Đến Cùng Vẫn Là Nữ Phụ
-
Chương 29: Người quen
Lẽ nào Giang Ly là... mà chắc không phải đâu
Để xác định là không phải người đó cô quyết định quay lại để nhìn xem Giang Ly rốt cuộc là ai
Vì không để bất kì ai đang có mặt ở nơi này( ngoại trừ Duật Thần) nghi ngờ. Cô liền cố gắng ở bờ vai anh rớt 1 vài giọt nước mắt rồi mới ngẩn đầu lên
Lúc nhìn thấy được toàn bộ những người đang tập trung ngay tại bàn mình
Cảm xúc trong lòng cô hiện tại thật sự là rất hỗn độn. Dù trên mặt không biểu hiện dư thừa 1 cảm xúc nào (ngoài trừ bức xúc ra)
Nhưng nếu nhìn vào đôi mắt cô sẽ thấy được hiện tại cô đang ngạc nhiên và lo...... sợ
Diệp Dĩ Tuyên thấy cô như vậy liền đưa 2 tay nâng mặt cô lên xút xoa nói:
“ Ai thật sự không biết điều chút nào lại chọc đến đại mĩ nhân trong lòng của anh khóc a. Thật là làm anh đau lòng hết sức”
Nghe câu nói vừa rồi của Diệp Dĩ Tuyên cô liền nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh dù vậy nhưng trong tim cô vẫn đập rất nhanh
Cô liền quay đầu bỏ qua cánh tay đang nâng gương mặt mình, lấy khăn giấy trên tay của Duật Thần lau nước mắt để dễ dàng nói chuyện:
“Không có gì đâu anh”
Cô liền cố lảng tránh chuyện lúc nãy
Thấy vậy Diệp Dĩ Tuyên chỉ cười không nói gì đến sự lảng tránh của cô, nói:
“À lúc trước gặp em ở sân bóng nhưng chưa kịp gặp lại em để nói lời cảm ơn. Giờ thì chúng ta thật sự rất có duyên mới gặp nhau ở đây nên cho anh cảm ơn vụ hôm bữa nhé. À quên giới thiệu với em. Anh tên là Diệp Dĩ Tuyên. 1 trong những thành viên của BKL”
Nói xong anh ta liền kề môi đụng vào tóc cô thổi khí vào tai cô, nói nhỏ:
“Nếu có chuyện gì cần đến sự giúp đỡ của anh. Thì em cứ nói với anh, anh sẽ giúp em a”
Cô liền nghiêng đầu né tránh, ngước mặt lên, nở nụ cười nhưng đâu ai biết thâm tâm cô hiện lên sự khinh bỉ, cô nói:
“ Cảm ơn ý tốt của anh.... Nhưng dù có cho không em cũng không dám nhận a”
Anh ta liền *Ồ * lên 1 tiếng rồi cười nhìn cô:
“ Ừm tùy em thôi. Để anh giới thiệu vài người ở đây cho em biết nhé. Đây là anh Hàn Kính bộ trưởng BKL. Đây là anh Đàm Ngôn bộ phó BKL. Còn đây là anh trai của anh và bạn thân của anh Diệp Phàm và Hàn Triệt cũng là người của BKL”
Nghe anh ta giới thiệu 1 loạt tâm cô liền cười lạnh. Thật không hiểu anh ta đánh giá quá thấp IQ của cô hay sao mà nghĩ cô không thể nào đoán ra những người đứng sau anh ta là ai chứ
Thật sự cô có cảm giác như là số của mình rất là nhọ, hay là ra đường không coi ngày hay sao mà đụng trúng toàn... Có giọng nói liền cắt ngang suy nghĩ hiện tại của cô:
“ Anh nghe nói em từng học ở Harvard đúng không, Dạ Nguyệt?”_ Diệp Phàm lên tiếng hỏi cô
“Dạ. Em từng học ở đó”_ Cô trả lời. Cũng chẳng thắc mắc gì tại sao anh lại biết tên cô
Hàn Triệt nhanh chóng chen ngang lời của Diệp Phàm, nói:
“Vậy chắc là em biết tới 3 vương tử của trường Harvard đúng không?”
Cô liền nuốt nước miếng trả lời:
“Dạ.... Em biết”
“Woa~~~ Các cậu thật sự rất nổi tiếng a”_ Diệp Dĩ Tuyên liền cảm thán lấy tay đập vào vai người kế bên, rồi nói tiếp:
“Giới thiệu với em luôn. Đây là Đằng Nguyên hay còn gọi là Andrew chủ tịch HHS. Đây là Giang Ly hay là John hội phó HHS. Còn đây là Dark hay còn gọi là Thẩm Quân. Cũng là 3 vị vương tử của trường Harvard. Còn chú anh Lôi Vũ, em có lẽ đã tiếp xúc nhiều với chú ấy nên anh không cần giới thiệu nữa đâu nhỉ. Chú ấy hiện tại đang là hội trưởng HHS”
Cô vừa mới nghe tên Diệp Dĩ Tuyên đó giới thiệu 3 cái tên đầu thôi. Là cô cảm thấy nơi này sắp nổi bão và não cô sắp nổ tung. Bây giờ cô muốn tránh bão cũng tránh không được a
Cô liền liếc mắt qua đánh giá 3 người đó thì thấy biểu hiện bình thản của 2 người kia nhìn xung quanh. Duy chỉ có Giang Ly( t/g: ta sẽ không gọi là John nữa mà sẽ thay bằng Giang Ly nhé các nàng. Andrew và Dark cũng như vậy nhé) độc tôn 1 ánh mắt nhìn về phía cô trong đó có chứa sự sắt lẻm và sát khí a
Đôi mắt đó không ngừng khiến cho cô cảm thấy rùng mình da gà da trâu gì dựng đứng lên hết luôn
Đột nhiên 1 tiếng vang lên cắt đứt ánh nhìn đó. Cô cảm thấy tiếng nói này chính là vị cứu tinh của cô a. Lôi Vũ lên tiếng:
“Đứng đây nãy giờ định ăn không khí để sống à. Đi vào bàn của chúng ta thôi”
Bọn họ nghe vậy liền đi tới bàn của mình
Diệp Dĩ Tuyên đi tới chỗ cô nói:
“Chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi đại mĩ nhân. Anh thật sự không ngờ là em gan như vậy”_ nói song anh ta liền đi vào bàn được chuẩn bị
Lúc đi ngang qua cô Hàn Kính liền đặt tay lên vai cô nói:
“Chuyện hồi chiều... em không nên giải quyết như vậy.... Thứ 2 em lên phòng anh chúng ta nói chuyện 1 chút”
Đằng Nguyên, Thẩm Quân, Thiên Thành, Duật Thần và Lôi Vũ nghe vậy liền nhíu mày nhìn cô. Thấy vậy cô liền đưa cái vẻ mặt * em chẳng biết gì* lên nhìn bọn họ
Thấy vậy họ liền không tra hỏi cô nữa. Mà bỏ đi
Thấy họ bỏ đi cô liền hơi liếc nhìn về phía Diêu Tố Tố. Biểu tình say mê, tiếc nuối trong mắt cô ta khi nhìn dàn đại mĩ nam bỏ đi. Nó đã khiến môi cô nhếch lên nụ cười lạnh
Đôi mắt của cô đã bị phần đông mĩ nam mĩ nữ ở kiếp trước dưỡng đến ngán( t/g: ta ăn cắp câu này trong truyện Cực phẩm ác nam a. Vì ta thấy nó rất hay a. Nên là các nàng thông cảm cho ta nhé). Nên bây giờ đối với cô mĩ nam hay đại mĩ nam cũng chỉ là nam nhân bình thường thôi a
Nên đối với bọn họ cao nhất cô cũng chỉ có thưởng thức, tán thưởng và đánh giá không thể nào có thêm hơn 1 cảm giác nào a
Cô quay ra nói với Duật Thần:
“ Em mệt quá hay chúng ta về đi”
“Ừm chúng ta về”_ Duật Thần nhìn sang cô nói
Rồi cô quay sang nói với Thiên Thành:
“ Em cảm thấy trong người không được khỏe. Mong 2 anh chị thông cảm cho em. Em xin phép về trước”
Cô liền cầm túi sách kéo tay Duật Thần chào 2 người rồi về
Đi đến cửa ra vào......
P/s: cho ta xin lỗi vì tuần trước không đăng được. Từ đây đến hết hè ta sẽ cố gắng đăng thường xuyên lại. Mong m.n thông cảm cho ta
Để xác định là không phải người đó cô quyết định quay lại để nhìn xem Giang Ly rốt cuộc là ai
Vì không để bất kì ai đang có mặt ở nơi này( ngoại trừ Duật Thần) nghi ngờ. Cô liền cố gắng ở bờ vai anh rớt 1 vài giọt nước mắt rồi mới ngẩn đầu lên
Lúc nhìn thấy được toàn bộ những người đang tập trung ngay tại bàn mình
Cảm xúc trong lòng cô hiện tại thật sự là rất hỗn độn. Dù trên mặt không biểu hiện dư thừa 1 cảm xúc nào (ngoài trừ bức xúc ra)
Nhưng nếu nhìn vào đôi mắt cô sẽ thấy được hiện tại cô đang ngạc nhiên và lo...... sợ
Diệp Dĩ Tuyên thấy cô như vậy liền đưa 2 tay nâng mặt cô lên xút xoa nói:
“ Ai thật sự không biết điều chút nào lại chọc đến đại mĩ nhân trong lòng của anh khóc a. Thật là làm anh đau lòng hết sức”
Nghe câu nói vừa rồi của Diệp Dĩ Tuyên cô liền nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh dù vậy nhưng trong tim cô vẫn đập rất nhanh
Cô liền quay đầu bỏ qua cánh tay đang nâng gương mặt mình, lấy khăn giấy trên tay của Duật Thần lau nước mắt để dễ dàng nói chuyện:
“Không có gì đâu anh”
Cô liền cố lảng tránh chuyện lúc nãy
Thấy vậy Diệp Dĩ Tuyên chỉ cười không nói gì đến sự lảng tránh của cô, nói:
“À lúc trước gặp em ở sân bóng nhưng chưa kịp gặp lại em để nói lời cảm ơn. Giờ thì chúng ta thật sự rất có duyên mới gặp nhau ở đây nên cho anh cảm ơn vụ hôm bữa nhé. À quên giới thiệu với em. Anh tên là Diệp Dĩ Tuyên. 1 trong những thành viên của BKL”
Nói xong anh ta liền kề môi đụng vào tóc cô thổi khí vào tai cô, nói nhỏ:
“Nếu có chuyện gì cần đến sự giúp đỡ của anh. Thì em cứ nói với anh, anh sẽ giúp em a”
Cô liền nghiêng đầu né tránh, ngước mặt lên, nở nụ cười nhưng đâu ai biết thâm tâm cô hiện lên sự khinh bỉ, cô nói:
“ Cảm ơn ý tốt của anh.... Nhưng dù có cho không em cũng không dám nhận a”
Anh ta liền *Ồ * lên 1 tiếng rồi cười nhìn cô:
“ Ừm tùy em thôi. Để anh giới thiệu vài người ở đây cho em biết nhé. Đây là anh Hàn Kính bộ trưởng BKL. Đây là anh Đàm Ngôn bộ phó BKL. Còn đây là anh trai của anh và bạn thân của anh Diệp Phàm và Hàn Triệt cũng là người của BKL”
Nghe anh ta giới thiệu 1 loạt tâm cô liền cười lạnh. Thật không hiểu anh ta đánh giá quá thấp IQ của cô hay sao mà nghĩ cô không thể nào đoán ra những người đứng sau anh ta là ai chứ
Thật sự cô có cảm giác như là số của mình rất là nhọ, hay là ra đường không coi ngày hay sao mà đụng trúng toàn... Có giọng nói liền cắt ngang suy nghĩ hiện tại của cô:
“ Anh nghe nói em từng học ở Harvard đúng không, Dạ Nguyệt?”_ Diệp Phàm lên tiếng hỏi cô
“Dạ. Em từng học ở đó”_ Cô trả lời. Cũng chẳng thắc mắc gì tại sao anh lại biết tên cô
Hàn Triệt nhanh chóng chen ngang lời của Diệp Phàm, nói:
“Vậy chắc là em biết tới 3 vương tử của trường Harvard đúng không?”
Cô liền nuốt nước miếng trả lời:
“Dạ.... Em biết”
“Woa~~~ Các cậu thật sự rất nổi tiếng a”_ Diệp Dĩ Tuyên liền cảm thán lấy tay đập vào vai người kế bên, rồi nói tiếp:
“Giới thiệu với em luôn. Đây là Đằng Nguyên hay còn gọi là Andrew chủ tịch HHS. Đây là Giang Ly hay là John hội phó HHS. Còn đây là Dark hay còn gọi là Thẩm Quân. Cũng là 3 vị vương tử của trường Harvard. Còn chú anh Lôi Vũ, em có lẽ đã tiếp xúc nhiều với chú ấy nên anh không cần giới thiệu nữa đâu nhỉ. Chú ấy hiện tại đang là hội trưởng HHS”
Cô vừa mới nghe tên Diệp Dĩ Tuyên đó giới thiệu 3 cái tên đầu thôi. Là cô cảm thấy nơi này sắp nổi bão và não cô sắp nổ tung. Bây giờ cô muốn tránh bão cũng tránh không được a
Cô liền liếc mắt qua đánh giá 3 người đó thì thấy biểu hiện bình thản của 2 người kia nhìn xung quanh. Duy chỉ có Giang Ly( t/g: ta sẽ không gọi là John nữa mà sẽ thay bằng Giang Ly nhé các nàng. Andrew và Dark cũng như vậy nhé) độc tôn 1 ánh mắt nhìn về phía cô trong đó có chứa sự sắt lẻm và sát khí a
Đôi mắt đó không ngừng khiến cho cô cảm thấy rùng mình da gà da trâu gì dựng đứng lên hết luôn
Đột nhiên 1 tiếng vang lên cắt đứt ánh nhìn đó. Cô cảm thấy tiếng nói này chính là vị cứu tinh của cô a. Lôi Vũ lên tiếng:
“Đứng đây nãy giờ định ăn không khí để sống à. Đi vào bàn của chúng ta thôi”
Bọn họ nghe vậy liền đi tới bàn của mình
Diệp Dĩ Tuyên đi tới chỗ cô nói:
“Chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi đại mĩ nhân. Anh thật sự không ngờ là em gan như vậy”_ nói song anh ta liền đi vào bàn được chuẩn bị
Lúc đi ngang qua cô Hàn Kính liền đặt tay lên vai cô nói:
“Chuyện hồi chiều... em không nên giải quyết như vậy.... Thứ 2 em lên phòng anh chúng ta nói chuyện 1 chút”
Đằng Nguyên, Thẩm Quân, Thiên Thành, Duật Thần và Lôi Vũ nghe vậy liền nhíu mày nhìn cô. Thấy vậy cô liền đưa cái vẻ mặt * em chẳng biết gì* lên nhìn bọn họ
Thấy vậy họ liền không tra hỏi cô nữa. Mà bỏ đi
Thấy họ bỏ đi cô liền hơi liếc nhìn về phía Diêu Tố Tố. Biểu tình say mê, tiếc nuối trong mắt cô ta khi nhìn dàn đại mĩ nam bỏ đi. Nó đã khiến môi cô nhếch lên nụ cười lạnh
Đôi mắt của cô đã bị phần đông mĩ nam mĩ nữ ở kiếp trước dưỡng đến ngán( t/g: ta ăn cắp câu này trong truyện Cực phẩm ác nam a. Vì ta thấy nó rất hay a. Nên là các nàng thông cảm cho ta nhé). Nên bây giờ đối với cô mĩ nam hay đại mĩ nam cũng chỉ là nam nhân bình thường thôi a
Nên đối với bọn họ cao nhất cô cũng chỉ có thưởng thức, tán thưởng và đánh giá không thể nào có thêm hơn 1 cảm giác nào a
Cô quay ra nói với Duật Thần:
“ Em mệt quá hay chúng ta về đi”
“Ừm chúng ta về”_ Duật Thần nhìn sang cô nói
Rồi cô quay sang nói với Thiên Thành:
“ Em cảm thấy trong người không được khỏe. Mong 2 anh chị thông cảm cho em. Em xin phép về trước”
Cô liền cầm túi sách kéo tay Duật Thần chào 2 người rồi về
Đi đến cửa ra vào......
P/s: cho ta xin lỗi vì tuần trước không đăng được. Từ đây đến hết hè ta sẽ cố gắng đăng thường xuyên lại. Mong m.n thông cảm cho ta
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook