Đẹp Quá Cũng Nguy Hiểm, Sinh Viên Thể Thao Cần Cẩn Thận
-
Chương 37: Gói quà lớn cho người vỡ lòng (2)
Tuy trông Diệp Luân có vẻ dễ ăn hiếp, nhưng kỹ thuật đánh bài lại cao siêu lắm, trong mắt Kình Phong, cậu đã có thể trực tiếp viết bài hướng dẫn trên mạng luôn rồi.
Không phải cậu nghiện ngập chơi nhiều gì, mà do nhận sư phụ giỏi, mấy ông bà cụ trong tiểu khu đều là cấp bậc cao thủ quốc tế không đấy. Hồi nhỏ Diệp Luân không bị ai quản lý, mỗi lần đến hè là lại hí hửng đi theo phía sau họ, dù ngốc cũng học hỏi được chút bản lĩnh.
Cậu vừa đánh vừa giảng giải cho Kình tay mơ: dạy anh không được ra hết bài tốt, phải giữ lại cho phía sau, ra bài rồi thì cần chắc chắn quyền đi tiếp phải ở trong tay mình, nên trong tình huống không có bài lớn để đi lượt về, không thể dễ dàng ra tay được; đôi Joker cũng không nhất thiết phải dùng để làm tên lửa, lúc cần thì cứ xé ra đi riêng sẽ dễ thắng hơn; khi làm nông dân phải học cách thả bài cho đồng đội, nhân tiện ngăn cản địa chủ.
Lần lượt nói cho Kình Phong nghe những cách chơi như thế, bảo anh rằng đấu địa chủ không phải so lớn nhỏ, mà thứ tự ra bài cực kỳ quan trọng, phải có phương pháp hết. Nếu thật sự chơi như con nít thì sao lại có nhiều người thành niên và lão niên mê mẩn vậy chứ.
Kình Phong nghe cậu giảng, càng cảm thấy cả buổi chiều này của mình đơn thuần là lãng phí thời gian.
Để nhìn rõ hơn, anh đến gần cậu, đặt cằm lên vai Diệp Luân, môi kề sát gáy cậu, chóp mũi tràn đầy mùi hương biển cả quen thuộc.
Lâu dần, anh lâng lâng cảm thấy không ổn, hình như có hơi cứng.
Kình Phong hắng giọng vài tiếng, mất tự nhiên nhích mông muốn ngồi dựa ra sau. Anh vừa động đậy, thiếu niên xinh đẹp trên người lại không thoải mái, còn quay đầu nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ: “Làm gì vậy?”
Kình Phong khổ không nói nổi, vẻ mặt vặn vẹo.
Gượng gạo đáp: “Không… có gì.”
Diệp Luân không để ý, vỗ lên chiếc đùi rắn chắc của anh: “Vậy đừng động đậy.” Nói đoạn, cậu còn điều chỉnh tư thế dựa sát vào ngực anh thêm vài centimet.
Kình Phong chỉ ước sao được cong giò bỏ chạy, sau lưng bị dọa toát mồ hôi, anh giữ chặt cánh tay Diệp Luân, nghĩ một cách vừa vô vọng vừa rối rắm: Nhóc yêu tinh, chỉ biết giày vò tôi thôi.
Tất nhiên đánh bài còn phải dựa vào may mắn nữa, chẳng có cao thủ nào là toàn thắng mãi được. Dù Diệp Luân có giỏi giang thua ít thắng nhiều đến mấy, rồi cũng sẽ có lúc bị lật thuyền thôi.
“Thua rồi thua rồi, ván này có bom đó nha, phải nhân đôi, cởi hai món!”
Diệp Luân bất đắc dĩ ném bài trong tay xuống: “Cần thiết không chứ, hai nông dân các cậu đã thông đồng với nhau trước rồi, rõ ràng có thể đổi thành ba kèm hai là về, nhưng đằng này còn giữ lại bom để gạt tôi, thù hằn sâu đậm vậy sao?”
Chàng trai ngồi đối diện đã chỉ còn một chiếc quần dài, bấy giờ đang tự ôm người mình run lẩy bẩy: “Bớt… bớt nói nhảm đi, đánh nhau không ngại lừa nhau, cởi mau… hắt xì!”
“Cậu đừng gắng gượng quá, kẻo cảm lạnh đó.” Có người bên cạnh lo lắng.
Đối phương xua tay: “Không sao, ván sau thắng tôi sẽ mặc thẳng áo khoác.”
Diệp Luân bóp ngón tay với vẻ lưỡng lự. Cậu mặc khá ít, bấy giờ đã cởi gần hết áo ra, bây giờ chỉ còn chiếc áo nỉ mỏng thôi, ban nãy thua đã cởi áo khoác rồi, giờ buộc phải cởi hai món chỉ có thể cởi thêm quần.
Cậu đang rầu rĩ thì Kình Phong phía sau lên tiếng: “Để tôi cởi cho.”
Những người khác sửng sốt, đều không hiểu: “Sao tính được?”
Kình Phong hất cằm tỏ ý: “Phía sau các cậu có dự bị, ván sau có người để thay. Dù sao thì tôi cũng không chơi, mấy người các cậu gian trá quá, một mình Diệp Luân sẽ chịu thiệt thòi mất. Nên cứ vậy đi, cậu ấy chơi, tôi cởi, được không?”
Mọi người sờ cằm nghĩ, cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng hình như cũng không có vấn đề gì. Cuối cùng thấy Diệp Luân đúng là mặc hơi ít, bèn miễn cưỡng gật đầu đồng ý:
“Thôi được, vậy tính từ ván trước đi, hai món đồ, nhanh lên đấy.”
Diệp Luân vẫn không xen vào bấy giờ mới quay sang nhìn anh: “Ổn không?”
Kình Phong nhìn cậu cười, giọng hơi khàn: “Không ổn cậu cởi à?”
Diệp Luân chớp mắt: “Cũng không phải không được…”
“Cậu cởi sạch chạy mất thì ai trả thù cho tôi?” Kình Phong vươn tay xoa tóc cậu: “Yên tâm chơi đi, ngược đãi họ, còn lại cứ để tôi.”
Không biết vì sao, có lẽ do hai người gần nhau quá nên Diệp Luân chợt cảm thấy tim hơi nong nóng. Cậu cực kỳ không chịu được động tác Kình Phong vuốt tóc mình, cảm thấy thân thiết nói không nên lời, và mang một ít nuông chiều nữa, so với mấy động tác chẳng đâu vào đâu của cậu, rõ ràng đối phương am hiểu cách “quyến rũ đàn ông” hơn.
Rốt cuộc người này học ở đâu vậy chứ?
Diệp Luân rầu rĩ nghĩ, chẳng lẽ giống trên mạng, khí chất bạn trai đều do trời sinh sao?
Vậy tài năng bẩm sinh của mình là gì? Đẹp trai à?
Tiểu Diệp Tử bỗng không biết mình nên vui hay nên buồn nữa.
Trước ánh mắt mong chờ của mọi người, Kình Phong lấy hết mấy mảnh giấy đủ màu sắc trên người xuống, sau đó cởi một lượt áo khoác và áo thun lông cừu bên trong, tiện tay vứt lên chiếc giường phía sau.
Chàng trai ngồi bên cạnh nuốt nước bọt một cách khoa trương: “Mẹ, không hổ là sinh viên Thể thao, vóc người đẹp thật.”
“Còn mặc một cái mà, sao cậu biết vóc người đẹp?” Diệp Luân chê.
Nào ngờ đối phương chẳng những không biết xấu hổ, còn nhìn cậu với ánh mắt chê trách hơn: “Thằng mù cũng nhìn ra được đó, loại mặc áo nhìn gầy cởi ra có cơ đấy hiểu không?”
Diệp Luân cạn lời, chỉ đành nhìn trời: “Được rồi được rồi, cậu hiểu nhất, toàn cơ bắp, có gì hay mà ham, xào bài đi.”
Thế là cuộc đánh bài được tiếp tục trong những tiếng thảo luận xem luyện tập thế nào để lên cơ được.
Đánh bài có thua có thắng, vừa nhờ kỹ xảo, cũng nhờ may mắn, Diệp Luân không bị cởi thêm nhiều quá nữa, lúc thua đậm nhất, Kình Phong cởi áo ra, để lộ nửa người trên săn chắc.
Lần này không chỉ sòng của cậu mà cả mấy anh chàng đang chơi người sói bên cạnh cũng nhao nhao nhìn sang, người khoa trương hơn còn huýt gió với Kình Phong, lớn tiếng xin được sờ.
Cuối cùng tất nhiên không ai thật sự chạy đến sờ, con trai với nhau cả, nhìn cho mát mắt là xong, không ai xem là thật. Nhưng khoảnh khắc ấy Diệp Luân chợt cảm thấy hơi không vui, muốn mặc lại áo sơ mi cho Kình Phong.
Nhưng cậu chỉ nghĩ trong đầu thôi chứ không nói ra, nếu không sẽ khiến người khác thấy lạ.
Song, tâm lý không muốn người khác nhìn quả thật đã xuất hiện, nhưng khi ấy cậu còn đang hoang mang, chưa nhận ra đây là “tính chiếm hữu” trong truyền thuyết.
Tuy bản thân chưa tỏ tường, nhưng khi cậu giác ngộ rồi sẽ biết thật ra không chỉ mỗi tính chiếm hữu không thôi đâu, tâm trạng đặc biệt ấy có một từ thích hợp hơn để hình dung: mê đắm, hoặc là thích.
Mấy ván kế tiếp, có lẽ vì nghẹn cục tức (?) trong họng, Tiểu Diệp Tử chợt ra oai, ném bom cho hai người chơi chung hét áu áu, bỗng chốc cởi cho chỉ còn một chiếc quần lót, vội vã bụm “trứng” lại nhảy khỏi bàn, đổi người tiếp theo.
Còn Kình Phong chưa kịp hắt hơi đã mặc cả chiếc áo ba lỗ và áo khoác về.
Anh mặc kín đáo, cười khẽ bên tai Diệp Luân: “Sao lúc trước tôi không biết cậu ác vậy nhỉ.”
Tiểu Diệp Tử hừ giọng mũi một tiếng, đầy kiêu ngạo: “Cọp không ra oai thì các cậu sẽ tưởng tôi là mèo bệnh!”
Chơi thêm một lúc, có người gõ cửa vào. Diệp Luân quay lưng ra cửa không chú ý tiếng động nhưng Kình Phong lại nghe, anh nghiêng đầu, người đến có bộ tóc xoăn cực bắt mắt: hóa ra là Chu Dật đang ôm mấy quả bưởi to đã lột vỏ đi vào.
Hôm nay cục cưng Chu không được may mắn lắm, mới chơi đã thua liên tục, bị mọi người sai đi mua thức ăn vặt. Cậu nhóc giận dữ không thôi, không thèm nhìn đến khoai lát, hạt dưa gì cả, cứ chọn bưởi mà mua, vừa chọn vừa hỏi dì bán bưởi: “Loại nào chua nhất ạ? Cháu muốn mua loại chua nhất ấy!”
Khiến đối phương khó hiểu vô cùng: Nhóc này không có vấn đề gì chứ?
Kết quả lột ra thử… cục cưng Chu nhăn mặt: Ngọt! Giận! Vote kém! Trả hàng!
Dì nọ: Dở khóc dở cười.jpg
Tất nhiên sẽ không trả hàng, còn nhẫn nại lột hết vỏ bưởi ra, gần hai năm qua Chu Dật đã được Diệp Luân dạy dỗ, trở nên ngày càng ngoan ngoãn săn sóc hơn.
Đầu tiên cậu ta đưa cho đại ca và Khỉ Còi vài trái rồi mới mang số còn lại sang. Mua nhiều, bấy giờ còn tận ba, bốn quả, đủ để cả phòng ăn giải khát rồi.
Ban đầu không chú ý, vào trong mới phát hiện Kình Phong và A Luân đều ở đây. Cục cưng Chu lập tức bóc một múi ra đút vào miệng Diệp Luân, hỏi với vẻ mong chờ: “Ngon không, ngọt không?”
Diệp Luân bị nhét cho đầy miệng không nói được, chỉ gật đầu lia lịa.
Chu Dật vui vẻ, cũng lấy một múi lớn cho Kình Phong.
Mấy người chơi cùng trợn mắt nhìn cả buổi trời, thấy Chu Dật chẳng thèm quan tâm mình thì sốt ruột lắm: “Có cần thiên vị vậy không hả, chỉ biết lo cho bạn cùng phòng thôi, bọn này cũng muốn ăn mà.”
Chu Dật “ồ” một cách chậm rãi, chọn quả bưởi màu sắc đẹp nhất, ngọt nước nhất để lại, sau đó mới đưa số khác cho những người kia.
Thấy Diệp Luân cầm bài, cậu ta do dự: “Sao cậu cầm được, hay tôi về lấy cái chén qua nhé?”
“Không cần phiền thế đâu.” Diệp Luân xua tay, chỉ ra phía sau: “Đưa cho Kình Phong đi.”
Chu Dật vốn định để mình cầm giúp Diệp Luân, nhưng người ở sòng bên cạnh gọi cậu ta chơi người sói, cục cưng Chu lưỡng lự quá đi mất. Bấy giờ nghe có Kình Phong giúp, bèn nhét bưởi vào tay đối phương, cậu ta thì hí hửng chạy đi.
Kình Phong bưng bưởi hỏi: “Thích ăn à?”
Diệp Luân gật đầu: “Ngọt không ngấy, chắc được cải tiến rồi, ngon hơn hồi trước nhiều.”
Kình Phong nếm thử, cũng thấy có lý. Rau quả bây giờ chẳng những đa dạng chủng loại mà chất lượng cũng tốt hơn nhiều, có mấy loại được nhập khẩu từ nước ngoài nữa, đồ ngon giá cả hợp lý.
Diệp Luân tập trung đánh bài, Kình Phong không ôm eo cậu nữa mà đổi sang lột bưởi. Anh lột sạch vỏ, sau đó lại tách ra thành từng múi đút vào miệng cậu.
Đa phần Tiểu Diệp Tử đều sẽ há mồm ăn, cứ thế khó tránh việc liếm trúng ngón tay Kình Phong, thi thoảng còn cắn trúng nữa, sửng sốt một chút rồi mới nhả ra.
Kình Phong không nói gì, cũng không lập tức lấy khăn giấy lau, anh giữ vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục lột bưởi, cho múi tiếp theo vào miệng mình.
Diệp Luân chú ý thấy thì hơi buồn cười, muốn nhắc anh nhưng lại không nói ra được. Đành vờ như không thấy gì cả, chỉ có mỗi đôi mắt là sáng ngời, hai má phớt hồng, hoặc chỉ có mỗi ánh mắt là thay đổi.
…
Đã sắp đến giờ cơm, để tránh giờ cao điểm nên chưa đến năm giờ đã có người kêu dọn sòng.
Bên kia luôn hò reo mãi không ngừng, so ra thì bên sòng đấu địa chỉ trông thê thảm quá: Diệp Luân và Kình Phong vẫn ăn mặc chỉnh tề, ít ra thì không lộ mông; bốn người khác lại giống hệt nhau, toàn thân bị cởi sạch, một hàng mấy anh trai lõa thể run rẩy trong gió lạnh. Cơ thể trai tráng độ tuổi thanh xuân khiến người ta nhìn vào mà thèm, mà quả thật cũng có chút không khí gì ấy nhỉ, à là của nơi sắc dục đen tối.
Bàn bên cạnh thấy cảnh tượng hoành tráng này thì cười to chạy sang đòi chụp ảnh kỷ niệm. Mấy anh chàng nọ cũng chịu chơi, thế là dàn hàng ngang đứng dựa vào tường, bảo tạo dáng thế nào cứ làm hệt thế ấy, mạnh mẽ lắm, cực gây chấn động, cũng “ướt át” lắm, nhìn vào không quên được. Mọi người trông mà bưng bụng cười to, vừa hô “mù mắt chó hợp kim của tôi rồi” vừa không quên giơ cao điện thoại.
Lúc cùng ra khỏi phòng 313, Diệp Luân suýt đã cười đứt hơi, nước mắt chảy liên tục, hai má đo đỏ, hụt hơi lắm rồi.
Kình Phong tốt hơn cậu một chút, nhưng đôi mắt anh tuấn cũng cong lại, khóe môi nhếch cao, không còn dáng vẻ lạnh lùng nữa.
Diệp Luân cười tít mắt hỏi anh: “Vui không?”
Kình Phong cười choàng tay lên vai cậu, không đáp mà hỏi ngược lại: “Cậu nói xem?”
Vui không? Tất nhiên là vui rồi. Có câu một nụ cười là mười thang thuốc bổ, cũng có câu nụ cười hóa giải thù hằn, có rất nhiều câu ca ngợi về từ “cười”, có thể thấy sức mạnh của “niềm vui” là khổng lồ lắm, giúp người ta gạt bỏ ngăn cách, quên đi muộn phiền, một lần nữa nhận thấy những điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Dù ban đầu bị bắt nạt thảm thiết khiến Kình Phong từng hoài nghi rằng có phải mình gặp hạn gì hay không, không thì sao “gói quà lớn cho người mới” mà anh nhật được lại ghê gớm như vậy. Tính kỹ thì bốn mươi, năm mươi mảnh giấy note kia nhiều đến mức sắp dán lên mí mắt anh luôn rồi.
Nhưng Diệp Luân vừa đến, mọi thứ đều trở nên khác biệt hẳn.
Vào khoảnh khắc mà Tiểu Diệp Tử ngồi lên đùi anh, dựa vào trong lòng anh, Kình Phong mới hoảng hốt nhận ra rằng đây mới là “gói quà” mà anh nên có, là độc nhất, là bất ngờ được dành riêng cho anh.
Nghĩ thế, mọi “sự bất công” trước đây chợt trở nên nhỏ bé không đáng kể.
Diệp Luân chính là kỳ tích tốt đẹp nhất, cậu luôn sẽ xuất hiện vào những lúc anh khó khăn và bất lực, rồi mang niềm vui đến cho anh.
Không điều gì hạnh phúc hơn nữa cả.
“Lúc trước cậu nói nhờ tôi trả thù giúp phải không?” Đang đi, Diệp Luân chợt đổi đề tài: “Vậy tôi làm được rồi, cậu định đền đáp tôi thế nào?”
Kình Phong dừng bước, quay đầu nhìn cậu.
Trong hành lang ít người, ánh sáng cũng u ám càng làm nổi bật khoảng cách bí ẩn và mập mờ giữa họ.
Dường như không biết phải trả lời thế nào, một lúc sau Kình Phong mới hỏi: “Cậu muốn gì?”
Hai mắt Diệp Luân sáng lên, mặt lộ vẻ toan tính: “Muốn gì cũng được à?”
Kình Phong gật đầu đầy dứt khoát, chẳng chút do dự: “Chỉ cần tôi có, hoặc tôi làm được.”
Diệp Luân không đáp ngay mà nhìn anh một lúc lâu, sau đó mới mỉm cười: “Vậy thì đồng ý với tôi một chuyện đi!”
Không phải cậu nghiện ngập chơi nhiều gì, mà do nhận sư phụ giỏi, mấy ông bà cụ trong tiểu khu đều là cấp bậc cao thủ quốc tế không đấy. Hồi nhỏ Diệp Luân không bị ai quản lý, mỗi lần đến hè là lại hí hửng đi theo phía sau họ, dù ngốc cũng học hỏi được chút bản lĩnh.
Cậu vừa đánh vừa giảng giải cho Kình tay mơ: dạy anh không được ra hết bài tốt, phải giữ lại cho phía sau, ra bài rồi thì cần chắc chắn quyền đi tiếp phải ở trong tay mình, nên trong tình huống không có bài lớn để đi lượt về, không thể dễ dàng ra tay được; đôi Joker cũng không nhất thiết phải dùng để làm tên lửa, lúc cần thì cứ xé ra đi riêng sẽ dễ thắng hơn; khi làm nông dân phải học cách thả bài cho đồng đội, nhân tiện ngăn cản địa chủ.
Lần lượt nói cho Kình Phong nghe những cách chơi như thế, bảo anh rằng đấu địa chủ không phải so lớn nhỏ, mà thứ tự ra bài cực kỳ quan trọng, phải có phương pháp hết. Nếu thật sự chơi như con nít thì sao lại có nhiều người thành niên và lão niên mê mẩn vậy chứ.
Kình Phong nghe cậu giảng, càng cảm thấy cả buổi chiều này của mình đơn thuần là lãng phí thời gian.
Để nhìn rõ hơn, anh đến gần cậu, đặt cằm lên vai Diệp Luân, môi kề sát gáy cậu, chóp mũi tràn đầy mùi hương biển cả quen thuộc.
Lâu dần, anh lâng lâng cảm thấy không ổn, hình như có hơi cứng.
Kình Phong hắng giọng vài tiếng, mất tự nhiên nhích mông muốn ngồi dựa ra sau. Anh vừa động đậy, thiếu niên xinh đẹp trên người lại không thoải mái, còn quay đầu nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ: “Làm gì vậy?”
Kình Phong khổ không nói nổi, vẻ mặt vặn vẹo.
Gượng gạo đáp: “Không… có gì.”
Diệp Luân không để ý, vỗ lên chiếc đùi rắn chắc của anh: “Vậy đừng động đậy.” Nói đoạn, cậu còn điều chỉnh tư thế dựa sát vào ngực anh thêm vài centimet.
Kình Phong chỉ ước sao được cong giò bỏ chạy, sau lưng bị dọa toát mồ hôi, anh giữ chặt cánh tay Diệp Luân, nghĩ một cách vừa vô vọng vừa rối rắm: Nhóc yêu tinh, chỉ biết giày vò tôi thôi.
Tất nhiên đánh bài còn phải dựa vào may mắn nữa, chẳng có cao thủ nào là toàn thắng mãi được. Dù Diệp Luân có giỏi giang thua ít thắng nhiều đến mấy, rồi cũng sẽ có lúc bị lật thuyền thôi.
“Thua rồi thua rồi, ván này có bom đó nha, phải nhân đôi, cởi hai món!”
Diệp Luân bất đắc dĩ ném bài trong tay xuống: “Cần thiết không chứ, hai nông dân các cậu đã thông đồng với nhau trước rồi, rõ ràng có thể đổi thành ba kèm hai là về, nhưng đằng này còn giữ lại bom để gạt tôi, thù hằn sâu đậm vậy sao?”
Chàng trai ngồi đối diện đã chỉ còn một chiếc quần dài, bấy giờ đang tự ôm người mình run lẩy bẩy: “Bớt… bớt nói nhảm đi, đánh nhau không ngại lừa nhau, cởi mau… hắt xì!”
“Cậu đừng gắng gượng quá, kẻo cảm lạnh đó.” Có người bên cạnh lo lắng.
Đối phương xua tay: “Không sao, ván sau thắng tôi sẽ mặc thẳng áo khoác.”
Diệp Luân bóp ngón tay với vẻ lưỡng lự. Cậu mặc khá ít, bấy giờ đã cởi gần hết áo ra, bây giờ chỉ còn chiếc áo nỉ mỏng thôi, ban nãy thua đã cởi áo khoác rồi, giờ buộc phải cởi hai món chỉ có thể cởi thêm quần.
Cậu đang rầu rĩ thì Kình Phong phía sau lên tiếng: “Để tôi cởi cho.”
Những người khác sửng sốt, đều không hiểu: “Sao tính được?”
Kình Phong hất cằm tỏ ý: “Phía sau các cậu có dự bị, ván sau có người để thay. Dù sao thì tôi cũng không chơi, mấy người các cậu gian trá quá, một mình Diệp Luân sẽ chịu thiệt thòi mất. Nên cứ vậy đi, cậu ấy chơi, tôi cởi, được không?”
Mọi người sờ cằm nghĩ, cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng hình như cũng không có vấn đề gì. Cuối cùng thấy Diệp Luân đúng là mặc hơi ít, bèn miễn cưỡng gật đầu đồng ý:
“Thôi được, vậy tính từ ván trước đi, hai món đồ, nhanh lên đấy.”
Diệp Luân vẫn không xen vào bấy giờ mới quay sang nhìn anh: “Ổn không?”
Kình Phong nhìn cậu cười, giọng hơi khàn: “Không ổn cậu cởi à?”
Diệp Luân chớp mắt: “Cũng không phải không được…”
“Cậu cởi sạch chạy mất thì ai trả thù cho tôi?” Kình Phong vươn tay xoa tóc cậu: “Yên tâm chơi đi, ngược đãi họ, còn lại cứ để tôi.”
Không biết vì sao, có lẽ do hai người gần nhau quá nên Diệp Luân chợt cảm thấy tim hơi nong nóng. Cậu cực kỳ không chịu được động tác Kình Phong vuốt tóc mình, cảm thấy thân thiết nói không nên lời, và mang một ít nuông chiều nữa, so với mấy động tác chẳng đâu vào đâu của cậu, rõ ràng đối phương am hiểu cách “quyến rũ đàn ông” hơn.
Rốt cuộc người này học ở đâu vậy chứ?
Diệp Luân rầu rĩ nghĩ, chẳng lẽ giống trên mạng, khí chất bạn trai đều do trời sinh sao?
Vậy tài năng bẩm sinh của mình là gì? Đẹp trai à?
Tiểu Diệp Tử bỗng không biết mình nên vui hay nên buồn nữa.
Trước ánh mắt mong chờ của mọi người, Kình Phong lấy hết mấy mảnh giấy đủ màu sắc trên người xuống, sau đó cởi một lượt áo khoác và áo thun lông cừu bên trong, tiện tay vứt lên chiếc giường phía sau.
Chàng trai ngồi bên cạnh nuốt nước bọt một cách khoa trương: “Mẹ, không hổ là sinh viên Thể thao, vóc người đẹp thật.”
“Còn mặc một cái mà, sao cậu biết vóc người đẹp?” Diệp Luân chê.
Nào ngờ đối phương chẳng những không biết xấu hổ, còn nhìn cậu với ánh mắt chê trách hơn: “Thằng mù cũng nhìn ra được đó, loại mặc áo nhìn gầy cởi ra có cơ đấy hiểu không?”
Diệp Luân cạn lời, chỉ đành nhìn trời: “Được rồi được rồi, cậu hiểu nhất, toàn cơ bắp, có gì hay mà ham, xào bài đi.”
Thế là cuộc đánh bài được tiếp tục trong những tiếng thảo luận xem luyện tập thế nào để lên cơ được.
Đánh bài có thua có thắng, vừa nhờ kỹ xảo, cũng nhờ may mắn, Diệp Luân không bị cởi thêm nhiều quá nữa, lúc thua đậm nhất, Kình Phong cởi áo ra, để lộ nửa người trên săn chắc.
Lần này không chỉ sòng của cậu mà cả mấy anh chàng đang chơi người sói bên cạnh cũng nhao nhao nhìn sang, người khoa trương hơn còn huýt gió với Kình Phong, lớn tiếng xin được sờ.
Cuối cùng tất nhiên không ai thật sự chạy đến sờ, con trai với nhau cả, nhìn cho mát mắt là xong, không ai xem là thật. Nhưng khoảnh khắc ấy Diệp Luân chợt cảm thấy hơi không vui, muốn mặc lại áo sơ mi cho Kình Phong.
Nhưng cậu chỉ nghĩ trong đầu thôi chứ không nói ra, nếu không sẽ khiến người khác thấy lạ.
Song, tâm lý không muốn người khác nhìn quả thật đã xuất hiện, nhưng khi ấy cậu còn đang hoang mang, chưa nhận ra đây là “tính chiếm hữu” trong truyền thuyết.
Tuy bản thân chưa tỏ tường, nhưng khi cậu giác ngộ rồi sẽ biết thật ra không chỉ mỗi tính chiếm hữu không thôi đâu, tâm trạng đặc biệt ấy có một từ thích hợp hơn để hình dung: mê đắm, hoặc là thích.
Mấy ván kế tiếp, có lẽ vì nghẹn cục tức (?) trong họng, Tiểu Diệp Tử chợt ra oai, ném bom cho hai người chơi chung hét áu áu, bỗng chốc cởi cho chỉ còn một chiếc quần lót, vội vã bụm “trứng” lại nhảy khỏi bàn, đổi người tiếp theo.
Còn Kình Phong chưa kịp hắt hơi đã mặc cả chiếc áo ba lỗ và áo khoác về.
Anh mặc kín đáo, cười khẽ bên tai Diệp Luân: “Sao lúc trước tôi không biết cậu ác vậy nhỉ.”
Tiểu Diệp Tử hừ giọng mũi một tiếng, đầy kiêu ngạo: “Cọp không ra oai thì các cậu sẽ tưởng tôi là mèo bệnh!”
Chơi thêm một lúc, có người gõ cửa vào. Diệp Luân quay lưng ra cửa không chú ý tiếng động nhưng Kình Phong lại nghe, anh nghiêng đầu, người đến có bộ tóc xoăn cực bắt mắt: hóa ra là Chu Dật đang ôm mấy quả bưởi to đã lột vỏ đi vào.
Hôm nay cục cưng Chu không được may mắn lắm, mới chơi đã thua liên tục, bị mọi người sai đi mua thức ăn vặt. Cậu nhóc giận dữ không thôi, không thèm nhìn đến khoai lát, hạt dưa gì cả, cứ chọn bưởi mà mua, vừa chọn vừa hỏi dì bán bưởi: “Loại nào chua nhất ạ? Cháu muốn mua loại chua nhất ấy!”
Khiến đối phương khó hiểu vô cùng: Nhóc này không có vấn đề gì chứ?
Kết quả lột ra thử… cục cưng Chu nhăn mặt: Ngọt! Giận! Vote kém! Trả hàng!
Dì nọ: Dở khóc dở cười.jpg
Tất nhiên sẽ không trả hàng, còn nhẫn nại lột hết vỏ bưởi ra, gần hai năm qua Chu Dật đã được Diệp Luân dạy dỗ, trở nên ngày càng ngoan ngoãn săn sóc hơn.
Đầu tiên cậu ta đưa cho đại ca và Khỉ Còi vài trái rồi mới mang số còn lại sang. Mua nhiều, bấy giờ còn tận ba, bốn quả, đủ để cả phòng ăn giải khát rồi.
Ban đầu không chú ý, vào trong mới phát hiện Kình Phong và A Luân đều ở đây. Cục cưng Chu lập tức bóc một múi ra đút vào miệng Diệp Luân, hỏi với vẻ mong chờ: “Ngon không, ngọt không?”
Diệp Luân bị nhét cho đầy miệng không nói được, chỉ gật đầu lia lịa.
Chu Dật vui vẻ, cũng lấy một múi lớn cho Kình Phong.
Mấy người chơi cùng trợn mắt nhìn cả buổi trời, thấy Chu Dật chẳng thèm quan tâm mình thì sốt ruột lắm: “Có cần thiên vị vậy không hả, chỉ biết lo cho bạn cùng phòng thôi, bọn này cũng muốn ăn mà.”
Chu Dật “ồ” một cách chậm rãi, chọn quả bưởi màu sắc đẹp nhất, ngọt nước nhất để lại, sau đó mới đưa số khác cho những người kia.
Thấy Diệp Luân cầm bài, cậu ta do dự: “Sao cậu cầm được, hay tôi về lấy cái chén qua nhé?”
“Không cần phiền thế đâu.” Diệp Luân xua tay, chỉ ra phía sau: “Đưa cho Kình Phong đi.”
Chu Dật vốn định để mình cầm giúp Diệp Luân, nhưng người ở sòng bên cạnh gọi cậu ta chơi người sói, cục cưng Chu lưỡng lự quá đi mất. Bấy giờ nghe có Kình Phong giúp, bèn nhét bưởi vào tay đối phương, cậu ta thì hí hửng chạy đi.
Kình Phong bưng bưởi hỏi: “Thích ăn à?”
Diệp Luân gật đầu: “Ngọt không ngấy, chắc được cải tiến rồi, ngon hơn hồi trước nhiều.”
Kình Phong nếm thử, cũng thấy có lý. Rau quả bây giờ chẳng những đa dạng chủng loại mà chất lượng cũng tốt hơn nhiều, có mấy loại được nhập khẩu từ nước ngoài nữa, đồ ngon giá cả hợp lý.
Diệp Luân tập trung đánh bài, Kình Phong không ôm eo cậu nữa mà đổi sang lột bưởi. Anh lột sạch vỏ, sau đó lại tách ra thành từng múi đút vào miệng cậu.
Đa phần Tiểu Diệp Tử đều sẽ há mồm ăn, cứ thế khó tránh việc liếm trúng ngón tay Kình Phong, thi thoảng còn cắn trúng nữa, sửng sốt một chút rồi mới nhả ra.
Kình Phong không nói gì, cũng không lập tức lấy khăn giấy lau, anh giữ vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục lột bưởi, cho múi tiếp theo vào miệng mình.
Diệp Luân chú ý thấy thì hơi buồn cười, muốn nhắc anh nhưng lại không nói ra được. Đành vờ như không thấy gì cả, chỉ có mỗi đôi mắt là sáng ngời, hai má phớt hồng, hoặc chỉ có mỗi ánh mắt là thay đổi.
…
Đã sắp đến giờ cơm, để tránh giờ cao điểm nên chưa đến năm giờ đã có người kêu dọn sòng.
Bên kia luôn hò reo mãi không ngừng, so ra thì bên sòng đấu địa chỉ trông thê thảm quá: Diệp Luân và Kình Phong vẫn ăn mặc chỉnh tề, ít ra thì không lộ mông; bốn người khác lại giống hệt nhau, toàn thân bị cởi sạch, một hàng mấy anh trai lõa thể run rẩy trong gió lạnh. Cơ thể trai tráng độ tuổi thanh xuân khiến người ta nhìn vào mà thèm, mà quả thật cũng có chút không khí gì ấy nhỉ, à là của nơi sắc dục đen tối.
Bàn bên cạnh thấy cảnh tượng hoành tráng này thì cười to chạy sang đòi chụp ảnh kỷ niệm. Mấy anh chàng nọ cũng chịu chơi, thế là dàn hàng ngang đứng dựa vào tường, bảo tạo dáng thế nào cứ làm hệt thế ấy, mạnh mẽ lắm, cực gây chấn động, cũng “ướt át” lắm, nhìn vào không quên được. Mọi người trông mà bưng bụng cười to, vừa hô “mù mắt chó hợp kim của tôi rồi” vừa không quên giơ cao điện thoại.
Lúc cùng ra khỏi phòng 313, Diệp Luân suýt đã cười đứt hơi, nước mắt chảy liên tục, hai má đo đỏ, hụt hơi lắm rồi.
Kình Phong tốt hơn cậu một chút, nhưng đôi mắt anh tuấn cũng cong lại, khóe môi nhếch cao, không còn dáng vẻ lạnh lùng nữa.
Diệp Luân cười tít mắt hỏi anh: “Vui không?”
Kình Phong cười choàng tay lên vai cậu, không đáp mà hỏi ngược lại: “Cậu nói xem?”
Vui không? Tất nhiên là vui rồi. Có câu một nụ cười là mười thang thuốc bổ, cũng có câu nụ cười hóa giải thù hằn, có rất nhiều câu ca ngợi về từ “cười”, có thể thấy sức mạnh của “niềm vui” là khổng lồ lắm, giúp người ta gạt bỏ ngăn cách, quên đi muộn phiền, một lần nữa nhận thấy những điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Dù ban đầu bị bắt nạt thảm thiết khiến Kình Phong từng hoài nghi rằng có phải mình gặp hạn gì hay không, không thì sao “gói quà lớn cho người mới” mà anh nhật được lại ghê gớm như vậy. Tính kỹ thì bốn mươi, năm mươi mảnh giấy note kia nhiều đến mức sắp dán lên mí mắt anh luôn rồi.
Nhưng Diệp Luân vừa đến, mọi thứ đều trở nên khác biệt hẳn.
Vào khoảnh khắc mà Tiểu Diệp Tử ngồi lên đùi anh, dựa vào trong lòng anh, Kình Phong mới hoảng hốt nhận ra rằng đây mới là “gói quà” mà anh nên có, là độc nhất, là bất ngờ được dành riêng cho anh.
Nghĩ thế, mọi “sự bất công” trước đây chợt trở nên nhỏ bé không đáng kể.
Diệp Luân chính là kỳ tích tốt đẹp nhất, cậu luôn sẽ xuất hiện vào những lúc anh khó khăn và bất lực, rồi mang niềm vui đến cho anh.
Không điều gì hạnh phúc hơn nữa cả.
“Lúc trước cậu nói nhờ tôi trả thù giúp phải không?” Đang đi, Diệp Luân chợt đổi đề tài: “Vậy tôi làm được rồi, cậu định đền đáp tôi thế nào?”
Kình Phong dừng bước, quay đầu nhìn cậu.
Trong hành lang ít người, ánh sáng cũng u ám càng làm nổi bật khoảng cách bí ẩn và mập mờ giữa họ.
Dường như không biết phải trả lời thế nào, một lúc sau Kình Phong mới hỏi: “Cậu muốn gì?”
Hai mắt Diệp Luân sáng lên, mặt lộ vẻ toan tính: “Muốn gì cũng được à?”
Kình Phong gật đầu đầy dứt khoát, chẳng chút do dự: “Chỉ cần tôi có, hoặc tôi làm được.”
Diệp Luân không đáp ngay mà nhìn anh một lúc lâu, sau đó mới mỉm cười: “Vậy thì đồng ý với tôi một chuyện đi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook