Đến Tương Lai Tôi Là Học Bá
-
Chương 34
Edit: Thủy Lưu Ly
Cuối cùng, lúc Mạc Vấn ngừng tay thì đã hơn nửa đêm, điều này dẫn đến việc, sáng mai, khi cậu đi học phải mang theo một đôi mắt gấu trúc nhàn nhạt.
Thấy hai người Mạc Vấn và Warner mang theo vành mắt đen, lảo đảo ngồi xuống ghế, Pohl ngồi cạnh hí hí cười trộm, cũng không biết lúc này trong đầu cậu ta đã bắt đầu não bổ bao nhiêu hình ảnh 18+ thì mới cười dâm dê, bỉ bựa như thế.
Ngày hôm nay, nội dung giảng bài của giáo sư An vẫn là những đồ dùng thông thường ở thế kỷ 21, cũng là đề thi vòng cướp quyền trả lời lần thi lựa chọn thí sinh đại diện cho học viện lần trước, máy chủ máy tính.
Lần này không phải chỉ đơn giản là giảng giải niên đại, hay cấu hình, mà theo những hình ảnh tỉ mỉ dần xuất hiện trên màn ảnh, Mạc Vấn liền đoán ra bài học hôm này là muốn mọi người hiểu rõ cấu tạo và tên gọi những linh kiện chủ yếu bên trong máy tính.
Vẫn là phương pháp điều phối ban đầu, vẫn là mùi vị quen thuộc ấy.
Thấy vậy, Mạc Vấn quyết định tìm vị trí thích hợp gục xuống ngủ bù, trước khi sắp ngủ cậu còn gian nan mở mắt ra dò xét Warner một chút, phát hiện, tên kia quả nhiên vẫn còn giả vờ thành bộ dạng nghiêm túc, chính đáng.
Rõ ràng nghe như rơi vào sương mù nhưng vẫn duy trì thế ngồi nghiêm chỉnh, nhìn như rất chăm chú nghe, nhưng nếu thật sự gọi anh ta lên trả lời, nhất định cả nửa ngày cũng không nói ra được một chữ.
Mạc Vấn cứ tưởng bản thân sẽ được ngủ thẳng đến khi tan học, thế nhưng có một linh kiện mà cả lớp vẫn không có người nào trả lời được, khiến giáo sư An không thể không ‘nắm đầu’ Mạc Vấn dậy.
Đối với giáo sư An, Mạc Vấn thật sự chính là một tiểu thiên sứ làm ấm không khí, mỗi khi tiết học trở nên tẻ ngắt, cứ tìm cậu thì nhất định không nhầm.
Cho nên ngay sau đó, Mạc Vấn đã bị Warner dùng cánh tay lén lút đánh thức, cũng không quên đưa tay chỉ giáo sư trên đài.
Mạc Vấn nháy mắt hiểu ra, ngẩng đầu nhìn ngó bốn phía, vẻ mặt vẫn còn hơi mờ mịt. Warner nói cho cậu biết giáo sư gọi cậu trả lời vấn đề, thế nhưng anh không có nói là vấn đề gì mà.
Lúc này nên làm gì bây giờ? Mạc Vấn dựa vào ống tay áo rộng lớn của mình, đưa tay túm túm cánh tay Warner cầu cứu.
Nhưng mà sao Warner có thể biết được, tuy rằng anh làm bộ chăm chú nghe giảng, nhưng tư tưởng đã sớm bị thả rông còn chưa kịp trở về. Giáo sư An biết anh là hệ cơ giáp, muốn tới nghe giảng chỉ là vì ‘túy ông chi ý bất tại tửu’*, vì thế cũng chưa bao giờ gọi anh trả lời câu hỏi.
(* hiểu đơn giản là có ý đồ khác =))
Chờ Warner nửa ngày mà không thấy anh nói gì, cuối cùng Mạc Vấn cũng hiểu là không thể trông cậy vào đối phương, chỉ đành chân thành nhìn kỹ giáo sư An, nhờ cô lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Sau khi tan lớp, hai người Mạc Vấn và Warner một trước một sau đi tới, Mạc Vấn đã sớm nhìn ra Warner không có hứng thú với bài học khoa lịch sử, nhưng cố tình mỗi ngày đều kiên trì đến nghe giảng, dáng vẻ đầu óc mơ hồ thế kia khiến cậu cũng cảm thấy khó chịu thay anh.
Trở về túc xá, Mạc Vấn chủ động gọi Warner lại, hai người ngồi trên ghế sa lông, lần đầu tiên cẩn thận tâm sự với nhau.
Trải qua chuyện cùng phối hợp thi đấu ở đấu trường giả thuyết ngày hôm qua, Mạc Vấn phát hiện, thật ra Warner là một người rất ngây thơ, nếu thấy chuyện gì làm mình hài lòng, cho dù không có chút ý nghĩa nào cũng sẽ bất chấp tất cả mà đi làm, không thì anh đã chẳng tổ đội chơi đùa với cậu cả đêm. Bởi vì ấn tượng với anh trở nên tốt đẹp hơn một chút, vì thế Mạc Vấn không muốn nhìn thấy Warner lại tiếp tục khó xử bản thân anh như vậy nữa. Biểu hiện hiện tại của anh cứ như một cậu nhóc mới biết yêu lần đầu, dùng mọi cách lấy lòng, theo đuổi người mình yêu, thậm chí dù chuyện đó có khiến bản thân phải khó xử hay không thoải mái.
Anh muốn giả thành tổng tài bá đạo cũng không sao, có bản lĩnh anh cứ vứt chi phiếu ra đi! Tổng giám đốc không vứt chi phiếu đều là đang đùa giỡn lưu manh.
Giờ khắc này, Warner ngoan ngoãn ngồi đối diện Mạc Vấn, đây là lần đầu tiên đối phương tỏ vẻ muốn nghiêm túc nói chuyện mới anh, điều này khiến anh cảm thấy căng thẳng.
Mạc Vấn im lặng nhìn Warner một hồi, xong mới mở miệng động viên đối phương: “Đừng căng thẳng, anh cứ coi như chúng ta đang nói chuyện bình thường là được.”
Warner gật gật đầu, tha thiết mong chờ nhìn Mạc Vấn. Tướng mạo anh vốn thiên hướng lạnh lùng ác liệt, hơn nữa màu mắt xanh lam lại lạnh lùng hơn so với con ngươi đen, lúc anh dùng đôi mắt đó nhìn người ta, thật sự giống như đang dát một tầng băng lên người người ta vậy.
Có điều lúc Mạc Vấn bị nhìn như thế, trong lòng đột nhiên cảm thấy manh một cách quỷ dị, cái này chẳng lẽ chính là tương phản manh* trong tuyền thuyết.
(* hiểu nôm na là những thuộc tính trái ngược, mâu thuẫn nhau được tập hợp lại trong cùng một người/vật nhưng tạo cảm giác đáng yêu một cách ‘nạ nùng’. Vd: một anh chàng cao to, đầu gấu, hầm hố thích may đồ búp bê, hay một người lạnh lùng, tính tình cố chấp lại đặc biệt cuồng mèo chẳng hạn… =))))
Dùng sức đè nén cảm giác manh đột nhiên xuất hiện này xuống, Mạc Vấn đặt tay bên môi ho khan một tiếng, ngẩng đầu nhìn lại Warner, quyết định nói rõ suy nghĩ trong lòng ra: “Thật ra anh không cần đi học chung với tôi cả ngày, nhất là khi anh không hiểu, lại không thích những môn học khô khan tẻ nhạt này.”
Không ngờ Mạc Vấn vừa mở miệng là để nói điều này, phản ứng đầu tiên của Warner là nghi ngờ hành động của mình quá gấp gáp, thế nhưng ngoài việc thường xuyên lắc lư trước mặt cậu cày độ tồn tại ra thì anh cũng không biết phải làm thế nào mới khiến đối phương thả lỏng phòng bị.
Hơi suy tư một lúc, Warner cảm thấy không thể từ bỏ cơ hội này, môi giật giật, trả lời Mạc Vấn: “Anh không cảm thấy khô khan, ngược lại, được ngồi bên cạnh em khiến anh cảm thấy rất vui vẻ.”
Thế nhưng tôi không nhìn ra anh hài lòng. Mạc Vấn âm thầm đáp lại trong lòng, bởi vì biết hiện tại Warner đang nghĩ cái gì, vì thế cậu chuẩn bị trực tiếp đi vào vấn đề chính.
“Thế nhưng anh làm như vậy là hoàn toàn sai lầm, Warner, không ai thích cả ngày 24 giờ của mình đều bị người khác chiếm giữ.” Mạc Vấn dứt khoát nói rõ cảm nhận trong thời gian này ra: “Anh có biết tại sao tôi rất ít khi để ý đến anh không?”
Warner lắc lắc đầu, gương mặt lộ rõ sự ủ rũ.
“Bởi vì anh để tôi cảm thấy mình bị mạo phạm.” Mạc Vấn nói đến đây lại dừng một chút, mới tiếp tục chỉ trích Warner: “Không ai sẽ thích động một chút là bị người nắm tay, hay không cho giao lưu với người khác. Đây là cố gắng dùng sức mạnh để chinh phục, mà từ xưa đến nay, thứ quyết định tình cảm chưa bao giờ là sức mạnh.”
(trừ mấy đứa M =)))
Cuối cùng, Mạc Vấn còn bỏ thêm một câu: “Anh hiểu không?”
Rốt cuộc Warner cũng biết vấn đề mình ở đâu, thái độ lúc bắt đầu của anh khiến Mạc Vấn cảm thấy không thoải mái.
“Nếu em không thích anh thì tại sao lại nói những chuyện này với anh?” Warner hơi gian nan hỏi.
“Bởi vì hôm qua, sau khi tiếp xúc, tôi phát hiện chúng ta phối hợp rất tốt, trình độ ăn ý rất cao, thi đấu cũng vô cùng thoải mái.” Sau khi nói rõ khuyết điểm của Warner ra, Mạc Vấn cũng chỉ ra ưu điểm của đối phương: “Thật ra so với việc bị anh theo đuổi, tôi càng thích anh dùng thái độ giữa bạn bè để đối xử với tôi, như vậy càng thoái mái và tự nhiên hơn, đến khi đó có lẽ chúng ta sẽ trở thành một cặp cộng sự tuyệt vời.”
“Cộng sự?” Warner hơi mất mát nói thêm: “Nhưng mà anh không muốn trở thành cộng sự với em.”
“Warner, đây không phải là vấn đề có muốn hay không.” Mạc Vấn không đồng ý lắc lắc đầu: “Lúc anh trở về có thể soi gương thử, xem dáng vẻ hiện tại của anh khác lần đầu tiên tôi gặp anh bao nhiêu, khi đó anh rất kiêu hãnh, cao quý, là một vương tử thật sự.”
“Anh là một người rất có mị lực, thế nhưng bây giờ tôi không còn nhìn thấy loại mị lực này trên người anh nữa, tình yêu đã khiến anh trở nên mù quáng.” Mạc Vấn bình tĩnh nói với Warner: “Lúc này là lúc anh nên tự tin lên, bất kể là cố gắng dùng sức mạnh như lúc trước, hay hiện tại gấp gáp canh chừng một người, đây đều là biểu hiện của sự không tự tin. Hai hành động này, tôi có thể xác định nói rõ kết quả cho anh biết, tôi đều không thích bị đối xử như vậy.”
Mạc Vấn còn nhớ lần gặp Warner ở sân luyện tập trước đó, khi cơ giáp vừa mở ra, đoàn người gần đấy đều cố gắng la hét để hấp dẫn sự chú ý của người bên trong, nhưng Warner chỉ lạnh nhạt nhìn quét mọi người một cái rồi bình tĩnh nhảy ra khỏi cơ giáp. Lúc đó tuy rằng cậu cảm thấy người này quá lạnh lùng nhưng cũng cảm thấy anh rất cao quý.
Nhưng mà hiện tại, phần khí chất này đã biến đâu mất, Mạc Vấn thường thường nhận ra, khi đối mặt với cậu, Warner có hơi không được tự tin, chỉ khi đối mặt với cơ giáp thì Warner mới trở nên bình thường chút.
Mạc Vấn tự cảm thấy bản thân mình lớn tuổi hơn, dù không tính là người dẫn dắt, nhưng ít nhất cũng phải để Warner nhận ra vấn đề của bản thân anh, nếu không nhỡ anh lại tự chui đầu vào ngõ cụt thì làm sao bây giờ.
Sau khi nghe Mạc Vấn nói xong, Warner lập tức rơi vào trầm tư, mãi một lúc lâu sau, anh mới đứng dậy khỏi ghế sa lông, trở về phòng mình.
Warner là một người thông minh, anh sẽ tự mình nghĩ được cách khắc phục chuyện này.
Một hơi nói nhiều như vậy, Mạc Vấn cảm thấy mình vừa mệt vừa khát, tự rót, tự uống một ly nước xong, cũng dứt khoác trở về phòng.
…
Cho tới bây giờ, Mạc Vấn và mấy người Dick chỉ tiến hành luyện tập cơ giáp một lần như vậy, loại cường độ này đương nhiên còn thiếu rất nhiều.
Vì thế vào buổi tối, năm người quyết định tập trung lại một chỗ để luyện tập, lần này, sân luyện tập cũng không có người nào khác.
Nếu không có người khác làm đối tượng bồi luyện thì họ chỉ có thể chia làm hai tổ để tiến hành luyện tập. Lần này Warner không có ý tổ đội chung với Mạc Vấn, trái lại phân Amber và Lambert cùng đội, còn Dick thì chung đội với Mạc Vấn, chia thành hai tổ tiến hành đối chiến.
Còn riêng Warner chỉ đứng đằng xa quan sát toàn bộ hành trình, muốn tìm ra thiếu xót của mỗi người.
Cho tới nay Lambert chỉ nghe người trên diễn đàn nói Mạc Vấn lợi hại cỡ nào, thần kỳ cỡ nào, nhưng trực tiếp đối mặt với Mạc Vấn như thế này, vẫn là lần đầu tiên.
Ở trong đoàn đội, Lambert cũng xem như là nửa quân sư, dù sao ai cũng không có cách nào đảm bảo trong thi đấu Warner có thể tuyệt đối toàn thân trở ra, nếu Warner có gì ngoài ý muốn, Lambert sẽ thay thế anh chỉ huy.
Vì thế, tính cách của anh ta rất cẩn thẩn, sẽ không ngốc đến nỗi dùng hai người chạy theo đuổi đánh một người, bởi vì đối diện có Mạc Vấn, cho nên đó tuyệt đối là hành vi tự tìm đường chết.
Cũng vì lẽ đó anh ta muốn dùng một người để hấp dẫn Mạc Vấn, một người khác thì đơn đả độc đấu, nắm thời cơ, một lần giết được Dick.
Dù sao cơ giáp của Dick thuộc loại hình cơ giáp nhẹ, nếu cứng đối cứng, khi va chạm, anh ta tuyệt đối có ưu thế hơn Dick, chẳng qua muốn nắm lấy đối phương cũng không dễ dàng như vậy.
Suy nghĩ của Lambert rất chính xác, cơ giáp của Dick như cá chạch, không ngừng trượt đến, trượt đi, trong thời gian ngắn đúng là không có cách nào bắt lại được, mà bên Mạc Vấn, dù bị sắp xếp đối chiến với Amber, cậu cũng không hề cảm thấy áp lực chút nào.
Khi thì nhảy ra, khi thì lao nhanh, tuy rằng cơ giáp của Amber nhảy rất cao, thế nhưng dù sao Mạc Vấn cũng nhỏ người (so với cơ giáp), lúc cơ giáp của Amber còn trên cao, Mạc Vấn đã sớm đáp xuống đất chạy mất rồi.
Đây chỉ là luyện tập nội bộ mà thôi, không cần thiết vừa bắt đầu đã xuống tay độc ác, vì thế Mạc Vấn chỉ đơn giản ném cho đối phương mấy skill giảm tốc độ rồi lôi kéo đối phương chạy loạn khắp nơi.
Thời gian trôi qua một hồi lâu, Warner vỗ tay môt cái, mọi người đều ngừng động tác lại.
“Không được bốc đồng.” Warner sắc bén bình luận: “Tôi chỉ nhìn thấy một đám người lười biến giơ tay giơ chân, các cậu đang chơi trò đuổi bắt sao?”
“Dick, sao sau khi cậu né tránh Lambert lại chậm chạp không tiến công? Mèo vờn chuột chơi rất vui sao? Amber, tại sao cậu vẫn chạy đuổi theo sau lưng Mạc Vấn? Tại sao không thử chạy lên trước chặn lại? Tôi nhớ tốc độ cơ giáp của cậu nhanh hơn Mạc rất nhiều mà.”
Bị điểm tên, mọi người đều lộ vẻ chột dạ, liếc nhìn lẫn nhau một cái, sau đó cúi đầu ngầm thừa nhận sai lầm. Warner nói đúng, là bọn họ không nghiêm túc.
Cho nên khi bốn người bắt đầu luyện tập một lần nữa, tiết tấu dần căng thẳng và gấp gáp hơn, Mạc Vấn cũng tìm cơ hội chạy lại chỗ Dick tiến hành hai đánh một.
Thân thủ của ba cơ giáp sư đều không phân cao thấp, vì thế khi mỗi người muốn cẩn thận lên, đều không thể tránh khỏi một trận chiến xoắn xuýt.
Mãi đến tận khi Mạc Vấn tìm được cơ hội thích hợp để khống chế Amber, xong lại phối hợp với Dick hai đánh một, lúc này mới hoàn toàn đánh ngã Lambert.
“Không tồi.” Đầu tiên là Warner thỏa mãn gật gật đầu, sau đó mới quay đầu nhìn Amber đưa ra lời bình: “Amber, cậu không nên dựa vào Lambert gần như vậy, phạm vi và thời gian khống chế của Mạc Vấn là có hạn, nếu cậu dựa lại gần như thế, em ấy hoàn toàn có thể khống chế cậu đánh Lambert.”
Nói xong lại nhìn Lambert: “Cậu cũng thế, nhìn thấy Amber lại gần mà không chịu tránh ra, cậu thua không oan.”
“Tớ rất oan mà, lúc trước tớ còn không hiểu cảm giác bị khống chế là thế nào, lần này xem như cũng nếm mùi rồi, mùi vị đó thật sự rất toan thích* 囧!”
(*bắt nguồn từ quảng cáo mì ăn liền, sau được mở rộng diễn tả một loại cảm giác tiêu hồn, thoải mái hoặc là loại cảm giác ngoài ý muốn có ý cười nhạo….baidu.)
Amber lộ vẻ chuyện cũ không thể tả, vẻ mặt run rẩy quay ngoắc nhìn Mạc Vấn: “Tôi không muốn tiếp tục đối đầu với cậu nữa, ở thời khắc mấu chốt lại chỉ có thể ngồi trong cơ giáp trơ mắt tha thiết mong chờ, cái cảm giác này thật đáng sợ.”
Sau khi Mạc Vấn nghe vậy, chỉ nhìn Amber cười hữu nghị, chẳng qua điều này lại khiến đối phương sợ đến mức lùi về sau ba bước.
Thật ra Mạc Vấn cảm thấy những skill khống chế này chỉ tạm được thôi, khi hiểu được hiệu quả thì chúng cũng không tính là nghịch thiên lắm. Ví dụ như khi Giang Trục Nguyệt Thiên vừa xuất hiện có thể nhanh chóng chạy ra khỏi vòng tròn, tuy rằng Bình Sa Lạc Nhạn có thể khống chế người chơi, nhưng thời gian cũng rất ngắn, chỉ cần không tụ tập một chỗ sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn.
Vì thế mấy ngày sau khi tìm được thời gian mà mọi người đều rảnh rỗi, Mạc Vấn chuyên môn ở ký túc xá phổ cập tác dụng và hiệu quả của mấy skill cậu có, để khi cậu có dùng chúng thì đồng đội còn biết phải phản ứng thế nào.
Chỉ có hiểu rõ lẫn nhau thì khi thi đấu mới có được lợi thế, dù sao mục đích cuối cùng đều là vị trí đứng đầu, nhỡ chỉ vì một chút sai lầm nho nhỏ mà bỏ lỡ thì trong lòng mỗi người sẽ rất khó chịu.
Hiện tại, khi đi học, rốt cuộc Mạc Vấn cũng thoát được cái đuôi to phía sau, từ khi nghiêm túc tâm sự với Warner xong, đối phương đã cẩn thận suy nghĩ rồi thay đổi thái độ của chính mình.
Theo đuổi một người không nhất thiết khiến đối phương thời thời khắc khắc nhìn thấy mình thì có thể thành, đầu tiên thái độ phải tự nhiên, nếu căng thẳng đến mức không biết nói gì với đối phương thì hiệu quả chỉ có trái ngược mà thôi.
So với trước kia khi Warner luôn yên lặng theo sau làm việc thay Mạc Vấn thì Mạc Vấn cảm thấy hình thức ở chung lúc này của hai người mới tự nhiên, có chuyện gì cứ nói thẳng ra, nếu không nói thì sao người ta biết ý đồ của mình được.
Không giống bầu không khí luôn trầm mặt trước đó của hai người, bây giờ, mỗi khi không rõ chuyện gì Warner luôn chủ động tìm Mạc Vấn bàn bạc, nếu hai người bàn bạc không xong thì tìm năm người cùng bàn bạc.
Theo số lần gặp nhau ngày càng nhiều, mọi người cũng càng thêm quen thuộc, trong lòng Mạc Vấn cũng ngầm thừa nhận đoàn thể năm người này.
Thật ra không chỉ Mạc Vấn chấp nhận những người này mà bọn họ cũng chấp nhận thành viên mới là cậu.
Lúc vừa bắt đầu, vốn Warner có ý đồ muốn thả người ngay dưới mắt mới mời Mạc Vấn, nhưng theo thời gian tiếp xúc càng dài, số lần trò chuyện giữa hai người tăng lên, anh mới dần hiểu đối phương là một phụ trợ sư hiếm có.
Một phụ trợ sư ưu tú không chỉ là người có skill mạnh mẽ, bởi vì phụ trợ sư ít ỏi, tính tình trăm biến ngàn biến, kiểu người thành thật, chân thành lại có thực lực mạnh mẽ như Mạc Vấn thì dù đi tới chỗ nào đều khiến người ta cảm thấy tin cậy.
Ba người Lambert cũng vậy, bỗng nhiên từ đâu rớt xuống một thành viên mới, dù là ai cũng không dễ chịu, thế nhưng thông qua tiếp xúc mỗi ngày, bọn họ dần hiểu cậu là người thế nào, cũng tự nhiên mà chấp nhận cậu là một thành viên trong đoàn thể.
Lúc trước khi Mạc Vấn ăn cơm cùng mọi người, bên cạnh trừ Warner thì không còn người nào khác, bây giờ thì khác rồi, đến Warner cũng chưa chắc có thể cướp được vị trí ngồi bên cạnh Mạc Vấn đâu.
Bởi vì năm người luyện tập nội bộ tương đối nhiều, skill của Mạc Vấn lại quỷ dị, cơ bản là bên nào có Mạc Vấn thì đã thắng hơn nữa, vì để bản thân không bị ngược, trước khi bắt đầu luyện tập, ba người đều dồn dập vây quanh Mạc Vấn, há miệng ngậm miệng đều là cầu tổ đội.
Vạn bất đắc dĩ, cuối cùng Mạc Vấn không thể làm gì khác hơn là kéo Warner chạy ra ngoài.
Ít nhất vị đoàn trưởng này cũng có uy tín chút, cho nên khi thấy vậy mọi người cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi thành thật trở lại.
“Thời gian đã không còn bao nhiêu, gần đây chúng ta huấn luyện 2V2 đã gần đủ rồi, từ ngày mai bắt đầu, toàn thể tiến vào thế giới giả thuyết tiến hành xứng đôi đội ngũ 5V5.”
Trước khi trở về ký túc xá, Warner tuyên bố một thông báo quan trọng, báo trước thời gian sau này bọn họ đều phải trầm mình trong thế giới giả thuyết mà vượt qua.
Có điều….
Warner, có phải anh đã quên tôi chỉ mới ở đấu trường trung cấp không?
hết chương 34
Cuối cùng, lúc Mạc Vấn ngừng tay thì đã hơn nửa đêm, điều này dẫn đến việc, sáng mai, khi cậu đi học phải mang theo một đôi mắt gấu trúc nhàn nhạt.
Thấy hai người Mạc Vấn và Warner mang theo vành mắt đen, lảo đảo ngồi xuống ghế, Pohl ngồi cạnh hí hí cười trộm, cũng không biết lúc này trong đầu cậu ta đã bắt đầu não bổ bao nhiêu hình ảnh 18+ thì mới cười dâm dê, bỉ bựa như thế.
Ngày hôm nay, nội dung giảng bài của giáo sư An vẫn là những đồ dùng thông thường ở thế kỷ 21, cũng là đề thi vòng cướp quyền trả lời lần thi lựa chọn thí sinh đại diện cho học viện lần trước, máy chủ máy tính.
Lần này không phải chỉ đơn giản là giảng giải niên đại, hay cấu hình, mà theo những hình ảnh tỉ mỉ dần xuất hiện trên màn ảnh, Mạc Vấn liền đoán ra bài học hôm này là muốn mọi người hiểu rõ cấu tạo và tên gọi những linh kiện chủ yếu bên trong máy tính.
Vẫn là phương pháp điều phối ban đầu, vẫn là mùi vị quen thuộc ấy.
Thấy vậy, Mạc Vấn quyết định tìm vị trí thích hợp gục xuống ngủ bù, trước khi sắp ngủ cậu còn gian nan mở mắt ra dò xét Warner một chút, phát hiện, tên kia quả nhiên vẫn còn giả vờ thành bộ dạng nghiêm túc, chính đáng.
Rõ ràng nghe như rơi vào sương mù nhưng vẫn duy trì thế ngồi nghiêm chỉnh, nhìn như rất chăm chú nghe, nhưng nếu thật sự gọi anh ta lên trả lời, nhất định cả nửa ngày cũng không nói ra được một chữ.
Mạc Vấn cứ tưởng bản thân sẽ được ngủ thẳng đến khi tan học, thế nhưng có một linh kiện mà cả lớp vẫn không có người nào trả lời được, khiến giáo sư An không thể không ‘nắm đầu’ Mạc Vấn dậy.
Đối với giáo sư An, Mạc Vấn thật sự chính là một tiểu thiên sứ làm ấm không khí, mỗi khi tiết học trở nên tẻ ngắt, cứ tìm cậu thì nhất định không nhầm.
Cho nên ngay sau đó, Mạc Vấn đã bị Warner dùng cánh tay lén lút đánh thức, cũng không quên đưa tay chỉ giáo sư trên đài.
Mạc Vấn nháy mắt hiểu ra, ngẩng đầu nhìn ngó bốn phía, vẻ mặt vẫn còn hơi mờ mịt. Warner nói cho cậu biết giáo sư gọi cậu trả lời vấn đề, thế nhưng anh không có nói là vấn đề gì mà.
Lúc này nên làm gì bây giờ? Mạc Vấn dựa vào ống tay áo rộng lớn của mình, đưa tay túm túm cánh tay Warner cầu cứu.
Nhưng mà sao Warner có thể biết được, tuy rằng anh làm bộ chăm chú nghe giảng, nhưng tư tưởng đã sớm bị thả rông còn chưa kịp trở về. Giáo sư An biết anh là hệ cơ giáp, muốn tới nghe giảng chỉ là vì ‘túy ông chi ý bất tại tửu’*, vì thế cũng chưa bao giờ gọi anh trả lời câu hỏi.
(* hiểu đơn giản là có ý đồ khác =))
Chờ Warner nửa ngày mà không thấy anh nói gì, cuối cùng Mạc Vấn cũng hiểu là không thể trông cậy vào đối phương, chỉ đành chân thành nhìn kỹ giáo sư An, nhờ cô lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Sau khi tan lớp, hai người Mạc Vấn và Warner một trước một sau đi tới, Mạc Vấn đã sớm nhìn ra Warner không có hứng thú với bài học khoa lịch sử, nhưng cố tình mỗi ngày đều kiên trì đến nghe giảng, dáng vẻ đầu óc mơ hồ thế kia khiến cậu cũng cảm thấy khó chịu thay anh.
Trở về túc xá, Mạc Vấn chủ động gọi Warner lại, hai người ngồi trên ghế sa lông, lần đầu tiên cẩn thận tâm sự với nhau.
Trải qua chuyện cùng phối hợp thi đấu ở đấu trường giả thuyết ngày hôm qua, Mạc Vấn phát hiện, thật ra Warner là một người rất ngây thơ, nếu thấy chuyện gì làm mình hài lòng, cho dù không có chút ý nghĩa nào cũng sẽ bất chấp tất cả mà đi làm, không thì anh đã chẳng tổ đội chơi đùa với cậu cả đêm. Bởi vì ấn tượng với anh trở nên tốt đẹp hơn một chút, vì thế Mạc Vấn không muốn nhìn thấy Warner lại tiếp tục khó xử bản thân anh như vậy nữa. Biểu hiện hiện tại của anh cứ như một cậu nhóc mới biết yêu lần đầu, dùng mọi cách lấy lòng, theo đuổi người mình yêu, thậm chí dù chuyện đó có khiến bản thân phải khó xử hay không thoải mái.
Anh muốn giả thành tổng tài bá đạo cũng không sao, có bản lĩnh anh cứ vứt chi phiếu ra đi! Tổng giám đốc không vứt chi phiếu đều là đang đùa giỡn lưu manh.
Giờ khắc này, Warner ngoan ngoãn ngồi đối diện Mạc Vấn, đây là lần đầu tiên đối phương tỏ vẻ muốn nghiêm túc nói chuyện mới anh, điều này khiến anh cảm thấy căng thẳng.
Mạc Vấn im lặng nhìn Warner một hồi, xong mới mở miệng động viên đối phương: “Đừng căng thẳng, anh cứ coi như chúng ta đang nói chuyện bình thường là được.”
Warner gật gật đầu, tha thiết mong chờ nhìn Mạc Vấn. Tướng mạo anh vốn thiên hướng lạnh lùng ác liệt, hơn nữa màu mắt xanh lam lại lạnh lùng hơn so với con ngươi đen, lúc anh dùng đôi mắt đó nhìn người ta, thật sự giống như đang dát một tầng băng lên người người ta vậy.
Có điều lúc Mạc Vấn bị nhìn như thế, trong lòng đột nhiên cảm thấy manh một cách quỷ dị, cái này chẳng lẽ chính là tương phản manh* trong tuyền thuyết.
(* hiểu nôm na là những thuộc tính trái ngược, mâu thuẫn nhau được tập hợp lại trong cùng một người/vật nhưng tạo cảm giác đáng yêu một cách ‘nạ nùng’. Vd: một anh chàng cao to, đầu gấu, hầm hố thích may đồ búp bê, hay một người lạnh lùng, tính tình cố chấp lại đặc biệt cuồng mèo chẳng hạn… =))))
Dùng sức đè nén cảm giác manh đột nhiên xuất hiện này xuống, Mạc Vấn đặt tay bên môi ho khan một tiếng, ngẩng đầu nhìn lại Warner, quyết định nói rõ suy nghĩ trong lòng ra: “Thật ra anh không cần đi học chung với tôi cả ngày, nhất là khi anh không hiểu, lại không thích những môn học khô khan tẻ nhạt này.”
Không ngờ Mạc Vấn vừa mở miệng là để nói điều này, phản ứng đầu tiên của Warner là nghi ngờ hành động của mình quá gấp gáp, thế nhưng ngoài việc thường xuyên lắc lư trước mặt cậu cày độ tồn tại ra thì anh cũng không biết phải làm thế nào mới khiến đối phương thả lỏng phòng bị.
Hơi suy tư một lúc, Warner cảm thấy không thể từ bỏ cơ hội này, môi giật giật, trả lời Mạc Vấn: “Anh không cảm thấy khô khan, ngược lại, được ngồi bên cạnh em khiến anh cảm thấy rất vui vẻ.”
Thế nhưng tôi không nhìn ra anh hài lòng. Mạc Vấn âm thầm đáp lại trong lòng, bởi vì biết hiện tại Warner đang nghĩ cái gì, vì thế cậu chuẩn bị trực tiếp đi vào vấn đề chính.
“Thế nhưng anh làm như vậy là hoàn toàn sai lầm, Warner, không ai thích cả ngày 24 giờ của mình đều bị người khác chiếm giữ.” Mạc Vấn dứt khoát nói rõ cảm nhận trong thời gian này ra: “Anh có biết tại sao tôi rất ít khi để ý đến anh không?”
Warner lắc lắc đầu, gương mặt lộ rõ sự ủ rũ.
“Bởi vì anh để tôi cảm thấy mình bị mạo phạm.” Mạc Vấn nói đến đây lại dừng một chút, mới tiếp tục chỉ trích Warner: “Không ai sẽ thích động một chút là bị người nắm tay, hay không cho giao lưu với người khác. Đây là cố gắng dùng sức mạnh để chinh phục, mà từ xưa đến nay, thứ quyết định tình cảm chưa bao giờ là sức mạnh.”
(trừ mấy đứa M =)))
Cuối cùng, Mạc Vấn còn bỏ thêm một câu: “Anh hiểu không?”
Rốt cuộc Warner cũng biết vấn đề mình ở đâu, thái độ lúc bắt đầu của anh khiến Mạc Vấn cảm thấy không thoải mái.
“Nếu em không thích anh thì tại sao lại nói những chuyện này với anh?” Warner hơi gian nan hỏi.
“Bởi vì hôm qua, sau khi tiếp xúc, tôi phát hiện chúng ta phối hợp rất tốt, trình độ ăn ý rất cao, thi đấu cũng vô cùng thoải mái.” Sau khi nói rõ khuyết điểm của Warner ra, Mạc Vấn cũng chỉ ra ưu điểm của đối phương: “Thật ra so với việc bị anh theo đuổi, tôi càng thích anh dùng thái độ giữa bạn bè để đối xử với tôi, như vậy càng thoái mái và tự nhiên hơn, đến khi đó có lẽ chúng ta sẽ trở thành một cặp cộng sự tuyệt vời.”
“Cộng sự?” Warner hơi mất mát nói thêm: “Nhưng mà anh không muốn trở thành cộng sự với em.”
“Warner, đây không phải là vấn đề có muốn hay không.” Mạc Vấn không đồng ý lắc lắc đầu: “Lúc anh trở về có thể soi gương thử, xem dáng vẻ hiện tại của anh khác lần đầu tiên tôi gặp anh bao nhiêu, khi đó anh rất kiêu hãnh, cao quý, là một vương tử thật sự.”
“Anh là một người rất có mị lực, thế nhưng bây giờ tôi không còn nhìn thấy loại mị lực này trên người anh nữa, tình yêu đã khiến anh trở nên mù quáng.” Mạc Vấn bình tĩnh nói với Warner: “Lúc này là lúc anh nên tự tin lên, bất kể là cố gắng dùng sức mạnh như lúc trước, hay hiện tại gấp gáp canh chừng một người, đây đều là biểu hiện của sự không tự tin. Hai hành động này, tôi có thể xác định nói rõ kết quả cho anh biết, tôi đều không thích bị đối xử như vậy.”
Mạc Vấn còn nhớ lần gặp Warner ở sân luyện tập trước đó, khi cơ giáp vừa mở ra, đoàn người gần đấy đều cố gắng la hét để hấp dẫn sự chú ý của người bên trong, nhưng Warner chỉ lạnh nhạt nhìn quét mọi người một cái rồi bình tĩnh nhảy ra khỏi cơ giáp. Lúc đó tuy rằng cậu cảm thấy người này quá lạnh lùng nhưng cũng cảm thấy anh rất cao quý.
Nhưng mà hiện tại, phần khí chất này đã biến đâu mất, Mạc Vấn thường thường nhận ra, khi đối mặt với cậu, Warner có hơi không được tự tin, chỉ khi đối mặt với cơ giáp thì Warner mới trở nên bình thường chút.
Mạc Vấn tự cảm thấy bản thân mình lớn tuổi hơn, dù không tính là người dẫn dắt, nhưng ít nhất cũng phải để Warner nhận ra vấn đề của bản thân anh, nếu không nhỡ anh lại tự chui đầu vào ngõ cụt thì làm sao bây giờ.
Sau khi nghe Mạc Vấn nói xong, Warner lập tức rơi vào trầm tư, mãi một lúc lâu sau, anh mới đứng dậy khỏi ghế sa lông, trở về phòng mình.
Warner là một người thông minh, anh sẽ tự mình nghĩ được cách khắc phục chuyện này.
Một hơi nói nhiều như vậy, Mạc Vấn cảm thấy mình vừa mệt vừa khát, tự rót, tự uống một ly nước xong, cũng dứt khoác trở về phòng.
…
Cho tới bây giờ, Mạc Vấn và mấy người Dick chỉ tiến hành luyện tập cơ giáp một lần như vậy, loại cường độ này đương nhiên còn thiếu rất nhiều.
Vì thế vào buổi tối, năm người quyết định tập trung lại một chỗ để luyện tập, lần này, sân luyện tập cũng không có người nào khác.
Nếu không có người khác làm đối tượng bồi luyện thì họ chỉ có thể chia làm hai tổ để tiến hành luyện tập. Lần này Warner không có ý tổ đội chung với Mạc Vấn, trái lại phân Amber và Lambert cùng đội, còn Dick thì chung đội với Mạc Vấn, chia thành hai tổ tiến hành đối chiến.
Còn riêng Warner chỉ đứng đằng xa quan sát toàn bộ hành trình, muốn tìm ra thiếu xót của mỗi người.
Cho tới nay Lambert chỉ nghe người trên diễn đàn nói Mạc Vấn lợi hại cỡ nào, thần kỳ cỡ nào, nhưng trực tiếp đối mặt với Mạc Vấn như thế này, vẫn là lần đầu tiên.
Ở trong đoàn đội, Lambert cũng xem như là nửa quân sư, dù sao ai cũng không có cách nào đảm bảo trong thi đấu Warner có thể tuyệt đối toàn thân trở ra, nếu Warner có gì ngoài ý muốn, Lambert sẽ thay thế anh chỉ huy.
Vì thế, tính cách của anh ta rất cẩn thẩn, sẽ không ngốc đến nỗi dùng hai người chạy theo đuổi đánh một người, bởi vì đối diện có Mạc Vấn, cho nên đó tuyệt đối là hành vi tự tìm đường chết.
Cũng vì lẽ đó anh ta muốn dùng một người để hấp dẫn Mạc Vấn, một người khác thì đơn đả độc đấu, nắm thời cơ, một lần giết được Dick.
Dù sao cơ giáp của Dick thuộc loại hình cơ giáp nhẹ, nếu cứng đối cứng, khi va chạm, anh ta tuyệt đối có ưu thế hơn Dick, chẳng qua muốn nắm lấy đối phương cũng không dễ dàng như vậy.
Suy nghĩ của Lambert rất chính xác, cơ giáp của Dick như cá chạch, không ngừng trượt đến, trượt đi, trong thời gian ngắn đúng là không có cách nào bắt lại được, mà bên Mạc Vấn, dù bị sắp xếp đối chiến với Amber, cậu cũng không hề cảm thấy áp lực chút nào.
Khi thì nhảy ra, khi thì lao nhanh, tuy rằng cơ giáp của Amber nhảy rất cao, thế nhưng dù sao Mạc Vấn cũng nhỏ người (so với cơ giáp), lúc cơ giáp của Amber còn trên cao, Mạc Vấn đã sớm đáp xuống đất chạy mất rồi.
Đây chỉ là luyện tập nội bộ mà thôi, không cần thiết vừa bắt đầu đã xuống tay độc ác, vì thế Mạc Vấn chỉ đơn giản ném cho đối phương mấy skill giảm tốc độ rồi lôi kéo đối phương chạy loạn khắp nơi.
Thời gian trôi qua một hồi lâu, Warner vỗ tay môt cái, mọi người đều ngừng động tác lại.
“Không được bốc đồng.” Warner sắc bén bình luận: “Tôi chỉ nhìn thấy một đám người lười biến giơ tay giơ chân, các cậu đang chơi trò đuổi bắt sao?”
“Dick, sao sau khi cậu né tránh Lambert lại chậm chạp không tiến công? Mèo vờn chuột chơi rất vui sao? Amber, tại sao cậu vẫn chạy đuổi theo sau lưng Mạc Vấn? Tại sao không thử chạy lên trước chặn lại? Tôi nhớ tốc độ cơ giáp của cậu nhanh hơn Mạc rất nhiều mà.”
Bị điểm tên, mọi người đều lộ vẻ chột dạ, liếc nhìn lẫn nhau một cái, sau đó cúi đầu ngầm thừa nhận sai lầm. Warner nói đúng, là bọn họ không nghiêm túc.
Cho nên khi bốn người bắt đầu luyện tập một lần nữa, tiết tấu dần căng thẳng và gấp gáp hơn, Mạc Vấn cũng tìm cơ hội chạy lại chỗ Dick tiến hành hai đánh một.
Thân thủ của ba cơ giáp sư đều không phân cao thấp, vì thế khi mỗi người muốn cẩn thận lên, đều không thể tránh khỏi một trận chiến xoắn xuýt.
Mãi đến tận khi Mạc Vấn tìm được cơ hội thích hợp để khống chế Amber, xong lại phối hợp với Dick hai đánh một, lúc này mới hoàn toàn đánh ngã Lambert.
“Không tồi.” Đầu tiên là Warner thỏa mãn gật gật đầu, sau đó mới quay đầu nhìn Amber đưa ra lời bình: “Amber, cậu không nên dựa vào Lambert gần như vậy, phạm vi và thời gian khống chế của Mạc Vấn là có hạn, nếu cậu dựa lại gần như thế, em ấy hoàn toàn có thể khống chế cậu đánh Lambert.”
Nói xong lại nhìn Lambert: “Cậu cũng thế, nhìn thấy Amber lại gần mà không chịu tránh ra, cậu thua không oan.”
“Tớ rất oan mà, lúc trước tớ còn không hiểu cảm giác bị khống chế là thế nào, lần này xem như cũng nếm mùi rồi, mùi vị đó thật sự rất toan thích* 囧!”
(*bắt nguồn từ quảng cáo mì ăn liền, sau được mở rộng diễn tả một loại cảm giác tiêu hồn, thoải mái hoặc là loại cảm giác ngoài ý muốn có ý cười nhạo….baidu.)
Amber lộ vẻ chuyện cũ không thể tả, vẻ mặt run rẩy quay ngoắc nhìn Mạc Vấn: “Tôi không muốn tiếp tục đối đầu với cậu nữa, ở thời khắc mấu chốt lại chỉ có thể ngồi trong cơ giáp trơ mắt tha thiết mong chờ, cái cảm giác này thật đáng sợ.”
Sau khi Mạc Vấn nghe vậy, chỉ nhìn Amber cười hữu nghị, chẳng qua điều này lại khiến đối phương sợ đến mức lùi về sau ba bước.
Thật ra Mạc Vấn cảm thấy những skill khống chế này chỉ tạm được thôi, khi hiểu được hiệu quả thì chúng cũng không tính là nghịch thiên lắm. Ví dụ như khi Giang Trục Nguyệt Thiên vừa xuất hiện có thể nhanh chóng chạy ra khỏi vòng tròn, tuy rằng Bình Sa Lạc Nhạn có thể khống chế người chơi, nhưng thời gian cũng rất ngắn, chỉ cần không tụ tập một chỗ sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn.
Vì thế mấy ngày sau khi tìm được thời gian mà mọi người đều rảnh rỗi, Mạc Vấn chuyên môn ở ký túc xá phổ cập tác dụng và hiệu quả của mấy skill cậu có, để khi cậu có dùng chúng thì đồng đội còn biết phải phản ứng thế nào.
Chỉ có hiểu rõ lẫn nhau thì khi thi đấu mới có được lợi thế, dù sao mục đích cuối cùng đều là vị trí đứng đầu, nhỡ chỉ vì một chút sai lầm nho nhỏ mà bỏ lỡ thì trong lòng mỗi người sẽ rất khó chịu.
Hiện tại, khi đi học, rốt cuộc Mạc Vấn cũng thoát được cái đuôi to phía sau, từ khi nghiêm túc tâm sự với Warner xong, đối phương đã cẩn thận suy nghĩ rồi thay đổi thái độ của chính mình.
Theo đuổi một người không nhất thiết khiến đối phương thời thời khắc khắc nhìn thấy mình thì có thể thành, đầu tiên thái độ phải tự nhiên, nếu căng thẳng đến mức không biết nói gì với đối phương thì hiệu quả chỉ có trái ngược mà thôi.
So với trước kia khi Warner luôn yên lặng theo sau làm việc thay Mạc Vấn thì Mạc Vấn cảm thấy hình thức ở chung lúc này của hai người mới tự nhiên, có chuyện gì cứ nói thẳng ra, nếu không nói thì sao người ta biết ý đồ của mình được.
Không giống bầu không khí luôn trầm mặt trước đó của hai người, bây giờ, mỗi khi không rõ chuyện gì Warner luôn chủ động tìm Mạc Vấn bàn bạc, nếu hai người bàn bạc không xong thì tìm năm người cùng bàn bạc.
Theo số lần gặp nhau ngày càng nhiều, mọi người cũng càng thêm quen thuộc, trong lòng Mạc Vấn cũng ngầm thừa nhận đoàn thể năm người này.
Thật ra không chỉ Mạc Vấn chấp nhận những người này mà bọn họ cũng chấp nhận thành viên mới là cậu.
Lúc vừa bắt đầu, vốn Warner có ý đồ muốn thả người ngay dưới mắt mới mời Mạc Vấn, nhưng theo thời gian tiếp xúc càng dài, số lần trò chuyện giữa hai người tăng lên, anh mới dần hiểu đối phương là một phụ trợ sư hiếm có.
Một phụ trợ sư ưu tú không chỉ là người có skill mạnh mẽ, bởi vì phụ trợ sư ít ỏi, tính tình trăm biến ngàn biến, kiểu người thành thật, chân thành lại có thực lực mạnh mẽ như Mạc Vấn thì dù đi tới chỗ nào đều khiến người ta cảm thấy tin cậy.
Ba người Lambert cũng vậy, bỗng nhiên từ đâu rớt xuống một thành viên mới, dù là ai cũng không dễ chịu, thế nhưng thông qua tiếp xúc mỗi ngày, bọn họ dần hiểu cậu là người thế nào, cũng tự nhiên mà chấp nhận cậu là một thành viên trong đoàn thể.
Lúc trước khi Mạc Vấn ăn cơm cùng mọi người, bên cạnh trừ Warner thì không còn người nào khác, bây giờ thì khác rồi, đến Warner cũng chưa chắc có thể cướp được vị trí ngồi bên cạnh Mạc Vấn đâu.
Bởi vì năm người luyện tập nội bộ tương đối nhiều, skill của Mạc Vấn lại quỷ dị, cơ bản là bên nào có Mạc Vấn thì đã thắng hơn nữa, vì để bản thân không bị ngược, trước khi bắt đầu luyện tập, ba người đều dồn dập vây quanh Mạc Vấn, há miệng ngậm miệng đều là cầu tổ đội.
Vạn bất đắc dĩ, cuối cùng Mạc Vấn không thể làm gì khác hơn là kéo Warner chạy ra ngoài.
Ít nhất vị đoàn trưởng này cũng có uy tín chút, cho nên khi thấy vậy mọi người cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi thành thật trở lại.
“Thời gian đã không còn bao nhiêu, gần đây chúng ta huấn luyện 2V2 đã gần đủ rồi, từ ngày mai bắt đầu, toàn thể tiến vào thế giới giả thuyết tiến hành xứng đôi đội ngũ 5V5.”
Trước khi trở về ký túc xá, Warner tuyên bố một thông báo quan trọng, báo trước thời gian sau này bọn họ đều phải trầm mình trong thế giới giả thuyết mà vượt qua.
Có điều….
Warner, có phải anh đã quên tôi chỉ mới ở đấu trường trung cấp không?
hết chương 34
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook