Nếu lúc này Kình Phong vào phòng, anh sẽ nhìn thấy bé thỏ Diệp đang cụp tai, lắc lư đôi chân nằm sấp lên gối của anh hưởng phúc.

Thế thì trong một khoảng thời gian dài tiếp theo, anh không cần rối rắm về vấn đề có nên “vồ” hay “không vồ” nữa, cứ quả quyết xách súng ra trận thôi.

Tiếc rằng điếu thuốc cháy chậm quá, trước khi anh về, Diệp Luân buồn ngủ không chịu nổi đã gian nan trở về vị trí của mình, ôm góc chăn ngủ mất rồi.

Mười phút sau, cả tòa nhà đều bị ngắt điện, đèn tự tắt, cuối cùng khu ký túc xá ồn ã cũng yên tĩnh trở lại.

Kình Phong vò mái tóc đã khô được một nửa, dụi tắt điếu thuốc, sau đó xoay người vào phòng.

Trước khi anh lên giường thì nhìn bóng lưng Diệp Luân thật lâu, chỉ thấy chỗ nào cũng đẹp cả, vai quyến rũ, eo quyến rũ, mông càng quyến rũ hơn, từng đường cong đều như được thiết kế một cách tinh tế, chẳng tìm ra chút khuyết điểm nào.

Bấy giờ đêm đã khuya, trăng bị mây đen che phủ, nếu có ai đó cho mượn lá gan, không chừng Kình Phong sẽ dám vươn tay ra sờ.

Nhưng đêm hôm khuya khoắt cả trường đều ngủ cả rồi, chẳng ai ủng hộ cả, anh chỉ đành im lặng vén chăn lên nằm thẳng người, hai bàn tay cứng nhắc đặt lên bụng, ngẩn ngơ nhìn đỉnh giường.

Vốn tưởng đêm nay sẽ mất ngủ đây, nhưng nằm một lúc thì cơn buồn ngủ đã kéo đến.

Có lẽ do huấn luyện mệt quá, bé thỏ bên cạnh lại ngủ say như vậy nên Kình Phong bị cậu ảnh hưởng, cũng dần không mở mắt nổi.

Một lúc sau, Diệp Luân lẩm bẩm xoay người, cuộn người lại, chạm trán mình lên vai Kình Phong, thế là tinh thần anh lại dấy lên một cơn dao động, rồi từ từ ngủ mất.

Trước khi vào giấc, trong đầu chỉ có một suy nghĩ cuối cùng:

Là phúc không phải họa, là họa không tránh khỏi; lần này anh không tránh nổi kiếp nạn hoa đào mang tên Diệp Luân rồi.

Kình Phong không phải bẩm sinh có hứng thú với con trai.

Xét tận tám, chín, mười thế hệ trước của gia tộc nhà họ Kình cũng chẳng có một ai cả. Nếu hỏi về đặc điểm di truyền thì mỗi cậu nhóc nhà họ Kình ra đời có lẽ sẽ biết “đánh nhau” và “hút gái”.

Theo Kình Phong được biết, năm xưa ông nội anh sở trường cầm đao, nắm trùm khắp cả phạm vi thế lực, trong số những cô gái xinh đẹp mà ông từng thu hút được, thì từ các cô nàng tiểu thư gia đình giàu có quyền quý cho đến những nữ thanh niên văn nghệ đều sập bẫy cả.

Thỉnh thoảng gặp vài cô nàng tính cách mạnh mẽ, tiêu chuẩn cao mà còn giả vờ thanh cao, ông nội Kình cũng nói: Ra vẻ thà chết không chịu nhục thì sao? Đánh ngất vác về thôi!



Việc lưu manh tục tằng của thế hệ trước đã là sản vật đương thời, bây giờ đều đã thế kỷ hai mươi mốt rồi, không ai làm vậy cả.

Hơn nữa với tính cách miệng mồm kín bưng nhịn đến nổ tung của Kình Phong, bảo anh chủ động thì làm khó nhau quá, trong chín mươi chín phần trăm trường hợp, anh đều chỉ là người nằm thẳng mặc kẻ khác trêu đùa thôi.

Từ nhỏ đến lớn, là anh đại nắm trùm trong lớp, Kình Phong chưa bao giờ thiếu kẻ phục tùng: đàn chị, đàn em, bạn cùng lớp, tuổi nào cũng có cả, rồi nhận thư tình với quà tặng nhỏ xinh đến mức mỏi cả tay.

Anh thích ứng rất nhanh với lối sống được các em gái xinh đẹp vây quanh, hơn nữa vô cùng bình tĩnh giữ thói quen huấn luyện tốt đẹp của mình, xem mọi sự vật tươi đẹp như dinh dưỡng điều hòa cuộc sống. Vừa không nhận ý tốt của ai khác, và cũng sẽ không tỏ thái độ quá lạnh lùng.

Tóm lại đến tận cấp ba, Kình Phong đều là một chàng trai thẳng băng như ống thép, chỉ hơi lạnh nhạt chút thôi, chẳng biết đã làm tan nát bao nhiêu trái tim thiếu nữ rồi.

Cũng hết cách, thế gian này sẽ có loại con trai vừa ngơ vừa nhạt nhẽo thế đấy, cứ thích phí hoài quãng thời gian tươi đẹp vào chuyện vô vị như chơi bóng rổ.

Ông nội Kình Phong đã nhiều lần nói bóng nói gió dạy dỗ anh: “Tiểu Phong này, ông già rồi, muốn ôm cháu sớm.”

“Ông nội…” Mỗi lần Kình Phong nghe thế đều bất đắc dĩ: “Cháu vẫn chưa thành niên mà.”

Thời gian thấm thoát trôi, trạng thái cân bằng này được duy trì mãi đến lớp Mười hai mới hoàn toàn kết thúc.

Sau khi khai giảng học kỳ hai không lâu, Kình Phong dần nhận ra mình không giống người khác.

Có lẽ vì việc luyện thi đã bước vào giai đoạn nước rút, bầu không khí học tập quá mức căng thẳng, thần kinh cứ căng ra mãi nên trạng thái dần mất ổn định.

Anh cũng không chắc có phải do huấn luyện mệt quá, mất nhiều sức lực quá hay không, nên khi xem một đoạn phim để giải tỏa, dù đang nhìn nữ diễn viên mà mình rất thích, đang trong lúc cao trào hưng phấn, nhưng anh vẫn chẳng có cảm giác gì cả. Dù có điều chỉnh cảm xúc thế nào anh cũng không kích động nổi.

Lần đầu tiên Kình Phong nhận ra việc này thì bị dọa hoảng hồn, tưởng sau này mình không làm người thường được nữa, đơ toàn tập.

Mấy ngày sau đó, anh vẫn cương như thường vào buổi sáng, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm… Nào ngờ mới thở ra một nửa đã giật bắn mình: Đừng nói mình bị lãnh cảm nhé?

Chàng trai đang trong độ tuổi xuân xanh có suy nghĩ cực kỳ nhạy cảm, cũng chẳng nhiều kiến thức gì, anh không rõ rốt cuộc là “liệt” tốt hơn hay “lãnh cảm” tốt hơn nữa.

Lòng thì nơm nớp lo sợ, lại ngại kể với bố mẹ, chỉ đành ngậm ngùi nhịn xuống. Dù sao thì cuối cùng có lẽ cũng chỉ có hai kết quả: hoặc là nhịn tốt lên, hoặc là nhịn đến xấu đi… để tình hình xấu đi rồi tính.

“Được chăng hay chớ” là một trong vài thói quen xấu ít ỏi của Kình Phong, trước đây khi gặp vấn đề này, và bây giờ đối mặt với bé thỏ Diệp cũng thế. Một khi không có cách giải quyết nhanh gọn dứt điểm, anh sẽ có thói quen áp dụng cách “để đó đã”.

Thời gian là liều thuốc tốt nhất, không bộc phát trong im lặng thì cũng dẫn đến biến thái trong im lặng.

Kình Phong đã thành công thắp sáng kỹ năng thứ hai.

Và anh cũng vô tình phát hiện ra, mình có đôi chút cảm giác kỳ lạ với con trai, mà đặc biệt là mấy cậu chàng nhìn trắng trẻo sạch sẽ thanh thoát.

Kình Phong là sinh viên chuyên Thể thao, trong đội của trường tập trung đại đa số nam thần cả trường, chung quanh toàn là loại thanh thiếu niên cơ bắp hormone mãnh liệt, nhưng anh tỏ vẻ từ chối trước “bắp thịt” và “múi bự” mà bản thân mình cũng có.

Chỉ có mấy cậu chàng trông nho nhã, ga-lăng, dẻo dai, nhìn xinh đẹp thanh tú lại mềm mại mịn màng mới thi thoảng sẽ khơi dậy một làn sóng nhẹ trên cái hồ trong trái tim anh.

… Không cần phải hình dung bằng nhiều tính từ lung tung như thế đâu, tóm lại là loại như Diệp Luân ấy.

Xét theo vẻ bề ngoài, Diệp Luân thuộc dạng cực kỳ bắt mắt.

Giữa biển người tấp nập, anh chỉ liếc mắt đã nhìn thấy cậu đầu tiên, vẻ đẹp vừa phải lại đặc biệt độc đáo này quá hợp với thẩm mỹ của tất cả mọi người.

Tất nhiên cũng gồm cả Kình Phong.

Những cuộc gặp gỡ xao động thoáng qua trong thời cấp ba quá lắm cũng chỉ khiến anh thấy vui mắt thôi, nhưng gặp Diệp Luân rồi mới thật sự cảm nhận được cái gì gọi là tim đập mạnh, hưng phấn khôn nguôi.

Lần này xem như Kình Phong tự chui đầu vào rọ rồi, khiến anh vừa rung động vừa đau đầu, nói gì cũng chẳng dám bước lên trước, chỉ muốn xoay người bỏ chạy.

Anh còn nhớ ông nội mình cứ ầm ĩ đòi bồng cháu, cũng biết tuy xã hội đã ngày càng thoáng, đồng tính đã dần bình thường hóa, nhưng dẫu sao đi nữa, con đường này cũng chẳng dễ đi.

Vả lại anh không dám đoán suy nghĩ của Diệp Luân, cũng không dám cược. Nhỡ người ta không thèm để ý đến anh thì sao, Kình Phong nghĩ, không chừng mình sẽ thẹn quá hóa giận, dứt khoát học ông cụ lưu manh nhà mình: đánh ngất vác về.

Thỉnh thoảng ảo tưởng như thế sẽ cảm thấy cực kỳ tốt đẹp, nhưng ngoài thực tế, biểu hiện của Kình Phong lại là: chỉ sợ không kịp né. Anh sợ rằng sẽ có một ngày mình không nhịn được nữa, sẽ làm ra mấy chuyện quá đáng, thế thì gay go lắm.

Anh ở bên này phản kháng điên cuồng, mấy người bạn phòng 319 lại cứ như đồng hội heo mà còn toàn heo rừng nữa, hoàn toàn chẳng biết được nỗi khổ tâm của anh.

Chẳng những không từ chối, để “máy nghiền lý trí thành bột với kích cỡ khổng lồ” là Diệp Luân dọn vào phòng, mà còn đứng cạnh góp gió thổi lửa, đổ dầu thêm nhớt, và chuyện đã phát triển đến nước này rồi, hoàn toàn không thể rút lại.

Rõ ràng ngay từ đầu, Kình Phong kiên quyết phản đối xự xâm nhập của bé thỏ Diệp, thề chết bảo vệ củ cải của mình, nhưng rồi chẳng được tích sự gì cả.

Người ta chẳng những vào ở mà còn bò lên giường anh một cách đường hoàng, ngủ bên cạnh anh, ôm cánh tay anh, đè lên chân anh. Dùng hành động thực tế để chứng minh câu: Mọi kiểu từ chối đều là cọp giấy mà thôi.

Thế nên đến bây giờ, có hai lựa chọn được đặt ra trước mặt Kình Phong: Hoặc là ăn cậu luôn; hoặc là chờ đợi thêm rồi ăn cậu luôn.

Chưa cùng đường thì chưa biết đây là ngõ cụt.

Kình Phong chủ quan cho rằng mình còn cứu được, nên anh quyết định chờ đợi thêm.

Hôm sau là thứ Ba, hiếm có lần trống lịch, mọi người đều không có tiết, có thể mặc sức ngủ nướng.

Vì ngủ khá sớm nên ba chàng “đồng đội heo rừng” nào đó cũng dậy siêu sớm.

Dậy rồi mà cũng chẳng tự giác ra căn tin mua bữa sáng cho bạn cùng phòng, ngược lại ai nấy đều rảnh rang không có gì làm vây quanh trước giường của Kình Phong.

Vây quanh thì thôi đi, còn không biết “im lặng như tờ”, cứ tò mò tấm tắc thảo luận:

“Đây không phải tốt lắm sao?” Phương Vĩ trông như mẹ hai đứa trẻ vậy, mừng rỡ nói.

“Đúng đó.” Cục cưng Chu vừa cảm động vừa xấu hổ: “Tốt hơn lúc ngủ với tôi nhiều.”

“Biết vậy thì ngay từ đầu lúc Diệp Luân mới đến đã kêu ngủ chung với Kình Phong rồi.” Đại ca tiếc nuối: “Tiếc cho cái đệm giường đó quá, vừa to vừa mềm, mang ra đánh bài cũng tốt lắm.”

“Đúng vậy.” Chu Dật gãi cằm: “Nhưng trước đó Kình Phong không chịu mà.”

“Vậy sao bây giờ cậu ấy lại đồng ý?” Đại ca khinh miệt.

“Không biết.” Cục cưng Chu cảm thán: “Anh Phong đúng là có phúc mà không biết hưởng, hồi bọn tôi học cấp ba, biết bao nhiêu người muốn được ngủ với A Luân lắm đó. Nhưng A Luân sống chết không đồng ý, từ chối hết cả.”

“…” Phương Vĩ im lặng một lúc.

Cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi với vẻ nghiêm túc: “Cậu có làm rõ chưa, họ muốn ‘ngủ chung với Diệp Luân’? Hay là ‘ngủ với Diệp Luân’ vậy?”

Cục cưng Chu chớp mắt: “Hai cách nói này không phải một nghĩa à?”

“Tất nhiên không phải rồi.” Khỉ Còi luôn im hơi lặng tiếng không nghe tiếp được nữa, cuối cùng cũng xen mồm: “Một cái là Diệp Luân động đậy, còn cái kia là Diệp Luân nằm cho người ta động đậy, khác biệt lớn lắm.”

Chu Dật hoang mang, bắt đầu trầm ngâm: tuy Khỉ Còi nói không rõ ràng, nhưng cậu ta có cảm giác thứ này không hợp với thiếu nhi. Thế thì có vấn đề rồi đây, rốt cuộc cậu ta có cần hỏi tiếp không? Cậu ta mới mười lăm tuổi rưỡi thôi, theo lý thì còn là trẻ con đó!

Trong phòng ầm ĩ, tuy ba người đã cố gắng hạ giọng, nhưng vẫn không nhỏ.

Kình Phong mơ mơ màng màng, cảm thấy có người đứng trước giường mình.

Chưa nhìn rõ là ai mới sáng sớm đã đứng “chình ình” ở đó thì ngay tiếp theo đã nghe thấy một chuỗi phát ngôn hạn chế lứa tuổi, và rồi não bộ của anh lại không chịu kiểm soát mà rẽ vào giả thiết được đặt ra tiếp theo.

Anh mơ màng nghĩ: Chuyện này sao mà để Diệp Luân tự động đậy chứ? Tất nhiên phải để bản thân mình chịu khổ chút rồi.

Vừa nghĩ vừa trở người một cách biếng nhác.

Cánh tay cường tráng vừa vươn ra, đặt xuống, lại trúng ngay nơi nửa mềm nửa cứng nào đó, tức thì bên tai vang lên tiếng hít sâu khe khẽ được che giấu, không biết đang sướng hay đang đau nữa, khiến Kình Phong tức thì như bị nước lạnh xối thẳng lên đầu, tỉnh như sáo.

Anh trợn trừng mắt như bị điện giật, sau đó ngồi phắt dậy rồi trùng hợp làm sao mà cụng đầu nhau với Diệp Luân cũng đang vùng vẫy ngồi dậy.

Chợt nghe tiếng “cốp” nặng nề, Kình Phong trúng chiêu ngay mặt, quỳ xuống tại chỗ. Diệp Luân cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, cậu “á” một tiếng, bụm ót nằm sấp trên giường, có vẻ không thể ngồi dậy trong thời gian ngắn.

“À…”

Nhóm ba con heo rừng đứng vây xem bên giường trợn to mắt, dáng vẻ mắt chữ A mồm chữ O kia như muốn cười mà không dám cười, chỉ đành phát biểu những lời giả dối:

“Các cậu bất cẩn thế.” Phương Vĩ nói với giọng điệu quái lạ.

Nghe vào đã muốn đánh, nhưng trán đau quá, đầu còn choáng váng khiến Kình Phong chẳng có hơi sức đâu mà đứng dậy chém người, chỉ có thể phẫn nộ dựng ngón giữa lên với cậu ta, sau đó rút tay về tiếp tục xoa trán.

“Á á á, A Luân cậu sao rồi?” Chỉ mỗi Chu Dật còn giữ vẻ thương xót đáng quý, cậu ta nhảy vọt đến, vươn tay xoa cái ót với mái tóc bồng bềnh của Diệp Luân: “Có đau không, chóng mặt không, buồn nôn không? Đừng bị đụng ngốc nha.”

“Dù ngốc cũng không sao.” Khỉ Còi xen vào, cười xấu xa: “Phải trách đầu Kình Phong cứng quá, bảo cậu ấy nuôi cậu.”

“Móa.” Kình Phong đau đến cắn chặt răng, cũng muốn giơ ngón giữa với cậu ta: “Cậu có nhầm lẫn không vậy, đây là đụng nhau đấy, cậu ấy đau bao nhiêu chẳng phải tôi cũng đau bấy nhiêu đó sao?”

“Ư…” Diệp Luân xua tay, vừa rên vừa ngồi dậy, đổi tư thế khác: “Vậy đổi lại thành tôi nuôi cậu là được chứ gì.”

Có lẽ cậu đau đến nhũn người rồi, ngồi cũng chẳng thẳng, hai cái chân lõa lồ dang rộng một trăm hai mươi độ hơi chếch về phía góc giường; cánh tay chống trên đầu gối, lòng bàn tay xoa đầu, trông dáng vẻ vô cùng nhếch nhác, cũng cực kỳ mềm mại.

Kình Phong liếc mắt thấy, nhịn không được thở dài trong lòng:

Lại nữa rồi, lại nữa rồi, cậu công tử nhà họ Diệp phiên bản rắn rỏi.

Nói thật thì dáng vẻ suy sụp lại mệt mỏi này chẳng giống nam thần chút nào cả, ngược lại còn trông khá giống với mấy tên lang thang đầu đường xó chợ. Nếu không may để đám em fan mê mẩn cậu nhìn thấy thì chắc chắn sẽ rớt luôn tròng mắt, không chừng còn có cả đống người chuyển từ fan thành người xa lạ.

Nhưng cậu chàng lại chẳng hề có khái niệm giữ gìn hình tượng chút nào cả, rõ ràng đang ở nơi công cộng mà vẫn thích gì làm nấy, chẳng hề để tâm đến ánh mắt của người khác.

Thế là Kình Phong bất ngờ nhận ra, anh không có cảm giác với một Diệp Luân “dáng vẻ đàn ông này”.

Không phải không hợp ý, mà là thiếu chút mời gọi và hưng phấn thôi, nói trắng ra đó là không cương được.

Với đàn ông, có “cương” được hay không là tiêu chuẩn cao nhất để đoán mình “thích hay không thích”. Nếu không rõ suy nghĩ trong lòng thì cứ nghe theo bản năng của cơ thể thôi, chuẩn một trăm phần trăm đấy.

Kình Phong cảm thấy xu hướng này rất tốt, phải cố gắng duy trì. Gắng gượng thêm vài tuần nữa, chờ cảm giác này đã được định hình hoàn toàn rồi, không chừng họ có thể lùi một bước để nghĩ thoáng hơn, làm anh em với nhau.

“Các cậu sao rồi.” Cuối cùng Phương Vĩ bên cạnh đã cười đủ, còn nhớ để nói vài lời quan tâm: “Có nặng không?”

Kình Phong và Diệp Luân người ngồi đầu giường người ngồi cuối giường, mắt cá nhân chạm vào nhau, bấy giờ nghe thế thì lén nhìn nhau một cái. Không quen thân lắm, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ ăn ý.

“Ư… đau chết mất, bị nặng lắm.” Diệp Luân rên rỉ than thở.

“Tôi chóng mặt.” Kình Phong cũng bụm đầu hô.

“Đói bụng quá đi.” Diệp Luân thêm thắt.

“…” Tôi đờ cờ mờ nờ, Phương Vĩ cực kỳ bất đắc dĩ: “Các cậu có thể diễn giả chút được không hả???”

“Tôi mặc kệ, tôi mặc kệ.” Diệp Luân cứ như bé sói con ôm bụng kêu au áu: “Tôi muốn ăn bánh ngàn lớp.”

Kình Phong vươn tay chỉ sang: “Tôi cũng giống cậu ấy.”

Khóe miệng đại ca co giật: Kẻ xướng người họa cũng có điệu quá nhỉ, ngủ chung một đêm thành tinh hết rồi à?

“Được lắm, ông không đi đấy!” Phương Vĩ tức giận nói.

Cậu ta đã tính toán kỹ lưỡng lắm rồi, nghĩ bụng cái đám nhóc thối này, ai cũng vờ ngoan hiền thảm thương chỉ để ông đây chạy vặt, ông cứ không mắc bẫy chúng bây đấy, có nói gì cũng không đi!

Kết quả là cậu ta còn chưa tạo được khí thế cho mình thì lập tức bên cạnh có người phá tan:

“Tôi đi cho!” Cục cưng Chu hoạt bát tự đề cử mình.

Dù Phương Vĩ có đanh mặt muốn đè Chu Dật xuống giường đánh một trận, cuối cùng sau một phen mặc cả, nhóm ba người heo rừng vẫn phải ngậm ngùi xuống lầu mua đồ ăn.

Cánh cửa đóng “cạch” lại, tiếng ồn đã đi xa, để lại hai người trong phòng im lặng nhìn nhau, bỗng chốc đều thấy hơi buồn cười.

Không cười thì bình thường, vừa cười thôi mà đầu đã đau như búa bổ, thế là lại hít vài hơi “sh shh”, nâng tay xoa nắn, cảm thấy đối phương ngốc nghếch không chịu được… thế là càng buồn cười hơn, nhưng phải nhịn!

“Này, hỏi cậu một chuyện.”

Kình Phong vươn chân chạm vào bắp chân Diệp Luân.

Cậu ngẩng đầu nhìn anh: “Làm gì?”

“Cậu có, thì là…” Kình Phong ngẫm nghĩ: “Tấm ảnh nào nhìn đàn ông chút không? Rắn rỏi chút ấy, không chải chuốt một chút, cho tôi một tấm đi.”

Diệp Luân im lặng một lúc.

Không biết bị từ nào chọt trúng nỗi đau, cậu híp mắt: “Tất cả ảnh chụp của tôi đều rất đàn ông.”

Đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “tất cả”, sợ người ta nghe không rõ.

Kình Phong: “…”

Không phải chứ???

Nhìn vẻ mặt của Diệp Luân có vẻ như không phải nói bừa hay cố ý cậy mạnh, mà là thật sự nghĩ thế.

Ngoài việc cạn lời ra, Kình Phong cũng không nhịn được nhớ đến tấm poster khổng lồ mà Chu Dật dán trên đầu giường mình:

Diệp Luân trong ảnh chỉ mặc một bộ đồng phục bóng rổ màu xanh da trời, gương mặt trắng nõn sạch sẽ, xương quai xanh đường nét rõ ràng, phần ngực như ẩn như hiện… quyến rũ đến thế cũng gọi là “đàn ông” á, có phải khái niệm của chúng ta về từ này hơi khác nhau không?

Vẻ mặt Kình Phong trông cực kỳ phức tập, dường như muốn nói gì đó để chỉnh đốn lại tam quan của Diệp Luân. Nhưng anh chưa kịp nói thì bé thỏ Diệp đối diện cũng nhớ ngay đến chuyện poster, bèn híp mắt đầy nguy hiểm:

“Mà cậu lấy ảnh của tôi làm gì?”

Kình Phong chột dạ, quay đầu nhìn trời: “Không làm gì hết.”

“Chẳng phải cậu còn giữ tấm poster của tôi à?” Diệp Luân nhịn cơn đau đầu xuống, bò dậy muốn bóp cổ anh: “Mau trả lại cho tôi!”

Kình Phong đang ngồi ở mép giường, xung quanh đều có đường để chạy, cực kỳ tiện lợi, anh lập tức đứng lên muốn nhảy xuống. Là sinh viên chuyên Thể thao, động tác của anh không lề mề tí nào, muốn chạy thì chắc chắn sẽ thoát.

Nhưng ngay sau khi anh định chạy thì Diệp Luân cẩu thả đã tự mình hại mình: không biết sao đầu gối lại bị chăn sưởi điện quấn lấy không ra được, đi có hai bước đã ngã sấp xuống, cậu cũng chẳng kịp giữ cân bằng cơ thể, thế là toàn thân ngã rạp về trước.

Ngay khi cậu bất cẩn sắp ngã xuống giường thì Kình Phong giật nảy mình, không còn nhớ đến việc phải chạy trốn nữa, anh tức thì quay lại nhanh nhảu vươn cánh tay ra đỡ, và trùng hợp làm sao được ôm trọn người vào lòng.

Còn ngã người ra sau theo trớn, nằm ngửa lên giường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương