Demon Father
-
Chương 15: Grimoire trí tuệ (3)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dominique, Chris cùng Chó nằm ngay đơ trên nền nhà phòng giam, mặc dù ý thức thanh tỉnh, nhưng thân thể lại không thể động đậy chút nào. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong buồng giam một người cũng không có, không ai đi vào, tự nhiên cũng liền không ai có thể cứu bọn họ ra.
Qua không biết bao lâu, ngón tay của Dominique đột nhiên giật giật một cái. Cậu thử hoạt động cánh tay, phát hiện cảm giác đã khôi phục, chẳng qua là tứ chi mang cảm giác tê liệt huyết dịch lưu động không thông như cũ.
“Chris…?” Dominique khó khăn xoay cổ.
“Anh không sao.” Thanh âm của Chris của từ góc độ cậu không nhìn thấy truyền tới.
“Em có thể hơi hơi động đậy một chút, đại khái qua một lúc nữa là ổn rồi…” Môi Dominique tê dại, lời cũng nói không lưu loát.
“Ừ. Anh cũng thế.”
“Đáng ghét, không nghĩ tới bị sắp đặt một đường.”
“Em nghe thấy điều gã cảnh sát kia nói rồi chứ? Gã nói chúng ta là con tin quan trọng.”
“Nghe thấy rồi. Bắt chúng ta làm con tin, người có thể uy hiếp được chỉ có…” Dominique dừng một chút, “Cha đỡ đầu của em.”
Chris nói, “Chúng ta bị quăng vào trong phòng giam lâu như vậy cũng không người tới đây, quá kỳ quái. Nếu như nói tên cảnh sát trẻ tuổi canh ở ngoài cửa, ngược lại có thể ngăn cản những người không có nhiệm vụ đi vào, thế nhưng cảnh sát Gorman thì sao, ông ta hẳn phải sớm trở lại rồi mới đúng, tên cảnh sát trẻ tuổi đó cũng không ngăn được ông ta.”
“Gorman cùng một giuộc với bọn chúng!” Dominique nghiến răng nghiến lợi, “Như vậy hết thảy liền có thể nói thông suốt. Từ khi mới bắt đầu chúng ta liền trúng kế rồi. Những vụ án người bị ác ma bám xác phạm phải trước đây, chẳng qua là kế điệu hổ ly sơn mà thôi, bọn chúng phạm phải một ít án nhỏ, bị bắt vào đồn cảnh sát, lại cố ý phơi bày thân phận ác ma, như vậy Gorman liền có lý do đi tìm thợ săn ma. Hắn vốn là muốn để Wolfgang đến Lakeside City, nhưng đúng lúc căn nhà của gia đình em bị sụp, Wolfgang phải xử lý chuyện nhà ở, cho nên chỉ có thể phái chúng ta tới. Nhưng kết quả cũng giống nhau. Mục đích của Gorman là đem Wolfgang cùng chúng ta tách ra, cho nên bất luận là dẫn dắt ông ấy rời đi hay là dẫn dắt chúng ta rời đi, đều có thể đạt thành mục đích của hắn. Bây giờ chúng ta sa lưới, trấn Maple Valley chỉ còn lại cha đỡ đầu cùng Scott. Scott… đại khái không ngăn được bọn chúng. Cha đỡ đầu phải phân tâm chiếu cố nó, có lẽ càng thêm nguy hiểm. Nếu như chúng ta ngay từ đầu cảnh giác một chút, phát hiện ra thân phận của Gorman là tốt rồi… Tại sao ngay cả cha đỡ đầu cũng khinh suất nhỉ?”
Chris hỏi, “Gã cảnh sát kia nói bọn chúng muốn tìm “Grimoire”. Em biết thứ gã chỉ là cái gì không?”
“Không có đầu mối.” Dominique thở dài.
“Nhất định phải mau một chút thông báo cho cha đỡ đầu của em bọn họ gặp nguy hiểm.”
“Nhưng chúng ta bây giờ động cũng không động được…”
Bọn họ lại tốn hơn mười phút mới gian nan mà từ dưới đất ngồi dậy. Tứ chi của Dominique giống như đeo chì, đừng nói chạy ra khỏi nhà tù, ngay đứng dậy đi vài bước cũng khó khăn. Chris thoạt nhìn khá hơn cậu một chút. Cậu ôm một tia hi vọng mong manh nhặt chiếc di động trên mặt đất, tuyệt vọng phát hiện căn bản không dùng được.
“Đơn giản là kêu trời trời không đáp gọi đất đất chẳng linh! Xong đời rồi!” Dominique đem cái xác di động ném ra ngoài, xoa xoa bụng của mình. Cậu mới vừa bị gã đàn ông tóc nâu kia đạp đến thật thê thảm. Lần sau gặp được gã, nhất định phải trả lại gấp trăm lần!
“Chờ thêm chút nữa, Chris, chờ em có thể động, em liền tiến vào ngục Limbus mở cửa ra…”
―― Dominique! Chris!
Một thanh âm vang lên ở bên tai.
Dominique một kích linh, trong lòng dâng lên dự cảm không may. “Chris, anh mới nãy có nghe được tiếng gì không?”
Chris trầm mặt, “Có nghe thấy.”
“Sẽ không phải là…”
―― Dominique! Chris! Nấp ở góc tường bên trái đi! Nhanh lên một chút!
“Cái gì? Tại sao phải nấp…”
Lời chưa rời miệng, Chris tay lanh mắt lẹ quơ lấy Dominique, lăn tại chỗ một vòng, lăn đến góc tường, dùng thân thể của mình bảo vệ Dominique. Chỉ nghe “ầm” một tiếng vang thật lớn, bức tường phía sau phòng giam bị lực lượng không biết tên đục ra một cái lỗ lớn, gạch đá bụi đất tựa như hạt mưa rơi trên lưng Chris. Ngay sau đó, một chiếc mô tô Harley màu đỏ giống như sao chổi xẹt qua chân trời, từ chỗ lỗ lớn vọt một cái mà vào, trực tiếp húc lên song sắt phòng giam. Song sắt đâu thể chịu được loại xung kích này, toàn bộ đổ xuống. Chiếc mô tô đỏ lấy bánh trước làm tâm, quét một vòng trên đất, vừa vặn quay đầu đối mặt bọn họ.
“Quả nhiên là cô!” Chris vui mừng.
“Mụ điên này cô thiếu chút nữa đâm chết bọn tôi!” Dominique mắng to.
Người lái mô tô chính là một tay lái nữ, trên người mặc áo da đỏ sậm, đầu đội mũ bảo hiểm màu đỏ, không nhìn thấy tướng mạo.
Trong đồn cảnh sát tiếng chuông réo lớn. Tất cả cảnh sát lập tức bỏ lại sự vụ hiện tại, tiến vào trạng thái chiến đấu ―― phòng giam bị người xâm lấn, có nghi phạm muốn trốn chạy!
“Tôi là tới cứu các cậu đó, bớt tranh cãi, lên xe!” Tay lái nữ hô.
“Phắc! Của cô đó là xe gắn máy! Hai người bọn tôi làm sao ngồi vừa!”
Tay lái nữ khẽ cười một tiếng, bên ngoài xe mô tô thoáng hiện một tầng ánh sáng, trong nháy mắt biến thành một chiếc… xe gắn máy thùng ba bánh màu đỏ.
“Muốn bọn tôi ngồi cái này á?!”
Cánh cửa tận cùng hành lang phòng giam ầm ầm mở rộng, mấy cảnh sát cầm súng vọt vào hành lang. “Không được nhúc nhích! Buông vũ khí xuống! Hai tay ôm đầu nằm trên mặt đất!”
“Không còn kịp nữa, mau!” Tay lái nữ nói.
Dominique hiểu bây giờ không phải là thời điểm xoắn xuýt ngồi xe gì nữa. Cậu đẩy Chris một cái, để cho Chris lên xe trước. Cảnh sát thấy bọn họ muốn chạy trốn, lập tức nổ súng, nhưng khi đạn bay đến trước người họ, lại bị một bức tường ngăn vô hình đánh bật ra. Dominique nắm lấy cơ hội, leo vào thùng xe, lấy một tư thế vô cùng không được tự nhiên ngồi ở trên đùi Chris.
“Đi!” Chris vòng lấy eo của Dominique, hô lên với tay lái nữ.
Tay lái nữ khởi động xe máy, động cơ phát ra tiếng nổ vang như hổ gầm, chiếc mô tô như một mũi tên rời dây cung, từ trên lổ lớn trên tường phi ra. Ngoài cái lỗ là một cái hẻm sau, hết sức chật hẹp, mặc dù tay lái nữ kỹ thuật cao siêu, thùng xe mô tô vẫn cọ lên vách tường, thậm chí tóe ra tia lửa. Rời khỏi con hẻm, xe mô tô quẹo vào đường lớn, tay lái nữ căn bản không bận tâm quy tắc giao thông gì cả, liên tiếp vượt mấy cái đèn đỏ, vận tốc đã đạt tới 140 cây số. Sau lưng bọn họ, còi xe cảnh sát truy bắt đã vang thành một mảnh.
Dominique ôm cổ Chris, ủy khuất vô cùng, “Chúng ta rõ ràng là vô tội, lại không hiểu sao biến thành đào phạm! Bây giờ đi thuyết minh tình huống với cảnh sát còn kịp không?”
“Đừng quản những điều ấy nữa! Chúng ta nhất định phải chạy về trấn Maple Valley, cứu ngươi cha đỡ đầu cùng Scott!” Chris nói.
Xe mô tô điên cuồng đột tiến, tay lái nữ lại sâu kín thở dài, “Ầy, đều là lỗi của tôi. Tôi đi đến đâu, nơi đó liền sẽ phát sinh chiến loạn, bây giờ thậm chí hại người vô tội biến thành đào phạm. Tôi đúng là hồng nhan họa thủy a!”
“Hình như không phải là đạo lý này đi!!!”
Dưới tốc độ cực kỳ cao của chiếc mô tô, bọn họ rất nhanh liền lái ra nội thành, lên đường cao tốc. Vừa đến đường cao tốc, tay lái nữ càng là như cá gặp nước, đồng hồ đo tốc độ điên cuồng chuyển động, trong chớp mắt vận tốc liền vượt qua 240 cây số, vẫn còn đang không ngừng tăng cao.
Tốc độ cao mang tới cuồng phong thổi đến độ Chris cùng Dominique cơ hồ không cách nào hô hấp, ngoại trừ tiếng gió gào thét cùng tiếng nổ động cơ thì cái gì cũng không nghe được. Dominique mở miệng nói một câu, lại bị thanh âm xung quanh át đi. Chris hô to, “Em nói cái gì?!”
Dominique tiến tới bên tai anh, dùng hết khí lực gào lớn, “Chúng ta có phải là quên thứ gì trọng yếu rồi hay không!!!”
“Nếu không nhớ nổi, vậy thì nói rõ nó không phải là trọng yếu lắm!” Chris gào trở lại.
Đồn cảnh sát khu thứ 8 Lakeside City, bên trong phòng giam một mảnh hỗn độn, Chó từ dưới đám gạch đá vỡ chui ra, lắc lắc mảnh vụn trên người, lỗ tai cảnh giác mà vểnh lên.
“Gâu…?”
*Mô tô Harley Davidson:
tui đoán xe của Helen là cái này, để cho khớp kiểu với cái ba bánh Harley ở dưới ~~
Dominique, Chris cùng Chó nằm ngay đơ trên nền nhà phòng giam, mặc dù ý thức thanh tỉnh, nhưng thân thể lại không thể động đậy chút nào. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong buồng giam một người cũng không có, không ai đi vào, tự nhiên cũng liền không ai có thể cứu bọn họ ra.
Qua không biết bao lâu, ngón tay của Dominique đột nhiên giật giật một cái. Cậu thử hoạt động cánh tay, phát hiện cảm giác đã khôi phục, chẳng qua là tứ chi mang cảm giác tê liệt huyết dịch lưu động không thông như cũ.
“Chris…?” Dominique khó khăn xoay cổ.
“Anh không sao.” Thanh âm của Chris của từ góc độ cậu không nhìn thấy truyền tới.
“Em có thể hơi hơi động đậy một chút, đại khái qua một lúc nữa là ổn rồi…” Môi Dominique tê dại, lời cũng nói không lưu loát.
“Ừ. Anh cũng thế.”
“Đáng ghét, không nghĩ tới bị sắp đặt một đường.”
“Em nghe thấy điều gã cảnh sát kia nói rồi chứ? Gã nói chúng ta là con tin quan trọng.”
“Nghe thấy rồi. Bắt chúng ta làm con tin, người có thể uy hiếp được chỉ có…” Dominique dừng một chút, “Cha đỡ đầu của em.”
Chris nói, “Chúng ta bị quăng vào trong phòng giam lâu như vậy cũng không người tới đây, quá kỳ quái. Nếu như nói tên cảnh sát trẻ tuổi canh ở ngoài cửa, ngược lại có thể ngăn cản những người không có nhiệm vụ đi vào, thế nhưng cảnh sát Gorman thì sao, ông ta hẳn phải sớm trở lại rồi mới đúng, tên cảnh sát trẻ tuổi đó cũng không ngăn được ông ta.”
“Gorman cùng một giuộc với bọn chúng!” Dominique nghiến răng nghiến lợi, “Như vậy hết thảy liền có thể nói thông suốt. Từ khi mới bắt đầu chúng ta liền trúng kế rồi. Những vụ án người bị ác ma bám xác phạm phải trước đây, chẳng qua là kế điệu hổ ly sơn mà thôi, bọn chúng phạm phải một ít án nhỏ, bị bắt vào đồn cảnh sát, lại cố ý phơi bày thân phận ác ma, như vậy Gorman liền có lý do đi tìm thợ săn ma. Hắn vốn là muốn để Wolfgang đến Lakeside City, nhưng đúng lúc căn nhà của gia đình em bị sụp, Wolfgang phải xử lý chuyện nhà ở, cho nên chỉ có thể phái chúng ta tới. Nhưng kết quả cũng giống nhau. Mục đích của Gorman là đem Wolfgang cùng chúng ta tách ra, cho nên bất luận là dẫn dắt ông ấy rời đi hay là dẫn dắt chúng ta rời đi, đều có thể đạt thành mục đích của hắn. Bây giờ chúng ta sa lưới, trấn Maple Valley chỉ còn lại cha đỡ đầu cùng Scott. Scott… đại khái không ngăn được bọn chúng. Cha đỡ đầu phải phân tâm chiếu cố nó, có lẽ càng thêm nguy hiểm. Nếu như chúng ta ngay từ đầu cảnh giác một chút, phát hiện ra thân phận của Gorman là tốt rồi… Tại sao ngay cả cha đỡ đầu cũng khinh suất nhỉ?”
Chris hỏi, “Gã cảnh sát kia nói bọn chúng muốn tìm “Grimoire”. Em biết thứ gã chỉ là cái gì không?”
“Không có đầu mối.” Dominique thở dài.
“Nhất định phải mau một chút thông báo cho cha đỡ đầu của em bọn họ gặp nguy hiểm.”
“Nhưng chúng ta bây giờ động cũng không động được…”
Bọn họ lại tốn hơn mười phút mới gian nan mà từ dưới đất ngồi dậy. Tứ chi của Dominique giống như đeo chì, đừng nói chạy ra khỏi nhà tù, ngay đứng dậy đi vài bước cũng khó khăn. Chris thoạt nhìn khá hơn cậu một chút. Cậu ôm một tia hi vọng mong manh nhặt chiếc di động trên mặt đất, tuyệt vọng phát hiện căn bản không dùng được.
“Đơn giản là kêu trời trời không đáp gọi đất đất chẳng linh! Xong đời rồi!” Dominique đem cái xác di động ném ra ngoài, xoa xoa bụng của mình. Cậu mới vừa bị gã đàn ông tóc nâu kia đạp đến thật thê thảm. Lần sau gặp được gã, nhất định phải trả lại gấp trăm lần!
“Chờ thêm chút nữa, Chris, chờ em có thể động, em liền tiến vào ngục Limbus mở cửa ra…”
―― Dominique! Chris!
Một thanh âm vang lên ở bên tai.
Dominique một kích linh, trong lòng dâng lên dự cảm không may. “Chris, anh mới nãy có nghe được tiếng gì không?”
Chris trầm mặt, “Có nghe thấy.”
“Sẽ không phải là…”
―― Dominique! Chris! Nấp ở góc tường bên trái đi! Nhanh lên một chút!
“Cái gì? Tại sao phải nấp…”
Lời chưa rời miệng, Chris tay lanh mắt lẹ quơ lấy Dominique, lăn tại chỗ một vòng, lăn đến góc tường, dùng thân thể của mình bảo vệ Dominique. Chỉ nghe “ầm” một tiếng vang thật lớn, bức tường phía sau phòng giam bị lực lượng không biết tên đục ra một cái lỗ lớn, gạch đá bụi đất tựa như hạt mưa rơi trên lưng Chris. Ngay sau đó, một chiếc mô tô Harley màu đỏ giống như sao chổi xẹt qua chân trời, từ chỗ lỗ lớn vọt một cái mà vào, trực tiếp húc lên song sắt phòng giam. Song sắt đâu thể chịu được loại xung kích này, toàn bộ đổ xuống. Chiếc mô tô đỏ lấy bánh trước làm tâm, quét một vòng trên đất, vừa vặn quay đầu đối mặt bọn họ.
“Quả nhiên là cô!” Chris vui mừng.
“Mụ điên này cô thiếu chút nữa đâm chết bọn tôi!” Dominique mắng to.
Người lái mô tô chính là một tay lái nữ, trên người mặc áo da đỏ sậm, đầu đội mũ bảo hiểm màu đỏ, không nhìn thấy tướng mạo.
Trong đồn cảnh sát tiếng chuông réo lớn. Tất cả cảnh sát lập tức bỏ lại sự vụ hiện tại, tiến vào trạng thái chiến đấu ―― phòng giam bị người xâm lấn, có nghi phạm muốn trốn chạy!
“Tôi là tới cứu các cậu đó, bớt tranh cãi, lên xe!” Tay lái nữ hô.
“Phắc! Của cô đó là xe gắn máy! Hai người bọn tôi làm sao ngồi vừa!”
Tay lái nữ khẽ cười một tiếng, bên ngoài xe mô tô thoáng hiện một tầng ánh sáng, trong nháy mắt biến thành một chiếc… xe gắn máy thùng ba bánh màu đỏ.
“Muốn bọn tôi ngồi cái này á?!”
Cánh cửa tận cùng hành lang phòng giam ầm ầm mở rộng, mấy cảnh sát cầm súng vọt vào hành lang. “Không được nhúc nhích! Buông vũ khí xuống! Hai tay ôm đầu nằm trên mặt đất!”
“Không còn kịp nữa, mau!” Tay lái nữ nói.
Dominique hiểu bây giờ không phải là thời điểm xoắn xuýt ngồi xe gì nữa. Cậu đẩy Chris một cái, để cho Chris lên xe trước. Cảnh sát thấy bọn họ muốn chạy trốn, lập tức nổ súng, nhưng khi đạn bay đến trước người họ, lại bị một bức tường ngăn vô hình đánh bật ra. Dominique nắm lấy cơ hội, leo vào thùng xe, lấy một tư thế vô cùng không được tự nhiên ngồi ở trên đùi Chris.
“Đi!” Chris vòng lấy eo của Dominique, hô lên với tay lái nữ.
Tay lái nữ khởi động xe máy, động cơ phát ra tiếng nổ vang như hổ gầm, chiếc mô tô như một mũi tên rời dây cung, từ trên lổ lớn trên tường phi ra. Ngoài cái lỗ là một cái hẻm sau, hết sức chật hẹp, mặc dù tay lái nữ kỹ thuật cao siêu, thùng xe mô tô vẫn cọ lên vách tường, thậm chí tóe ra tia lửa. Rời khỏi con hẻm, xe mô tô quẹo vào đường lớn, tay lái nữ căn bản không bận tâm quy tắc giao thông gì cả, liên tiếp vượt mấy cái đèn đỏ, vận tốc đã đạt tới 140 cây số. Sau lưng bọn họ, còi xe cảnh sát truy bắt đã vang thành một mảnh.
Dominique ôm cổ Chris, ủy khuất vô cùng, “Chúng ta rõ ràng là vô tội, lại không hiểu sao biến thành đào phạm! Bây giờ đi thuyết minh tình huống với cảnh sát còn kịp không?”
“Đừng quản những điều ấy nữa! Chúng ta nhất định phải chạy về trấn Maple Valley, cứu ngươi cha đỡ đầu cùng Scott!” Chris nói.
Xe mô tô điên cuồng đột tiến, tay lái nữ lại sâu kín thở dài, “Ầy, đều là lỗi của tôi. Tôi đi đến đâu, nơi đó liền sẽ phát sinh chiến loạn, bây giờ thậm chí hại người vô tội biến thành đào phạm. Tôi đúng là hồng nhan họa thủy a!”
“Hình như không phải là đạo lý này đi!!!”
Dưới tốc độ cực kỳ cao của chiếc mô tô, bọn họ rất nhanh liền lái ra nội thành, lên đường cao tốc. Vừa đến đường cao tốc, tay lái nữ càng là như cá gặp nước, đồng hồ đo tốc độ điên cuồng chuyển động, trong chớp mắt vận tốc liền vượt qua 240 cây số, vẫn còn đang không ngừng tăng cao.
Tốc độ cao mang tới cuồng phong thổi đến độ Chris cùng Dominique cơ hồ không cách nào hô hấp, ngoại trừ tiếng gió gào thét cùng tiếng nổ động cơ thì cái gì cũng không nghe được. Dominique mở miệng nói một câu, lại bị thanh âm xung quanh át đi. Chris hô to, “Em nói cái gì?!”
Dominique tiến tới bên tai anh, dùng hết khí lực gào lớn, “Chúng ta có phải là quên thứ gì trọng yếu rồi hay không!!!”
“Nếu không nhớ nổi, vậy thì nói rõ nó không phải là trọng yếu lắm!” Chris gào trở lại.
Đồn cảnh sát khu thứ 8 Lakeside City, bên trong phòng giam một mảnh hỗn độn, Chó từ dưới đám gạch đá vỡ chui ra, lắc lắc mảnh vụn trên người, lỗ tai cảnh giác mà vểnh lên.
“Gâu…?”
*Mô tô Harley Davidson:
tui đoán xe của Helen là cái này, để cho khớp kiểu với cái ba bánh Harley ở dưới ~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook