Đến Lúc Buông Tay
-
Chương 33
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí vốn đang yên tĩnh, tôi cứ nghĩ là mình đang ngủ ở nhà nên hai mắt cứ nhắm chặt lại tay chân thì quờ quạng tìm điện thoại của mình mãi cho đến khi nghe thấy giọng nói của một người đàn ông vang lên bên tai.
-Em nghe anh hai, bây giờ em ko tiện mở cửa, có việc gì ko, thôi được rồi,anh bình tĩnh đi,đợi một lát em ra ngay.
Giọng nói này nghe rất quen nhưng lại ko phải là giọng của chồng tôi, nghĩ đến đây tôi giật mình mở mắt đập vào mắt tôi là khuôn mặt của Vũ nhìn thấy anh ta xuất hiện ở đây làm tôi giật mình, vội vội vàng vàng ngồi bật dậy tay vẫn giữ chặt chiếc chăn trên người mình rồi nhìn Vũ.
-Sao anh lại ở đây.
-Em quên rồi à, đây là nhà anh cơ mà.
Nghe Vũ nói đến đây tôi mới đưa mắt nhìn quanh căn phòng một lượt, ánh mắt chợt dừng lại ở số quần áo đang nằm lăn lóc dưới sàn nhà , tôi chột dạ vội cúi xuống khẽ kéo chiếc chăn nhìn vào bên trong, đập vào mắt tôi là cả cơ thể tôi ko có lấy một mảnh vải, tôi bàng hoàng đang ko biết đã xảy ra chuyện gì và vì sao tôi mình lại ko mặc quần áo thì Vũ lên tiếng.
-Em yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn Vũ, cố gắng giữ bình tĩnh mà hỏi anh.
-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao chúng ta lại thành ra thế này.
Vũ nhìn tôi ánh mắt lộ rõ sự khó xử sau đó thở dài một tiếng rồi bảo.
.
-Đêm qua chúng ta uống say quá nên mọi việc mới như vậy.
-Chúng ta uống say, anh có nhầm lẫn gì ko, hôm qua tôi là người đưa anh về nhà cơ mà làm sao tôi uống say được.
-Chúng ta về nhà rồi uống cùng nhau, chắc là em say quá nên ko nhớ đấy, chai rượu vẫn còn nằm trên bàn kia kìa.
Vũ vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía chiếc bàn được đặt ở gần đó, đúng là trên bàn vẫn còn một chai rượu tây đang mở nắp cùng hai chiếc cốc, tôi im lặng một lúc rất lâu, cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua nhưng vẫn ko sao nhớ được mình uống say lúc nào, cuối cùng đành phải nặng nề lên tiếng.
-Vậy rốt cuộc thì tôi và anh đã xảy ra việc gì rồi.
-Thì như em thấy đấy, chúng ta đã…
Khi Vũ còn chưa kịp nói hết câu thì điện thoại của anh ta lại tiếp tục đổ chuông thêm một lần nữa, lần này Vũ ko nghe máy ngay mà khom người xuống sàn nhặt quần áo đưa cho tôi rồi bảo.
-Em vào thay quần áo đi.
Anh Trường đang đợi bên ngoài , anh phải đi ra mở cửa cho anh ấy.
-Đừng mở cửa, tôi ko muốn anh ấy nhìn thấy tôi như thế này.
Bước chân đang đi của Vũ khựng lại, anh ta quay đầu nhìn tôi.
-Dù gì mọi việc cũng xảy ra rồi, trốn tránh ko phải là cách, em cứ vào thay quần áo đi.
Có anh ở đây, anh sẽ ko để anh ấy làm gì em đâu.
-Tôi đã bảo là anh đừng mở rồi cơ mà.
Anh ko nghe thấy à.
-Nhưng anh ấy đã đợi lâu lắm rồi.
-Kệ đi, nếu là anh ,anh có nhìn mặt anh ấy bây giờ được ko.
-Nhưng…
Vũ còn chưa nói hết câu thì cửa nhà của anh ta đã bị Trường đạp văng ra, anh bước vào bên trong,nhìn thấy tôi ngồi trên giường của Vũ với bộ dạng hiện tại trong ánh mắt Trường lộ rõ sự thất vọng, Trường ko nói ko rằng anh quay sang nắm lấy cổ áo Vũ chửi thề một tiếng.
-Mẹ kiếp.
Dứt lời Trường đưa tay đấm liên tiếp vào mặt Vũ.
Vũ ko đáp trả và cũng ko né tránh mà cứ thế để mặc cho Trường đánh, tôi nhìn thấy Vũ mặt mũi máu me bê bết, sợ cứ để Trường tiếp tục đánh như thế sẽ xảy ra án mạng nên vội đứng dậy lao đến chỗ hai người bọn họ, một tay giữ chặt chiếc chăn đang quấn trên người mình tay còn lại giữ chặt lấy tay Trường.
-Em xin anh ,dừng lại đi.
Nếu tiếp tục đánh sẽ chết người đấy.
Nắm đấm đang đưa lên cao của Trường chợt khựng lại, anh đưa mắt nhìn sang tôi ,yết hầu lên xuống rất nhiều lần dường như đang cố kìm nén để ko nổi nóng với tôi, một lúc sau đó bàn tay đang cầm nắm đấm của Trường được nới lỏng ra, anh từ từ hạ tay xuống đẩy Vũ ngã xuống sàn rồi quay sang nhìn tôi nói.
-Mặc quần áo vào đi, tôi đưa em về.
Tôi ko đáp và cũng còn mặt mũi nào đối diện với Trường nên chỉ biết im lặng cúi mặt nhìn xuống sàn, hai hốc mắt nóng ran, Trường nhìn tôi một lúc sau đó thì quay người bỏ ra ngoài, nghe tiếng bước chân mỗi lúc một xa tôi mới chậm chạp ngẩng mặt nhìn lên trần nhà ép nước mắt chạy ngược vào trong, Vũ đi đến anh đặt tay mình lên vai tôi.
-Hải Tú.
-Anh tránh ra đi, Đừng đụng vào người tôi.
-Anh xin lỗi.
Tôi ko đáp, vội nhặt lấy quần áo chạy vào nhà vệ sinh mặc vào người, sau khi mặc xong rồi tôi cũng ko đủ can đảm đi ra mà cứ đứng ở trong ấy mãi cho đến khi nghe thấy tiếng Vũ gõ cửa..
-Hải Tú, em định ở trong ấy đến bao giờ.
Tôi im lặng ko đáp mà đứng im ở trong ấy , Vũ thấy thế thì tiếp tục nói.
– Nếu em ko muốn về thì cứ ở lại đây, để anh ra bảo anh ấy về đi.
-Ko cần.
Vũ thấy tôi bước ra ngoài thì lập tức đi đến đưa tay nắm lấy tay tôi nhưng tôi đã kịp thời né tránh, anh ta thấy vậy thì bảo.
-Em ko cần phải sợ, chỉ cần em đồng ý ,anh sẵn sàng chịu trách nhiệm với em.
-Chịu trách nhiệm như thế nào.
-Anh sẽ lập tức cưới em ngay nếu như em muốn..
-Anh nghĩ mọi thứ đơn giản quá.
-Vậy bây giờ em muốn như thế nào, chỉ cần em nói anh sẵn sàng làm tất cả.
-Việc anh cần làm bây giờ là tránh xa tôi ra.
Tôi nói xong thì quay người bước ra ngoài vừa ra đến hành lang đã nhìn thấy Trường, anh đang đứng tựa vào tường hút thuốc nhìn thấy tôi đi ra anh liền ném điếu thuốc trên tay của mình xuống đất dùng mũi dày di di cho tắt hẳn rồi quay sang nhìn tôi ko trách mắng cũng ko hỏi vì sao tôi lại làm thế mà chỉ bảo.
-Về thôi.
Nói rồi Trường quay người rời đi, tôi lầm lũi đi theo phía sau anh.
Hai chúng tôi ngồi vào xe ô tô nhưng ko ai nói với ai câu nào cả , ko khí trong xe trở nên ngột ngạt đến khó thở cuối cùng tôi ko chịu được đành phải lên tiếng.
-Em xin lỗi.
Trường im lặng ko đáp mà chỉ khẽ thở dài, một lúc sau đó xe chúng tôi cũng dừng trước cổng chung cư Trường bước xuống mở cửa xe cho tôi rồi bảo.
-Em lên nhà trước đi, tôi còn có việc nên đến công ty một lát.
-Vâng.
Sau khi xe ô tô của Trường rời đi tôi cũng lặng lẽ đi quay trở về nhà, lấy quần áo rồi lao nhanh vào nhà vệ sinh để tắm, đứng dưới vòi nước tay của tôi cứ liên tục chà xát khắp cơ thể của mình, tôi muốn rửa sạch những thứ nhơ nhớp còn sót lại của đêm hôm qua, chà đến mức da toàn thân đỏ rát tôi mới chịu dừng lại mở cửa bước ra ngoài.
Kể từ khi trở về nhà tôi nhốt mình trong phòng, ko ăn ko uống bất cứ thứ gì cả, chỉ cần nghĩ đến việc của mình và Vũ đêm qua tôi lại cảm thấy kinh tởm chính bản thân mình, tại sao tôi lại có thể làm ra một việc dơ bẩn đến như thế, từng giọt nước mắt cứ rơi ra lăn dài xuống hai bên gò má thấm dần xuống chiếc gối mà tôi đang nằm.
Đêm ấy Trường ko về nhà nhưng vẫn nhắn tin nói cho tôi biết, tôi ko rõ là do việc công ty có quá nhiều việc hay là do anh ko muốn chạm mặt tôi nên mới ko về nhà nhưng dù sao như vậy cũng tốt, hiện tại tôi cũng ko còn mặt mũi nào để gặp Trường nữa cả.
Cả một đêm thức trắng tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những gì đã xảy ra, dù là vô tình hay cố ý thì chuyện ko hay ấy cũng đã xảy ra rồi, cho dù Trường có chấp nhận bỏ qua cho tôi thì tôi cũng ko đủ can đảm để cùng anh bước tiếp.
Tôi nghĩ là chúng tôi nên dừng lại thôi, đã đến lúc tôi buông tay anh ra rồi.
Sáng hôm sau, tôi rời khỏi giường từ rất sớm thu dọn sẵn hành lý cho vào vali cất nó vào một gốc khó thấy nhất rồi bắt đầu soạn sẵn đơn ly hôn.
Buổi chiều hôm ấy tôi quyết định xuống siêu thị mua một ít thức ăn để nấu cho Trường một bữa, tôi muốn trước mình khi rời khỏi đây có thể nấu cho anh một bữa cơm đàng hoàng.
Khi tôi đang loay hoay nấu cơm thì Trường về nhà, trên khuôn mặt anh lộ rõ sự mệt mỏi, tôi xốc lại tinh thần cố tỏ ra như ko có chuyện gì đưa tay rót một cốc nước mang đến cho Trường.
-Anh về rồi à, uống cốc nước đi, đợi một lát em nấu sắp xong rồi.
Trường “ừ” một tiếng tay nhận lấy cốc nước rồi nhìn tôi, trông thấy Trường nhìn mình như vậy tôi có phần chột dạ vội quay người quay trở vào bếp.
Một lúc sau đó thức ăn đã được nấu chín, hai chúng tôi cùng nhau ăn tối giống như trước đây chỉ là cả hai ko ai nói với ai bất cứ lời nào cả, sau khi ăn tối xong tôi lấy hết can đảm nhỉn Trường rồi nói.
-Em muốn ly hôn.
Trường nghe tôi nói xong hai đầu mày bắt đầu nhíu lại, anh im lặng một lúc rồi bảo.
-Ngoài việc ấy ra thì em ko còn gì để nói với tôi nữa à.
-Ko ạ.
-Vậy em đã suy nghĩ kĩ chưa.
-Kĩ rồi ạ.
-Ko hối hận chứ.
-Vâng, ko hối hận.
Khi tôi vừa nói xong câu này tôi có thể nhìn thấy cả sự đau lòng lẫn thất vọng trong ánh mắt của Trường nhưng rất nhanh sau đó Trường đã thu về vẻ thường ngày, anh thở hắt ra một tiếng rồi bảo.
-Tôi sẽ cho em thêm thời gian để suy nghĩ.
Nếu sau khi nghĩ kĩ rồi vẫn quyết định ly hôn thì báo với tôi.
Dứt lời Trường đứng dậy bỏ đi, tôi bấu chặt hai tay mình, ngẩng mặt nhìn lên trần nhà cho nước mắt chảy ngược vào trong mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cửa phòng đóng sầm lại tôi mới ngồi sụp xuống ghế ôm mặt khóc nức nở.
Đêm ấy chúng tôi vẫn cùng nhau ngủ trên một chiếc giường nhưng lần này Trường ko ôm tôi như mọi lần, cả tôi và anh đều quay lưng lại với nhau, thỉnh thoảng tôi lại nghe thấy tiếng Trường thở dài, tôi cứ nằm im giả vờ như mình đã ngủ cho đến một lúc lâu sau đó khi nghe thấy tiếng thở đều đều của người đàn ông nằm bên cạnh mình, tôi mới lén lút quay người lại, rụt rè đưa cánh tay của mình định vòng qua người ôm lấy Trường nhưng tôi lại sợ anh thức giấc cho nên đành thu tay về rồi lặng lẽ rơi nước mắt, có lẽ đây là lần cuối cùng tôi được nằm bên cạnh người đàn ông tôi yêu, trằn trọc cả một đêm đến gần sáng mệt quá tôi lại thiếp đi lúc nào ko hay đến khi tỉnh dậy đã ko còn nhìn thấy Trường đâu cả, đưa tay xờ xuống vị trí bên cạnh nó đã ko còn hơi ấm nữa mà trở nên lạnh ngắt, có lễ Trường rời đi từ lâu rồi.
Tôi lật chăn ngồi dậy vệ sinh cá nhân xong xuôi thì quyết định kéo vali rời đi, trước khi đi còn ko quên tháo chiếc nhẫn ở ngón tay áp út cùng tơ đơn ly hôn mà mình đã ký sẵn đặt lên bàn, đưa mắt nhìn quanh ngôi nhà mà mình đã từng sống một lượt sau đó thì quay người rời đi.
Lúc ra đến hành lang tôi vẫn còn luyến tiếc quay lại nhìn căn hộ mà mình đã từng sống thêm một lần nữa.
Nước mắt vô thức lại rơi ra, tôi đưa tay gạt đi nước mắt sau đó kéo vali đi thật nhanh ra bên ngoài, tôi sợ nếu tiếp tục đứng ở đó mình sẽ ko đủ can đảm mà rời đi.
Tôi đón taxi ra thẳng bến xe, nhìn mấy chiếc xe khách trước mặt mình tôi ko biết mình nên đi đâu cả mãi cho đến khi có một người đàn ông gọi tôi.
-Này em, có vào sài gòn ko, xe anh vẫn còn trống ghế đây này.
Tận sài gòn cơ à, xa thật đấy nhưng ko sao, càng xa thì càng tốt, tôi muốn đến một nơi để ko ai có thể tìm thấy mình.
Tôi đưa mắt nhìn người đàn ông đó chần chừ một lúc rồi gật đầu.
-Em vào sài gòn ạ, anh để cho em một ghế.
-Được rồi, mau lên xe đi, anh chuẩn vị xuất bến rồi đây.
-Vâng.
Mất hơn hai ngày trời nằm trên xe khách tôi cũng đặt chân đến sài gòn, bắt đầu cho mình một cuộc sống mới và học cách quên đi anh..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook