Demon Father
Chương 2: Tiết tử (2)

“Cha đỡ đầu?!” Dominique thất kinh, “Tôi có cha đỡ đầu? Chính tôi cũng không biết!”

“Nhóc cho rằng người gửi thiệp chúc mừng Giáng Sinh hằng năm cho nhóc là ai?”

  Dominique nhớ lại một cái, đúng là có vụ thiệp chúc, lễ Giáng Sinh hằng năm nó đều sẽ nhận được một tấm thiệp chúc mừng ký tên vì “W.S”, trên đó viết lời chúc bạn khỏe mạnh vui vẻ vân vân. Dominique từng hỏi cha thiệp mừng là do ai gửi, mỗi khi nó hỏi như thế, cha cũng sẽ mất hứng trả lời “ Là công ty bảo hiểm ”, sau đó đem thiệp mừng ném vào thùng rác.

  “Thì ra đó chính là ông.” Cậu bé lộ ra biểu lộ chợt hiểu. Nó âm thầm quyết định không đem chuyện cha vứt thiệp mừng nói ra, nếu không “cha đỡ đầu” nhất định sẽ thương tâm chết mất.

  Wolfgang rất là tự hào mà gật gật đầu, đem vật mũ bảo hiểm trong tay ném cho Dominique.”Đội lên.”

  Cậu bé đem mũ bảo hiểm đội lên trên đầu. Mũ bảo hiểm là loại dùng cho người trưởng thành, đối với đứa trẻ mười tuổi mà nói thì quá lớn, có chút lắc lư.

  “Chúng ta đi.” Wolfgang nói.

  “Đi đâu?”

  “Nơi an toàn.”

   Hắn xoay người đi ra cửa, Dominique vội vàng đuổi theo. Khi nó đi lại, chiếc mũ bảo hiểm quá khổ luôn sụp xuống che mất tầm mắt, nó không thể không nhiều lần chỉnh lại.

  “Cha tôi cũng ở đó sao?” Nó hỏi, thanh âm từ trong mũ bảo hiểm truyền ra, giọng nói ồm ồm, “Ông ấy có khỏe không?”

  “Ta không biết.”

  “Ông ấy đã xảy ra chuyện gì?

  “Ta không biết.”

  “Tôi còn có thể gặp lại được ông ấy sao?”

  “Ta không biết.”

  “Ông sao lại cái gì cũng không biết?”

   Wolfgang căm tức nhìn chằm chằm Dominique.”Nhóc thế nào mà cái gì cũng muốn biết? Sớm biết nhóc sau khi lớn lên sẽ biến thành một đứa nhỏ câu hỏi, ta ban đầu tuyệt đối không đáp ứng làm cha đỡ đầu của nhóc đâu.”

  “Tôi không là đứa nhỏ câu hỏi. Cha tôi nói cái này gọi là ‘có lòng hiếu kỳ’. Ông ấy cảm thấy đây là một hiện tượng tốt, đại biểu tôi có lòng ham học hỏi.”

  “Ta cảm thấy điểm này cũng không tốt. Ta ghét lòng ham học hỏi loài người.”

   Bọn họ theo cầu thang vội vã xuống đến tầng trệt, rời khỏi tòa chung cư, chỉ thấy trên con đường dành cho người đi bộ bên ngoài tòa lầu đậu một chiếc mô tô Harley màu đỏ mới tinh, tựa như vật ngồi lái của những vai nam chính tiêu sái trong phim ảnh nọ. Dominique nâng mũ bảo hiểm, mắt trợn tròn xoe, không nhịn được thở dài nói, “Quá là ngầu!” Không được hoàn mỹ chính là mô tô Harley lấn chiếm đường danh cho người mù, Dominique cho là ngầu thì vẫn ngầu, nhưng luật lệ giao thông vẫn là phải tuân thủ.

   Wolfgang giơ ngón tay cái lên hướng chiếc mô tô Harley, “Ngầu chết đúng không?”

   Dominique liền vội vàng gật đầu, mũ bảo hiểm lại một lần nữa sụp xuống. Nó đem mũ bảo hiểm chỉnh lại, hâm mộ hỏi, “Đó là của ông? Chúng ta phải cưỡi nó đi sao?”

  “Cái gì? Dĩ nhiên không thể nào!”

   Cha đỡ đầu chỉ sang bên cạnh, ở trong một góc không bắt mắt đậu một chiếc xe máy điện tàn tàn tạ tạ màu xám, đậu chếch ở bên đường, vừa lúc nhường ra đường cho người mù, tỏ ra chủ xe rất có lòng công đức.

  “Chúng ta ngồi cái đó.”

  Dominique khiếp sợ chỉ chiếc mô tô Harley, “Tại sao không ngồi cái này?”

  “Nó cũng không phải là ta.”

  “Cái gì?! Vậy nó là của ai?”

  “Ta làm sao mà biết! Được rồi, đừng nói nhảm, chúng ta đi!”

  Wolfgang xảo diệu mà dời đi đề tài, tự nhiên cỡi rách nát xe máy điện. Dominique cuối cùng hâm mộ nhìn chiếc xe máy Harley một cái, ủy ủy khuất khuất mà leo lên chỗ ngồi phía sau xe máy điện.

  “Giữ chắc!” Cha đỡ đầu nói.

  “Đợi đã! Ông không cần đội mũ bảo hiểm sao?”

  “Xương sọ ta cứng rắn lắm, không sợ!”

  Những lời này cũng rất có hào tình tráng chí. Dominique nghĩ thầm, đối đãi sự vật không thể chỉ nhìn bề ngoài, chiếc xe máy điện này bề ngoài rất cổ lỗ, nói không chừng tính năng rất tốt đó? Hơn nữa cha đỡ đầu là tới cứu nó, làm sao có thể lái một chiếc xe máy điện từ bên ngoài đến bên trong đều thật tàn tạ chứ hả hả hả hả…….

  Nó nắm chặt quần áo của Wolfgang.

  “Chúng ta đi!” Cha đỡ đầu cao giọng tuyên bố.

  Xe máy điện “rừ rừ rừ”mà khởi động, chậm rãi lăn bánh.

  Dominique nhìn cảnh đường phố chậm chạp di chuyển bốn phía, lắng nghe xe máy điện phát ra tạp âm, cảm thấy có ảo tưởng tốt đẹp gì đó trong lòng đều đổ vỡ hết rồi.

  Xe máy điện lấy tốc độ rùa bò bất khả tư nghị lái ra khỏi khu dân cư, rẽ lên cầu vượt. Dominique túm quần áo cha đỡ đầu nói, “Mặc dù tôi là một học sinh tiểu học nhưng tôi cũng biết xe máy điện không được phép lên cầu vượt!”

  “Đúng là không cho phép!” Wolfgang vui vẻ mà trả lời.

  “Vậy ông tại sao còn dám đi lên?!”

  “Bởi vì như vậy tương đối nhanh!”

  Dominique chỉ cảm thấy trong lồng ngực một mảnh bức bối, thiếu chút nữa khạc ra một búng máu.

  “Cái này không tuân theo quy tắc giao thông!” Nó chỉ có thể vô lực biện hộ nói.

  “Nhóc nhìn thấy ta đội mũ bảo hiểm không?”

  “Không có……”

  “Ta ngay cả mũ bảo hiểm  cũng chẳng đội, chẳng lẽ còn để ý cái này?!”

  ―― Không đúng lắm đi!!!  Dominique cảm thấy cha đỡ đầu nói căn bản không có đạo lý, nhưng nó lại hoàn toàn không có lời nào đối lại.

  Cầu vượt bắc ngang qua nửa thành phố, xuống khỏi cầu vượt là có thể lên đường cao tốc. Cha đỡ đầu hẳn là sẽ không muốn cưỡi con cừu nhỏ này lên cao tốc chứ? Lấy tốc độ của xe máy điện, bọn họ mười phần thì có tám chín sẽ bị những chiếc từ phía sau lưng phi nhanh tới húc bay, tựa như con rùa đen cản đường biến mất ở trong làn bụi mà bầy ngựa chạy như điên đạp tung lên.

  Dominique nước mắt đầm đìa, “Cha đỡ đầu! Tôi cảm giác mình còn trẻ! Tôi không muốn chết!”

  “Thật trùng hợp! Ta cũng thế!”

  “Vậy chúng ta có thể từ trên câu vượt đi xuống không?”

  “Nhóc không nói sớm! Muộn rồi!”

   Hắn vừa dứt lời, Dominique liền nghe sau lưng truyền tới tiếng gầm gừ của dã thú.

   Nó quay đầu lại, chỉ thấy khói đen hình con sói kia lại xuất hiện! Lần này không chỉ một con, mà là ít nhất nửa tá ở phía sau truy đuổi bọn họ!

   Tốc độ rùa bò của xe máy điện đâu thể so được với bầy sói khói đen, thời gian một cái nháy mắt, con sói dẫn đầu liền đuổi tới, cách Dominique còn không tới vị trí hai cái xe.

   Đèn đường trên cầu vượt lóe lên, chớp sáng chớp tối, giống như là điện lực chưa đủ. Dominique nhớ đến khi cự lang khói đen xông vào trong nhà nó, chiếc đèn bàn trong nhà cũng là như vậy.

  “Mẹ nó! Lại là vụ yểm! Đám cẩu vật chết tiệt! May mà ta lái chính là xe máy điện!” Wolfgang mắng.

  “Cái gì?!”

  “Đó là vụ yểm, sẽ làm nhiễu đồ điện sử dùng dòng điện xoay chiều. Thật may là ắc quy của xe máy điện dùng là điện một chiều. Edison vạn tuế!”

   Dominique đầu óc mơ hồ. Nó biết Edison là một nhà phát minh tài ba, nhưng điện một chiều với điện xoay chiều là cái gì? Nó mới năm thứ ba tiểu học, còn chưa có học tri thức khoa học cao thâm như vậy a!

   Cơ mà, bất kể Edison đã làm loại chuyện vĩ đại nào, Dominique cũng biết, ông ta bây giờ tuyệt đối không cứu được bọn họ! Bầy sói khói đen đã đuổi tớii, con sói dẫn đầu kia ra sức nhảy một cái, cắn lấy áo khoác của cậu nhóc. Dominique kinh sợ thét chói tai, tay lanh mắt lẹ mà cởi áo khoác đi, mới thoát khỏi kết quả bị bắt xuống xe.

  “Nhanh lên một chút! Cha đỡ đầu! Bọn chúng đuổi tới kìa! Chạy mau!” Dominique trào nước mắt.

   Wolfgang không nhịn được nói: “Được được ta biết!”

  “Mau nghĩ nghĩ biện pháp!”

  “Bám chặt ta!” Cha đỡ đầu ưỡn ngực, khí thế bàng bạc mà quát: “Jia!”

  ―― Jia cái beep á!!! (jia: tiếng thúc ngựa trong phim Tàu í)

   Ngay tại thời điểm Dominique tuyệt vọng mà cho là mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, xe máy điện bộc phát ra tiếng brừm brừm mà động cơ xe mô tô mới có, ánh điện xanh trắng  xoay tròn lóe lên ở giữa hai bánh, xe máy điện lấy tốc độ như tên lửa bắt đầu vọt lên trên cầu vượt!

  “A a a a a a a thứ quỷ gì đây a!!!”

  Xe máy điện giống như giông bão quét qua, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh mơ hồ ở trên cầu, cùng tiếng kêu thảm thiết kinh hoảng đủ kiểu của cậu nhóc.

  Bầy sói phát hiện không đuổi kịp xe máy điện đột nhiên gia tăng tốc độ, vì vậy dứt khoát vứt bỏ hình thái con sói, hóa thành mấy lgâu khói mù đen đặc, tập kích về phương hướng của xe máy điện.

   Dominique đem đầu để ở trên lưng cha đỡ đầu, cố gắng giữ vững hô hấp ở trong luồng khí vùn vụt lướt quá, bên tai trừ xe tiếng gầm rú của xe máy điện và tiếng gầm thét của cuồng phong, còn có dã thú tiếng gầm gừ trầm thấp của dã thú. Nó lớn mật mà ngẩng đầu lên, phát hiện vài luồng khói đen đã đuổi tới rồi, lấy tốc độ không thua gì xe máy điện chạy song song với bọn họ. Có lẽ là bởi vì bỏ đi hình thái con sói, bọn chúng không thể trực tiếp dùng hàm răng cùng vuốt nhọn công kích, vì vậy ý đồ bao phủ hai người trên xe máy điện, che khuất tầm mắt của bọn họ.

  “Dominique! Bám chắc ta!” Wolfgang hô.

  Cậu bé lập tức dùng hết sức lực bú sữa mẹ, gắt gao vòng lấy hông của Wolfgang, thiếu chút nữa đem cha đỡ đầu của nó siết đau sốc hông.

   Wolfgang bgâu tay trái ra, dùng tay phải điều khiển xe máy điện. Hắn duỗi thẳng cánh tay trái, làm ra một động tác cầm nắm, một cây trường thương màu đen đột nhiên xuất hiện ở trong tay hắn, mũi thương phiếm hào quang đỏ thẫm, tựa như cái nhìn chăm chú của ma quỷ lúc nửa đêm.

   Hắn hét lớn một tiếng, trường thương nhanh như tia chớp đâm ra, chính giữa một luồng khói đen chạy ngang với hắn. Mũi thương đỏ thẫm phảng phất mang theo độ nóng bức người, vừa tiếp xúc khói đen, liền đem chúng thiêu đốt. Khói đen “vù” một tiếng tản ra, hạt nhỏ màu đen nổi lên ánh lửa, chợt hóa thành một đoàn tro bụi, theo gió mà bay.

   Wolfgang lần nữa công kích, trường thương mỗi kích tất trúng, mấy luồng  khói đen vốn chạy song song bọn họ ở dưới sự đột phá mạnh mẽ của hắn rối rít thành khói bụi tan đi, chỉ còn lại một luồng cuối cùng. Wolfgang nhắm ngay luồng khói đen cuối cùng đâm trường thương ra, lại lần lượt bị nó tránh thoát. Lgâu khói đen cuối cùng cũng là giảo hoạt nhất.

   Hắn mắng một tiếng, tiếp sau lại là một tiếng cười, tay phải nhẹ nhàng vặn, tiếng gầm rú của xe máy điện bỗng dưng ngừng lại, từ xe máy nhanh như điện chớp trở về lại con cừu con chậm rì.

   Wolfgang thắng mạnh xe, bánh xe ở trên mặt đường áp-phan ma sát ra tia lửa kinh người, lưu lại một vệt dấu vết cháy sém. Mà khói đen kia trăm triệu lần không ngờ tới hắn lại thắng xe, căn bản không kịp dừng, trực tiếp lướt qua từ bên người Wolfgang, lao đi một đoạn dài mới khó khăn điều chuyển phương hướng, hướng Wolfgang vồ tới.

   Wolfgang một tay vịn tay lái, một tay giơ trường thương lên, nhắm chuẩn khói đen, đem trường thương ném đi!

   Trường thương tựa như một vệt hỏa diễm bay trên trời, trực tiếp xuyên qua khói đen, giống như rạng đông xé rách bóng đêm, đem nó đốt thành một nhúm tro bụi, rồi sau đó vạch một đường parabol, nghiêng nghiêng cắm vào mặt đất.

   Đèn đường trên cầu vượt không hề chớp lóe, khôi phục bình thường.

   Wolfgang khinh miệt hừ một tiếng, lần nữa khởi động xe máy điện, chậm rì rì tiến tới, khi đi ngang qua bên cạnh trường thương, hắn nắm lấy cán thương, tiện tay rút một cái. Hào quang đỏ thẫm của mũi thương từ từ tắt. Wolfgang buông tay ra, trường thương màu đen liền giống như hạt sương buổi sớm bốc hơi.

   Dominique đội mũ bảo hiểm, khiếp sợ ngay cả lời đều nói không ra được. Qua ước chừng mười phút, nó mới lắp ba lắp bắp mở miệng, “Cha, cha đỡ đầu?”

  “Hửm?”

  “Vậy, những khói đen kia……là thứ gì?”

  “Đó là vụ yểm, tựa như khói mù, có thể biến hóa thành các loại hình dáng, còn biết quấy nhiễu vận hành của đồ điện. Bọn chúng là đầy tớ ác ma dùng lực lượng của mình sáng tạo ra, thường dùng theo truy đuổi kẻ địch.”

  “Đợi đã? Ác ma? Là cái loại ác ma mà tôi hiểu sao?”

  “Nhóc hiểu là cái gì?”

  “Chính là cái thứ……tới từ địa ngục, rất tà ác, sẽ dụ dỗ người sa đọa……”

   Wolfgang ha ha cười.”Không sai biệt lắm đâu.”

  Thế giới quan non nớt của Dominique chịu phải một cú thương nặng.”Trên thế giới thật sự có loại vật này?! Tôi luôn cho rằng đó là giả, là điều hư cấu trong ti vi……”

  “Nhóc rõ ràng là một học sinh tiểu học, trí tưởng tượng thế nào lại nghèo nàn như vậy chứ? Hơn nữa nhóc không phải đều tận mắt trong thấy rồi sao?”

  “Ác ma kia tại sao muốn tới tìm tôi? Bọn chúng muốn giết tôi sao? Tôi lại không trêu chọc bọn chúng……”

  “Bởi vì cha nhóc là một thợ săn ma.”

  “Cái gì?!” Thế giới quan của Dominique đã lung lay sắp đổ rồi, “Ông ấy không phải là nhiếp ảnh gia sao?”

  “Đó chẳng qua là ngụy trang mà thôi. Nhóc từng thấy hắn có tác phẩm nhiếp ảnh nào sao?”

  “……Vậy đúng thật không có. Cha tôi thật sự là thợ săn ma?”

  “Không thể giả được.”

  “Ông ấy bây giờ ở đâu vậy? Ông ấy còn …… sống không?”

   Wolfgang trầm mặc một hồi. Gió đêm thổi bay tóc của hắn.

  “Ta không biết.”

  “Vậy sao ông tìm được tôi?”

  “Đó là chuyện ta và cha nhóc ước định tốt trước đó. Chỉ cần ta nhận được điện thoại ám hiệu, đã nói lên cha nhóc dữ nhiều lành ít, ta sẽ lập tức đến nhà nhóc tìm nhóc, bảo vệ nhóc. Đây là điều bọn ta đã sớm ước định tốt.”

  “Ước định?”

  “Thợ săn ma là loại nghề nghiệp nguy hiểm, phần lớn mọi người không cách nào chết già. Ba nhóc vì bảo vệ nhóc, vào thời điểm nhóc ra đời đã cử hành ‘lễ rửa tội màu đen’, mời ta làm cha đỡ đầu của nhóc. Bọn ta ước định, nếu có một ngày hắn xảy ra chuyện, ta sẽ phải phụ trách nuôi dưỡng nhóc lớn lên thành người, coi như hồi báo, nhóc  nhất định phải học tập kỹ thuật săn ác ma, trở thành một thế hệ thợ săn ma mới.”

  “Nói như vậy…… ông cũng là thợ săn ma?”

   Wolfgang trầm thấp mà bật cười.

  “Vừa đúng ngược lại.” Hắn nói, “Ta là một ác ma.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương