Devil & Angel
-
Chương 35: Chương 34 : NÍU KÉO
Hắn giữ chặt lấy tay Nó và kéo Nó sát lại. Rồi đột nhiên hắn bất ngờ hôn Nó, nụ hôn thật nồng nàn và mãnh liệt. Nó như bị mê hoặc bởi nụ hôn ngọt ngào ấy và không biết từ lúc nào Nó đã hôn đáp trả lại hắn. Một cảnh tượng siêu lãng mạn đã thu hút không ít sự tò mò của những vị khán giả xung quanh. Không khí trở nên nóng hơn, mọi người cũng ồn ào náo động hẳn lên:
-Woa ... clap clap ... tách tách ...
-Chộp hình mau đi bây ...ảnh nóng tag zô facebook là hết chỗ chê.
-Cặp đôi hoàn hảo, nhất định sẽ câu được vô số lượt like đây ...
-Tui sẽ lấy hình của cô ấy làm ảnh đại diện, thế nào cũng tìm được boyfriend thôi ...
-Ế ... con mắm kia ... đồ M3T ( mê trai trắng trợn), tui xí trước rồi nhá ...
-Xít ra tí coi ... cậu che hết màn hình phẳng rồi!
-...
Và Nó dường như bừng tỉnh bởi những âm thanh ồn ào xung quanh, Nó đẩy mạnh hắn ra. Nó dùng tay tự vỗ vỗ vào má mình : “ Áaaa ... Quỳnh Như ơi ... mày bị điên thật rồi, mày đang làm cái khỉ gì thế này?! ” .
Hắn hình như không bận tâm mấy đến tâm trạng hỗn loạn của Nó.
-Humh ... có mùi của dâu tây ... rồi hắn ngã ập người vào Nó. Hình như hắn đã rất say rồi thì phải, khắp người hắn toàn mùi rượu nồng nặc.
Nó trở nên bấn loạn hơn bao giờ hết. Cố gắng dùng hết sức lực đẩy hắn ra nhưng không được,... hắn nặng quá. Này này tên kia ... mau tránh ra khỏi người của ta mau ... Á.áaaa ... tỉnh lại đi chứ ... trời ơi tôi phải làm sao đây ... – trong đầu Nó tràn ngập sự hoảng loạn.
May thay, ông trời đã nghe thấy tiếng kêu cứu của Nó và Người đã quyết định ban cho Nó một vị cứu tinh. Red xuất hiện như một vị thần cứu mạng.
-Anh Bảo Nam, anh sao vậy ?! ... để tôi giúp cô ...
Nó mừng rỡ như người vừa thoát khỏi một tai họa khủng khiếp. Bất chợt Nó nở một nụ cười làm mê mẫn lòng người. Anh chàng Red như bị ai hớp mất hồn thơ thẵn như người điên làm Nó phải gọi mấy lần anh ta mới chịu tỉnh.
-Này ... anh gì đó ơi ... anh bị làm sao vậy?!
-À ... ờ ... tôi không có bị làm sao cả ... xin lỗi cô ... à mà cô cho tôi biết tên của cô được không?
-Tôi tên là Quỳnh ... à không ... – mém xí nữa quên mất – anh cứ gọi tôi là Candy ...
-...????????
Rồi Nó giả vờ như mình có một cuộc hẹn khẩn cấp phải đi ngay:
-Sorry ... anh có thể giúp tôi đưa anh ấy về nhà không, tôi có việc quan trọng phải đi ngay bây giờ ... gặp lại sau nha! ...
Nói rồi Nó ba chân bốn cẳng bỏ đi một mạch ...
Thoát khỏi bar U & I, Nó lê từng bước mệt mỏi trở về nhà. Ngày hôm nay quả thật là một ngày tồi tệ. Nào là chuyện ở trường, rồi đến vụ ở nhà Bọ Cạp Đen, rồi còn chuyện của tên Bảo Nam khi nãy nữa chứ. Haiz ... đúng là hết sức nản ...
Cái cửa rào quen thuộc đang hiện ra trước mắt trong màn đêm đen. Nó mãi lo suy nghĩ đâu đâu mà không chịu để ý đến xung quanh, cho đến khi Nó đụng phải một vật thể lạ đen ngòm ngay trước mặt ...
- Á á á a a ... Có ma ... - bình sinh Nó chỉ sợ 2 thứ trên đời: đó là ma và ...sâu.
Nó chỉ kịp bình tỉnh lại khi cái bóng đen ấy bất ngờ ôm chầm lấy Nó ... Vòng tay ấm áp cho Nó biết chắc đây là người, không phải ma ...may quá ... Nhưng đôi bàn tay người ấy lại lạnh ngắt, chắc hẳn anh đã phải chờ Nó rất lâu ở đây trong cái giá lạnh đêm đông. Anh dụi dụi cái mũi mình vào mái tóc của Nó để cảm nhận mùi hương quen thuộc trên tóc Nó và để tin rằng đây chính là sự thật: Nó đang ở đây, ngay trong vòng tay anh.
- Anh đây ...cả ngày nay không được gặp, anh ...nhớ em lắm ...
Giọng nói ấm áp quen thuộc làm Nó chợt thấy mắt mình như nhoè đi, Nó đang làm gì thế nhỉ? Trong khi anh đối xử với Nó quá tốt, trái lại, cả ngày nay Nó còn chưa nghĩ đến anh hiện đang làm gì, ở đâu và thế nào ... Nó thật xấu xa, chúng ta như thế này, liệu có thật sự là đang quen nhau không?! Hay đây chỉ là một sự thoả thuận có lợi cho cả đôi bên: kẻ cần tình - người cần được che giấu bí mật?
Nó mím chặt môi, đẩy anh ra, run rẫy thốt ra từng lời trong tiếng nấc nghẹn:
- Chúng ta ...chia tay đi ...
Anh nhìn Nó bàng hoàng như chẳng tin:
- Tại sao chứ? ...
- Chẳng tại sao cả ... Chỉ vì em muốn thế thôi ... Chúng ta... hãy buông tha cho nhau đi anh ...
Anh bỗng bất ngờ ôm chầm lấy Nó và hôn Nó ... Nụ hôn ấy chẳng dịu dàng nồng ấm như những lần trước mà nó có cái gì đó như giận dỗi, hờn trách... Nó cố gắng đẩy anh ra nhưng chẳng được ...anh ôm Nó quá chặt. Rồi anh thì thầm vào tai Nó những lời càng làm Nó thêm khó xử:
- Anh yêu em rất nhiều, Quỳnh Như à ... Anh yêu em nhiều hơn em nghĩ đấy! Vì em, anh có thể làm tất cả ...Anh không cần em phải yêu lại anh, chỉ cần em hãy ở bên anh là đủ rồi...
Rồi giọng anh trở nên kiên quyết và chua xót hơn - Nhưng người bắt đầu là anh, và người kết thúc cũng sẽ là anh...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook