- Lạy nha, nhắc tới chuyện này mình thật sự không biết nói gì, cái gì gọi là kiên trì tiếp là có hi vọng? Cái này gọi là khuyến khích mình sao? Cô ấy không có thiện cảm với mình, cô ấy chỉ là còn chưa gặp được người mà bản thân thực sự thích, cho nên cảm thấy cô đơn, cảm thấy mình có thể ở bên cô ấy, chờ cô ấy gặp được người mình thích, cô ấy liền không nhớ rõ mình là ai.
- ……
- Bạn học Vương, có đôi khi nói tổn thương người mới tốt, mới có thể cắt đứt lưu loát, mới có thể làm cho nhau không còn ôm nhiều ảo tưởng như vậy.
Nhìn thấy câu trả lời này, Vương Tuệ Như lập tức trầm mặc, bởi vì cô bỗng nhiên nhớ tới cuộc đối thoại giữa cô và Sở Ti Kỳ ở trên đường trung tâm.
【 Ti Kỳ, nếu sau này cậu gặp được người mình thật sự thích thì sao?】
【 Vậy mình chắc chắn là chọn người mình thích rồi, cũng không thể vì Giang Cần kiên trì lâu mà chọn cậu ta chứ?】
Cô biết Giang Cần nói không sai, cho nên cô không có lập trường phản bác, thậm chí mơ hồ có cảm giác đứng về phía Giang Cần.
- Được rồi Giang Cần, mình biết phải làm gì rồi.
- Bạn học Vương, nói chuyện phiếm với cậu rất vui vẻ, nhưng về sau ngàn vạn lần đừng vì chuyện của cô ấy mà tìm mình nữa, mình không muốn phá hỏng tâm tình trong ngày của mình, được chứ?
- Thật xin lỗi.
- Không sao, nói rõ ràng là tốt rồi.
Sau khi nói chuyện phiếm xong, Vương Tuệ Như thở dài, ánh mắt không khỏi có chút run rẩy.
Quả nhiên, Giang Cần không hề có tí xíu lưu luyến nào với khuê mật của mình, thậm chí biến thành chán ghét và bài xích.
Còn Phùng Nam Thư thì sao?
Cô ấy thật sự đang yêu Giang Cần sao?
Đây chính là thiên kim tiểu thư được Bentley đưa đón, lại là giấc mộng của vô số nam sinh trung học Thành Nam, nam sinh thầm mến sau lưng cô ấy có thể xếp hàng từ trung học Thành Nam đến trung tâm thành phố? Lại bị Giang Cần nhéo mặt, cả người đều đáng yêu lại kiều man, chuyện này nói ra ai tin a.
Ngay cả Vương Tuệ Như cũng muốn hỏi một câu: Dựa vào cái gì?
Giang Cần lớn lên rất khá, vóc dáng cũng cao, học tập cũng tốt, nhưng cô vẫn không tin hắn có thể theo đuổi được Phùng Nam Thư.
Ở trong trường học, Phùng Nam Thư nổi danh cao lãnh, không nói lời nào với bất luận kẻ nào, quả thực có cảm giác cao quý như người lạ chớ tiến gần.
Đừng nói theo đuổi Phùng Nam Thư, có vài nam sinh vừa tiếp cận cô ấy đều sẽ có cảm giác tự ti, cảm thấy hoa nhài và bãi cứt trâu. Dám có hy vọng xa vời như vậy, không biết mình trông như thế nào sao?
Vậy nên là không khoa học!
Vương Tuệ Như cảm thấy mình càng ngày càng không nhìn thấu Giang Cần, sau đó cô lại nhịn không được mà nhớ tới bạn thân của mình.
Ti Kỳ cho tới bây giờ vẫn còn tính tình đùa giỡn vênh váo tự đắc, chờ Giang Cần hối hận, chờ Giang Cần xin lỗi, lại căn bản không biết nửa tháng ngắn ngủi này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Vương Tuệ Như một lần nữa cầm điện thoại lên, tìm được số QQ của Sở Ti Kỳ, gửi cho nàng một tin nhắn.
- Vừa rồi mình đi hỏi Giang Cần, cậu ta nói chuyện của cậu ta không liên quan đến cậu, bảo sau này cậu đừng liên lạc với cậu ta nữa.
- Khốn kiếp, sao hắn có thể nói như vậy? Cậu không mắng hắn thay mình sao?
- Ti Kỳ, quên đi, cậu cũng đã cự tuyệt cậu ta, về sau cứ quên cậu ta đi.
Trong một gian phòng ngủ của một căn hộ nào đó ở Phong Lâm Lục Đô, Sở Ti Kỳ mặc áo ngủ bị tức giận đến không chịu nổi, trực tiếp ném mạnh tờ hướng dẫn điền nguyện vọng trong tay vào bức tường đối diện, trong mắt cũng theo đó mà hiện lên một tầng hơi nước.
Giang Cần kia, hắn hận mình cự tuyệt hắn, cho nên mới liều mạng chọc giận mình!
Phải, hắn thành công, chính mình quả thật bị tức giận.
Nhưng hắn không thấy khó chịu sau khi chịu đựng lâu như vậy sao? Quả thực là chết vì sĩ diện.
Trên thực tế, Sở Ti Kỳ nhờ Vương Tuệ Như đi hỏi thành tích của Giang Cần là có suy tính của mình, cô muốn cho Giang Cần một bậc thang đi xuống, ám chỉ hắn đừng chiến tranh lạnh với cô nữa.
Bởi vì gần đây cô càng ngày càng phiền lòng, luôn nhìn chằm chằm điện thoại di động, ảo tưởng Giang Cần gửi cho cô một câu mình sai rồi.
Cái này sắp thành tâm ma của cô rồi.
Trước kia cô không có để ý Giang Cần như vậy, nhưng hiện tại trong đầu lại đều là Giang Cần, Sở Ti Kỳ tuyệt không thích mình như vậy, càng không thích loại cảm giác mất khống chế này.
Nhưng cô không ngờ Giang Cần lại tuyệt tình như vậy, quả thực không biết tốt xấu!
Được rồi, không liên lạc phải không, vậy thì không liên lạc, ai liên lạc là chó!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook