Đẹp Quá Cũng Nguy Hiểm, Sinh Viên Thể Thao Cần Cẩn Thận
-
Chương 5: Dọn nhà đi! (2)
Nhưng thịt đã dâng tận họng thì sao có thể nhả ra chứ?
Hôm sau, trước lời nài nỉ thống thiết của Chu Dật, Kình Phong tỏ vẻ không hề cảm động một cách “vô nhân tính”: “Poster gì? Không cho.”
Sau đó thì mặc cho cục cưng Chu có lăn lộn la lối bám riết lấy thế nào chăng nữa, anh cũng đều xem như không nghe thấy, ép Chu Dật phải thốt ra đủ mọi phát ngôn điên cuồng, dõng dạc bảo phải xới tung nhà anh, lật ngửa giường anh, lục lọi tủ anh!
Kình Phong vẫn uống nước một cách điềm nhiên: “Cậu cứ đi đi, tìm ra được xem như tôi thua.”
Câu nói gợi đòn như vậy mà cũng dám thốt ra… cuối cùng tất nhiên không thu hoạch được gì.
Cục cưng Chu xoắn ngón tay, phiền muộn vô cùng, không biết phải làm sao để ăn nói với Diệp Luân đây, thế là trốn đi không dám gặp người. Nào ngờ sợ gì thì cái đó đến, buổi trưa, hai nhóm người tình cờ gặp nhau trong căn tin.
Bốn người trong phòng 319 đã lấy cơm xong, đang tìm chỗ ngồi ở gần cửa, vừa định bắt đầu ăn thì Diệp Luân bị các bạn nam lẫn nữ vây quanh bước vào.
Phương Vĩ đang ngồi hướng mặt sang phía họ, bèn nâng tay chào hỏi: “Diệp Luân!”
Diệp Luân quay đầu nhìn thấy nhóm bốn người luôn đi cùng với nhau của phòng 319 bấy giờ đang tách ra ngồi hai hai, mỗi người mỗi vẻ mặt, phản ứng cũng khác nhau hoàn toàn:
Đại ca thì nhiệt tình, Khỉ Còi lễ độ, Kình Phong cũng giống lần trước, vội vã quay đầu đi không nhìn, cứ như nhìn nhiều sẽ khó chịu lắm vậy.
Người bất thường nhất là Chu Dật, ngày thường đã nhảy nhót tung tăng đến chỗ cậu từ lâu rồi, nào ngờ hôm nay lại ủ rũ cúi đầu lùa cơm, món gì mà ngon thế chứ?
Vừa nhìn thấy dáng vẻ này của cậu chàng, trong lòng Diệp Luân cũng rõ: Chắc chắn poster hết đường cứu chữa rồi. Sau đó nghĩ tiếp, hết cứu thì hết cứu thôi, nói trắng ra cũng chỉ là vài tờ giấy.
Giữa hai bên có một khoảng cách, trông cậu có vẻ đang bận nên không đến trò chuyện, chỉ mỉm cười lại một cái.
Phương Vĩ lại cao giọng hỏi: “Chừng nào cậu dọn vậy?”
Diệp Luân đáp: “Chiều tan học.”
Phương Vĩ ra hiệu ok với cậu, Diệp Luân cười gật đầu, xoay người đi cùng những bạn khác.
“Chiều chúng ta có mấy tiết?” Đại ca xoay người về, vừa gặm đùi gà vừa hỏi.
Khỉ Còi ngẫm nghĩ: “Hôm nay thứ Sáu nhỉ? Hai tiết full.”
“Vậy thì hơi gấp rút rồi…” Đại ca sờ cằm: “Vầy đi, chúng ta chia ra. Tan học Khỉ Còi về dọn dẹp phòng, làm vệ sinh, nhớ lau nhà đấy, lau thêm vài lần, cậu không biết bụi dày cỡ nào đâu! Chu Dật đến tiệm ăn Tứ Xuyên – Trùng Khánh đối diện trường đặt một phòng, gọi nửa kết bia trước, tối chúng ta cùng ăn một bữa nhé.”
Khỉ Còi và Chu Dật nhìn nhau, ngoan ngoãn đáp ừ.
Tuy ngày thường Phương Vĩ không mấy nghiêm túc, luôn treo chữ “cầu bao nuôi” bên miệng, thậm chí còn ký tên chữ này trên QQ, nhưng ba người còn lại vẫn khá phục và nghe lời vị “đại ca” tuổi tác lớn nhất này. Điều quan trọng nhất là tính cách cậu ta khá chững chạc, suy nghĩ chu đáo, làm việc tỉ mỉ.
Cứ lấy việc ngày hôm nay ra làm ví dụ, Khỉ Còi thì không quan tâm, Kình Phong chẳng hề giác ngộ, Chu Dật cục cưng cũng không trông cậy được, chỉ có Phương Vĩ là nghĩ đến việc chuẩn bị trước.
“Vậy cậu thì sao?” Khỉ Còi gắp một cọng rau nói: “Cậu làm gì?”
Phương Vĩ trợn mắt: “Tôi mà rảnh rỗi à?”
Dứt lời bèn lấy đuôi đũa gõ chén của Kình Phong, ban nãy nhóc này thấy Diệp Luân thì hồn vía cứ để ở đâu ấy, nghĩ gì không biết?
“Chiều nay cậu có huấn luyện không?” Đại ca hỏi.
Kình Phong đang đờ người ra, không nghe thấy chuyện họ đang bàn, định đáp “không” theo phản xạ. Nhưng lời vừa đến bên môi, miệng cũng có sẵn khẩu hình rồi nhưng đột nhiên có dự cảm đây là cái bẫy, bèn sửa thành: “… Có.”
Phương Vĩ nhìn chằm chằm anh từ trước rồi, bèn híp mắt: “Có thật à?”
Kình Phong điềm nhiên: “Có.”
Phương Vĩ “ồ” một tiếng: “Vậy xin nghỉ đi.”
“…” Kình Phong cạn lời, nếu dù thế nào cũng phải đi thì hỏi làm gì chứ?
“Xin nghỉ làm gì?”
“Theo tôi đến phòng 526 giúp Diệp Luân dọn hành lý, nhân tiện ra mặt giúp cậu ấy luôn. Các cậu cũng không động não mà nghĩ xem, đàn anh hiền lành lắm hay sao, để cậu ấy về một mình?” Nói đoạn, Phương Vĩ gắp một miếng sườn chua ngọt trong dĩa thức ăn của Kình Phong, ngữ điệu cực kỳ hung dữ: “Đám sâu lười các cậu, đến lúc đó phải nhanh nhẹn chút đấy, nhất là Kình Phong, không được làm biếng!”
Quả thật Kình Phong đã nói dối, bởi hôm nay trường không sắp xếp huấn luyện gì cả, là ngày nghỉ hiếm có.
Nhưng hơn năm giờ, trước khi tan học, anh nhận được tin nhắn wechat của đội trưởng yêu cầu giao một bài tư liệu cho thầy phụ trách. Hơn nữa còn là “lập tức, làm liền, ngay bây giờ” phải đi, người phụ trách còn đang chờ để nộp cho trường đóng mộc.
Phương Vĩ nghe nói anh muốn trốn, lông mày nhướng cao tưởng chừng sắp bay lên trời: “Cậu dọa tôi á?”
Kình Phong đưa điện thoại cho cậu ta xem.
Đại ca xem xong thì thở dài thườn thượt, lông mày đang ở trên trời cũng rơi xuống tạo thành chữ “mất mát”, xua tay bảo: “Được rồi được rồi, vậy cậu đi mau đi, đừng làm lỡ chuyện chính nữa.”
Khó khăn lắm mới thoát được, Kình Phong vốn phải mừng rỡ lắm, nhưng trên đường đến nhà thi đấu, anh đột nhiên cảm thấy lòng mình không thoải mái chút nào. Cứ như có một buổi họp mặt lớn mà mình lại lỡ hẹn, cảm thấy hổ thẹn và tiếc nuối không hiểu vì sao.
Cảm giác ấy cứ vương vấn mãi khiến bước chân của anh trở nên lớn hơn, tốc độ cũng ngày càng nhanh, cuối cùng dứt khoát chạy luôn, khom người đi vào con đường tắt nhỏ bên cạnh.
Chuông tan học vang lên, nhóm ba người bắt đầu hành động.
Đại ca về phòng để cặp sách xuống, ngậm một viên kẹo cao su, xoay cánh tay, ra vẻ côn đồ đi lên lầu.
Cửa phòng 526 đang mở rộng, bên trong có khá nhiều người, ba tên đàn anh vẫn đang một lòng một dạ chơi game, tiếng nhạc nền mở cực lớn khiến cả căn phòng cứ vang “ầm ầm”.
Sau lưng họ còn có ba người đứng nhìn, trông cực kỳ phấn khích, huơ tay múa chân chỉ huy như đúng rồi, thi thoảng lại nghe vài câu chửi tục hùng hồn, ví dụ như: Tao đm mày đồ ngu, chạy gì mà chạy! Tập trung ở đường giữa, tập trung ở đường giữa, mày cmn bệnh à, bây giờ mà còn đi rừng làm gì, tập trung phá trụ đi! Cmm, mắt mày để dưới mông à, không biết nhìn bản đồ à?!
…
Game này phổ biến cả thế giới, chỉ nghe tiếng thôi cũng biết là của tướng nào, tình hình chiến đấu hai bên ra sao.
Tuy Phương Vĩ không nghiện game nhưng cũng hiểu cơ bản về nó. Ngày thường cậu ta cũng thích chơi, nhưng kỹ thuật bình thường, không bằng Khỉ Còi tốc độ tay tận 180.
Nếu đây là ở tầng dưới, nhìn thấy có người lập đội đánh, chắc chắn cậu ta sẽ chen vào hóng hớt một phen, nhưng một khi địa điểm đổi thành phòng 526 dơ bẩn lộn xộn thì hết hứng rồi.
Gõ cửa, không ai nghe, cũng chẳng ai quan tâm. Cậu ta nhún vai, tự đi vào trong.
Diệp Luân cũng ở trong phòng, đang đeo tai nghe chụp tai, dáng vẻ như chuyện không liên quan đến mình, chỉ vùi đầu dọn đồ đạc. Thấy có người vỗ vai, quay đầu mới biết Phương Vĩ đến.
Cởi tai nghe xuống, trong mắt đầy bất ngờ: “Sao đại ca đến đây?”
Phương Vĩ xắn tay áo: “Chu Dật nói cậu nhiều hành lý, tôi đến xem có gì cần giúp đỡ không.”
“Giúp đỡ” chỉ là cái cớ, Diệp Luân luôn rất thông minh, cậu biết ý của Phương Vĩ chắc chắn không phải chỉ như vậy.
Nhưng biểu hiện của đối phương lại cực kỳ tự nhiên: Tay chân tháo vát bỏ đồ đạc trên giường vào túi, nhét vào va li, sau đó đi dọn dẹp dụng cụ tắm rửa vệ sinh trên giá. Mặt lạnh tanh cả quá trình, chẳng thèm liếc mắt nhìn sang đối diện nữa, đã thật sự đạt đến cảnh giới “anh mãi mãi ngầu hơn cậu!” trong truyền thuyết.
Diệp Luân cực kỳ khâm phục về việc này.
Tính cách cậu yêu ghét rõ ràng, ghi thù, và cũng nhớ ơn.
Thật ra đây chỉ là một chuyện cỏn con, giúp đỡ nhẹ nhàng thôi, nhưng qua “chuyện nhỏ” này, cả đời Diệp Luân cũng sẽ nhớ đến Phương Vĩ, vì đây là anh em của cậu, là người nghĩa khí.
Đây là tài sản mà dù có dùng bao nhiêu tiền chăng nữa cũng chẳng mua được trong quan hệ giữa người với người ngày nay.
Bốn mươi phút sau, hai người đã dọn dẹp xong hết vào hai cái va li, một cái túi căng phồng, vài túi vải và những cái chai lọ trong thau.
Diệp Luân thử một chút, một chuyến dọn mang không hết, chắc chắn phải chia hai lần rồi.
Cậu tự kéo va li của mình, xách một cái túi vải, Phương Vĩ cũng cầm như cậu. Vừa định ra thì đột nhiên đường đi bị một người ngăn cản…
Game trong máy tính vẫn đang tiếp tục, người chơi đã treo máy rồi. Sáu đàn anh đang tụ tập đứng dậy giải tán, người thì vặn eo, người thì khoanh tay, vây quanh nửa vòng tròn dồn họ vào giữa với dáng vẻ hung hãn.
Người đứng đối diện với Diệp Luân là Mê Gái C, nhìn dáng vẻ thoải mái của hắn, có lẽ vết thương trên người đã lành hơn nửa. Khuôn mặt xảo quyệt đầy vẻ khiêu khích, hừ một tiếng từ trong mũi: “Đánh xong rồi muốn đi, đâu có chuyện hời như vậy?”
“Tất nhiên là có rồi.” Diệp Luân cười đáp: “Hôm ấy tôi đánh anh xong chẳng phải cũng đi đó sao?”
Không nhắc đến hôm đó còn đỡ, giờ nhắc đến khiến Mê Gái C càng thêm tức giận muốn nhào vào xáp lá cà.
Khuôn mặt hắn đỏ lựng, vẻ mặt hung ác khiến Diệp Luân nhíu mày, rất muốn cầm cái gương ra cho hắn soi cái xem ngũ quan vặn vẹo khi tức giận của hắn xấu xí đến mức nào.
Thông thường thì phản diện chết vì nói nhiều, tên Mê Gái C khá hiểu điều này nên không quan tâm cậu nữa, quay đầu nhìn Phương Vĩ phía sau: “Còn cậu, muốn đi hay ở?”
Đại ca vốn đi theo sau lưng Diệp Luân, bấy giờ bước lên trước một bước đứng cạnh cậu. Vừa định trả lời thì cửa phòng 526 đột nhiên bị người khác gõ vang, sau đó đẩy “két” ra.
Tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt, những đàn anh năm ba đồng loạt quay đầu; Diệp Luân bị chắn tầm mắt nên đành nghiêng đầu để lộ một mắt, nhìn qua khe hở.
Sau đó ngạc nhiên nhìn thấy anh chàng chuyên Thể thao Kình Phong “cực kỳ không chào đón mình dọn vào phòng 319”, bấy giờ anh mặc bộ đồ màu đen trông cực kỳ kiêu ngạo, vai trái và phần ngực bị che bởi một quả bóng rổ mới, mồ hôi nhễ nhại đứng trước cửa phòng họ.
Đầu tiên là vẻ mặt hoài nghi, sau khi nhìn lướt một vòng thì nhanh chóng hiểu ra, hàng mi đen rậm nhướng lên, dáng vẻ châm chọc ấy được thực hiện quá mức nhuần nhuyễn, khiến người khác có cảm giác kẻ này khó chơi lắm đây.
Anh nhìn thẳng Diệp Luân giữa đám “cầu thủ đội bóng trong sân” với ánh mắt cứng rắn, nói giọng bâng quơ: “Nhiều người vậy, mọi người đang mở tiệc chia tay à?”
Mọi người: “…”
Có bữa tiệc chia tay nào mà không khí căng thẳng vậy không hả? Cậu có bị mù không???
Diệp Luân cũng hơi buồn cười. Cậu vốn đang căng thẳng, nhưng bị Kình Phong phá đám như thế thì bầu không khí gì cũng bay biến cả.
Đàn anh cách cửa gần nhất xoay người về phía cửa: “Mày mẹ nó là ai? Có chuyện thì nói, không có chuyện thì cút!”
Kình Phong nghe thế dời tầm mắt đang khóa chặt trên người Diệp Luân về phía đàn anh nhìn một lúc, chợt hỏi: “Đây là phòng 526 à?”
Tên Mập B bên cạnh đứng lên: “Đúng, cậu làm gì?”
“Vậy thì không nhầm rồi.” Kình Phong vươn một ngón tay chỉ vào Diệp Luân: “Cậu ấy thuê tôi đến dọn va li.” Dứt lời thì nhướng mày với những người cản đường: “Nếu không phải tiệc chia tay thì làm phiền các anh tránh ra cho?”
Tục ngữ có câu thua người không thua khí thế, trước tình huống này, nói sao cũng không thể nhường được.
Nhưng Kình Phong cứ như không nhìn thấy họ, người ta không nhường thì mình tự đi thôi, bèn đẩy đàn anh đang đứng trước mặt ra, đi vào phòng.
Vóc người anh cao to, chiều cao 186 nghiền ép tất cả “rác rưởi” trong phòng, cánh tay đầy cơ bắp lộ ra bên ngoài, đôi chân săn chắc đầy sức mạnh, vừa nhìn đã biết không cùng đẳng cấp với đám mập yếu suốt ngày ru rú trong nhà rồi.
Anh bước lên trước, người phía sau vươn tay giữ vai anh, Kình Phong chẳng thèm quay đầu, chỉ giãy nhẹ một cái đã thoát được, sau đó thẳng lưng đi đến trước mặt Diệp Luân, liếc nhìn xung quanh rồi hỏi thẳng: “Đã dọn dẹp xong hành lý chưa, cái nào?”
Diệp Luân chỉ cho anh xem: “Va li, cặp, túi xách, những thứ này.”
Kình Phong gật đầu: “Hai cái nào nặng nhất?”
“Cái va li to này và cái cặp màu đen kia, trong va li có sách, trong túi toàn là đồ dùng điện tử.”
Kình Phong cúi đầu liếc nhìn rồi lại nhìn sang Diệp Luân, không biết anh nghĩ thế nào mà đột nhiên thốt ra câu ông nói gà bà nói vịt: “Biết chơi bóng rổ không?”
Diệp Luân khó hiểu, không rõ tại sao anh lại đột ngột nhắc đến chuyện này: “Biết.”
Ngay sau đó, Kình Phong đã nhét quả bóng rổ trong lòng mình sang một cách cực kỳ thuận tay: “Cầm cho chắc, mới đó, đừng làm rơi.”
Dứt lời thì vươn tay cầm cặp xỏ lên vai mình trong lúc Diệp Luân vẫn đang ngơ ngác, đoạn khom lưng xách chiếc va li khổng lồ một cách nhẹ nhàng, sau đó xoay người đi thẳng ra ngoài.
Phương Vĩ và Diệp Luân cầm đống đồ còn lại đi theo phía sau, chú ý thấy Kình Phong cực kỳ ngông nghênh trước những kẻ mà mình không ưa: Xách va li đi phía trước, có người cản đường thì đụng cho tránh ra, ai muốn xông đến thì dùng vai huých văng trở về.
Cứ thế đi thẳng ra phòng 526, đứng cạnh cửa chờ Diệp Luân và đại ca ra ngoài như vị thần giữ cửa, sau đó mới hỏi một câu cực kỳ chân thành: “Có cần đóng cửa giúp các anh không?”
Bọn đàn anh giận đến mức thất khiếu bốc khói, không ai thèm trả lời anh.
Kình Phong cũng chẳng sầu, nở nụ cười thật đẹp trai, sau đó kéo tay cầm của va li lên, kéo đi mất.
Hôm sau, trước lời nài nỉ thống thiết của Chu Dật, Kình Phong tỏ vẻ không hề cảm động một cách “vô nhân tính”: “Poster gì? Không cho.”
Sau đó thì mặc cho cục cưng Chu có lăn lộn la lối bám riết lấy thế nào chăng nữa, anh cũng đều xem như không nghe thấy, ép Chu Dật phải thốt ra đủ mọi phát ngôn điên cuồng, dõng dạc bảo phải xới tung nhà anh, lật ngửa giường anh, lục lọi tủ anh!
Kình Phong vẫn uống nước một cách điềm nhiên: “Cậu cứ đi đi, tìm ra được xem như tôi thua.”
Câu nói gợi đòn như vậy mà cũng dám thốt ra… cuối cùng tất nhiên không thu hoạch được gì.
Cục cưng Chu xoắn ngón tay, phiền muộn vô cùng, không biết phải làm sao để ăn nói với Diệp Luân đây, thế là trốn đi không dám gặp người. Nào ngờ sợ gì thì cái đó đến, buổi trưa, hai nhóm người tình cờ gặp nhau trong căn tin.
Bốn người trong phòng 319 đã lấy cơm xong, đang tìm chỗ ngồi ở gần cửa, vừa định bắt đầu ăn thì Diệp Luân bị các bạn nam lẫn nữ vây quanh bước vào.
Phương Vĩ đang ngồi hướng mặt sang phía họ, bèn nâng tay chào hỏi: “Diệp Luân!”
Diệp Luân quay đầu nhìn thấy nhóm bốn người luôn đi cùng với nhau của phòng 319 bấy giờ đang tách ra ngồi hai hai, mỗi người mỗi vẻ mặt, phản ứng cũng khác nhau hoàn toàn:
Đại ca thì nhiệt tình, Khỉ Còi lễ độ, Kình Phong cũng giống lần trước, vội vã quay đầu đi không nhìn, cứ như nhìn nhiều sẽ khó chịu lắm vậy.
Người bất thường nhất là Chu Dật, ngày thường đã nhảy nhót tung tăng đến chỗ cậu từ lâu rồi, nào ngờ hôm nay lại ủ rũ cúi đầu lùa cơm, món gì mà ngon thế chứ?
Vừa nhìn thấy dáng vẻ này của cậu chàng, trong lòng Diệp Luân cũng rõ: Chắc chắn poster hết đường cứu chữa rồi. Sau đó nghĩ tiếp, hết cứu thì hết cứu thôi, nói trắng ra cũng chỉ là vài tờ giấy.
Giữa hai bên có một khoảng cách, trông cậu có vẻ đang bận nên không đến trò chuyện, chỉ mỉm cười lại một cái.
Phương Vĩ lại cao giọng hỏi: “Chừng nào cậu dọn vậy?”
Diệp Luân đáp: “Chiều tan học.”
Phương Vĩ ra hiệu ok với cậu, Diệp Luân cười gật đầu, xoay người đi cùng những bạn khác.
“Chiều chúng ta có mấy tiết?” Đại ca xoay người về, vừa gặm đùi gà vừa hỏi.
Khỉ Còi ngẫm nghĩ: “Hôm nay thứ Sáu nhỉ? Hai tiết full.”
“Vậy thì hơi gấp rút rồi…” Đại ca sờ cằm: “Vầy đi, chúng ta chia ra. Tan học Khỉ Còi về dọn dẹp phòng, làm vệ sinh, nhớ lau nhà đấy, lau thêm vài lần, cậu không biết bụi dày cỡ nào đâu! Chu Dật đến tiệm ăn Tứ Xuyên – Trùng Khánh đối diện trường đặt một phòng, gọi nửa kết bia trước, tối chúng ta cùng ăn một bữa nhé.”
Khỉ Còi và Chu Dật nhìn nhau, ngoan ngoãn đáp ừ.
Tuy ngày thường Phương Vĩ không mấy nghiêm túc, luôn treo chữ “cầu bao nuôi” bên miệng, thậm chí còn ký tên chữ này trên QQ, nhưng ba người còn lại vẫn khá phục và nghe lời vị “đại ca” tuổi tác lớn nhất này. Điều quan trọng nhất là tính cách cậu ta khá chững chạc, suy nghĩ chu đáo, làm việc tỉ mỉ.
Cứ lấy việc ngày hôm nay ra làm ví dụ, Khỉ Còi thì không quan tâm, Kình Phong chẳng hề giác ngộ, Chu Dật cục cưng cũng không trông cậy được, chỉ có Phương Vĩ là nghĩ đến việc chuẩn bị trước.
“Vậy cậu thì sao?” Khỉ Còi gắp một cọng rau nói: “Cậu làm gì?”
Phương Vĩ trợn mắt: “Tôi mà rảnh rỗi à?”
Dứt lời bèn lấy đuôi đũa gõ chén của Kình Phong, ban nãy nhóc này thấy Diệp Luân thì hồn vía cứ để ở đâu ấy, nghĩ gì không biết?
“Chiều nay cậu có huấn luyện không?” Đại ca hỏi.
Kình Phong đang đờ người ra, không nghe thấy chuyện họ đang bàn, định đáp “không” theo phản xạ. Nhưng lời vừa đến bên môi, miệng cũng có sẵn khẩu hình rồi nhưng đột nhiên có dự cảm đây là cái bẫy, bèn sửa thành: “… Có.”
Phương Vĩ nhìn chằm chằm anh từ trước rồi, bèn híp mắt: “Có thật à?”
Kình Phong điềm nhiên: “Có.”
Phương Vĩ “ồ” một tiếng: “Vậy xin nghỉ đi.”
“…” Kình Phong cạn lời, nếu dù thế nào cũng phải đi thì hỏi làm gì chứ?
“Xin nghỉ làm gì?”
“Theo tôi đến phòng 526 giúp Diệp Luân dọn hành lý, nhân tiện ra mặt giúp cậu ấy luôn. Các cậu cũng không động não mà nghĩ xem, đàn anh hiền lành lắm hay sao, để cậu ấy về một mình?” Nói đoạn, Phương Vĩ gắp một miếng sườn chua ngọt trong dĩa thức ăn của Kình Phong, ngữ điệu cực kỳ hung dữ: “Đám sâu lười các cậu, đến lúc đó phải nhanh nhẹn chút đấy, nhất là Kình Phong, không được làm biếng!”
Quả thật Kình Phong đã nói dối, bởi hôm nay trường không sắp xếp huấn luyện gì cả, là ngày nghỉ hiếm có.
Nhưng hơn năm giờ, trước khi tan học, anh nhận được tin nhắn wechat của đội trưởng yêu cầu giao một bài tư liệu cho thầy phụ trách. Hơn nữa còn là “lập tức, làm liền, ngay bây giờ” phải đi, người phụ trách còn đang chờ để nộp cho trường đóng mộc.
Phương Vĩ nghe nói anh muốn trốn, lông mày nhướng cao tưởng chừng sắp bay lên trời: “Cậu dọa tôi á?”
Kình Phong đưa điện thoại cho cậu ta xem.
Đại ca xem xong thì thở dài thườn thượt, lông mày đang ở trên trời cũng rơi xuống tạo thành chữ “mất mát”, xua tay bảo: “Được rồi được rồi, vậy cậu đi mau đi, đừng làm lỡ chuyện chính nữa.”
Khó khăn lắm mới thoát được, Kình Phong vốn phải mừng rỡ lắm, nhưng trên đường đến nhà thi đấu, anh đột nhiên cảm thấy lòng mình không thoải mái chút nào. Cứ như có một buổi họp mặt lớn mà mình lại lỡ hẹn, cảm thấy hổ thẹn và tiếc nuối không hiểu vì sao.
Cảm giác ấy cứ vương vấn mãi khiến bước chân của anh trở nên lớn hơn, tốc độ cũng ngày càng nhanh, cuối cùng dứt khoát chạy luôn, khom người đi vào con đường tắt nhỏ bên cạnh.
Chuông tan học vang lên, nhóm ba người bắt đầu hành động.
Đại ca về phòng để cặp sách xuống, ngậm một viên kẹo cao su, xoay cánh tay, ra vẻ côn đồ đi lên lầu.
Cửa phòng 526 đang mở rộng, bên trong có khá nhiều người, ba tên đàn anh vẫn đang một lòng một dạ chơi game, tiếng nhạc nền mở cực lớn khiến cả căn phòng cứ vang “ầm ầm”.
Sau lưng họ còn có ba người đứng nhìn, trông cực kỳ phấn khích, huơ tay múa chân chỉ huy như đúng rồi, thi thoảng lại nghe vài câu chửi tục hùng hồn, ví dụ như: Tao đm mày đồ ngu, chạy gì mà chạy! Tập trung ở đường giữa, tập trung ở đường giữa, mày cmn bệnh à, bây giờ mà còn đi rừng làm gì, tập trung phá trụ đi! Cmm, mắt mày để dưới mông à, không biết nhìn bản đồ à?!
…
Game này phổ biến cả thế giới, chỉ nghe tiếng thôi cũng biết là của tướng nào, tình hình chiến đấu hai bên ra sao.
Tuy Phương Vĩ không nghiện game nhưng cũng hiểu cơ bản về nó. Ngày thường cậu ta cũng thích chơi, nhưng kỹ thuật bình thường, không bằng Khỉ Còi tốc độ tay tận 180.
Nếu đây là ở tầng dưới, nhìn thấy có người lập đội đánh, chắc chắn cậu ta sẽ chen vào hóng hớt một phen, nhưng một khi địa điểm đổi thành phòng 526 dơ bẩn lộn xộn thì hết hứng rồi.
Gõ cửa, không ai nghe, cũng chẳng ai quan tâm. Cậu ta nhún vai, tự đi vào trong.
Diệp Luân cũng ở trong phòng, đang đeo tai nghe chụp tai, dáng vẻ như chuyện không liên quan đến mình, chỉ vùi đầu dọn đồ đạc. Thấy có người vỗ vai, quay đầu mới biết Phương Vĩ đến.
Cởi tai nghe xuống, trong mắt đầy bất ngờ: “Sao đại ca đến đây?”
Phương Vĩ xắn tay áo: “Chu Dật nói cậu nhiều hành lý, tôi đến xem có gì cần giúp đỡ không.”
“Giúp đỡ” chỉ là cái cớ, Diệp Luân luôn rất thông minh, cậu biết ý của Phương Vĩ chắc chắn không phải chỉ như vậy.
Nhưng biểu hiện của đối phương lại cực kỳ tự nhiên: Tay chân tháo vát bỏ đồ đạc trên giường vào túi, nhét vào va li, sau đó đi dọn dẹp dụng cụ tắm rửa vệ sinh trên giá. Mặt lạnh tanh cả quá trình, chẳng thèm liếc mắt nhìn sang đối diện nữa, đã thật sự đạt đến cảnh giới “anh mãi mãi ngầu hơn cậu!” trong truyền thuyết.
Diệp Luân cực kỳ khâm phục về việc này.
Tính cách cậu yêu ghét rõ ràng, ghi thù, và cũng nhớ ơn.
Thật ra đây chỉ là một chuyện cỏn con, giúp đỡ nhẹ nhàng thôi, nhưng qua “chuyện nhỏ” này, cả đời Diệp Luân cũng sẽ nhớ đến Phương Vĩ, vì đây là anh em của cậu, là người nghĩa khí.
Đây là tài sản mà dù có dùng bao nhiêu tiền chăng nữa cũng chẳng mua được trong quan hệ giữa người với người ngày nay.
Bốn mươi phút sau, hai người đã dọn dẹp xong hết vào hai cái va li, một cái túi căng phồng, vài túi vải và những cái chai lọ trong thau.
Diệp Luân thử một chút, một chuyến dọn mang không hết, chắc chắn phải chia hai lần rồi.
Cậu tự kéo va li của mình, xách một cái túi vải, Phương Vĩ cũng cầm như cậu. Vừa định ra thì đột nhiên đường đi bị một người ngăn cản…
Game trong máy tính vẫn đang tiếp tục, người chơi đã treo máy rồi. Sáu đàn anh đang tụ tập đứng dậy giải tán, người thì vặn eo, người thì khoanh tay, vây quanh nửa vòng tròn dồn họ vào giữa với dáng vẻ hung hãn.
Người đứng đối diện với Diệp Luân là Mê Gái C, nhìn dáng vẻ thoải mái của hắn, có lẽ vết thương trên người đã lành hơn nửa. Khuôn mặt xảo quyệt đầy vẻ khiêu khích, hừ một tiếng từ trong mũi: “Đánh xong rồi muốn đi, đâu có chuyện hời như vậy?”
“Tất nhiên là có rồi.” Diệp Luân cười đáp: “Hôm ấy tôi đánh anh xong chẳng phải cũng đi đó sao?”
Không nhắc đến hôm đó còn đỡ, giờ nhắc đến khiến Mê Gái C càng thêm tức giận muốn nhào vào xáp lá cà.
Khuôn mặt hắn đỏ lựng, vẻ mặt hung ác khiến Diệp Luân nhíu mày, rất muốn cầm cái gương ra cho hắn soi cái xem ngũ quan vặn vẹo khi tức giận của hắn xấu xí đến mức nào.
Thông thường thì phản diện chết vì nói nhiều, tên Mê Gái C khá hiểu điều này nên không quan tâm cậu nữa, quay đầu nhìn Phương Vĩ phía sau: “Còn cậu, muốn đi hay ở?”
Đại ca vốn đi theo sau lưng Diệp Luân, bấy giờ bước lên trước một bước đứng cạnh cậu. Vừa định trả lời thì cửa phòng 526 đột nhiên bị người khác gõ vang, sau đó đẩy “két” ra.
Tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt, những đàn anh năm ba đồng loạt quay đầu; Diệp Luân bị chắn tầm mắt nên đành nghiêng đầu để lộ một mắt, nhìn qua khe hở.
Sau đó ngạc nhiên nhìn thấy anh chàng chuyên Thể thao Kình Phong “cực kỳ không chào đón mình dọn vào phòng 319”, bấy giờ anh mặc bộ đồ màu đen trông cực kỳ kiêu ngạo, vai trái và phần ngực bị che bởi một quả bóng rổ mới, mồ hôi nhễ nhại đứng trước cửa phòng họ.
Đầu tiên là vẻ mặt hoài nghi, sau khi nhìn lướt một vòng thì nhanh chóng hiểu ra, hàng mi đen rậm nhướng lên, dáng vẻ châm chọc ấy được thực hiện quá mức nhuần nhuyễn, khiến người khác có cảm giác kẻ này khó chơi lắm đây.
Anh nhìn thẳng Diệp Luân giữa đám “cầu thủ đội bóng trong sân” với ánh mắt cứng rắn, nói giọng bâng quơ: “Nhiều người vậy, mọi người đang mở tiệc chia tay à?”
Mọi người: “…”
Có bữa tiệc chia tay nào mà không khí căng thẳng vậy không hả? Cậu có bị mù không???
Diệp Luân cũng hơi buồn cười. Cậu vốn đang căng thẳng, nhưng bị Kình Phong phá đám như thế thì bầu không khí gì cũng bay biến cả.
Đàn anh cách cửa gần nhất xoay người về phía cửa: “Mày mẹ nó là ai? Có chuyện thì nói, không có chuyện thì cút!”
Kình Phong nghe thế dời tầm mắt đang khóa chặt trên người Diệp Luân về phía đàn anh nhìn một lúc, chợt hỏi: “Đây là phòng 526 à?”
Tên Mập B bên cạnh đứng lên: “Đúng, cậu làm gì?”
“Vậy thì không nhầm rồi.” Kình Phong vươn một ngón tay chỉ vào Diệp Luân: “Cậu ấy thuê tôi đến dọn va li.” Dứt lời thì nhướng mày với những người cản đường: “Nếu không phải tiệc chia tay thì làm phiền các anh tránh ra cho?”
Tục ngữ có câu thua người không thua khí thế, trước tình huống này, nói sao cũng không thể nhường được.
Nhưng Kình Phong cứ như không nhìn thấy họ, người ta không nhường thì mình tự đi thôi, bèn đẩy đàn anh đang đứng trước mặt ra, đi vào phòng.
Vóc người anh cao to, chiều cao 186 nghiền ép tất cả “rác rưởi” trong phòng, cánh tay đầy cơ bắp lộ ra bên ngoài, đôi chân săn chắc đầy sức mạnh, vừa nhìn đã biết không cùng đẳng cấp với đám mập yếu suốt ngày ru rú trong nhà rồi.
Anh bước lên trước, người phía sau vươn tay giữ vai anh, Kình Phong chẳng thèm quay đầu, chỉ giãy nhẹ một cái đã thoát được, sau đó thẳng lưng đi đến trước mặt Diệp Luân, liếc nhìn xung quanh rồi hỏi thẳng: “Đã dọn dẹp xong hành lý chưa, cái nào?”
Diệp Luân chỉ cho anh xem: “Va li, cặp, túi xách, những thứ này.”
Kình Phong gật đầu: “Hai cái nào nặng nhất?”
“Cái va li to này và cái cặp màu đen kia, trong va li có sách, trong túi toàn là đồ dùng điện tử.”
Kình Phong cúi đầu liếc nhìn rồi lại nhìn sang Diệp Luân, không biết anh nghĩ thế nào mà đột nhiên thốt ra câu ông nói gà bà nói vịt: “Biết chơi bóng rổ không?”
Diệp Luân khó hiểu, không rõ tại sao anh lại đột ngột nhắc đến chuyện này: “Biết.”
Ngay sau đó, Kình Phong đã nhét quả bóng rổ trong lòng mình sang một cách cực kỳ thuận tay: “Cầm cho chắc, mới đó, đừng làm rơi.”
Dứt lời thì vươn tay cầm cặp xỏ lên vai mình trong lúc Diệp Luân vẫn đang ngơ ngác, đoạn khom lưng xách chiếc va li khổng lồ một cách nhẹ nhàng, sau đó xoay người đi thẳng ra ngoài.
Phương Vĩ và Diệp Luân cầm đống đồ còn lại đi theo phía sau, chú ý thấy Kình Phong cực kỳ ngông nghênh trước những kẻ mà mình không ưa: Xách va li đi phía trước, có người cản đường thì đụng cho tránh ra, ai muốn xông đến thì dùng vai huých văng trở về.
Cứ thế đi thẳng ra phòng 526, đứng cạnh cửa chờ Diệp Luân và đại ca ra ngoài như vị thần giữ cửa, sau đó mới hỏi một câu cực kỳ chân thành: “Có cần đóng cửa giúp các anh không?”
Bọn đàn anh giận đến mức thất khiếu bốc khói, không ai thèm trả lời anh.
Kình Phong cũng chẳng sầu, nở nụ cười thật đẹp trai, sau đó kéo tay cầm của va li lên, kéo đi mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook