Đến Tương Lai Tôi Là Học Bá
-
Chương 52
Edit: Thủy Lưu Ly
Dự định của vị đoàn trưởng này vô cùng sáng suốt, sau khi cảm thấy không đánh lại đoàn đội Warner, gã dứt khoát không cố gắng nhào lên, cho nên rất nhanh đã thua cuộc.
Tại sao cảm thấy đánh không lại thì trực tiếp từ bỏ? Bởi vì thực lực của Mạc Vấn đã bị lộ gần hết trên internet rồi, hơn nữa thực lực của vị đoàn trưởng kia cũng không quá xuất sắc, cho nên khi đối mặt với ngọn núi lớn như mấy người Mạc Vấn, không thể không đơn giản tự tiện cho qua.
Nếu như gặp phải những đoàn đội khác thì có khi gã còn có thể lấy can đảm khiêu chiến một phen, nhưng khiêu chiến đại thần Bóng Dáng là thật sự không thể, không thấy kết cục của Túy Ngọa Hồng Trần và ‘Đạo nhân kể chuyện’ sao, trước đây hai người họ cũng là đại thần, hiện tại thì đến mặt mũi cũng không dám lộ ra.
Cuối cùng Mạc Vấn và mấy người Warner cứ như vậy mà ung dung bắt được điểm đầu tiên trong cuộc thi tinh anh.
Lúc ra khỏi sân đấu, Amber nhìn quanh một hồi: “Không biết Ronald ở sân nào, nếu không chúng ta đi xem thử xem?”
Mạc Vấn vừa định đồng ý, đã nghe thấy tiếng Ronald từ đằng xa: “Uổng công tôi cố ý đến xem các cậu thi đấu, mà các cậu lại kết thúc nhanh hơn chúng tôi.”
Amber dựng thẳng lông mày nhìn Ronald: “Ý cậu là thực lực của chúng tôi không bằng mấy cậu à?”
Ronald trợn to hai mắt, liên tục xua tay ra hiệu mình không có ý này, nồi này hắn không gánh nổi đâu.
“Ý của tôi là chúng tôi gặp trúng đội newbie nên thắng rất nhanh, không ngờ các cậu cũng tình cờ gặp phải newbie.” Ronald giải thích.
Lúc này Amber mới nở nụ cười, nghĩ đến newbie cậu ta đã vui vẻ, có gặp nhiều hơn nữa cậu ta cũng không chê phiền.
Mới vừa kết thúc thi đấu, thể lực của mọi người không tránh khỏi có hơi tiêu hao, hai đoàn đội dứt khoát kết phường cùng đến căng tin ăn bữa cơm. Bọn họ đã từng thi đấu với nhau nên cũng hiểu rõ thực lực của đối phương, vừa ăn Ronald vừa lầm bầm lầu bầu: “Tôi đột nhiên có một loại linh cảm không lành.”
Câu này vừa dứt, đồng đội bên cạnh đã lập tức che miệng hắn lại, nhưng động tác vẫn chậm một bước, Ronald đã nói hết lời muốn nói rồi.
“Cậu không biết miệng cậu là miệng quạ đen à!” Yulaier, cũng chính là phụ trợ sư đoàn đội Rolnald, tức giận nhìn Ronald: “Biết rõ hễ cậu nói gở là tám chín phần mười sẽ linh nghiệm mà cứ hay nói.”
Bị bốn đồng đội khác tức giận trừng mắt, Ronald để đũa xuống, lựa chọn đầu hàng, chỉ thấy hắn giơ hai tay lên nói: “Tôi không nói nữa, không nói còn không được sao?”
Đây là lần đầu tiên Mạc Vấn nhìn thấy cảnh tượng này, cậu hơi ngạc nhiên nhìn Ronald một cái, sau đó mới quay đầu đi dò hỏi đồng đội của Ronald: “Sao mọi người không cho anh ta nói chuyện vậy?”
Mặt Yulaier đỏ ửng, giảm thấp âm lượng: “Đại thần, có phải cậu cảm thấy vừa rồi tôi quá hung dữ không?”
“Không có.” Mạc Vấn phủ nhận.
Yulaier ngượng ngùng cười: “Bởi vì lời của lão đại tốt không linh, xấu lại linh. Lúc tước khi gặp đoàn đội Claude, cậu ta đã nói một câu ‘Tôi có một loại dự cảm không lành’.”
Mạc Vấn: “…”
Nhìn trời, chuyện ngu xuẩn như vậy hình như cậu cũng từng làm một lần.
Mấy người Ronald thấy cậu nhìn trời không nhúc nhích, còn tưởng rằng trên đó có thứ gì hấp dẫn, cũng ngẩng đầu nhìn theo.
Nhìn hồi lâu cũng không thấy gì khác thường, Ronald lên tiếng hỏi: “Cậu đang nhìn cái gì thế?”
“Nhìn thời thanh xuân đã qua của tôi.” Mạc Vấn bí hiểm trả lời.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều không thể hiểu nổi kiểu kể chuyện cười lạnh này, chỉ có Warner là giật giật khóe môi, lập tức dùng tay che giấu ý cười đã không đè nén được.
Tuy vậy Mạc Vấn vẫn ôm tâm tình nghi vấn với cái miệng quạ đen của Ronald, bởi vì chuyện như vậy thường thường chỉ là trùng hợp mà thôi, không thể nói là chuẩn được.
Mãi đến tận lúc đi vào sân thi tài ngày ấy, nhìn đoàn đội Ronald đã ở sẵn bên trong ngẩng đầu nhìn kỹ bọn họ, Mạc Vấn hơi hơi không biết nói gì.
Nói thật, tuy rằng thực lực của đoàn đội Ronald không tệ lắm, nhưng so với bên Mạc Vấn thì vẫn kém một chút, không nói đến chuyện chênh lệch giữa các cơ giáp sư, chỉ riêng bên phụ trợ sư đã cách xa nhau một đoạn dài. Ronald nói hắn có linh cảm không lành, đụng đến Mạc Vấn thì câu nói này cũng xem như ứng nghiệm.
Giờ khắc này, trong lòng Ronald vô cùng tan vỡ, nếu Mạc Vấn chỉ là phụ trợ sư bình thường thì hắn sẽ không sợ đâu, chỉ là sau khi hắn nghe Yulaier phổ cập giáo dục, biết năng lực phụ trợ của đối phương là hoàn toàn, tuyệt đối áp chế kẻ địch, nếu không đã không nhận được giấy chứng nhận tư cách phụ trợ đỉnh cấp.
Biểu hiện của Ronald trở nên nghiêm túc, tuy rằng thấy áp lực như núi nhưng hắn không thể để lộ loại tâm tình này ra được, bởi vì hắn là đoàn trưởng, nếu như hắn loạn trước, vậy đồng đội của hắn sao còn ý chí thi đấu đây.
Cắn răng một cái, Ronald nói với đồng đội: “Toàn lực khống chế Amber, Amber nằm, chúng ta thắng, Amber không nằm, chúng ta sẽ thua. Nếu như đánh lén chưa thành công, lập tức phân tán dời mục tiêu.”
“Đã rõ.” Âm thanh của đồng đội vang vọng trong cơ giáp.
Thi đấu bắt đầu, Ronald đỏ mắt giết tới. Hắn giơ tay, khí thế bàng bạc, bốn cơ giáp phá tan đội hình của mấy người Lambert, Dick, nắm nắm đấm đồng thời dùng sức đánh về phía Amber.
“Rống!”
Âm thanh gào thét quanh quẩn trong sân, loại âm lượng dùng hết sức mới phát ra này khiến tinh thần Mạc Vấn chấn động.
Không thể mất tập trung, Mạc Vấn nhắc nhở chính mình, loại lực lượng này một khi bị đánh trúng, đừng nói cơ giáp, ngay cả chính Amber cũng có khả năng bị thương.
Hiện tại chiêu Giang Trục Nguyệt Thiên không có công dụng, bởi vì nắm đấm của mấy người Ronald đã sắp lại gần Amber. Trong game, tình huống này sẽ được phán định là đã sử dụng skill, cho nên dù có thi triển Giang Trục Nguyệt Thiên thì cũng không thể khiến mấy cú đấm kia thu hồi được.
Mạc Vấn nhanh chóng suy nghĩ, mắt thấy Amber sắp bị đối phương đánh bay.
“Tiếu Ngạo Quang Âm.”
Cứ cân nhắc mãi, Mạc Vấn vẫn quyết định dùng skill này.
Tiếu Ngạo Quang Âm là một thần kỹ, nó đã từng được Mạc Vấn sử dụng để cứu vãn mạng nhỏ của Dick trong thế giới giả thuyết, thế nhưng trước mắt skill này lại không có quá nhiều tác dụng.
Đúng, Tiếu Ngạo Quang Âm vừa ra, ngoài phạm vi âm vực không thể tạo thành tổn thương cho người trong âm vực, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, trước sau trái phải quanh Amber đều là người của Ronald, cho nên âm vực không thể tách bọn họ ra mà đơn độc chống đỡ cho Amber được. Hơn nữa phạm vi của âm vực là cố định, không thể tùy ý theo ý muốn của Mạc Vấn mà thay đổi.
Thật là thành cũng âm vực, bại cũng âm vực, nhưng đây là skill giảm thương duy nhất của Mạc Vấn, nếu đồng đội ở trong phạm vi âm vực thì sẽ được giảm thương 40%.
Đồng đội đúng lúc xử lý xong một cơ giáp giúp Amber, nhưng lại không kịp ngăn cản ba người khác. Amber nhanh chóng bày ra tư thế phòng ngự, mạnh mẽ đỡ lấy nắm đấm của ba người Ronald.
Theo lý thuyết thì cho dù chỉ bằng sức lực của ba người cũng đủ khiến cơ giáp của Amber vô dụng một nửa, thế nhưng sau khi Amber hoạt động cơ giáp, mới phát hiện vị trí bị đả kích chỉ có một phần, nhìn thì tổn thương vô cùng khủng bố, nhưng không nghiêm trọng đến mất đi năng lực hành động như trong tưởng tượng.
Lúc này Amber mới để ý thấy dưới chân có một vòng sáng.
“Không dùng sức sao? Sao cậu ta không có chuyện gì thế!” Ronald gấp đến mức đập thẳng tay xuống đài điều khiển. Cảm giác tồn tại của Mạc Vấn quá mạnh, chỉ có ‘giết chết’ một cơ giáp sư thì bọn họ mới có cơ hội thắng lợi.
“Bọn tôi dùng toàn lực.” Đồng đội Ronald giải thích.
“Sao có thể.” Ronald không dám tin, sức lực của bọn họ mạnh bao nhiêu, hắn rất rõ, cho dù chỉ có hai người ra tay, nhưng hắn cũng tin sẽ khiến Amber không dễ chịu.
Trong đầu đột nhiên xẹt qua một tia sáng, hắn oán hận mắng một câu: “Đệt, Mạc Vấn có giảm thương!”
“Mạc Vấn, làm tốt lắm!” Amber vui sướng nói.
Mạc Vấn cười cười, không nói gì, lại một vòng sáng rơi xuống, chỉ là mục tiêu lần này là mấy người Ronald.
“Tiến lên!” Warner lên tiếng.
Mắt thấy mấy cơ giáp lấy Wanrer cầm đầu xông tới, Ronald lộn ngược ra sau, nhảy khỏi phạm vi âm vực Giang Trục Nguyệt Thiên.
“Nhanh nhẹn một chút, mau chạy ra đây.” Sau khi Ronald đứng vững, lập tức ra chỉ thị.
Thấy đối thủ rời khỏi phạm vi Giang Trục Nguyệt Thiên, Mạc Vấn không nhanh không chậm phóng thêm một vòng sáng nữa.
“Mẹ kiếp, lần trước không có khó chơi như vậy mà.” Ronald chạy vội, đây là bản thăng cấp của skill à?
Bất kể bọn họ chạy đến đâu, đều có vòng sáng chụp xuống, hơn nữa đây là nơi so tài lại không phải phố lớn trống trải, cho nên sớm muộn gì cũng có lúc hết đường chạy thoát.
Đầu tiên là xuất hiện skill giảm thương, sau đó là skill chạy không thoát, Ronald vỗ đùi: “Tôi hoàn toàn không ngờ lúc trước Mạc Vấn vẫn còn để lại lá bài chưa lật.”
Hiện tại Ronald hối hận không kịp, lần luận bàn trước hắn cho rằng mình đã nhìn thấu toàn bộ skill của Mạc Vấn, lại không ngờ đó chỉ là một điểm nhỏ của tảng băng chìm.
Bị người đè xuống đất đánh đến đánh đi, bi thương trong lòng Ronald chảy ngược thành sông.
Tui sẽ không bao giờ tùy tiện nói ‘Tôi có một loại linh cảm không lành’ nữa.
Sau khi kết quả thi đấu của hai đoàn đội xuất hiện, đoàn đội của Warner dần được quan tâm nhiều hơn. Theo đó, khi video đoàn đội Ronald bị áp chế toàn diện được đăng trên internet, cũng khiến chúng học viên không ngừng thảo luận.
Mỗi học viện đều có diễn đàn của chính mình, có thể thông qua mã số học viên mà đăng ký, cho nên người ngoài học viện không thể nhìn, lại càng không thể bình luận.
Cũng không biết ai đã quay lại video ở học viện Illinois, sau đó đăng trên diễn đàn học viện Horst. Phần lớn người trong học viện đều đến xem đoàn đội Ronald cũng là vì thực lực của họ vô cùng mạnh mẽ, rất nhiều người suy đoán nếu Warner đụng phải Ronald hẳn sẽ là một hồi khổ chiến đáng xem, nhưng không ngờ thực tế lại cho bọn họ biết thực lực của hai đoàn đội lại chênh lệch lớn như thế.
“Lừa người khác chứ gì, tôi không tin.” Chúng học viên xem xong video, trợn to hai mắt.
Vừa bắt đầu đoàn đội Ronald chiếm hết ưu thế, nhưng khi skill của Mạc Vấn vừa ra, trong nháy mắt tình thế toàn trường đã hoàn toàn xoay ngược lại
Hóa ra là đại thần Mạc Vấn, rất nhiều người thấy thoải mái hẳn, chênh lệch giữ phụ trợ sư hai bên quá xa, xuất hiện kết quả như thế này cũng là chuyện bình thường.
Một ít người có ý đồ bắt đầu ôm Mạc Vấn giẫm Warner, không ngừng phun bậy trên diễn đàn, nói nếu không có Mạc Vấn thì năm nay Warner vẫn sẽ bị cánh cửa cuộc thi tinh anh đóng sầm trước mặt như cũ.
Lúc này Warner đang gửi tin nhắn về cho mẹ mình, quay đầu vừa thấy Mạc Vấn đang nhìn Quang Não, cũng vươn tay kéo Quang Não của cậu lại đây.
Vừa xem anh đã biết những người này có ý đồ gì. Warner trả lại Quang Não cho Mạc Vấn, bình tĩnh nói: “Không cần để ý bọn họ làm gì, chúng ta tự biết đây là chiến thuật là được.”
Không sai, đây là Warner đã quy định trước, dưới tình huống thực lực của đối phương tương đương bên mình, sẽ để đối phương lên trước, còn phía bên mình thì phòng ngự trước, tấn công sau.
Nghe thì có vẻ không được hay ho cho lắm, nhưng đây là chiến thuật ổn thỏa nhất, trừ việc thực lực của đối phương không lọt vào mắt, thì không có bất cứ ai muốn vừa mở màn đã liều chết xông lên.
Trừ khi bị ép không thể không lên.
Vừa mở màng thì có vẻ Ronald rất trâu bò, nhưng sự thật là bị ép đến mức đập nồi dìm thuyền, liều chết đến cùng, cũng vì lúc thi đấu còn chưa bắt đầu, Mạc Vấn đã cho hắn áp lực vô cùng lớn.
Trong trường hợp này nếu vừa mở màn đã giết chết một người của đối thủ thì có lẽ sẽ thắng được, nhưng cũng có nghĩa, càng kéo dài thời gian, thì tỷ lệ thua sẽ càng lớn.
Suy nghĩ của Ronald rất đúng, chẳng qua Warner không ngại kéo dài thời gian, còn thời gian phóng skill của Mạc Vấn lại rất nhanh, không cần lo sẽ bị ‘kẹt’ ở thời điểm mấu chốt, cho nên bình thường anh mới quyết định lấy bị động làm chiến thuật.
“Nhưng kiểu nói chuyện của bọn họ rất đáng giận.” Mạc Vấn không hiểu: “Đều là cùng một học viện mà, không phải sao?”
“Cũng là do cùng học viện mới như thế.” Warner lại gần hôn lên mí mắt của Mạc Vấn: “Bọn họ chỉ đang ghen tỵ anh mà thôi,”
Mạc Vấn nhìn Quang Não, thuận miệng hỏi một câu: “Ghen tỵ anh cái gì?”
Lời vừa hỏi ra miệng, Mạc Vấn lập tức hận không thể nuốt lại vô bụng, lấy trực giác của cậu mà xem, Warner tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội trêu chọc cậu này.
“Ghen tỵ anh có em~.” Warner chớp chớp mắt xanh với Mạc Vấn.
Quả nhiên…
Mạc Vấn quay đầu sang chỗ khác, coi như Warner chưa từng nói gì cả.
Warner thả Quang Não qua một bên, dán người lại: “Anh nói thật, bọn họ thấy quan hệ chúng ta rất tốt nên muốn châm ngòi ly gián chúng ta, nếu như giữa chúng ta có mâu thuẫn thì không phải sẽ khiến năng lực phát huy không ổn định sao?”
Nghe cũng rất có lý, Mạc Vấn nghĩ nghĩ, thấy đúng là có chuyện như thế. Trong học viện không phải còn mấy đoàn đội dự thi khác sao, không chừng là do một trong số bọn họ đang quạt gió thổi lửa.
“Ai, nhân tính.” Mạc Vấn lắc lắc đầu, cảm thán một câu.
“Đừng để ý đến bọn họ nữa. Chúng ta sắp kết hôn rồi, đến lúc đó, mọi chuyện sẽ đâu vào đó thôi.” Warner lại hôn Mạc Vấn một cái.
Mạc Vấn nghe vậy, cuối cùng cũng gật gật đầu, nhưng lập tức phản ứng lại: “Ai muốn đính hôn với anh, sao em không biết.”
Warner cũng ‘kinh hãi’: “Em đã nhận nhẫn của anh, lại không muốn đính hôn với anh sao.” Nói xong, anh nhìn Mạc Vấn lên án, giống như Mạc Vấn là một tên đùa giỡn lưu manh xong rồi bỏ chạy vậy.
“Anh thấy em mỗi ngày đều đeo nó trên tay, còn tưởng rằng em cũng giống anh, không thể chờ đợi được nữa.”
Mạc Vấn: “…”
Cái gì quỷ vậy! Tui chỉ nghĩ chiếc nhẫn này là một món quà bình thường thôi.
Có lẽ khiếp sợ trên mặt Mạc Vấn quá rõ ràng, Warner cẩn thận quan sát một hồi, phát hiện cậu không phải giả ngu, mới mở miệng nói: “Em không biết ý nghĩ tượng trưng của nhẫn?”
“Ý nghĩa gì?” Mạc Vấn liếm liếm đôi môi khô khốc.
Đương nhiên cậu biết ý nghĩa của nhẫn, trao nhẫn trong hôn lễ, có người nào không biết, nhưng cũng có rất nhiều người xem nó là một món đồ trang sức bình thường tặng bạn gái hoặc là bạn bè.
Ngay cả lúc trước Mạc Tri cũng kéo bạn bè của con bé, mỗi người mua một chiếc đeo chơi đấy thôi.
Với lại Mạc Vấn không thấy Warner đeo một chiếc khác, cho nên chỉ nghĩ đây là lễ vật trao tình đối phương tặng mình. Chẳng lẽ trong đó có Càn Khôn khác?
Warner nhìn sâu vào mắt Mạc Vấn, chân thành nói: “Nếu một người đã nhận lấy chiếc nhẫn mà bạn trai đưa thì chứng tỏ người này đồng ý đính hôn với đối phương, cả đời không rời không bỏ.”
Em lớn tuổi hơn anh, cho nên anh không thể gạt em như vậy, Mạc Vấn trừng Warner. Chàng trai, được lắm, lúc trước khi đưa nhẫn, anh không hề nói đến một chữ nào liên quan đến chuyện đính hôn, anh xác định không phải cố ý hố em chứ?
Warner vô tội nhìn lại, anh thật sự không biết Mạc Vấn không biết rõ chuyện này, nếu không sao lúc trước anh lại do dự lâu như vậy.
“Nếu như không tin em có thể dùng Quang Não tra cứu thử xem.”
hết chương 52
Dự định của vị đoàn trưởng này vô cùng sáng suốt, sau khi cảm thấy không đánh lại đoàn đội Warner, gã dứt khoát không cố gắng nhào lên, cho nên rất nhanh đã thua cuộc.
Tại sao cảm thấy đánh không lại thì trực tiếp từ bỏ? Bởi vì thực lực của Mạc Vấn đã bị lộ gần hết trên internet rồi, hơn nữa thực lực của vị đoàn trưởng kia cũng không quá xuất sắc, cho nên khi đối mặt với ngọn núi lớn như mấy người Mạc Vấn, không thể không đơn giản tự tiện cho qua.
Nếu như gặp phải những đoàn đội khác thì có khi gã còn có thể lấy can đảm khiêu chiến một phen, nhưng khiêu chiến đại thần Bóng Dáng là thật sự không thể, không thấy kết cục của Túy Ngọa Hồng Trần và ‘Đạo nhân kể chuyện’ sao, trước đây hai người họ cũng là đại thần, hiện tại thì đến mặt mũi cũng không dám lộ ra.
Cuối cùng Mạc Vấn và mấy người Warner cứ như vậy mà ung dung bắt được điểm đầu tiên trong cuộc thi tinh anh.
Lúc ra khỏi sân đấu, Amber nhìn quanh một hồi: “Không biết Ronald ở sân nào, nếu không chúng ta đi xem thử xem?”
Mạc Vấn vừa định đồng ý, đã nghe thấy tiếng Ronald từ đằng xa: “Uổng công tôi cố ý đến xem các cậu thi đấu, mà các cậu lại kết thúc nhanh hơn chúng tôi.”
Amber dựng thẳng lông mày nhìn Ronald: “Ý cậu là thực lực của chúng tôi không bằng mấy cậu à?”
Ronald trợn to hai mắt, liên tục xua tay ra hiệu mình không có ý này, nồi này hắn không gánh nổi đâu.
“Ý của tôi là chúng tôi gặp trúng đội newbie nên thắng rất nhanh, không ngờ các cậu cũng tình cờ gặp phải newbie.” Ronald giải thích.
Lúc này Amber mới nở nụ cười, nghĩ đến newbie cậu ta đã vui vẻ, có gặp nhiều hơn nữa cậu ta cũng không chê phiền.
Mới vừa kết thúc thi đấu, thể lực của mọi người không tránh khỏi có hơi tiêu hao, hai đoàn đội dứt khoát kết phường cùng đến căng tin ăn bữa cơm. Bọn họ đã từng thi đấu với nhau nên cũng hiểu rõ thực lực của đối phương, vừa ăn Ronald vừa lầm bầm lầu bầu: “Tôi đột nhiên có một loại linh cảm không lành.”
Câu này vừa dứt, đồng đội bên cạnh đã lập tức che miệng hắn lại, nhưng động tác vẫn chậm một bước, Ronald đã nói hết lời muốn nói rồi.
“Cậu không biết miệng cậu là miệng quạ đen à!” Yulaier, cũng chính là phụ trợ sư đoàn đội Rolnald, tức giận nhìn Ronald: “Biết rõ hễ cậu nói gở là tám chín phần mười sẽ linh nghiệm mà cứ hay nói.”
Bị bốn đồng đội khác tức giận trừng mắt, Ronald để đũa xuống, lựa chọn đầu hàng, chỉ thấy hắn giơ hai tay lên nói: “Tôi không nói nữa, không nói còn không được sao?”
Đây là lần đầu tiên Mạc Vấn nhìn thấy cảnh tượng này, cậu hơi ngạc nhiên nhìn Ronald một cái, sau đó mới quay đầu đi dò hỏi đồng đội của Ronald: “Sao mọi người không cho anh ta nói chuyện vậy?”
Mặt Yulaier đỏ ửng, giảm thấp âm lượng: “Đại thần, có phải cậu cảm thấy vừa rồi tôi quá hung dữ không?”
“Không có.” Mạc Vấn phủ nhận.
Yulaier ngượng ngùng cười: “Bởi vì lời của lão đại tốt không linh, xấu lại linh. Lúc tước khi gặp đoàn đội Claude, cậu ta đã nói một câu ‘Tôi có một loại dự cảm không lành’.”
Mạc Vấn: “…”
Nhìn trời, chuyện ngu xuẩn như vậy hình như cậu cũng từng làm một lần.
Mấy người Ronald thấy cậu nhìn trời không nhúc nhích, còn tưởng rằng trên đó có thứ gì hấp dẫn, cũng ngẩng đầu nhìn theo.
Nhìn hồi lâu cũng không thấy gì khác thường, Ronald lên tiếng hỏi: “Cậu đang nhìn cái gì thế?”
“Nhìn thời thanh xuân đã qua của tôi.” Mạc Vấn bí hiểm trả lời.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều không thể hiểu nổi kiểu kể chuyện cười lạnh này, chỉ có Warner là giật giật khóe môi, lập tức dùng tay che giấu ý cười đã không đè nén được.
Tuy vậy Mạc Vấn vẫn ôm tâm tình nghi vấn với cái miệng quạ đen của Ronald, bởi vì chuyện như vậy thường thường chỉ là trùng hợp mà thôi, không thể nói là chuẩn được.
Mãi đến tận lúc đi vào sân thi tài ngày ấy, nhìn đoàn đội Ronald đã ở sẵn bên trong ngẩng đầu nhìn kỹ bọn họ, Mạc Vấn hơi hơi không biết nói gì.
Nói thật, tuy rằng thực lực của đoàn đội Ronald không tệ lắm, nhưng so với bên Mạc Vấn thì vẫn kém một chút, không nói đến chuyện chênh lệch giữa các cơ giáp sư, chỉ riêng bên phụ trợ sư đã cách xa nhau một đoạn dài. Ronald nói hắn có linh cảm không lành, đụng đến Mạc Vấn thì câu nói này cũng xem như ứng nghiệm.
Giờ khắc này, trong lòng Ronald vô cùng tan vỡ, nếu Mạc Vấn chỉ là phụ trợ sư bình thường thì hắn sẽ không sợ đâu, chỉ là sau khi hắn nghe Yulaier phổ cập giáo dục, biết năng lực phụ trợ của đối phương là hoàn toàn, tuyệt đối áp chế kẻ địch, nếu không đã không nhận được giấy chứng nhận tư cách phụ trợ đỉnh cấp.
Biểu hiện của Ronald trở nên nghiêm túc, tuy rằng thấy áp lực như núi nhưng hắn không thể để lộ loại tâm tình này ra được, bởi vì hắn là đoàn trưởng, nếu như hắn loạn trước, vậy đồng đội của hắn sao còn ý chí thi đấu đây.
Cắn răng một cái, Ronald nói với đồng đội: “Toàn lực khống chế Amber, Amber nằm, chúng ta thắng, Amber không nằm, chúng ta sẽ thua. Nếu như đánh lén chưa thành công, lập tức phân tán dời mục tiêu.”
“Đã rõ.” Âm thanh của đồng đội vang vọng trong cơ giáp.
Thi đấu bắt đầu, Ronald đỏ mắt giết tới. Hắn giơ tay, khí thế bàng bạc, bốn cơ giáp phá tan đội hình của mấy người Lambert, Dick, nắm nắm đấm đồng thời dùng sức đánh về phía Amber.
“Rống!”
Âm thanh gào thét quanh quẩn trong sân, loại âm lượng dùng hết sức mới phát ra này khiến tinh thần Mạc Vấn chấn động.
Không thể mất tập trung, Mạc Vấn nhắc nhở chính mình, loại lực lượng này một khi bị đánh trúng, đừng nói cơ giáp, ngay cả chính Amber cũng có khả năng bị thương.
Hiện tại chiêu Giang Trục Nguyệt Thiên không có công dụng, bởi vì nắm đấm của mấy người Ronald đã sắp lại gần Amber. Trong game, tình huống này sẽ được phán định là đã sử dụng skill, cho nên dù có thi triển Giang Trục Nguyệt Thiên thì cũng không thể khiến mấy cú đấm kia thu hồi được.
Mạc Vấn nhanh chóng suy nghĩ, mắt thấy Amber sắp bị đối phương đánh bay.
“Tiếu Ngạo Quang Âm.”
Cứ cân nhắc mãi, Mạc Vấn vẫn quyết định dùng skill này.
Tiếu Ngạo Quang Âm là một thần kỹ, nó đã từng được Mạc Vấn sử dụng để cứu vãn mạng nhỏ của Dick trong thế giới giả thuyết, thế nhưng trước mắt skill này lại không có quá nhiều tác dụng.
Đúng, Tiếu Ngạo Quang Âm vừa ra, ngoài phạm vi âm vực không thể tạo thành tổn thương cho người trong âm vực, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, trước sau trái phải quanh Amber đều là người của Ronald, cho nên âm vực không thể tách bọn họ ra mà đơn độc chống đỡ cho Amber được. Hơn nữa phạm vi của âm vực là cố định, không thể tùy ý theo ý muốn của Mạc Vấn mà thay đổi.
Thật là thành cũng âm vực, bại cũng âm vực, nhưng đây là skill giảm thương duy nhất của Mạc Vấn, nếu đồng đội ở trong phạm vi âm vực thì sẽ được giảm thương 40%.
Đồng đội đúng lúc xử lý xong một cơ giáp giúp Amber, nhưng lại không kịp ngăn cản ba người khác. Amber nhanh chóng bày ra tư thế phòng ngự, mạnh mẽ đỡ lấy nắm đấm của ba người Ronald.
Theo lý thuyết thì cho dù chỉ bằng sức lực của ba người cũng đủ khiến cơ giáp của Amber vô dụng một nửa, thế nhưng sau khi Amber hoạt động cơ giáp, mới phát hiện vị trí bị đả kích chỉ có một phần, nhìn thì tổn thương vô cùng khủng bố, nhưng không nghiêm trọng đến mất đi năng lực hành động như trong tưởng tượng.
Lúc này Amber mới để ý thấy dưới chân có một vòng sáng.
“Không dùng sức sao? Sao cậu ta không có chuyện gì thế!” Ronald gấp đến mức đập thẳng tay xuống đài điều khiển. Cảm giác tồn tại của Mạc Vấn quá mạnh, chỉ có ‘giết chết’ một cơ giáp sư thì bọn họ mới có cơ hội thắng lợi.
“Bọn tôi dùng toàn lực.” Đồng đội Ronald giải thích.
“Sao có thể.” Ronald không dám tin, sức lực của bọn họ mạnh bao nhiêu, hắn rất rõ, cho dù chỉ có hai người ra tay, nhưng hắn cũng tin sẽ khiến Amber không dễ chịu.
Trong đầu đột nhiên xẹt qua một tia sáng, hắn oán hận mắng một câu: “Đệt, Mạc Vấn có giảm thương!”
“Mạc Vấn, làm tốt lắm!” Amber vui sướng nói.
Mạc Vấn cười cười, không nói gì, lại một vòng sáng rơi xuống, chỉ là mục tiêu lần này là mấy người Ronald.
“Tiến lên!” Warner lên tiếng.
Mắt thấy mấy cơ giáp lấy Wanrer cầm đầu xông tới, Ronald lộn ngược ra sau, nhảy khỏi phạm vi âm vực Giang Trục Nguyệt Thiên.
“Nhanh nhẹn một chút, mau chạy ra đây.” Sau khi Ronald đứng vững, lập tức ra chỉ thị.
Thấy đối thủ rời khỏi phạm vi Giang Trục Nguyệt Thiên, Mạc Vấn không nhanh không chậm phóng thêm một vòng sáng nữa.
“Mẹ kiếp, lần trước không có khó chơi như vậy mà.” Ronald chạy vội, đây là bản thăng cấp của skill à?
Bất kể bọn họ chạy đến đâu, đều có vòng sáng chụp xuống, hơn nữa đây là nơi so tài lại không phải phố lớn trống trải, cho nên sớm muộn gì cũng có lúc hết đường chạy thoát.
Đầu tiên là xuất hiện skill giảm thương, sau đó là skill chạy không thoát, Ronald vỗ đùi: “Tôi hoàn toàn không ngờ lúc trước Mạc Vấn vẫn còn để lại lá bài chưa lật.”
Hiện tại Ronald hối hận không kịp, lần luận bàn trước hắn cho rằng mình đã nhìn thấu toàn bộ skill của Mạc Vấn, lại không ngờ đó chỉ là một điểm nhỏ của tảng băng chìm.
Bị người đè xuống đất đánh đến đánh đi, bi thương trong lòng Ronald chảy ngược thành sông.
Tui sẽ không bao giờ tùy tiện nói ‘Tôi có một loại linh cảm không lành’ nữa.
Sau khi kết quả thi đấu của hai đoàn đội xuất hiện, đoàn đội của Warner dần được quan tâm nhiều hơn. Theo đó, khi video đoàn đội Ronald bị áp chế toàn diện được đăng trên internet, cũng khiến chúng học viên không ngừng thảo luận.
Mỗi học viện đều có diễn đàn của chính mình, có thể thông qua mã số học viên mà đăng ký, cho nên người ngoài học viện không thể nhìn, lại càng không thể bình luận.
Cũng không biết ai đã quay lại video ở học viện Illinois, sau đó đăng trên diễn đàn học viện Horst. Phần lớn người trong học viện đều đến xem đoàn đội Ronald cũng là vì thực lực của họ vô cùng mạnh mẽ, rất nhiều người suy đoán nếu Warner đụng phải Ronald hẳn sẽ là một hồi khổ chiến đáng xem, nhưng không ngờ thực tế lại cho bọn họ biết thực lực của hai đoàn đội lại chênh lệch lớn như thế.
“Lừa người khác chứ gì, tôi không tin.” Chúng học viên xem xong video, trợn to hai mắt.
Vừa bắt đầu đoàn đội Ronald chiếm hết ưu thế, nhưng khi skill của Mạc Vấn vừa ra, trong nháy mắt tình thế toàn trường đã hoàn toàn xoay ngược lại
Hóa ra là đại thần Mạc Vấn, rất nhiều người thấy thoải mái hẳn, chênh lệch giữ phụ trợ sư hai bên quá xa, xuất hiện kết quả như thế này cũng là chuyện bình thường.
Một ít người có ý đồ bắt đầu ôm Mạc Vấn giẫm Warner, không ngừng phun bậy trên diễn đàn, nói nếu không có Mạc Vấn thì năm nay Warner vẫn sẽ bị cánh cửa cuộc thi tinh anh đóng sầm trước mặt như cũ.
Lúc này Warner đang gửi tin nhắn về cho mẹ mình, quay đầu vừa thấy Mạc Vấn đang nhìn Quang Não, cũng vươn tay kéo Quang Não của cậu lại đây.
Vừa xem anh đã biết những người này có ý đồ gì. Warner trả lại Quang Não cho Mạc Vấn, bình tĩnh nói: “Không cần để ý bọn họ làm gì, chúng ta tự biết đây là chiến thuật là được.”
Không sai, đây là Warner đã quy định trước, dưới tình huống thực lực của đối phương tương đương bên mình, sẽ để đối phương lên trước, còn phía bên mình thì phòng ngự trước, tấn công sau.
Nghe thì có vẻ không được hay ho cho lắm, nhưng đây là chiến thuật ổn thỏa nhất, trừ việc thực lực của đối phương không lọt vào mắt, thì không có bất cứ ai muốn vừa mở màn đã liều chết xông lên.
Trừ khi bị ép không thể không lên.
Vừa mở màng thì có vẻ Ronald rất trâu bò, nhưng sự thật là bị ép đến mức đập nồi dìm thuyền, liều chết đến cùng, cũng vì lúc thi đấu còn chưa bắt đầu, Mạc Vấn đã cho hắn áp lực vô cùng lớn.
Trong trường hợp này nếu vừa mở màn đã giết chết một người của đối thủ thì có lẽ sẽ thắng được, nhưng cũng có nghĩa, càng kéo dài thời gian, thì tỷ lệ thua sẽ càng lớn.
Suy nghĩ của Ronald rất đúng, chẳng qua Warner không ngại kéo dài thời gian, còn thời gian phóng skill của Mạc Vấn lại rất nhanh, không cần lo sẽ bị ‘kẹt’ ở thời điểm mấu chốt, cho nên bình thường anh mới quyết định lấy bị động làm chiến thuật.
“Nhưng kiểu nói chuyện của bọn họ rất đáng giận.” Mạc Vấn không hiểu: “Đều là cùng một học viện mà, không phải sao?”
“Cũng là do cùng học viện mới như thế.” Warner lại gần hôn lên mí mắt của Mạc Vấn: “Bọn họ chỉ đang ghen tỵ anh mà thôi,”
Mạc Vấn nhìn Quang Não, thuận miệng hỏi một câu: “Ghen tỵ anh cái gì?”
Lời vừa hỏi ra miệng, Mạc Vấn lập tức hận không thể nuốt lại vô bụng, lấy trực giác của cậu mà xem, Warner tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội trêu chọc cậu này.
“Ghen tỵ anh có em~.” Warner chớp chớp mắt xanh với Mạc Vấn.
Quả nhiên…
Mạc Vấn quay đầu sang chỗ khác, coi như Warner chưa từng nói gì cả.
Warner thả Quang Não qua một bên, dán người lại: “Anh nói thật, bọn họ thấy quan hệ chúng ta rất tốt nên muốn châm ngòi ly gián chúng ta, nếu như giữa chúng ta có mâu thuẫn thì không phải sẽ khiến năng lực phát huy không ổn định sao?”
Nghe cũng rất có lý, Mạc Vấn nghĩ nghĩ, thấy đúng là có chuyện như thế. Trong học viện không phải còn mấy đoàn đội dự thi khác sao, không chừng là do một trong số bọn họ đang quạt gió thổi lửa.
“Ai, nhân tính.” Mạc Vấn lắc lắc đầu, cảm thán một câu.
“Đừng để ý đến bọn họ nữa. Chúng ta sắp kết hôn rồi, đến lúc đó, mọi chuyện sẽ đâu vào đó thôi.” Warner lại hôn Mạc Vấn một cái.
Mạc Vấn nghe vậy, cuối cùng cũng gật gật đầu, nhưng lập tức phản ứng lại: “Ai muốn đính hôn với anh, sao em không biết.”
Warner cũng ‘kinh hãi’: “Em đã nhận nhẫn của anh, lại không muốn đính hôn với anh sao.” Nói xong, anh nhìn Mạc Vấn lên án, giống như Mạc Vấn là một tên đùa giỡn lưu manh xong rồi bỏ chạy vậy.
“Anh thấy em mỗi ngày đều đeo nó trên tay, còn tưởng rằng em cũng giống anh, không thể chờ đợi được nữa.”
Mạc Vấn: “…”
Cái gì quỷ vậy! Tui chỉ nghĩ chiếc nhẫn này là một món quà bình thường thôi.
Có lẽ khiếp sợ trên mặt Mạc Vấn quá rõ ràng, Warner cẩn thận quan sát một hồi, phát hiện cậu không phải giả ngu, mới mở miệng nói: “Em không biết ý nghĩ tượng trưng của nhẫn?”
“Ý nghĩa gì?” Mạc Vấn liếm liếm đôi môi khô khốc.
Đương nhiên cậu biết ý nghĩa của nhẫn, trao nhẫn trong hôn lễ, có người nào không biết, nhưng cũng có rất nhiều người xem nó là một món đồ trang sức bình thường tặng bạn gái hoặc là bạn bè.
Ngay cả lúc trước Mạc Tri cũng kéo bạn bè của con bé, mỗi người mua một chiếc đeo chơi đấy thôi.
Với lại Mạc Vấn không thấy Warner đeo một chiếc khác, cho nên chỉ nghĩ đây là lễ vật trao tình đối phương tặng mình. Chẳng lẽ trong đó có Càn Khôn khác?
Warner nhìn sâu vào mắt Mạc Vấn, chân thành nói: “Nếu một người đã nhận lấy chiếc nhẫn mà bạn trai đưa thì chứng tỏ người này đồng ý đính hôn với đối phương, cả đời không rời không bỏ.”
Em lớn tuổi hơn anh, cho nên anh không thể gạt em như vậy, Mạc Vấn trừng Warner. Chàng trai, được lắm, lúc trước khi đưa nhẫn, anh không hề nói đến một chữ nào liên quan đến chuyện đính hôn, anh xác định không phải cố ý hố em chứ?
Warner vô tội nhìn lại, anh thật sự không biết Mạc Vấn không biết rõ chuyện này, nếu không sao lúc trước anh lại do dự lâu như vậy.
“Nếu như không tin em có thể dùng Quang Não tra cứu thử xem.”
hết chương 52
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook