“Dã Nghi.” Tiếu Mạt Mạt ôm sách đi về phía Tô Dã Nghi, dùng vẻ mặt nói chuyện phiếm thường ngày nhắc tới, “Buổi tối đi chơi vui vẻ không?”

Tô Dã Nghi gật đầu, ngơ ngác đứng tại chỗ không nói chuyện.

Tiếu Mạt Mạt nghiêng người, để sách trong ngực vào trong xe, sau khi đứng vững, khoác tay lên vai Tô Dã Nghi, giúp cô gạt qua một sợi tóc, mang theo ý cười dịu dàng nói: “Thật kỳ lạ, lần đầu tiên em đến đã lập tức thích em, có thể là rất hợp nhau nhỉ, luôn luôn xem em là em gái, về sau chung đụng với em, thực sự không khiến chị thất vọng, tính cách của em chị cũng rất thích.

“Tạ Bân cũng nói rất kỳ lạ, sao chị lại có thể đối xử tốt với một người xa lạ như thế chứ.”

Lồng ngực Tô Dã Nghi đầy đắng chát, ánh mắt lấp lánh nhìn Tiếu Mạt Mạt.

Tiếu Mạt Mạt lại cười, nụ cười kia rất chân thành yêu mến: “Em là một cô bé làm cho chị vô cùng dễ chịu.”

Tô Dã Nghi hít mũi một cái: “Chị… Mạt Mạt, chị… Muốn chuyển đi sao?”

Tiếu Mạt Mạt chạm vào mặt cô, gật đầu cười: “Ừ.”

“Vì sao thế? Ở đây không tốt sao?” Nói tới đây, Tô Dã Nghi nhớ tới lời nói của Dịch Tự ngày đó nói với cô, không chắc chắn hỏi, “Là em có chỗ nào làm cho chị không thoải mái hả?”

“Dĩ nhiên không phải, chuyện này không liên quan tới em. Chỉ là…” Nói tới chỗ này, Tiếu Mạt Mạt khẽ quay đầu đi, nhìn trời đêm vô tận, tiếp tục nói, “Nơi này có quá nhiều kỷ niệm giữa chị và anh ấy, ở nơi này… cực kỳ giày vò. Ngồi cũng ngồi không yên ổn, ngủ cũng ngủ không yên tâm, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cách xa anh ấy, cho nên trước giờ không biết cuộc sống một mình là chuyện làm cho người ta khổ sở như thế này.”

Bị ánh mắt nghiêm túc mà tò mò của Tô Dã Nghi nhìn, sau cùng Tiếu Mạt Mạt không nhiều lời, lại quay đầu lại, cười với cô: “Yên tâm, nếu có một ngày chị và Tạ Bân hòa thuận, nhất định sẽ trở lại nơi này.” Nói xong, Tiếu Mạt Mạt dang hai cánh tay ra, cho Tô Dã Nghi một cái ôm tạm biệt to lớn.

Mùi nước hoa trên người Tiếu Mạt Mạt rất dễ chịu, Tô Dã Nghi úp mặt trên vai cô, nghe giọng nói rất nhỏ của cô gần bên tai mình nói: “Cô bé ngốc, buông bỏ Dịch Tự đi.”

Tô Dã Nghi cứng đờ.

Tiếu Mạt Mạt lại vỗ vỗ lưng cô, khẽ nói: “Cứ tiếp tục như vậy sẽ cực kỳ khổ sở.”

Nói xong câu này, Tiếu Mạt Mạt đứng vững lần nữa, quay lưng lại cực nhanh, nhanh chóng mở cửa xe bước lên. Tô Dã Nghi từ sững sờ lấy lại tinh thần, thấy Tiếu Mạt Mạt từ trong xe vẫy tay với cô: “Rất nhanh sẽ gặp lại.” Sau đó, cô quay đầu nhìn người bên cạnh nói một tiếng, “Lái xe đi.”

Sau đó, Tô Dã Nghi cũng chỉ nhìn thấy đuôi xe.

Cô chợt nhớ tới cô còn chưa nói “Tạm biệt”, vì thế theo bản năng đứng tại chỗ kêu to: “Chị Mạt Mạt, tạm biệt.”

Xa cách hình như là một sự việc vô cùng đơn giản, cẩn thận tính toán ra, hiểu biết một người hơn nửa năm, vậy mà xa cách lại là một chuyện không tới một giây đồng hồ, cũng không biết ngày tháng năm nào sẽ gặp lại. Người rời đi có thể tự nhiên xoay người, kẻ ở lại lại phải một mình đối mặt với cảnh còn người mất.

Tô Dã Nghi lập tức muốn khóc.

Đứng nguyên tại chỗ giữa trời, sau khi đợi cho trận khóc kia lui xuống, Tô Dã Nghi mới di chuyển chân, xoay người đi đến hành lang.

Ngẩng đầu, đã nhìn thấy Dịch Tự đứng dựa vào tường ở cửa cầu thang, anh đang nhìn cô.

Trái tim Tô Dã Nghi “đột ngột” nhảy dựng lên, đột nhiên nhớ tới lời nói vừa rồi Tiếu Mạt Mạt nói với cô. Cũng không biết là sức mạnh kia gợi lên tác dụng thế nào, Tô Dã Nghi lập tức dũng cảm nhìn lại anh…

Từ từ đi về phía anh.

Đi đến trước mặt anh.

Dịch Tự nhàn nhạt nhìn cô, vài giây sau, anh ngưng mi phạm vi rất nhỏ, nói: “Cô lại uống rượu rồi hả?”

“Hả?” Suy nghĩ trong đầu của Tô Dã Nghi vẫn còn tồn tại Tiếu Mạt Mạt, nghe thấy câu hỏi của Dịch Tự một lúc lâu không phản ứng kịp, sau khi ý thức được nội dung của câu hỏi, Tô Dã Nghi nhanh chóng đáp lại, “Không có! Không có! Chỉ có đồng nghiệp uống thôi!”

Dịch Tự yên lặng nhìn cô vài giây, tiếp đó xoay người, quẹt thẻ mở cửa lầu, Tô Dã Nghi nốt gót theo sau.

Vào thang máy, Tô Dã Nghi nhỏ giọng nói một mình: “Anh Tạ Bân đi rồi, giờ chị Mạt Mạt cũng đi rồi, thật ra… Nếu như anh…”

Dịch Tự đứng ở bên cạnh Tô Dã Nghi, cô ngẩng đầu lén lút liếc nhìn anh, tiếp tục nhỏ giọng tự nói: “Anh… Thì anh thế nào…”

Dịch Tự đột nhiên hỏi: “Rất khổ sở?”

Tô Dã Nghi kinh hãi: “Hả? Anh rất khổ sở sao?”

Thang máy đúng lúc dừng lại, lúc Dịch Tự đi ra ngoài nghiêng đầu liếc nhìn Tô Dã Nghi một cái, lấy chìa khóa từ trong túi áo ra mở cửa, bổ sung câu: “Tôi hỏi cô.”

Tô Dã Nghi quýnh lên, gãi gãi: “Có một chút.”

“Tại sao khổ sở?” Hỏi xong câu này, Dịch Tự đã mở cửa, đi vào trước.

Vốn dĩ Tô Dã Nghi còn muốn trả lời câu hỏi thì người ta đã “Rời xa” bản thân, câu trả lời đến bên miệng lập tức nén trở về.d;đ#l%q/đ

Tại sao anh phải hỏi tỉ mỉ như thế?

Nếu hỏi, sao không đứng lại nghiêm túc nghe cô nói câu trả lời?

Anh chán ghét cô như vậy sao?

Tô Dã Nghi đắm chìm trong cảm xúc “Bị ghét bỏ” buồn bực đi về phòng khách, mệt mỏi ngồi phịch trên ghế sô pha, hai mắt vô hồn nhìn lên trần nhà. Mãi cho đến khi bóng ngược của Dịch Tự xuất hiện trước mắt, cô mới giống như sét đánh ngồi thẳng người nhìn thẳng vào anh.

Dịch Tự cầm hai bình hồng trà trong tay, một bình đưa tới tay Tô Dã Nghi, lại mở một bình khác ra ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh cô.

Sau khi nhận lấy hồng trà, mặt Tô Dã Nghi đỏ hồng nói một tiếng “Cảm ơn”, rồi cô mới cực kỳ chậm chạp nghĩ đến, bình hồng trà này là thứ đầu tiên Dịch Tự cho cô.
“Câu hỏi anh vừa hỏi kia…”

Dịch Tự ngưng mi nhìn cô: “Ừ?”

“Tôi… Thật ra tôi không phải vô cùng khổ sở… Không phải, là anh chưa từng phải khổ sở như thế. Tôi chỉ cảm thấy, ở chung với chị Mạt Mạt lâu, có một chút không nỡ.”

Dịch Tự dùng một tư thế cực kỳ nhàn hạ ngồi trên ghế sô pha, nghe xong câu trả lời của Tô Dã Nghi, anh gật đầu, đáp: “Ừ.”

“Tôi chỉ cảm thấy, chị ấy không nhất định phải rời đi.”

“Tại sao?”

“Sớm muộn gì anh Tạ Bân cũng sẽ trở về.”

“Có thể sao?”

Tô Dã Nghi kiên định gật đầu: “Đương nhiên có thể, tôi biết mà.”

Vẻ mặt của Dịch Tự không thay đổi, rảnh rỗi nói: “Cô biết thật là nhiều.”

Nghe ra ý tứ châm chọc, Tô Dã Nghi vô tội nhìn anh: “Anh không cảm thấy thế sao?”

Dịch Tự có chút hứng thú nhìn cô.

Tô Dã Nghi cảm thấy có một loại áp lực từ trong ánh nhìn chăm chú này, vì thế càng thêm kiên định nắm tay nói: “Tôi tin rằng chị Mạt Mạt và anh Tạ Bân sẽ hòa thuận, bọn họ sẽ giúp đỡ lẫn nhau cả đời.”

“Không tệ.”

Dịch Tự trả lời rất không hài lòng, Tô Dã Nghi không khỏi nhăn mặt lại: “Anh không tin sao?”

Dịch Tự không trả lời, chỉ đứng dậy, nhân tiện nói: “Đã khuya rồi, đi nghỉ ngơi đi.”

Trước khi anh nhấc chân cất bước, Tô Dã Nghi rất không cam lòng hỏi một câu: “Không phải anh cũng có người trong lòng sao? Hơn nữa… Không phải anh thích cô ấy rất lâu sao? Chẳng lẽ anh không tin ‘Nắm tay cả đời bên nhau đến già’ hả?”

Dịch Tự dừng lại trước ghế sô pha…

Dừng một giây…

Hai giây…

Ba giây…

Trái tim của Tô Dã Nghi đập thình thịch…

Chỉ mấy giây này, Tô Dã Nghi cực kỳ muốn biết anh đang suy nghĩ cái gì, có phải bởi vì lời nói của cô mà kích động rồi hay không? Có phải vì câu hỏi của cô mà nghĩ tới người con gái cất giấu trong lòng anh hay không?d/đ%l*q;đ

Chẳng biết tại sao đột nhiên cảm thấy trong lòng cực kỳ chua xót?

Dịch Tự ở trước ghế sô pha quay đầu lại nhìn Tô Dã Nghi, lúc này ánh mắt của anh nhìn cô rất sâu xa, Tô Dã Nghi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh, bị anh nhìn chằm chằm, cô chỉ cảm thấy cả người mình đều bị đôi mắt đen bóng kia hút vào, vì thế nhanh chóng xoay đầu, tìm một tiêu điểm khác, run rẩy nói: “Tôi nhớ rõ trước kia anh từng nói qua, anh có người anh rất yêu.”

Lại nhát gan bổ sung thêm một câu, “Nếu anh không muốn nói thì có thể không nói, mong là không xúc phạm đến anh.”

Có một khoảng thời gian rất dài, Tô Dã Nghi cảm giác Dịch Tự vẫn còn đang nhìn cô, nhưng cô lại không nghe thấy anh nói chuyện. Ngay tại lúc cô định bỏ công tính trốn đi, Dịch Tự đột nhiên nói: “Không phải yêu.”

Nghe giọng nói kia, thậm chí có chút cảm giác xa xôi. Tô Dã Nghi nghi hoặc nhìn về phía anh, cực kỳ mặt dày hỏi: “Có thể… Nói chi tiết một chút không?”

“Không có gì đáng để nói chi tiết.”

Tô Dã Nghi chưa từ bỏ ý định: “Là bạn học cấp ba của anh sao?”

“Ừ.”

“Anh… Rất thích cô ấy sao?”

Sau câu hỏi này, trên mặt Dịch Tự phủ một vẻ mặt Tô Dã Nghi chưa bao giờ thấy qua, cô nghĩ không ra nên dùng từ gì để hình dung vẻ mặt kia, dù sao vẻ mặt kia cũng khiến cho lòng cô rất chua xót.

Anh lập tức dùng vẻ mặt cực kỳ dịu dàng nói: “Trước kia cô ấy ngồi cùng bàn với tôi, lúc tốt nghiệp tặng tôi một bức thư, để lại ấn tượng rất sâu sắc cho tôi.”

Tô Dã Nghi cố nén chua xót trong lòng, cố gắng dùng giọng nói thoải mái, vui đùa hỏi: “Là thư tình sao?”

Sau khi câu hỏi này đi qua, vẻ mặt mông lung kia trên mặt Dịch Tự rút đi, chuyển thành dáng vẻ lạnh nhạt, nói: “Cô cảm thấy thế sao?”

Tô Dã Nghi cúi đầu, do dự một lúc mới nói: “Cảm ơn anh đã nói những chuyện này với tôi, tôi biết anh đang an ủi tôi.”

Dịch Tự: “Tiếu Mạt Mạt cực kỳ quan tâm cô, cô ấy hi vọng cô sẽ không khổ sở bởi vì chuyện cô ấy rời đi.”

Đầu Tô Dã Nghi cúi xuống càng thấp.

Quả nhiên anh được chị Mạt Mạt giao phó…

“Nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Dịch Tự rốt cuộc nhấc chân cất bước đi về phòng lần thứ hai.

Tô Dã Nghi cuối cùng không nhịn được hỏi ra câu hỏi vẫn luôn quấy nhiễu cô: “Có phải anh rất chán ghét tôi hay không?”

Cô nghe thấy bước chân của Dịch Tự dừng lại, cũng nghe thấy anh hỏi: “Tại sao hỏi như thế?”

Tô Dã Nghi ngẩng đầu nhìn bóng lưng của anh, nói: “Tôi nghĩ thế, những ngày sau này, chỉ có hai chúng ta ở trong căn nhà này, nếu như anh chán ghét tôi, tôi có thể chuyển đi.”

“Tôi hỏi cô tại sao cảm thấy tôi chán ghét cô?”

Tô Dã Nghi: “Anh rất ít nói chuyện với tôi.”

Dịch Tự: “…”

Tô Dã Nghi: “Anh còn hay nhíu mày với tôi.”

Dịch Tự nhíu mày: “…”

Tô Dã Nghi: “… Hơn nữa cuối cùng tôi cảm thấy, anh có vẻ rất ghét loại người có tính cách như tôi.”

Dịch Tự lại nhíu mày thật sâu, bỗng chốc xoay người lại.

Tô Dã Nghi nhìn bóng lưng của anh mới có thể nói chuyện trôi chảy như vậy bị dọa đến nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, sợ Dịch Tự tức giận, Tô Dã Nghi lại nhỏ giọng bổ sung: “Hiện tại chị Mạt Mạt không có ở đây, anh không cần kiêng nể. Tôi nói đề tài nhạy cảm này ra trước, để tránh tạo phiền phức cho anh về sau.”

“Chỉ là, tôi còn chưa tìm được nhà dưới, bây giờ nhà cửa không phải có thể thuê dễ dàng như vậy.”

“Tôi sẽ mau chóng tìm.”

“Anh…”

“Tôi chưa từng chán ghét cô.” Trước khi Tô Dã Nghi càng mang ra chứng cứ “Mạnh mẽ” hơn nữa, Dịch Tự trầm giọng ngắt lời cô, “Đã khuya rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương