Suốt cả mùa đông sau đó, Thẩm Thiên Duật và Phó Ngôn Châu đều không thấy tới nữa, cuộc sống của Trình Lạc Lạc vẫn yên yên ấm ấm như thường nhật, không có gì mới mẻ, trôi qua một cách bình lặng, nhưng cô cảm thấy tinh thần thoải mái hơn rất nhiều.

Thời gian trôi nhanh như một cơn gió, chớp mắt mùa xuân đã đến. Tiết trời ấm áp hơn nhiều, ánh nắng dịu dàng toả xuống nhân gian, đọng lại sắc vàng trên những nhành hoa yêu kiều rực rỡ.

Trong thoáng chốc, cả thị trấn nhỏ đều trở nên tràn ngập sắc màu.

Nhân một hôm trời xanh nắng đẹp, Trình Lạc Lạc dẫn theo Tinh Tinh dạo quanh bờ biển, thả chân trần đi trên nền cát trắng, lặng thing lắng nghe tiếng sóng vỗ vào bờ, hay ngắm nhìn mặt biển mênh mông vô tận.

Tới khi mặt trời lên cao, hai người mới ngồi lên trên phiến đá nâu sẫm khổng lồng, hai chân buông thõng xuống đung đưa, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xa, gió thổi tóc bay, sắc mặt hơi nhợt đi vì khí lạnh, nhưng trên nét mặt Trình Lạc Lạc đã ẩn hiện chút sức sống hơn nhiều so với lúc mới tới.

Cô nhớ có người từng nói: con người ta khi không còn muộn phiền thì tự nhiên sẽ nhẹ nhõm.

Chỉ cần học được cách buông bỏ chấp niệm thì tự dưng sẽ thấy yên lòng.

Trong không gian tĩnh lặng, giọng nói non nớp của Tinh Tinh chợt vang lên: “Chị Lạc Lạc… có phải chị không vui không?”


Trình Lạc Lạc mỉm cười xoa đầu cô bé: “Sao em lại hỏi vậy?”

“Em thấy chị cứ im lặng nên em nghĩ thế!”

“Không phải đâu! Có đôi khi im lặng là để nghe thấy âm thanh xung quanh mình, chỉ khi mình nghe được âm thanh cuộc sống thì sẽ không còn cảm thấy buồn phiền nữa…”

“Âm thanh cuộc sống là gì thế?” Hai mắt Tinh Tinh long lanh chớp chớp nhìn Trình Lạc Lạc, đôi môi nhỏ xinh hỏi cô.

Trình Lạc Lạc cảm thấy cô bé rất đáng yêu, khiến nụ cười trên bờ môi cô càng thêm rực rỡ: “Âm thanh cuộc sống chính là những gì em nghe thấy lúc em yên lặng, ví dụ như tiếng sóng biển, tiếng gió thổi qua, hay là tiếng bước chân ai đó… Chờ tới khi em lớn lên rồi, sẽ cảm nhận được có đôi khi im lặng lắng nghe cũng là một loại bình yên vô giá…”

Sau đó hai người ngồi ở bãi biển một lúc lâu rồi mới quay trở về.

Tối đến, Trình Lạc Lạc vừa mới tắm xong, đang định leo lên giường làm tổ thì thấy Tinh Tinh vội vã chạy vào.

Cô nhìn cô bé mỉm cười hỏi: “Sao thế?”

“Cái anh lần trước tới tìm chị lại đến nữa rồi… phiền thật đó…” Thanh giọng cô bé mềm mại như nước, ngây thơ và hồn nhiên tựa như một con nai con lạc bầy đi tìm mẹ.

Trình Lạc Lạc đi về phía cô bé: “Tinh Tinh cũng thấy phiền đúng không? Vậy chị sẽ đi đuổi anh ấy đi ngay… được không?”

“Dạ…” Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lặng lẽ đi theo Trình Lạc Lạc ra cửa, núp sau thân cây Bạch Quả trước sân nhìn ra bên ngoài, chứ không bám đuôi cô nữa.

Trình Lạc Lạc vừa trông thấy Thẩm Thiên Duật sắc mặt liền chùn xuống, lòng nặng trĩu như mang vác tản đá nghìn cân.

Thấy cô đi ra, Thẩm Thiên Duật vội vàng lao tới, trên khoé môi ẩn hiện nụ cười, ánh mắt anh nhìn cô đầy sự mong chờ, mà bản thân anh chắc cũng chẳng nhận ra.


“Sao anh lại tới nữa vậy?” Thanh âm lạnh như hầm băng, không có chút hơi ấm nào, thậm chí cô còn chẳng thèm liếc anh lấy một cái.

Thẩm Thiên Duật phớt lờ xem như không có gì xảy ra, anh vui mừng nắm lấy đôi bả vai cô, trong mắt mang theo ý cười: “Có phải em mang thai rồi không?”

Sắc mặt Trình Lạc Lạc lập tức đen lại, cô kinh ngạc quay sang nhìn anh, đáy mắt sâu như vực thẳm, nỗi đau xoẹc qua tim, tựa hồ có ai đó đang bóp chặt đầu quả tim của cô vậy. Vốn dĩ, cô đã cố gắng không nhớ lại chuyện đứa trẻ, cứ tưởng sẽ không còn quá đau đớn, nhưng khi nghe anh nhắc tới, thâm tâm cô lại trở nên lạnh giá, mọi sự điềm tĩnh mà cô cố gắng xây dựng đều sụp đổ trong chớp mắt.

Hoảng loạn, mông lung, mịt mờ, đau khổ, tuyệt vọng, mọi thứ đều ập đến cùng lúc, đè bẹp đi sự kiên cường và trấn tĩnh của cô, khiến cơ thể cô bất giác run lên bần bật.

Đôi mắt cô chứa đầy nước, đỏ hoe, răng cắn chặt môi cố gắng để điều hoà cảm xúc.

Đã nhiều tháng trôi qua kể từ sau khi xảy ra chuyện, nhưng đối với cô mọi thứ giống như là hôm qua thôi!

Rất gần cũng rất xa…

Nhận ra sự phản ứng mãnh liệt của cô, anh hoảng sợ nắm chặt lấy bả vai của cô hơn, nhẹ giọng trấn an: “Đừng xúc động, kẻo ảnh hưởng đến đứa trẻ…”

Trình Lạc Lạc ngẩng mặt lên nhìn Thẩm Thiên Duật, nở nụ cười đầy đau đớn, tựa như một mũi tên xuyên thủng trái tim anh vậy: “Đứa bé đã mất từ lâu rồi…”


Cả người Thẩm Thiên Duật cứng lại trong giây lát.

Đáy mắt anh mờ mịt như sương, dần dần trào ra một luồng chất lỏng ấm nóng.

Trình Lạc Lạc điên cuồng muốn thoát khỏi sự giam cầm của anh, cô gào lên, tựa như bao nhiêu ấm ức và tủi nhục suốt thời gian qua nay bỗng chốc vỡ oà: “Đứa bé mất trong vụ tai nạn xe đó, anh biết là ai làm không? Chính là bạch nguyệt quang mà anh ngày đêm tâm tâm niệm niệm đó. Ngày ấy, tôi bị xe đâm ngất xỉu bên đường, hi vọng anh có thể nhìn thấy, nhưng trong mắt anh chỉ có Nam Cung Nguyệt. Cô ta chỉ bị chầy xước tay chân mà anh đã cuống cuồng lo lắng, ôm cô ta tới bệnh viện, thậm chí còn không thèm đoái hoài lại xem tôi và con thế nào…”

Cổ họng Trình Lạc Lạc khan khốc, khiến giọng nói run run: “Cũng may Phó Ngôn Châu cứu tôi, nếu không ngay cả bản thân tôi cũng bỏ mạng ở tại nơi đó. Lúc tôi cấp cứu trong bệnh viện, anh ấy đã gọi điện thoại cho anh, nhưng anh đang làm gì hả? Anh đang bận an ủi bạch nguyệt quang trong lòng anh, vui vẻ bên cô ta. Khi tôi biết tin mình mất con, thậm chí còn hi vọng anh sẽ xuất hiện, lúc ấy tôi đã nghĩ, nếu như anh xuất hiện thì tôi vẫn sẽ tha thứ cho anh, nhưng anh có xuất hiện không? Thậm chí anh cũng chẳng thèm quan tâm đến sự vắng mặt của tôi, cuối cùng vẫn là tôi đi tìm anh, nhưng khi vừa tìm được anh, lại nghe anh nói không yêu tôi, nhưng phải có trách nhiệm với tôi.”

Dừng lại trong giây lát, nhắm hai mắt ép nước mắt chảy vào lòng, Trình Lạc Lạc nói tiếp: “Hai năm kết hôn anh vẫn luôn lén tới căn nhà chung của anh và cô ta, thậm chí mật khẩu còn là sinh nhật của cô ta. Tin tức hôn nhân bại lộ, cô ta bị ngất xỉu, anh không chút hoài nghi mà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi đúng vào ngày sinh nhật tôi… Bây giờ anh còn có mặt mũi nào ở đây mà nhắc đến đứa bé hả?”




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương