Đèn Cũ Bến Mới
-
62: Hết
Tống Hành rủ mắt xuống ngắm nhìn nước mắt của cậu.
Tân Uyển vẫn luôn khóc trước mặt anh, lần đầu tiên nhìn thấy là một hôm mưa bụi, nước mưa đậu xuống gương mặt ướt đẫm của cậu, cậu rơi nước mắt lúc tỏ tình, cả lần đón cậu từ bệnh viện lúc tháng Bảy, trong lúc đang ngủ tại Sấu Nguyệt Lý cậu cũng khóc.
Nước mắt ở đâu mà nhiều như thế? Mùa đông năm 2011 ấy, anh nhớ rất rõ ràng ngày hôm đó — sắc trời tối mịt, không có ánh trăng, Tân Uyển mặc áo khoác cổ cao màu xanh, gương mặt bị lạnh cóng đến ửng hồng, vừa thổi khoai lang nướng nóng hổi vừa cười, đôi mắt cong lên, nói với ông chủ "không sao".
Một người thích khóc như vậy, sao lúc ấy lại cười?
Nếu Tân Uyển cũng buồn bã giống như anh chỉ cần rơi một giọt nước mắt, Tống Hành biết mình sẽ xuống xe, tới hỏi cậu lý do chia tay, và hôn cậu.
Khi đó anh chỉ mới 20 tuổi, anh có lý do để liều lĩnh và cố chấp, nhưng anh không làm thế, mà lựa chọn rời đi.
Gió từ ngọn núi kéo tới, thổi vào mặt trời lặn trong hoàng hôn, gió cũng phản chiếu màu sắc, nước mắt dường như chưa được lau khô vẫn còn đang rơi xuống, Tống Hành đưa tay vuốt ve một lát, rồi lại thu tay về, lòng bàn tay vẫn còn ẩm ướt.
"Xuống núi thôi, trời tối rồi." Anh không nhìn nữa, xoay người lại.
Phía sau truyền tới tiếng bước chân, Tân Uyển không tiếp tục kéo tay áo của anh, cũng không than mệt, hô hấp của cậu vẫn chưa ổn định, vẫn đang nức nở, ánh sáng khiến bóng hai người chồng lên nhau, tựa như là một cái ôm.
Về khách sạn bằng xe taxi, tài xế là người Chiết Giang, lớn giọng nói chuyện với người nhà suốt đoạn đường đi, không nghe hiểu gì hết, Tống Hành xin anh ta khăn giấy, đưa qua cho Tân Uyển, âm thanh của cậu còn mang theo giọng mũi, nói: "Em không khóc."
Quả thật là không khóc, Tống Hành nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy hôm nay hoàng hôn rất đỏ.
Khách sạn có tên là Thuý Lệ, năm 2011 một đêm chỉ có 90 đồng, hiện tại đã lên 150 đồng.
Bà chủ không còn ngồi sơn móng tay mùi nồng nặc nữa, cô mặc chiếc váy hoa màu trà, ôm đứa bé tính sổ, vậy mà vẫn quan tâm đến hai mắt của Tân Uyển, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ bừng của cậu.
Hai người đi cầu thang lên lần, lúc mở cửa phòng, sắc trời bên ngoài đã tối đen, chỉ có đèn treo trên cây là sáng, đèn sáng mờ, trên giường vẫn còn nếp nhăn được che kín từ sáng sớm, Tống Hành ngồi bên giường, đưa mắt nhìn Tân Uyển: "Tôi gọi điện thoại đặt đồ ăn, em muốn ăn gì?"
"Em..." Tân Uyển đứng bên tường, nửa khuôn mặt vùi vào trong khăn quàng cổ, "Em ăn gì cũng được."
Vì thế Tống Hành gọi hai phần mì, một phần súp từ tiệm đồ ăn Sa Huyện gần đó, anh bật đèn ngủ, gian phòng này sáng bừng lên, không thể giấu được gì.
Nhìn thoáng qua có thể nhìn thấy Tân Uyển, vẫn đang ở tư thế ấy, tay vắt chéo sau lưng, tựa như đang phạt đứng, anh lấy gói thuốc lá ra, nhìn thấy bên trong vẫn còn hai điếu thuốc, "cạch" một tiếng, ngọn lửa màu lam bùng lên từ chiếc bật lửa, Tống Hành không quan tâm đến những thứ khác, chỉ xem như cậu không tồn tại, tự mình hút thuốc lá, gian phòng bên trong toàn là mùi đắng từ khói thuốc, anh nhìn thấy Tân Uyển giật giật, rất chậm rãi đi về phía anh, đứng trước mặt anh.
"Trước kia anh từng nói sẽ dạy em hút thuốc." Giọng nói của cậu rất nhỏ, "Anh vẫn chưa dạy cho em."
Tống Hành đưa đầu lọc tới, không nghe rõ cảm xúc trong âm thanh, "Mở miệng."
Tân Uyển chưa từng hút thuốc, chỉ tiếp xúc một lần duy nhất lúc trộm lấy tàn thuốc của anh, lúc ấy vội vàng quá, không kịp nếm ra vị gì, lần này không giống thế, cậu xích lại gần cắn đầu lọc, hút một cái, lập tức sặc đến ho khan, nghe thấy tiếng dập điếu thuốc, Tống Hành nói: "Đừng học."
"...Hồi còn học cấp 3 có mấy người hút thuốc, lớp bọn em cũng có, bọn họ cảm thấy hút thuốc trông rất ngầu, hút rất vui vẻ, luôn tụ tập lại mà hút." Tân Uyển lấy lại sức, vẫn đứng trước mặt anh, hốc mắt vì ho mà đỏ bừng, "Nhưng vào lúc anh hút thuốc, em luôn cảm thấy anh đang rất đau khổ và khó chịu.
Là vì em ư?"
"Em còn quan tâm là tôi có buồn hay không đấy à." Tống Hành cười lên, giọng nói nhàn nhạt.
"Em quan tâm." Tân Uyển trả lời rất nhanh, cô thể khẽ run, luôn cảm thấy muốn khóc, nhưng không khóc, giọng của cậu không vững, "Em muốn anh được vui vẻ, muốn bảo vệ anh, muốn anh đừng nhớ đến em, muốn anh bắt đầu một cuộc sống mới, anh tốt như thế mà..."
Đèn tròn bên ngoài sáng lóe lên, ý cười của Tống Hành tan đi, lạnh nhạt nhìn cậu: "Nếu như muốn tôi bắt đầu cuộc sống mới.
Thì đáng lẽ em không nên xuất hiện trở lại, cũng không nên tìm đến tôi."
"Em xin lỗi." Tân Uyển bắt lấy tay phải của anh, nắm rất chặt, "Xin lỗi anh, anh đừng tức giận."
Tống Hành rút tay ra, đặt tay lên cổ cậu, ngón tay vuốt ve động mạch chủ đang đập, cách lớp thịt mỏng, có thể cảm nhận được sự sống, theo mỗi lần nghẹn ngào mà tăng tốc, anh khẽ nói: "Chúng ta quen biết bao năm rồi nhỉ? Lần đầu gặp em tôi chỉ mới mười bảy tuổi, quen biết em sáu năm, tôi cứ tưởng tôi đủ hiểu rõ em, ngay cả tiêm thuốc em còn không dám nhìn, sao lại dám tự sát?"
Lông mi Tân Uyển run lên: "Em không còn cách nào khác..."
"Thư tuyệt mệnh của em gửi đến cho tôi, nếu như em chết rồi, có lẽ hôm nào đó tôi vẫn sẽ thấy nó." Tay Tống Hành vô thức dùng sức, đè nén âm thanh, rồi bỗng cười lên, "Em muốn tôi đau khổ vì em, đúng không?"
"Không phải, không phải mà." Tân Uyển muốn ôm anh, nhưng tầm nhìn không thấy rõ, rồi lại khóc, "Em không muốn để anh đau mà."
Tống Hành giữ sau gáy cậu, hôn cậu một cách thô lỗ, nặng nề cắn môi của cậu thật mạnh, ngón tay luồn vào trong tóc, đè cậu lên giường.
Nếp uốn của ga giường ngày càng tăng, Tân Uyển chưa bao giờ cảm nhận được nụ hôn nào buồn bã đến thế, cậu ôm Tống Hành, ngửi thấy mùi máu, trải qua nỗi đau đớn khi thiếu dưỡng khí, khăn quàng cổ đã bị cởi ra, bị vứt dưới đất không gây ra một tiếng động, cọng dây thun đen cột tóc không biết đã rơi ở đâu, Tống Hành buông cậu ra lúc hơi thở trở nên bất ổn, trông thấy đôi mắt ửng hồng của Tân Uyển, nhìn thấy mái tóc đen xõa ra, trong ánh mắt toàn là bi ai, nhìn lấy anh.
"Tại sao nói như vậy trong thư tuyệt mệnh?"
Mũi Tân Uyển sưng ê ẩm: "Em..."
Tống Hành cắt ngang lời cậu, đôi mắt đỏ gay gắt, giọng nói bỡn cợt, "Lúc đó em muốn chết, không muốn để tôi phải áy náy, không muốn tôi tự cho rằng mình là lý do vì sao em bị đưa đến trung tâm điều chỉnh đó, vì muốn tôi nhanh chóng quên em đi, đúng chứ?"
Tân Uyển nhắm hai mắt, cam chịu gật đầu.
"Nếu đã biết tôi thích em, tôi không thể buông em được, em dựa vào cái gì mà cho rằng tôi có thể tùy tiện quên đi em?"
"Anh đừng đau lòng mà." Tân Uyển vuốt mặt anh, giọng nói nghẹn ngào, "Anh, anh đừng buồn nữa."
"Tân Uyển, suy cho cùng dù sao tôi cũng là người vô tâm nhỉ." Tống Hành vén vạt áo len lên, đặt tay lên ngực trái cậu, lòng bàn tay chạm lên hai từ hình xăm kia, "Em vẫn ích kỷ như vậy, luôn tự cho mình đúng." Anh chằm chằm chằm vào đôi mắt Tân Uyển, "Tôi không cần em suy xét cho tôi đến thế."
Hai người lại hôn nhau, trong phòng rõ là chưa máy sưởi, nhưng mỗi tấc trong cơ thể đều đang sôi trào, nóng bỏng hơi nóng có thể làm bỏng người, lòng bàn tay đầy mồ hôi, mang đến cảm giác như đang ngạt nước.
Nước thấm lên mặt ướt đẫm, tựa như cả hai người cùng nhau rơi nước mắt, giường phát lên cọt kẹt, chiếc giường kém chất lượng.
Tân Uyển biết chính xác chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng từ đầu đến cuối cậu không có ý định từ chối, cậu nguyện ý làm vật hiến tế, tình nguyện phục tùng.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Tân Uyển nghe ba tiếng gõ, giọng một người đàn ông từ bên ngoài truyền tới: "Đồ ăn Sa Huyện, bên ngoài giao cho anh đây ạ."
Tống Hành buông cậu ra, nhìn chằm chằm cậu thật lâu, hơi thở nóng rực phà lên mặt cậu, anh đưa tay gạt sợi tóc lòa xòa trên khóe mặt cậu, thấp giọng nói: "Tôi đi mở cửa."
Nhiệt độ trên người tạm thời biến mất, Tân Uyển ngạc nhiên nhìn bóng lưng anh, kéo cửa ra, lấy bữa tối vào, toàn bộ quá trình quá lắm chỉ mười giây, cửa đóng lại, cậu bò lên quỳ ngồi trên giường, môi bị cắn nát, trên chiếc cổ trắng nõn có vài vết đỏ mềm mại, ánh mắt dõi sát theo anh.
"Đói chưa?" Tống Hành tiện tay bỏ túi nhựa lên bàn, làm đổ chiếc cốc giấy rỗng, "Chúng ta ăn cơm thôi."
Tân Uyển lắc đầu, nhìn ánh mắt của anh, giọng nói rất khẽ: "Bọn mình tắt đèn đi."
Lời nói trần trụi thẳng thừng, thành thật cầu khẩn, nói: "Anh, anh làm em đi, được không anh?"
Chiếc cốc giấy lăn ba vòng trên mặt bàn gỗ, rơi xuống mặt đất, chỉ chừa lại một ngọn đèn ngủ, kéo rèm cửa lại, tối mù, trừ nhiệt độ ra cái gì cũng không cần, Tân Uyển dạng chân ngồi lên đùi anh, ôm mặt anh mà hôn, lần này rất nhẹ nhàng, cậu nghĩ cách lại gần thêm chút nữa, nếu như có thể dính liền một chỗ thì chẳng còn gì tốt hơn, nhưng làm không được.
Tống Hành vẫn luôn vuốt ve lồng ngực cậu, vuốt nơi xăm hình kia, mượn ánh đèn mờ để nhìn thấy, bờ môi hôn lên nơi ấy: "Xăm lúc nào vậy?"
"Tháng chín năm 2010, em tìm trong hẻm nhỏ bên ngoài trường học."
"Đau không?"
"Không đau.."
"Xăm hết bao nhiêu tiền."
·"Không nhớ rõ." Cả người mềm nhũn ra, Tân Uyển nắm chặt góc áo anh, "Hình như là một trăm hai...!Ông chủ bớt cho em số lẻ."
Quần đã cởi ra, ném trùm lên trên cốc giấy, Tân Uyển khó kiềm chế cảm giác ngượng ngùng, ngón chân co ro.
Trên tủ đầu giường khách sạn Thúy Lệ có đặt ba hộp bao cao su Durex, có màu lam lazer, một hộp có mười sáu cái, Tống Hành lấy ra một cái, tay vuốt ve eo cậu, xoa nắn chiếc eo nhỏ, rồi lại duỗi xuống dưới, bao lấy bờ mông tròn trịa mà nhào nặn, giọng nói kề vào bên tai cậu: "Mở chân ra."
Da Tân Uyển nóng bừng, hồng lên, tựa như phát sốt, đôi mắt không dám nhìn thẳng, nhưng cậu không tránh né, cậu nghe tiếng Tống Hành dùng răng mở vỏ bao cao su, đổ gel bôi trơn lên lòng bàn tay, rồi đổ xuống giữa hai chân cậu, cảm giác lạnh lẽo khiến Tân Uyển run rẩy, vô thức khép chân lại, vô tình kẹp chặt tay anh, cảm nhận rõ đốt ngón tay nhỏ lên của anh.
"Mở ra." Tống Hành nói, "Đừng siết."
Từ tầm mắt của anh có thể nhìn thấy đôi tai của Tân Uyển, đỏ rực, không khác gì lần đầu tiên lúc anh và cậu ân ái, trên ngón tay trơn bóng, chậm rãi đánh vòng trên lỗ nhỏ, nơi ấy co rút, một ngón tay chen vào trước, Tân Uyển khó chịu rên một tiếng, cánh tay che khuất đôi mắt, giọng nói mềm chết người, gọi "Anh", mang theo nghẹn ngào rất nhỏ bé, ngón tay cuộn lại nắm ga giường.
Lại thêm một ngón tay, ngón trỏ và ngón giữa cử động đều đặn ở bên trong lỗ nhỏ chặt khít, làm hơi thở thay đổi theo, Tống Hành cúi đầu hôn lên môi cậu, trong bóng tối mờ mịt nhìn về phía ánh mắt cậu: "Tại sao nhớ ra rồi mà không nói cho tôi?"
Tân Uyển cảm thấy cả người mình nhẹ bẫng, trở thành một vũng nước, không kiềm chế được muốn kêu lên, lại vô thức nhịn được, mồ hôi rơi xuống hàng lông mi, mở miệng đứt quãng: "Em sợ anh mặc kệ em, em là người chia tay trước, mất trí nhớ lại bám theo anh, nhớ ra thì muốn quay lại với anh...!Vậy thì có xem anh ra gì đâu chứ?"
Bên tai là tiếng nước nhớp nháp, Tống Hành dễ dàng tìm ra điểm mẫn cảm, lòng bàn tay đè mạnh xuống, Tân Uyển vô thức cong người, mím chặt bờ môi, hơi thở dồn dập.
"Hai năm nay có từng yêu ai khác chưa?"
Tân Uyển lắc đầu, đôi mắt đẫm nước nhìn vào thẳng vào anh, nói: "Em yêu anh".
Lặp lại hai, ba lần, nói "Em yêu anh nhất", nói "Em yêu anh".
Tân Uyển rất dễ xấu hổ, như lúc còn yêu nhau thời cấp ba, có vẻ như cậu vẫn luôn là bên chủ động, hung hăng xông về phía trước, nhưng rất ít khi thốt lên "Em yêu anh", lúc nói ra kiểu gì cũng vô cùng khó khăn, chỉ khi viết thư cho anh mới thêm vào ở phần cuối.
Mà trong bóng tối mờ ảo, cậu không ngừng lặp lại, tựa như hôm sau sẽ là ngày tận thế, trước khi băng tan đất sập muốn nói ra ba chữ này vô số lần.
Quá trình mở rộng dài đằng đặc, dương v*t Tân Uyển vểnh lên dán trên bụng dưới, căng đau, hai ngón tay cũng có thể làm cậu đến bắn ra, đầu óc trống rỗng, âm thanh phát ra không giống như của cậu, nhão chết người, khe mông ướt đẫm, lỗ thịt co rút kẹp chặt ngón tay, Tống Hành xoa tai cậu: "Thả lỏng."
Mặc áo mưa lên dương v*t, Tân Uyển vẫn còn đang lên đỉnh không kịp phản ứng, vẫn còn thở dốc kịch liệt, kinh ngạc nhìn dương v*t đầy gân, có chất nhầy chảy ra ngoài từ quy đầu, Tống Hành rủ mắt sờ hai lần, lại chống đỡ lên cửa động.
To quá rồi đấy? Tân Uyển mơ màng suy nghĩ, vừa thành thật kẹp chặt chân lên eo anh.
"Em nhớ...?..." Cậu nhẫn nhịn cau mày, ghé vào tai Tống Hành, chưa kịp nói hết một câu thì cái cây nam tính kia đã cắm thẳng hết vào trong, cậu run bần bật, lỗ thịt sưng ê ẩm, "Anh chậm chút, từ từ thôi anh."
dương v*t chậm rãi gây rối bên trong lỗ, Tân Uyển hôn lên cổ anh, rên rất khẽ, ngậm lấy hầu kết của anh, đầu lượi làm ướt cục gồ kia, có vị mồ hôi mặn, toàn thân cả hai đều ẩm ướt, tựa như ngâm trong biển, như vừa chạy mấy trăm vạn dặm, mỗi lần Tống Hành hô hấp, cậu sẽ cảm nhận được rung động trước tiên.
"Nhớ tới gì?" Anh hỏi.
"Nhớ tới lần đầu tiên chúng ta thuê phòng, lúc đó em còn kém một tháng nữa mới mười bảy tuổi, bọn mình đến nhà nghỉ bên cạnh, hình như là thuê phòng đơn?..." Tân Uyển nói rất chậm, còn cười, "Anh không, em cũng không, chúng ta chỉ nằm trên giường đưa mắt nhìn cả một đêm, không làm gì hết, hôm sau em còn đi học trễ."
Tống Hành cũng cười theo, thấp giọng: "Bây giờ thì có."
Năm mười bảy tuổi, hai người tìm bộ phim cấp ba trên mạng, trên dưới phụ đề toàn là quảng cáo công khai tài khoản Wechat, cả hai xem rất lâu, xem đến mặt đỏ tới mang tai, cuối cùng cũng không thực hành.
Bây giờ là lúc thực hành ư? Tân Uyển quen thuộc cơ thể của anh, cũng như Tống Hành quen thuộc cơ thể của cậu, nghiêng đầu là biết hôn, đưa tay ra là biết nên ôm lấy, đây là sự ăn ý của anh và cậu, không vì hai năm xa cách mà thay đổi.
Khoái cảm chi chít khiến cho Tân Uyển hầu như không còn tâm tư gì để nghĩ tới những thứ đó, Tống Hành điều khiển sức lực mạnh mẽ thêm, thoải mái cực kì, mặt Tân Uyển đỏ bừng, lại bắn lần thứ hai, t*ng trùng của cậu rơi xuống chiếc giường đơn, về sau là trong phòng tắm, hơi nóng bốc ra từ bên trong, dòng nước ấm áp đổ xuống, mắt không mở lên được, Tân Uyển tựa lên tường gạch men sứ lạnh buốt, bắp đùi run rẩy, bị ma sát đỏ lên, gần như đứng không vững nữa, không nhớ rõ kết thúc lúc nào, chỉ nhớ được đã dùng hai cái áo mưa, cột chặt ném vào trong thùng rác nhà vệ sinh.
Đèn tròn bên ngoài cửa đã tắt, không có bất kỳ tiếng vang nào, đã 2 giờ 12 phút sáng, Tân Uyển để mặc Tống Hành xử lý, mệt mỏi treo trên người anh không chịu buông tay, nửa tỉnh nửa mơ lắc lư.
Lúc đi ra phòng tắm, trong không khí vẫn còn mùi đắng của khói thuốc, bật điều hòa nên trong phòng cũng không lạnh, dứt khoát trải chăn làm ga giường.
Đồ ăn Sa Huyện đã nguội lạnh, đành phải ném qua một bên.
Tân Uyển không còn buồn ngủ đến thế nữa, cậu mất tập trung nhìn sườn mặt Tống Hành, ngắm ngón tay đang cầm điều khiển điều hòa, rồi lại ngắm quai hàm, nhưng khi đèn đầu giường tắt đi, không còn nhìn thấy gì nữa, tiếng sột soạt phát ra, cậu hỏi: "Anh mệt không?"
Tống Hành nằm bên còn lại: "Vẫn ổn."
Tân Uyển xít lại gần về phía anh một chút, tay đặt lên eo anh: "Bọn mình nói chuyện chút được không anh?"
"Ừm."
"Anh..." Tân Uyển ngập ngừng mở miệng, "Anh phát hiện thư tuyệt mệnh lúc nào vậy?"
"Hôm trước lúc tôi đi công tác, phiên tòa thứ hai của vụ án trung tâm điều chỉnh đó thay đổi, chứng cứ cũng chuyển đi, tôi nhìn thấy bức thư tuyệt mệnh ở trong đó." Còn có cái ván giường đầy ký tự và dãy số, Tống Hành không muốn nhắc tới những thứ này, nói ra có thể Tân Uyển sẽ nhớ đến lúc ấy, "Chứng cứ không cho phép mang đi, nên chỉ nhìn một chút."
"Em không cố ý để anh phải khó chịu." Tân Uyển dán sát vào anh, thấp giọng.
"Tôi biết."
Tống Hành tùy ý dùng ngón tay cuốn lấy tóc cậu, ẩm ướt.
Cảm nhận được Tân Uyển đang nắm ngón út của anh, hơi thở phà lên cổ: "Nhưng anh vẫn tức giận."
Ngón tay quấn tóc lại buông ra, nhẹ nhàng lau vết nước đọng trên gương mặt cậu, Tống Hành chợt nhớ tới tờ giấy kia — Tờ giấy A4 trắng tinh, chữ viết bằng bút bi đen, mở đầu là tên của anh, trên chữ viết còn có vết tích của giọt nước, tựa như ngón tay anh.
Tân Uyển lại khẽ nói: "Hình như...!Lúc đó là khi em nhắn tin chia tay với anh, em rất sợ anh sẽ tức giận, cng4 rất sợ anh sẽ bị tổn thương."
Tống Hành không nói gì, lẳng lặng nghe cậu nói.
"Em không biết từ đâu mà bà ấy phát hiện ra xu hướng tính dục của em, bà nói ra tên của anh, bảo rằng sẽ kể cho tất cả mọi người anh là đồng tính, người nhà của anh, bạn đại học của anh, còn muốn nói cho bạn học cấp ba nữa.
Sau này bà ấy nhốt em lại, em tuyệt thực cũng vô dụng." Tân Uyển không biết nên nói thế nào, "Em nói những chuyện này không phải vì để anh tha thứ cho em."
Tống Hành vẫn trả lời bằng câu nói kia: "Tôi biết."
Hai năm ấy Tân Uyển vẫn không quên chuyện gì, nhưng khó mà mở lời, cậu nhớ rõ Tống Hành chạy đến dưới lầu nhà cậu, cậu ngồi trong góc tường, mơ hồ nghe được tiếng kêu, không dám đáp lại, cũng không dám đứng lên, trong góc tường là hai người que vẽ nguệch ngoạc, bên ngoài trời đổ những hạt mưa vỡ vụn như như trút nước, cậu chỉ nói với Tống Hành ở trong lòng, chúng ta không rời xa nhau, cả một đời đều ở bên nhau.
Cậu sờ lên khuôn mặt ướt đẫm của mình, ảo tưởng mình trở thành hạt mưa ở bên ngoài, nhào lên mặt Tống Hành, vuốt ve gương mặt của anh, chứ không phải là Tống Hành đang ngâm mưa, đang rơi nước mắt.
Đó là lần duy nhất Tống Hành khóc trong ký ức của cậu.
"Trung tâm điều chỉnh đó cũng là do mẹ em đưa tới, năm 2010 ấy, mỗi ngày mẹ đều đứng ở trước cổng trường đợi em, nhìn xem bên cạnh em có bạn học nam nào không, vì vậy nên em không có bạn, cũng không có ai để nói chuyện." Tân Uyển tiếp tục nói, "Sau này nửa đầu năm nhất kết thúc, có một buổi văn nghệ, em tham gia vào một câu lạc bộ, bọn họ nói ngoại hình em đẹp mắt, có thể ra biểu diễn, em với bạn học cùng nhau bước ra, mẹ em đột ngột xuất hiện, bà không tức giận, thậm chí còn cười với em, rồi đưa em về nhà, bà bỏ thuốc ngủ vào trong nước, lúc em tỉnh lại chỉ thấy bác sĩ."
"Đừng nhớ tới nữa." Tống Hành nhẹ giọng ngắt lời cậu, "Đừng nhớ tới."
"Em..." Giọng nói của Tân Uyển nghẹn ngào, "Em thật sự rất nhớ anh, vẫn luôn nhớ anh.
Muốn anh tới cứu em, muốn anh đến dẫn em đi, đi đâu cũng được, đừng để em lại một mình là được."
Tống Hành khẽ hôn lên tai cậu, vỗ lưng cậu, thấp giọng nói, "Không đâu."
Hôm nay Tân Uyển đã rất mệt mỏi, trong hốc mắt không còn lại gì để chảy ra, chua xót đau rát, tinh thần suy sụp một lát thì ngủ, tay vẫn luôn nắm chặt cổ áo của anh không chịu buông.
Lần này không nằm mở, rất an tâm, không cần phải gánh chịu bao ưu tư và phiền muộn nữa, một giấc ngủ này dường như rất dài, lúc tỉnh lại trời đã sáng bừng, đã một giờ chiều, con chim sẻ trên cành cây đang nhìn cậu.
Tống Hành mua bữa trưa, là canh thịt bò Hoài Nam gần đó và bánh bao dẹp không nhân, không cay, Tân Uyển đói muốn chết, nhưng mông thì đau, tạm thời không ăn được nhiều.
Đêm qua hết thảy đều không chân thực, cho cậu loại cảm giác hư ảo, hai người dường như vẫn như lúc trước, Tống Hành chợt hỏi cậu: "Em khó chịu à?"
"Dạ?" Tân Uyển nghe thấy, vội lắc đầu, "Không có ạ."
"Tôi mua thuốc tiêu sưng, nếu như đau thì bôi."
Tân Uyển cúi xuống, vẫn lắc đầu, "Không đau thật ạ, không cần bôi."
Cậu cảm thấy nhẹ nhõm, vui vẻ như được trút hết gánh nặng, cậu không cần phải giả vờ là mình trong quá khứ nữa, có thể cùng Tống Hành ngẫu hứng trò chuyện về thời cấp ba.
Điều này đối với Tân Uyển đã đủ vẹn hạnh phúc, thậm chí cậu không dám hy vọng xa vời tiến thêm một bước, thỉnh thoảng cậu nhìn Tống Hành đến ngây cả người, nhưng vẫn không nhịn được cười.
Nhưng tuýp thuốc kia vẫn còn trong bọc.
Hai người lại đến hồ nước mặn Chaka lần nữa, ngồi đó đến khi hoàng hôn buông xuống, chuyến bay trở về Tây Loan lúc 8:20 tối, vẫn là chiếc xe buýt lắc lư ấy, khác ở chỗ là lần này trong xe có một cô gái thất tình, đang nhỏ giọng khóc, nói với người bên đầu điện thoại kia, "Rõ ràng là anh không yêu tôi."
Đến sân bay Tào Gia Bảo lúc bảy giờ, còn rất nhiều thời gian, nên cả hai chọn một chỗ khá ít người để ngồi xuống, nhàm chán lấy quyển sách nhỏ trên kệ, Tân Uyển lật vài trang thì đóng lại, Tống Hành đưa cho cậu chén nước: "Hai, ba ngày nữa chúng ta mới v, sắp khai giảng rồi đúng không?"
"Vâng." Tân Uyển uống mấy ngụm nước, "Sau đó là tới ký túc xá."
Ngồi xe buýt từ Học viện Mỹ thuật đến Sấu Nguyệt Lý mất khoảng 40 phút, không tính thời gian chờ đợi, dường như vẫn rất lâu.
Có lẽ Tống Hành sẽ đến đón cậu, dù sao anh cũng biết đường, cũng đã tới mấy lần, lấy thân phận gì nhỉ? Tân Uyển mơ màng nghĩ, rồi cười lên, cảm thấy không quan trọng mấy.
Chỉ cần anh là được.
"Lúc đến Học viện mỹ thuật vào mùa đông năm đó, gặp được em là chuyện tình cờ.." Bỗng nhiên nghe Tống Hành khẽ nói, "Khi tôi từ Anh về, tôi biết sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại em, là suy nghĩ từ sâu trong lòng."
Tân Uyển chạm vào ngón tay anh, nói đùa: "Giác quan thứ sáu của anh chuẩn thật."
"Tôi muốn bản thân mình đừng liều lĩnh như vậy nữa, không muốn phải vừa gặp em đã cởi hết áo giáp xuống, không muốn làm chuyện gì sai nữa." Cánh tay Tống Hành tùy ý khoác lên ghế dựa sau lưng Tân Uyển, khẽ nói, "Tôi muốn trưởng thành hơn, không muốn mất lý trí như lúc còn mười bảy, mười tám."
Tân Uyển sửng sốt một chút, cảm nhận được trái tim đang đau ê ẩm, cậu kinh ngạc nhìn vào mắt Tống Hành, nghe anh nói: "Nhưng hình như vẫn thất bại, tôi vẫn như lúc còn ở cái tuổi đó, không muốn thấy em khóc, cũng không muốn thấy em đau.
Nhưng có lẽ trong lòng tôi vẫn còn trái tim năm mười bảy, mười tám tuổi, có một số chuyện không thể nào thay đổi được."
Xung quanh có tiếng người ồn ào, loa phát thanh rất vang dội, không có ai để ý đến hai người, dưới ánh đèn bạc sáng bừng.
Tống Hành thở dài: "Vậy thì không thay đổi nửa." Anh cười cười, phảng phất bộ dáng ngây ngô hồi cấp ba, ánh mắt nhìn về phía cậu.
"Tân Uyển, chúng ta yêu lại lần nữa đi."
Hết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook