Đêm Trước Ly Hôn
-
Chương 65: Tìm tới cửa
Editor: Hạ Y Lan
Cổ Khánh Nhất nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, lập tức chạy nhanh tới.
"Tiểu Nhã, sao em ở đây?" Cổ Khánh Nhất cũng thấy kinh ngạc khi phát hiện lần đầu tiên hắn thấy Kiều Vi Nhã, trong lòng lại không có suy nghĩ trách mắng giận dữ, mà là thật lòng muốn gặp cô, giống như lúc bọn họ mới quen nhau hắn luôn nhung nhớ về cô, giọng điệu của hắn rất dịu dàng, hiển nhiên cũng khiến Kiều Vi Nhã không quen.
"Chồng và con của Vân Vân không có ở trong nước, em gái anh đốt nhà người ta, đập phá nhà người ta......"
"Nó đốt thế nào?" Cổ Khánh Nhất ngắt lời Kiều Vi Nhã, trong lòng có dự cảm không tốt, mặc dù hiện tại Mã Vân không có quốc tịch nước ngoài, nhưng chồng và con của Mã Vân thì có, nơi này lại là chung cư cho người ngoại tịch, nếu xảy ra chuyện thì không chỉ bị bắt lên đồn cảnh sát thôi đâu.
Kiều Vi Nhã cười lạnh: "Cổ Khánh Nhất, không phải trước tiên anh nên hỏi thăm Mã Vân có bị sao không chứ? Em gái anh xách theo bình xăng, muốn đốt nhà Mã Vân, nó thật là......"
"Tiểu Nhã, quan hệ của em và Mã Vân rất tốt, em ra mặt nói hộ, nhất định Mã Vân sẽ không truy cứu, chắc em cũng biết Khánh Song và Mạnh Kỳ đã ly hôn, hơn nữa Mạnh Kỳ còn dẫn con theo."
Cổ Khánh Nhất nhìn cửa nhà Mã Vân, bên trong là một đống lộn xộn, nhất định tổn thất không nhỏ.
Cánh cửa bền chắc như vậy sao nó có thể đập bể được chứ?
Kiều Vi Nhã lạnh nhạt nói: "Ly hôn thì có thể đến nhà người ta đập phá sao? Vậy nói như thế, có phải tôi cũng nên đến nhà người ta làm như vậy không, Cổ Khánh Nhất, tôi nên cảm ơn anh đã đề nghị ly hôn, nếu không nửa đời sau của tôi sẽ bị anh chôn vùi."
Cổ Khánh Nhất vội vã che giấu: "Em nói bậy bạ gì đó? Anh chỉ là giận em không chịu về nhà, tiền bán nhà anh đã xoay sở đủ, ngày mai sẽ đưa cho người ta, cuối tuần này bọn họ dọn đi thì chúng ta có thể về nhà."
Kiều Vi Nhã không đáp lại mà xoay người đi. ( Hạ Y Lan)
Công tác cứu hỏa đã kết thúc, Kiều Vi Nhã đi qua chào hỏi Tiểu đội trưởng lính cứu hỏa, nói lời cảm ơn, nhìn xe đi xa rồi mới vào nhà.
Người vây xem đã dần dần tản đi, Kiều Vi Nhã và bảo mẫu bắt đầu dọn dẹp, dọn đống đồ bị hư hại qua một bên, những tổn thất này phải bắt Cổ Khánh Song bồi thường.
Cổ Khánh Nhất cũng đi theo hai người dọn dẹp, Kiều Vi Nhã né tránh Cổ Khánh Nhất, lạnh lùng nói: "Cổ Khánh Nhất, anh nên đến đồn cảnh sát xem em gái anh thế nào, đừng ở chỗ này cố làm ra vẻ."
"Tiểu Nhã, chúng ta nói chuyện một chút."
Kiều Vi Nhã lui về phía sau một bước, cảnh giác nhìn hắn: "Có chuyện gì đáng nói, trừ ly hôn, tôi không muốn nói với anh chuyện gì hết."
"Chúng ta cần phải ly hôn sao? Em cứ như vậy muốn ly hôn với anh?"
Kiều Vi Nhã gật đầu: "Nhất định ly hôn."
"Con phải làm sao? Đồng Đồng nó....."
Trong mắt Kiều Vi Nhã xẹt tia giận dữ, lạnh giọng nói: "Con! Cổ Khánh Nhất, anh còn dám nói đến con với tôi sao, anh thật sự yêu thương con sao? Trước kia tôi vì Đồng Đồng, nhịn hết lần này đến lần khác, nhưng anh thì sao? Cổ Khánh Nhất, cả đời tôi hối hận nhất là hai chuyện, một trong đó chính là quen biết anh."
Gương mặt Kiều Vi Nhã lạnh lẽo, quanh thân mang theo hơi thở lạnh lung trước nay chưa từng có, lúc này, Cổ Khánh Nhất mới chú ý tới, Kiều Vi Nhã mặc một chiếc áo ngụy trang cổ tròn, một chiếc quần ngụy trang, trên chân là một đôi giày thể thao, mỗi hành động đều xuất hiện một cỗ oai hùng.
"Tiểu Nhã, trước kia đều do anh sai lầm, chúng ta làm lại từ đầu, anh đảm bảo sẽ không ra ngoài tìm phụ nữ nữa."
Cổ Khánh Nhất đè thấp giọng ăn nói khép nép với Kiều Vi Nhã.
Kiều Vi Nhã chỉ vào giọt nước dưới đất, cứng rắn nói: "Cổ Khánh Nhất, có biết câu nước đổ khó hốt không? Nếu như anh không biết, có thể trở về hỏi mẹ anh một chút, mẹ anh rất thích một vở kịch, gọi là << Chu Mãi Thần bỏ vợ >>, tôi cực khổ lắm mới xếp hàng mua được vé cho mẹ anh, sau đó tôi mới biết, người đi xem diễn với mẹ anh không phải là ba anh, mà là một người khác. Đừng cho là tôi không biết gì cả, Cổ Khánh Nhất, sự nhẫn nại của tôi đã đến cực hạn, anh đi đi, đi xem anh gái anh, tôi nghe nói cuộc sống trong tù rất cực khổ, có vài người phụ nữ còn biến thái hơn cả đàn ông."
Cổ Khánh Nhất lộ vẻ tức giận há miệng, lại không nói được gì, hắn không cam lòng cứ đi như vậy, nhưng hắn thật sự không biết nói gì để thay mình biện minh.
Kiều Vi Nhã lấy điện thoại ra gọi cho Mã Vân, Mã Vân nói cô sẽ lập tức về nhà, đã giải quyết xong, Cổ Khánh Song chỉ có thể ở lại đồn cảnh sát.
"Cổ Khánh Nhất, anh nhanh đi xem em gái anh, còn nữa, tôi cảnh cáo anh, đừng để người nhà của anh đến tìm Mã Vân gây phiền phức, chua ngọt đắng cay của các người không liên quan đến Mã Vân, hơn nữa, anh nên biết, gây sự với cô ấy chính là các người tự tìm phiền toái, bảo em anh chuẩn bị tiền đi, tất cả đồ ở đây ít nhất cũng hai ba mươi vạn."
Cổ Khánh Nhất bị những lời cô nói làm cho hết hồn: "Nhiều tiền vậy sao?"
"Rất nhiều thứ ngay cả có tiền cũng không mua được, chồng của Mã Vân đã ra sân bay rồi, ngày mai có thể đến đây, anh ta so với tôi còn nghiêm nghị hơn, anh lo mà đến đồn cảnh sát nói chuyện với Mã Vân cho tốt, có lẽ Mã Vân có thể cho anh một chút thể diện, nhưng chồng cô ấy tuyệt đối sẽ không cho các người mặt mũi, Cổ Khánh Nhất, anh đi đi, chuyện của chúng ta, anh cũng mau chóng quyết định, đừng tốn công tìm mấy tên côn đồ kia đi theo tôi......"
Đột nhiên Cổ Khánh Nhất nhớ đến Khương Hạo, bật thốt lên hỏi: "Khương Hạo là ai! Em và hắn ta quan hệ thế nào?"
Kiều Vi Nhã ung dung nhìn Cổ Khánh Nhất, mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nói: "Tôi nói, chúng tôi là đồng nghiệp, anh tin không?"
Cổ Khánh Nhất lắc đầu không thôi.
Khóe miệng Kiều Vi Nhã lộ ra nụ cười giễu cợt: "Cổ Khánh Nhất, anh biết không? Trước kia, tôi thật sự rất xem trọng anh, tôi xem anh là người thân nhất trên cõi đời này, tôi muốn cùng sống với anh hết đời, cho nên, một lần lại một lần tôi đều tha thứ cho anh ra ngoài tìm người phụ nữ khác, tôi vẫn đứng ở đây chờ anh quay đầu lại, sau đó tôi mới phát hiện mình ngu ngốc biết bao nhiêu, cho nên, tôi sẽ không đứng tại chỗ chờ anh nữa, Cổ Khánh Nhất, hẹn gặp lại."
Cổ Khánh Nhất cảm thấy mình thật mệt mỏi, cả người mềm yếu vô lực, hắn nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Ban đầu, anh đồng ý sẽ cho em hạnh phúc suốt đời, để em có cuộc sống thật vui vẻ, phải, trước kia là anh thất hứa với em, anh không làm được, nhưng em không thể cho anh một cơ hội sao?" Hắn không dám nhìn vào đôi mắt sáng ngời kia của Kiều Vi Nhã, nội tâm hắn đang sa vào những thống khổ và những ký ức vui vẻ trong trí nhớ, chừng năm sáu phút sau, hắn mới mở mắt, cố hết sức hỏi: "Tiểu Nhã, chẳng lẽ em không thể cho anh thêm một cơ hội nữa?"
Kiều Vi Nhã không trả lời mà hỏi lại: "Cổ Khánh Nhất, anh xác định đây là lời thật lòng của anh sao?"
Bỗng nhiên, Cổ Khánh Nhất nghĩ tới Tiêu San, hắn biến sắc, chán nản không lên tiếng.
"Được rồi, anh đi nhanh đi."
"Tiểu Nhã, sao điện thoại của em luôn tắt máy?" Hắn không nghĩ là Kiều Vi Nhã sẽ đổi số điện thoại.
"Không có gì, Cổ Khánh Nhất, anh đi nhanh lên đi, chậm nữa, chuyện của em gái anh sẽ khó giải quyết."
Cổ Khánh Nhất không cam lòng rời khỏi nhà Mã Vân, lái xe đến đồn cảnh sát.
Mã Vân về đến nhà, Kiều Vi Nhã và bảo mẫu đã quét dọn lầu dưới sạch sẽ, nước cũng lau hết rồi.
"Vân Vân, em không sao chứ?" (on Hạ Y Lan)
Mã Vân ngồi trên cầu thang, dựa vào Kiều Vi Nhã: "Tiểu Vi, chị nói xem sao hàng ngày người nhà họ Cổ đều gây khó khăn cho hai chúng ta, chị nói Mạnh Kỳ cũng thật là, đi thì quang minh chính đại đi, lén lút đi như vậy thì có lý cũng biến thành vô lý."
Kiều Vi Nhã vỗ vỗ sau lưng Mã Vân: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, em lên lầu ngủ một chút, chị đã gọi cho chỗ vật tư, sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ phái người gắn cửa kính lại. Mạnh Kỳ đi lén như vậy cũng là bất đắc dĩ, em chưa từng đến nhà họ Cổ nên không thấy được tình hình chung sống của Mạnh Kỳ và Cổ Khánh Song, cô ta đối với Mạnh Kỳ, có thể nói là một loại biến thái không thể xa rời, chỉ cần cô ta mở mắt, Mạnh Kỳ phải ở trước mặt cô ta...... Tình yêu thì không nên cưỡng ép......"
Kiều Vi Nhã đỡ Mã Vân dậy, hai người lên lầu hai, cửa kính bị đập nên không thể che được, thợ cửa bèn lấy tấm thiết chắn ngang tạm thời, hơn nữa còn tăng cường thêm số lần tuần tra, cho nên tối nay cũng khá an toàn.
Mã Vân kéo Kiều Vi Nhã cùng rắm rửa, hai người sức cùng lực kiệt nằm ở trên giường, rất nhanh liền ngủ thật say.
Năm giờ ba mươi phút, Kiều Vi Nhã mở mắt, đồng hồ sinh học của cô đã thích ứng với cuộc sống của quân đội, dù ở bên ngoài cô cũng không thể ngủ nướng được.
Cô nhẹ nhàng xuống giường, sờ soạng quần áo hôm qua giặt, còn chưa khô, ngày hôm qua Mã Vân gọi đến, cô vội vàng chưa kịp thay quần áo xin nghỉ đã chạy đi.
Nói cho cùng là cô liên lụy Mã Vân, cũng may, chẳng bao lâu nữa sẽ kết thúc, chú Lâm có gọi cho cô, bọn họ giúp Tôn Kiện tìm một ngôi nhà trong hẻm, diện tích cũng không nhỏ, đang nói giá tiền, nếu như không có gì ngoài ý muốn, nhiều nhất một tuần là có thể làm xong thủ tục, sau đó cô có thể chuyển về nhà rồi.
Nhà ở Bắc Kinh cũng đang sửa chữa, cô đưa tiền cho ba của Đồng Đồng, anh ấy cam kết, khi nào mẹ con cô về Bắc Kinh, nhà sẽ trùng tu xong.
Mặc dù là tiếng động nhẹ nhưng vẫn đánh thức Mã Vân, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng hỏi: "Chị Vi, mấy giờ rồi?"
"Em ngủ đi, vẫn còn sớm. Chị có thói quen dậy sớm, xế chiều hôm nay còn trở về nữa."
Mã Vân ngồi dậy: "Không ngủ nữa, em xuống lầu xem một chút, thợ cửa nói hôm nay đến gắn kính, thế nào cũng phải thu dọn xong đã."
Hai người rửa mặt, Kiều Vi Nhã cùng Mã Vân xuống lầu, bảo mẫu vẫn chưa rời giường.
Kiều Vi Nhã bảo Mã Vân tìm đồ lấy mấy mãnh thủy tinh còn kẹp trong cửa ra, thợ tới cũng có thể tiết kiệm chút hơi sức.
Chờ dọn dẹp sạch sẽ, vẫn chưa tới bảy giờ.
Bảo mẫu đã làm xong bữa sáng, ba người ăn cơm trước.
Đang lúc ăn cơm, bảo an tới, Mã Vân đến cửa nói mấy câu, Kiều Vi Nhã nghe không đúng, đi nhanh ra ngoài.
Kiều Vi Nhã hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Ba mẹ của Cổ Khánh Nhất tới, nói muốn gặp em, bọn họ nói với bảo an, nếu như mà em không chịu gặp họ, bọn họ vẫn sẽ chờ bên ngoài." Hôm qua xảy ra chuyện như vậy, nên bây giờ muốn ra vào chung cư khó khăn hơn rất nhiều, người lạ muốn vào phải được chủ nhà đồng ý, lúc trước nhân viên bảo an chỉ ngăn chặn những người thu gom vật liệu hoặc ăn mặc không chỉnh tề.
"Vậy để bọn họ chờ!" Kiều Vi Nhã ra kéo Mã Vân vào nhà.
"Không được, bọn họ ngăn cản đường đi!" Bảo an có chút gấp gáp, sắp đến giờ cao điểm mọi người đi làm, phần lớn xe trong chung cư đều ra vào từ cửa này.
Cổ Khánh Nhất nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, lập tức chạy nhanh tới.
"Tiểu Nhã, sao em ở đây?" Cổ Khánh Nhất cũng thấy kinh ngạc khi phát hiện lần đầu tiên hắn thấy Kiều Vi Nhã, trong lòng lại không có suy nghĩ trách mắng giận dữ, mà là thật lòng muốn gặp cô, giống như lúc bọn họ mới quen nhau hắn luôn nhung nhớ về cô, giọng điệu của hắn rất dịu dàng, hiển nhiên cũng khiến Kiều Vi Nhã không quen.
"Chồng và con của Vân Vân không có ở trong nước, em gái anh đốt nhà người ta, đập phá nhà người ta......"
"Nó đốt thế nào?" Cổ Khánh Nhất ngắt lời Kiều Vi Nhã, trong lòng có dự cảm không tốt, mặc dù hiện tại Mã Vân không có quốc tịch nước ngoài, nhưng chồng và con của Mã Vân thì có, nơi này lại là chung cư cho người ngoại tịch, nếu xảy ra chuyện thì không chỉ bị bắt lên đồn cảnh sát thôi đâu.
Kiều Vi Nhã cười lạnh: "Cổ Khánh Nhất, không phải trước tiên anh nên hỏi thăm Mã Vân có bị sao không chứ? Em gái anh xách theo bình xăng, muốn đốt nhà Mã Vân, nó thật là......"
"Tiểu Nhã, quan hệ của em và Mã Vân rất tốt, em ra mặt nói hộ, nhất định Mã Vân sẽ không truy cứu, chắc em cũng biết Khánh Song và Mạnh Kỳ đã ly hôn, hơn nữa Mạnh Kỳ còn dẫn con theo."
Cổ Khánh Nhất nhìn cửa nhà Mã Vân, bên trong là một đống lộn xộn, nhất định tổn thất không nhỏ.
Cánh cửa bền chắc như vậy sao nó có thể đập bể được chứ?
Kiều Vi Nhã lạnh nhạt nói: "Ly hôn thì có thể đến nhà người ta đập phá sao? Vậy nói như thế, có phải tôi cũng nên đến nhà người ta làm như vậy không, Cổ Khánh Nhất, tôi nên cảm ơn anh đã đề nghị ly hôn, nếu không nửa đời sau của tôi sẽ bị anh chôn vùi."
Cổ Khánh Nhất vội vã che giấu: "Em nói bậy bạ gì đó? Anh chỉ là giận em không chịu về nhà, tiền bán nhà anh đã xoay sở đủ, ngày mai sẽ đưa cho người ta, cuối tuần này bọn họ dọn đi thì chúng ta có thể về nhà."
Kiều Vi Nhã không đáp lại mà xoay người đi. ( Hạ Y Lan)
Công tác cứu hỏa đã kết thúc, Kiều Vi Nhã đi qua chào hỏi Tiểu đội trưởng lính cứu hỏa, nói lời cảm ơn, nhìn xe đi xa rồi mới vào nhà.
Người vây xem đã dần dần tản đi, Kiều Vi Nhã và bảo mẫu bắt đầu dọn dẹp, dọn đống đồ bị hư hại qua một bên, những tổn thất này phải bắt Cổ Khánh Song bồi thường.
Cổ Khánh Nhất cũng đi theo hai người dọn dẹp, Kiều Vi Nhã né tránh Cổ Khánh Nhất, lạnh lùng nói: "Cổ Khánh Nhất, anh nên đến đồn cảnh sát xem em gái anh thế nào, đừng ở chỗ này cố làm ra vẻ."
"Tiểu Nhã, chúng ta nói chuyện một chút."
Kiều Vi Nhã lui về phía sau một bước, cảnh giác nhìn hắn: "Có chuyện gì đáng nói, trừ ly hôn, tôi không muốn nói với anh chuyện gì hết."
"Chúng ta cần phải ly hôn sao? Em cứ như vậy muốn ly hôn với anh?"
Kiều Vi Nhã gật đầu: "Nhất định ly hôn."
"Con phải làm sao? Đồng Đồng nó....."
Trong mắt Kiều Vi Nhã xẹt tia giận dữ, lạnh giọng nói: "Con! Cổ Khánh Nhất, anh còn dám nói đến con với tôi sao, anh thật sự yêu thương con sao? Trước kia tôi vì Đồng Đồng, nhịn hết lần này đến lần khác, nhưng anh thì sao? Cổ Khánh Nhất, cả đời tôi hối hận nhất là hai chuyện, một trong đó chính là quen biết anh."
Gương mặt Kiều Vi Nhã lạnh lẽo, quanh thân mang theo hơi thở lạnh lung trước nay chưa từng có, lúc này, Cổ Khánh Nhất mới chú ý tới, Kiều Vi Nhã mặc một chiếc áo ngụy trang cổ tròn, một chiếc quần ngụy trang, trên chân là một đôi giày thể thao, mỗi hành động đều xuất hiện một cỗ oai hùng.
"Tiểu Nhã, trước kia đều do anh sai lầm, chúng ta làm lại từ đầu, anh đảm bảo sẽ không ra ngoài tìm phụ nữ nữa."
Cổ Khánh Nhất đè thấp giọng ăn nói khép nép với Kiều Vi Nhã.
Kiều Vi Nhã chỉ vào giọt nước dưới đất, cứng rắn nói: "Cổ Khánh Nhất, có biết câu nước đổ khó hốt không? Nếu như anh không biết, có thể trở về hỏi mẹ anh một chút, mẹ anh rất thích một vở kịch, gọi là << Chu Mãi Thần bỏ vợ >>, tôi cực khổ lắm mới xếp hàng mua được vé cho mẹ anh, sau đó tôi mới biết, người đi xem diễn với mẹ anh không phải là ba anh, mà là một người khác. Đừng cho là tôi không biết gì cả, Cổ Khánh Nhất, sự nhẫn nại của tôi đã đến cực hạn, anh đi đi, đi xem anh gái anh, tôi nghe nói cuộc sống trong tù rất cực khổ, có vài người phụ nữ còn biến thái hơn cả đàn ông."
Cổ Khánh Nhất lộ vẻ tức giận há miệng, lại không nói được gì, hắn không cam lòng cứ đi như vậy, nhưng hắn thật sự không biết nói gì để thay mình biện minh.
Kiều Vi Nhã lấy điện thoại ra gọi cho Mã Vân, Mã Vân nói cô sẽ lập tức về nhà, đã giải quyết xong, Cổ Khánh Song chỉ có thể ở lại đồn cảnh sát.
"Cổ Khánh Nhất, anh nhanh đi xem em gái anh, còn nữa, tôi cảnh cáo anh, đừng để người nhà của anh đến tìm Mã Vân gây phiền phức, chua ngọt đắng cay của các người không liên quan đến Mã Vân, hơn nữa, anh nên biết, gây sự với cô ấy chính là các người tự tìm phiền toái, bảo em anh chuẩn bị tiền đi, tất cả đồ ở đây ít nhất cũng hai ba mươi vạn."
Cổ Khánh Nhất bị những lời cô nói làm cho hết hồn: "Nhiều tiền vậy sao?"
"Rất nhiều thứ ngay cả có tiền cũng không mua được, chồng của Mã Vân đã ra sân bay rồi, ngày mai có thể đến đây, anh ta so với tôi còn nghiêm nghị hơn, anh lo mà đến đồn cảnh sát nói chuyện với Mã Vân cho tốt, có lẽ Mã Vân có thể cho anh một chút thể diện, nhưng chồng cô ấy tuyệt đối sẽ không cho các người mặt mũi, Cổ Khánh Nhất, anh đi đi, chuyện của chúng ta, anh cũng mau chóng quyết định, đừng tốn công tìm mấy tên côn đồ kia đi theo tôi......"
Đột nhiên Cổ Khánh Nhất nhớ đến Khương Hạo, bật thốt lên hỏi: "Khương Hạo là ai! Em và hắn ta quan hệ thế nào?"
Kiều Vi Nhã ung dung nhìn Cổ Khánh Nhất, mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nói: "Tôi nói, chúng tôi là đồng nghiệp, anh tin không?"
Cổ Khánh Nhất lắc đầu không thôi.
Khóe miệng Kiều Vi Nhã lộ ra nụ cười giễu cợt: "Cổ Khánh Nhất, anh biết không? Trước kia, tôi thật sự rất xem trọng anh, tôi xem anh là người thân nhất trên cõi đời này, tôi muốn cùng sống với anh hết đời, cho nên, một lần lại một lần tôi đều tha thứ cho anh ra ngoài tìm người phụ nữ khác, tôi vẫn đứng ở đây chờ anh quay đầu lại, sau đó tôi mới phát hiện mình ngu ngốc biết bao nhiêu, cho nên, tôi sẽ không đứng tại chỗ chờ anh nữa, Cổ Khánh Nhất, hẹn gặp lại."
Cổ Khánh Nhất cảm thấy mình thật mệt mỏi, cả người mềm yếu vô lực, hắn nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Ban đầu, anh đồng ý sẽ cho em hạnh phúc suốt đời, để em có cuộc sống thật vui vẻ, phải, trước kia là anh thất hứa với em, anh không làm được, nhưng em không thể cho anh một cơ hội sao?" Hắn không dám nhìn vào đôi mắt sáng ngời kia của Kiều Vi Nhã, nội tâm hắn đang sa vào những thống khổ và những ký ức vui vẻ trong trí nhớ, chừng năm sáu phút sau, hắn mới mở mắt, cố hết sức hỏi: "Tiểu Nhã, chẳng lẽ em không thể cho anh thêm một cơ hội nữa?"
Kiều Vi Nhã không trả lời mà hỏi lại: "Cổ Khánh Nhất, anh xác định đây là lời thật lòng của anh sao?"
Bỗng nhiên, Cổ Khánh Nhất nghĩ tới Tiêu San, hắn biến sắc, chán nản không lên tiếng.
"Được rồi, anh đi nhanh đi."
"Tiểu Nhã, sao điện thoại của em luôn tắt máy?" Hắn không nghĩ là Kiều Vi Nhã sẽ đổi số điện thoại.
"Không có gì, Cổ Khánh Nhất, anh đi nhanh lên đi, chậm nữa, chuyện của em gái anh sẽ khó giải quyết."
Cổ Khánh Nhất không cam lòng rời khỏi nhà Mã Vân, lái xe đến đồn cảnh sát.
Mã Vân về đến nhà, Kiều Vi Nhã và bảo mẫu đã quét dọn lầu dưới sạch sẽ, nước cũng lau hết rồi.
"Vân Vân, em không sao chứ?" (on Hạ Y Lan)
Mã Vân ngồi trên cầu thang, dựa vào Kiều Vi Nhã: "Tiểu Vi, chị nói xem sao hàng ngày người nhà họ Cổ đều gây khó khăn cho hai chúng ta, chị nói Mạnh Kỳ cũng thật là, đi thì quang minh chính đại đi, lén lút đi như vậy thì có lý cũng biến thành vô lý."
Kiều Vi Nhã vỗ vỗ sau lưng Mã Vân: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, em lên lầu ngủ một chút, chị đã gọi cho chỗ vật tư, sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ phái người gắn cửa kính lại. Mạnh Kỳ đi lén như vậy cũng là bất đắc dĩ, em chưa từng đến nhà họ Cổ nên không thấy được tình hình chung sống của Mạnh Kỳ và Cổ Khánh Song, cô ta đối với Mạnh Kỳ, có thể nói là một loại biến thái không thể xa rời, chỉ cần cô ta mở mắt, Mạnh Kỳ phải ở trước mặt cô ta...... Tình yêu thì không nên cưỡng ép......"
Kiều Vi Nhã đỡ Mã Vân dậy, hai người lên lầu hai, cửa kính bị đập nên không thể che được, thợ cửa bèn lấy tấm thiết chắn ngang tạm thời, hơn nữa còn tăng cường thêm số lần tuần tra, cho nên tối nay cũng khá an toàn.
Mã Vân kéo Kiều Vi Nhã cùng rắm rửa, hai người sức cùng lực kiệt nằm ở trên giường, rất nhanh liền ngủ thật say.
Năm giờ ba mươi phút, Kiều Vi Nhã mở mắt, đồng hồ sinh học của cô đã thích ứng với cuộc sống của quân đội, dù ở bên ngoài cô cũng không thể ngủ nướng được.
Cô nhẹ nhàng xuống giường, sờ soạng quần áo hôm qua giặt, còn chưa khô, ngày hôm qua Mã Vân gọi đến, cô vội vàng chưa kịp thay quần áo xin nghỉ đã chạy đi.
Nói cho cùng là cô liên lụy Mã Vân, cũng may, chẳng bao lâu nữa sẽ kết thúc, chú Lâm có gọi cho cô, bọn họ giúp Tôn Kiện tìm một ngôi nhà trong hẻm, diện tích cũng không nhỏ, đang nói giá tiền, nếu như không có gì ngoài ý muốn, nhiều nhất một tuần là có thể làm xong thủ tục, sau đó cô có thể chuyển về nhà rồi.
Nhà ở Bắc Kinh cũng đang sửa chữa, cô đưa tiền cho ba của Đồng Đồng, anh ấy cam kết, khi nào mẹ con cô về Bắc Kinh, nhà sẽ trùng tu xong.
Mặc dù là tiếng động nhẹ nhưng vẫn đánh thức Mã Vân, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng hỏi: "Chị Vi, mấy giờ rồi?"
"Em ngủ đi, vẫn còn sớm. Chị có thói quen dậy sớm, xế chiều hôm nay còn trở về nữa."
Mã Vân ngồi dậy: "Không ngủ nữa, em xuống lầu xem một chút, thợ cửa nói hôm nay đến gắn kính, thế nào cũng phải thu dọn xong đã."
Hai người rửa mặt, Kiều Vi Nhã cùng Mã Vân xuống lầu, bảo mẫu vẫn chưa rời giường.
Kiều Vi Nhã bảo Mã Vân tìm đồ lấy mấy mãnh thủy tinh còn kẹp trong cửa ra, thợ tới cũng có thể tiết kiệm chút hơi sức.
Chờ dọn dẹp sạch sẽ, vẫn chưa tới bảy giờ.
Bảo mẫu đã làm xong bữa sáng, ba người ăn cơm trước.
Đang lúc ăn cơm, bảo an tới, Mã Vân đến cửa nói mấy câu, Kiều Vi Nhã nghe không đúng, đi nhanh ra ngoài.
Kiều Vi Nhã hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Ba mẹ của Cổ Khánh Nhất tới, nói muốn gặp em, bọn họ nói với bảo an, nếu như mà em không chịu gặp họ, bọn họ vẫn sẽ chờ bên ngoài." Hôm qua xảy ra chuyện như vậy, nên bây giờ muốn ra vào chung cư khó khăn hơn rất nhiều, người lạ muốn vào phải được chủ nhà đồng ý, lúc trước nhân viên bảo an chỉ ngăn chặn những người thu gom vật liệu hoặc ăn mặc không chỉnh tề.
"Vậy để bọn họ chờ!" Kiều Vi Nhã ra kéo Mã Vân vào nhà.
"Không được, bọn họ ngăn cản đường đi!" Bảo an có chút gấp gáp, sắp đến giờ cao điểm mọi người đi làm, phần lớn xe trong chung cư đều ra vào từ cửa này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook