Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ
-
Quyển 1 - Chương 9
Công Tôn hiến kế ngoài dự đoán,
Đêm kinh hoàng bái phỏng phò mã phủ
Một phong thư của Vương thừa tướng, một chiếc kiệu, đã dễ dàng đem mẹ con Tần Hương Liên dưới sự bảo vệ chu toàn rời khỏi Khai Phong phủ. Đến lúc đi, Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh đối với Tần Hương Liên luôn luôn muốn nói nhưng lại thôi, Triển Chiêu cũng chỉ nói một tiếng, “Tần đại tẩu…” liền không thể nói tiếp.
Kim Kiền biết mấy người họ chính là băn khoăn về địa vị và thân phận của phò mã phủ cùng Vương thừa tướng, lại vì bản thân đang mang chức quan trên người, không tiện nhiều lời. Kim Kiền vốn định thay mặt nói vài câu, nhưng nhìn thấy hai mắt Tần Hương Liên hàm chứa nét vui mừng, hai má hồng nhuận, còn hai đứa bé vừa nghe thấy đi gặp phụ thân thì vẻ mặt vô cùng vui sướng, lời nói đã đến miệng mà chẳng có cách nào thốt ra, đành phải nuốt trở lại.
Đợi đến khi mẹ con Tần Hương Liên lên kiệu đi xa, chúng nha dịch Khai Phong phủ, người nào người nấy mang đầy tâm sự trở về phòng.
Về đến sương phòng, Kim Kiền đứng ngồi không yên, đi đi lại lại mấy vòng, chỉ cảm thấy nóng ruột, cứ như có một khối đá đè nặng trong lòng vô cùng khó chịu, còn đầu óc lúc này lại chẳng có kế sách nào, đành nằm lên giường hít thở thật sâu, niệm đại bi chú. Không biết đã qua bao lâu, Kim Kiền chỉ biết sắc đêm dần thẫm, chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên những tiếng ồn ào, tiếng bước chân vội vã rầm rập náo loạn, thấp thoáng đâu đó truyền đến có tiếng “Tần Hương Liên…”.
Kim Kiền cả kinh, từ trên giường bật dậy, đẩy cửa chạy ra.
Chỉ thấy bên ngoài rất đông người tụ tập, dưới ánh đèn mờ ảo, mấy nha dịch đang khiêng một người gấp rút đưa vào Đông sương phòng gần đối diện với phòng của Kim Kiền.
Kim Kiền nghĩ bụng không ổn rồi: Đông sương phòng đó chính là địa bàn của Công Tôn tiên sinh, bình thường chỉ có những ai bị trọng thương nặng khó chữa trị mới có may mắn viếng thăm, hẳn là có người bị thương… Chỉ là, người mà mấy nha dịch đang khiêng kia, sao lại giống Tần Hương Liên vậy?!
Nghĩ đến đây, Kim Kiền lập tức phát lực dưới chân, thoắt cái cái đã vào trong Đông sương viện. Lại định thần nhìn kĩ, liền biết chuyện lớn xảy ra rồi.
Cửa Đông sương phòng mở toang, bên trong các nhân vật lớn tề tựu đầy đủ. Công Tôn tiên sinh, Bao đại nhân, Triển Chiêu cho đến Trương Long, Triệu Hổ toàn bộ đều sắp thành một hàng, Vương Triều, Mã Hán không chen vào được, đành phải đứng canh ở cửa.
Mã Hán vừa thấy Kim Kiền, vội chắp tay nói: “Kim Kiền huynh đệ”.
Kim Kiền vừa nhìn, liền thấy khuôn mặt của Mã Hán dường như dài hơn so với bình thường nửa thước, trong lòng bỗng thấy lạnh hẳn đi, hít sâu một hơi mới hỏi: “Mã đại ca, có phải là Tần Hương Liên đã trở lại?”.
Mã Hán gật đầu, còn chưa nói lời nào, Vương Triều ở bên đã lớn tiếng: “Phò mã gia thật quá đáng! Thế mà…”.
Nói được nửa câu, lại cũng dừng lại.
Kim Kiền hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi: “Tôi có thể vào xem một chút không?”.
Hai người nghe thế mới ý thức được rằng thân hình cao lớn của họ đang đứng chắn trước cửa, liền vội vàng tránh ra, để Kim Kiền lách người đi vào.
Bên ngoài ồn ào là thế nhưng trong phòng lại vô cùng yên tĩnh.
Kim Kiền đi vòng qua Trương Long, Triệu Hổ, thấy Triển Chiêu và Bao đại nhân mỗi người đứng một đầu giường, còn Công Tôn tiên sinh ngồi bên cạnh giường, đang bắt mạch cho người nằm trên đó. Người nằm trên giường sắc mặt tái xanh, đôi môi trắng bệch mang theo vết máu, hai mắt nhắm nghiền, tóc tai rối bời, y phục hỗn loạn, đó chính là Tần Hương Liên, người mới rời đi mấy giờ trước.
Kim Kiền dùng mu tay dụi dụi mắt, nhìn kĩ mấy lần, cuối cùng mới xác định mình không nhận lầm người, thầm nghĩ: Đã xảy ra chuyện gì? Tần Hương Liên đi gặp tình lang hay mới trải qua cuộc trường chinh hai vạn năm nghìn dặm thế? Xuất môn chưa quá nửa buổi tối, sao lại biến thành cái bộ dạng người không ra người, quỷ không giống quỷ này?
Lại quay đầu nhìn hai người đứng ở đầu và cuối giường. Bao đại nhân tất nhiên là không cần nói rồi, nếu không thắp đèn, e rằng cả khuôn mặt cũng chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt mà thôi, còn Triển Chiêu bên cạnh… Kim Kiền nhìn một cái, toàn thân run rẩy.
Chỉ thấy Triển Chiêu, đôi lông mày lưỡi mác nhíu chặt lại, đôi mắt thanh tú như ngưng đọng đầy phẫn nộ, trên khuôn mặt nho nhã tuấn tú ẩn hiện sát khí, tựa như dây cung căng lên chỉ chờ phát động là lao đi.
Kim Kiền lập tức thấu triệt: Trong Khai Phong phủ, đắc tội với ai cũng được, tuyệt đối không thể đắc tội với “con mèo” này. Đừng thấy con mèo này bình thường nho nhã, khiêm cung, lời nói ôn hoà hữu lễ, theo ta thấy thì mười phần hết tám, chín là thuộc loại người ngoài lạnh trong nóng, một khi nổi giận lên thì sợ rằng chính là núi lửa phun trào, bị đôi mắt của Triển Chiêu trừng lên một cái thì ba hồn bảy vía đã phiêu tán đi mất một nửa rồi!
Nghĩ đến đây, Kim Kiền vội vàng bước hai bước đến chỗ Công Tôn tiên sinh, vô cùng cẩn thận tránh phạm vi phát hoả của tầm mắt Triển Chiêu.
Bấy giờ, vừa lúc Công Tôn tiên sinh chẩn bệnh xong, thu tay lại đứng lên, hướng về Bao đại nhân nói: “Đại nhân, Tần Hương Liên hoả cấp công tâm, nhất thời khí huyết sôi trào, làm thương tổn tới tâm phế mà hôn mê, lại thêm vết thương cũ chưa lành, hiện thời e là không ổn”.
Bao đại nhân nghe vậy không khỏi nộ khí xung thiên, thấp giọng quát: “Tần Hương Liên cùng Trần Thế Mỹ đến thái ấp của Vương thừa tướng gặp mặt, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, sao lại có thể như thế này?”.
Công Tôn tiên sinh ở bên dè dặt nói: “Đại nhân, việc này sợ rằng chỉ có Tần Hương Liên và Trần Thế Mỹ mới rõ. Học trò bạo gan suy đoán, có lẽ Trần Thế Mỹ đã có những hành động rất bất thường mới có thể khiến Tần Hương Liên thành ra thế này”.
Kim Kiền bên này muốn thổ huyết: Cho tôi xin, thế này mà còn cần phải suy đoán sao? Chuyện này căn bản rất rõ ràng, rõ y như con chấy trên đầu kẻ… hói vậy!
Bao đại nhân gật gật đầu, vẻ mặt ẩn chứa bi thương: “Bản phủ vốn không nên đáp ứng để Tần Hương Liên đi”.
Công Tôn tiên sinh lắc đầu: “Đại nhân, lúc đó chính Tần Hương Liên quyết định, hà cớ gì đại nhân phải tự trách mình?”.
Lúc này Kim Kiền không có tâm trạng nghe hai người này nói qua nói lại, nàng đứng trong phòng quan sát hồi lâu, nhưng trước sau gì cũng không phát hiện ra hai người mà lúc này đáng ra phải xuất hiện, không khỏi kinh hoàng, vội hỏi: “Đại nhân, hai đứa bé con Tần Hương Liên đâu?”.
Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh nghe xong không trả lời, chỉ cụp mắt xuống.
Triển Chiêu người từ nãy đến giờ vẫn im lặng đột nhiên lại hai tay ôm kiếm, cao giọng nói: “Đại nhân, hai đứa bé nhất định đã bị bắt về phò mã phủ, thuộc hạ sẽ đi tìm!”, dứt lời Triển Chiêu định nhấc kiếm đi ra khỏi cửa, Trương Long, Triệu Hổ lập tức đi theo.
“Triển hộ vệ!”, Bao đại nhân bỗng cao giọng quát, thấy Triển Chiêu dừng bước quay đầu lại rồi, âm thanh tiếp theo chậm rãi phát ra: “Không được!”.
Triển Chiêu quay người tiến lên một bước, đôi mày lưỡi mác nhíu lại: “Đại nhân!”.
Công Tôn tiên sinh thấy vậy, vội nói: “Triển hộ vệ, phò mã phủ là nơi thế nào, sao có thể tuỳ tiện đột nhập? Huống hồ, có thật là hai đứa bé bị phò mã đưa đi không, chúng ta cũng không biết chắc. Mà cho dù hai đứa thực sự bị Trần Thế Mỹ đem đi, chúng ta không bằng không chứng, sao có thể đến cửa đòi người?”.
Công Tôn tiên sinh liên tiếp đặt ra hai câu hỏi khiến Triển Chiêu nhất thời không biết nói gì, chỉ đành cùng Trương Long, Triệu Hổ đứng sang một bên.
Kim Kiền lúc này tâm loạn như ma, ngẫm lại tình tiết các vở kịch hạng ba thời hiện đại mà mình từng xem trước đây cũng chẳng mảy may có chỗ vận dụng được, suy nghĩ cả một lúc lâu, trong đầu cũng chỉ xuất hiện một câu, bất giác buột miệng nói ra: “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”.
Lời nói tuy rất nhỏ nhưng mọi người trong phòng lại nghe thấy rất rõ ràng.
Chỉ thấy hai mắt Công Tôn tiên sinh sáng lên, sắc mặt mang theo vẻ vui mừng nói: “Kim tiểu huynh đệ thật là một lời thức tỉnh người trong mộng! Đại nhân, học trò có một kế”.
“Tiên sinh mau nói!”, Bao đại nhân vội đáp.
“Đại nhân,” Công Tôn tiên sinh chắp tay: “Nếu chúng ta không có cách nào xác định được hai đứa trẻ con Tần Hương Liên có phải do phò mã đưa đi không, chẳng bằng để Triển hộ vệ đêm khuya âm thầm đến thám thính phò mã phủ. Nắm được chứng cớ xác thực rồi, ngày mai đại nhân lại thăm viếng, truy hỏi. Nếu phò mã thừa nhận, đem trả lại hai đứa trẻ chúng ta liền bỏ qua, còn nếu như phò mã một mực phủ nhận, thì lúc này Triển hộ vệ sẽ âm thầm hành sự, đem hai đứa trẻ đến trước mặt mọi người, khiến cho phò mã không cách nào biện giải”.
“Tiên sinh, quả là diệu kế! Như thế thì bản phủ cũng có thể đòi lại chút công đạo cho Tần Hương Liên”, Bao đại nhân nghe xong, sắc mặt liền nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Sát khí trên người Triển Chiêu lập tức tản mát đi ít nhiều, Trương Long, Triệu Hổ thì âm thầm gật đầu.
Kim Kiền cũng cảm thấy vui mừng, thầm nghĩ: Công Tôn tiên sinh quả nhiên không hổ là một gia sư mẫu mực, chỉ một câu nói bâng quơ, xa tít mù tắp của mình thế mà lại có thể khiến cho Công Tôn tiên sinh nghĩ ra một kế sách hoàn hảo như thế, thực sự quá cao minh.
“Có điều…”, Công Tôn tiên sinh tựa hồ chưa vừa ý, khuôn mặt lộ vẻ khó xử: “Học trò còn lo lắng một chuyện”.
Bao đại nhân hỏi: “Tiên sinh lo lắng điều gì?”.
“Học trò lo lắng, phò mã phủ canh phòng nghiêm ngặt, lần này Triển hộ vệ đi một mình, e là…”
Trương Long, Triệu Hổ nghe thế vội bước lên trước, chắp tay cao giọng nói: “Đại nhân, thuộc hạ nguyện trợ giúp Triển đại nhân một tay!”.
Bao đại nhân nghe vậy vô cùng vui mừng, đang định đáp ứng lại bị Công Tôn tiên sinh cắt ngang.
Công Tôn tiên sinh lắc đầu nói: “Không ổn. Lần này đi, mục đích là để thăm dò tin tức, không cần động võ, chỉ cần một người khinh công trác việt cùng đi với Triển đại nhân, phối hợp hỗ trợ lẫn nhau là được. Hai người võ công tuy không tầm thường, nhưng khinh công so với Triển hộ vệ lại kém quá xa, đều không phải là người thích hợp”.
Kim Kiền nghe thế, trong lòng bỗng dấy lên một dự cảm không lành, vội lùi vào góc phòng, muốn đào thoát khỏi hiện trường.
Nhưng có vẻ như Công Tôn tiên sinh đặc biệt muốn gây trở ngại cho Kim Kiền, hai mắt sáng quắc lia tới Kim Kiền, nói: “Kim tiểu huynh đệ, ngươi thân mang tuyệt thế khinh công, không biết có bằng lòng trợ giúp Triển hộ vệ một phen không?”.
Kim Kiền nhất thời kinh hoàng thất sắc, trong một thoáng như thể bị kinh hoàng quá độ, ngay cả đầu lưỡi cũng không điều khiển được, miệng cứ ú a ú ớ cả nửa ngày trời, đảm bảo có thể phun ra toàn là tiếng Đức, đành lắc lắc đầu liên hồi như đánh trống bỏi, thầm nghĩ: Không muốn! Đương nhiên là không muốn rồi! Nơi Triểu Chiêu muốn đi chính là phủ phò mã, không phải là cái chợ, chỉ cần sơ sảy một chút thôi là có thể rơi đầu, ai ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm lại xách đầu chạy đến phủ phò mã chứ?
Mọi người đều nói Công Tôn tiên sinh tâm tư mẫn tiệp, nhưng lúc này không biết vì sao lại hiểu nhầm ý của Kim Kiền, khẽ cười nói: “Kim tiểu huynh đệ thực lo lắng sẽ ngáng chân Triển hộ vệ sao?”.
Kim Kiền vội vàng gật đầu: Không sai, không sai, tôi võ không có, khinh công cũng chẳng ăn thua gì, là bùn loãng không trát được tường, khẳng định sẽ làm vướng chân Miêu Nhi.
Lúc này Bao đại nhân cũng cười nói: “Tiểu huynh đệ tuổi còn trẻ mà suy nghĩ thật chu toàn, sau này ắt sẽ trở thành nhân vật lớn”.
Da mặt Kim Kiền co rúm lại, mồ hôi lạnh túa ra: Lão Bao ơi là lão Bao, câu này của ông một lời mà hai nghĩa, há chẳng phải nói phen này đến phủ phò mã không phải tôi thì còn là ai được nữa sao?
Hít sâu một hơi, rốt cuộc Kim Kiền cũng tìm lại được cái lưỡi của mình, vừa nghĩ muốn mở miệng cự tuyệt, lại bị hai người từ ngoài cửa bước vào cắt ngang.
“Kim Kiền huynh đệ khinh công trác tuyệt, nhất định sẽ không làm vướng bận Triển đại nhân, hai huynh đệ chúng thuộc hạ xin bảo đảm điều đó!”, Vương Triều, Mã Hán đứng ở cửa cao giọng nói.
Trong nháy mắt Kim Kiền mồm miệng ngay đơ, lưỡi cứng ngắc, hồi lâu sau cũng chưa phản ứng lại, chỉ có thể giương mắt nhìn Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, được đích thân đương kim hoàng thượng ngự phong “Ngự Miêu” – Triển Chiêu, Triển đại nhân trong tư thái oai hùng hào sảng đi đến trước mặt mình, ôm quyền cười nói: “Một khi đã như vậy, Triển mỗ mong được Kim huynh chiếu cố nhiều hơn”.
Đôi mắt sáng ngời trong như nước, đôi môi mỏng mềm mại động lòng người, cười mà tựa như gió xuân mơn man qua mặt, cười lần nữa đẹp tựa mây trời xanh thẳm…
Đợi đến khi Kim Kiền chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, gật đầu đồng ý rồi mới phát hiện, mình thế nhưng lại có thể trúng “mỹ nhân kế”…
Ôi chao, thật sự là mất mặt người tương lai mà!
***
Phò mã phủ của phò mã đương triều Trần Thế Mỹ là do đương kim thiên tử ngự ban, toạ bắc hướng nam, đất chiếm trăm khoảnh[1], phía đông tiếp đường ra vào cung, phía tây giáp nơi phố thị phồn hoa, thật đúng là một nơi phong thuỷ đắc địa. Trong đó, lầu son gác tía nhiều vô kể, tiểu viện tính sơ cũng hơn bốn mươi cái, ngự hoa viên thì bảy tám nơi. Lại nói kỹ hơn thì bên trong thái giám, nô tì, cung nữ, đầu bếp… số lượng không sao đếm xuể, càng không nói đến thủ vệ hộ viện bên trong, luân phiên gác đêm, canh phòng nghiêm ngặt, chỉ một câu mới có thể biểu đạt: Đến cả một con ruồi cũng đừng mơ bay vào được.
[1] Khoảnh: Đơn vị đo lường của Trung Quốc, 100 khoảnh = 1000 mẫu.
Kim Kiền đáp xuống nóc nhà phủ phò mã, thận trọng dùng ống tay áo lau mồ hôi trên cổ, phổi đã thiếu dưỡng khí lắm rồi mà còn phải phí sức khống chế hô hấp, lo sợ chỉ cần không cẩn thận một cái là đánh động tới đội ngũ tuần tra phía dưới. Lại liếc mắt nhìn Triển Chiêu bên cạnh, thần sắc vẫn bình thường, hô hấp sâu và ổn định, trên gương mặt đến cả nửa giọt mồ hôi cũng không có, một đôi mắt đen lấp lánh như sao trên bầu trời đêm, phát ra ánh sáng long lanh, đang chăm chú nhìn thủ vệ phía dưới.
Lúc này hai người đang ở trên cao, vừa hay thu được hết địa hình phủ phò mã vào tầm mắt. Trong phủ đình viện tầng tầng lớp lớp, phòng ốc vô số, quét mắt nhìn một cái chỉ thấy giống như mê cung. Kim Kiền vừa nhìn, nhất thời trong lòng đã muốn đánh bài chuồn, hơn nữa lúc trước vừa phi như điên xong, lúc này toàn thân đẫm mồ hôi mệt mỏi, thầm hô to xui xẻo!
Chậc chậc, mọi người đều nói Nam hiệp Triển Chiêu, võ công cái thế, khinh công vô song, đến hôm nay rốt cuộc mình cũng được mở rộng tầm mắt. Từ Khai Phong phủ đến phò mã phủ, nói xa thì không xa, nói gần cũng chẳng gần, nhưng nói thế nào cũng là lộ trình một hai cây số, thế mà Triển Chiêu lại có thể mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh dùng khinh công một lèo phi đến đây. Hiệu suất công tác được nâng lên không ít, nhưng cũng lại làm khổ lây cái người tương lai đang làm cái đuôi bám theo sau như tôi đây.
Bà nó, mình và Triển Chiêu có thù hận gì không đấy? Cho dù là thời gian gấp gáp cũng không cần phải liều mạng như vậy chứ! Triển đại nhân, ngài công lực thâm hậu, cho dù có chạy một ngày một đêm cũng chẳng phải là vấn đề to lớn gì, còn tôi đến nửa phần công lực cũng không có, một thân khinh công này là dựa vào bộ pháp vi diệu, mượn lực, dùng trợ lực, loại khinh công này chạy trốn bạt mạng thì còn được, chứ chạy kiểu đường trường thế này thực không phải thế mạnh của tôi đâu!
Kim Kiền đang hăng say oán thán trong lòng thì đột nhiên thấy trước mắt hoa cả lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng. Định thần lại nhìn thì thấy đội thủ vệ đi tuần đã rời đi, Triển Chiêu đang đưa tay ra hiệu với mình. Thấy Kim Kiền hoàn hồn, Triển Chiêu bèn điểm nhẹ mũi chân, thả người từ trên nóc nhà nhẹ nhàng đáp xuống trong sân. Kim Kiền vừa nhìn vừa kêu khổ không thôi nhưng cũng tung người xuống, không có tiếng động y như Triển Chiêu, chỉ là dáng vẻ có chút chật vật.
Nơi hai người đáp xuống đúng vào phía sau một hòn giả sơn, ánh trăng mờ mịt, bóng núi bao phủ, vừa hay là một chỗ trốn lý tưởng.
Triển Chiêu thân hình vừa mới chuyển động, định tiến về phía trước, lại bị Kim Kiền nắm lấy ống tay áo.
“Triển đại nhân”, Kim Kiền thấp giọng nói: “Ngài có sơ đồ của phò mã phủ không?”.
Triển Chiêu sửng sốt, lập tức trả lời: “Không có”.
Kim Kiền nghe vậy, nghẹn họng tức muốn chết, thầm nghĩ: Đùa à, phòng trong phò mã phủ không phải một trăm cũng tám mươi, chúng ta đến cả một tấn bản đồ hướng dẫn du lịch cũng không có, hai đứa tiểu quỷ ở đâu vốn chẳng mảy may có chút đầu mối, tìm thế quái nào được chứ?
Nghĩ đến đây, Kim Kiền vội nói: “Đã không có bản đồ, chúng ta bắt đầu tìm từ chỗ nào?”.
Triển Chiêu nghe thế, khẽ gật đầu, nói: “Kim tiểu huynh đệ không cần phải lo lắng, Triển mỗ đã có tính toán”.
Nói xong Triển Chiêu liền khom người vận khí chạy vào trong sân.
Kim Kiền thấy vậy cũng đành khom người, miễn cưỡng chạy thật nhanh, ảo não theo sau Triển Chiêu.
Trên đường đi, Kim Kiền đúng là kinh hồn táng đảm. Sáu lần đụng độ đội tuần tra, chín lần chạm trán thái giám, cung nữ, nếu không phải Triển Chiêu tai thính mắt tinh kịp thời nhắc nhở, e là Kim Kiền đã sớm đến quỷ môn quan mấy phen rồi.
Không biết qua bao lâu, cho đến khi hai người đi tới một tiểu viện hẻo lánh cây cối um tùm, Triển Chiêu mới dừng lại, trầm mặc không nói, dáng vẻ tựa như đã phát hiện ra điều gì.
Kim Kiền thấy vậy, vội bước lên trước hỏi: “Triển đại nhân có phát hiện gì sao?”.
Triển Chiêu khẽ gật đầu, thân hình lắc lắc vài cái, đi vào phía sau một bụi cây, chỉ tay về phía trước.
Kim Kiền nhìn theo ngón tay Triển Chiêu thì thấy phía sau bụi cây hiện ra một gian nhà gỗ, cỏ dại mọc thành lùm, cũ nát đến kinh người, chấn song cửa sổ thì hư hại, cửa chính thì ọp ẹp sắp long ra, nhưng kỳ lạ là trên cánh cửa mục ấy lại có một cái khoá đồng rất to, sáng loáng như mới.
Kim Kiền nghe thấy Triển Chiêu bên cạnh nói: “Viện này là nơi hẻo lánh nhất phủ phò mã, vốn là chỗ để những đồ linh tinh, nhưng không biết vì sao lại dùng một cái khoá đồng có giá trị nhưng thế để khoá, há chẳng phải là làm cho người ta thấy khó hiểu sao”.
Kim Kiền cũng nghĩ như vậy, vội theo Triển Chiêu tiến lên phía trước, bám vào chấn song cửa sổ mà nhìn vào trong.
Vừa nhìn thì hay rồi, Kim Kiền thiếu chút nữa đã hét lên thành tiếng.
Trên tấm phản trong căn nhà gỗ có hai đứa trẻ non nớt đang nằm, đó chính là hai đứa con của Tần Hương Liên: Ninh Nhi, Hinh Nhi.
Kim Kiền nhìn hai đứa nhóc áo quần nhếch nhác, tóc tai tán loạn, gương mặt mang dấu lệ, không khỏi cảm thấy chua xót, vừa định gọi thì bị Triển Chiêu bịt miệng lại.
Kim Kiền quay lại nhìn thì thấy Triển Chiêu hai mắt sẫm lại, đen đặc như màn đêm, khẽ lắc đầu nói: “Lúc này không nên bứt dây động rừng, nếu đã biết được hai đứa bé ở đâu rồi, chúng ta nên mau chóng rời khỏi đây là hơn”.
Lúc này Kim Kiền mới nhớ tới lời của Công Tôn tiên sinh, lòng thầm thở dài một tiếng.
Triển Chiêu thấy vậy liền bỏ tay xuống, ra hiệu cho Kim Kiền rồi tung người nhảy lên nóc nhà, Kim Kiền lập tức nối gót theo sát.
Trên đường đi, hai người không nói với nhau câu nào, chỉ là im lặng đồng hành, mỗi người ôm một nỗi niềm tâm sự riêng.
Điều Kim Kiền lo lắng chính là không biết liệu kế hoạch ngày mai có thành công không. Mà Triển Chiêu cũng tâm sự trùng trùng, Kim Kiền tuy không biết nhưng thấy sắc mặt Triển Chiêu trầm mặc nghiêm trang, ắt là cũng đang lo lắng chuyện ngày mai. Không khí nhất thời ngưng đọng đến bức người.
Cho đến khi hai người đến phía ngoài cửa hông của Khai Phong phủ, Triển Chiêu thi lễ với Kim Kiền: “Kim tiểu huynh đệ, đêm nay đa tạ tiểu huynh đệ trượng nghĩa tương trợ. Triển mỗ phải đến chỗ đại nhân bẩm báo, thứ cho Triển mỗ không thể phụng bồi”.
Kim Kiền vội vàng đáp lễ nói: “Triển đại nhân không cần khách khí, xin cứ tự nhiên”. Lòng thầm nghĩ: Con mèo này còn không mau chạy đi, có ngài bên cạnh, áp lực tâm lý nặng nề quá.
Triển Chiêu gật đầu, xoay người rời đi, Kim Kiền cũng cất bước hướng về Phu Tử viện, nhưng mới đi được hai bước, đột nhiên nghe thấy giọng Triển Chiêu từ sau lưng truyền đến:
“Tiểu huynh đệ, khinh công của huynh đệ là do ai truyền thụ?”
Kim Kiền bỗng bàng hoàng, cả người chớp mắt cứng đờ, thầm nghĩ không ổn rồi: Không dưng sao đột nhiên Triển Chiêu lại hỏi câu đó? Lẽ nào Triển Chiêu nhìn ra một thân khinh công của mình chính là “Tiêu dao du”, đã biết mình chính là đồ đệ của Độc Thánh, Y Tiên… Úi úi, hôm nay đã đủ xui xẻo lắm rồi đó nha, không cần dệt gấm thêm hoa nữa đâu! Nếu thân phận của mình bởi vì nguyên nhân này mà bại lộ, há chẳng phải sẽ đưa đến vô số kẻ tầm thù sao… Gượm đã, bộ pháp “Tiêu dao du” này là do nhị vị sư phụ vì mình mà hợp tác cải biên thành, là bản mới nhất, trên giang hồ vốn không có mấy người từng thấy qua, huống hồ y thuật của mình được che giấu vô cùng hoàn mỹ chẳng chút sơ hở, sao lại có khả năng bại lộ cơ chứ. Nhất định là mình cả nghĩ quá rồi, bình tĩnh lại nào, bình tĩnh lại nào!
Đôi mắt Kim Kiền đảo vài vòng, vẫn cảm thấy không trả lời thì không ổn, thế nên làm ra vẻ thoải mái nói: “Cái này… sư phụ vẫn chưa nói cho tiểu nhân, tiểu nhân cũng không biết”.
Triển Chiêu cũng không truy vấn thêm, chỉ hướng về phía thư phòng của Bao đại nhân đi tiếp.
Kim Kiền lắc lắc cổ, trong lòng thực sự không nghĩ ra lý do, đành cất bước về sương phòng.
Về tới sương phòng, Kim Kiền lăn qua lăn lại, tuy cả người mệt mỏi, cũng đã dùng đủ mọi cách nhưng vẫn chẳng thể nào chợp mắt được, trong lòng cứ cảm thấy chuyện đêm nay ẩn chứa điều quái dị.
Mà nghĩ tới Khai Phong phủ, ai ai cũng tận trung với cương vị công tác của mình, sao lại để một kẻ chẳng biết ở đâu chui ra như mình nhúng tay vào công việc trong phủ nhỉ?
Cả Triển Chiêu nữa, lấy thân thủ của Tiểu Miêu, một mình đến thăm dò phủ phò mã là quá đủ rồi, tội gì phải đeo thêm một cái của nợ như mình theo cho nặng chứ?
Còn có câu cuối cùng Triển Chiêu hỏi đêm nay… Đường đường một Nam hiệp, từ lúc nào lại biến thành kẻ tò mò chuyện riêng tư của người khác thế?
Kim Kiền càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, càng nghĩ càng cảm thấy trong đầu tựa như có hàng trăm con nhặng, kêu vo ve ầm ĩ nhức óc. Cả người vì thế mà không thoải mái, tâm phiền ý loạn, không kìm được trở mình ngồi dậy bước xuống giường, định uống ngụm nước cho tỉnh táo.
Nhưng vừa mới nhấc người dậy được một nửa liền giật mình cảm thấy có một vật kề ngang trên cổ, hàn quang toé ra bốn phía, sát khí bức người, đó chính là một thanh trường kiếm u tối lạnh lẽo.
Kim Kiền kinh hãi trong lòng, nhất thời tay chân lạnh ngắt, ánh mắt thẳng tắp thuận theo thanh trường kiếm từ từ nhìn lên trên. Chỉ thấy người cầm kiếm, đôi mày lưỡi mác nhíu chặt, cặp mắt sáng như sao ẩn chứa băng lạnh, khiến người ta sợ hãi đến khó thở.
Kim Kiền cảm thấy toàn bộ lục phủ nghĩ tạng trong nháy mắt đều bãi công hết, máu huyết toàn thân như đông cứng lại, môi run run mấp máy hồi lâu mới miễn cưỡng thốt ra được vài từ: “Triển… Triển Triển Triển đại nhân…”
Không sai, người đang cầm kiếm kề vào yết hầu Kim Kiền lúc này lại chính là Nam hiệp Triển Chiêu!
Đêm kinh hoàng bái phỏng phò mã phủ
Một phong thư của Vương thừa tướng, một chiếc kiệu, đã dễ dàng đem mẹ con Tần Hương Liên dưới sự bảo vệ chu toàn rời khỏi Khai Phong phủ. Đến lúc đi, Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh đối với Tần Hương Liên luôn luôn muốn nói nhưng lại thôi, Triển Chiêu cũng chỉ nói một tiếng, “Tần đại tẩu…” liền không thể nói tiếp.
Kim Kiền biết mấy người họ chính là băn khoăn về địa vị và thân phận của phò mã phủ cùng Vương thừa tướng, lại vì bản thân đang mang chức quan trên người, không tiện nhiều lời. Kim Kiền vốn định thay mặt nói vài câu, nhưng nhìn thấy hai mắt Tần Hương Liên hàm chứa nét vui mừng, hai má hồng nhuận, còn hai đứa bé vừa nghe thấy đi gặp phụ thân thì vẻ mặt vô cùng vui sướng, lời nói đã đến miệng mà chẳng có cách nào thốt ra, đành phải nuốt trở lại.
Đợi đến khi mẹ con Tần Hương Liên lên kiệu đi xa, chúng nha dịch Khai Phong phủ, người nào người nấy mang đầy tâm sự trở về phòng.
Về đến sương phòng, Kim Kiền đứng ngồi không yên, đi đi lại lại mấy vòng, chỉ cảm thấy nóng ruột, cứ như có một khối đá đè nặng trong lòng vô cùng khó chịu, còn đầu óc lúc này lại chẳng có kế sách nào, đành nằm lên giường hít thở thật sâu, niệm đại bi chú. Không biết đã qua bao lâu, Kim Kiền chỉ biết sắc đêm dần thẫm, chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên những tiếng ồn ào, tiếng bước chân vội vã rầm rập náo loạn, thấp thoáng đâu đó truyền đến có tiếng “Tần Hương Liên…”.
Kim Kiền cả kinh, từ trên giường bật dậy, đẩy cửa chạy ra.
Chỉ thấy bên ngoài rất đông người tụ tập, dưới ánh đèn mờ ảo, mấy nha dịch đang khiêng một người gấp rút đưa vào Đông sương phòng gần đối diện với phòng của Kim Kiền.
Kim Kiền nghĩ bụng không ổn rồi: Đông sương phòng đó chính là địa bàn của Công Tôn tiên sinh, bình thường chỉ có những ai bị trọng thương nặng khó chữa trị mới có may mắn viếng thăm, hẳn là có người bị thương… Chỉ là, người mà mấy nha dịch đang khiêng kia, sao lại giống Tần Hương Liên vậy?!
Nghĩ đến đây, Kim Kiền lập tức phát lực dưới chân, thoắt cái cái đã vào trong Đông sương viện. Lại định thần nhìn kĩ, liền biết chuyện lớn xảy ra rồi.
Cửa Đông sương phòng mở toang, bên trong các nhân vật lớn tề tựu đầy đủ. Công Tôn tiên sinh, Bao đại nhân, Triển Chiêu cho đến Trương Long, Triệu Hổ toàn bộ đều sắp thành một hàng, Vương Triều, Mã Hán không chen vào được, đành phải đứng canh ở cửa.
Mã Hán vừa thấy Kim Kiền, vội chắp tay nói: “Kim Kiền huynh đệ”.
Kim Kiền vừa nhìn, liền thấy khuôn mặt của Mã Hán dường như dài hơn so với bình thường nửa thước, trong lòng bỗng thấy lạnh hẳn đi, hít sâu một hơi mới hỏi: “Mã đại ca, có phải là Tần Hương Liên đã trở lại?”.
Mã Hán gật đầu, còn chưa nói lời nào, Vương Triều ở bên đã lớn tiếng: “Phò mã gia thật quá đáng! Thế mà…”.
Nói được nửa câu, lại cũng dừng lại.
Kim Kiền hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi: “Tôi có thể vào xem một chút không?”.
Hai người nghe thế mới ý thức được rằng thân hình cao lớn của họ đang đứng chắn trước cửa, liền vội vàng tránh ra, để Kim Kiền lách người đi vào.
Bên ngoài ồn ào là thế nhưng trong phòng lại vô cùng yên tĩnh.
Kim Kiền đi vòng qua Trương Long, Triệu Hổ, thấy Triển Chiêu và Bao đại nhân mỗi người đứng một đầu giường, còn Công Tôn tiên sinh ngồi bên cạnh giường, đang bắt mạch cho người nằm trên đó. Người nằm trên giường sắc mặt tái xanh, đôi môi trắng bệch mang theo vết máu, hai mắt nhắm nghiền, tóc tai rối bời, y phục hỗn loạn, đó chính là Tần Hương Liên, người mới rời đi mấy giờ trước.
Kim Kiền dùng mu tay dụi dụi mắt, nhìn kĩ mấy lần, cuối cùng mới xác định mình không nhận lầm người, thầm nghĩ: Đã xảy ra chuyện gì? Tần Hương Liên đi gặp tình lang hay mới trải qua cuộc trường chinh hai vạn năm nghìn dặm thế? Xuất môn chưa quá nửa buổi tối, sao lại biến thành cái bộ dạng người không ra người, quỷ không giống quỷ này?
Lại quay đầu nhìn hai người đứng ở đầu và cuối giường. Bao đại nhân tất nhiên là không cần nói rồi, nếu không thắp đèn, e rằng cả khuôn mặt cũng chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt mà thôi, còn Triển Chiêu bên cạnh… Kim Kiền nhìn một cái, toàn thân run rẩy.
Chỉ thấy Triển Chiêu, đôi lông mày lưỡi mác nhíu chặt lại, đôi mắt thanh tú như ngưng đọng đầy phẫn nộ, trên khuôn mặt nho nhã tuấn tú ẩn hiện sát khí, tựa như dây cung căng lên chỉ chờ phát động là lao đi.
Kim Kiền lập tức thấu triệt: Trong Khai Phong phủ, đắc tội với ai cũng được, tuyệt đối không thể đắc tội với “con mèo” này. Đừng thấy con mèo này bình thường nho nhã, khiêm cung, lời nói ôn hoà hữu lễ, theo ta thấy thì mười phần hết tám, chín là thuộc loại người ngoài lạnh trong nóng, một khi nổi giận lên thì sợ rằng chính là núi lửa phun trào, bị đôi mắt của Triển Chiêu trừng lên một cái thì ba hồn bảy vía đã phiêu tán đi mất một nửa rồi!
Nghĩ đến đây, Kim Kiền vội vàng bước hai bước đến chỗ Công Tôn tiên sinh, vô cùng cẩn thận tránh phạm vi phát hoả của tầm mắt Triển Chiêu.
Bấy giờ, vừa lúc Công Tôn tiên sinh chẩn bệnh xong, thu tay lại đứng lên, hướng về Bao đại nhân nói: “Đại nhân, Tần Hương Liên hoả cấp công tâm, nhất thời khí huyết sôi trào, làm thương tổn tới tâm phế mà hôn mê, lại thêm vết thương cũ chưa lành, hiện thời e là không ổn”.
Bao đại nhân nghe vậy không khỏi nộ khí xung thiên, thấp giọng quát: “Tần Hương Liên cùng Trần Thế Mỹ đến thái ấp của Vương thừa tướng gặp mặt, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, sao lại có thể như thế này?”.
Công Tôn tiên sinh ở bên dè dặt nói: “Đại nhân, việc này sợ rằng chỉ có Tần Hương Liên và Trần Thế Mỹ mới rõ. Học trò bạo gan suy đoán, có lẽ Trần Thế Mỹ đã có những hành động rất bất thường mới có thể khiến Tần Hương Liên thành ra thế này”.
Kim Kiền bên này muốn thổ huyết: Cho tôi xin, thế này mà còn cần phải suy đoán sao? Chuyện này căn bản rất rõ ràng, rõ y như con chấy trên đầu kẻ… hói vậy!
Bao đại nhân gật gật đầu, vẻ mặt ẩn chứa bi thương: “Bản phủ vốn không nên đáp ứng để Tần Hương Liên đi”.
Công Tôn tiên sinh lắc đầu: “Đại nhân, lúc đó chính Tần Hương Liên quyết định, hà cớ gì đại nhân phải tự trách mình?”.
Lúc này Kim Kiền không có tâm trạng nghe hai người này nói qua nói lại, nàng đứng trong phòng quan sát hồi lâu, nhưng trước sau gì cũng không phát hiện ra hai người mà lúc này đáng ra phải xuất hiện, không khỏi kinh hoàng, vội hỏi: “Đại nhân, hai đứa bé con Tần Hương Liên đâu?”.
Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh nghe xong không trả lời, chỉ cụp mắt xuống.
Triển Chiêu người từ nãy đến giờ vẫn im lặng đột nhiên lại hai tay ôm kiếm, cao giọng nói: “Đại nhân, hai đứa bé nhất định đã bị bắt về phò mã phủ, thuộc hạ sẽ đi tìm!”, dứt lời Triển Chiêu định nhấc kiếm đi ra khỏi cửa, Trương Long, Triệu Hổ lập tức đi theo.
“Triển hộ vệ!”, Bao đại nhân bỗng cao giọng quát, thấy Triển Chiêu dừng bước quay đầu lại rồi, âm thanh tiếp theo chậm rãi phát ra: “Không được!”.
Triển Chiêu quay người tiến lên một bước, đôi mày lưỡi mác nhíu lại: “Đại nhân!”.
Công Tôn tiên sinh thấy vậy, vội nói: “Triển hộ vệ, phò mã phủ là nơi thế nào, sao có thể tuỳ tiện đột nhập? Huống hồ, có thật là hai đứa bé bị phò mã đưa đi không, chúng ta cũng không biết chắc. Mà cho dù hai đứa thực sự bị Trần Thế Mỹ đem đi, chúng ta không bằng không chứng, sao có thể đến cửa đòi người?”.
Công Tôn tiên sinh liên tiếp đặt ra hai câu hỏi khiến Triển Chiêu nhất thời không biết nói gì, chỉ đành cùng Trương Long, Triệu Hổ đứng sang một bên.
Kim Kiền lúc này tâm loạn như ma, ngẫm lại tình tiết các vở kịch hạng ba thời hiện đại mà mình từng xem trước đây cũng chẳng mảy may có chỗ vận dụng được, suy nghĩ cả một lúc lâu, trong đầu cũng chỉ xuất hiện một câu, bất giác buột miệng nói ra: “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”.
Lời nói tuy rất nhỏ nhưng mọi người trong phòng lại nghe thấy rất rõ ràng.
Chỉ thấy hai mắt Công Tôn tiên sinh sáng lên, sắc mặt mang theo vẻ vui mừng nói: “Kim tiểu huynh đệ thật là một lời thức tỉnh người trong mộng! Đại nhân, học trò có một kế”.
“Tiên sinh mau nói!”, Bao đại nhân vội đáp.
“Đại nhân,” Công Tôn tiên sinh chắp tay: “Nếu chúng ta không có cách nào xác định được hai đứa trẻ con Tần Hương Liên có phải do phò mã đưa đi không, chẳng bằng để Triển hộ vệ đêm khuya âm thầm đến thám thính phò mã phủ. Nắm được chứng cớ xác thực rồi, ngày mai đại nhân lại thăm viếng, truy hỏi. Nếu phò mã thừa nhận, đem trả lại hai đứa trẻ chúng ta liền bỏ qua, còn nếu như phò mã một mực phủ nhận, thì lúc này Triển hộ vệ sẽ âm thầm hành sự, đem hai đứa trẻ đến trước mặt mọi người, khiến cho phò mã không cách nào biện giải”.
“Tiên sinh, quả là diệu kế! Như thế thì bản phủ cũng có thể đòi lại chút công đạo cho Tần Hương Liên”, Bao đại nhân nghe xong, sắc mặt liền nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Sát khí trên người Triển Chiêu lập tức tản mát đi ít nhiều, Trương Long, Triệu Hổ thì âm thầm gật đầu.
Kim Kiền cũng cảm thấy vui mừng, thầm nghĩ: Công Tôn tiên sinh quả nhiên không hổ là một gia sư mẫu mực, chỉ một câu nói bâng quơ, xa tít mù tắp của mình thế mà lại có thể khiến cho Công Tôn tiên sinh nghĩ ra một kế sách hoàn hảo như thế, thực sự quá cao minh.
“Có điều…”, Công Tôn tiên sinh tựa hồ chưa vừa ý, khuôn mặt lộ vẻ khó xử: “Học trò còn lo lắng một chuyện”.
Bao đại nhân hỏi: “Tiên sinh lo lắng điều gì?”.
“Học trò lo lắng, phò mã phủ canh phòng nghiêm ngặt, lần này Triển hộ vệ đi một mình, e là…”
Trương Long, Triệu Hổ nghe thế vội bước lên trước, chắp tay cao giọng nói: “Đại nhân, thuộc hạ nguyện trợ giúp Triển đại nhân một tay!”.
Bao đại nhân nghe vậy vô cùng vui mừng, đang định đáp ứng lại bị Công Tôn tiên sinh cắt ngang.
Công Tôn tiên sinh lắc đầu nói: “Không ổn. Lần này đi, mục đích là để thăm dò tin tức, không cần động võ, chỉ cần một người khinh công trác việt cùng đi với Triển đại nhân, phối hợp hỗ trợ lẫn nhau là được. Hai người võ công tuy không tầm thường, nhưng khinh công so với Triển hộ vệ lại kém quá xa, đều không phải là người thích hợp”.
Kim Kiền nghe thế, trong lòng bỗng dấy lên một dự cảm không lành, vội lùi vào góc phòng, muốn đào thoát khỏi hiện trường.
Nhưng có vẻ như Công Tôn tiên sinh đặc biệt muốn gây trở ngại cho Kim Kiền, hai mắt sáng quắc lia tới Kim Kiền, nói: “Kim tiểu huynh đệ, ngươi thân mang tuyệt thế khinh công, không biết có bằng lòng trợ giúp Triển hộ vệ một phen không?”.
Kim Kiền nhất thời kinh hoàng thất sắc, trong một thoáng như thể bị kinh hoàng quá độ, ngay cả đầu lưỡi cũng không điều khiển được, miệng cứ ú a ú ớ cả nửa ngày trời, đảm bảo có thể phun ra toàn là tiếng Đức, đành lắc lắc đầu liên hồi như đánh trống bỏi, thầm nghĩ: Không muốn! Đương nhiên là không muốn rồi! Nơi Triểu Chiêu muốn đi chính là phủ phò mã, không phải là cái chợ, chỉ cần sơ sảy một chút thôi là có thể rơi đầu, ai ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm lại xách đầu chạy đến phủ phò mã chứ?
Mọi người đều nói Công Tôn tiên sinh tâm tư mẫn tiệp, nhưng lúc này không biết vì sao lại hiểu nhầm ý của Kim Kiền, khẽ cười nói: “Kim tiểu huynh đệ thực lo lắng sẽ ngáng chân Triển hộ vệ sao?”.
Kim Kiền vội vàng gật đầu: Không sai, không sai, tôi võ không có, khinh công cũng chẳng ăn thua gì, là bùn loãng không trát được tường, khẳng định sẽ làm vướng chân Miêu Nhi.
Lúc này Bao đại nhân cũng cười nói: “Tiểu huynh đệ tuổi còn trẻ mà suy nghĩ thật chu toàn, sau này ắt sẽ trở thành nhân vật lớn”.
Da mặt Kim Kiền co rúm lại, mồ hôi lạnh túa ra: Lão Bao ơi là lão Bao, câu này của ông một lời mà hai nghĩa, há chẳng phải nói phen này đến phủ phò mã không phải tôi thì còn là ai được nữa sao?
Hít sâu một hơi, rốt cuộc Kim Kiền cũng tìm lại được cái lưỡi của mình, vừa nghĩ muốn mở miệng cự tuyệt, lại bị hai người từ ngoài cửa bước vào cắt ngang.
“Kim Kiền huynh đệ khinh công trác tuyệt, nhất định sẽ không làm vướng bận Triển đại nhân, hai huynh đệ chúng thuộc hạ xin bảo đảm điều đó!”, Vương Triều, Mã Hán đứng ở cửa cao giọng nói.
Trong nháy mắt Kim Kiền mồm miệng ngay đơ, lưỡi cứng ngắc, hồi lâu sau cũng chưa phản ứng lại, chỉ có thể giương mắt nhìn Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, được đích thân đương kim hoàng thượng ngự phong “Ngự Miêu” – Triển Chiêu, Triển đại nhân trong tư thái oai hùng hào sảng đi đến trước mặt mình, ôm quyền cười nói: “Một khi đã như vậy, Triển mỗ mong được Kim huynh chiếu cố nhiều hơn”.
Đôi mắt sáng ngời trong như nước, đôi môi mỏng mềm mại động lòng người, cười mà tựa như gió xuân mơn man qua mặt, cười lần nữa đẹp tựa mây trời xanh thẳm…
Đợi đến khi Kim Kiền chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, gật đầu đồng ý rồi mới phát hiện, mình thế nhưng lại có thể trúng “mỹ nhân kế”…
Ôi chao, thật sự là mất mặt người tương lai mà!
***
Phò mã phủ của phò mã đương triều Trần Thế Mỹ là do đương kim thiên tử ngự ban, toạ bắc hướng nam, đất chiếm trăm khoảnh[1], phía đông tiếp đường ra vào cung, phía tây giáp nơi phố thị phồn hoa, thật đúng là một nơi phong thuỷ đắc địa. Trong đó, lầu son gác tía nhiều vô kể, tiểu viện tính sơ cũng hơn bốn mươi cái, ngự hoa viên thì bảy tám nơi. Lại nói kỹ hơn thì bên trong thái giám, nô tì, cung nữ, đầu bếp… số lượng không sao đếm xuể, càng không nói đến thủ vệ hộ viện bên trong, luân phiên gác đêm, canh phòng nghiêm ngặt, chỉ một câu mới có thể biểu đạt: Đến cả một con ruồi cũng đừng mơ bay vào được.
[1] Khoảnh: Đơn vị đo lường của Trung Quốc, 100 khoảnh = 1000 mẫu.
Kim Kiền đáp xuống nóc nhà phủ phò mã, thận trọng dùng ống tay áo lau mồ hôi trên cổ, phổi đã thiếu dưỡng khí lắm rồi mà còn phải phí sức khống chế hô hấp, lo sợ chỉ cần không cẩn thận một cái là đánh động tới đội ngũ tuần tra phía dưới. Lại liếc mắt nhìn Triển Chiêu bên cạnh, thần sắc vẫn bình thường, hô hấp sâu và ổn định, trên gương mặt đến cả nửa giọt mồ hôi cũng không có, một đôi mắt đen lấp lánh như sao trên bầu trời đêm, phát ra ánh sáng long lanh, đang chăm chú nhìn thủ vệ phía dưới.
Lúc này hai người đang ở trên cao, vừa hay thu được hết địa hình phủ phò mã vào tầm mắt. Trong phủ đình viện tầng tầng lớp lớp, phòng ốc vô số, quét mắt nhìn một cái chỉ thấy giống như mê cung. Kim Kiền vừa nhìn, nhất thời trong lòng đã muốn đánh bài chuồn, hơn nữa lúc trước vừa phi như điên xong, lúc này toàn thân đẫm mồ hôi mệt mỏi, thầm hô to xui xẻo!
Chậc chậc, mọi người đều nói Nam hiệp Triển Chiêu, võ công cái thế, khinh công vô song, đến hôm nay rốt cuộc mình cũng được mở rộng tầm mắt. Từ Khai Phong phủ đến phò mã phủ, nói xa thì không xa, nói gần cũng chẳng gần, nhưng nói thế nào cũng là lộ trình một hai cây số, thế mà Triển Chiêu lại có thể mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh dùng khinh công một lèo phi đến đây. Hiệu suất công tác được nâng lên không ít, nhưng cũng lại làm khổ lây cái người tương lai đang làm cái đuôi bám theo sau như tôi đây.
Bà nó, mình và Triển Chiêu có thù hận gì không đấy? Cho dù là thời gian gấp gáp cũng không cần phải liều mạng như vậy chứ! Triển đại nhân, ngài công lực thâm hậu, cho dù có chạy một ngày một đêm cũng chẳng phải là vấn đề to lớn gì, còn tôi đến nửa phần công lực cũng không có, một thân khinh công này là dựa vào bộ pháp vi diệu, mượn lực, dùng trợ lực, loại khinh công này chạy trốn bạt mạng thì còn được, chứ chạy kiểu đường trường thế này thực không phải thế mạnh của tôi đâu!
Kim Kiền đang hăng say oán thán trong lòng thì đột nhiên thấy trước mắt hoa cả lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng. Định thần lại nhìn thì thấy đội thủ vệ đi tuần đã rời đi, Triển Chiêu đang đưa tay ra hiệu với mình. Thấy Kim Kiền hoàn hồn, Triển Chiêu bèn điểm nhẹ mũi chân, thả người từ trên nóc nhà nhẹ nhàng đáp xuống trong sân. Kim Kiền vừa nhìn vừa kêu khổ không thôi nhưng cũng tung người xuống, không có tiếng động y như Triển Chiêu, chỉ là dáng vẻ có chút chật vật.
Nơi hai người đáp xuống đúng vào phía sau một hòn giả sơn, ánh trăng mờ mịt, bóng núi bao phủ, vừa hay là một chỗ trốn lý tưởng.
Triển Chiêu thân hình vừa mới chuyển động, định tiến về phía trước, lại bị Kim Kiền nắm lấy ống tay áo.
“Triển đại nhân”, Kim Kiền thấp giọng nói: “Ngài có sơ đồ của phò mã phủ không?”.
Triển Chiêu sửng sốt, lập tức trả lời: “Không có”.
Kim Kiền nghe vậy, nghẹn họng tức muốn chết, thầm nghĩ: Đùa à, phòng trong phò mã phủ không phải một trăm cũng tám mươi, chúng ta đến cả một tấn bản đồ hướng dẫn du lịch cũng không có, hai đứa tiểu quỷ ở đâu vốn chẳng mảy may có chút đầu mối, tìm thế quái nào được chứ?
Nghĩ đến đây, Kim Kiền vội nói: “Đã không có bản đồ, chúng ta bắt đầu tìm từ chỗ nào?”.
Triển Chiêu nghe thế, khẽ gật đầu, nói: “Kim tiểu huynh đệ không cần phải lo lắng, Triển mỗ đã có tính toán”.
Nói xong Triển Chiêu liền khom người vận khí chạy vào trong sân.
Kim Kiền thấy vậy cũng đành khom người, miễn cưỡng chạy thật nhanh, ảo não theo sau Triển Chiêu.
Trên đường đi, Kim Kiền đúng là kinh hồn táng đảm. Sáu lần đụng độ đội tuần tra, chín lần chạm trán thái giám, cung nữ, nếu không phải Triển Chiêu tai thính mắt tinh kịp thời nhắc nhở, e là Kim Kiền đã sớm đến quỷ môn quan mấy phen rồi.
Không biết qua bao lâu, cho đến khi hai người đi tới một tiểu viện hẻo lánh cây cối um tùm, Triển Chiêu mới dừng lại, trầm mặc không nói, dáng vẻ tựa như đã phát hiện ra điều gì.
Kim Kiền thấy vậy, vội bước lên trước hỏi: “Triển đại nhân có phát hiện gì sao?”.
Triển Chiêu khẽ gật đầu, thân hình lắc lắc vài cái, đi vào phía sau một bụi cây, chỉ tay về phía trước.
Kim Kiền nhìn theo ngón tay Triển Chiêu thì thấy phía sau bụi cây hiện ra một gian nhà gỗ, cỏ dại mọc thành lùm, cũ nát đến kinh người, chấn song cửa sổ thì hư hại, cửa chính thì ọp ẹp sắp long ra, nhưng kỳ lạ là trên cánh cửa mục ấy lại có một cái khoá đồng rất to, sáng loáng như mới.
Kim Kiền nghe thấy Triển Chiêu bên cạnh nói: “Viện này là nơi hẻo lánh nhất phủ phò mã, vốn là chỗ để những đồ linh tinh, nhưng không biết vì sao lại dùng một cái khoá đồng có giá trị nhưng thế để khoá, há chẳng phải là làm cho người ta thấy khó hiểu sao”.
Kim Kiền cũng nghĩ như vậy, vội theo Triển Chiêu tiến lên phía trước, bám vào chấn song cửa sổ mà nhìn vào trong.
Vừa nhìn thì hay rồi, Kim Kiền thiếu chút nữa đã hét lên thành tiếng.
Trên tấm phản trong căn nhà gỗ có hai đứa trẻ non nớt đang nằm, đó chính là hai đứa con của Tần Hương Liên: Ninh Nhi, Hinh Nhi.
Kim Kiền nhìn hai đứa nhóc áo quần nhếch nhác, tóc tai tán loạn, gương mặt mang dấu lệ, không khỏi cảm thấy chua xót, vừa định gọi thì bị Triển Chiêu bịt miệng lại.
Kim Kiền quay lại nhìn thì thấy Triển Chiêu hai mắt sẫm lại, đen đặc như màn đêm, khẽ lắc đầu nói: “Lúc này không nên bứt dây động rừng, nếu đã biết được hai đứa bé ở đâu rồi, chúng ta nên mau chóng rời khỏi đây là hơn”.
Lúc này Kim Kiền mới nhớ tới lời của Công Tôn tiên sinh, lòng thầm thở dài một tiếng.
Triển Chiêu thấy vậy liền bỏ tay xuống, ra hiệu cho Kim Kiền rồi tung người nhảy lên nóc nhà, Kim Kiền lập tức nối gót theo sát.
Trên đường đi, hai người không nói với nhau câu nào, chỉ là im lặng đồng hành, mỗi người ôm một nỗi niềm tâm sự riêng.
Điều Kim Kiền lo lắng chính là không biết liệu kế hoạch ngày mai có thành công không. Mà Triển Chiêu cũng tâm sự trùng trùng, Kim Kiền tuy không biết nhưng thấy sắc mặt Triển Chiêu trầm mặc nghiêm trang, ắt là cũng đang lo lắng chuyện ngày mai. Không khí nhất thời ngưng đọng đến bức người.
Cho đến khi hai người đến phía ngoài cửa hông của Khai Phong phủ, Triển Chiêu thi lễ với Kim Kiền: “Kim tiểu huynh đệ, đêm nay đa tạ tiểu huynh đệ trượng nghĩa tương trợ. Triển mỗ phải đến chỗ đại nhân bẩm báo, thứ cho Triển mỗ không thể phụng bồi”.
Kim Kiền vội vàng đáp lễ nói: “Triển đại nhân không cần khách khí, xin cứ tự nhiên”. Lòng thầm nghĩ: Con mèo này còn không mau chạy đi, có ngài bên cạnh, áp lực tâm lý nặng nề quá.
Triển Chiêu gật đầu, xoay người rời đi, Kim Kiền cũng cất bước hướng về Phu Tử viện, nhưng mới đi được hai bước, đột nhiên nghe thấy giọng Triển Chiêu từ sau lưng truyền đến:
“Tiểu huynh đệ, khinh công của huynh đệ là do ai truyền thụ?”
Kim Kiền bỗng bàng hoàng, cả người chớp mắt cứng đờ, thầm nghĩ không ổn rồi: Không dưng sao đột nhiên Triển Chiêu lại hỏi câu đó? Lẽ nào Triển Chiêu nhìn ra một thân khinh công của mình chính là “Tiêu dao du”, đã biết mình chính là đồ đệ của Độc Thánh, Y Tiên… Úi úi, hôm nay đã đủ xui xẻo lắm rồi đó nha, không cần dệt gấm thêm hoa nữa đâu! Nếu thân phận của mình bởi vì nguyên nhân này mà bại lộ, há chẳng phải sẽ đưa đến vô số kẻ tầm thù sao… Gượm đã, bộ pháp “Tiêu dao du” này là do nhị vị sư phụ vì mình mà hợp tác cải biên thành, là bản mới nhất, trên giang hồ vốn không có mấy người từng thấy qua, huống hồ y thuật của mình được che giấu vô cùng hoàn mỹ chẳng chút sơ hở, sao lại có khả năng bại lộ cơ chứ. Nhất định là mình cả nghĩ quá rồi, bình tĩnh lại nào, bình tĩnh lại nào!
Đôi mắt Kim Kiền đảo vài vòng, vẫn cảm thấy không trả lời thì không ổn, thế nên làm ra vẻ thoải mái nói: “Cái này… sư phụ vẫn chưa nói cho tiểu nhân, tiểu nhân cũng không biết”.
Triển Chiêu cũng không truy vấn thêm, chỉ hướng về phía thư phòng của Bao đại nhân đi tiếp.
Kim Kiền lắc lắc cổ, trong lòng thực sự không nghĩ ra lý do, đành cất bước về sương phòng.
Về tới sương phòng, Kim Kiền lăn qua lăn lại, tuy cả người mệt mỏi, cũng đã dùng đủ mọi cách nhưng vẫn chẳng thể nào chợp mắt được, trong lòng cứ cảm thấy chuyện đêm nay ẩn chứa điều quái dị.
Mà nghĩ tới Khai Phong phủ, ai ai cũng tận trung với cương vị công tác của mình, sao lại để một kẻ chẳng biết ở đâu chui ra như mình nhúng tay vào công việc trong phủ nhỉ?
Cả Triển Chiêu nữa, lấy thân thủ của Tiểu Miêu, một mình đến thăm dò phủ phò mã là quá đủ rồi, tội gì phải đeo thêm một cái của nợ như mình theo cho nặng chứ?
Còn có câu cuối cùng Triển Chiêu hỏi đêm nay… Đường đường một Nam hiệp, từ lúc nào lại biến thành kẻ tò mò chuyện riêng tư của người khác thế?
Kim Kiền càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, càng nghĩ càng cảm thấy trong đầu tựa như có hàng trăm con nhặng, kêu vo ve ầm ĩ nhức óc. Cả người vì thế mà không thoải mái, tâm phiền ý loạn, không kìm được trở mình ngồi dậy bước xuống giường, định uống ngụm nước cho tỉnh táo.
Nhưng vừa mới nhấc người dậy được một nửa liền giật mình cảm thấy có một vật kề ngang trên cổ, hàn quang toé ra bốn phía, sát khí bức người, đó chính là một thanh trường kiếm u tối lạnh lẽo.
Kim Kiền kinh hãi trong lòng, nhất thời tay chân lạnh ngắt, ánh mắt thẳng tắp thuận theo thanh trường kiếm từ từ nhìn lên trên. Chỉ thấy người cầm kiếm, đôi mày lưỡi mác nhíu chặt, cặp mắt sáng như sao ẩn chứa băng lạnh, khiến người ta sợ hãi đến khó thở.
Kim Kiền cảm thấy toàn bộ lục phủ nghĩ tạng trong nháy mắt đều bãi công hết, máu huyết toàn thân như đông cứng lại, môi run run mấp máy hồi lâu mới miễn cưỡng thốt ra được vài từ: “Triển… Triển Triển Triển đại nhân…”
Không sai, người đang cầm kiếm kề vào yết hầu Kim Kiền lúc này lại chính là Nam hiệp Triển Chiêu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook