Đèn Lồng Hoa Lệ
-
Chương 25: Vị cục trưởng bí ẩn
“Đội trưởng Lâm, mắt anh nấu xúp chắc cũng ngon lắm. À, cả não nữa nhỉ?”
U Tịch đập tan ánh mắt biết tuốt của đội trưởng Lâm. Đội trưởng Lâm ôm đầu, né tránh ánh mắt liếc xéo của cô. Ngược lại, Thiên Chí lại vô cùng vui vẻ, cứ cười mỉm không nói gì.
“Tôi nữa, tôi ở lại cùng cậu ta.”
Thầy bói Đỗ đeo bên cánh tay Thiên Chí. Thiên Chí nhìn thầy Đỗ rồi nhìn U Tịch, sau đó anh gạt tay thầy Đỗ ra: “Theo tôi làm gì chứ? Chúng ta có quen biết nhau đâu.”
Thầy Đỗ hậm hực nói: “Vậy cậu quen cô ta à?”
“Quen đấy, cô ta là vợ sắp cưới của tôi đấy. Làm sao nào?”
Thiên Chí nói như thể oan ức lắm, như sắp bị bỏ rơi đến nơi.
U Tịch đón nhận bốn con mắt như phát ra tia sét của thầy Đỗ và đội trưởng Lâm. Cô trợn to hai mắt, á khẩu không nói thành lời, chỉ lấy tay làm bộ cứa cổ “xoẹt” một cái.
U Tịch tuy rằng bị đồ ăn làm cho đần độn, nhưng kiểu nói chuyện bới móc này là của cô mà. Nguyên văn câu nói của cô, Lê Thiên Chí chết tiệt. Anh ta nhớ gì không nhớ, nhớ đúng mỗi câu đó, đúng là đồ khôn lỏi!
Đoàn người cảnh sát vừa định khởi hành thì nhận được tin cục trưởng đến đây. Anh ta muốn đến viếng tang bạn gái tội nghiệp. Vừa hay, U Tịch đang muốn gặp anh ta.
Quay về khu nghỉ dưỡng, U Tịch vừa ngả lưng xuống giường đã vội bật dậy. Cô đi tắm sạch sẽ, sau đó mặc một bộ quần áo khác. Lần này cô mặc một chiếc váy dài màu đen tay ngắn rất thời thượng. Váy suông ôm dáng, xẻ tà cao qua gối, nhưng mà vẫn mang đôi giày màu đỏ kia…
Ra khỏi phòng, lướt qua ngang Thiên Chí nhưng anh không nhận ra cô.
Nhà của cái xác cách khu nghỉ dưỡng hai mươi phút đi xe. Bọn người cảnh sát đã đi hết rồi, U Tịch dám dùng danh phận của Thiên Chí để mượn xe của quản lí khách sạn. Cô còn nói với anh ta hãy lên tìm Thiên Chí, nói với Thiên Chí là “vợ sắp cưới của anh trao đổi xe của tôi với tranh của anh!”
Đảm bảo nghe xong Lê Thiên Chí kia sẽ sang chấn tâm lí luôn cho xem. Ai kêu anh ta dám đắc tội với cô.
U Tịch rảnh rỗi đánh xe một vòng hóng gió, hơn một tiếng sau mới gọi cho đội trưởng Lâm. Anh ta đang ở nhà của bọn họ để đón tiếp vị cục trưởng kia. U Tịch hỏi địa chỉ sau đó lái xe đến. Lúc cô xuống xe, không ai nhận ra cô cả, nhưng cô vấp phải một cái đầu lâu.
U Tịch nhìn xuống đất, một cánh tay xương xẩu từ trong gầm xe ló ra nắm lấy chân cô. U Tịch lấy chân còn lại đạp cho cánh tay một cái: “Muốn chết à?”
Cánh ta kia lập tức bỏ chân cô ra, cầm cái đầu lâu rồi rụt vào gầm xe. U Tịch lấy tay đóng cửa xe, vừa nhìn vào bên trong xe thì chao ôi. Ghế lái một hồn ma đầu gãy về một bên, vậy mà miệng nó còn nhăn răng cười nhìn cô. Máu me từ trên xe chảy ra lênh láng, rơi rớt xuống tận đất. Dù là ảo cảnh nhưng U Tịch vẫn thấy tởm, cô rụt chân, lui về phía sau rồi tặc lưỡi: “Ôi cái vùng đất này…tên quản lí đó lái chiếc xe như vậy sao còn chưa bị tông xe chết nữa.”
U Tịch quay lưng đi, không hiểu sao mới được vài bước cô lại quay lại nói vào trong xe: “Chờ đi, ta xong việc sẽ giúp ngươi.”
“Ôi ai đây, xem ai đến này? Đây là lần đầu tiên quen biết cô mà cô đi viếng tang nạn nhân đó. Nhìn bộ váy này đi, tôi không biết là cô lại xinh đẹp tới vậy đó…”
U Tịch chỉ thay đổi mỗi chiếc váy, tóc tai cô vẫn rũ rượi như cũ, môi cũng không thể tô son quá đậm. Vì vậy sắc mặt cô nhợt ra trông thấy, tổng thể cả người vô cùng u ám. U Tịch liếc đội trưởng Lâm: “Anh là chim sáo à?”
Cuộc đối thoại của U Tịch và đội trưởng Lâm đã làm ồn đến chủ nhà. Ông ấy vội vã ra mời chào U Tịch: “Thật là vinh hạnh quá, cảm ơn cô đã đến. Con gái tôi chết được nhắm mắt rồi!”
“Chưa đâu!”
“Cô nói vậy có ý gì?”
“Tôi hứa với ông bà rồi mà, về cái chết của con gái hai người.”
Cha nạn nhân im lặng nhìn U Tịch đi vào trong, phía sau lưng nghe thấy đội trưởng Lâm nói với ông ấy: “Yên tâm đi, cô ấy rất tài giỏi.”
U Tịch đứng trước bàn linh, cô lấy một cây nhang rồi đưa lên đèn cầy đốt. Hừ, sao cô lại ở đây đốt nhang khi chẳng có vong hồn người chết chứ. Một luồng gió lành lạnh phất qua bên tai U Tịch làm chao đảo mấy ngọn nến. Cô quay lại, phía ngoài gần đó đứng một nhóm âm hồn, bọn họ chừng như rất lạnh.
U Tịch không cắm nhang vào lư nữa mà cầm nó đi ra trước sự kinh ngạc của nhiều người.
“Sao cô ta không cắm nhang vào lư chứ, cô ta điên chắc?”
“Tưởng là nhà ngoại cảm thì muốn làm gì làm sao?”
Cây nhang trên tay U Tịch mới chớp mắt đã cháy gần nửa, tàn nhang còn nguyên trên cây như sợ rơi xuống sẽ làm bỏng tay cô. U Tịch ngồi xổm cắm nhang xuống đất sau đó đứng dậy nhìn vào đám người đang bàn tán bên trong. Sắc mặt tái nhợt và ánh mắt lạnh lẽo của cô quét ngang khiến bọn họ không hẹn mà cùng im thinh thít.
“Cô ta chết mười năm rồi, vong hồn sớm đã không còn ở đây, nhang khói ai hưởng? Chi bằng đem phúng viếng cho những cô hồn ngoài kia. À, quên nói. Ngoài kia có nhiều cô hồn lắm, các người không phúng viếng coi chừng ban đêm ra ngoài sẽ bị chúng thăm hỏi đấy.”
Trong đám người có mấy bé trai gái chưa đầy mười tuổi. U Tịch nói xong câu trước thì đi vào mấy bước, đem bộ mặt trắng bệch của cô kề vào mặt bọn trẻ, sau đó nở một nụ cười quái dị nói: “Các em à! Các em có muốn mỗi đêm sau khi các em say giấc. Chuông Quỷ Môn quan đổ mười hai giờ, sau đó sẽ xuất hiện những cái đầu lâu râm rang râm rang cạp chậu cây ngoài ban công. Sau khi cạp hết chậu cây ngoài ban công rồi, chúng sẽ cạp đến chân giường của các em không?”
Bọn trẻ ai nấy khóc thét lên, có đứa còn vì sợ mà tè ra quần. Bọn họ nhìn bóng lưng U Tịch mà buông lời chửi bới: “Đúng là con đàn bà điên.”
Nhưng thật sự sau khi nhìn ra cây nhang đã tàn một cách nhanh chóng ngoài sân thì bọn họ không thể không cảm thấy sợ. U Tịch đi hẳn ra ngoài, đội trưởng Lâm cùng cha nạn nhân vẫn còn đứng đó. Đội trưởng Lâm đang vò đầu bứt tóc nhăn mặt đủ kiểu. Thấy U Tịch vẫn còn mang nụ cười đi ra, anh ta nghiến răng nói: “Đừng có cười, đáng sợ quá đi!”
U Tịch quen với điệu bộ đó của anh ta rồi nên cô không quan tâm mà nói với cha nạn nhân: “Thường xuyên phúng viếng cô hồn xung quanh, bọn họ sẽ phù hộ cho ông.”
“Tôi sẽ làm như vậy, cảm ơn cô!”
“Cục trưởng đó ở đâu, tôi muốn gặp anh ta.”
“Cậu ta ở trong đó!”
Cha nạn nhân chỉ tay về phía căn phòng sát đất hướng tây của ngôi nhà. U Tịch gật đầu nói: “Cảm ơn ông! Sau khi xong chuyện với anh ta, tôi sẽ tìm ông.”
Cha nạn nhân gật đầu chào lại, đội trưởng Lâm lòng đầy nghi ngờ. Chắc U Tịch phải muốn nhiều tiền từ cha nạn nhân lắm nên cô mới lịch sự như vậy. Ôi người phụ nữ dung tục đó…
Như biết trước U Tịch sẽ tới, cục trưởng bên trong đã cho người lui hết. U Tịch đẩy cửa bước vào, người đàn ông bên trong mặc chiếc áo sơ mi trắng, anh ta quay người lại, trên môi treo một nụ cười. U Tịch đứng đối diện, cô mặt mày lạnh tanh nói: “Diêm vương Địa Chí, chúng ta lại gặp rồi!”
U Tịch đập tan ánh mắt biết tuốt của đội trưởng Lâm. Đội trưởng Lâm ôm đầu, né tránh ánh mắt liếc xéo của cô. Ngược lại, Thiên Chí lại vô cùng vui vẻ, cứ cười mỉm không nói gì.
“Tôi nữa, tôi ở lại cùng cậu ta.”
Thầy bói Đỗ đeo bên cánh tay Thiên Chí. Thiên Chí nhìn thầy Đỗ rồi nhìn U Tịch, sau đó anh gạt tay thầy Đỗ ra: “Theo tôi làm gì chứ? Chúng ta có quen biết nhau đâu.”
Thầy Đỗ hậm hực nói: “Vậy cậu quen cô ta à?”
“Quen đấy, cô ta là vợ sắp cưới của tôi đấy. Làm sao nào?”
Thiên Chí nói như thể oan ức lắm, như sắp bị bỏ rơi đến nơi.
U Tịch đón nhận bốn con mắt như phát ra tia sét của thầy Đỗ và đội trưởng Lâm. Cô trợn to hai mắt, á khẩu không nói thành lời, chỉ lấy tay làm bộ cứa cổ “xoẹt” một cái.
U Tịch tuy rằng bị đồ ăn làm cho đần độn, nhưng kiểu nói chuyện bới móc này là của cô mà. Nguyên văn câu nói của cô, Lê Thiên Chí chết tiệt. Anh ta nhớ gì không nhớ, nhớ đúng mỗi câu đó, đúng là đồ khôn lỏi!
Đoàn người cảnh sát vừa định khởi hành thì nhận được tin cục trưởng đến đây. Anh ta muốn đến viếng tang bạn gái tội nghiệp. Vừa hay, U Tịch đang muốn gặp anh ta.
Quay về khu nghỉ dưỡng, U Tịch vừa ngả lưng xuống giường đã vội bật dậy. Cô đi tắm sạch sẽ, sau đó mặc một bộ quần áo khác. Lần này cô mặc một chiếc váy dài màu đen tay ngắn rất thời thượng. Váy suông ôm dáng, xẻ tà cao qua gối, nhưng mà vẫn mang đôi giày màu đỏ kia…
Ra khỏi phòng, lướt qua ngang Thiên Chí nhưng anh không nhận ra cô.
Nhà của cái xác cách khu nghỉ dưỡng hai mươi phút đi xe. Bọn người cảnh sát đã đi hết rồi, U Tịch dám dùng danh phận của Thiên Chí để mượn xe của quản lí khách sạn. Cô còn nói với anh ta hãy lên tìm Thiên Chí, nói với Thiên Chí là “vợ sắp cưới của anh trao đổi xe của tôi với tranh của anh!”
Đảm bảo nghe xong Lê Thiên Chí kia sẽ sang chấn tâm lí luôn cho xem. Ai kêu anh ta dám đắc tội với cô.
U Tịch rảnh rỗi đánh xe một vòng hóng gió, hơn một tiếng sau mới gọi cho đội trưởng Lâm. Anh ta đang ở nhà của bọn họ để đón tiếp vị cục trưởng kia. U Tịch hỏi địa chỉ sau đó lái xe đến. Lúc cô xuống xe, không ai nhận ra cô cả, nhưng cô vấp phải một cái đầu lâu.
U Tịch nhìn xuống đất, một cánh tay xương xẩu từ trong gầm xe ló ra nắm lấy chân cô. U Tịch lấy chân còn lại đạp cho cánh tay một cái: “Muốn chết à?”
Cánh ta kia lập tức bỏ chân cô ra, cầm cái đầu lâu rồi rụt vào gầm xe. U Tịch lấy tay đóng cửa xe, vừa nhìn vào bên trong xe thì chao ôi. Ghế lái một hồn ma đầu gãy về một bên, vậy mà miệng nó còn nhăn răng cười nhìn cô. Máu me từ trên xe chảy ra lênh láng, rơi rớt xuống tận đất. Dù là ảo cảnh nhưng U Tịch vẫn thấy tởm, cô rụt chân, lui về phía sau rồi tặc lưỡi: “Ôi cái vùng đất này…tên quản lí đó lái chiếc xe như vậy sao còn chưa bị tông xe chết nữa.”
U Tịch quay lưng đi, không hiểu sao mới được vài bước cô lại quay lại nói vào trong xe: “Chờ đi, ta xong việc sẽ giúp ngươi.”
“Ôi ai đây, xem ai đến này? Đây là lần đầu tiên quen biết cô mà cô đi viếng tang nạn nhân đó. Nhìn bộ váy này đi, tôi không biết là cô lại xinh đẹp tới vậy đó…”
U Tịch chỉ thay đổi mỗi chiếc váy, tóc tai cô vẫn rũ rượi như cũ, môi cũng không thể tô son quá đậm. Vì vậy sắc mặt cô nhợt ra trông thấy, tổng thể cả người vô cùng u ám. U Tịch liếc đội trưởng Lâm: “Anh là chim sáo à?”
Cuộc đối thoại của U Tịch và đội trưởng Lâm đã làm ồn đến chủ nhà. Ông ấy vội vã ra mời chào U Tịch: “Thật là vinh hạnh quá, cảm ơn cô đã đến. Con gái tôi chết được nhắm mắt rồi!”
“Chưa đâu!”
“Cô nói vậy có ý gì?”
“Tôi hứa với ông bà rồi mà, về cái chết của con gái hai người.”
Cha nạn nhân im lặng nhìn U Tịch đi vào trong, phía sau lưng nghe thấy đội trưởng Lâm nói với ông ấy: “Yên tâm đi, cô ấy rất tài giỏi.”
U Tịch đứng trước bàn linh, cô lấy một cây nhang rồi đưa lên đèn cầy đốt. Hừ, sao cô lại ở đây đốt nhang khi chẳng có vong hồn người chết chứ. Một luồng gió lành lạnh phất qua bên tai U Tịch làm chao đảo mấy ngọn nến. Cô quay lại, phía ngoài gần đó đứng một nhóm âm hồn, bọn họ chừng như rất lạnh.
U Tịch không cắm nhang vào lư nữa mà cầm nó đi ra trước sự kinh ngạc của nhiều người.
“Sao cô ta không cắm nhang vào lư chứ, cô ta điên chắc?”
“Tưởng là nhà ngoại cảm thì muốn làm gì làm sao?”
Cây nhang trên tay U Tịch mới chớp mắt đã cháy gần nửa, tàn nhang còn nguyên trên cây như sợ rơi xuống sẽ làm bỏng tay cô. U Tịch ngồi xổm cắm nhang xuống đất sau đó đứng dậy nhìn vào đám người đang bàn tán bên trong. Sắc mặt tái nhợt và ánh mắt lạnh lẽo của cô quét ngang khiến bọn họ không hẹn mà cùng im thinh thít.
“Cô ta chết mười năm rồi, vong hồn sớm đã không còn ở đây, nhang khói ai hưởng? Chi bằng đem phúng viếng cho những cô hồn ngoài kia. À, quên nói. Ngoài kia có nhiều cô hồn lắm, các người không phúng viếng coi chừng ban đêm ra ngoài sẽ bị chúng thăm hỏi đấy.”
Trong đám người có mấy bé trai gái chưa đầy mười tuổi. U Tịch nói xong câu trước thì đi vào mấy bước, đem bộ mặt trắng bệch của cô kề vào mặt bọn trẻ, sau đó nở một nụ cười quái dị nói: “Các em à! Các em có muốn mỗi đêm sau khi các em say giấc. Chuông Quỷ Môn quan đổ mười hai giờ, sau đó sẽ xuất hiện những cái đầu lâu râm rang râm rang cạp chậu cây ngoài ban công. Sau khi cạp hết chậu cây ngoài ban công rồi, chúng sẽ cạp đến chân giường của các em không?”
Bọn trẻ ai nấy khóc thét lên, có đứa còn vì sợ mà tè ra quần. Bọn họ nhìn bóng lưng U Tịch mà buông lời chửi bới: “Đúng là con đàn bà điên.”
Nhưng thật sự sau khi nhìn ra cây nhang đã tàn một cách nhanh chóng ngoài sân thì bọn họ không thể không cảm thấy sợ. U Tịch đi hẳn ra ngoài, đội trưởng Lâm cùng cha nạn nhân vẫn còn đứng đó. Đội trưởng Lâm đang vò đầu bứt tóc nhăn mặt đủ kiểu. Thấy U Tịch vẫn còn mang nụ cười đi ra, anh ta nghiến răng nói: “Đừng có cười, đáng sợ quá đi!”
U Tịch quen với điệu bộ đó của anh ta rồi nên cô không quan tâm mà nói với cha nạn nhân: “Thường xuyên phúng viếng cô hồn xung quanh, bọn họ sẽ phù hộ cho ông.”
“Tôi sẽ làm như vậy, cảm ơn cô!”
“Cục trưởng đó ở đâu, tôi muốn gặp anh ta.”
“Cậu ta ở trong đó!”
Cha nạn nhân chỉ tay về phía căn phòng sát đất hướng tây của ngôi nhà. U Tịch gật đầu nói: “Cảm ơn ông! Sau khi xong chuyện với anh ta, tôi sẽ tìm ông.”
Cha nạn nhân gật đầu chào lại, đội trưởng Lâm lòng đầy nghi ngờ. Chắc U Tịch phải muốn nhiều tiền từ cha nạn nhân lắm nên cô mới lịch sự như vậy. Ôi người phụ nữ dung tục đó…
Như biết trước U Tịch sẽ tới, cục trưởng bên trong đã cho người lui hết. U Tịch đẩy cửa bước vào, người đàn ông bên trong mặc chiếc áo sơ mi trắng, anh ta quay người lại, trên môi treo một nụ cười. U Tịch đứng đối diện, cô mặt mày lạnh tanh nói: “Diêm vương Địa Chí, chúng ta lại gặp rồi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook