- Đang tán gẫu về Giang Cần, cậu ta sợ mất mặt nên không dám tới, cậu nói có buồn cười không?
Vương Tuệ Như nghe được những lời này, biểu tình trên mặt lập tức cứng đờ, ngay cả động tác ngồi xuống cũng đình trệ vài phần.
Sở dĩ cô tới trễ như vậy thật ra là bởi vì ở bên ngoài đụng phải Giang Cần.
Hơn nữa người cô gặp không chỉ là Giang Cần……
Vương Tuệ Như là một người rất có khái niệm thời gian, nếu không cũng sẽ không liên tục làm đại biểu môn toán ba năm, cho nên cô đã đến Long Uy rất sớm, thậm chí còn đến sớm hơn cả Tần Tử Ngang.
Nhưng thay vì đi thẳng đến khách sạn, cô đi dạo quanh khu phố.
Sau đó cô liền nhìn thấy Giang Cần.
Lúc đó Giang Cần đang đứng ở cửa một cửa hàng đồ ăn vặt, một tay xách túi đeo chéo màu đen, một tay đang nghịch mèo Felis nằm trên tủ lạnh.
Vương Tuệ Như còn tưởng rằng hắn cũng tới dự tiệc, cho nên đi lên chào hỏi, hỏi hắn khi nào mới đến.
Ai biết nói tới nói lui, Giang Cần lại nói mình không định đi tham gia.
Vương Tuệ Như thuộc loại học sinh ngoan rất được giáo viên coi trọng, tam quan chuẩn mực và lòng trách nhiệm cũng tương đối nặng, cô cảm thấy bạn học trong lớp sắp đường ai nấy đi, ngày có thể tụ cùng một chỗ không nhiều lắm, cho nên liền định khuyên hắn cùng đi.
- Đến cũng đến rồi, liền đi ăn một bữa cơm đi.
- Quên đi, các cậu đi là được, mình không thích tham gia náo nhiệt lắm. - Giang Cần dùng ngón tay trêu chọc móng vuốt nhỏ của mèo Felis.
Vương Tuệ Như bỗng nhiên nhớ tới chuyện mấy ngày trước:
- Cậu là ngại vì tỏ tình thất bại, sợ mọi người cười cậu? Không đâu, bầu không khí lớp chúng ta rất hòa hợp, hơn nữa nhân duyên bình thường của cậu cũng không tệ.
- Đều đã tốt nghiệp, về sau mọi người bắn đại bác cũng không tới được, cười thì cười đi, con mẹ nó ai chưa từng tỏ tình thất bại, mình ngược lại không quan tâm, nhưng mình không đi thật sự không phải vì nguyên nhân này.
- Vậy thì vì cái gì?
Vương Tuệ Như không chịu buông tha, tiếp tục truy vấn, nhưng không đợi Giang Cần trả lời, trong tiệm đồ ăn vặt bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một thanh âm.
- Giang Cần, mình muốn ăn hạt thủy tinh đầy màu sắc này.
Hạt thủy tinh?
Giang Cần nghe xong bỗng nhiên có chút mơ hồ, trong đầu không tự chủ được liền xuất hiện một thứ.
Mã mẹ nó cái gì mà hạt thủy tinh, đó là đậu nành ngâm?
- Lạy chúa, thứ đó không thể ăn! Đại tiểu thư, đồ ăn vặt không phải thứ gì cũng có thể ăn!
Giang Cần hùng hùng hổ hổ, vừa rống vừa vọt vào.
Vương Tuệ Như nghe ra đó là giọng nói của một cô gái, vì thế cũng đi vào với sự tò mò, sau đó liền nhìn thấy một cô gái mặc váy tây hoa nhỏ, mái tóc dài buông xuống eo, vòng eo tinh tế, đường cong lung linh, duyên dáng yêu kiều, quả thực còn rực rỡ hơn minh châu, hơn nữa cô gái này cô cũng quen biết.
Phùng Nam Thư.
Liên tục ba năm là thiếu nữ học thần toàn trường đầu tiên, thiên kim tiểu thư trầm mặc ít nói, một cô gái xinh đẹp đến rực rỡ.
Vương Tuệ Như kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn Giang Cần đoạt lấy một cái hộp từ trong tay Phùng Nam Thư, cũng đưa tay bóp lấy cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của cô, khẩn trương nhìn vào bên trong nửa ngày.
Chuyện gì đây?
Giang Cần đang yêu Phùng Nam Thư sao?
Họ không có thời gian đi dự tiệc vì phải hẹn hò à?
Vương Tuệ Như vừa nghĩ tới hình ảnh mình vừa nhìn thấy, cảm giác khiếp sợ này thật lâu không thể bình ổn, mà giờ này khắc này, những bạn học trong lớp còn đang cười nhạo Giang Cần, lại căn bản không biết cậu ta đã lấy được ánh trăng sáng chân chính của trường trung học Thành Nam.
Cô thật sự không biết nên nói cái gì.
- Giang Cần gần đây có tới tìm cậu không? - Vương Tuệ Như phục hồi tinh thần, nhìn về phía Sở Ti Kỳ.
- Tìm mình làm gì? Cho dù cậu ta tìm mình, mình cũng tuyệt đối sẽ không để ý tới cậu ta. – Sở Ti Kỳ vặn lông mày đẹp trả lời.
- Cậu biết gần đây cậu ta đang làm gì không?
- Vừa rồi nghe Quách Tử Hàng nói, cậu ta hẳn là còn đang bán cơm hộp.
Vương Tuệ Như trầm mặc, thì ra khuê mật hoàn toàn không biết gì về chuyện của Giang Cần:
-. Ti Kỳ, có phải là cậu vẫn đang chờ Giang Cần xin lỗi cậu không?
Sở Ti Kỳ nhịn không được mà cắn răng:
- Đúng vậy, mình đợi rất lâu, nhưng người này thật sự rất nhịn giỏi, thậm chí ngay cả QQ cũng chưa từng gửi cho mình.
- Cậu nghĩ cậu ta đang nhẫn nhịn sao?
- Bằng không thì sao, trước kia mỗi ngày cậu ta đều tìm mình nói chuyện phiếm, có đôi khi tâm tình mình không tốt liền trực tiếp mắng cậu ta đáng ghét, nhưng cậu ta đều làm không biết mệt, hiện tại giả bộ lãnh khốc, chẳng lẽ còn không phải nhẫn nhịn?
Vương Tuệ Như rối rắm muốn chết, không biết có nên nói ra những gì vừa nhìn thấy hay không:
- Ti Kỳ, mình nghiêm túc hỏi cậu, cậu có thích Giang Cần hay không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook