Ba phút sau, Phùng Nam Thư dừng bước trước một cửa hàng ở ngã ba, có chút không nhích chân.
Trước mặt cô là một chiếc xe lắc tạo hình Hello Kitty, lấp lánh ánh sáng, còn thân thiết kêu bạn nhỏ mau tới chơi.
Phùng Nam Thư quay đầu, lẳng lặng nhìn Giang Cần, trong ánh mắt lạnh lùng lóe ra một tia kiên định, nhìn Giang Cần vẻ mặt mơ hồ.
- Cậu không muốn chơi cái này chứ?
- Đại tiểu thư, trước tiên cậu nghe mình nói, đồ chơi này là dành cho trẻ nhỏ dưới tám tuổi chơi.
- Cậu đã mười tám tuổi, muốn chơi thứ này tuyệt đối sẽ không còn mặt mũi để sống.
Giang Cần cố gắng thuyết phục cô từ bỏ ý nghĩ này, món đồ chơi này tuy rằng biết phát sáng, biết di chuyển, còn mẹ nó biết hát, nhưng không mặc quần bỉm thì không có tư cách chơi.
Kết quả ba phút sau, trước cửa hàng ở góc rẽ truyền đến một trận tiếng hát tuyệt vời.
Ba ba của ba ba gọi là gì, ba ba của ba ba gọi gia gia…
Thiếu nữ hoa nhường nguyệt thẹn cưỡi trên đó, cười khanh khách, cả người vui vẻ đến bay lên.
Giang Cần ước lượng tiền lẻ đổi trong cửa hàng, nhịn không được mà cười khổ, sau đó dựa bả vai vào khung cửa tiệm, ánh mắt lẳng lặng nhìn cô.
Hôm đó hắn tình cờ nhìn thấy một bảng kế hoạch đã được niêm phong trong túi của Phùng Nam Thư, buổi sáng luyện đàn piano và violin, buổi trưa học ba lê và Judo, buổi tối xem tin tức đọc báo tài chính, cũng chỉ có buổi chiều, em gái này mới có thể đi thư viện nghỉ ngơi.
Tiểu phú bà hẳn là không có quá nhiều tuổi thơ đi…
Cho nên cô mới không có bạn bè, cũng sẽ không xã giao, ngược lại thành sợ hãi xã hội, từ đó lại bị hiểu lầm thành cao lãnh.
Giang Cần cười cười không để ý nữa, tiện tay lấy hợp đồng trong túi ra.
Trong tay hắn hiện có bốn căn nhà bị phá dỡ, diện tích không giống nhau, tổng cộng tiêu hết 2,73 triệu trong thẻ.
Phương án bồi thường phá dỡ của thành phố Tế Châu vẫn chưa được ban hành, kiếp trước hắn cũng chưa từng xem qua, nhưng căn cứ vào bồi thường của cậu ba hắn mà suy tính, bồi thường trong Phồn Hoa hẳn là có thể đạt tới 1:2,8; cộng đồng Hạnh Phúc và cộng đồng Hồng Vận có vị trí địa lý tương đối lệch, bồi thường không cao như vậy, nhiều lắm là có 1:2,1.
Tình hình Dung Thành hắn không rõ ràng lắm, nhưng hẳn là có thể đạt tới 1:2,4.
Tế Châu không phải kinh đô hay là Thâm Thành, muốn dựa vào phá dỡ một đêm phất nhanh cơ hồ là không thể nào, có thể đạt tới loại tỉ lệ này đã là rất khó có được, còn ngại không biết đủ hay sao.
Phải biết, 8 thôn đầu tiên nằm ở vành đai 2 phía Bắc cũng được đưa vào phạm vi giải phóng mặt bằng 18 năm, nhưng tỷ lệ bồi thường chỉ có 1:1,3.
Nó nói lên điều gì?
Chứng tỏ phá dỡ cũng giống như tình yêu, thứ tự thật sự rất quan trọng.
Chờ sau khi tiền phá dỡ tới tay, Giang Cần sẽ trả đủ lại tiền mà Phùng Nam Thư cho hắn mượn, khi đó trong tay hắn hẳn là còn có thể còn lại một hai triệu, cộng thêm bốn căn nhà.
Đương nhiên, hắn cũng có thể không cần phòng ở chỉ cần tiền, nhưng nếu như trực tiếp chiết khấu khẳng định không đạt tới giá thị trường, cho nên phương thức tốt nhất chính là sau khi tới tay thì tự bán đi, bất quá vậy cũng phải xem vị trí cụ thể của căn nhà, nếu như là khu vực tương lai tăng mạnh, vậy hắn chắc chắn là giữ lại.
Mà trong khoảng thời gian chờ tiền giải phóng mặt bằng, Giang Cần không có ý định nhàn rỗi.
Hắn sẽ lấy thêm 270 ngàn dùng để làm ăn.
Mua nhà phá dỡ nói thế nào cũng là đầu cơ trục lợi, nhưng gây dựng sự nghiệp chân chính lại hoàn toàn khác, hắn muốn nhanh chóng tiến vào trạng thái của một doanh nhân, vậy nhất định phải quen thuộc quy trình kinh doanh và cách tiếp cận.
Cho nên hắn sẽ dùng 270 ngàn này làm tiền vốn, làm chút gì đó ở Tế Châu, coi như là một thử nước trước khi chính thức bắt đầu kinh doanh.
Đang nghĩ ngợi, tiếng nhạc bên cạnh đột nhiên dừng lại.
Hết giờ lắc lư rồi.
Nhưng Phùng Nam Thư cưỡi trên Hello Kitty không muốn xuống, trong mắt vẫn còn lấp lánh ánh sáng chưa thỏa mãn.
Giang Cần bất đắc dĩ nở nụ cười, lấy ra một đồng xu từ trong túi và đưa tới lòng bàn tay cô.
- Đến và chơi với mình đi. - Phùng Nam Thư chỉ chỉ một chiếc khác bên cạnh.
- Mình? Mình là một đại lão gia, là tiên sinh uy mãnh, là mãnh nam tuyệt thế, đừng nói giỡn nữa…
Ba phút sau, bản song ca "Ba của ba gọi là gì" xuất hiện trước cửa hàng nhỏ.
Giang Cần ngồi trong cabin có kích thước không thích hợp, lắc lư không ngừng theo Hello Kitty, trên mặt lộ ra thần sắc ngạc nhiên.
Cái thứ này……
Thật đúng là mẹ nó chơi vui a!!
Lắc nửa ngày sau, hai con mèo Kitty điên cuồng rốt cục ngừng lại, mà ông chủ trong cửa hàng cũng đi ra, mi tâm nhíu chặt, trong ánh mắt tràn ngập sát khí.
Trẻ con nặng bao nhiêu cân?
Chúng bay ai nấy cao to nói lớn nặng bao nhiêu cân?
Trong lòng còn không tự hiểu lấy sao!
Nhưng Giang Cần cũng không có chú ý tới thần sắc của ông chủ cửa hàng, mà là đưa tay sờ vào túi quần jean, móc ra chiếc Nokia bị lão cha từng dùng.
Vừa rồi lúc ngồi xe lắc lư, hắn cảm thấy có cái gì đó đang đổ chuông, mở điện thoại di động ra mới phát hiện là âm nhắc nhở của tin nhắn QQ, còn là phiên bản Yêu 08, quả thực là cổ điển muốn chết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook