Đêm Trước Ly Hôn
-
Chương 43: Tìm tới cửa
Editor: Hạ Y Lan
Kiều Vi Nhã đi đến trước cửa đồn cảnh sát, đã lâu rồi cô không tới đây, cô không thích nơi này, bởi vì cô không tin cái gọi là chính nghĩa.
Đây là một khoảng sân nhỏ, trong sân có một tòa nhà ba tầng, đỉnh nhà làm bằng ngói đỏ, đây là dấu hiệu rõ ràng nhất ở thành phố ven biển này.
Tòa nhà có ba mặt, lầu hai lầu ba được bao bọc bởi một vòng song sắt màu đỏ, mở cửa ra là có thể thấy toàn bộ tình hình ngoài sân.
Đồn cảnh sát có tổng cộng hai mươi tám viên cảnh sát, khu trực thuộc bên trong thành phố B đều là cư dân lớn tuổi, khách quan mà nói, so với cải cách mở rộng khu dân cư thành phố của sau này thì bây giờ dễ quản lý hơn nhiều, chuyện cần xử lý cũng không có bao nhiêu.
Cổ Khánh Nhất không nghĩ tới cô sẽ đến đồn cảnh sát, càng không nghĩ đến người đầu tiên Kiều Vi Nhã tìm lại không phải hắn, mà là trực tiếp vào phòng làm việc của Sở Trưởng, lúc Sở Trưởng bảo Tiểu Diêu gọi hắn tới, hắn mới biết Kiều Vi Nhã đến đây là không có ý tốt.
Vào phòng làm việc của Sở Trưởng, Cổ Khánh Nhất chào hỏi Sở Trưởng rồi mới trầm mặt hỏi Kiều Vi Nhã tới đây làm gì?
Kiều Vi Nhã còn chưa mở lời nói chuyện, Sở Trưởng đã lên tiếng: "Tiểu Cổ, chuyện gì xảy ra đây? Sao cậu có thể nhân lúc vợ đi công tác mà bán nhà vậy? Trước tiên không nói đến việc chúng ta là cảnh sát, thì một người đàn ông cũng không thể làm như vậy, cậu đặt vợ của mình ở đâu hả!"
"Sở Trưởng, không phải như vậy, là vì nhà của tôi....."
Đúng vào lúc này, điện thoại vang lên, Sở Trưởng nhận điện thoại, nói mấy câu liền ngắt máy, sau đó nói với Cổ Khánh Nhất: "Mặc dù đây là chuyện nhà của cậu, nhưng chuyện này gây ảnh hưởng rất xấu, hơn nữa, cậu còn bán nhà cho đồng nghiệp trong sở của chúng ta, chuyện này, tốt nhất vợ chồng các người nên thương lượng với nhau một chút, đừng vì chuyện trong nhà mà ảnh hưởng đến công việc."
Truyện edit bởi Hạ Y Lan dien£R£dan£%£le35£quy%£don.com
Cổ Khánh Nhất dẫn Kiều Vi Nhã về phòng làm việc của mình, mấy viên cảnh sát trong phòng chào hỏi Kiều Vi Nhã rồi mở cửa đi ra ngoài.
Cổ Khánh Nhất cắn răng nghiến lợi nói: "Kiều Vi Nhã, cô thật to gan, dám đến đồn cảnh sát kiện tôi, căn nhà đó là do tôi bán, cô có thể làm gì tôi!"
"Cổ Khánh Nhất, căn nhà đó là do tôi mua."
"Nhà là tôi đứng tên, tôi muốn như thế nào thì như thế đó!"
Kiều Vi Nhã ngồi trên ghế, lạnh nhạt nói: "Anh muốn như thế nào thì như thế đó, đây chính là nguyên nhân lúc trước anh nhất định đòi đứng tên sao?"
"Tôi...... Kiều Vi Nhã, nhà đã bán, vật dụng trong nhà cũng tặng người ta rồi, những đồ vật còn lại đều để bên nhà mẹ, cô dẫn con về nhà ở đi."
Kiều Vi Nhã nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt đó lạnh đến mức hắn chưa từng thấy: "Cổ Khánh Nhất, ngôi nhà đó có phòng cho chúng tôi sao? Để tôi ở đâu vậy?"
"Mẹ và Khánh Song đã dọn dẹp sạch sẽ phòng bên hướng tây rồi, mặc dù có nhỏ hẹp một chút, nhưng mà Khánh Song đã nói qua ít ngày nữa vợ chồng nó sẽ dọn ra ngoài, chúng ta sẽ chuyển qua đó."
Kiều Vi Nhã đứng lên: "Cổ Khánh Nhất, tôi sẽ không ở trong căn phòng hướng tây đó, nếu như anh thích dùng nhà cầu thành phòng thì anh mặc sức ở, tôi không đồng ý anh bán nhà, cho dù anh đứng tên căn nhà đó nhưng do tôi bỏ tiền ra mua, không có sự đồng ý của tôi thì hợp đồng mua bán cũng vô hiệu, bây giờ anh đi tìm đồng nghiệp của anh nói cho rõ ràng, trả tiền lại cho người ta, trước khi anh không lấy lại căn nhà, tôi sẽ tuyệt đối không bỏ qua, còn nếu như anh cứ mặc kệ chuyện này, tôi sẽ đến Phân Cục, đến Thành Phố, tôi không tin không có ai giải quyết chuyện này!"
"Cô đứng lại đó!" Cổ Khánh Nhất bắt một cánh tay của Kiều Vi Nhã, hạ thấp giọng: "Hôm nay cô đến đây gây sự phải không! Kiều Vi Nhã, rõ ràng là cô không có đi Thiệu Hưng nhập hàng, cô cho rằng tôi không biết sao! Đừng để tôi bắt được đằng chuôi của cô, nếu để tôi biết cô ở bên ngoài có thằng đàn ông khác, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!"
Kiều Vi Nhã tránh tay của hắn: "Cổ Khánh Nhất, nếu như anh dám có người đàn bà khác ở bên ngoài, bị tôi biết được, tôi cũng sẽ khiến anh sống không bằng chết!"
Đi hai bước, Kiều Vi Nhã quay đầu lại cười lạnh: "Cổ Khánh Nhất, tôi cho anh thời gian ba ngày mua căn nhà lại, thời gian này, tôi sẽ ở bên ngoài, nếu như sau ba ngày anh vẫn chưa mua lại nhà, tôi nhất định sẽ đến Phân Cục!"
Cổ Khánh Nhất chạy một bước dài lên, ngăn ở cửa: "Con mẹ nó, cô không muốn chăm sóc cho ba mẹ tôi nên mới kiếm cớ, nhà này tôi nhất định bán!"
"Cổ Khánh Nhất, anh còn là người không? Anh còn có lương tâm không? Mặc kệ chúng ta ở cùng một chỗ hay không, tiền sinh hoạt mỗi tháng tôi có bớt đi phần nào chưa? Ba của anh vào bệnh viện hai lần, người nào chăm lo, tiền là ai trả, kết hôn nhiều năm như vậy, tiền lương của anh có đưa tôi phần nào không? Lương tâm của anh bị chó ăn rồi sao!" Kiều Vi Nhã đẩy Cổ Khánh Nhất ra, mở cửa, có sáu viên cảnh sát đứng trước cửa, hiển nhiên, cuộc nói chuyện của bọn họ tất cả đều nghe được.
Kiều Vi Nhã thản nhiên cười cười, chào hỏi mọi người, mỉm cười rời đi.
Dù Cổ Khánh Nhất không tìm đồng nghiệp của hắn thì người đồng nghiệp đó cũng sẽ biết rõ chuyện này, chắc chắn anh ta không muốn căn nhà đó nữa.
Kiều Vi Nhã ra khỏi đồn cảnh sát, còn chưa đi xa liền bị Cổ Khánh Nhất đuổi theo.
Hai người dừng ở bên đường, Kiều Vi Nhã lạnh nhạt nói: "Cổ Khánh Nhất, anh còn muốn nói điều gì?"
"Nói gì! Cô nói xem tôi muốn nói cái gì! Nếu cô biết căn nhà đó là do đồng nghiệp của tôi mua thì cần gì đến đây làm loạn! Cô bảo tôi sau này phải gặp mặt đồng nghiệp thế nào đây, nói cho cô biết, nhà tôi đã bán thì sẽ không mua lại, nếu cô không muốn về nhà mẹ ở thì tự ra ngoài tìm chỗ đi!"
Kiều Vi Nhã cười nói: "Cổ Khánh Nhất, tôi nhớ trước đó vài ngày anh nói muốn ly hôn với tôi, bây giờ anh bán nhà chính là muốn ly hôn sao? Anh muốn ly hôn thì cứ nói thẳng, tôi sẽ đồng ý."
Truyện edit bởi Hạ Y Lan dien_dan_le_quy_don.com
Cổ Khánh Nhất ngẩn ra, sao Kiều Vi Nhã lại đề cập đến chuyện ly hôn? Chẳng lẽ cô ta thật sự có người đàn không khác rồi ư?
Nhớ ngày đó, trước khi nhận giấy kết hôn, Kiều Vi Nhã đứng trước cục dân chính, nói cả đời chỉ kết hôn lần này, người cô sẽ gả có thể chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng phải trung thành với hôn nhân.
Hắn gật đầu đáp ứng, lúc đó hắn cảm thấy mình có thể làm được, cưới được người vợ như vậy, hắn rất thỏa mãn.
Trước khi Đồng Đồng được sinh ra, bọn họ rất hạnh phúc.
Đến khi con gái ra đời, tất cả đều thay đổi, cả ngày ba thì trầm mặt, mẹ lại càu nhàu mắng nhiếc không ngừng làm hắn chán ghét, cho nên, có người tự động đưa đến cửa, hắn không từ chối, nhưng hắn rất rõ ràng, những người này, chỉ có thể là món đồ mua vui nhất thời, còn làm vợ thì bọn họ không sánh nỗi với Kiều Vi Nhã.
Cho đến khi hắn gặp Tiêu San, danh tiếng của Tiêu San, hắn có nghe nói qua, nhưng hắn vẫn bị Tiêu San mê hoặc, nét quyến rũ của người phụ nữ này chính là khiếm khuyết của Kiều Vi Nhã.
Càng làm hắn bất ngờ chính là, Tiêu San đối với hắn động chân tình, muốn gả cho hắn.
Hiện tại, Tiêu San đã mang thai ba tháng, mẹ hắn nghe nói Tiêu San mang thai liền kích động đến bệnh tim phát tác phải vào bệnh viện.
Mẹ hắn nói, thai này của Tiêu San nhất định là con trai, cho nên, mọi người trong nhà đều ủng hộ hắn ly hôn, thật ra thì, trong đáy lòng hắn còn có một chút do dự, Tiêu San là một người phụ nữ cường thế, sống với cô ta cả đời nhất định sẽ bị cô ta giẫm ở dưới chân.
Hơn nữa, hắn không bỏ được con gái của mình, một khi ly hôn, con gái nhất định sẽ hận hắn, sẽ không nhìn nhận người ba này, hắn đã từng thử dò xét con gái, con gái nói, chỉ cần ba mẹ ly hôn, con bé sẽ không gọi hắn là ba nữa.
Nếu như dẫn con gái theo bên mình, hắn lại không yên lòng, Tiêu San chắc chắn không đồng ý lo cho Đồng Đồng, ngay cả con gái của cô ta còn học trong trường nội trú, đưa cho mẹ lại càng không thể, một lần kia khiến cho hắn thất vọng đau khổ, ba mẹ hắn thật sự không thích con gái của mình.
Kiều Vi Nhã nói ly hôn, hắn cầu còn không được, nhưng bây giờ thì chưa phải lúc, Cục Trưởng Thái đã nhấn mạnh, trong vòng nửa năm, hắn phải duy trì gia đình ổn định.
Quan trọng hơn là, đồ mà Tiêu San muốn còn chưa lấy được, mấy thứ chuyển qua nhà, mẹ con bọn hắn đã tìm nhưng không thấy gì cả.
Những quyển sách và tranh chữ kia, nhất định Kiều Vi Nhã đã dời đi, hơn nữa còn để trong quân đội, nếu muốn lấy sẽ rất khó khăn, nhưng hắn không tin Kiều Vi Nhã sẽ để chúng bên ngoài cả đời, trước sau gì cũng phải mang về thôi.
Tiền làm rèm cửa sổ cho khách sạn, cộng thêm tiền bán nhà, chỉ hơn một trăm vạn, căn cứ theo tài liệu Ngô Đức Hân thu thập được, tài sản của Kiều Vi Nhã khoảng chừng một trăm năm mươi vạn, cứ tính như thế, vẫn không tới ba trăm vạn, hơn nữa Ngô Đức Hân đã bị người của Kiều Vi Nhã đuổi việc, muốn lấy được số tiền này và mấy thứ kia thật sự rất khó khăn.
Lúc đầu hắn nghĩ là mình tìm được một phú bà, ai biết Tiêu San có tiếng không có miếng, nếu như không phải vì đứa con trong bụng cô ta, hắn thật sự muốn buông tay.
Bây giờ hắn lên phải thuyền giặc, cũng không xuống được nữa, lại nói, Tiêu San hơn nhiều Kiều Vi Nhã là có năng lực, đối với tiền đồ của hắn có nhiều chỗ tốt, cân nhắc thiệt hơn, hắn quyết định lựa chọn Tiêu San.
Kiều Vi Nhã đi đến trước cửa đồn cảnh sát, đã lâu rồi cô không tới đây, cô không thích nơi này, bởi vì cô không tin cái gọi là chính nghĩa.
Đây là một khoảng sân nhỏ, trong sân có một tòa nhà ba tầng, đỉnh nhà làm bằng ngói đỏ, đây là dấu hiệu rõ ràng nhất ở thành phố ven biển này.
Tòa nhà có ba mặt, lầu hai lầu ba được bao bọc bởi một vòng song sắt màu đỏ, mở cửa ra là có thể thấy toàn bộ tình hình ngoài sân.
Đồn cảnh sát có tổng cộng hai mươi tám viên cảnh sát, khu trực thuộc bên trong thành phố B đều là cư dân lớn tuổi, khách quan mà nói, so với cải cách mở rộng khu dân cư thành phố của sau này thì bây giờ dễ quản lý hơn nhiều, chuyện cần xử lý cũng không có bao nhiêu.
Cổ Khánh Nhất không nghĩ tới cô sẽ đến đồn cảnh sát, càng không nghĩ đến người đầu tiên Kiều Vi Nhã tìm lại không phải hắn, mà là trực tiếp vào phòng làm việc của Sở Trưởng, lúc Sở Trưởng bảo Tiểu Diêu gọi hắn tới, hắn mới biết Kiều Vi Nhã đến đây là không có ý tốt.
Vào phòng làm việc của Sở Trưởng, Cổ Khánh Nhất chào hỏi Sở Trưởng rồi mới trầm mặt hỏi Kiều Vi Nhã tới đây làm gì?
Kiều Vi Nhã còn chưa mở lời nói chuyện, Sở Trưởng đã lên tiếng: "Tiểu Cổ, chuyện gì xảy ra đây? Sao cậu có thể nhân lúc vợ đi công tác mà bán nhà vậy? Trước tiên không nói đến việc chúng ta là cảnh sát, thì một người đàn ông cũng không thể làm như vậy, cậu đặt vợ của mình ở đâu hả!"
"Sở Trưởng, không phải như vậy, là vì nhà của tôi....."
Đúng vào lúc này, điện thoại vang lên, Sở Trưởng nhận điện thoại, nói mấy câu liền ngắt máy, sau đó nói với Cổ Khánh Nhất: "Mặc dù đây là chuyện nhà của cậu, nhưng chuyện này gây ảnh hưởng rất xấu, hơn nữa, cậu còn bán nhà cho đồng nghiệp trong sở của chúng ta, chuyện này, tốt nhất vợ chồng các người nên thương lượng với nhau một chút, đừng vì chuyện trong nhà mà ảnh hưởng đến công việc."
Truyện edit bởi Hạ Y Lan dien£R£dan£%£le35£quy%£don.com
Cổ Khánh Nhất dẫn Kiều Vi Nhã về phòng làm việc của mình, mấy viên cảnh sát trong phòng chào hỏi Kiều Vi Nhã rồi mở cửa đi ra ngoài.
Cổ Khánh Nhất cắn răng nghiến lợi nói: "Kiều Vi Nhã, cô thật to gan, dám đến đồn cảnh sát kiện tôi, căn nhà đó là do tôi bán, cô có thể làm gì tôi!"
"Cổ Khánh Nhất, căn nhà đó là do tôi mua."
"Nhà là tôi đứng tên, tôi muốn như thế nào thì như thế đó!"
Kiều Vi Nhã ngồi trên ghế, lạnh nhạt nói: "Anh muốn như thế nào thì như thế đó, đây chính là nguyên nhân lúc trước anh nhất định đòi đứng tên sao?"
"Tôi...... Kiều Vi Nhã, nhà đã bán, vật dụng trong nhà cũng tặng người ta rồi, những đồ vật còn lại đều để bên nhà mẹ, cô dẫn con về nhà ở đi."
Kiều Vi Nhã nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt đó lạnh đến mức hắn chưa từng thấy: "Cổ Khánh Nhất, ngôi nhà đó có phòng cho chúng tôi sao? Để tôi ở đâu vậy?"
"Mẹ và Khánh Song đã dọn dẹp sạch sẽ phòng bên hướng tây rồi, mặc dù có nhỏ hẹp một chút, nhưng mà Khánh Song đã nói qua ít ngày nữa vợ chồng nó sẽ dọn ra ngoài, chúng ta sẽ chuyển qua đó."
Kiều Vi Nhã đứng lên: "Cổ Khánh Nhất, tôi sẽ không ở trong căn phòng hướng tây đó, nếu như anh thích dùng nhà cầu thành phòng thì anh mặc sức ở, tôi không đồng ý anh bán nhà, cho dù anh đứng tên căn nhà đó nhưng do tôi bỏ tiền ra mua, không có sự đồng ý của tôi thì hợp đồng mua bán cũng vô hiệu, bây giờ anh đi tìm đồng nghiệp của anh nói cho rõ ràng, trả tiền lại cho người ta, trước khi anh không lấy lại căn nhà, tôi sẽ tuyệt đối không bỏ qua, còn nếu như anh cứ mặc kệ chuyện này, tôi sẽ đến Phân Cục, đến Thành Phố, tôi không tin không có ai giải quyết chuyện này!"
"Cô đứng lại đó!" Cổ Khánh Nhất bắt một cánh tay của Kiều Vi Nhã, hạ thấp giọng: "Hôm nay cô đến đây gây sự phải không! Kiều Vi Nhã, rõ ràng là cô không có đi Thiệu Hưng nhập hàng, cô cho rằng tôi không biết sao! Đừng để tôi bắt được đằng chuôi của cô, nếu để tôi biết cô ở bên ngoài có thằng đàn ông khác, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!"
Kiều Vi Nhã tránh tay của hắn: "Cổ Khánh Nhất, nếu như anh dám có người đàn bà khác ở bên ngoài, bị tôi biết được, tôi cũng sẽ khiến anh sống không bằng chết!"
Đi hai bước, Kiều Vi Nhã quay đầu lại cười lạnh: "Cổ Khánh Nhất, tôi cho anh thời gian ba ngày mua căn nhà lại, thời gian này, tôi sẽ ở bên ngoài, nếu như sau ba ngày anh vẫn chưa mua lại nhà, tôi nhất định sẽ đến Phân Cục!"
Cổ Khánh Nhất chạy một bước dài lên, ngăn ở cửa: "Con mẹ nó, cô không muốn chăm sóc cho ba mẹ tôi nên mới kiếm cớ, nhà này tôi nhất định bán!"
"Cổ Khánh Nhất, anh còn là người không? Anh còn có lương tâm không? Mặc kệ chúng ta ở cùng một chỗ hay không, tiền sinh hoạt mỗi tháng tôi có bớt đi phần nào chưa? Ba của anh vào bệnh viện hai lần, người nào chăm lo, tiền là ai trả, kết hôn nhiều năm như vậy, tiền lương của anh có đưa tôi phần nào không? Lương tâm của anh bị chó ăn rồi sao!" Kiều Vi Nhã đẩy Cổ Khánh Nhất ra, mở cửa, có sáu viên cảnh sát đứng trước cửa, hiển nhiên, cuộc nói chuyện của bọn họ tất cả đều nghe được.
Kiều Vi Nhã thản nhiên cười cười, chào hỏi mọi người, mỉm cười rời đi.
Dù Cổ Khánh Nhất không tìm đồng nghiệp của hắn thì người đồng nghiệp đó cũng sẽ biết rõ chuyện này, chắc chắn anh ta không muốn căn nhà đó nữa.
Kiều Vi Nhã ra khỏi đồn cảnh sát, còn chưa đi xa liền bị Cổ Khánh Nhất đuổi theo.
Hai người dừng ở bên đường, Kiều Vi Nhã lạnh nhạt nói: "Cổ Khánh Nhất, anh còn muốn nói điều gì?"
"Nói gì! Cô nói xem tôi muốn nói cái gì! Nếu cô biết căn nhà đó là do đồng nghiệp của tôi mua thì cần gì đến đây làm loạn! Cô bảo tôi sau này phải gặp mặt đồng nghiệp thế nào đây, nói cho cô biết, nhà tôi đã bán thì sẽ không mua lại, nếu cô không muốn về nhà mẹ ở thì tự ra ngoài tìm chỗ đi!"
Kiều Vi Nhã cười nói: "Cổ Khánh Nhất, tôi nhớ trước đó vài ngày anh nói muốn ly hôn với tôi, bây giờ anh bán nhà chính là muốn ly hôn sao? Anh muốn ly hôn thì cứ nói thẳng, tôi sẽ đồng ý."
Truyện edit bởi Hạ Y Lan dien_dan_le_quy_don.com
Cổ Khánh Nhất ngẩn ra, sao Kiều Vi Nhã lại đề cập đến chuyện ly hôn? Chẳng lẽ cô ta thật sự có người đàn không khác rồi ư?
Nhớ ngày đó, trước khi nhận giấy kết hôn, Kiều Vi Nhã đứng trước cục dân chính, nói cả đời chỉ kết hôn lần này, người cô sẽ gả có thể chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng phải trung thành với hôn nhân.
Hắn gật đầu đáp ứng, lúc đó hắn cảm thấy mình có thể làm được, cưới được người vợ như vậy, hắn rất thỏa mãn.
Trước khi Đồng Đồng được sinh ra, bọn họ rất hạnh phúc.
Đến khi con gái ra đời, tất cả đều thay đổi, cả ngày ba thì trầm mặt, mẹ lại càu nhàu mắng nhiếc không ngừng làm hắn chán ghét, cho nên, có người tự động đưa đến cửa, hắn không từ chối, nhưng hắn rất rõ ràng, những người này, chỉ có thể là món đồ mua vui nhất thời, còn làm vợ thì bọn họ không sánh nỗi với Kiều Vi Nhã.
Cho đến khi hắn gặp Tiêu San, danh tiếng của Tiêu San, hắn có nghe nói qua, nhưng hắn vẫn bị Tiêu San mê hoặc, nét quyến rũ của người phụ nữ này chính là khiếm khuyết của Kiều Vi Nhã.
Càng làm hắn bất ngờ chính là, Tiêu San đối với hắn động chân tình, muốn gả cho hắn.
Hiện tại, Tiêu San đã mang thai ba tháng, mẹ hắn nghe nói Tiêu San mang thai liền kích động đến bệnh tim phát tác phải vào bệnh viện.
Mẹ hắn nói, thai này của Tiêu San nhất định là con trai, cho nên, mọi người trong nhà đều ủng hộ hắn ly hôn, thật ra thì, trong đáy lòng hắn còn có một chút do dự, Tiêu San là một người phụ nữ cường thế, sống với cô ta cả đời nhất định sẽ bị cô ta giẫm ở dưới chân.
Hơn nữa, hắn không bỏ được con gái của mình, một khi ly hôn, con gái nhất định sẽ hận hắn, sẽ không nhìn nhận người ba này, hắn đã từng thử dò xét con gái, con gái nói, chỉ cần ba mẹ ly hôn, con bé sẽ không gọi hắn là ba nữa.
Nếu như dẫn con gái theo bên mình, hắn lại không yên lòng, Tiêu San chắc chắn không đồng ý lo cho Đồng Đồng, ngay cả con gái của cô ta còn học trong trường nội trú, đưa cho mẹ lại càng không thể, một lần kia khiến cho hắn thất vọng đau khổ, ba mẹ hắn thật sự không thích con gái của mình.
Kiều Vi Nhã nói ly hôn, hắn cầu còn không được, nhưng bây giờ thì chưa phải lúc, Cục Trưởng Thái đã nhấn mạnh, trong vòng nửa năm, hắn phải duy trì gia đình ổn định.
Quan trọng hơn là, đồ mà Tiêu San muốn còn chưa lấy được, mấy thứ chuyển qua nhà, mẹ con bọn hắn đã tìm nhưng không thấy gì cả.
Những quyển sách và tranh chữ kia, nhất định Kiều Vi Nhã đã dời đi, hơn nữa còn để trong quân đội, nếu muốn lấy sẽ rất khó khăn, nhưng hắn không tin Kiều Vi Nhã sẽ để chúng bên ngoài cả đời, trước sau gì cũng phải mang về thôi.
Tiền làm rèm cửa sổ cho khách sạn, cộng thêm tiền bán nhà, chỉ hơn một trăm vạn, căn cứ theo tài liệu Ngô Đức Hân thu thập được, tài sản của Kiều Vi Nhã khoảng chừng một trăm năm mươi vạn, cứ tính như thế, vẫn không tới ba trăm vạn, hơn nữa Ngô Đức Hân đã bị người của Kiều Vi Nhã đuổi việc, muốn lấy được số tiền này và mấy thứ kia thật sự rất khó khăn.
Lúc đầu hắn nghĩ là mình tìm được một phú bà, ai biết Tiêu San có tiếng không có miếng, nếu như không phải vì đứa con trong bụng cô ta, hắn thật sự muốn buông tay.
Bây giờ hắn lên phải thuyền giặc, cũng không xuống được nữa, lại nói, Tiêu San hơn nhiều Kiều Vi Nhã là có năng lực, đối với tiền đồ của hắn có nhiều chỗ tốt, cân nhắc thiệt hơn, hắn quyết định lựa chọn Tiêu San.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook