Tên miền này là phân cấp, tên miền càng nóng càng đắt, liên quan đến sinh viên đại học quá đắt, liên kết với Tencent càng đắt, một số từ nóng tương đối thịnh hành cũng đã được đăng ký từ lâu.
Giang Cần nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề.
Zhihu được thành lập vào năm nào nhỉ?
Hình như là 10 năm nữa thì phải?
Có nghĩa là bây giờ vẫn chưa ai biết gì về thứ này?
Ha ha, trùng hợp như vậy sao, vậy thật ngại quá, tên miền này tạm thời thuộc về tôi.
Giang Cần lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, cắm đầu usb vào máy tính, không chút do dự mua tên miền Zhihu.
Cái tên này vẫn rất có phong cách, chi hồ giả dã, mặc dù là chơi chữ đồng âm, nhưng quả thật rất có hương vị văn hóa, tương đối phù hợp với quần thể sinh viên đại học này.
- Lão… Lão Giang, cậu vừa bỏ ra ba ngàn tệ mua gì đó?
- Mua một cái tên miền, dự định làm một trang web chơi.
Lúc này Giang Cần mới phát hiện ba tên hàng phía sau vẫn chưa đi, vì vậy cũng không gạt.
Nghe được câu trả lời, Chu Siêu và Nhâm Tự Cường há to miệng, họ không hiểu gì về trang web, nhưng đối với tiền lại hiểu rất rõ. Sinh hoạt phí của mình mới hơn sáu trăm, ai ngờ Giang Cần lại tốn ba ngàn tệ mua một thứ nhìn không thấy sờ không được, mẹ nó cũng quá rảnh háng đi.
Mà Tào Quảng Vũ thì hơi giật giật khóe miệng, suy nghĩ một lúc lâu sau không mở miệng.
Cho dù y là phú nhị đại, ba ngàn tệ cũng không phải nói tiêu liền dám một hơi tiêu hết, dù sao tiền trong nhà có nhiều cũng là thuộc về lão cha của y, mà sinh hoạt phí của y cũng chỉ có một ngàn.
So sánh hai bên, Tào Quảng Vũ cảm thấy Giang Cần mới càng giống phú nhị đại, cẩu tệ này sẽ không phải là giả heo ăn thịt hổ chứ?
- Lão Giang, gia đình cậu làm nghề gì vậy? Sao tiêu tiền mạnh thế?
- Tầng lớp lao động bình thường và tầng dưới chót.
Nhậm Tự Cường đều tê dại:
- Vậy tiền sinh hoạt phí một tháng của cậu là bao nhiêu?
Giang Cần kéo quần áo lấy ví tiền ra:
- 500, mua vé xe còn thừa ba trăm sáu, ôi, nơi này có một đồng xu, các cậu ai muốn?
- Tôi muốn, đưa cho tôi!
Chu Siêu đưa tay liền nắm lấy đồng xu kia:
- Giang ca, cậu đúng là phá gia chi tử, bất quá tôi thích.
Giang Cần khép ví lại:
- Không phải bại gia tử, là vì đựng đồng xu trong ví rất dễ rớt, không bằng tặng nhân tình.
Tào Quảng Vũ nghe xong phi một tiếng:
- Lão Chu, mẹ nó cậu thật sự không có tiền đồ, một đồng xu mà cậu cũng muốn? Cậu chưa từng thấy tiền sao?
- Cậu cho rằng tôi tham lam 1 tệ này, nhưng thật ra tôi yêu chính là quốc huy ở mặt sau!
- Ôi vaiz… miệng mồm giỏi thật nhỉ.
Chu Siêu đắc ý nhếch khóe miệng, cất đồng xu vào trong túi, xoay người về giường mình nằm.
Nhâm Tự Cường thì duỗi lưng một cái, ngáp một cái đi vào nhà vệ sinh.
Tào Quảng Vũ nhìn thoáng qua điện thoại di động của mình, lại nhìn thoáng qua máy tính của Giang Cần, biểu tình bỗng nhiên trở nên có chút buồn bực.
Bản thân hôm nay liền trang bức ba lần, vốn nên lập lên địa vị và tôn nghiêm của đại ca dẫn đầu ở trong ký túc xá, nhưng mấy lần đều bị Giang Cần phá hoại, tâm tình sảng khoái được mới là lạ.
- Lão Giang, lần sau tôi trang bức, cậu có thể chừa tôi chút mặt mũi được không?
- Tôi không có sao?
- Cậu có chừa à?
- Được, tôi biết rồi, lần sau để cho cậu trang bức thật đẹp.
Tào Quảng Vũ bĩu môi, cũng không biết lời hắn nói thật hay giả, nhưng tốt xấu gì trong lòng đã dễ chịu hơn, vì thế liền ôm điện thoại di động mới của mình bắt đầu lên mạng lướt web.
Cùng lúc đó, Giang Cần phát hiện phía dưới bên phải máy tính bỗng nhiên xuất hiện một thông báo QQ, hắn di chuột đến nhấn, phát hiện là Hồng Nhan mới quen hôm qua.
- Giang Cần, có thời gian không, ra ngoài ăn một bữa cơm đi?
- Ngay bây giờ?
- Ngày mai đi, sau khi báo cáo được không?
Giang Cần đưa hai tay ra sau đầu, hơi tựa lưng vào ghế, vẻ mặt suy tư.
Hắn và Hồng Nhan chỉ gặp nhau một lần, chưa nói tới thân quen, chỉ có thể nói là quen biết. Tuy rằng ngày đó ở cổng trường, bọn họ nói một câu rảnh thì gặp lại, nhưng Giang Cần xem đó chỉ là một câu khách sáo, lại không nghĩ tới cô gái này lại nghiêm túc như vậy.
- Được rồi, vậy ngày mai liên lạc?
- OK.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook