Gặp Tôn Ca Duệ là khi tôi vừa tròn mười chín, cả tâm hồn vô cùng trong trắng và thuần khiết, không có bất cứ dấu vết nào của nước mắt và tổn thương ăn mòn.

Tôi và Lan San kéo va li đứng giữa cổng trường quan sát dòng người xung quanh, không biết làm thế nào.

Tân sinh viên và phụ huynh khắp nơi trong trường đông như mắc cửi, dòng người bốn phía chen chúc nhau càng khiến không gian thêm chật chội.

Tôi vốn tưởng có thể dựa vào cô bạn Lan San vô cùng khéo miệng của mình để tìm được chỗ tiếp đón tân sinh viên, nào ngờ mới ngoảnh lại nhận được một gương mặt còn hốt hoảng hơn cả mình.
Cô nàng lay mạnh cánh tay tôi, phải làm sao giờ, Cẩm Niên, bọn mình sẽ chết nóng ở chỗ này mất.
Đúng như nó nói, trong không khí tràn ngập hơi người cực nóng, dường như đến hô hấp cũng trở thành một loại cực hình.
Tôi tiện tay kéo cô bạn sang hỏi người mặc áo trắng gần đó, xin lỗi cho hỏi chỗ làm thủ tục nhập học cho tân sinh viên ở chỗ nào vậy ạ?
Bóng người màu trắng quay người lại nhìn hai đứa chúng tôi đang đầm đìa mồ hôi rồi mỉm cười, tôi và Lan San không hẹn mà cùng cảm thán: A!
Đúng là cô gái xinh đẹp khiến người ta phải ngước nhìn, trong sự hối hả và nhộn nhịp với dòng người, chỉ có duy chị ấy cả người thoáng mát, xinh đẹp thoải mái, tựa như thiên thần hạ trần xuống Trái Đất.

Đến tôi là con gái còn không cầm nổi lòng nữa là.


Có thể dùng từ nào để miêu tả vẻ đẹp của chị ấy đây? Tôi chăm chú nghĩ hồi lâu, nhưng chỉ nghĩ được ra bốn chữ.
Quà tặng trời ban.

Chỉ cần bốn chữ này, không cần từ nào khác.
Mái tóc dài đen nhánh, gương mặt trắng ngần, tuy không trang điểm nhưng cũng đủ để hạ gục một đống người béo gầy xung quanh.

Chị ấy nắm tay tôi, giọng nói vui tươi thân thiết, để chị dẫn hai đứa đi.
Trên đường chị ấy hỏi thăm tên hai đứa chúng tôi, tôi chân thành trả lời.

Tô Cẩm Niên, Ninh Lan San.
Chị ấy khen, tên hay quá.

Chị tên là Cố Lương Tịch.

Lan San khen, tên chị cũng rất hay.


Chị ấy chán nản lắc đầu, cái tên này quá bạc bẽo, e là vô phúc.

Tôi nghẹn lời, không biết đáp trả ra sao.
Cũng may đã đến nơi cần đến, chị ấy chỉ tay vào trong, hai em tự vào nhé.
Tôi vội vàng cám ơn, chị xinh đẹp, cảm ơn chị.

Chị ấy ngẩn người, nheo mắt nhìn tôi, Cẩm Niên, em đúng là em bé đáng yêu, sau này có chuyện gì cứ đến tìm chị, khoa Tây Ban Nha – Cố Lương Tịch.
Đẩy cửa ra, bên trong không ồn ã như tôi tưởng, tôi quan sát xung quanh rồi thản nhiên gõ lên bàn của một chàng trai gần đó, này! Người đó ngẩng đầu lên, tôi lập tức ngây người.

Rốt cuộc đây là sao, sao hôm nay tôi toàn gặp được những gương mặt không phải của người phàm thế này.
Tóc người ấy cắt rất ngắn, sạch sẽ nhưng quá sắc bén, tràng mày như mực vẽ, tóc mai như đao, trong đôi mắt dập dờn sự dịu dàng xao động, biểu hiện lười nhác, không nói lời nào nhìn tôi chăm chăm.
Ánh mắt tôi lướt qua mái tóc rồi xuống khóe mắt, lông mày của người ấy, đứng hình tại chỗ, hoàn toàn đã quên đây không phải là trường cấp ba, miệng méo xệch, không phát ra được một tiếng.
Một lúc sau, Lan San lên tiếng phá vỡ sự im lặng này, anh ơi, bọn em đến nhập học.

Người ấy nhìn tôi bất giác nở nụ cười, anh không phụ trách việc tiếp đón.

Sau đó người ấy chỉ vào người đối diện, hai em đến chỗ cậu ấy nhé.
Trong lúc quay đi tôi chợt nhìn thấy bảng tên của người ấy, ba chữ đó từ đây gieo mầm vào trong xương tủy, không thể nhổ ra.
Tôn Ca Duệ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương