Demon Father
-
Chương 12: Kỷ yếu về một cuộc họp mặt gia đình ấm áp xúc động
Sau khi căn nhà của gia đình Shiller sụp đổ, người một nhà không chỗ nào để đi, chỉ đành ở tạm tại nhà nghỉ trên trấn, chờ trời sáng lại suy nghĩ làm sao dọn dẹp tàn cuộc. Bọn họ yêu cầu hai căn phòng, Dominique cùng Chris ở một gian, Wolfgang cùng Scott ở một gian. Chó thì bị buộc ở trong sân. Chó cảm thấy tủi thân vô cùng.
Bốn người tụ ở trong phòng Wolfgang, cha đỡ đầu cùng Scott ngồi ở trên một chiếc giường, Chris thì ngồi trên chiếc giường còn lại. Dominique tình thế khó xử, không thể làm gì khác hơn là ngồi ở trên sàn nhà giữa bọn họ.
“Nói một chút về chuyện ngôi nhà trước đi.” Dominique quyết định đem vấn đề của mình để đến phía sau.
“Thật ra thì rất đơn giản, Scott đặt mua một quyển sách ma pháp trên Ebay, nhìn bầu vẽ gáo* (chép y nguyên) vẽ một ma pháp trận, ý đồ đem mình truyền tống vào ngục Limbus, kết quả nó tính sai tọa độ đích đến, làm cả ngôi nhà bay đến Australia. Sau đó nó thử lại mánh cũ, tính toán lại đem nhà truyền tống trở lại, kết quả lại tính sai tọa độ, hại bọn ta rớt ở trước mặt cục cảnh sát.”
Dominique cùng Chris liếc mắt nhìn nhau. Chris nói, “Có vẻ đoạn thoại vừa rồi kia không dài lắm thế nhưng lượng tin tức dường như rất lớn…”
“Ma pháp trận kiểu gì có thể khiến người tiến vào ngục Limbus… Không không, khiến nhà bay đến Australia? Nếu như tọa độ của em không tính sai, thế chẳng phải là cả tòa nhà đều phải bay vào trong ngục Limbus?” Dominique hỏi.
Scott nhún nhún vai, “Em cũng không biết, em lần đầu tiên thử cái pháp trận đó.”
“…Anh cảm thấy người trẻ tuổi biết xông xáo là chuyện tốt, nhưng em sau này vẫn là đừng dễ dàng thử nghiệm thứ tương tự vậy nữa.” Dominique khô khan nói.
Scott lạnh lùng bĩu môi một cái. “Anh cho rằng đọc sách nhiều hơn hai năm, là có thể dạy dỗ em?”
“Ít nhất anh bây giờ còn có sách để đọc.”
“Cực ghét lòng hiếu kỳ của con người.” Wolfgang thấp giọng lầu bầu.
Chris nói, “Bây giờ chúng ta đã làm rõ chuyện ngôi nhà. Dominique, cha đỡ đầu của em lại là chuyện gì xảy ra?”
“À…” Dominique không ngờ đến ngày này tới nhanh như vậy, “Cái vấn đề này rất phức tạp. Anh biết em từ nhỏ không có mẹ, ba em lại bị ác ma giết, cho nên ta liền được cha đỡ đầu nhận nuôi.”
“Tại sao ông ấy là một ác ma?”
Dominique lúng túng quơ hai tay, “Bởi vì ông ấy chính là ác ma a.”
“Em bảo với anh là cha đỡ đầu bồi dưỡng em thành thợ săn ma.”
Dominique phát ra tiếng ậm ừ như muỗi kêu, “Ưm… ư… em cảm thấy cái này cũng không mâu thuẫn…”
“Đây là một câu chuyện rất dài.” Wolfgang thay con đỡ đầu hòa giải.
Chris trừng hắn một cái, “Dù sao cái tôi có là thời gian.”
Wolfgang suy tư một hồi, “Vậy ta tận lực nói tóm tắt đi. Ước chừng một vạn năm trước…”
“Ngắn chỗ nào! ”
“Lịch sử địa cầu có bốn mươi triệu năm, ta còn chưa bắt đầu kể từ đầu đây! ”
Chris trầm mặc, vì vậy Wolfgang nắm lấy cơ hội tiếp tục kể câu chuyện “ngắn gọn súc tích” của hắn, “Ước chừng một vạn năm trước, thiên đường cùng địa ngục nổ ra một trận đại chiến, thiếu chút nữa hủy diệt cả thế giới này. Nói “thiếu chút nữa” là bởi vì nó cuối cùng không thành công, Đại Quân đáng kính của bọn ta quyết chiến với đại thiên sứ trưởng của bên kia ở Armageddon, kết quả bởi vì thế lực ngang nhau, song phương cuối cùng cũng đã tiêu hao hết lực lượng, lâm vào trạng thái ngủ say ―― giống y như di động hết điện vậy. Cho nên bọn ta những kẻ làm quân này chỉ có thể tạm thời đình chiến, đem lão đại chở về nhà, xem bọn họ khi nào có thể đầy điện tỉnh lại. Cơ mà bất hạnh là, mấy ngàn năm trôi qua, bọn họ vẫn không có một chút xíu dấu hiệu thức tỉnh. Ít nhất bọn ta bên này không có. Vì vậy có một số quân liền không ngồi yên, định nhân thời điểm lão đại không có mặt khuếch trương thế lực của mình, thậm chí là cướp lấy. Bọn chúng lấy thân thể loài người làm môi giới, phủ xuống nhân gian, cám dỗ linh hồn con người đọa lạc xuống địa ngục, kiểu này giống với chiêu mộ tân binh cho bọn chúng.”
“Chú chính là ác ma kiểu này?”
“Không không không!” Wolfgang vội vàng biểu lộ trong sạch, “Lập trường của ta cùng bọn chúng vừa đúng ngược lại! Đám quân có ý đồ mưu phản, dĩ nhiên cũng có quân trung thành tận tâm. Ta thuộc về nhóm sau, là trung thần đảng bảo hoàng. Ta đi tới nhân gian, đem những thứ phản tặc bám vào thân thể loài người kia đánh trở về địa ngục, chỗ nhập cảnh ở địa ngục có đồng nghiệp của ta tiếp đãi bọn chúng, nhốt bọn chúng vào đại lao, nhốt lại mấy trăm năm, chờ bọn chúng sau khi nhớ lại sự trong thành của mình đối với Đại Quân kính yêu mới thả bọn chúng ra. Chúng ta những người này chính là phân công hợp tác như vậy.”
“Thế nhưng những ác ma kia cũng là đang giúp địa ngục tăng thêm nhân thủ đi, các chú thật sự sẽ cùng nhà đánh nhau? Các chú không muốn linh hồn con người?”
Wolfgang ngắn ngủi mà cười một tiếng, “Cậu cho rằng linh hồn sau khi chết rơi vào địa ngục ít à? Coi như chúng ta không cố ý đi làm, mỗi ngày cũng sẽ có hàng loạt hàng loạt linh hồn tươi mới tự đến báo danh. Huống chi, những linh hồn bị “phản tặc” dụ dỗ mà rơi xuống, chỉ biết gia nhập quân đội riêng của bọn chúng, cứ như là “nhập cảnh phi pháp” ấy, dĩ nhiên nên đánh.”
“Tôi vẫn không nhìn ra cái này cùng chuyện “chú trở thành cha đỡ đầu của Dominique” có quan hệ gì.”
“Rất có quan hệ!” Wolfgang nói, “Nhân thủ đảng bảo hoàng bọn ta có hạn, huống chi cũng không thể người người đều chạy đến nhân gian, nếu như vậy người nào đi trấn thủ địa ngục đây? Hơn nữa nếu là mọi người cùng đến nhân gian, còn có khả năng ngộ thương lẫn nhau. Cho nên bọn ta nghĩ ra một biện pháp, chính là tìm kiếm trợ thủ trong loài người. trong nhân loại các cậu còn có một ít người săn ác ma, chẳng qua khi ấy, kỹ thuật của các cậu còn rất lạc hậu, căn bản dựa vào vận may. Bọn ta tìm được một ít nhân loại thiên tư thông tuệ, truyền thụ kiến thức cùng kinh nghiệm, để cho bọn họ trở thành tay thạo nghề săn ác ma. Con cháu đời sau của những nhân loại này phần lớn cũng sẽ trở thành thợ săn ma. Dĩ nhiên, giữa chúng ta có ước định đặc biệt. Mỗi khi một thế hệ sau mới ra đời, đều phải có một “ác ma của chúng ta bên này” đảm nhiệm cha đỡ đầu hoặc mẹ đỡ đầu của đứa trẻ, bảo vệ nó bình an khôn lớn nên người. Thời điểm Dominique ra đời, ta đảm nhiệm làm cha đỡ đầu của nó. Khi cha nó bị ác ma ―― đám phản tặc―― sát hại, là ta cứu nó, dẫn nó tới Maple Ridge, nuôi dưỡng nó lớn lên, cho đến nó có thể một mình đảm đương mới thôi. Scott cũng giống vậy. Chỉ chẳng qua là quỹ đạo trưởng thành của nó có hơi lệch. Đây là một vấn đề khác.” Hắn phất phất tay, giống như đang đuổi con ruồi. Scott xấu hổ mà cúi đầu.
“Ta nghe Dominique nói cậu cũng là thợ săn ma, như vậy cậu phải là thuộc về bên còn lại, cậu là cái loại người không mượn lực lượng của ác ma, hoàn toàn dựa vào năng lực tín ngưỡng. Ta không biết cậu là người truyền thừa của tổ chức nào, tông phái gì, nhưng cậu có lẽ từng nghe truyền thuyết “thợ săn bóng tối”.”
Chris gật đầu một cái, “Tôi quả thực nghe qua. Ở chỗ chúng tôi bên này, “thợ săn bóng tối” là chỉ những người gửi thân cho bóng tối, đồng thời xua đuổi bóng tối. Chúng tôi cùng “thợ săn bóng tối” không phải là kẻ địch ―― phần lớn thời gian không phải.” Anh tăng thêm một câu.
“Bây giờ cậu gặp được cả một nhà “thợ săn bóng tối” rồi đấy, vui chứ?” Wolfgang hết sức phấn khởi mà nói.
Trong màn đêm thâm trầm vô biên, một chiếc xe hơi màu xám lái vào trấn Maple Ridge. Nó trước tiên lái đến đường White, đậu lại trước cái hố to ở số 16 một hồi, tiếp theo lái về hướng cục cảnh sát, dừng lại bên căn nhà đổ nát ở trước cửa cục cảnh sát, không lâu sau lại nổ máy. Lần này nó lái về phía nhà nghỉ gần đó. Nhưng nó cũng không dừng lại lâu, chẳng qua là khi đi ngang qua nhà nghỉ thoáng thả chậm tốc độ.
Trong đêm tối, nhìn không rõ bộ dáng người lái xe, chỉ có thể nghe một giọng nữ từ trong truyền ra, tựa hồ đang nói chuyện điện thoại.
“Tôi trước đó đã gặp được đứa nhỏ từng tiếp nhận “lễ rửa tội đen”, chị em Helen thân ái, chính là ngươi cái đứa cô nhắc tới ấy. Cơ mà ở cùng với cậu ta còn có một đứa nhỏ khác, chúng đều nhận được “lễ rửa tội đen”, là con đỡ đầu của “ác ma đó”. A, cư nhiên là “ác ma đó”. Đứa trẻ do hắn chọn lựa. Chuyện lần này trở nên thú vị hơn nhiều. Ngày tận thế thật sự sắp tới sao?”
Chiếc xe xám lái vào trong bóng đêm, rất nhanh liền mất bóng.
*Armageddon các bạn tự tra GG giúp tui vs
Bốn người tụ ở trong phòng Wolfgang, cha đỡ đầu cùng Scott ngồi ở trên một chiếc giường, Chris thì ngồi trên chiếc giường còn lại. Dominique tình thế khó xử, không thể làm gì khác hơn là ngồi ở trên sàn nhà giữa bọn họ.
“Nói một chút về chuyện ngôi nhà trước đi.” Dominique quyết định đem vấn đề của mình để đến phía sau.
“Thật ra thì rất đơn giản, Scott đặt mua một quyển sách ma pháp trên Ebay, nhìn bầu vẽ gáo* (chép y nguyên) vẽ một ma pháp trận, ý đồ đem mình truyền tống vào ngục Limbus, kết quả nó tính sai tọa độ đích đến, làm cả ngôi nhà bay đến Australia. Sau đó nó thử lại mánh cũ, tính toán lại đem nhà truyền tống trở lại, kết quả lại tính sai tọa độ, hại bọn ta rớt ở trước mặt cục cảnh sát.”
Dominique cùng Chris liếc mắt nhìn nhau. Chris nói, “Có vẻ đoạn thoại vừa rồi kia không dài lắm thế nhưng lượng tin tức dường như rất lớn…”
“Ma pháp trận kiểu gì có thể khiến người tiến vào ngục Limbus… Không không, khiến nhà bay đến Australia? Nếu như tọa độ của em không tính sai, thế chẳng phải là cả tòa nhà đều phải bay vào trong ngục Limbus?” Dominique hỏi.
Scott nhún nhún vai, “Em cũng không biết, em lần đầu tiên thử cái pháp trận đó.”
“…Anh cảm thấy người trẻ tuổi biết xông xáo là chuyện tốt, nhưng em sau này vẫn là đừng dễ dàng thử nghiệm thứ tương tự vậy nữa.” Dominique khô khan nói.
Scott lạnh lùng bĩu môi một cái. “Anh cho rằng đọc sách nhiều hơn hai năm, là có thể dạy dỗ em?”
“Ít nhất anh bây giờ còn có sách để đọc.”
“Cực ghét lòng hiếu kỳ của con người.” Wolfgang thấp giọng lầu bầu.
Chris nói, “Bây giờ chúng ta đã làm rõ chuyện ngôi nhà. Dominique, cha đỡ đầu của em lại là chuyện gì xảy ra?”
“À…” Dominique không ngờ đến ngày này tới nhanh như vậy, “Cái vấn đề này rất phức tạp. Anh biết em từ nhỏ không có mẹ, ba em lại bị ác ma giết, cho nên ta liền được cha đỡ đầu nhận nuôi.”
“Tại sao ông ấy là một ác ma?”
Dominique lúng túng quơ hai tay, “Bởi vì ông ấy chính là ác ma a.”
“Em bảo với anh là cha đỡ đầu bồi dưỡng em thành thợ săn ma.”
Dominique phát ra tiếng ậm ừ như muỗi kêu, “Ưm… ư… em cảm thấy cái này cũng không mâu thuẫn…”
“Đây là một câu chuyện rất dài.” Wolfgang thay con đỡ đầu hòa giải.
Chris trừng hắn một cái, “Dù sao cái tôi có là thời gian.”
Wolfgang suy tư một hồi, “Vậy ta tận lực nói tóm tắt đi. Ước chừng một vạn năm trước…”
“Ngắn chỗ nào! ”
“Lịch sử địa cầu có bốn mươi triệu năm, ta còn chưa bắt đầu kể từ đầu đây! ”
Chris trầm mặc, vì vậy Wolfgang nắm lấy cơ hội tiếp tục kể câu chuyện “ngắn gọn súc tích” của hắn, “Ước chừng một vạn năm trước, thiên đường cùng địa ngục nổ ra một trận đại chiến, thiếu chút nữa hủy diệt cả thế giới này. Nói “thiếu chút nữa” là bởi vì nó cuối cùng không thành công, Đại Quân đáng kính của bọn ta quyết chiến với đại thiên sứ trưởng của bên kia ở Armageddon, kết quả bởi vì thế lực ngang nhau, song phương cuối cùng cũng đã tiêu hao hết lực lượng, lâm vào trạng thái ngủ say ―― giống y như di động hết điện vậy. Cho nên bọn ta những kẻ làm quân này chỉ có thể tạm thời đình chiến, đem lão đại chở về nhà, xem bọn họ khi nào có thể đầy điện tỉnh lại. Cơ mà bất hạnh là, mấy ngàn năm trôi qua, bọn họ vẫn không có một chút xíu dấu hiệu thức tỉnh. Ít nhất bọn ta bên này không có. Vì vậy có một số quân liền không ngồi yên, định nhân thời điểm lão đại không có mặt khuếch trương thế lực của mình, thậm chí là cướp lấy. Bọn chúng lấy thân thể loài người làm môi giới, phủ xuống nhân gian, cám dỗ linh hồn con người đọa lạc xuống địa ngục, kiểu này giống với chiêu mộ tân binh cho bọn chúng.”
“Chú chính là ác ma kiểu này?”
“Không không không!” Wolfgang vội vàng biểu lộ trong sạch, “Lập trường của ta cùng bọn chúng vừa đúng ngược lại! Đám quân có ý đồ mưu phản, dĩ nhiên cũng có quân trung thành tận tâm. Ta thuộc về nhóm sau, là trung thần đảng bảo hoàng. Ta đi tới nhân gian, đem những thứ phản tặc bám vào thân thể loài người kia đánh trở về địa ngục, chỗ nhập cảnh ở địa ngục có đồng nghiệp của ta tiếp đãi bọn chúng, nhốt bọn chúng vào đại lao, nhốt lại mấy trăm năm, chờ bọn chúng sau khi nhớ lại sự trong thành của mình đối với Đại Quân kính yêu mới thả bọn chúng ra. Chúng ta những người này chính là phân công hợp tác như vậy.”
“Thế nhưng những ác ma kia cũng là đang giúp địa ngục tăng thêm nhân thủ đi, các chú thật sự sẽ cùng nhà đánh nhau? Các chú không muốn linh hồn con người?”
Wolfgang ngắn ngủi mà cười một tiếng, “Cậu cho rằng linh hồn sau khi chết rơi vào địa ngục ít à? Coi như chúng ta không cố ý đi làm, mỗi ngày cũng sẽ có hàng loạt hàng loạt linh hồn tươi mới tự đến báo danh. Huống chi, những linh hồn bị “phản tặc” dụ dỗ mà rơi xuống, chỉ biết gia nhập quân đội riêng của bọn chúng, cứ như là “nhập cảnh phi pháp” ấy, dĩ nhiên nên đánh.”
“Tôi vẫn không nhìn ra cái này cùng chuyện “chú trở thành cha đỡ đầu của Dominique” có quan hệ gì.”
“Rất có quan hệ!” Wolfgang nói, “Nhân thủ đảng bảo hoàng bọn ta có hạn, huống chi cũng không thể người người đều chạy đến nhân gian, nếu như vậy người nào đi trấn thủ địa ngục đây? Hơn nữa nếu là mọi người cùng đến nhân gian, còn có khả năng ngộ thương lẫn nhau. Cho nên bọn ta nghĩ ra một biện pháp, chính là tìm kiếm trợ thủ trong loài người. trong nhân loại các cậu còn có một ít người săn ác ma, chẳng qua khi ấy, kỹ thuật của các cậu còn rất lạc hậu, căn bản dựa vào vận may. Bọn ta tìm được một ít nhân loại thiên tư thông tuệ, truyền thụ kiến thức cùng kinh nghiệm, để cho bọn họ trở thành tay thạo nghề săn ác ma. Con cháu đời sau của những nhân loại này phần lớn cũng sẽ trở thành thợ săn ma. Dĩ nhiên, giữa chúng ta có ước định đặc biệt. Mỗi khi một thế hệ sau mới ra đời, đều phải có một “ác ma của chúng ta bên này” đảm nhiệm cha đỡ đầu hoặc mẹ đỡ đầu của đứa trẻ, bảo vệ nó bình an khôn lớn nên người. Thời điểm Dominique ra đời, ta đảm nhiệm làm cha đỡ đầu của nó. Khi cha nó bị ác ma ―― đám phản tặc―― sát hại, là ta cứu nó, dẫn nó tới Maple Ridge, nuôi dưỡng nó lớn lên, cho đến nó có thể một mình đảm đương mới thôi. Scott cũng giống vậy. Chỉ chẳng qua là quỹ đạo trưởng thành của nó có hơi lệch. Đây là một vấn đề khác.” Hắn phất phất tay, giống như đang đuổi con ruồi. Scott xấu hổ mà cúi đầu.
“Ta nghe Dominique nói cậu cũng là thợ săn ma, như vậy cậu phải là thuộc về bên còn lại, cậu là cái loại người không mượn lực lượng của ác ma, hoàn toàn dựa vào năng lực tín ngưỡng. Ta không biết cậu là người truyền thừa của tổ chức nào, tông phái gì, nhưng cậu có lẽ từng nghe truyền thuyết “thợ săn bóng tối”.”
Chris gật đầu một cái, “Tôi quả thực nghe qua. Ở chỗ chúng tôi bên này, “thợ săn bóng tối” là chỉ những người gửi thân cho bóng tối, đồng thời xua đuổi bóng tối. Chúng tôi cùng “thợ săn bóng tối” không phải là kẻ địch ―― phần lớn thời gian không phải.” Anh tăng thêm một câu.
“Bây giờ cậu gặp được cả một nhà “thợ săn bóng tối” rồi đấy, vui chứ?” Wolfgang hết sức phấn khởi mà nói.
Trong màn đêm thâm trầm vô biên, một chiếc xe hơi màu xám lái vào trấn Maple Ridge. Nó trước tiên lái đến đường White, đậu lại trước cái hố to ở số 16 một hồi, tiếp theo lái về hướng cục cảnh sát, dừng lại bên căn nhà đổ nát ở trước cửa cục cảnh sát, không lâu sau lại nổ máy. Lần này nó lái về phía nhà nghỉ gần đó. Nhưng nó cũng không dừng lại lâu, chẳng qua là khi đi ngang qua nhà nghỉ thoáng thả chậm tốc độ.
Trong đêm tối, nhìn không rõ bộ dáng người lái xe, chỉ có thể nghe một giọng nữ từ trong truyền ra, tựa hồ đang nói chuyện điện thoại.
“Tôi trước đó đã gặp được đứa nhỏ từng tiếp nhận “lễ rửa tội đen”, chị em Helen thân ái, chính là ngươi cái đứa cô nhắc tới ấy. Cơ mà ở cùng với cậu ta còn có một đứa nhỏ khác, chúng đều nhận được “lễ rửa tội đen”, là con đỡ đầu của “ác ma đó”. A, cư nhiên là “ác ma đó”. Đứa trẻ do hắn chọn lựa. Chuyện lần này trở nên thú vị hơn nhiều. Ngày tận thế thật sự sắp tới sao?”
Chiếc xe xám lái vào trong bóng đêm, rất nhanh liền mất bóng.
*Armageddon các bạn tự tra GG giúp tui vs
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook