Đến Đây Đi, Xem Ai Hung Ác!
Chương 39: Thử dò xét

Hai người vụng trộm hôn, thang máy “tinh” một tiếng dừng ở tầng lầu nhà Niếp Thù. Tiễn Bội Bội một chân đạp đất đẩy Niếp Thù đi về phía trước, Niếp Thù đẩy cũng không được, nghênh đón cũng không được, gương mặt kìm nén đến đỏ bừng. Tiễn Bội Bội lục lọi từ trong túi quần anh ra chìa khóa, lúc đầu ngón tay lướt qua bên eo của anh Niếp Thù run lên, trong cổ họng phát ra rên rỉ mơ hồ.

Tiễn Bội Bội tà ác nở nụ cười, khi ngón tay lấy chìa khóa từ trong túi quần anh ra ngoài, mu bàn tay lướt qua bên hông ấm áp anh của anh lần nữa, quả nhiên Niếp Thù tiếp tục run rẩy.

Cô ha ha cười rộ lên, vừa cười còn không nhịn được cắn ở trên cổ anh một cái, đổi lấy anh nhỏ giọng kêu lên: “Cô bé hư hỏng!”

Mở cửa, dùng chân mở cửa, Tiễn Bội Bội tuy ý ném chìa khóa vào trên tủ giày, lỗ mãng bỏ giày trên chân ra rồi bước đi tới xe lăn Niếp Thù.

Đầu gối của cô ở giữa hai chân anh, một đường cọ xát, trước đó Niếp Thù đã khẽ có phản ứng. Vốn anh không phải là người có ham muốn cao, cộng thêm sau khi cắt bỏ một phần chân nên phản ứng ở hạ thân anh cũng thấp, cho nên bình thường trong thời gian dài trước khi làm anh đều có thể hoàn toàn tỉnh táo lại.

Tiễn Bội Bội cọ sát từ xe lăn một đường đi tới, một đường vì hai người dọn dẹp gánh nặng trên người, đến trước sô pha thì trên người Niếp Thù đã chỉ còn lại một cái áo sơ mi màu trắng nửa giắt bên hông. Mắt thấy cô gái nhỏ định “đóng” ở trên sofa, Niếp Thù vội vàng mở miệng: “Trở về phòng, ghế sofa quá cứng.” Nói giỡn, cái eo già của anh, nếu thật sự làm ở trên ghế sofa, đến lúc đó còn không biết phải ngã khỏi ghế sofa mấy lần!

Hai người đến phòng của Niếp Thù, Tiễn Bội Bội đỡ anh lên giường, như sói như hổ nhào tới, chọc cho Niếp Thù cười không ngừng. Hai người rất nhanh tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, Niếp Thù đang định đấu tranh anh dũng, điện thoại của Tiễn Bội Bội lại chợt vang lên.

Anh sững sờ, thái độ nhất thời trở nên có chút khó coi. Anh đẩy đẩy cô gái đang mê ly phía dưới: “Bội Bội......”

“Hả?”

“Điện thoại!”

“Hả? Ồ!” Lúc này Tiễn Bội Bội mới như phục hồi lại tinh thần, trên mặt đỏ như bị lửa đốt, cô vội vã bò dậy, khom lưng nhặt quần jean trên đất, móc điện thoại di động từ trong túi ra. Là điện thoại của Cố Yên, khi Tiễn Bội Bội bấm nghe máy thì giọng nói không tốt: “Bạn! học! Cố! Yên! Bây giờ tốt nhất là cậu có chuyện quan trọng nếu không......”

Đầu tiên là Cố Yên sững sờ, ngay sau đó hình như nghĩ đến cái gì đó, bật cười một tiếng: “Quấy rầy chuyện tốt của cậu? Đang nóng giận?”

Tiễn Bội Bội vừa nghe, vốn khí vóng vẫn còn đang xông loạn trong cơ thể nhất thời lại vượng thêm mấy phần, lần này nóng lên. Cô cáu thẹn: “Câm miệng, có chuyện mau nói, có rắm mau thả!”diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn

“Ôi chao, thô lỗ như thế, coi chừng anh Niếp nhà cậu nghe sẽ không cần cậu nữa đâu!”

Lúc này Tiễn Bội Bội mới nhớ tới, còn có Niếp Thù ở bên cạnh. Cô liếc nhìn Niếp Thù bên cạnh, lại thấy anh hình như hoàn toàn không nghe thấy mình nói tục, chỉ là tầm mắt lại di chuyển trên cơ thể trân truồng của cô. Cô có chút ngượng ngùng hiếm thấy, đưa tay che hai mắt anh lại.

Niếp Thù trừng mắt nhìn, khóe miệng nâng lên độ cong đẹp mắt. Tiễn Bội Bội chỉ cảm thấy lòng bàn tay bị lông mi của anh cà ngứa một chút, bất giác khẽ cười ra ngoài.

Cho đến khi Cố Yên lên tiếng nhắc nhở, cô mới hồi hồn: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

Niếp Thù đột nhiên đưa tay, lôi cô vào ngực mình. Tay của anh cũng di chuyển dọc theo đôi tay đang che mắt mình, Tiễn Bội Bội rùng mình, nghe Cố Yên ở đầu bên kia nói: “Chúc mừng cậu, mới vừa rồi mẹ cậu gọi điện thoại tới đây, sáng mai tự mình đến trường học đón cậu về nhà!”

“Cái gì!!” Nhất thời Tiễn Bội Bội đứng thẳng người lên, đùa gì thế, mẹ thực sự muốn cô điên sao.

Tiễn Bội Bội và Cố Yên lại tùy tiện hàn huyên mấy câu rồi cúp điện thoại.

Nặng nề té ở trước ngực Niếp Thù, đổi lấy anh kêu lên một tiếng, phiền muộn trong lòng cô lại vẫn không hề biến mất một chút nào.”Sao thế?” Niếp Thù nhẹ giọng hỏi.

Cô ngẩng đầu nhìn mặt anh, lại cúi đầu cọ xát ở trước ngực anh, ngay sau đó để cho hả giận cắn vào điểm đỏ trên ngực anh.

“Á ưm.” Niếp Thù khẽ gọi, không biết tại sao mình lại trêu chọc đến cô gái nhỏ.

Cắn xong, ở dưới ánh mắt ai oán của Niếp Thù lại cảm thấy áy náy, lại đưa tay xoa xao cho anh. Thật lâu sau Tiễn Bội Bội mới cúi đầu nói chuyện ngày mai mẹ Tiễn tới đón cô cho Niếp Thù nghe.

Niếp Thù nhắm mắt rất lâu, mới nói: “Có phải em có chuyện không thể nói cho anh biết không?”

Đột nhiên Tiễn Bội Bội có chút chột dạ, cô cũng không biết rốt cuộc mẹ Tiễn có đi tìm Niếp Thù hay không, cô chỉ biết nếu như mẹ Tiễn không đi tìm Niếp Thù, như vậy hiện tại nói ra chân tướng, đối với anh không thể nghi ngờ là sấm sét giữa trời quang.

Cho nên, Tiễn Bội Bội im lặng!

Sự trầm mặc của cô làm cho trái tim của Niếp Thù cũng dần dần rơi xuống,

“Ngủ đi! Sáng mai anh bảo Tiểu Lâm tiễn em trở về trường học.” Niếp Thù trầm giọng nói, kéo chăn đắp lên cho hai người.

“Niếp Thù......”

“Hả?” Giọng nói của anh có chút trầm thấp, giống như nói không nổi nữa.

Tiễn Bội Bội có chút khẩn trương, thử dò xét hỏi: “Có phải anh có nghe nói gì đó không?”

“Không có gì.”

Sau đó hai người cũng không nói gì nữa.

Tiễn Bội Bội thử cọ xát ôm anh, Niếp Thù lại lật người, tránh thoát cánh tay cô đưa tới.

Cô yên lặng nằm ở dưới chăn, nhìn khoảng cách giữa hai người càng xa thì rùng mình.

Đã từng ngủ chung với Niếp Thù, anh luôn quen ôm mình, ôm chặt cô ở trong ngực. Có lúc Tiễn Bội Bội sẽ ăn vạ cầm lấy phần chân cụt của anh không buông cả đêm, anh cũng không giận, chỉ lắc đầu cười khổ.

Tiễn Bội Bội ở trong bóng tối nghe hô hấp của anh, Niếp Thù vẫn luôn không nhúc nhích, hô hấp cũng vẫn rất quy luật, Tiễn Bội Bội biết anh cũng không ngủ. Sau khi Niếp Thù ngủ sẽ co rút cơ thể theo thói quen, động tác này nghe nói là rất không có cảm giác an toàn mới làm như thế, Tiễn Bội Bội cũng rất thích. Nhất là khi hai người ôm nhau thì động tác này thường xuyên làm cô nhớ lại lồng ngực ấm áp của mẹ khi còn bé.

Hai người cứ im lặng giằng co một đêm, Tiễn Bội Bội không biết mình ngủ lúc nào, khi tỉnh lại lúc nửa đêm, trên giường không có ai, trong lòng cô cả kinh, nhất thời có chút hốt hoảng. Không kịp mặc cái gì, chỉ từ trong tủ treo quần áo của Niếp Thù tùy ý lấy T- shirt mặc vào rồi lao ra ngoài.

Phòng bếp và phòng khách cũng không tìm được người, cô càng hoảng hốt. Cho đến khi trên đèn chiếu đối diện phát quang lại ánh sáng, cô mới chú ý tới Niếp Thù ngồi ở trên ban công.

“Tại sao lại ở chỗ này, không lạnh sao?” Cô cẩn thận đến gần, lấy chăn lông ở trên ghế sofa trùm lên chân anh. Niếp Thù mặc trên người một cái áo choàng tắm màu trắng, để lộ chân ở trong không khí.

Nghe được lời nói của Tiễn Bội Bội, anh mới quay đầu lại, mờ mịt trong ánh mắt không kịp che giấu nữa, cứ như vậy mà thẳng tắp chạy thẳng vào trong mắt của cô. Tiễn Bội Bội chỉ cảm thấy trái tim đau đớn, ánh mắt không tự chủ được tránh né.

Cô không biết có phải chuyện buổi tối làm anh nghĩ tới điều gì không tốt hay không, cô chỉ biết vốn ý của mình không phải như vậy. Nếu như sớm biết như vậy, cô nhất định đã sớm nói suy nghĩ của mẹ Tiễn cho anh biết rồi.

Tiễn Bội Bội há miệng, còn chưa kịp mở miệng, đã bị nụ cười rực rỡ của Niếp Thù ở một giây kế tiếp chấn động, sửng sờ tại chỗ.

Anh nói: “Tối hôm qua anh mơ thấy mẹ.” Niếp Thù đã từng nói với cô, anh không biết ba mẹ ruột của mình là ai, cũng chưa bao giờ nghĩ tới, là mẹ nuôi nuôi nấng anh trưởng thành, cho nên ở trong cuộc đời của anh chỉ có bà ấy mới thật sự là mẹ.

“Bà nói gì với anh ư?” Tiễn Bội Bội tiến tới, khe khẽ tựa vào thành ghế sau lưng anh.

Cơ thể tự nhiên đến gần, Niếp Thù tựa đầu buông lỏng nhích tới gần trong ngực của cô. Trên mặt anh vẫn là nụ cười ước mơ đó, thỏa mãn giống như đứa con nít, anh nói: “Khi còn bé, khi đến chủ nhật, người đàn ông kia sẽ mang bạn bè tới cả ngày uống rượu ở trong nhà, uống say thì đánh người mắng chửi người, mẹ sẽ nghĩ biện pháp dẫn anh đi ra ngoài. Mang theo chút thức ăn sau đó lên núi đợi cả ngày. Khi đó, nằm ở trên cỏ, nhìn bóng cây loang lổ, âm thanh gió thổi qua lại ở giữa rừng cây, cảm giác lúc đó là hạnh phúc nhất.”

“Sau khi mẹ qua đời, liền chôn ở trong rừng cây kia. Ngày hôm qua nằm mơ thấy bà, anh mới nhớ tới, đã rất lâu rồi anh không trở về thành phố A.” Thành phố A và thành phố T phân cách nam bắc, trước kia Niếp Thù chưa từng nói đến, cô vẫn cho rằng anh là người thành phố T, cho tới giờ khắc này anh nói đến, Tiễn Bội Bội mới phát hiện, mình vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ anh.

“Anh định trở về lúc nào?”

“Ngày mồng bảy đầu năm trở về là tốt nhất, khi đó đúng lúc là ngày giỗ của bà.”

“Đến lúc đó em và anh cùng đi được không?” Thấy Niếp Thù tò mò ngẩng đầu, cô có chút xấu hổ kéo kéo vạt áo, “Do...... Nghe anh luôn nói đến chuyện của bà, em thật sự tò mò bà là người như thế nào, cho nên muốn đi theo xem một chút. Nếu không tiện, cũng không sao, dù sao......”

“Mẹ em sẽ đồng ý cho em và anh ở cùng một chỗ ư?” Niếp Thù ngắt lời cô, ngẩng đầu hỏi.

Tiễn Bội Bội nghẹn, ngay sau đó mới nói: “Không quan trọng, em đã lớn rồi, biết mình đang làm gì, bà ấy sẽ không quản em.” Lời nói hùng hồn như thế, nhưng rốt cuộc có bao nhiêu giả tạo, cũng chỉ có Tiễn Bội Bội biết.

Niếp Thù cũng không đánh vỡ, chỉ cười trả lời: “Vậy thì cùng đi!” Lúc này Tiễn Bội Bội mới lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Sau khi Tiễn Bội Bội không nhịn được hắc xì, hai người mới trở về phòng.

Vào rạng sáng ngày hôm sau Tiễn Bội Bội bị Niếp Thù đánh thức, mơ mơ màng màng trở về trường học. Mới đến trường học trong chốc lát mẹ Tiễn đã đến, từ từ đi tới đã hỏi thu dọn thế nào rồi.

Lúc đó Tiễn Bội Bội vừa mới đánh răng xong, mở va ly tìm quần áo.

Thấy mẹ Tiễn mang vẻ mặt đi bắt gian, Tiễn Bội Bội không nhịn được liếc mắt: “Mẹ, mẹ muốn tới sao không gọi điện thoại cho con, nếu con không ở ký túc xá! Mẹ chạy tới đây không phải uổng phí thời gian sao?”

“Không ở ký túc xá bạn học của cô cũng sẽ nói cho tôi biết! Hơn nữa không phải đang ở đây đó sao?” Lại nói tối hôm qua khi mẹ Tiễn gọi điện thoại đến là Cố Yên nhận, lúc đó Triệu Vượng Nam đang định đi tắm, cho nên khi mẹ Tiễn hỏi Tiễn Bội Bội có ở đó hay không, cô bạn đã tìm được lời nói để tránh được một kiếp. Nói cho bà biết Tiễn Bội Bội đi nhà tắm tắm, điện thoại di động để ở ký túc xá rồi, có chuyện gì thì để sau khi cô về rồi nói chuyện.

Mẹ Tiễn nói liên tục không cần, chỉ nhờ cô ấy chờ ở cửa khi Tiễn Bội Bội trở lại thì nói cho cô biết sáng mai mẹ tới đón cô về nhà.

“Tranh thủ thời gian dọn dẹp, cùng mẹ về nhà.”

“Mẹ gấp gáp như vậy làm gì, nhà cũng sẽ không chạy.”

“Cậu nhỏ của cô vẫn còn đang chờ ở dưới! Hôm nay vừa đúng lúc nó tới đây, bảo là muốn mời hai mẹ con chúng ta ăn cơm, liền thuận đường tới đây đón cô về.” Được lắm, đến lý do cũng tìm xong rồi.diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn

Tiễn Bội Bội cũng không nói gì nữa, đơn giản thu dọn mấy bộ quần áo rồi đi theo mẹ Tiễn đi xuống lầu.

Cả kỳ nghỉ đông Tiễn Bội Bội đều rất ngoan, mẹ Tiễn nói một không nói hai, không phải cô thật sự giác ngộ. Mà là cô đang tranh thủ biểu hiện, chờ ngày mùng bảy đầu năm cùng nhau trở về thành phố A với Niếp Thù!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương