Đêm Trước Ly Hôn
-
Chương 26
Nhấn mạnh là truyện chỉ post ở diendannlequydon vui lòng không mang sang bất cứ trang nào khác. Cảm ơn
Sau khi máy bay hạ cánh, Đồng Đồng vẫn như cũ khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt. Vừa rồi khi ở trên máy bay, buồn nôn đến choáng váng , con bé hữu khí vô lực hướng Kiều Vi Nhã nói: "Mẹ, sớm biết rằng đi máy bay khó chịu như vậy, con sẽ không đến đây."
"Đồng Đồng, con có nhìn thấy không, đó là Hương Sơn, chờ con cảm thấy tốt hơn, a di mang con đi Hương Sơn."
"Hương Sơn? Ở đó rất thơm sao?"
Elaine nở nụ cười, "Không, Hương Sơn có lá đỏ, ngay khi thời điểm mùa thu đến, cả núi đều là lá đỏ, rất đẹp."
Đồng Đồng lực chú ý bị dời đi , tinh thần tốt hơn nhiều lắm.
Sau khi xe đến đón, Đông Đông không muốn mẹ cùng em gái kia ngồi cùng nhau, Đồng Đồng cũng không thích hắn cùng mẹ như hình với bóng, hai người đều muốn ngồi cùng với Kiều Vi Nhã, lại không muốn ngồi cùng với đổi phương.
Đồng Đồng giống như muốn thị uy ngồi ở trên đùi mẹ, cái ca ca này từ khi nhìn thấy mẹ đã nghĩ muốn độc chiếm nàng, luôn cùng cô bé nói, mẹ là chỉ thuộc về một mình hắn.
Đông Đông túm quần áo của Kiều Vi Nhã , ngồi ở bên cạnh cô, Elaine thấy thế, dở khóc dở cười, đành phải ngồi ở phía trước.
Đồng Đồng ghé vào mẹ lỗ tai, nhỏ giọng nói: "Mẹ, ta không thích ca ca này, một chút cũng không thích, ta không muốn đến nhà bọn họ ở."
"Đồng Đồng. . . . . ." Nữ nhi thông minh lanh lợi, miệng lại ngọt, tuy rằng không được bà nội thích, nhưng có lâm thúc lâm thẩm, cô giáo ở nhà trẻ, các bạn học nhỏ, còn có vài người hàng xóm, người người thích nàng, mỗi người đều coi nàng như công chúa mà chăm sóc, nàng luôn luôn đắm chìm trong cảm giác độc chiếm mọi thứ, đột nhiên có người nhảy ra cùng nàng chia sẻ mẹ, nàng chịu không nổi.
Thấy mẹ trừng mắt tức giận, Đồng Đồng mân mê miệng, hung hăng trừng mắt nhìn liếc Đông Đông một cái, sau đó ghé vào mẹ trong lòng, tức giận.
Thời điểm xe đến nơi, Đồng Đồng đã chìm vào trong giấc ngủ.
Kiều Vi Nhã có chút xấu hổ, vệ binh đến mở của đưa cô vào trong trang viên lộng lẫy làm cô có cảm giác kinh sợ. Sau đó, cô mới hoàn toàn ý thức được, Elaine cùng với cô mà nói chênh lệch thực sự quá lớn.
"Tiểu vi, chị mang em lên lầu trước, để cho Đồng Đồng ngủ một lát cũng tốt, tỉnh dậy con bé sẽ không có việc gì ."
Đông Đông đi ở phía trước dẫn đường. lên lầu sau, Elaine cười nói: "Đông Đông, con muốn cho mẹ nuôi ngủ ở phòng của con phải không? Không được, còn có em gái nữa."
"Mẹ nuôi!" Đông Đông giành trước đẩy cửa phòng của chính mình.
"Trước cứ ngủ tạm ở đây đi." Kiều Vi Nhã cười cùng Đồng Đồng vào phòng, Đông Đông lộ ra nụ cười vui vẻ.
Elaine bất đắc dĩ lắc đầu.
Buông Đồng Đồng, ba người lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ. Ngồi xuống sopha ở gian phòng bên ngoài, Đông Đông từ tủ lạnh cầm đồ uống đưa cho mẹ cùng Kiều Nhã Vi.
Elaine không chút nào che giấu đố kỵ , "Tiểu vi, chị trước đây vào phòng của hắn, chưa bao giờ được hưởng qua loại đãi ngộ này đó ."
Đồng Đồng ngồi ở bên người Kiều Nhã Vi, nhìn thoáng qua mẹ, lại đứng lên đi tủ lạnh lấy một lọ đồ uống, đưa cho mẹ mình nói, "Cho."
Elaine cười nói: "Cám ơn con, mẹ có một lọ là đủ rồi."
Đồng Đồng nhún nhún vai, lại ngồi trở lại bên người Kiều Vi Nhã.
Elaine nhẹ giọng nói, "Tiểu vi, chúng ta chỉ ở nơi này khoảng 2 ngày, sáng sớm ngày kia, chúng ta vào nội thành ở, lão gia tử sợ các ngươi ở nơi này không quen."
"Chị Elaine , không có việc gì nơi nào cũng đều giống nhau ."
"Đương nhiên không giống, em không phải muốn đăng kí tham gia khảo sát kiểm toán viên cao cấp quốc tế sao? Nơi này không có phương tiện đến trường. Ở trong nội thành sẽ không như vậy , ai, chị thật hy vọng em có thể cùng chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ, ở với em cùng một chỗ, thực thoải mái."
Kiều Vi Nhã cười cười, "Chị Elaine , cho dù về sau trở về thành phố B, em cũng sẽ thường đến thăm mọi người."
"Chị đã bảo Albert ở B thị tìm một chỗ ở, về sau chúng ta thường xuyên đến bên kia đi ngụ, hơn nữa, chúng ta cũng tính ở bên kia mở một chi nhánh trường học huấn luyện quốc tế, chờ em lấy được chứng nhận kế toán viên cao cấp quốc tế, chúng ta liền cùng nhau hợp tác, ở B thị mở một gian sở sự vụ kế toán viên cao cấp."
Kiều Vi Nhã cười cười, cô đã muốn nợ bọn họ ân tình nhiều lắm, vô luận người khác đối cô có bao nhiêu hảo, cô cũng không có thể lại nhận ân huệ của người khác .
Có lẽ là quá mệt mỏi , hơn nữa tinh thần khẩn trương, Đồng Đồng ở trước bữa ăn cơm chiều mới tỉnh lại.
Albert tuy rằng bề bộn nhiều việc, nghe được vợ mình cùng bảo bối con trai đã đến, vẫn vội vã chạy trở về.
Albert thân hình cao lớn, cái trán rộng lớn, lông mi đen dày, ánh mắt khôn khéo sắc bén, làm cho người ta vừa thấy đã biết hắn là một nam nhân có tâm tư rất thâm sâu, cả người mặc một bộ tây trang, rất có phong phạm quý tộc.
Sau khi Elaine giới thiệu bọn họ với nhau, hắn hướng Vi Nhã cười nói: "Ân nhân, cám ơn cô."
Kiều Vi Nhã mỉm cười đáp lại, "Albert tiên sinh, không cần khách khí, gặp chuyện bất bình, tự nhiên rút dao tương trợ."
Vợ chồng hai người cười ha ha.
Một lúc sau, Đông Đông cùng Đồng Đồng tay cầm tay từ trên lầu đi xuống, phía sau lão gia tử còn đang muốn lải nhải cái gì đó.
Hai người đều thực kinh ngạc, nhất là Kiều Vi Nhã, trước khi ngủ Đồng Đồng còn thập phần bài xích Đông Đông , hiện tại cư nhiên để cho hắn nắm tay kéo đi.
Đồng Đồng đi xuống lầu xong, có lẽ cảm thấy ngượng ngùng, đi đến bên người mẹ, nhẹ giọng nói: "Ca ca mời con uống đồ uống, con. . . . . ."
Kiều Vi Nhã cười nói: "Đồng Đồng nên làm như vậy , hắn là ca ca, các ngươi về sau phải cùng nhau hảo hảo ở chung."
Đông Đông lôi kéo tay Kiều Vi Nhã , không chịu để ý cha của hắn vẫn còn đứng đó.
Albert đôi mắt hồng hồng ngồi xổm trước mặt con, "Đông Đông, ta là daddy. . . . . ."
Nhìn con ánh mắt lạnh lùng, Albert làm một cái động tác, đây là động tác của hai cha con bọn họ, làm lại hai lần, Đông Đông rốt cục nghĩ tới, mở miệng, "daddy."
"Con ta. . . . . ." Albert muốn ôm lấy con, Đông Đông vẫn túm Kiều Vi Nhã không chịu buông tay, "daddy, mẹ nuôi."
Albert đành phải buông tha cho ý tưởng ôm con .
Mọi người đều đi đi đến nhà ăn, Kiều Vi Nhã bên trái là Đông Đông, bên phải là Đồng Đồng.
Hai vợ chồng nhìn nhau cười khổ, con của bọn họ mới chỉ đi có 3 tháng, liền đem bọn họ xem như người lạ.
Elaine cười nói: "Đồng Đồng rất tuyệt, ăn cơm không kiêng ăn."
Đông Đông nhìn thoáng qua Kiều Vi Nhã, trước kia hắn kiêng ăn lợi hại, ba tháng bị tra tấn, hắn cũng không thấy thay đổi bao nhiêu.
Kiều Vi Nhã cười nói: "Đông Đông, nếu con hôm nay ăn nhiều được như em gái, mẹ nuôi sẽ dạy con những thế võ cơ bản."
Đông Đông trịnh trọng gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Đồng Đồng.
Vừa nói đến tỷ thí, hai cái hài tử tự nhiên liền đua nhau ăn nhiều hơn, mấy người lớn còn lại hiểu ý nở nụ cười.
Ăn cơm xong, Albert cùng bố vợ đi chơi cờ, Đông Đông lôi kéo Kiều Vi Nhã đến phòng của của hắn .
Bốn người vào phòng của hắn xong, Đông Đông liền lôi ra hai thùng lớn rồi mở ra, bên trong toàn bộ đều là đồ chơi.
Đồng Đồng chỉ vào cái mũi của mình, "Ca ca, ý tứ của ngươi, đều cho ta chơi?"
Đông Đông gật gật đầu.
Đồng Đồng bị những món đồ chơi hấp dẫn, tất cả đều cầm lấy, nhìn xem cái này, lại sờ sờ cái kia.
Đông Đông ngoắc ngoắc khóe môi, đi đến bên người Kiều Vi Nhã, kéo cô ngồi xuống.
Kiều Vi Nhã cùng Elaine đồng thời cười, một đống đồ chơi lớn, khiến cho Đồng Đồng đã quên mẹ.
Đông Đông hướng Kiều Vi Nhã nói: "Mẹ nuôi, học."
"Đông Đông, hôm nay chậm đã, ngày mai bắt đầu được không?"
"Hảo." Đông Đông đột nhiên đứng lên đi phòng ngủ.
"Tiểu vi, Albert nói trường học hắn đã giúp em tìm tốt lắm, chờ thời điểm chúng ta trở về nội thành ở, là có thể đi học, mặt khác, hắn còn giúp em tìm một cái bằng hữu chuyên môn phụ đạo, hắn là một kế toán viên cao cấp ở trong nội thành, ACCA hội viên."
"Ta cũng học." Đông Đông đang đi vào phòng ngủ bỗng nhiên quay lại nói.
Kiều Vi Nhã kinh ngạc nhìn bóng dáng của Đông Đông , đột nhiên ý thức được, Đông Đông vẫn không có đến trường.
Elaine ảm đạm nói: "Mấy năm nay, hắn đều là cái tình trạng như vậy chúng ta đã đi đến rất nhiều quốc gia cũng đã mời rất nhiều danh y, chúng ta. . . . . ."
Elaine nghẹn ngào, làm cho Kiều Vi Nhã cũng rất khó xử, "Elaine tỷ, hết thảy đều sẽ tốt."
"Đúng vậy rồi sẽ tốt, Đông Đông từng gặp nhiều người như vậy, nhưng chưa từng bao giờ đổi người khác quá thân cận, lần này, em giúp chúng ta thấy được hy vọng."
"Elaine tỷ, em sẽ giúp mọi người, tận cho đến Đông Đông khôi phục."
Elaine lắc đầu cười khổ, "Tiểu vi, đứa nhỏ mắc chứng tự bế rất khó có thể khôi phục hoàn toàn."
"Sẽ không , Elaine tỷ, không cần nản lòng, chị không phải nói Đông Đông còn rất nhỏ sao? Hắn thực thông minh, nhất định có thể."
Kiều Vi Nhã cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Elaine tỷ, có lẽ ngươi không biết, em lúc còn nhỏ, tình huống cùng với Đông Đông không sai biệt lắm, khi đó, ba mẹ không ngừng cãi nhau, em mỗi ngày tránh ở một góc tối nào đó trong phòng không dám đến gần bọn họ. Bởi vì bọn họ hay cãi nhau đánh nhau cho nên khi em đi ngủ em đều trốn ở phía dưới gầm giường, vì lúc đó em cảm thấy chỉ có nơi đó là an toàn nhất. Ông bà nội cùng với ông ngoại đi khắp nơi tìm em, ai cũng sẽ không nghĩ đến, em một ngày trời đều chỉ trốn phía dưới gầm giường. Sau lại, Ông nội là người đầu tiên tìm được em, ông nói chỉ cần em học tốt võ công, sẽ không sợ ba mẹ đánh nhau. Từ đó về sau, em mới đi theo ông nội học tập võ công, đi theo ông ngoại học tiếng Anh, học thư pháp. . . . . . Lúc mẹ tâm tình tốt, cũng sẽ dạy ta thêu hoa. Nhưng đại đa số thời điểm, bọn họ đều. . . . . . Khi đó, em chỉ muốn đem tất cả tinh lực của mình dồn vào việc học tập, đến lúc ta học tập tốt lắm thì mọi chuyện đều thay đổi. Ai biết, bọn họ thế nhưng cùng nhau nhảy lầu. Đến nay em vẫn không hiểu được vì sao bọn họ vô tình muốn rời bỏ ta như vậy, sau đó. . . . . ." Kiều Vi Nhã bụm mặt, không muốn nói thêm gì đi nữa. Elaine ôn nhu tươi cười, làm cho cô có một loại cảm giác an tâm , không biết vì sao, cô rất muốn đem chuyện mình giấu trong lòng nói ra, chuyện mà cô chưa từng nói cho bất cứ một ai cả.
Nhìn đến tình trạng bây giờ của Đông Đông, cô không tự giác được nhớ đến thời thơ ấu của mình, Đoạn trí nhớ kia chỉ có màu xám bao phủ toàn bộ làm cô thường xuyên nửa đêm gặp ác mộng mà tỉnh lại.
Từ sau khi cha mẹ nhảy lầu, có một khoảng thời gian dài cô thực ỷ lại vào Bảo Mặc. Bảo Mặc đem đến cho cô động lực mạnh mẽ để chống đỡ hết thảy, cho nên, trong lòng cô bắt đầu tiếp nhận đoạn tình cảm kia, nhất là nghe Trình Thiệu nói Bảo Mặc là từ lúc học trung học đã bắt đầu thích cô, thật sự là rất cảm động .
Đối với mẹ Bảo Mặc, cô không hận, mà cô chỉ cảm thấy thật bi ai thay Bảo Mặc. Cả đời này,cô tuyệt đối sẽ không cùng Bảo Mặc phát sinh bất cứ dây dưa nào, cô muốn một gia đình ấm áp, mà loại người hai mặt gian trá như mẹ Bảo Mặc làm cô thấy thực ghê tởm .
Lúc trước sở dĩ cô đáp ứng kết giao cung với Cổ Khánh Nhất là bởi cô thích cái cảm giác ấm áp trong nhà của hắn, cái loại không khí gia đình vui vẻ này cô trước giờ chưa bao giờ được tận hưởng qua .
Sau này cô mới biết được, tất cả bất quá chỉ là giả tưởng mà thôi, nhưng mà, lúc đó cô còn có Đồng Đồng, Cổ Khánh Nhất cùng với Đồng Đồng. Đúng là hồi nhỏ cô vẫn luôn khát vọng cái loại ấm áp này với cha của mình cho nên khi nhìn thấy con gái nhỏ nằm trong lòng Cổ Khánh Nhất làm nũng , nhìn đến cha và con gái hai người ở công viên chơi trò đuổi bắt vui vẻ la to, cô cảm thấy, tất cả nhẫn nại của mình đều đáng giá.
Sau khi máy bay hạ cánh, Đồng Đồng vẫn như cũ khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt. Vừa rồi khi ở trên máy bay, buồn nôn đến choáng váng , con bé hữu khí vô lực hướng Kiều Vi Nhã nói: "Mẹ, sớm biết rằng đi máy bay khó chịu như vậy, con sẽ không đến đây."
"Đồng Đồng, con có nhìn thấy không, đó là Hương Sơn, chờ con cảm thấy tốt hơn, a di mang con đi Hương Sơn."
"Hương Sơn? Ở đó rất thơm sao?"
Elaine nở nụ cười, "Không, Hương Sơn có lá đỏ, ngay khi thời điểm mùa thu đến, cả núi đều là lá đỏ, rất đẹp."
Đồng Đồng lực chú ý bị dời đi , tinh thần tốt hơn nhiều lắm.
Sau khi xe đến đón, Đông Đông không muốn mẹ cùng em gái kia ngồi cùng nhau, Đồng Đồng cũng không thích hắn cùng mẹ như hình với bóng, hai người đều muốn ngồi cùng với Kiều Vi Nhã, lại không muốn ngồi cùng với đổi phương.
Đồng Đồng giống như muốn thị uy ngồi ở trên đùi mẹ, cái ca ca này từ khi nhìn thấy mẹ đã nghĩ muốn độc chiếm nàng, luôn cùng cô bé nói, mẹ là chỉ thuộc về một mình hắn.
Đông Đông túm quần áo của Kiều Vi Nhã , ngồi ở bên cạnh cô, Elaine thấy thế, dở khóc dở cười, đành phải ngồi ở phía trước.
Đồng Đồng ghé vào mẹ lỗ tai, nhỏ giọng nói: "Mẹ, ta không thích ca ca này, một chút cũng không thích, ta không muốn đến nhà bọn họ ở."
"Đồng Đồng. . . . . ." Nữ nhi thông minh lanh lợi, miệng lại ngọt, tuy rằng không được bà nội thích, nhưng có lâm thúc lâm thẩm, cô giáo ở nhà trẻ, các bạn học nhỏ, còn có vài người hàng xóm, người người thích nàng, mỗi người đều coi nàng như công chúa mà chăm sóc, nàng luôn luôn đắm chìm trong cảm giác độc chiếm mọi thứ, đột nhiên có người nhảy ra cùng nàng chia sẻ mẹ, nàng chịu không nổi.
Thấy mẹ trừng mắt tức giận, Đồng Đồng mân mê miệng, hung hăng trừng mắt nhìn liếc Đông Đông một cái, sau đó ghé vào mẹ trong lòng, tức giận.
Thời điểm xe đến nơi, Đồng Đồng đã chìm vào trong giấc ngủ.
Kiều Vi Nhã có chút xấu hổ, vệ binh đến mở của đưa cô vào trong trang viên lộng lẫy làm cô có cảm giác kinh sợ. Sau đó, cô mới hoàn toàn ý thức được, Elaine cùng với cô mà nói chênh lệch thực sự quá lớn.
"Tiểu vi, chị mang em lên lầu trước, để cho Đồng Đồng ngủ một lát cũng tốt, tỉnh dậy con bé sẽ không có việc gì ."
Đông Đông đi ở phía trước dẫn đường. lên lầu sau, Elaine cười nói: "Đông Đông, con muốn cho mẹ nuôi ngủ ở phòng của con phải không? Không được, còn có em gái nữa."
"Mẹ nuôi!" Đông Đông giành trước đẩy cửa phòng của chính mình.
"Trước cứ ngủ tạm ở đây đi." Kiều Vi Nhã cười cùng Đồng Đồng vào phòng, Đông Đông lộ ra nụ cười vui vẻ.
Elaine bất đắc dĩ lắc đầu.
Buông Đồng Đồng, ba người lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ. Ngồi xuống sopha ở gian phòng bên ngoài, Đông Đông từ tủ lạnh cầm đồ uống đưa cho mẹ cùng Kiều Nhã Vi.
Elaine không chút nào che giấu đố kỵ , "Tiểu vi, chị trước đây vào phòng của hắn, chưa bao giờ được hưởng qua loại đãi ngộ này đó ."
Đồng Đồng ngồi ở bên người Kiều Nhã Vi, nhìn thoáng qua mẹ, lại đứng lên đi tủ lạnh lấy một lọ đồ uống, đưa cho mẹ mình nói, "Cho."
Elaine cười nói: "Cám ơn con, mẹ có một lọ là đủ rồi."
Đồng Đồng nhún nhún vai, lại ngồi trở lại bên người Kiều Vi Nhã.
Elaine nhẹ giọng nói, "Tiểu vi, chúng ta chỉ ở nơi này khoảng 2 ngày, sáng sớm ngày kia, chúng ta vào nội thành ở, lão gia tử sợ các ngươi ở nơi này không quen."
"Chị Elaine , không có việc gì nơi nào cũng đều giống nhau ."
"Đương nhiên không giống, em không phải muốn đăng kí tham gia khảo sát kiểm toán viên cao cấp quốc tế sao? Nơi này không có phương tiện đến trường. Ở trong nội thành sẽ không như vậy , ai, chị thật hy vọng em có thể cùng chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ, ở với em cùng một chỗ, thực thoải mái."
Kiều Vi Nhã cười cười, "Chị Elaine , cho dù về sau trở về thành phố B, em cũng sẽ thường đến thăm mọi người."
"Chị đã bảo Albert ở B thị tìm một chỗ ở, về sau chúng ta thường xuyên đến bên kia đi ngụ, hơn nữa, chúng ta cũng tính ở bên kia mở một chi nhánh trường học huấn luyện quốc tế, chờ em lấy được chứng nhận kế toán viên cao cấp quốc tế, chúng ta liền cùng nhau hợp tác, ở B thị mở một gian sở sự vụ kế toán viên cao cấp."
Kiều Vi Nhã cười cười, cô đã muốn nợ bọn họ ân tình nhiều lắm, vô luận người khác đối cô có bao nhiêu hảo, cô cũng không có thể lại nhận ân huệ của người khác .
Có lẽ là quá mệt mỏi , hơn nữa tinh thần khẩn trương, Đồng Đồng ở trước bữa ăn cơm chiều mới tỉnh lại.
Albert tuy rằng bề bộn nhiều việc, nghe được vợ mình cùng bảo bối con trai đã đến, vẫn vội vã chạy trở về.
Albert thân hình cao lớn, cái trán rộng lớn, lông mi đen dày, ánh mắt khôn khéo sắc bén, làm cho người ta vừa thấy đã biết hắn là một nam nhân có tâm tư rất thâm sâu, cả người mặc một bộ tây trang, rất có phong phạm quý tộc.
Sau khi Elaine giới thiệu bọn họ với nhau, hắn hướng Vi Nhã cười nói: "Ân nhân, cám ơn cô."
Kiều Vi Nhã mỉm cười đáp lại, "Albert tiên sinh, không cần khách khí, gặp chuyện bất bình, tự nhiên rút dao tương trợ."
Vợ chồng hai người cười ha ha.
Một lúc sau, Đông Đông cùng Đồng Đồng tay cầm tay từ trên lầu đi xuống, phía sau lão gia tử còn đang muốn lải nhải cái gì đó.
Hai người đều thực kinh ngạc, nhất là Kiều Vi Nhã, trước khi ngủ Đồng Đồng còn thập phần bài xích Đông Đông , hiện tại cư nhiên để cho hắn nắm tay kéo đi.
Đồng Đồng đi xuống lầu xong, có lẽ cảm thấy ngượng ngùng, đi đến bên người mẹ, nhẹ giọng nói: "Ca ca mời con uống đồ uống, con. . . . . ."
Kiều Vi Nhã cười nói: "Đồng Đồng nên làm như vậy , hắn là ca ca, các ngươi về sau phải cùng nhau hảo hảo ở chung."
Đông Đông lôi kéo tay Kiều Vi Nhã , không chịu để ý cha của hắn vẫn còn đứng đó.
Albert đôi mắt hồng hồng ngồi xổm trước mặt con, "Đông Đông, ta là daddy. . . . . ."
Nhìn con ánh mắt lạnh lùng, Albert làm một cái động tác, đây là động tác của hai cha con bọn họ, làm lại hai lần, Đông Đông rốt cục nghĩ tới, mở miệng, "daddy."
"Con ta. . . . . ." Albert muốn ôm lấy con, Đông Đông vẫn túm Kiều Vi Nhã không chịu buông tay, "daddy, mẹ nuôi."
Albert đành phải buông tha cho ý tưởng ôm con .
Mọi người đều đi đi đến nhà ăn, Kiều Vi Nhã bên trái là Đông Đông, bên phải là Đồng Đồng.
Hai vợ chồng nhìn nhau cười khổ, con của bọn họ mới chỉ đi có 3 tháng, liền đem bọn họ xem như người lạ.
Elaine cười nói: "Đồng Đồng rất tuyệt, ăn cơm không kiêng ăn."
Đông Đông nhìn thoáng qua Kiều Vi Nhã, trước kia hắn kiêng ăn lợi hại, ba tháng bị tra tấn, hắn cũng không thấy thay đổi bao nhiêu.
Kiều Vi Nhã cười nói: "Đông Đông, nếu con hôm nay ăn nhiều được như em gái, mẹ nuôi sẽ dạy con những thế võ cơ bản."
Đông Đông trịnh trọng gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Đồng Đồng.
Vừa nói đến tỷ thí, hai cái hài tử tự nhiên liền đua nhau ăn nhiều hơn, mấy người lớn còn lại hiểu ý nở nụ cười.
Ăn cơm xong, Albert cùng bố vợ đi chơi cờ, Đông Đông lôi kéo Kiều Vi Nhã đến phòng của của hắn .
Bốn người vào phòng của hắn xong, Đông Đông liền lôi ra hai thùng lớn rồi mở ra, bên trong toàn bộ đều là đồ chơi.
Đồng Đồng chỉ vào cái mũi của mình, "Ca ca, ý tứ của ngươi, đều cho ta chơi?"
Đông Đông gật gật đầu.
Đồng Đồng bị những món đồ chơi hấp dẫn, tất cả đều cầm lấy, nhìn xem cái này, lại sờ sờ cái kia.
Đông Đông ngoắc ngoắc khóe môi, đi đến bên người Kiều Vi Nhã, kéo cô ngồi xuống.
Kiều Vi Nhã cùng Elaine đồng thời cười, một đống đồ chơi lớn, khiến cho Đồng Đồng đã quên mẹ.
Đông Đông hướng Kiều Vi Nhã nói: "Mẹ nuôi, học."
"Đông Đông, hôm nay chậm đã, ngày mai bắt đầu được không?"
"Hảo." Đông Đông đột nhiên đứng lên đi phòng ngủ.
"Tiểu vi, Albert nói trường học hắn đã giúp em tìm tốt lắm, chờ thời điểm chúng ta trở về nội thành ở, là có thể đi học, mặt khác, hắn còn giúp em tìm một cái bằng hữu chuyên môn phụ đạo, hắn là một kế toán viên cao cấp ở trong nội thành, ACCA hội viên."
"Ta cũng học." Đông Đông đang đi vào phòng ngủ bỗng nhiên quay lại nói.
Kiều Vi Nhã kinh ngạc nhìn bóng dáng của Đông Đông , đột nhiên ý thức được, Đông Đông vẫn không có đến trường.
Elaine ảm đạm nói: "Mấy năm nay, hắn đều là cái tình trạng như vậy chúng ta đã đi đến rất nhiều quốc gia cũng đã mời rất nhiều danh y, chúng ta. . . . . ."
Elaine nghẹn ngào, làm cho Kiều Vi Nhã cũng rất khó xử, "Elaine tỷ, hết thảy đều sẽ tốt."
"Đúng vậy rồi sẽ tốt, Đông Đông từng gặp nhiều người như vậy, nhưng chưa từng bao giờ đổi người khác quá thân cận, lần này, em giúp chúng ta thấy được hy vọng."
"Elaine tỷ, em sẽ giúp mọi người, tận cho đến Đông Đông khôi phục."
Elaine lắc đầu cười khổ, "Tiểu vi, đứa nhỏ mắc chứng tự bế rất khó có thể khôi phục hoàn toàn."
"Sẽ không , Elaine tỷ, không cần nản lòng, chị không phải nói Đông Đông còn rất nhỏ sao? Hắn thực thông minh, nhất định có thể."
Kiều Vi Nhã cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Elaine tỷ, có lẽ ngươi không biết, em lúc còn nhỏ, tình huống cùng với Đông Đông không sai biệt lắm, khi đó, ba mẹ không ngừng cãi nhau, em mỗi ngày tránh ở một góc tối nào đó trong phòng không dám đến gần bọn họ. Bởi vì bọn họ hay cãi nhau đánh nhau cho nên khi em đi ngủ em đều trốn ở phía dưới gầm giường, vì lúc đó em cảm thấy chỉ có nơi đó là an toàn nhất. Ông bà nội cùng với ông ngoại đi khắp nơi tìm em, ai cũng sẽ không nghĩ đến, em một ngày trời đều chỉ trốn phía dưới gầm giường. Sau lại, Ông nội là người đầu tiên tìm được em, ông nói chỉ cần em học tốt võ công, sẽ không sợ ba mẹ đánh nhau. Từ đó về sau, em mới đi theo ông nội học tập võ công, đi theo ông ngoại học tiếng Anh, học thư pháp. . . . . . Lúc mẹ tâm tình tốt, cũng sẽ dạy ta thêu hoa. Nhưng đại đa số thời điểm, bọn họ đều. . . . . . Khi đó, em chỉ muốn đem tất cả tinh lực của mình dồn vào việc học tập, đến lúc ta học tập tốt lắm thì mọi chuyện đều thay đổi. Ai biết, bọn họ thế nhưng cùng nhau nhảy lầu. Đến nay em vẫn không hiểu được vì sao bọn họ vô tình muốn rời bỏ ta như vậy, sau đó. . . . . ." Kiều Vi Nhã bụm mặt, không muốn nói thêm gì đi nữa. Elaine ôn nhu tươi cười, làm cho cô có một loại cảm giác an tâm , không biết vì sao, cô rất muốn đem chuyện mình giấu trong lòng nói ra, chuyện mà cô chưa từng nói cho bất cứ một ai cả.
Nhìn đến tình trạng bây giờ của Đông Đông, cô không tự giác được nhớ đến thời thơ ấu của mình, Đoạn trí nhớ kia chỉ có màu xám bao phủ toàn bộ làm cô thường xuyên nửa đêm gặp ác mộng mà tỉnh lại.
Từ sau khi cha mẹ nhảy lầu, có một khoảng thời gian dài cô thực ỷ lại vào Bảo Mặc. Bảo Mặc đem đến cho cô động lực mạnh mẽ để chống đỡ hết thảy, cho nên, trong lòng cô bắt đầu tiếp nhận đoạn tình cảm kia, nhất là nghe Trình Thiệu nói Bảo Mặc là từ lúc học trung học đã bắt đầu thích cô, thật sự là rất cảm động .
Đối với mẹ Bảo Mặc, cô không hận, mà cô chỉ cảm thấy thật bi ai thay Bảo Mặc. Cả đời này,cô tuyệt đối sẽ không cùng Bảo Mặc phát sinh bất cứ dây dưa nào, cô muốn một gia đình ấm áp, mà loại người hai mặt gian trá như mẹ Bảo Mặc làm cô thấy thực ghê tởm .
Lúc trước sở dĩ cô đáp ứng kết giao cung với Cổ Khánh Nhất là bởi cô thích cái cảm giác ấm áp trong nhà của hắn, cái loại không khí gia đình vui vẻ này cô trước giờ chưa bao giờ được tận hưởng qua .
Sau này cô mới biết được, tất cả bất quá chỉ là giả tưởng mà thôi, nhưng mà, lúc đó cô còn có Đồng Đồng, Cổ Khánh Nhất cùng với Đồng Đồng. Đúng là hồi nhỏ cô vẫn luôn khát vọng cái loại ấm áp này với cha của mình cho nên khi nhìn thấy con gái nhỏ nằm trong lòng Cổ Khánh Nhất làm nũng , nhìn đến cha và con gái hai người ở công viên chơi trò đuổi bắt vui vẻ la to, cô cảm thấy, tất cả nhẫn nại của mình đều đáng giá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook