vãn sự nghiệp của Deborah đây? Làm cách nào tôi có thể lảng tránh được LaGuerta khi cô nàng khốn khổ cứ thích bám lấy tôi như thế? Nhân danh tất cả những gì thiêng liêng, nếu thực sự có thứ gì như thế, tại sao Rita nhất thiết phải làm ĐIỀU ĐÓ với tôi?

Dường như tất cả đột nhiên trở thành một bộ phim truyền hình rẻ tiền rối tinh rối mù, nó đã đi quá xa. Tôi tìm được mấy viên aspirin và tựa người vào bàn bếp trong lúc nhai ba viên. Tôi không quan tâm lắm tới vị của chúng. Tôi chưa bao giờ thích bất cứ loại thuốc nào, ngoại trừ theo một mục đích thiết thực.

Nhất là kể từ khi Harry qua đời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương