Đến Tương Lai Tôi Là Học Bá
-
Chương 18: Học bá
Edit: Thủy Lưu Ly
Trong túc xá, Pohl lộ lưng nằm lỳ trên giường, một bộ sống không thể yêu.
Đúng lúc đó Mimi lại như một viên pháo cỡ nhỏ ‘phốc’ một cái nhảy lên bả vai Pohl, khiến cậu ta đau nhức đến mức thân thể không ngừng co giật, vẻ mặt không ngừng thay đổi.
“Đau, đau!” Pohl một bên gào lên đau đớn, một bên cẩn thận ôm tiểu tổ tông xuống dưới.
Mạc Vấn quay đầu nở nụ cười, lại gần xoa bóp vai cho Pohl.
“Mấy người bọn họ thật ác, từ phía Tây học viện đã bắt đầu đuổi theo, đuổi đuổi đến tận phía Đông cũng không chịu buông tha!” Pohl tràn ngập oán niệm: “Chạy đến mức vai và cánh tay đều đau đớn.”
“Là do cậu vung tay quá mạnh thôi.” Nghĩ đến tư thế lúc chạy bộ của Polh, Mạc Vấn lắc lắc đầu.
Không nói chuyện này còn đỡ, vừa nói đã khiến Pohl nghĩ đến chuyện Mạc Vấn không trượng nghĩa, nửa đường lại tự mình chuyển hướng.
Nháy mắt oán niệm trong mắt Pohl như hóa thành thực thể mà tràn ra ngoài, đã nói có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu mà.
“Mạc, cậu khiến tớ thật đau lòng, trong lúc một mình tớ thu hút cừu hận của cả lớp, cậu lại lén lút trốn đi.”
“Thật sao?” Hai tay Mạc Vấn lặng lẽ tăng lực, khóe miệng chậm rãi cong lên: “Ăn bữa tối tôi mang về, còn nói tôi không có lương tâm.”
Pohl bị đau đến há miệng gào to, dùng cả tay lẫn chân lồm cồm bò về phía trước: “Tớ sai rồi, cậu đại nhân đại lượng! Đùng dùng sức nữa, sẽ chết người đấy!”
Mạc Vấn túm cạp quần kéo Pohl trở lại, như nặng như nhẹ vỗ vỗ lưng đối phương: “Chạy cái gì mà chạy, còn không mau lại đây.”
Pohl sống chết kéo lưng quần, sợ bị Mạc Vấn tụt xuống, trên vai còn bị cậu đè đến đau nhức không ngớt, muốn chạy cũng không được. Cảm giác này đúng là vừa thoải mái vừa chua xót.
Pohl lệ rơi đầy mặt nghĩ, sau này tôi không dám tiếp tục nhiệt huyết trước mặt mọi người nữa đâu.
“Tớ hận Edward, lúc đuổi theo là cậu ta chạy đầu tiên. Trong lòng vạn năm lão tam như cậu ta nhất định rất hận tớ.”
Hầu như cả lớp đều đuổi theo Pohl, Pohl cũng hết cách đối với đám người bọn họ, chẳng qua cậu ta vẫn nhớ kỹ những người chạy nhanh nhất.
Cậu ta tức giận nói: “Nhất định là lần này Edward sợ không được chọn nên hận chúng ta đến nghiến răng, nhiều lần tớ còn suýt bị cậu ta túm được góc áo.”
Mạc Vấn thấp giọng cười, tập trung xoa bóp cho Pohl.
Edward ngồi sau bàn Mạc Vấn và Pohl, thành tích học tập không tồi, là một học viên xuất sắc, đáng tiết vạn năm đều bị Pohl đè dưới đáy.
Giống như Pohl từng nói, cậu ta là người nhiều lần chiếm giữ vị trí số ba, hay còn gọi là vạn năm lão tam.
Lúc nhập học, Pohl đứng vị trí thứ hai, cậu ta đứng thứ ba, khi vào học được phân vào cùng một tổ, Pohl là đội viên thứ hai, còn cậu ta lại là đội viên thứ ba. (?)
Mà hai người bị phân cùng ban với Mạc Vấn cũng đủ xui xẻo, nếu không, ở bất cứ ban nào khác, ít nhất Pohl hay Edward cũng có thể đứng đầu.
Vì thế tuy không đến nỗi gặp mặt là choảng nhau nhưng sau lưng hai người đều nhìn nhau không vừa mắt.
Nếu lần này Edward không qua khỏi thử thách, nhất định Pohl dù nằm mơ cũng cười tỉnh.
Đáng tiếc, giáo sư An không cho Pohl cơ hội như vậy.
Danh sách dự thi của học viện vừa xuất hiện đã dẫn đến một đám kêu rên.
Giai đoạn đầu tiên là trong nội bộ học viện cử hành cuộc thi lựa chọn ra mười lăm học viên ưu tú, rồi lại từ mười lăm người ấy đào thải năm người, còn lại mười người thì thông qua hình thức cướp quyền trả lời đào thải năm người nữa, cuối cùng mới giữ lại năm người đại biểu học viện cùng cạnh tranh thứ tự với những học viên học viện tinh anh khác.
Toàn giáo có tiêu chuẩn là mười lăm, trong lớp Mạc Vấn đã chiếm bảy người, mà trong bảy người này cũng bao gồm Edward, người mà Pohl nhìn không vừa mắt.
Cuộc thi vòng loại càng nghiêm khắc, cẩn thận hơn so với cuộc thi nhập học trước đó, rõ ràng chỉ có mười lăm người nhưng lại chia làm ba trường thi, cho nên có thể tưởng tượng được khoảng cách giữa người với người là bao xa.
Lần này thành tích vừa ra, trong nháy mắt lại rơi rụng mất năm người. Lớp Mạc Vấn có bảy người, bị đào thải một, chỉ còn lại sáu.
Mà sáu người còn lại, ngoại trừ Mạc Vấn và Pohl có quan hệ không tồi, thì những người khác vừa gặp mặt đã khiến bầu không khí trở nên sốt sắng, căng thẳng.
Cuộc thi cướp quyền trả lời luôn tuân theo nguyên tắc công bằng, công chính, công khai, vào ngày thi đấu, bất cứ học viên nào cảm thấy hứng thú đều có thể đến hiện trường quan sát.
Đây chính là bản hiện trường (một trận quyết định) nha.
Mạc Vấn ngồi trên ghế thi đấu, dưới đài là đám người đông đúc.
Mười tuyển thủ thi đấu được sắp xếp theo hình vòng cung, ghế dựa và chiếc bàn trước mặt họ từ từ được nâng lên.
Muốn cướp quyền trả lời thì phải nhấn đèn đầu tiên, chỉ cần đèn gắn trong bàn tỏa sáng là có thể trả lời câu hỏi.
Hơn nữa mỗi khi đèn sáng sẽ đông thời kết nối với Microphone, lúc trả lời, mọi người dưới đài đều có thể nghe được, mà tuyển thủ chậm một bước chỉ có thể chờ đợi câu hỏi tiếp theo bởi vì câu trả lời của cậu ta không được kết nối với Microphone.
Dick đã sớm chiếm một vị trí thật tốt dưới đài, bởi vì Pohl cũng thi đấu nên Amber, cái tên đệ khống* kia, trời vừa sáng cũng mò mẫm lại đây chiếm chỗ.
(*yêu thương cưng chìu em trai thành cuồng, đại loại thế)
Dick chưa bao giờ che giấu tác phong thích theo đuổi người đẹp của mình, hầu như mỗi ngày đều gửi một phong thư ra ngoài, nội dung trong đó không cần nói thì mọi người cũng hiểu.
Vì thế hôm nay Dick tới đây, không cần nghĩ, cũng là vì muốn tìm kiếm người đẹp khắp nơi.
Amber ngồi bên cạnh Dick, càng nhìn càng cảm thấy thanh niên tóc dài bên cạnh em trai rất quen mắt.
Đôi mắt phượng hẹp dài kia, sống mũi cao thẳng, môi đỏ hồng… Đây không phải chính là vị phụ trợ sư giúp mình bắt mèo lúc trước à…
Anh đại, anh yên tĩnh làm phụ trợ sư không được sao! Tại sao còn rảnh rỗi đi làm nghề phụ nữa vậy!
Thật muốn quỳ!
Nếu muốn nói tâm tình lúc này của Amber thì chỉ có thể dùng mấy từ chợt cao chợt thấp để hình dung.
Lúc trước khi Amber tặng mèo cho Pohl, từ đầu đến cuối đều không nói một chữ về người kia, toàn bộ quá trình chỉ phóng đại chính mình vất vã cỡ nào, anh dũng cỡ nào, mới có thể bắt được nó. Nói đến mức ngay cả Amber cũng bắt đầu tin tưởng.
Bây giờ vừa thấy đồng đội lúc trước, Amber không khỏi bắt đầu hoảng hốt.
Cùng học hệ viễn cỗ, nhỡ Pohl quen biết người ta thì sao, vậy chẳng phải mình sẽ lòi đuôi à?
Vừa nghĩ tới chuyện Pohl còn nuôi mèo trong ký túc xá, Amber lập tức lệ nóng doanh tròng. Nếu ông trời cho tui cơ hội thì tui nhất định sẽ chọn ăn ngay nói thật.
Lúc này, chỗ ngồi bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống, Amber và Dick quay đầu liếc nhìn, lại bị dọa đến mức cằm suýt rơi xuống đất.
“War, Warner.” Amber lắp ba lắp bắp nói: “Sao cậu lại đến đây? Không phải cậu không thích xem mấy trận đấu khô khan như này hả?”
“Đúng đấy, cậu không hiểu biết lịch sử, mà trước đây cũng chưa từng thấy cậu xem qua.” Dick chủ động nối tiếp câu chuyện, chế nhạo Warner.
Warner quay đầu liếc hai người một cái, lại nhìn thẳng về phía trước, bình tĩnh đáp trả: “Không phải hai người các cậu cũng không hiểu lịch sử sao?”
“…”
Amber và Dick bị Warner nghẹn một trận, yên tĩnh lại.
Thế nhưng rất nhanh, Amber lại bắt đầu phản kích: “Tớ tới xem em trai thi đấu, không liên quan đến chuyện hiểu lịch sử hay không. Cậu có em trai sao?”
Dick cũng nhanh chóng phản ứng lại, trên mặt trồi lên một nụ cười xấu xa, sờ sờ cằm, nghiêng đầu nhìn Warner: “Còn tớ tới đây xem người đẹp thi đấu, cũng không liên quan đến chuyện hiểu lịch sử hay không. Cậu có ngươi đẹp để nhìn sao?”
Nói xong, Dick đều bị sự nhanh trí của chính mình thuyết phục, anh ta nhìn Amber một cái, rồi lại dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Warner.
“…”
Warner không dễ chịu động động người, hôm nay anh đội mũ đến đây, chỉ thấy anh đưa tay kéo kéo vành nón, tiếp theo lại dùng hai tay ôm trước ngực, lạnh lùng nói: “Xem xong thi đấu thì trở về huấn luyện bốn tiếng.”
“…” Mẹ ơi, con không dám miệng tiện như vậy nữa đâu! QAQ
Thời gian dần trôi qua, vệt sáng trên màn hình trên đài chậm rãi chuyển động, đến khi chùm sáng càng lúc càng nhiều, hình ảnh trên màn hình cũng trở nên rõ ràng hơn.
Bỗng nhiên ‘Tách’ một tiếng, trên đài lập tức sáng sủa như ban ngày.
Toàn trường yên lặng như tờ.
Mạc Vấn hít vào một hơi thật sâu, cùng Pohl liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu.
Trên đài không rõ tình huống dưới đài lắm nhưng dưới đài chỉ cần không phải bị cận thị đều đều có thể nhìn thấy hành động giữa hai người Mạc Vấn.
Trong lòng Amber nước mắt đã chảy thành sông, chuyện cậu ta không muốn nhìn thấy nhất cuối cùng cũng xảy ra.
(lý do vì sao dù cùng lứa với nhóm tiểu công ta lại đặc cách cho amber là ‘cậu’ vì lúc ban đầu khi gặp thụ, thụ đứng vị trí từng trải xem amber là ‘cậu ta’ giờ ko đổi để khỏi nhầm thôi =.=)
Pohl quen biết vị phụ trợ sư kia thật sao, thế giới này thật nhỏ…
Bỗng nhiên, Amber nghĩ đến hôm sau khi thi xong, Pohl về nhà nói em ấy có làm quen được một người bạn mới.
Hai mắt Amber mông lung nhìn trên đài…
Không phải cậu muốn đầu gối hả! Tôi cho cậu! Chỉ cần cậu đừng để tôi bị mất mặt là được.
“Vòng thi cướp quyền trả lời, sắp bắt đầu.”
Thiết bị khuếch đại âm thanh rất vừa phải, truyền câu nói này vào tai mỗi người một cách rõ ràng, mười vị tuyển thủ sau khi nghe xong đều dồn dập đặt tay lên nút bấm.
“Ba” “Hai” “Một “
“Bắt đầu!”
Câu hỏi thứ nhất: “Văn vật trong hình là gì, ở viễn cổ có tác dụng gì?”
Mạc Vấn vừa thấy đã nhấn đèn, nhanh chóng trả lời: “Xe lửa, tác dụng là vận tải.”
“Trả lời chính xác, mời nghe câu hỏi tiếp theo.”
Hai người bên cạnh lập tức liếc mắt nhìn Mạc Vấn, nhưng cũng không dám làm gì mờ ám bởi câu hỏi tiếp theo đã bắt đầu rồi.
Không phải là không có người muốn ấn nút trước rồi nghĩ đáp án, nhưng quy tắc trong cuộc thi quá nghiêm khắc, nếu sau hai giây cướp quyền không trả lời được thì không chỉ không có điểm mà còn bị trừ gấp đôi điểm câu hỏi đó.
Vì thế mọi người đều ở trong trạng thái rất cẩn thận, cũng do vậy mà Mạc Vấn giây cướp quyền trả lời thật sự rất lôi kéo thù hận được không hả!
“Mời nhìn kỹ hình ảnh trên điện thoại di động, xin hỏi thời đó là loại nhãn hiệu gì?”
Mạc Vấn: “Apple.”
“Trả lời chính xác.”
“Câu hỏi số ba, vị nào là nhân vật lãnh đạo Hổ Môn Tiêu Yên*?”
(*Cuộc chiến loại bỏ thuốc phiện ở Hổ Môn, link xem thêm tạiđây: )
“Lâm Tắc Từ!”
“Trả lời chính xác, câu hỏi tiếp theo.”
“Lúc đó Hoa quốc có một bộ anime vừa phát sóng đã thịnh hành toàn quốc, mời xem hình dưới đây và nói ra tên của bộ anime này.”
“Cừu Vui Vẻ và Sói Sám.” Mạc Vấn nhìn chằm chằm hình ảnh con sói vĩnh viễn không ăn được cừu trên màn hình, nước mắt giàn giụa ấn nút cướp quyền trả lời.
Các anh em, không phải tôi không cho mọi người đường sống mà là thật sự không thể không ra tay! Mọi người nhìn đi đây là loại câu hỏi gì vậy chứ, đến trẻ em năm tuổi cũng biết đáp án, nếu tôi không trả lời thì tôi sẽ cảm thấy bản thân rất ngu ngốc, rất đần độn, thật!
Khán giả dưới đài mất cảm xúc nhìn cái người trâu bò đang không ngừng nhấn nút đoạt quyền trên đài, trong lòng cảm thấy đặc biệt huyền huyễn: Đây là học bá nhà ai không cột lại mà thả ra ngoài chạy loạn vậy?
Chín tuyển thủ còn lại bị Mạc Vấn giật đến một câu hỏi cũng không được trả lời, không thể không quay đầu, ý đồ muốn dùng ánh mắt giết chết Mạc Vấn.
Trong đó ánh mắt Pohl là mãnh liệt nhất.
Anh đại, chúng ta đều là người, cậu đừng giả bộ thành thần được không? Quá uất nghẹn.
Bởi vì Mạc Vấn nhận thầu cướp đáp hết tất cả câu hỏi dẫn đến việc cậu đạt vị trí đứng đầu còn lại chín người không thể không tiến hành thêm một cuộc tranh tài nữa.
Cũng từ đó, Mạc Vấn một trận thành danh, trở thành học bá đứng đầu của học viện Horst.
hết chương 18
Trong túc xá, Pohl lộ lưng nằm lỳ trên giường, một bộ sống không thể yêu.
Đúng lúc đó Mimi lại như một viên pháo cỡ nhỏ ‘phốc’ một cái nhảy lên bả vai Pohl, khiến cậu ta đau nhức đến mức thân thể không ngừng co giật, vẻ mặt không ngừng thay đổi.
“Đau, đau!” Pohl một bên gào lên đau đớn, một bên cẩn thận ôm tiểu tổ tông xuống dưới.
Mạc Vấn quay đầu nở nụ cười, lại gần xoa bóp vai cho Pohl.
“Mấy người bọn họ thật ác, từ phía Tây học viện đã bắt đầu đuổi theo, đuổi đuổi đến tận phía Đông cũng không chịu buông tha!” Pohl tràn ngập oán niệm: “Chạy đến mức vai và cánh tay đều đau đớn.”
“Là do cậu vung tay quá mạnh thôi.” Nghĩ đến tư thế lúc chạy bộ của Polh, Mạc Vấn lắc lắc đầu.
Không nói chuyện này còn đỡ, vừa nói đã khiến Pohl nghĩ đến chuyện Mạc Vấn không trượng nghĩa, nửa đường lại tự mình chuyển hướng.
Nháy mắt oán niệm trong mắt Pohl như hóa thành thực thể mà tràn ra ngoài, đã nói có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu mà.
“Mạc, cậu khiến tớ thật đau lòng, trong lúc một mình tớ thu hút cừu hận của cả lớp, cậu lại lén lút trốn đi.”
“Thật sao?” Hai tay Mạc Vấn lặng lẽ tăng lực, khóe miệng chậm rãi cong lên: “Ăn bữa tối tôi mang về, còn nói tôi không có lương tâm.”
Pohl bị đau đến há miệng gào to, dùng cả tay lẫn chân lồm cồm bò về phía trước: “Tớ sai rồi, cậu đại nhân đại lượng! Đùng dùng sức nữa, sẽ chết người đấy!”
Mạc Vấn túm cạp quần kéo Pohl trở lại, như nặng như nhẹ vỗ vỗ lưng đối phương: “Chạy cái gì mà chạy, còn không mau lại đây.”
Pohl sống chết kéo lưng quần, sợ bị Mạc Vấn tụt xuống, trên vai còn bị cậu đè đến đau nhức không ngớt, muốn chạy cũng không được. Cảm giác này đúng là vừa thoải mái vừa chua xót.
Pohl lệ rơi đầy mặt nghĩ, sau này tôi không dám tiếp tục nhiệt huyết trước mặt mọi người nữa đâu.
“Tớ hận Edward, lúc đuổi theo là cậu ta chạy đầu tiên. Trong lòng vạn năm lão tam như cậu ta nhất định rất hận tớ.”
Hầu như cả lớp đều đuổi theo Pohl, Pohl cũng hết cách đối với đám người bọn họ, chẳng qua cậu ta vẫn nhớ kỹ những người chạy nhanh nhất.
Cậu ta tức giận nói: “Nhất định là lần này Edward sợ không được chọn nên hận chúng ta đến nghiến răng, nhiều lần tớ còn suýt bị cậu ta túm được góc áo.”
Mạc Vấn thấp giọng cười, tập trung xoa bóp cho Pohl.
Edward ngồi sau bàn Mạc Vấn và Pohl, thành tích học tập không tồi, là một học viên xuất sắc, đáng tiết vạn năm đều bị Pohl đè dưới đáy.
Giống như Pohl từng nói, cậu ta là người nhiều lần chiếm giữ vị trí số ba, hay còn gọi là vạn năm lão tam.
Lúc nhập học, Pohl đứng vị trí thứ hai, cậu ta đứng thứ ba, khi vào học được phân vào cùng một tổ, Pohl là đội viên thứ hai, còn cậu ta lại là đội viên thứ ba. (?)
Mà hai người bị phân cùng ban với Mạc Vấn cũng đủ xui xẻo, nếu không, ở bất cứ ban nào khác, ít nhất Pohl hay Edward cũng có thể đứng đầu.
Vì thế tuy không đến nỗi gặp mặt là choảng nhau nhưng sau lưng hai người đều nhìn nhau không vừa mắt.
Nếu lần này Edward không qua khỏi thử thách, nhất định Pohl dù nằm mơ cũng cười tỉnh.
Đáng tiếc, giáo sư An không cho Pohl cơ hội như vậy.
Danh sách dự thi của học viện vừa xuất hiện đã dẫn đến một đám kêu rên.
Giai đoạn đầu tiên là trong nội bộ học viện cử hành cuộc thi lựa chọn ra mười lăm học viên ưu tú, rồi lại từ mười lăm người ấy đào thải năm người, còn lại mười người thì thông qua hình thức cướp quyền trả lời đào thải năm người nữa, cuối cùng mới giữ lại năm người đại biểu học viện cùng cạnh tranh thứ tự với những học viên học viện tinh anh khác.
Toàn giáo có tiêu chuẩn là mười lăm, trong lớp Mạc Vấn đã chiếm bảy người, mà trong bảy người này cũng bao gồm Edward, người mà Pohl nhìn không vừa mắt.
Cuộc thi vòng loại càng nghiêm khắc, cẩn thận hơn so với cuộc thi nhập học trước đó, rõ ràng chỉ có mười lăm người nhưng lại chia làm ba trường thi, cho nên có thể tưởng tượng được khoảng cách giữa người với người là bao xa.
Lần này thành tích vừa ra, trong nháy mắt lại rơi rụng mất năm người. Lớp Mạc Vấn có bảy người, bị đào thải một, chỉ còn lại sáu.
Mà sáu người còn lại, ngoại trừ Mạc Vấn và Pohl có quan hệ không tồi, thì những người khác vừa gặp mặt đã khiến bầu không khí trở nên sốt sắng, căng thẳng.
Cuộc thi cướp quyền trả lời luôn tuân theo nguyên tắc công bằng, công chính, công khai, vào ngày thi đấu, bất cứ học viên nào cảm thấy hứng thú đều có thể đến hiện trường quan sát.
Đây chính là bản hiện trường (một trận quyết định) nha.
Mạc Vấn ngồi trên ghế thi đấu, dưới đài là đám người đông đúc.
Mười tuyển thủ thi đấu được sắp xếp theo hình vòng cung, ghế dựa và chiếc bàn trước mặt họ từ từ được nâng lên.
Muốn cướp quyền trả lời thì phải nhấn đèn đầu tiên, chỉ cần đèn gắn trong bàn tỏa sáng là có thể trả lời câu hỏi.
Hơn nữa mỗi khi đèn sáng sẽ đông thời kết nối với Microphone, lúc trả lời, mọi người dưới đài đều có thể nghe được, mà tuyển thủ chậm một bước chỉ có thể chờ đợi câu hỏi tiếp theo bởi vì câu trả lời của cậu ta không được kết nối với Microphone.
Dick đã sớm chiếm một vị trí thật tốt dưới đài, bởi vì Pohl cũng thi đấu nên Amber, cái tên đệ khống* kia, trời vừa sáng cũng mò mẫm lại đây chiếm chỗ.
(*yêu thương cưng chìu em trai thành cuồng, đại loại thế)
Dick chưa bao giờ che giấu tác phong thích theo đuổi người đẹp của mình, hầu như mỗi ngày đều gửi một phong thư ra ngoài, nội dung trong đó không cần nói thì mọi người cũng hiểu.
Vì thế hôm nay Dick tới đây, không cần nghĩ, cũng là vì muốn tìm kiếm người đẹp khắp nơi.
Amber ngồi bên cạnh Dick, càng nhìn càng cảm thấy thanh niên tóc dài bên cạnh em trai rất quen mắt.
Đôi mắt phượng hẹp dài kia, sống mũi cao thẳng, môi đỏ hồng… Đây không phải chính là vị phụ trợ sư giúp mình bắt mèo lúc trước à…
Anh đại, anh yên tĩnh làm phụ trợ sư không được sao! Tại sao còn rảnh rỗi đi làm nghề phụ nữa vậy!
Thật muốn quỳ!
Nếu muốn nói tâm tình lúc này của Amber thì chỉ có thể dùng mấy từ chợt cao chợt thấp để hình dung.
Lúc trước khi Amber tặng mèo cho Pohl, từ đầu đến cuối đều không nói một chữ về người kia, toàn bộ quá trình chỉ phóng đại chính mình vất vã cỡ nào, anh dũng cỡ nào, mới có thể bắt được nó. Nói đến mức ngay cả Amber cũng bắt đầu tin tưởng.
Bây giờ vừa thấy đồng đội lúc trước, Amber không khỏi bắt đầu hoảng hốt.
Cùng học hệ viễn cỗ, nhỡ Pohl quen biết người ta thì sao, vậy chẳng phải mình sẽ lòi đuôi à?
Vừa nghĩ tới chuyện Pohl còn nuôi mèo trong ký túc xá, Amber lập tức lệ nóng doanh tròng. Nếu ông trời cho tui cơ hội thì tui nhất định sẽ chọn ăn ngay nói thật.
Lúc này, chỗ ngồi bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống, Amber và Dick quay đầu liếc nhìn, lại bị dọa đến mức cằm suýt rơi xuống đất.
“War, Warner.” Amber lắp ba lắp bắp nói: “Sao cậu lại đến đây? Không phải cậu không thích xem mấy trận đấu khô khan như này hả?”
“Đúng đấy, cậu không hiểu biết lịch sử, mà trước đây cũng chưa từng thấy cậu xem qua.” Dick chủ động nối tiếp câu chuyện, chế nhạo Warner.
Warner quay đầu liếc hai người một cái, lại nhìn thẳng về phía trước, bình tĩnh đáp trả: “Không phải hai người các cậu cũng không hiểu lịch sử sao?”
“…”
Amber và Dick bị Warner nghẹn một trận, yên tĩnh lại.
Thế nhưng rất nhanh, Amber lại bắt đầu phản kích: “Tớ tới xem em trai thi đấu, không liên quan đến chuyện hiểu lịch sử hay không. Cậu có em trai sao?”
Dick cũng nhanh chóng phản ứng lại, trên mặt trồi lên một nụ cười xấu xa, sờ sờ cằm, nghiêng đầu nhìn Warner: “Còn tớ tới đây xem người đẹp thi đấu, cũng không liên quan đến chuyện hiểu lịch sử hay không. Cậu có ngươi đẹp để nhìn sao?”
Nói xong, Dick đều bị sự nhanh trí của chính mình thuyết phục, anh ta nhìn Amber một cái, rồi lại dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Warner.
“…”
Warner không dễ chịu động động người, hôm nay anh đội mũ đến đây, chỉ thấy anh đưa tay kéo kéo vành nón, tiếp theo lại dùng hai tay ôm trước ngực, lạnh lùng nói: “Xem xong thi đấu thì trở về huấn luyện bốn tiếng.”
“…” Mẹ ơi, con không dám miệng tiện như vậy nữa đâu! QAQ
Thời gian dần trôi qua, vệt sáng trên màn hình trên đài chậm rãi chuyển động, đến khi chùm sáng càng lúc càng nhiều, hình ảnh trên màn hình cũng trở nên rõ ràng hơn.
Bỗng nhiên ‘Tách’ một tiếng, trên đài lập tức sáng sủa như ban ngày.
Toàn trường yên lặng như tờ.
Mạc Vấn hít vào một hơi thật sâu, cùng Pohl liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu.
Trên đài không rõ tình huống dưới đài lắm nhưng dưới đài chỉ cần không phải bị cận thị đều đều có thể nhìn thấy hành động giữa hai người Mạc Vấn.
Trong lòng Amber nước mắt đã chảy thành sông, chuyện cậu ta không muốn nhìn thấy nhất cuối cùng cũng xảy ra.
(lý do vì sao dù cùng lứa với nhóm tiểu công ta lại đặc cách cho amber là ‘cậu’ vì lúc ban đầu khi gặp thụ, thụ đứng vị trí từng trải xem amber là ‘cậu ta’ giờ ko đổi để khỏi nhầm thôi =.=)
Pohl quen biết vị phụ trợ sư kia thật sao, thế giới này thật nhỏ…
Bỗng nhiên, Amber nghĩ đến hôm sau khi thi xong, Pohl về nhà nói em ấy có làm quen được một người bạn mới.
Hai mắt Amber mông lung nhìn trên đài…
Không phải cậu muốn đầu gối hả! Tôi cho cậu! Chỉ cần cậu đừng để tôi bị mất mặt là được.
“Vòng thi cướp quyền trả lời, sắp bắt đầu.”
Thiết bị khuếch đại âm thanh rất vừa phải, truyền câu nói này vào tai mỗi người một cách rõ ràng, mười vị tuyển thủ sau khi nghe xong đều dồn dập đặt tay lên nút bấm.
“Ba” “Hai” “Một “
“Bắt đầu!”
Câu hỏi thứ nhất: “Văn vật trong hình là gì, ở viễn cổ có tác dụng gì?”
Mạc Vấn vừa thấy đã nhấn đèn, nhanh chóng trả lời: “Xe lửa, tác dụng là vận tải.”
“Trả lời chính xác, mời nghe câu hỏi tiếp theo.”
Hai người bên cạnh lập tức liếc mắt nhìn Mạc Vấn, nhưng cũng không dám làm gì mờ ám bởi câu hỏi tiếp theo đã bắt đầu rồi.
Không phải là không có người muốn ấn nút trước rồi nghĩ đáp án, nhưng quy tắc trong cuộc thi quá nghiêm khắc, nếu sau hai giây cướp quyền không trả lời được thì không chỉ không có điểm mà còn bị trừ gấp đôi điểm câu hỏi đó.
Vì thế mọi người đều ở trong trạng thái rất cẩn thận, cũng do vậy mà Mạc Vấn giây cướp quyền trả lời thật sự rất lôi kéo thù hận được không hả!
“Mời nhìn kỹ hình ảnh trên điện thoại di động, xin hỏi thời đó là loại nhãn hiệu gì?”
Mạc Vấn: “Apple.”
“Trả lời chính xác.”
“Câu hỏi số ba, vị nào là nhân vật lãnh đạo Hổ Môn Tiêu Yên*?”
(*Cuộc chiến loại bỏ thuốc phiện ở Hổ Môn, link xem thêm tạiđây: )
“Lâm Tắc Từ!”
“Trả lời chính xác, câu hỏi tiếp theo.”
“Lúc đó Hoa quốc có một bộ anime vừa phát sóng đã thịnh hành toàn quốc, mời xem hình dưới đây và nói ra tên của bộ anime này.”
“Cừu Vui Vẻ và Sói Sám.” Mạc Vấn nhìn chằm chằm hình ảnh con sói vĩnh viễn không ăn được cừu trên màn hình, nước mắt giàn giụa ấn nút cướp quyền trả lời.
Các anh em, không phải tôi không cho mọi người đường sống mà là thật sự không thể không ra tay! Mọi người nhìn đi đây là loại câu hỏi gì vậy chứ, đến trẻ em năm tuổi cũng biết đáp án, nếu tôi không trả lời thì tôi sẽ cảm thấy bản thân rất ngu ngốc, rất đần độn, thật!
Khán giả dưới đài mất cảm xúc nhìn cái người trâu bò đang không ngừng nhấn nút đoạt quyền trên đài, trong lòng cảm thấy đặc biệt huyền huyễn: Đây là học bá nhà ai không cột lại mà thả ra ngoài chạy loạn vậy?
Chín tuyển thủ còn lại bị Mạc Vấn giật đến một câu hỏi cũng không được trả lời, không thể không quay đầu, ý đồ muốn dùng ánh mắt giết chết Mạc Vấn.
Trong đó ánh mắt Pohl là mãnh liệt nhất.
Anh đại, chúng ta đều là người, cậu đừng giả bộ thành thần được không? Quá uất nghẹn.
Bởi vì Mạc Vấn nhận thầu cướp đáp hết tất cả câu hỏi dẫn đến việc cậu đạt vị trí đứng đầu còn lại chín người không thể không tiến hành thêm một cuộc tranh tài nữa.
Cũng từ đó, Mạc Vấn một trận thành danh, trở thành học bá đứng đầu của học viện Horst.
hết chương 18
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook