Đêm Trước Ly Hôn
-
Chương 67: Báo ứng sao?
Editor: Hạ Y Lan
Nhìn Kiều Vi Nhã cầm gậy bóng chày bước ra, tất cả cười ầm lên, theo bọn hắn nghĩ, hành động này của Kiều Vi Nhã chỉ để phô trương thanh thế mà thôi.
Kiều Vi Nhã liếc mắt đếm số người, bao gồm tên tài xế thì có tổng cộng mười người.
Tài xế bị Kiều Vi Nhã nhìn khẽ run rẩy, đến trước mặt Tiêu Nham nói: "Anh em, năm trăm tệ còn hai trăm chưa đưa, đưa cho tôi để tôi đi."
Tiêu Nham nhíu chặt mày, nhìn tài xế một cách quái gở, tài xế giơ tay lên thề: "Anh em, tôi tuyệt đối không báo cảnh sát, báo cảnh sát, tôi cũng không thoát khỏi, tôi hiểu luật lệ mà."
"Ừ, được rồi, tôi đã nhớ biển số xe của anh, nếu như anh dám báo cảnh sát, sau này tôi sẽ để anh sống không yên ở thành phố B này." Giọng điệu Tiêu Nham lạnh lẽo, tài xế bị sợ liên tiếp gật đầu thề, bảo đảm không nói ra ngoài.
Sau khi tài xế đi, Tiêu Nham cười lưu manh: "Kiều Vi Nhã, đi thôi."
Mọi người vây quanh Kiều Vi Nhã, Kiều Vi Nhã vẫn trấn định như thường, lạnh lùng nói: "Đi đâu?"
"Đi lấy tranh chữ của cô, lấy xong xem như chúng ta thanh toán xong, nghe nói cô muốn ly hôn, chúng tôi sẽ giúp cô, thế nào?......" Tiêu Nham cười ha ha.
Kiều Vi Nhã lạnh nhạt nói: "Các người nhiều người như vậy tới đây bằng cách nào?"
Một tên nhóc mặt vàng tóc đỏ ở bên cạnh Tiêu Nham cười nói: "Đương nhiên là chúng tôi lái xe tới, không có xe làm sao chở đồ được?"
Kiều Vi Nhã nhìn theo tầm mắt của hắn, thì ra giữa rừng cây còn có một con đường khác, một chiếc xe Jiangling đang đậu ở đó.
Kiều Vi Nhã nhớ lại lúc nãy luôn có một chiếc xe vận tải đi trước mặt bọn họ, chắc là những người này.
Kiều Vi Nhã nhìn thoáng qua Tiêu Nham đang gần cô nhất, khóe môi xẹt qua một chút hận ý, nắm gậy bóng chày trong tay thật chặt, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai quét qua một gậy, chiếc gậy này được làm bằng sắt, quất tới như vậy sao Tiêu Nham chịu nổi, chỉ một gậy, Tiêu Nham đã ngã trên mặt đất.
Kiều Vi Nhã nhìn phản ứng không giống nhau của bọn chúng, đạp một cước lên người Tiêu Nham, lạnh giọng nói: "Bọn mày muốn cùng tiến lên hay là chạy trốn? Chẳng lẽ trước khi Tiêu Nham tìm bọn mày, bọn mày không thăm dò trước sao? Tao cảnh cáo chúng mày, nếu ai trốn, tao sẽ khiến kẻ đó càng khó chịu!"
Lời còn chưa dứt, Kiều Vi Nhã đã đánh ra, những người này chẳng qua chỉ là bọn lưu manh lăn lộn đầu đường, bình thường phô trương thanh thế dọa những người nhát gan sợ phiền phức còn tạm được, còn ở trước mặt Kiều Vi Nhã thì như kẻ vô dụng.
Bọn chúng không nghĩ tới một cô gái yếu đuối lại có võ, trước khi đến nghĩ hay vô cùng, chỉ cần vây cô lại, cô sợ một chút là xong chuyện. ( Hạ Y Lan)
Chỉ năm ba phút đã ngã xuống một nửa, vốn có hai tên định chạy trốn, nhưng không biết là sợ thế nào, chúng như Tôn Ngộ Không bị đọc Định Thân Chú, muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được.
Kiều Vi Nhã không nghĩ tới mấy kẻ này lại không chịu nổi một cú, nghe Tiêu Nham khổ sở quát tháo như heo bị chọc tiết, cô vui sướng cười: "Tiêu Nham, mày cũng có ngày hôm nay sao? Nói cho mày biết, tao chờ ngày này thật sự là quá lâu, mày..... Còn chị mày nữa, đừng mong đứa nào trốn được, những gì bọn mày nợ tao, tao sẽ đòi từng món một."
Nước mắt Kiều Vi Nhã không nhịn được chảy xuống như mưa rào, kiếp trước, cô luôn ghi nhớ lời dạy bảo của người nhà, gặp chuyện phải luôn lùi bước, nhịn và nhịn, nhưng bọn chúng vẫn không buông tha cho cô, kiếp này, cô tuyệt đối không nhịn nữa, ông nội, xin lỗi, mẹ, xin lỗi, ông ngoại, xin lỗi, kiếp này, con muốn vì mình mà sống, con không thể để người khác khi dễ.
Đầu đường, người trong chiếc xe nhìn thấy một màn này, thở dài một hơi, lặng lẽ quay đầu đi, biết cô bình yên vô sự là được, sao lại quên mất cô có võ chứ.
"Hai người bọn mày, đưa anh em của bọn mày lên xe!" Kiều Vi Nhã dùng gậy chỉ vào hai tên đang hoảng sợ đến ngẩn ra, ánh mắt lạnh lùng khiến bọn chúng không dám nhìn thẳng.
Hai người lần lượt đưa từng tên lên xe, Kiều Vi Nhã biết nhất định bọn chúng đã gãy xương, thương thế của Tiêu Nham là nặng nhất.
Nếu như đây là một màn hành hiệp trượng nghĩa thời cổ đại, cô nhất định giết hết bọn chúng, giờ khắc này, Kiều Vi Nhã phát hiện, trong xương mình lại hiếu chiến như vậy.
Kiều Vi Nhã khóa cửa xe lại, lớn tiếng nói: "Để cho bọn mày biết một chút thế nào là tài lái xe."
Kiều Vi Nhã mở cửa xe, khởi động, sau đó dùng lực đạp cần ga, xe lắc lư một chút, chỉ nghe phía sau liên tục kêu thảm thiết, Kiều Vi Nhã cười cười, cô đánh tay lái, chạy xa một chút, cô sẽ phanh xe, đường không tới một cây số, Kiều Vi Nhã lại đi gần hai mươi phút, phía sau buồng xe, tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt.
Thì ra, trả thù khiến lòng sung sướng thế sao?
Trên quốc lộ, Kiều Vi Nhã gọi cho Khương Hạo, sau khi Khương Hạo nghe liền cười: "Mười phút nữa sẽ tới."
Kiều Vi Nhã xuống xe, dừng ở bóng cây ven đường chờ Khương Hạo đến.
Xe Khương Hạo đến rất nhanh, anh từ trên xe bước xuống, cười bảo: "Bị thương không?"
"Một đám người ô hợp, sao có thể làm tôi bị thương, anh cũng quá coi thường tôi."
Kiều Vi Nhã mở khóa, Khương Hạo liếc mắt nhìn một bọn nhếch nhác bên trong, thu lại tươi cười: "Cô định xử lý chúng thế nào?"
"Trước tiên đưa bọn chúng đến huyện Q, chờ sau Đại hội tỷ võ mới để cho bọn chúng lộ diện, anh thấy thế nào?"
Khương Hạo gật đầu, nói mấy câu với chiến sĩ cùng đi tới, Kiều Vi Nhã khóa cửa sau lại, chiến sĩ mở cửa trước lái xe rời đi.
Kiều Vi Nhã lên xe của Khương Hạo, thần thái phấn khởi kể lại chuyện vừa rồi, Khương Hạo nghe xong, nhìn lướt qua Kiều Vi Nhã, gật đầu: " Vi Nhã, trời sinh cô chính là để tham gia quân ngũ, trong xương cô đã có sự hiếu chiến, chỉ do cô không phát hiện thôi."
Nếu là trước kia, Kiều Vi Nhã sẽ không chịu thừa nhận, sở dĩ cô tham gia quân ngũ chỉ vì trả thù, nói đến thật lòng thích, hình như không phải.
Kiều Vi Nhã gật đầu: "Đúng vậy, trong khoảng thời gian này tôi phát giác làm lính cũng rất tốt."
"Tôi nghe Trung đội trưởng nói, bây giờ tài nghệ bắn súng của cô cũng rất tốt, thế nào? Có muốn ở lại quân đội thật không?"
Kiều Vi Nhã trầm ngâm chốc lát, trịnh trọng gật đầu: "Tôi sẽ suy nghĩ."
Đối với câu trả lời của cô, hiển nhiên Khương Hạo rất bất ngờ, càng kinh hỉ hơn, hai người nhìn nhau cười to.
"Vi Nhã, cô không phát hiện, kể từ khi cô làm lính, tính tình đã thay đổi rất nhiều, so với trước kia thì sáng sủa hơn, ngày trước cô giống như đại tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng, tôi thấy đây mới chính là con người thật của cô."
Kiều Vi Nhã nghiêng đầu nghĩ, hình như là thế, kể từ khi vào quân đội huấn luyện, ngày ngày cùng những quân nhân này ở chung một chỗ, dường như cởi mở hơn rất nhiều, hai ngày trước về nhà, Đồng Đồng nói cô thay đổi, không giống mẹ nữa rồi.
Trở lại đơn vị, cùng Khương Hạo ăn trưa, Khương Hạo liền trở về, anh chỉ đúng dịp đến thăm mấy người Kiều Vi Nhã.
Tiễn Khương Hạo, Kiều Vi Nhã gọi cho Mã Vân, Mã Vân nói luật sư Gia Cát đã phục chế lại tất cả hình ảnh từ hiện trường của Cổ Khánh Song và mẹ của cô ta, cho dù bọn họ có tìm người cũng không thể tùy ý bóp méo chuyện này.
Cổ Khánh Song đã được chuyển đến trại tạm giam chờ đợi khởi tố, luật sư Gia Cát toàn quyền xử lý, cam kết nhất định sẽ cho cô một kết quả vừa lòng.
Sau đó Cổ Khánh Song bị định tội tự xông vào nhà dân, tội phóng hỏa, tội phá hoại tài sản, bị xử tù có thời hạn ba năm rưỡi, cũng bồi thường cho người trong cuộc tổn thất hai mươi lăm vạn, cùng với hai vạn tiền bồi thường tinh thần.
Đây là kết quả nhà họ Cổ đã tìm người, chính vì nguyên nhân này, cả đời Cổ Khánh Song đều cô độc, không còn lập gia đình.
Tiền Mạnh Kỳ để lại cho cô ta, trên căn bản đã bồi thường cho Mã Vân, đây là báo ứng sao?
Nếu cô ta đoán được sẽ có ngày hôm nay, còn có thể dùng bất kỳ thủ đoạn cướp Mạnh Kỳ trong tay Mã Vân không? Mạnh Kỳ đến Bắc Kinh năm thứ tư liền kết hôn, cũng là đồng nghiệp của anh ta, cô gái đó đối với Mạnh Tư Viễn rất tốt, dù cô có con gái của mình, cũng chưa từng bạc đãi Mạnh Tư Viễn.
Mạnh Tư Viễn ở cùng cô và dì, dưới sự chỉ dẫn đúng đường, rốt cuộc cũng từ bỏ tật xấu, năm mười sáu tuổi vượt cả nghìn trùng đến Mỹ du học, sau đó lấy thành tích ưu tú nhất, thi đậu vào Đại học Rumbia ở thành phố New York, sau khi tốt nghiệp, trở thành bác sĩ ngoại khoa xuất sắc nhất.( Hạ Y Lan)
Kiều Vi Nhã tạm thời thu hồi suy nghĩ của mình, chuyên tâm vùi đầu vào huấn luyện, lúc này, cô đã không xem huấn luyện là một công cụ trả thù mà cô thật lòng thích quân đội.
Lúc đi học, dù cô ưu tú cỡ nào, cuối cùng cũng không được công nhận, mỗi lần đều bị người cửa sau chen chân.
Mà ở đây chỉ cần có bản lĩnh thật sự sẽ được công nhận, qua nhiều năm như vậy, cô luôn cố gắng, nhưng cố gắng của cô đổi lấy không phải đả kích thì là phản bội, hiện tại, được sự công nhận của mọi người, Kiều Vi Nhã cảm thấy, lúc này mới là thời khắc cô sống lại, cuộc đời của cô mới bắt đầu có ý nghĩa.
Cô càng cố gắng huấn luyện, chờ đến ngày đó, cô hy vọng có thể nhận được sự công nhận của nhiều người hơn.
Ngày thứ hai, chính là Đại hội thể dục thể thao, Kiều Vi Nhã đứng trước cửa sổ, cô có một phòng riêng, hành động tự do hơn một chút.
Hai ngày nay trời vẫn đầy mây, buổi tối không trăng không sao, cả đại viện, không có một âm thanh, mơ hồ có thể nghe được tiếng sóng biển nơi xa.
Khương Hạo nói, có thể ngày mai thân phận của cô sẽ được truyền đi, ba của Cổ Khánh Nhất đã đồng ý lời mời tham gia Đại hội.
Mặc dù hiện tại nhà họ Cổ đang bể đầu sứt trán, ba Cổ vẫn còn biết phân nặng nhẹ, ông tuyệt đối không thể để mất cái cây to là Thủ trưởng của con trai được.
Đã chờ đợi lâu như vậy, đau khổ lâu như vậy, nhưng tất cả đều đáng giá, cô sống lại là trời cao cho cô cơ hội, cô sẽ không buông tha cơ hội lần này.
Kiều Vi Nhã ngước nhìn bầu trời, ông bà nội, ông bà ngoại, ba mẹ, mọi người vẫn tốt chứ? Nếu trời cao cho cô sống lại, sao không để cô sống lại khi còn bé, kể từ khi có Đồng Đồng, cô mới biết được tấm lòng người mẹ, mẹ vì cô vẫn luôn nhẫn nại, mãi cho đến họ chết đi không rõ ràng.
Ba mẹ, con rất muốn biết vì sao hai người lại nhẫn tâm vứt bỏ con cùng chịu chết, để con cô đơn đối mặt với thế giới này là quyết định tàn nhẫn cỡ nào.
Hai người có biết, một mình con phải đối mặt biết bao đau khổ.
Mẹ, con sống lại, lần này là con may mắn, con có Đồng Đồng, con còn tìm được cậu, mặc dù bọn họ không muốn nhận con, nhưng con đã hoàn thành chuyện bà ngoại và mẹ đã giao, đợi đến khi con xử lý xong chuyện của mình, con sẽ giao vật trong tay cho cậu, để mẹ không tiếc nuối nữa, để bà ngoại không còn nổi băn khoăn.
Cả đời này, con sẽ vui vẻ, sẽ hạnh phúc.
..............
Tiểu Vi uy vũ, anh xuất hiện được hai dòng thôi sao TT
Nhìn Kiều Vi Nhã cầm gậy bóng chày bước ra, tất cả cười ầm lên, theo bọn hắn nghĩ, hành động này của Kiều Vi Nhã chỉ để phô trương thanh thế mà thôi.
Kiều Vi Nhã liếc mắt đếm số người, bao gồm tên tài xế thì có tổng cộng mười người.
Tài xế bị Kiều Vi Nhã nhìn khẽ run rẩy, đến trước mặt Tiêu Nham nói: "Anh em, năm trăm tệ còn hai trăm chưa đưa, đưa cho tôi để tôi đi."
Tiêu Nham nhíu chặt mày, nhìn tài xế một cách quái gở, tài xế giơ tay lên thề: "Anh em, tôi tuyệt đối không báo cảnh sát, báo cảnh sát, tôi cũng không thoát khỏi, tôi hiểu luật lệ mà."
"Ừ, được rồi, tôi đã nhớ biển số xe của anh, nếu như anh dám báo cảnh sát, sau này tôi sẽ để anh sống không yên ở thành phố B này." Giọng điệu Tiêu Nham lạnh lẽo, tài xế bị sợ liên tiếp gật đầu thề, bảo đảm không nói ra ngoài.
Sau khi tài xế đi, Tiêu Nham cười lưu manh: "Kiều Vi Nhã, đi thôi."
Mọi người vây quanh Kiều Vi Nhã, Kiều Vi Nhã vẫn trấn định như thường, lạnh lùng nói: "Đi đâu?"
"Đi lấy tranh chữ của cô, lấy xong xem như chúng ta thanh toán xong, nghe nói cô muốn ly hôn, chúng tôi sẽ giúp cô, thế nào?......" Tiêu Nham cười ha ha.
Kiều Vi Nhã lạnh nhạt nói: "Các người nhiều người như vậy tới đây bằng cách nào?"
Một tên nhóc mặt vàng tóc đỏ ở bên cạnh Tiêu Nham cười nói: "Đương nhiên là chúng tôi lái xe tới, không có xe làm sao chở đồ được?"
Kiều Vi Nhã nhìn theo tầm mắt của hắn, thì ra giữa rừng cây còn có một con đường khác, một chiếc xe Jiangling đang đậu ở đó.
Kiều Vi Nhã nhớ lại lúc nãy luôn có một chiếc xe vận tải đi trước mặt bọn họ, chắc là những người này.
Kiều Vi Nhã nhìn thoáng qua Tiêu Nham đang gần cô nhất, khóe môi xẹt qua một chút hận ý, nắm gậy bóng chày trong tay thật chặt, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai quét qua một gậy, chiếc gậy này được làm bằng sắt, quất tới như vậy sao Tiêu Nham chịu nổi, chỉ một gậy, Tiêu Nham đã ngã trên mặt đất.
Kiều Vi Nhã nhìn phản ứng không giống nhau của bọn chúng, đạp một cước lên người Tiêu Nham, lạnh giọng nói: "Bọn mày muốn cùng tiến lên hay là chạy trốn? Chẳng lẽ trước khi Tiêu Nham tìm bọn mày, bọn mày không thăm dò trước sao? Tao cảnh cáo chúng mày, nếu ai trốn, tao sẽ khiến kẻ đó càng khó chịu!"
Lời còn chưa dứt, Kiều Vi Nhã đã đánh ra, những người này chẳng qua chỉ là bọn lưu manh lăn lộn đầu đường, bình thường phô trương thanh thế dọa những người nhát gan sợ phiền phức còn tạm được, còn ở trước mặt Kiều Vi Nhã thì như kẻ vô dụng.
Bọn chúng không nghĩ tới một cô gái yếu đuối lại có võ, trước khi đến nghĩ hay vô cùng, chỉ cần vây cô lại, cô sợ một chút là xong chuyện. ( Hạ Y Lan)
Chỉ năm ba phút đã ngã xuống một nửa, vốn có hai tên định chạy trốn, nhưng không biết là sợ thế nào, chúng như Tôn Ngộ Không bị đọc Định Thân Chú, muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được.
Kiều Vi Nhã không nghĩ tới mấy kẻ này lại không chịu nổi một cú, nghe Tiêu Nham khổ sở quát tháo như heo bị chọc tiết, cô vui sướng cười: "Tiêu Nham, mày cũng có ngày hôm nay sao? Nói cho mày biết, tao chờ ngày này thật sự là quá lâu, mày..... Còn chị mày nữa, đừng mong đứa nào trốn được, những gì bọn mày nợ tao, tao sẽ đòi từng món một."
Nước mắt Kiều Vi Nhã không nhịn được chảy xuống như mưa rào, kiếp trước, cô luôn ghi nhớ lời dạy bảo của người nhà, gặp chuyện phải luôn lùi bước, nhịn và nhịn, nhưng bọn chúng vẫn không buông tha cho cô, kiếp này, cô tuyệt đối không nhịn nữa, ông nội, xin lỗi, mẹ, xin lỗi, ông ngoại, xin lỗi, kiếp này, con muốn vì mình mà sống, con không thể để người khác khi dễ.
Đầu đường, người trong chiếc xe nhìn thấy một màn này, thở dài một hơi, lặng lẽ quay đầu đi, biết cô bình yên vô sự là được, sao lại quên mất cô có võ chứ.
"Hai người bọn mày, đưa anh em của bọn mày lên xe!" Kiều Vi Nhã dùng gậy chỉ vào hai tên đang hoảng sợ đến ngẩn ra, ánh mắt lạnh lùng khiến bọn chúng không dám nhìn thẳng.
Hai người lần lượt đưa từng tên lên xe, Kiều Vi Nhã biết nhất định bọn chúng đã gãy xương, thương thế của Tiêu Nham là nặng nhất.
Nếu như đây là một màn hành hiệp trượng nghĩa thời cổ đại, cô nhất định giết hết bọn chúng, giờ khắc này, Kiều Vi Nhã phát hiện, trong xương mình lại hiếu chiến như vậy.
Kiều Vi Nhã khóa cửa xe lại, lớn tiếng nói: "Để cho bọn mày biết một chút thế nào là tài lái xe."
Kiều Vi Nhã mở cửa xe, khởi động, sau đó dùng lực đạp cần ga, xe lắc lư một chút, chỉ nghe phía sau liên tục kêu thảm thiết, Kiều Vi Nhã cười cười, cô đánh tay lái, chạy xa một chút, cô sẽ phanh xe, đường không tới một cây số, Kiều Vi Nhã lại đi gần hai mươi phút, phía sau buồng xe, tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt.
Thì ra, trả thù khiến lòng sung sướng thế sao?
Trên quốc lộ, Kiều Vi Nhã gọi cho Khương Hạo, sau khi Khương Hạo nghe liền cười: "Mười phút nữa sẽ tới."
Kiều Vi Nhã xuống xe, dừng ở bóng cây ven đường chờ Khương Hạo đến.
Xe Khương Hạo đến rất nhanh, anh từ trên xe bước xuống, cười bảo: "Bị thương không?"
"Một đám người ô hợp, sao có thể làm tôi bị thương, anh cũng quá coi thường tôi."
Kiều Vi Nhã mở khóa, Khương Hạo liếc mắt nhìn một bọn nhếch nhác bên trong, thu lại tươi cười: "Cô định xử lý chúng thế nào?"
"Trước tiên đưa bọn chúng đến huyện Q, chờ sau Đại hội tỷ võ mới để cho bọn chúng lộ diện, anh thấy thế nào?"
Khương Hạo gật đầu, nói mấy câu với chiến sĩ cùng đi tới, Kiều Vi Nhã khóa cửa sau lại, chiến sĩ mở cửa trước lái xe rời đi.
Kiều Vi Nhã lên xe của Khương Hạo, thần thái phấn khởi kể lại chuyện vừa rồi, Khương Hạo nghe xong, nhìn lướt qua Kiều Vi Nhã, gật đầu: " Vi Nhã, trời sinh cô chính là để tham gia quân ngũ, trong xương cô đã có sự hiếu chiến, chỉ do cô không phát hiện thôi."
Nếu là trước kia, Kiều Vi Nhã sẽ không chịu thừa nhận, sở dĩ cô tham gia quân ngũ chỉ vì trả thù, nói đến thật lòng thích, hình như không phải.
Kiều Vi Nhã gật đầu: "Đúng vậy, trong khoảng thời gian này tôi phát giác làm lính cũng rất tốt."
"Tôi nghe Trung đội trưởng nói, bây giờ tài nghệ bắn súng của cô cũng rất tốt, thế nào? Có muốn ở lại quân đội thật không?"
Kiều Vi Nhã trầm ngâm chốc lát, trịnh trọng gật đầu: "Tôi sẽ suy nghĩ."
Đối với câu trả lời của cô, hiển nhiên Khương Hạo rất bất ngờ, càng kinh hỉ hơn, hai người nhìn nhau cười to.
"Vi Nhã, cô không phát hiện, kể từ khi cô làm lính, tính tình đã thay đổi rất nhiều, so với trước kia thì sáng sủa hơn, ngày trước cô giống như đại tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng, tôi thấy đây mới chính là con người thật của cô."
Kiều Vi Nhã nghiêng đầu nghĩ, hình như là thế, kể từ khi vào quân đội huấn luyện, ngày ngày cùng những quân nhân này ở chung một chỗ, dường như cởi mở hơn rất nhiều, hai ngày trước về nhà, Đồng Đồng nói cô thay đổi, không giống mẹ nữa rồi.
Trở lại đơn vị, cùng Khương Hạo ăn trưa, Khương Hạo liền trở về, anh chỉ đúng dịp đến thăm mấy người Kiều Vi Nhã.
Tiễn Khương Hạo, Kiều Vi Nhã gọi cho Mã Vân, Mã Vân nói luật sư Gia Cát đã phục chế lại tất cả hình ảnh từ hiện trường của Cổ Khánh Song và mẹ của cô ta, cho dù bọn họ có tìm người cũng không thể tùy ý bóp méo chuyện này.
Cổ Khánh Song đã được chuyển đến trại tạm giam chờ đợi khởi tố, luật sư Gia Cát toàn quyền xử lý, cam kết nhất định sẽ cho cô một kết quả vừa lòng.
Sau đó Cổ Khánh Song bị định tội tự xông vào nhà dân, tội phóng hỏa, tội phá hoại tài sản, bị xử tù có thời hạn ba năm rưỡi, cũng bồi thường cho người trong cuộc tổn thất hai mươi lăm vạn, cùng với hai vạn tiền bồi thường tinh thần.
Đây là kết quả nhà họ Cổ đã tìm người, chính vì nguyên nhân này, cả đời Cổ Khánh Song đều cô độc, không còn lập gia đình.
Tiền Mạnh Kỳ để lại cho cô ta, trên căn bản đã bồi thường cho Mã Vân, đây là báo ứng sao?
Nếu cô ta đoán được sẽ có ngày hôm nay, còn có thể dùng bất kỳ thủ đoạn cướp Mạnh Kỳ trong tay Mã Vân không? Mạnh Kỳ đến Bắc Kinh năm thứ tư liền kết hôn, cũng là đồng nghiệp của anh ta, cô gái đó đối với Mạnh Tư Viễn rất tốt, dù cô có con gái của mình, cũng chưa từng bạc đãi Mạnh Tư Viễn.
Mạnh Tư Viễn ở cùng cô và dì, dưới sự chỉ dẫn đúng đường, rốt cuộc cũng từ bỏ tật xấu, năm mười sáu tuổi vượt cả nghìn trùng đến Mỹ du học, sau đó lấy thành tích ưu tú nhất, thi đậu vào Đại học Rumbia ở thành phố New York, sau khi tốt nghiệp, trở thành bác sĩ ngoại khoa xuất sắc nhất.( Hạ Y Lan)
Kiều Vi Nhã tạm thời thu hồi suy nghĩ của mình, chuyên tâm vùi đầu vào huấn luyện, lúc này, cô đã không xem huấn luyện là một công cụ trả thù mà cô thật lòng thích quân đội.
Lúc đi học, dù cô ưu tú cỡ nào, cuối cùng cũng không được công nhận, mỗi lần đều bị người cửa sau chen chân.
Mà ở đây chỉ cần có bản lĩnh thật sự sẽ được công nhận, qua nhiều năm như vậy, cô luôn cố gắng, nhưng cố gắng của cô đổi lấy không phải đả kích thì là phản bội, hiện tại, được sự công nhận của mọi người, Kiều Vi Nhã cảm thấy, lúc này mới là thời khắc cô sống lại, cuộc đời của cô mới bắt đầu có ý nghĩa.
Cô càng cố gắng huấn luyện, chờ đến ngày đó, cô hy vọng có thể nhận được sự công nhận của nhiều người hơn.
Ngày thứ hai, chính là Đại hội thể dục thể thao, Kiều Vi Nhã đứng trước cửa sổ, cô có một phòng riêng, hành động tự do hơn một chút.
Hai ngày nay trời vẫn đầy mây, buổi tối không trăng không sao, cả đại viện, không có một âm thanh, mơ hồ có thể nghe được tiếng sóng biển nơi xa.
Khương Hạo nói, có thể ngày mai thân phận của cô sẽ được truyền đi, ba của Cổ Khánh Nhất đã đồng ý lời mời tham gia Đại hội.
Mặc dù hiện tại nhà họ Cổ đang bể đầu sứt trán, ba Cổ vẫn còn biết phân nặng nhẹ, ông tuyệt đối không thể để mất cái cây to là Thủ trưởng của con trai được.
Đã chờ đợi lâu như vậy, đau khổ lâu như vậy, nhưng tất cả đều đáng giá, cô sống lại là trời cao cho cô cơ hội, cô sẽ không buông tha cơ hội lần này.
Kiều Vi Nhã ngước nhìn bầu trời, ông bà nội, ông bà ngoại, ba mẹ, mọi người vẫn tốt chứ? Nếu trời cao cho cô sống lại, sao không để cô sống lại khi còn bé, kể từ khi có Đồng Đồng, cô mới biết được tấm lòng người mẹ, mẹ vì cô vẫn luôn nhẫn nại, mãi cho đến họ chết đi không rõ ràng.
Ba mẹ, con rất muốn biết vì sao hai người lại nhẫn tâm vứt bỏ con cùng chịu chết, để con cô đơn đối mặt với thế giới này là quyết định tàn nhẫn cỡ nào.
Hai người có biết, một mình con phải đối mặt biết bao đau khổ.
Mẹ, con sống lại, lần này là con may mắn, con có Đồng Đồng, con còn tìm được cậu, mặc dù bọn họ không muốn nhận con, nhưng con đã hoàn thành chuyện bà ngoại và mẹ đã giao, đợi đến khi con xử lý xong chuyện của mình, con sẽ giao vật trong tay cho cậu, để mẹ không tiếc nuối nữa, để bà ngoại không còn nổi băn khoăn.
Cả đời này, con sẽ vui vẻ, sẽ hạnh phúc.
..............
Tiểu Vi uy vũ, anh xuất hiện được hai dòng thôi sao TT
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook