Đêm Trước Ly Hôn
-
Chương 60: Làm không được
Editor: Hạ Y Lan
Hai người tới bệnh viện, bác sĩ Đào còn đến sớm hơn bọn họ.
Dọc theo đường đi vẫn khuyên mãi mà không có hiệu quả, Tiêu San kiên quyết bỏ đứa bé.
Bác sĩ Đào bảo Cổ Khánh Nhất chờ bên ngoài trước, sau đó khép cửa phòng lại.
"Tiêu San, tôi nhắc cho cô biết trước...nếu cô muốn phá thai, tôi sẽ không làm cuộc phẫu thuật này cho cô được, theo hồ sơ bệnh án, cô đã phá thai quá nhiều lần, vách tường tử cung của cô đã rất mỏng, nếu trong lúc phẫu thuật chỉ sơ ý một chút thôi sẽ thủng tử cung hoặc xuất huyết, nếu cô vẫn muốn phá thì đi mời vị cao minh khác." Sắc mặt của bác sĩ Đào rất khó xem.
Bác sĩ Đào đứng lên: "Tiêu San, mới vừa rồi cô gọi cho tôi, nói là thân thể không thoải mái tôi mới gấp gáp chạy tới, cô cũng là người có thân phận địa vị sao có thể nói dối như vậy, hơn nữa, cô nên biết, tôi hành nghề đã mấy chục năm, ghét nhất chính là phụ nữ đi phá thai, nếu không muốn sao ban đầu không làm các biện pháp phòng tránh, từ lúc đứa trẻ tiến vào thân thể trở thành phôi thai, nó đã là một sinh mạng rồi, cô như thế là giết người, thiên chức của bác sĩ là trị bệnh cứu người chứ không phải giết người. Cô muốn tìm người khác làm phẫu thuật, tôi không phản đối, nhưng cô đừng nói với người khác là có quen biết tôi, một khi xuất hiện nguy hiểm, tôi sẽ không chịu trách nhiệm."
Sắc mặt Tiêu San có chút tái nhợt, cô ta không cam lòng lại hỏi một câu: "Bác sĩ Đào, thật sự tôi không thể bỏ đứa bé này sao?" Cổ Khánh Nhất thay đổi thất thường khiến cô ta không muốn đứa bé này nữa.
Bác sĩ Đào trịnh trọng gật đầu: "Lần này cô sinh non, kết quả tốt nhất chính là sau này cô không thể mang thai được nữa, kết quả xấu nhất......" Bác sĩ Đào nhìn Tiêu San từ trên xuống dưới, mặc dù người phụ nữ này có thai nhưng vẫn xinh đẹp quyến rũ như cũ, quả nhiên điển hình là hồ ly tinh phá nát gia đình người ta.
"Kết quả xấu nhất là gì?"
Bác sĩ Đào nói chậm rãi từng chữ: "Kết quả xấu nhất….chính là trên thế giới này không còn một người là cô nữa. Tiêu San, thật xin lỗi, con gái tôi mới từ nước ngoài trở về, tôi còn phải ở bên cạnh con bé, đi trước."
Bác sĩ Đào đã bắt đầu thay quần áo, Tiêu San hiểu rất rõ, bác sĩ Đào sẽ không hại cô ta, người này ở thành phố B có danh dự rất cao, tuyệt đối không lấy danh dự của mình ra đánh cuộc.
Tiêu San đi ra cửa, bác sĩ Đào cũng theo sau, Cổ Khánh Nhất vội tới hỏi vài thứ, bác sĩ Đào trầm mặc nói: "Vợ chồng các người có mâu thuẫn thì nên ở nhà giải quyết, cô ấy là phụ nữ có thai, anh nên quan tâm nhiều một chút, chứ không phải cô ấy muốn làm cái gì thì làm cái đó, các người làm ba mẹ mà không có trách nhiệm như vậy, thật khiến người ta thất vọng đau khổ." ( Hạ Y Lan)
Cổ Khánh Nhất đỏ mặt liên tục xin lỗi bác sĩ Đào, bảo đảm sau này sẽ không xuất hiện chuyện như vậy, tiễn bác sĩ Đào đi, Cổ Khánh Nhất buông lỏng thở ra một hơi, mới vừa rồi em gái Khánh Ngọc của hắn xuống dưới lấy thuốc, thấy hắn nên hỏi hắn đến làm gì, hắn nói đưa Tiêu San đến khám thai.
Mẹ hắn biết được lập tức gọi điện thoại tới, bảo bọn họ qua phòng bệnh của bà một chuyến.
Hiện tại ba chị em thay phiên nhau chăm sóc mẹ hắn, Khánh Song vì chuyện nhà cửa nên ít tới nhất.
Lúc Cổ Khánh Song dọn ra, ngay trước mặt Mạnh Kỳ, hắn đã cho em gái năm vạn, em gái hắn rất mừng, Mạnh Kỳ cũng chỉ nhàn nhạt, không nhìn ra tâm tình.
Nể mặt mũi em gái, hắn không so đo với Mạnh Kỳ, nhưng đối với Mạnh Kỳ, hắn đã nổi lên lòng nghi ngờ, nếu như không có Mạnh Kỳ, chắc chắn Kiều Vi Nhã không biết được sự tình, Kiều Vi Nhã làm một loạt phòng bị, nhất định là do Mạnh Kỳ báo tin, nhưng những lời này hắn không nói với Cổ Khánh Song, tuy Khánh Song là em gái hắn nhưng vẫn là vợ của Mạnh Kỳ, con gái hướng ngoại, gả cho người ta, tất nhiên trong lòng không có người anh là hắn rồi.
Bởi vậy, hắn liên tưởng đến con gái mình, nếu sau này con bé lớn lên lập gia đình sẽ như thế nào đây?
Cổ Khánh Nhất làm bộ như lơ đãng nhắc nhở em gái mấy câu, không để cho Khánh Song nói chuyện trong nhà cho Mạnh Kỳ biết, cũng may bọn họ đã dọn ra ngoài, sau này sẽ ít phiền toái hơn.
Cổ Khánh Nhất và Tiêu San vào khu nội trú, mẹ hắn nhìn sắc mặt Tiêu San không được tốt, ân cần lôi kéo tay cô ta hỏi han, Cổ Khánh Ngọc bên cạnh cũng giật mình, người không biết còn tưởng Tiêu San mới là con gái của bà, chưa từng thấy người mẹ chồng nào đối với con dâu lại khiêm nhường hèn mọn như vậy, huống chi, người phụ nữ này chỉ là kẻ thứ ba còn chưa qua cửa, cô thật sự có chút đồng tình với Kiều Vi Nhã, nếu là cô cũng sẽ không sống nổi với Cổ Khánh Nhất, có một bà mẹ chồng như vậy, còn có một ông chồng thường xuyên ra ngoài tìm phụ nữ, ngôi nhà này không còn gì để người ta lưu luyến.
Lúc Cổ Khánh Nhất dọn nhà ra ngoài, mẹ cô cũng gọi mấy chị em qua, chỉ vào đồ trong phòng, bảo các cô cứ tùy tiện cầm, dù sao Kiều Vi Nhã cũng có tiền, sau này sẽ mua cái khác.
Cổ Khánh Ngọc có chút xấu hổ, mấy đồ gia dụng, đồ điện trong nhà, có cái nào không phải Kiều Vi Nhã giúp đỡ bọn họ đặt mua, còn Tiêu San này vừa nhìn cũng biết không thể sống chung được, sau này có quay về nhà mẹ đẻ sợ là chỉ có thể làm khách. ( Hạ Y Lan)
Tiêu San nói mấy câu liền dỗ mẹ Cổ vui vẻ đến khóe mắt đuôi mày muốn nở hoa, lôi kéo ta Tiêu San không chịu buông.
Cổ Khánh Nhất lại đang phiền não, trong lòng suy nghĩ làm thế nào mới tìm được Kiều Vi Nhã, Minh Châu Hào Đình này chẳng lẽ là tường đồng vách sách thật sao, chỉ mong mấy anh em đang theo dõi mà thấy mẹ con Kiều Vi Nhã đi ra, có thể kịp thời thông báo cho hắn, dở dở ương ương như vậy rất là khó chịu, vốn muốn nhanh chóng ly hôn, nhanh chóng có kết quả, ai ngờ lại thành cục diện thế này, Kiều Vi Nhã đã đồng ý ly hôn sao lại không lộ diện chứ?
Không được, hắn phải sai người điều tra bối cảnh của Khương Hạo, xem Khương Hạo đó rốt cuộc là người thế nào.
Người bên quân đội, ở địa phương cũng không tiện thăm hỏi, nên về nhà tìm ông già, ông già sẽ có mối quan hệ.
Cổ Khánh Nhất đẩy cửa ra ban công gọi về nhà.
Ba Cổ nhận điện thoại, trầm ngâm chốc lát thì đồng ý.
Tiêu San không chịu nổi mùi vị của bệnh viện, Cổ Khánh Nhất chở Tiêu San về nhà.
Về đến nhà, suốt chặng đường Tiêu San không nói câu nào với Cổ Khánh Nhất, rất quả quyết nói: "Cổ Khánh Nhất, bác sĩ Đào nói rồi, nếu bỏ đứa bé này, nhẹ thì vĩnh viễn không thể sanh con, nặng thì sẽ bỏ mạng, sau này anh cứ đưa qua đưa lại không có lập trường mà nghĩ tới Kiều Vi Nhã, tôi sẽ lôi tất cả các người xuống nước, tôi không dễ chịu thì các người đừng mong sống tốt, tốt nhất anh nên tin tôi có năng lực này."
Cổ Khánh Nhất thấy cô ta tỏ vẻ kiên quyết, cười khổ đáp lại: "Tiêu San, cái gì mà đưa qua đưa lại không có lập trường, chỉ vì em ngay cả con gái của mình anh cũng không cần, em còn muốn thế nào."
"Con gái của anh, con gái thì nhằm nhò gì!" Ban đầu, người Đài Loan có nói, sinh một đứa con trai sẽ cho năm trăm vạn, hai đứa con trai thì gấp bốn lần, cô ta không có mệnh tốt như vậy, chỉ sinh một đứa con trai, còn bị bà lớn nói một câu rồi mang đi.
Vốn tưởng rằng khách sạn này là của mình, không ngờ, một câu nói của bà lớn lại thành của hồi môn cho con gái cô ta, trên danh nghĩa, khách sạn do cô ta sở hữu, quỷ mới biết, đến bây giờ người Đài Loan cũng không buông tay, vẫn luôn điều khiển từ xa.
Sau đó cô ta dính vào một quan lớn họ Lý, muốn mượn sức của hắn biến khách sạn thành của mình, ai ngờ công dã tràng.
Tuổi của cô ta càng lúc càng lớn, ban đêm khi ngủ có người ở bên cạnh so với vườn không nhà trống, tuyệt đối không giống nhau, ban đầu nhìn trúng Cổ Khánh Nhất, một là vì hắn cao lớn đẹp trai, hai là vì Kiều Vi Nhã, ba là vì Cổ Khánh Nhất nói lúc ba của hắn còn làm quan lớn có chứa chút tiền trong nhà, bởi vì Kiều Vi Nhã sinh con gái, cho nên hai ông bà vẫn không buông ra.
Cô ta tin trong xã hội này, không nhất thiết người có chức vị cao sẽ nhận tiền, vì đến khi họ có một vị trí nhất định thì lại rất thận trọng.
Trái lại họ nắm giữ quyền sinh sát trong tay đối với quan nhỏ hoặc là nắm thực quyền đối với những thứ khác, đây mới là việc béo bở.
Năm ngoái, một Phó Cục Trưởng điều tra tội phạm ở thành phố B đã bị thất thế, tài xế của ông ta cũng bị giam giữ, người tài xế kia cũng vơ vét không ít hơn ông ta, làm tài xế ba năm đã kiếm được số tiền mà cả đời không ai kiếm được, một căn nhà hai trăm mét vuông, ba chiếc xe con, tàng trữ các loại rượu thuốc lá hạng sang, cả đời uống không hết, hút cũng không xong.
Ban đầu, ba của Cổ Khánh Nhất cũng có một chức vị béo bở, ông ta có thể bình an về hưu không phải vì ông ta không tham ô, mà do ông ta quá giảo hoạt, làm đến thủ trưởng lính cần vụ, tất nhiên thủ đoạn của ông ta không phải người thường có thể đạt được.
Hôm nay không thể bỏ đứa bé, cô ta cũng không cần bỏ nữa, chỉ cần siết chặt bà già đó, Cổ Khánh Nhất phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.( Hạ Y Lan)
Cổ Khánh Nhất rót một ly nước lên uống, uống xong vẫn phiền não như cũ, máy điều hòa cũng đã chỉnh đến hai mươi hai độ rồi.
"Cổ Khánh Nhất, lời tôi nói anh có nghe thấy hay không!"
Cổ Khánh Nhất liếc xéo cô ta, chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, giờ phút này chỉ muốn ngủ.
Cổ Khánh Nhất ngồi xuống sofa, day day huyệt thái dương, chau mày, một hồi lâu, nặng nề nói: "Tiêu San, sau này chúng ta phải sống với nhau cả đời, em không thể nói chuyện với anh dịu dàng chút được sao? Trước kia, em không như vậy."
"Tôi vẫn luôn như vậy, Cổ Khánh Nhất, anh nghĩ là muốn biến tôi thành Kiều Vi Nhã sao? Tôi không phải là tên ngốc mặc cho các người nhào nặn xoa nắn, Cổ Khánh Nhất, sau này cái gì anh cũng phải nghe lời tôi, có nghe thấy không!"
Cổ Khánh Nhất bị động gật đầu, đứng lên nói: "Anh có chút nhức đầu, đi nằm một lát."
Không đợi Tiêu San nói chuyện, Cổ Khánh Nhất đã vào phòng ngủ, cả đời này, rốt cuộc cái gì mới điều mình thật sự mong muốn, muốn theo đuổi chứ?
Ngày hôm sau, ba Cổ gọi đến, bối cảnh của Khương Hạo đã điều tra xong.
Người này tới từ Bắc Kinh, bối cảnh thâm hậu bọn họ không thể tưởng tượng được, trước khi tìm được Kiều Vi Nhã, hắn không thể ở mãi trong nhà Tiêu San, ngộ nhỡ bị Kiều Vi Nhã bắt được nhược điểm, bọn họ sẽ rất thua thiệt.
Đồng thời, ba Cổ cũng nói cho hắn biết, mẹ của Bảo Mặc đã đồng ý giúp bọn họ, về phần hoa viên Đạm Đài, bọn họ cũng không cần mơ ước nữa, nơi đó đã xác định không phải cho Kiều Vi Nhã, chỉ cần bọn họ đưa Kiều Vi Nhã rời khỏi thành phố này, sẽ không còn vấn đề nữa.
Hai người tới bệnh viện, bác sĩ Đào còn đến sớm hơn bọn họ.
Dọc theo đường đi vẫn khuyên mãi mà không có hiệu quả, Tiêu San kiên quyết bỏ đứa bé.
Bác sĩ Đào bảo Cổ Khánh Nhất chờ bên ngoài trước, sau đó khép cửa phòng lại.
"Tiêu San, tôi nhắc cho cô biết trước...nếu cô muốn phá thai, tôi sẽ không làm cuộc phẫu thuật này cho cô được, theo hồ sơ bệnh án, cô đã phá thai quá nhiều lần, vách tường tử cung của cô đã rất mỏng, nếu trong lúc phẫu thuật chỉ sơ ý một chút thôi sẽ thủng tử cung hoặc xuất huyết, nếu cô vẫn muốn phá thì đi mời vị cao minh khác." Sắc mặt của bác sĩ Đào rất khó xem.
Bác sĩ Đào đứng lên: "Tiêu San, mới vừa rồi cô gọi cho tôi, nói là thân thể không thoải mái tôi mới gấp gáp chạy tới, cô cũng là người có thân phận địa vị sao có thể nói dối như vậy, hơn nữa, cô nên biết, tôi hành nghề đã mấy chục năm, ghét nhất chính là phụ nữ đi phá thai, nếu không muốn sao ban đầu không làm các biện pháp phòng tránh, từ lúc đứa trẻ tiến vào thân thể trở thành phôi thai, nó đã là một sinh mạng rồi, cô như thế là giết người, thiên chức của bác sĩ là trị bệnh cứu người chứ không phải giết người. Cô muốn tìm người khác làm phẫu thuật, tôi không phản đối, nhưng cô đừng nói với người khác là có quen biết tôi, một khi xuất hiện nguy hiểm, tôi sẽ không chịu trách nhiệm."
Sắc mặt Tiêu San có chút tái nhợt, cô ta không cam lòng lại hỏi một câu: "Bác sĩ Đào, thật sự tôi không thể bỏ đứa bé này sao?" Cổ Khánh Nhất thay đổi thất thường khiến cô ta không muốn đứa bé này nữa.
Bác sĩ Đào trịnh trọng gật đầu: "Lần này cô sinh non, kết quả tốt nhất chính là sau này cô không thể mang thai được nữa, kết quả xấu nhất......" Bác sĩ Đào nhìn Tiêu San từ trên xuống dưới, mặc dù người phụ nữ này có thai nhưng vẫn xinh đẹp quyến rũ như cũ, quả nhiên điển hình là hồ ly tinh phá nát gia đình người ta.
"Kết quả xấu nhất là gì?"
Bác sĩ Đào nói chậm rãi từng chữ: "Kết quả xấu nhất….chính là trên thế giới này không còn một người là cô nữa. Tiêu San, thật xin lỗi, con gái tôi mới từ nước ngoài trở về, tôi còn phải ở bên cạnh con bé, đi trước."
Bác sĩ Đào đã bắt đầu thay quần áo, Tiêu San hiểu rất rõ, bác sĩ Đào sẽ không hại cô ta, người này ở thành phố B có danh dự rất cao, tuyệt đối không lấy danh dự của mình ra đánh cuộc.
Tiêu San đi ra cửa, bác sĩ Đào cũng theo sau, Cổ Khánh Nhất vội tới hỏi vài thứ, bác sĩ Đào trầm mặc nói: "Vợ chồng các người có mâu thuẫn thì nên ở nhà giải quyết, cô ấy là phụ nữ có thai, anh nên quan tâm nhiều một chút, chứ không phải cô ấy muốn làm cái gì thì làm cái đó, các người làm ba mẹ mà không có trách nhiệm như vậy, thật khiến người ta thất vọng đau khổ." ( Hạ Y Lan)
Cổ Khánh Nhất đỏ mặt liên tục xin lỗi bác sĩ Đào, bảo đảm sau này sẽ không xuất hiện chuyện như vậy, tiễn bác sĩ Đào đi, Cổ Khánh Nhất buông lỏng thở ra một hơi, mới vừa rồi em gái Khánh Ngọc của hắn xuống dưới lấy thuốc, thấy hắn nên hỏi hắn đến làm gì, hắn nói đưa Tiêu San đến khám thai.
Mẹ hắn biết được lập tức gọi điện thoại tới, bảo bọn họ qua phòng bệnh của bà một chuyến.
Hiện tại ba chị em thay phiên nhau chăm sóc mẹ hắn, Khánh Song vì chuyện nhà cửa nên ít tới nhất.
Lúc Cổ Khánh Song dọn ra, ngay trước mặt Mạnh Kỳ, hắn đã cho em gái năm vạn, em gái hắn rất mừng, Mạnh Kỳ cũng chỉ nhàn nhạt, không nhìn ra tâm tình.
Nể mặt mũi em gái, hắn không so đo với Mạnh Kỳ, nhưng đối với Mạnh Kỳ, hắn đã nổi lên lòng nghi ngờ, nếu như không có Mạnh Kỳ, chắc chắn Kiều Vi Nhã không biết được sự tình, Kiều Vi Nhã làm một loạt phòng bị, nhất định là do Mạnh Kỳ báo tin, nhưng những lời này hắn không nói với Cổ Khánh Song, tuy Khánh Song là em gái hắn nhưng vẫn là vợ của Mạnh Kỳ, con gái hướng ngoại, gả cho người ta, tất nhiên trong lòng không có người anh là hắn rồi.
Bởi vậy, hắn liên tưởng đến con gái mình, nếu sau này con bé lớn lên lập gia đình sẽ như thế nào đây?
Cổ Khánh Nhất làm bộ như lơ đãng nhắc nhở em gái mấy câu, không để cho Khánh Song nói chuyện trong nhà cho Mạnh Kỳ biết, cũng may bọn họ đã dọn ra ngoài, sau này sẽ ít phiền toái hơn.
Cổ Khánh Nhất và Tiêu San vào khu nội trú, mẹ hắn nhìn sắc mặt Tiêu San không được tốt, ân cần lôi kéo tay cô ta hỏi han, Cổ Khánh Ngọc bên cạnh cũng giật mình, người không biết còn tưởng Tiêu San mới là con gái của bà, chưa từng thấy người mẹ chồng nào đối với con dâu lại khiêm nhường hèn mọn như vậy, huống chi, người phụ nữ này chỉ là kẻ thứ ba còn chưa qua cửa, cô thật sự có chút đồng tình với Kiều Vi Nhã, nếu là cô cũng sẽ không sống nổi với Cổ Khánh Nhất, có một bà mẹ chồng như vậy, còn có một ông chồng thường xuyên ra ngoài tìm phụ nữ, ngôi nhà này không còn gì để người ta lưu luyến.
Lúc Cổ Khánh Nhất dọn nhà ra ngoài, mẹ cô cũng gọi mấy chị em qua, chỉ vào đồ trong phòng, bảo các cô cứ tùy tiện cầm, dù sao Kiều Vi Nhã cũng có tiền, sau này sẽ mua cái khác.
Cổ Khánh Ngọc có chút xấu hổ, mấy đồ gia dụng, đồ điện trong nhà, có cái nào không phải Kiều Vi Nhã giúp đỡ bọn họ đặt mua, còn Tiêu San này vừa nhìn cũng biết không thể sống chung được, sau này có quay về nhà mẹ đẻ sợ là chỉ có thể làm khách. ( Hạ Y Lan)
Tiêu San nói mấy câu liền dỗ mẹ Cổ vui vẻ đến khóe mắt đuôi mày muốn nở hoa, lôi kéo ta Tiêu San không chịu buông.
Cổ Khánh Nhất lại đang phiền não, trong lòng suy nghĩ làm thế nào mới tìm được Kiều Vi Nhã, Minh Châu Hào Đình này chẳng lẽ là tường đồng vách sách thật sao, chỉ mong mấy anh em đang theo dõi mà thấy mẹ con Kiều Vi Nhã đi ra, có thể kịp thời thông báo cho hắn, dở dở ương ương như vậy rất là khó chịu, vốn muốn nhanh chóng ly hôn, nhanh chóng có kết quả, ai ngờ lại thành cục diện thế này, Kiều Vi Nhã đã đồng ý ly hôn sao lại không lộ diện chứ?
Không được, hắn phải sai người điều tra bối cảnh của Khương Hạo, xem Khương Hạo đó rốt cuộc là người thế nào.
Người bên quân đội, ở địa phương cũng không tiện thăm hỏi, nên về nhà tìm ông già, ông già sẽ có mối quan hệ.
Cổ Khánh Nhất đẩy cửa ra ban công gọi về nhà.
Ba Cổ nhận điện thoại, trầm ngâm chốc lát thì đồng ý.
Tiêu San không chịu nổi mùi vị của bệnh viện, Cổ Khánh Nhất chở Tiêu San về nhà.
Về đến nhà, suốt chặng đường Tiêu San không nói câu nào với Cổ Khánh Nhất, rất quả quyết nói: "Cổ Khánh Nhất, bác sĩ Đào nói rồi, nếu bỏ đứa bé này, nhẹ thì vĩnh viễn không thể sanh con, nặng thì sẽ bỏ mạng, sau này anh cứ đưa qua đưa lại không có lập trường mà nghĩ tới Kiều Vi Nhã, tôi sẽ lôi tất cả các người xuống nước, tôi không dễ chịu thì các người đừng mong sống tốt, tốt nhất anh nên tin tôi có năng lực này."
Cổ Khánh Nhất thấy cô ta tỏ vẻ kiên quyết, cười khổ đáp lại: "Tiêu San, cái gì mà đưa qua đưa lại không có lập trường, chỉ vì em ngay cả con gái của mình anh cũng không cần, em còn muốn thế nào."
"Con gái của anh, con gái thì nhằm nhò gì!" Ban đầu, người Đài Loan có nói, sinh một đứa con trai sẽ cho năm trăm vạn, hai đứa con trai thì gấp bốn lần, cô ta không có mệnh tốt như vậy, chỉ sinh một đứa con trai, còn bị bà lớn nói một câu rồi mang đi.
Vốn tưởng rằng khách sạn này là của mình, không ngờ, một câu nói của bà lớn lại thành của hồi môn cho con gái cô ta, trên danh nghĩa, khách sạn do cô ta sở hữu, quỷ mới biết, đến bây giờ người Đài Loan cũng không buông tay, vẫn luôn điều khiển từ xa.
Sau đó cô ta dính vào một quan lớn họ Lý, muốn mượn sức của hắn biến khách sạn thành của mình, ai ngờ công dã tràng.
Tuổi của cô ta càng lúc càng lớn, ban đêm khi ngủ có người ở bên cạnh so với vườn không nhà trống, tuyệt đối không giống nhau, ban đầu nhìn trúng Cổ Khánh Nhất, một là vì hắn cao lớn đẹp trai, hai là vì Kiều Vi Nhã, ba là vì Cổ Khánh Nhất nói lúc ba của hắn còn làm quan lớn có chứa chút tiền trong nhà, bởi vì Kiều Vi Nhã sinh con gái, cho nên hai ông bà vẫn không buông ra.
Cô ta tin trong xã hội này, không nhất thiết người có chức vị cao sẽ nhận tiền, vì đến khi họ có một vị trí nhất định thì lại rất thận trọng.
Trái lại họ nắm giữ quyền sinh sát trong tay đối với quan nhỏ hoặc là nắm thực quyền đối với những thứ khác, đây mới là việc béo bở.
Năm ngoái, một Phó Cục Trưởng điều tra tội phạm ở thành phố B đã bị thất thế, tài xế của ông ta cũng bị giam giữ, người tài xế kia cũng vơ vét không ít hơn ông ta, làm tài xế ba năm đã kiếm được số tiền mà cả đời không ai kiếm được, một căn nhà hai trăm mét vuông, ba chiếc xe con, tàng trữ các loại rượu thuốc lá hạng sang, cả đời uống không hết, hút cũng không xong.
Ban đầu, ba của Cổ Khánh Nhất cũng có một chức vị béo bở, ông ta có thể bình an về hưu không phải vì ông ta không tham ô, mà do ông ta quá giảo hoạt, làm đến thủ trưởng lính cần vụ, tất nhiên thủ đoạn của ông ta không phải người thường có thể đạt được.
Hôm nay không thể bỏ đứa bé, cô ta cũng không cần bỏ nữa, chỉ cần siết chặt bà già đó, Cổ Khánh Nhất phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.( Hạ Y Lan)
Cổ Khánh Nhất rót một ly nước lên uống, uống xong vẫn phiền não như cũ, máy điều hòa cũng đã chỉnh đến hai mươi hai độ rồi.
"Cổ Khánh Nhất, lời tôi nói anh có nghe thấy hay không!"
Cổ Khánh Nhất liếc xéo cô ta, chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, giờ phút này chỉ muốn ngủ.
Cổ Khánh Nhất ngồi xuống sofa, day day huyệt thái dương, chau mày, một hồi lâu, nặng nề nói: "Tiêu San, sau này chúng ta phải sống với nhau cả đời, em không thể nói chuyện với anh dịu dàng chút được sao? Trước kia, em không như vậy."
"Tôi vẫn luôn như vậy, Cổ Khánh Nhất, anh nghĩ là muốn biến tôi thành Kiều Vi Nhã sao? Tôi không phải là tên ngốc mặc cho các người nhào nặn xoa nắn, Cổ Khánh Nhất, sau này cái gì anh cũng phải nghe lời tôi, có nghe thấy không!"
Cổ Khánh Nhất bị động gật đầu, đứng lên nói: "Anh có chút nhức đầu, đi nằm một lát."
Không đợi Tiêu San nói chuyện, Cổ Khánh Nhất đã vào phòng ngủ, cả đời này, rốt cuộc cái gì mới điều mình thật sự mong muốn, muốn theo đuổi chứ?
Ngày hôm sau, ba Cổ gọi đến, bối cảnh của Khương Hạo đã điều tra xong.
Người này tới từ Bắc Kinh, bối cảnh thâm hậu bọn họ không thể tưởng tượng được, trước khi tìm được Kiều Vi Nhã, hắn không thể ở mãi trong nhà Tiêu San, ngộ nhỡ bị Kiều Vi Nhã bắt được nhược điểm, bọn họ sẽ rất thua thiệt.
Đồng thời, ba Cổ cũng nói cho hắn biết, mẹ của Bảo Mặc đã đồng ý giúp bọn họ, về phần hoa viên Đạm Đài, bọn họ cũng không cần mơ ước nữa, nơi đó đã xác định không phải cho Kiều Vi Nhã, chỉ cần bọn họ đưa Kiều Vi Nhã rời khỏi thành phố này, sẽ không còn vấn đề nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook