Đến Bao Giờ Có Nắng?
-
Chương 19: Hân Di bị "nữ tính hóa"
Hân Di cứ ngồi tưởng tượng vẻ mặt của đám con gái khi nhìn thấy Đăng Nguyên sẽ như thế nào.... vừa tưởng tượng
vừa cười như điên. Hồng Nhung tắm xong vào phòng đã vỗ mạnh một phát cô
bé mới thôi không cười nữa.
- Không lo thay đồ đi học đi ở đó mà cười.
- Thì... thay đây! - Cô bé bỏ vào nhà tắm.
Dọc đường từ hành lang tầng trệt đến lớp ba đứa ở tầng ba đều có vô số ánh nhìn chĩa thẳng vào tụi nó, chủ yếu là nhìn cậu bạn đeo kính đi ở giữa thôi. Hân Di và Hồng Nhung cố làm ra vẻ bình thản nhất nếu không Đăng Nguyên sẽ lại thù vặt tra tấn hai đứa bằng đống bài tập thì chết. Nói là thế chứ nhịn cười là một việc khó khăn biết nhường nào, hai đứa con gái cố kéo cái cặp cao lên che đi cái miệng rồi cười trong im lặng. Dọc đường Hân Di có nghe được một vài lời bình luận từ cư dân lớp khác, lời bình luận như sau.
“- Cái đứa con trai đi chính giữa trông ngu ngu quá đi!”
“- Quả đầu này chắc là xu hướng hot năm nay mày ơi haha!”
“- Mai tao dẫn mày đi mua cái kính đấy nhé! bảo đảm trông mày sẽ ngu hơn tên đó!”
“- Cậu ấy học lớp nào thế? Trông đáng yêu chết đi được!”
Hai từ đáng yêu lọt vào tai Hân Di, cô bé quay đầu lại nhìn cái vừa phát ngôn với ánh mắt sục sôi lửa giận, đã biến Đăng Nguyên thành như thế này mà còn khen cậu ấy đáng yêu.... thật là ức chế quá đi.... Sau một vài điều tra nhỏ Hồng Nhung đã biết con bé kia tên là Mai Thanh Thanh học lớp 6A1, lớp giỏi nhất khối cơ đấy, Hân Di lại một phen khổ sở rồi đây.
Hôm nay là ngày đầu đến trường, đã có danh sách lớp, ba đứa nó học lớp 6A2. Cô chủ nhiệm lớp tụi nó rất xinh, rất đáng yêu, rất xì teen, Hân Di đã bị cô hớp hồn từ cái nhìn đầu tiên.
- Chào các bạn, cô là Trần Tuyết Linh giáo viên môn tiếng anh kiêm luôn giáo viên chủ nhiệm của lớp 6A2 này! Cô thì rất dễ tính, chỉ cần các bạn duy trì thứ hạng của lớp trong top 5 toàn khối và tham gia tốt các phong trào thì muốn thế nào cô cũng chiều, chịu không???
Cả lớp im lặng mất 5s rồi vỗ tay hưởng ứng nhiệt tình.
- CHỊU!!!
- Được, vậy chúng ta giao kèo với nhau như thế nhé!
- VÂNG!
Cô Linh lấy từ trong xấp giấy ra một tờ giấy rồi đưa cho một bàn đầu bàn, xong cô nói lớn.
- Đây là tờ giấy đăng kí môn mà các em yêu thích nhất và muốn học nâng cao hơn. Dựa theo lượt đăng kí của các em nhà trường sẽ các mở lớp chuyên để bồi dưỡng thêm, nào đánh dấu vào môn em chọn rồi truyền xuống hộ cô nhé!
- Này Di, Nguyên hai cậu đăng kí môn gì?
Hồng Nhung lay Hân Di và Đăng Nguyên hỏi, nhưng Hân Di vẫn đang thả hồn theo cô Linh, ánh mắt đầy ngưỡng mộ và yêu thích.
- Tại sao cô ấy lại đẹp như vậy? da trắng, mũi cao, lại thật nữ tính... woa tóc cô dài và mượt ghê.....
Cô bé luôn miệng khen, ánh mắt như bắn hàng ngàn trái tim về phía cô giáo, Hồng Nhung trợn tròn mắt nhìn cái đứa mê gái đẹp sắp chảy cả nước vãi kia, Đăng Nguyên huơ huơ tay trước mặt Hân Di cô bé vẫn đang đắm chìm trong “ sắc” phải đến khi Hồng Nhung nhéo một cái thật mạnh vào hông cô bé mới giật mình bật dậy, hét lên.
- Á... BIẾT ĐAU KHÔNG???
- Em gái ơi! có chuyện gì vậy? - Cô Linh cười nhẹ, nhìn về phía Hân Di hỏi bằng một chất giọng không thể đáng yêu hơn, Hân Di lại xiêu lòng nữa rồi.
- À... dạ... dạ.... em... không sao đâu cô.
Hân Di tự nhiên bị lắp bắp nhẹ, cô bé xua tay vẻ mặt bối rối hẳn, Cô Linh lại cười một nụ cười khuynh thành, hất tay ý bảo Hân Di ngồi xuống.
- Em ngồi xuống đi!
Lần đầu tiên Hân Di cảm nhận được sự ấm áp từ một người xa lạ, cô không tra hỏi, không phán xét chỉ dịu dàng, dịu dàng hết mức có thể. Cô bé cũng không biết rằng đây là người mà sau này mỗi khi nghĩ về trong lòng lại ngập tràn sự chua xót, đau lòng...... người phụ nữ Hân Di luôn trân trọng và không bao giờ quên.
Tờ giấy truyền tới truyền lui cuối cùng cũng truyền đến bàn của ba đứa, Đăng Nguyên nhẹ nhàng, dứt khoát đặt bút đánh dấu vào cột môn toán, Hân Di nhìn một lượt các môn cuối cùng cũng quyết định không một chút đắn đo, cô bé đánh dấu vào môn anh văn, duy chỉ có Hồng Nhung là cắn bút đắn đo mãi.
- Rốt cuộc thì nên chọn môn gì đây?
- Thì Nhung thích môn nào chọn môn đó, mà mình nghe nói thầy giáo dạy Vật Lí đẹp trai ghê hồn luôn á!
Hân Di thêm vào câu sau còn nhấn mạnh hai từ đẹp trai khiến Hồng Nhung mắt tròn xoe hình trái tim cuối cùng đặt bút xuống, roẹt roẹt... môn Vật Lí, Đăng Nguyên bái phục hai đứa con gái, hai đứa chẳng có đam mê với môn học gì cả toàn đăng kí vì “sắc” thôi, một đứa mê gái một đứa mê trai.
Sau khi nhận được tờ giấy đăng kí cô Linh điểm danh các trò nhí của mình.
- Để xem bao nhiêu đứa chọn về đội của cô nhỉ? 1.. 2.. 3....9..10, 10 em chọn về đội của cô. Các em yên tâm học môn anh của cô rất vui đấy nhé, không chán đâu.
Rồi cô lại nháy mắt môn cái, Hân Di cười muốn toét cả miệng, nghe cô nói mà thật mong chờ quá đi!
- Nãy giờ cô rất ấn tượng với một bạn nam lớp mình nhé! Trông xinh trai làm sao các em ạ! Nào mời bạn nam đeo kính ở hàng ghế số ba bên tay phải của cô nhé!
Thấy Cô Linh chỉ tay về phía mình Đăng Nguyên gãi đầu đứng lên, cả lớp đồng loạt nhìn cậu nhóc trên miệng không giống được nụ cười. Cô Linh tủm tỉm đi xuống chỗ ba đứa ngồi rồi hỏi cậu nhóc.
- Xinh trai không các em?
- VÂNG! XINH TRAI LẮM Ạ! - cả lớp đồng thanh.
- Em tên gì?
- Dạ Đăng Nguyên!
- À Đăng Nguyên....
Hân Di luôn chăm chú nhìn cô chợt cô bé phát hiện ánh mắt cô Linh khi nghe cái tên ấy lại xao động, một khắc nào đó Hân Di cảm nhận được nỗi buồn từ sâu thẳm trong ánh mắt ấy, cô bé lấy làm lạ. Một lúc ngập ngừng cô lại cười nhẹ vỗ vai Đăng Nguyên.
- Tên rất đẹp! em làm lớp trưởng nhé!
Cả lớp ồ lên một cái, cô lại hỏi tiếp.
- Các em có đồng ý không nào?
Lập tức có hai cánh tay bên cạnh đưa lên ủng hộ, không ai khác là Hân Di và Hồng Nhung, sau đó lần lượt có vô số cánh tay đưa lên, Đăng Nguyên nheo mắt.... thật bất ngờ thay đổi ngoại hình lại được làm lớp trưởng.
- Em có rất nhiều fan hâm mộ đấy! Vậy quyết định lớp trưởng lớp ta là Nguyên nhé! - Cô Linh cười lém lỉnh đi về phía bảng.
Buổi học kết thúc với phần bầu lớp phó và ban cán sự khác của lớp. Lúc ra về Hân Di để ý thấy cô Linh có quay đầu nhìn về phía Đăng Nguyên hồi lâu rồi mới bước đi, thật lạ.
Trên đường về nhà Hân Di cứ bị ám ảnh ánh mắt buồn bã ấy của cô Linh.
- Nguyên có thấy lúc cô Linh nhìn Nguyên rất lạ không?- Bất chợt Hân Di hỏi.
- Có! - cậu nhóc nhanh chóng trả lời.... một lúc lại nói thêm. - Lúc đấy trông cô buồn buồn.
- Ừ, Di cũng thấy vậy... tại sao ta??
Cô bé thắc mắc, ai nhìn Đăng Nguyên cũng bật cười mà, duy chỉ có cô là biểu hiện khác lạ.
- Hay là.... - Hân Di ngập ngừng.
- Sao?
- Nguyên giống ai đó, cô nhìn Nguyên liên tưởng đến người đó rồi buồn....
Đăng Nguyên thắng xe đột ngột làm cô bé không phòng bị ôm chầm lấy eo cậu nhóc, tự nhiên Hân Di thấy có một cảm giác gì đó rất lạ trong lòng, cô bé cũng không rõ. Buông bàn tay đang ôm eo kia ra, cô bé cằn nhằn.
- Sao này có thắng nhớ nói cho người ta biết với.... hết cả hồn!
Cậu nhóc chợt đưa tay lên gãi đầu cười hì hì, Hân Di liếc nhẹ.
- Hai cái đứa kia có nhanh lên không thì bảo... đói bụng lắm rồi nha!
Hồng Nhung hối thúc, cô nhóc đã đạp cách hai đưa một đoạn khá xa,“ thật chẳng hiểu nổi đạp gì mà chậm thế không biết!”
- Ờ... NHANH ĐÂY!
Thế là Đăng Nguyên tăng tốc, hai chiếc xe đạp băng băng trên đường phố Hà Nội.
Buổi tối hôm đó cả cô nhi viện được một phen hỗn loạn vì Hân Di.
- Hahahahahahaha......
Hồng Nhung ôm bụng cười lăn, cười bò vì Hân Di, mấy sơ, mễ và mọi người cũng bật cười sảng khoái, Đăng Nguyên đi đá bóng về đã đứng im bất động. THẬT BẤT NGỜ!
Trước mặt mọi người là Đường Hân Di, một Đường Hân Di không giống như mọi ngày, cô bé “ mặc váy” nhưng không lại không phải váy, tại sao lại nói như vậy?? Bởi vì... cô bé đã hô biến cái khăn của mễ thành cái váy, trước tiên cô bé kéo quần dài bên trong của mình lên rồi quấn cái khăn bên ngoài thành chiếc váy. Không biết cô bé mượn được dụng cụ trang điểm của ai mà tự trang điểm cho mình, trông rất buồn cười. Môi đỏ chót, mắt tô nguyên màu vàng có kim tuyến nữa chứ, tóc thì thả xuống cũng nữ tính lắm chứ bộ... nhưng mà... cái kiểu nữ tính chẳng giống ai.
- IM NGAY! cười gì mà cười lắm thế? - Hân Di liếc nhìn Hồng Nhung.
- Mọi người đừng có nhìn con rồi cười mãi có được không? - cô bé phụng phịu.
Sơ Tuệ Tĩnh kéo Hân Di về phía mình hỏi.
- Hôm nay con định đi diễn thời trang ở đâu hả?
Mọi người lại phá lên cười, cô bé giận dỗi.
- Có đâu... con muốn mặc váy, con muốn trông thật xinh đẹp và nữ tính giống cô chủ nhiệm.
- Ra là vì cô Linh à! - Hồng Nhung vỡ lẻ.
Mọi người bây giờ mới hiểu ra mọi chuyện, cứ ngỡ hôm nay con bé lại định bày trò phá phách gì nữa chứ.. thì ra là Hân Di bị “ nữ tính hóa” bởi cô giáo.
- Vậy ra Hân Di muốn mặc váy đúng không? -Sơ hỏi.
- Vâng! -Cô bé gật đầu.
Hôm sau đi học về Hân Di bất ngờ khi thấy trong tủ đồ của mình có rất nhiều váy đẹp, toàn là những màu mà cô bé thích, Hân Di liền cầm theo một bộ chạy ra chỗ sơ.
- Sơ ơi.. váy đó là của con hết ạ???
Sơ nhẹ nhàng gật đầu đồng thời đưa tay vẫy Hồng Nhung và Đăng Nguyên lại gần. Sơ cầm ra hai hộp quà đưa cho hai đứa.
- Đây là quà sơ tặng ba đứa vì ba đứa đã thi đỗ vào trường chuyên của tỉnh.
- Yeahhhh!
Hồng Nhung mừng rỡ mở hộp quà, bên trong một một đôi giày búp bê màu trắng rất đẹp, cô nhóc vui mừng nói không nên lời chỉ biết chạy đến ôm sơ. Đăng Nguyên cũng mở hộp quà của mình ra, là một đôi giày thể thao rất manly.
- Sơ thấy đôi giày của Nguyên hơi của rồi, con đi vào xem có vừa không?
Cậu nhóc ngồi xuống mang vào, thật vừa in. Ba đứa cảm động trước tình cảm của sơ, sơ luôn cố gắng dành cho chúng nó những điều tuyệt nhất chỉ để chúng nó không còn tủi thân vì mình là trẻ mồ côi, nhờ có sơ mà bọn nó không còn cảm thấy buồn và so sánh mình với chúng bạn nữa, sơ như người mẹ thứ hai của bọn nó vậy.
- Hân Di vào thử bộ váy này cho sơ xem nào!
Cô bé liền lật đật chạy vào trong,một lúc sau cô bé bước ra khiến mọi người ngỡ ngàng, mái tóc xõa nhẹ nhàng hai bên cùng chiếc váy màu hồng phấn khiến Hân Di như một nàng công chúa nhỏ, lần đầu tiên Đăng Nguyên thấy Hân Di mặc váy, cũng là lần đầu tiên Đăng Nguyên thấy mình có một cảm giác khác lạ dành cho cô bé... cảm giác ấy khác với cảm giác dành cho Hồng Nhung.....
Những cảm xúc rung động đầu tiên giữa mình và cậu ấy như ngọn gió mát của mùa hè oi ả vừa dịu dàng, vừa khó nhận ra. Chúng mình đều luôn phủ nhận cứ thế bên cạnh nhau, cho đến một ngày khi mình phát hiện ra thì nó đã trở thành tình yêu từ lúc nào không hay... Hóa ra, Mình thích cậu!
- Gấu Vy ( Di Tường)-
- Không lo thay đồ đi học đi ở đó mà cười.
- Thì... thay đây! - Cô bé bỏ vào nhà tắm.
Dọc đường từ hành lang tầng trệt đến lớp ba đứa ở tầng ba đều có vô số ánh nhìn chĩa thẳng vào tụi nó, chủ yếu là nhìn cậu bạn đeo kính đi ở giữa thôi. Hân Di và Hồng Nhung cố làm ra vẻ bình thản nhất nếu không Đăng Nguyên sẽ lại thù vặt tra tấn hai đứa bằng đống bài tập thì chết. Nói là thế chứ nhịn cười là một việc khó khăn biết nhường nào, hai đứa con gái cố kéo cái cặp cao lên che đi cái miệng rồi cười trong im lặng. Dọc đường Hân Di có nghe được một vài lời bình luận từ cư dân lớp khác, lời bình luận như sau.
“- Cái đứa con trai đi chính giữa trông ngu ngu quá đi!”
“- Quả đầu này chắc là xu hướng hot năm nay mày ơi haha!”
“- Mai tao dẫn mày đi mua cái kính đấy nhé! bảo đảm trông mày sẽ ngu hơn tên đó!”
“- Cậu ấy học lớp nào thế? Trông đáng yêu chết đi được!”
Hai từ đáng yêu lọt vào tai Hân Di, cô bé quay đầu lại nhìn cái vừa phát ngôn với ánh mắt sục sôi lửa giận, đã biến Đăng Nguyên thành như thế này mà còn khen cậu ấy đáng yêu.... thật là ức chế quá đi.... Sau một vài điều tra nhỏ Hồng Nhung đã biết con bé kia tên là Mai Thanh Thanh học lớp 6A1, lớp giỏi nhất khối cơ đấy, Hân Di lại một phen khổ sở rồi đây.
Hôm nay là ngày đầu đến trường, đã có danh sách lớp, ba đứa nó học lớp 6A2. Cô chủ nhiệm lớp tụi nó rất xinh, rất đáng yêu, rất xì teen, Hân Di đã bị cô hớp hồn từ cái nhìn đầu tiên.
- Chào các bạn, cô là Trần Tuyết Linh giáo viên môn tiếng anh kiêm luôn giáo viên chủ nhiệm của lớp 6A2 này! Cô thì rất dễ tính, chỉ cần các bạn duy trì thứ hạng của lớp trong top 5 toàn khối và tham gia tốt các phong trào thì muốn thế nào cô cũng chiều, chịu không???
Cả lớp im lặng mất 5s rồi vỗ tay hưởng ứng nhiệt tình.
- CHỊU!!!
- Được, vậy chúng ta giao kèo với nhau như thế nhé!
- VÂNG!
Cô Linh lấy từ trong xấp giấy ra một tờ giấy rồi đưa cho một bàn đầu bàn, xong cô nói lớn.
- Đây là tờ giấy đăng kí môn mà các em yêu thích nhất và muốn học nâng cao hơn. Dựa theo lượt đăng kí của các em nhà trường sẽ các mở lớp chuyên để bồi dưỡng thêm, nào đánh dấu vào môn em chọn rồi truyền xuống hộ cô nhé!
- Này Di, Nguyên hai cậu đăng kí môn gì?
Hồng Nhung lay Hân Di và Đăng Nguyên hỏi, nhưng Hân Di vẫn đang thả hồn theo cô Linh, ánh mắt đầy ngưỡng mộ và yêu thích.
- Tại sao cô ấy lại đẹp như vậy? da trắng, mũi cao, lại thật nữ tính... woa tóc cô dài và mượt ghê.....
Cô bé luôn miệng khen, ánh mắt như bắn hàng ngàn trái tim về phía cô giáo, Hồng Nhung trợn tròn mắt nhìn cái đứa mê gái đẹp sắp chảy cả nước vãi kia, Đăng Nguyên huơ huơ tay trước mặt Hân Di cô bé vẫn đang đắm chìm trong “ sắc” phải đến khi Hồng Nhung nhéo một cái thật mạnh vào hông cô bé mới giật mình bật dậy, hét lên.
- Á... BIẾT ĐAU KHÔNG???
- Em gái ơi! có chuyện gì vậy? - Cô Linh cười nhẹ, nhìn về phía Hân Di hỏi bằng một chất giọng không thể đáng yêu hơn, Hân Di lại xiêu lòng nữa rồi.
- À... dạ... dạ.... em... không sao đâu cô.
Hân Di tự nhiên bị lắp bắp nhẹ, cô bé xua tay vẻ mặt bối rối hẳn, Cô Linh lại cười một nụ cười khuynh thành, hất tay ý bảo Hân Di ngồi xuống.
- Em ngồi xuống đi!
Lần đầu tiên Hân Di cảm nhận được sự ấm áp từ một người xa lạ, cô không tra hỏi, không phán xét chỉ dịu dàng, dịu dàng hết mức có thể. Cô bé cũng không biết rằng đây là người mà sau này mỗi khi nghĩ về trong lòng lại ngập tràn sự chua xót, đau lòng...... người phụ nữ Hân Di luôn trân trọng và không bao giờ quên.
Tờ giấy truyền tới truyền lui cuối cùng cũng truyền đến bàn của ba đứa, Đăng Nguyên nhẹ nhàng, dứt khoát đặt bút đánh dấu vào cột môn toán, Hân Di nhìn một lượt các môn cuối cùng cũng quyết định không một chút đắn đo, cô bé đánh dấu vào môn anh văn, duy chỉ có Hồng Nhung là cắn bút đắn đo mãi.
- Rốt cuộc thì nên chọn môn gì đây?
- Thì Nhung thích môn nào chọn môn đó, mà mình nghe nói thầy giáo dạy Vật Lí đẹp trai ghê hồn luôn á!
Hân Di thêm vào câu sau còn nhấn mạnh hai từ đẹp trai khiến Hồng Nhung mắt tròn xoe hình trái tim cuối cùng đặt bút xuống, roẹt roẹt... môn Vật Lí, Đăng Nguyên bái phục hai đứa con gái, hai đứa chẳng có đam mê với môn học gì cả toàn đăng kí vì “sắc” thôi, một đứa mê gái một đứa mê trai.
Sau khi nhận được tờ giấy đăng kí cô Linh điểm danh các trò nhí của mình.
- Để xem bao nhiêu đứa chọn về đội của cô nhỉ? 1.. 2.. 3....9..10, 10 em chọn về đội của cô. Các em yên tâm học môn anh của cô rất vui đấy nhé, không chán đâu.
Rồi cô lại nháy mắt môn cái, Hân Di cười muốn toét cả miệng, nghe cô nói mà thật mong chờ quá đi!
- Nãy giờ cô rất ấn tượng với một bạn nam lớp mình nhé! Trông xinh trai làm sao các em ạ! Nào mời bạn nam đeo kính ở hàng ghế số ba bên tay phải của cô nhé!
Thấy Cô Linh chỉ tay về phía mình Đăng Nguyên gãi đầu đứng lên, cả lớp đồng loạt nhìn cậu nhóc trên miệng không giống được nụ cười. Cô Linh tủm tỉm đi xuống chỗ ba đứa ngồi rồi hỏi cậu nhóc.
- Xinh trai không các em?
- VÂNG! XINH TRAI LẮM Ạ! - cả lớp đồng thanh.
- Em tên gì?
- Dạ Đăng Nguyên!
- À Đăng Nguyên....
Hân Di luôn chăm chú nhìn cô chợt cô bé phát hiện ánh mắt cô Linh khi nghe cái tên ấy lại xao động, một khắc nào đó Hân Di cảm nhận được nỗi buồn từ sâu thẳm trong ánh mắt ấy, cô bé lấy làm lạ. Một lúc ngập ngừng cô lại cười nhẹ vỗ vai Đăng Nguyên.
- Tên rất đẹp! em làm lớp trưởng nhé!
Cả lớp ồ lên một cái, cô lại hỏi tiếp.
- Các em có đồng ý không nào?
Lập tức có hai cánh tay bên cạnh đưa lên ủng hộ, không ai khác là Hân Di và Hồng Nhung, sau đó lần lượt có vô số cánh tay đưa lên, Đăng Nguyên nheo mắt.... thật bất ngờ thay đổi ngoại hình lại được làm lớp trưởng.
- Em có rất nhiều fan hâm mộ đấy! Vậy quyết định lớp trưởng lớp ta là Nguyên nhé! - Cô Linh cười lém lỉnh đi về phía bảng.
Buổi học kết thúc với phần bầu lớp phó và ban cán sự khác của lớp. Lúc ra về Hân Di để ý thấy cô Linh có quay đầu nhìn về phía Đăng Nguyên hồi lâu rồi mới bước đi, thật lạ.
Trên đường về nhà Hân Di cứ bị ám ảnh ánh mắt buồn bã ấy của cô Linh.
- Nguyên có thấy lúc cô Linh nhìn Nguyên rất lạ không?- Bất chợt Hân Di hỏi.
- Có! - cậu nhóc nhanh chóng trả lời.... một lúc lại nói thêm. - Lúc đấy trông cô buồn buồn.
- Ừ, Di cũng thấy vậy... tại sao ta??
Cô bé thắc mắc, ai nhìn Đăng Nguyên cũng bật cười mà, duy chỉ có cô là biểu hiện khác lạ.
- Hay là.... - Hân Di ngập ngừng.
- Sao?
- Nguyên giống ai đó, cô nhìn Nguyên liên tưởng đến người đó rồi buồn....
Đăng Nguyên thắng xe đột ngột làm cô bé không phòng bị ôm chầm lấy eo cậu nhóc, tự nhiên Hân Di thấy có một cảm giác gì đó rất lạ trong lòng, cô bé cũng không rõ. Buông bàn tay đang ôm eo kia ra, cô bé cằn nhằn.
- Sao này có thắng nhớ nói cho người ta biết với.... hết cả hồn!
Cậu nhóc chợt đưa tay lên gãi đầu cười hì hì, Hân Di liếc nhẹ.
- Hai cái đứa kia có nhanh lên không thì bảo... đói bụng lắm rồi nha!
Hồng Nhung hối thúc, cô nhóc đã đạp cách hai đưa một đoạn khá xa,“ thật chẳng hiểu nổi đạp gì mà chậm thế không biết!”
- Ờ... NHANH ĐÂY!
Thế là Đăng Nguyên tăng tốc, hai chiếc xe đạp băng băng trên đường phố Hà Nội.
Buổi tối hôm đó cả cô nhi viện được một phen hỗn loạn vì Hân Di.
- Hahahahahahaha......
Hồng Nhung ôm bụng cười lăn, cười bò vì Hân Di, mấy sơ, mễ và mọi người cũng bật cười sảng khoái, Đăng Nguyên đi đá bóng về đã đứng im bất động. THẬT BẤT NGỜ!
Trước mặt mọi người là Đường Hân Di, một Đường Hân Di không giống như mọi ngày, cô bé “ mặc váy” nhưng không lại không phải váy, tại sao lại nói như vậy?? Bởi vì... cô bé đã hô biến cái khăn của mễ thành cái váy, trước tiên cô bé kéo quần dài bên trong của mình lên rồi quấn cái khăn bên ngoài thành chiếc váy. Không biết cô bé mượn được dụng cụ trang điểm của ai mà tự trang điểm cho mình, trông rất buồn cười. Môi đỏ chót, mắt tô nguyên màu vàng có kim tuyến nữa chứ, tóc thì thả xuống cũng nữ tính lắm chứ bộ... nhưng mà... cái kiểu nữ tính chẳng giống ai.
- IM NGAY! cười gì mà cười lắm thế? - Hân Di liếc nhìn Hồng Nhung.
- Mọi người đừng có nhìn con rồi cười mãi có được không? - cô bé phụng phịu.
Sơ Tuệ Tĩnh kéo Hân Di về phía mình hỏi.
- Hôm nay con định đi diễn thời trang ở đâu hả?
Mọi người lại phá lên cười, cô bé giận dỗi.
- Có đâu... con muốn mặc váy, con muốn trông thật xinh đẹp và nữ tính giống cô chủ nhiệm.
- Ra là vì cô Linh à! - Hồng Nhung vỡ lẻ.
Mọi người bây giờ mới hiểu ra mọi chuyện, cứ ngỡ hôm nay con bé lại định bày trò phá phách gì nữa chứ.. thì ra là Hân Di bị “ nữ tính hóa” bởi cô giáo.
- Vậy ra Hân Di muốn mặc váy đúng không? -Sơ hỏi.
- Vâng! -Cô bé gật đầu.
Hôm sau đi học về Hân Di bất ngờ khi thấy trong tủ đồ của mình có rất nhiều váy đẹp, toàn là những màu mà cô bé thích, Hân Di liền cầm theo một bộ chạy ra chỗ sơ.
- Sơ ơi.. váy đó là của con hết ạ???
Sơ nhẹ nhàng gật đầu đồng thời đưa tay vẫy Hồng Nhung và Đăng Nguyên lại gần. Sơ cầm ra hai hộp quà đưa cho hai đứa.
- Đây là quà sơ tặng ba đứa vì ba đứa đã thi đỗ vào trường chuyên của tỉnh.
- Yeahhhh!
Hồng Nhung mừng rỡ mở hộp quà, bên trong một một đôi giày búp bê màu trắng rất đẹp, cô nhóc vui mừng nói không nên lời chỉ biết chạy đến ôm sơ. Đăng Nguyên cũng mở hộp quà của mình ra, là một đôi giày thể thao rất manly.
- Sơ thấy đôi giày của Nguyên hơi của rồi, con đi vào xem có vừa không?
Cậu nhóc ngồi xuống mang vào, thật vừa in. Ba đứa cảm động trước tình cảm của sơ, sơ luôn cố gắng dành cho chúng nó những điều tuyệt nhất chỉ để chúng nó không còn tủi thân vì mình là trẻ mồ côi, nhờ có sơ mà bọn nó không còn cảm thấy buồn và so sánh mình với chúng bạn nữa, sơ như người mẹ thứ hai của bọn nó vậy.
- Hân Di vào thử bộ váy này cho sơ xem nào!
Cô bé liền lật đật chạy vào trong,một lúc sau cô bé bước ra khiến mọi người ngỡ ngàng, mái tóc xõa nhẹ nhàng hai bên cùng chiếc váy màu hồng phấn khiến Hân Di như một nàng công chúa nhỏ, lần đầu tiên Đăng Nguyên thấy Hân Di mặc váy, cũng là lần đầu tiên Đăng Nguyên thấy mình có một cảm giác khác lạ dành cho cô bé... cảm giác ấy khác với cảm giác dành cho Hồng Nhung.....
Những cảm xúc rung động đầu tiên giữa mình và cậu ấy như ngọn gió mát của mùa hè oi ả vừa dịu dàng, vừa khó nhận ra. Chúng mình đều luôn phủ nhận cứ thế bên cạnh nhau, cho đến một ngày khi mình phát hiện ra thì nó đã trở thành tình yêu từ lúc nào không hay... Hóa ra, Mình thích cậu!
- Gấu Vy ( Di Tường)-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook