Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người Full
-
C29: Chương 29
"Ta không muốn cùng ngươi nói chuyện. Tránh ra, ta phải đi tắm" Mạc Tiêu Tiêu nghẹn họng, chỉ đành trốn tránh.
Liễu Khinh Huyền mặc kệ ai đó làm lơ, vừa cười vừa hỏi
"Xác định không cần ta giúp đỡ?"
"Xác định. Khẳng định. Nhất định" Mạc Tiêu Tiêu chém đinh chặt sắt trả lời, "TA chỉ là trặc chân chứ không bị mất một chân, đương nhiên có thể tự tắm rửa"
"Vậy được. Ta đi ra ngoài, có vấn đề gì thì kêu lớn tên ta" Liễu Khinh Huyền cũng không tiếp tục trêu chọc. Dưới sự giáo dục tư tưởng thường xuyên của Tô Nhiễm Nhiễm về phương diện kia, nàng coi như có nhiều hiểu biết hơn Mạc Tiêu Tiêu. Nếu như còn kỳ kèo ở lại hỗ trợ, nàng không dám chắc bản thân có thể khống chế được dục vọng chính mình.
Quan hệ hai người họ còn đang ở giai đoạn tìm hiểu cùng thăm dò lẫn nhau, Liễu Khinh Huyền không muốn lúc này làm ra hành động gì không cách vãn hồi. Chướng ngại chắn ngang hai người quá nhiều, trước khi chưa làm rõ ràng, nàng không muốn nhảy xa thêm một bước
Bởi vì nàng sợ. Nàng sợ là sẽ làm tổn thương Mạc Tiêu Tiêu.
Mạc Tiêu Tiêu: "..."
Vậy thôi...là đi ra ngoài rồi?
Đáng lẽ phải vui vẻ vì không bị đẩy vào tình huống ngượng ngùng khó xử thì Mạc Tiêu Tiêu nhìn theo bóng lưng của Liễu Khinh Huyền rời đi mà ngọn lửa bùng cháy lên đỉnh điểm, trực tiếp kích nổi tất cả bực dọc.
Tức quá. Tức quá
Tối nay cô không thèm để ý tới Liễu Khinh Huyền.
Mạc Tiêu Tiêu cáu kỉnh mở vói nước, một bên chờ nước đầy bồn một bên trầm ngâm suy nghĩ...cả một đêm lận a~ có phải là hơi bị dài không~hay là, chỉ giận chừng hai giờ thôi~
Vẫn có chút lâu...
Tuyệt giao ba phút?
Nghĩ tới kiếp trước Liễu Khinh Huyền vì mình làm qua từng chuyện từng sự việc, Mạc Tiêu Tiêu than một hơi. Liễu Khinh Huyền quả thật là kiếp số của cô~
...
Ở gần đó~
"Học tỷ", nhìn thấy Hà Trát Hiên có chút thất hồn lạc phách, Đường Y cân đi nhắc lại một hồi vẫn là quyết định mở miệng gọi.
Hà Trát Hiên vừa mới đặt một chân ra khỏi cổng chính ký túc xá dãy C, nghe kêu liền khựng người lại, rút chân quay sang nhìn Đường Y, nghi hoặc nói
"Có chuyện gì?"
"Học tỷ, ngươi..."
"Muốn nói cái gì thì nói đại đi. Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy còn cần phải ấp a ấp úng sao?"
"Học tỷ, ngươi đối với Mạc Tiêu Tiêu đơn thuần chỉ là hảo cảm sao?" Thấy Hà Trát Hiên muốn phản bác, Đường Y tiếp tục nói, "thái độ ngươi đối với Tiêu Tiêu thật quá nhiệt tình, nhiệt tình đến có chút không giống chính ngươi"
Hà Trát Hiên giật mình, khẩu khí xụi lơ: "Phải vậy không?"
"Ừm" Đường Y gật đầu, "Ngươi cũng là nhận ra rồi?"
"Ta không biết" Hà Trát Hiên thở dài, "Ta không biết bản thân đây là sao. Mạc Tiêu Tiêu giống như có sức thu hút kỳ lạ, vừa thấy cô ấy ta liền nhịn không được mà muốn cô ấy chú ý tới mình một chút, muốn chìu chuộng cổ..."
"Rõ ràng mới biết nhau có hai ba ngày mà thôi"
Hà Trát Hiên cười rộ lên một cách châm biếm
"Ta hoài nghi chính mình có phải tiềm tàng khuynh hướng thích bị ngược. Cư nhiên sẽ bị một người cả ngày chống đối ta, mắng ta, dìm ta làm cho hứng thú"
Nghe Hà Trát Hiên nói vậy, Đường Y nghĩ tới bản thân mình, cũng ngao ngán lắc đầu
"Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi tình thâm. Yêu không biết từ đâu mà tới, chỉ theo một mình ta"
"chỉ theo một mình ta ... sao?" Hà Trát Hiên lẩm nhẩm đọc theo, khóe môi cong cong hình vòng cung đạm nhạt đượm đầy chua xót. Lưỡng tình tương duyệt là hỉ, nhất vãng lai tình thâm là bi. Nghĩ đến Mạc Tiêu Tiêu cùng Liễu Khinh Huyền ánh mắt khóa chặt lấy nhau không chừa chỗ cho bất kỳ một người thứ ba nào, lồng ngực Hà Trát Hiên không hiểu sao trĩu nặng. Cô nâng bước chân, một lần nữa muốn đi ra ngoài, đành vẫy tay với Đường Y:
"Ta về trước, không cần tiễn"
Cô muốn tỏ ra thong dong tiêu sái, nhưng ngữ khí chua chát đem tâm cảnh của chủ nhân nó lộ hết ra ngoài.
Đường Y thở dài nhìn theo Hà Trát Hiên, cố gắng áp xuống lo lắng, chuẩn bị trở về ký túc xá của mình thì vô tình đụng phải Tô Nhiễm Nhiễm mới từ hội sinh viên trở về. Tức khắc cả người cứng ngắc.
Bước chân Tô Nhiễm Nhiễm cũng khựng lại, lặng lẽ cùng Đường Y mắt nhìn mắt, sau đó giật giật muốn tiếp tục sải chân, dường như căn bản cũng không muốn cùng Đường Y chào hỏi. Lạnh nhạt như hai người qua đường xa lạ.
"Nhiễm Nhiễm" trong lòng Đường Y tê rần, không khỏi gọi lên tên người kia.
Tô Nhiễm Nhiễm không để ý tới tiếng kêu của Đường Y, bước chân tăng tốc đi về phía thang máy.
Đường Y: "..." cô bị ghét?
Cũng đúng thôi~
Đường Y méo mó mỉm cười, Tô Nhiễm Nhiễm luôn là tâm cao khí ngạo, lại cố tình bị chính mình kiếm cớ đuổi đi ra ngoài, sợ là sẽ không bao giờ lại để ý mình nữa.
Đường Y cắn cắn môi, đem tầm mắt còn đang dán lên bóng hình yểu điệu của Tô Nhiễm Nhiễm gỡ xuống thu về, một lần nữa nhấc chân bước đi ra khỏi cổng ký túc xá nữ dãy C.
~~~giả sử đem tình cảm nói ra, trước mắt sẽ có hai kết quả: một là được tiếp thu, hai là bị cự tuyệt.
~~~nhưng nếu không nói, cũng chỉ có duy nhất một kết quả bày trước mặt.
Lời khuyến khích vực dậy lòng can đảm của Hà Trát Hiên đã nói giờ phút này bỗng nhá lên trong đầu Đường Y.
Nếu quan hệ đã bị rơi xuống sông băng, tại sao cô không lựa chọn thử hành động một lần đi?
Coi như kết quả là không xong, cũng không thể so với hiện tại càng thêm "không xong" a.
Nghĩ tới đây, tâm tư Đường Y tức khắc quật khởi, vội chạy về phía thang máy. Nhưng mà trong lúc bản thân còn đang làm công tác tư tưởng thì thang máy đã đem Tô Nhiễm Nhiễm kéo lên trên lầu rồi. Đường Y ngập ngừng trong tích tắc, quả đoán chạy về phía thang bộ thoát hiểm. Thời gian này trong ngày số người đi thang máy tương đương ít ỏi, Đường Y vốn dĩ có thể chờ nó lên tầng chín rồi trở xuống đón cô cũng được đi, nhưng...tâm huyết đang sôi trào, một khắc cũng chờ không nổi nữa. Hình tượng nào giờ luôn thong thả điềm đạm giờ đây Đường Y lắc mình một cái ào ào phi lên cầu thang.
Sức người làm sao so được với máy móc, ở hai ba lầu còn có thể đua với nó những lúc thang máy dừng lại đóng mở cửa đón người, nhưng tới lầu chín thì thôi dẹp đi. Tới lúc Đường Y lết lên được, thì Tô Nhiễm Nhiễm đã thoải mái trong ký túc xá. Đường Y biết được cô ở phòng nào, cho nên từ lúc bức ra khỏi lối thoát hiểm liền thẳng một mạch đi qua, phớt lờ chính bản thân đang thở như ...cờ hó.
~Cộc cộc cộc~
"Ai đó?" Tâm tình Tô Nhiễm Nhiễm không tốt lắm, khẩu khí có chút phát hỏa.
Đường Y không trả lời, nghe tiếng bước chân Tô Nhiễm Nhiễm tới gần cả người cô liền tê dại, hệ thần kinh vận động tê, bán cầu não khống chế năng lực ngôn ngữ tê, bán cầu não khống chế tư duy năng lực cũng tê tái nốt. Trong đầu chỉ còn giãy dụa một ý tưởng: gặp Tô Nhiễm Nhiễm, nói cho Nhiễm Nhiễm nghe tình cảm của mình. Nói hết!
Bản thân kiêng kỵ nhiều thứ đã kiêng kỵ lâu lắm rồi, bây giờ quẩy thôi. Sống hay chết thì chờ cô khai báo xong, cho Tô Nhiễm Nhiễm làm thẩm phán gõ búa đi.
Làm sao mà ngoài cửa không ai nói chuyện? Tô Nhiễm Nhiễm không còn kiên nhẫn nữa nhưng hên cho [ai đó] là vẫn còn văn hóa, dừng một chút rồi nín nhịn đứng lên khỏi sofa, đi đến đem cửa ký túc xá mở ra.
Nhìn thấy rõ ràng người trước mặt đang thở hổn hà hổn hển chính là Đường Y, Tô Nhiễm Nhiễm cả người cứng đơ, sau khi lấy lại tinh thần xong liền muốn thuận theo bản năng vung tay đóng cửa lại.
Đường Y biết rằng cửa một khi đã đóng, đêm nay còn lâu mới chịu lại mở ra. Đường Y làm sao có thể để cho Tô Nhiễm Nhiễm "đắc thắng", vội duỗi tay chèn vào khe cửa.
Tô Nhiễm Nhiễm chung quy cũng đau lòng người ta, thấy người ta liều mạng chận cửa thì bản thân làm sao còn có thể máu lạnh hạ thủ, dừng một chút rồi buông lỏng nắm đấm, lạnh lùng nhìn Đường Y
"Có chuyện gì sao?"
"Có" Đường Y gật đầu ngay tắp lự, sợ chỉ cần chần chờ trong tích tắc người kia cũng sẽ cho mình ăn bế môn canh.
Tô Nhiễm Nhiễm có chút cứng người, gương mặt càng lúc càng đanh lại
"Ta là hỏi ngươi có chuyện gì, chứ không hỏi ngươi có hay không có chuyện. Môn tập đọc của ngươi là 0 điểm sao?"
"Không phải" Tô Nhiễm Nhiễm yếu ớt cười cười, không để ý tới người kia nói năng chua ngoa, "Ta có thể vào trong nói chuyện không?"
Tô Nhiễm Nhiễm hơi do dự, xinh đẹp lạnh lùng cự tuyệt thỉnh cầu của Đường Y:
"Có cái gì thì nói luôn ở đây đi"
"Những lời này không thích hợp nói bên ngoài"
"..." Đường Y rốt cuộc muốn nói cái gì?
Lòng hiếu kỳ của Tô Nhiễm Nhiễm bị đẩy lên tận nóc nhà, theo phản xạ muốn lách người ra để cho Đường Y đi vào, nhưng lại nhớ đến lúc cơm tối người này cùng Hà Trát Hiên yến yến oanh oanh nói cười rộn rã, cơn tò mò đểu bị tức giận thay thế. Cô nắm lấy nắm đấm cửa lần nữa, lãnh đạm lên tiếng
"Nếu như vậy thì không cần nói nữa. Mời về đi", xong bèn giống như thật đóng lại cửa phòng
Đường Y: "..." cô nhanh chóng vực dậy lòng quả cảm, đem nguyên cánh tay chêm lại ở khe cửa.
Tô Nhiễm Nhiễm: "..." Hôm nay Đường Y làm sao lại lì lợm như vậy? Nếu là bình thường nhìn thấy mình như vậy, không chừng đã bỏ đi từ hồi đời nảo đời nào rồi nha. Tô Nhiễm Nhiễm nghi ngờ thì nghi ngờ nhưng trên mặt vẫn phong khinh vân đạm, luôn luôn là kiểu cao ngạo diễm lệ xưa tới giờ, lúc này ngữ khí càng thêm nhiều phần khó chịu
"Đường Y, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Ta thực sự có chuyện phải nói với ngươi", Đường Y dừng một chút, bắt đầu áp dụng khổ nhục kế, giả vờ đáng thương nhìn Tô Hội trưởng, giống như khẩn cầu mà nói: "Để ta đi vào, được không?"
Tô Nhiễm Nhiễm: "..." người này thích chơi chiêu sao? Được!
Nghĩ nghĩ tới một cái khả năng, nhưng Tô Nhiễm Nhiễm rất mau liền đem nó đè bẹp.
Không có khả năng! Cô ấy đối với mình lãnh đạm như vầy, lại đối với Hà Trát Hiên trò chuyện vô cùng thoải mái. Làm sao có thể mang cái loại tâm tư kia dành cho mình được đây. Tô Nhiễm Nhiễm, ngươi không cần tự mình đa tình. Tô Nhiễm Nhiễm nghĩ đến đây, sắc mặt càng thêm cứng ngắc.
"Ngươi hoặc là đứng ngay tại cửa nói, hoặc là khỏi nói nữa. Hai cái chọn một. Chọn đi!"
Đường Y: "..."
"Im lặng là chọn cái thứ hai. Mời đi về"
"Nhiễm Nhiễm" Đường Y biết Tô Nhiễm Nhiễm sẽ thật sự nhẫn tâm đóng cửa lại, cắn răng bậm môi nói, "Ta chọn cái thứ nhất, ở cửa nói"
"Oh" Tô Nhiễm Nhiễm ừ hử, buông ta tay nắm giữ cửa rồi cao ngạo khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn người kia: "Vậy nói đi"
Đối diện với ánh mắt lạnh đến không gì so sánh nổi của Tô Hội trưởng, da đầu Đường Y tê rần, theo bản năng suýt nữa từ bỏ. Nhưng nghĩ lại dù sao cũng đã đi đến bước này, bây giờ rút lui làm sao mà coi cho được. Cô tập hợp quyết tâm, ở trong lòng âm thầm tự đánh trống ủng hộ chính mình, cuối cùng nhả ra được một câu
"Ta muốn cùng ngươi nói rằng, ta thích ngươi"
"???" Tô Nhiễm Nhiễm trợn mắt há mồm không thể nào tin nổi, lom lom nhìn Đường Y, "Ngươi vừa mới nói...?"
Tuyệt đối là ảo giác, tuyệt đối đúng không?
Cư nhiên nghe thấy Đường Y nói thích mình?
Dù sao cái khó khăn nhất cũng đã nói ra, lặp lại lần nữa cũng không có gì ghê gớm, giống như bị bắn một phát vào tim với bồi thêm một cú đúp y chang chỗ cũ nữa thì cũng chết queo như nhau. Đường Y hít một hơi sâu, lặp lại
"Ta nói. Ta thích ngươi"
Tô Nhiễm Nhiễm: "..."
"Nghe được sao?" Thấy Tô Nhiễm Nhiễm trầm mặc không nói lời nào, Đường Y thấp thỏm hỏi, "Nếu chưa nghe rõ, ta có thể nói lại"
"Không cần, ta nghe rồi" Tô Nhiễm Nhiễm ráng sức huơ tay, lời của Đường Y giống như cầm chập cheng đập lên màng nhĩ của cô, chấn động đến linh hồn cũng muốn lắc ra khỏi xác, đầu choáng mắt hoa, không phản ứng gì được.
Đường Y...thích mình? Thật sao? Vẫn có chút không dám quá tin tưởng...
"Cho nên...ngươi nghĩ sao?" Đường Y run rẩy lo lắng, "Ngươi cũng sẽ đồng ý thích ta sao?"
Cả người Tô Nhiễm Nhiễm đều như hóa đá, hoàn toàn không biết phải trả lời như thế nào, đành khó khăn đề nghị
"Đi vào phòng trước rồi nói sau", nói xong cô xoay người dẫn đường đi vào, một chút cũng không dám nhìn người bên cạnh.
"...Được" đây là biến tướng của lời cự tuyệt? Ánh mắt Đường Y tối sầm, nhưng cũng mày mò được đường đi cùng chủ nhà bước vào phòng.
"Ngồi đi, muốn uống cái gì không?" Tô Nhiễm Nhiễm nhất thời không dám đáp lại lời thổ lộ của Đường Y, đành phải lục lọi khắp đông tay tìm cái đề tài, đồng thời câu giờ để cho chính mình suy nghĩ.
Thấy người nọ thờ ơ, tâm Đường Y lạnh thêm vài phần, "Không cần"
Tô Nhiễm Nhiễm nghe vậy cũng coi như hiểu được đối phương đang cảm thấy cái gì, do dự một chút rồi đem lời trong đáy lòng nói ra
"Ta không trả lời ngươi không có nghĩa là ta không thích ngươi. Chỉ là không thể ngờ tới ngươi sẽ đột nhiên thổ lộ, tâm tình của ta trong thời gian ngắn vậy sao có thể điều chỉnh tốt? Không biết trả lời như thế nào mà thôi"
"..."
"Ngươi có thể cho ta từ từ suy xét một hồi, rồi trả lời được không?"
Không trả lời không có nghĩa là ta không thích? Vậy là thích? Hai mắt Đường Y lóe sáng, cái gì mà lạnh tâm, cái gì lo lắng, cái gì thấp thỏm, đều tan thành mây khói.
"Được"
Mặc kệ sau đó câu trả lời của Tô Nhiễm Nhiễm là cái gì, chỉ cần lúc này nghe được lời mập mờ này của cô ấy, Đường Y đã thõa mãn.
Rốt cuộc...rốt cuộc...
Rốt cuộc bản thân là dùng tâm lý "bị từ chối, Nhiễm Nhiễm không thích mình, từ đây hai người xa lạ" mà tới bày tỏ. Hiện tại nghe được câu này, Đường Y thật sự rất vui, rất là vui...
Rốt cuộc tương tư đơn phương bấy lâu nay cũng có ngày hồi báo, không phải sao?
"Vậy ngươi ngồi một chút. Ta đi rửa mặt bình tĩnh lại đã"
"Ừ"
Nghe đối phương trả lời, Tô Nhiễm Nhiễm sải chân phóng vào nhà tắm, gắt gao khóa cửa lại. Cô ở bên trong dựa lưng lên cửa để hòa hoãn lại tâm tình, lát sau mới rờ tới bồn rửa mặt, mởi vòi nước, tẩm ướt khăn lông. Thấy gương mặt đỏ au trong gương đang nhìn lại mình, trái tim Tô Nhiễm Nhiễm càng đập nhanh lợi hại
Đường Y tỏ tình
Đường Y thích mình
Không có chán ghét mình.
Tô Nhiễm Nhiễm nhéo nhéo da mặt, ngọt ngào nở nụ cười.
Cái gì cao ngạo lãnh diễm, cái gì kiêu căng lạnh lùng, ngay lúc người nọ nói câu #ta thích ngươi# liền hóa thành không khí biến mất.
Chỉ là... bản thân phải trả lời như thế nào? Ta cũng thích ngươi? Sau đó thì sao? Xác định mối quan hệ?
Tô Nhiễm Nhiễm bình thường là loại hình tiểu tỷ tỷ ưa đi kích động xúi giục người khác, tới phiên mình thì cái gì cũng không dám làm, lá gan nhỏ xíu, lại không có chút gì kinh nghiệm. Cô rối rắm vỗ vỗ đầu mình, mới nghĩ là cái này có gì đâu phải rối rắm. Mình thích cô ấy, cô ấy cũng thích mình. Lưỡng tình tương duyệt chẳng phải là tốt rồi sao? Đầu óc tuyệt đối bị thiểu năng rồi, uổng cô còn là Hội trưởng hội sinh viên
Không được, chuyện này không thể để cho bất kỳ người thứ hai nào biết, nếu không thì còn gì gọi là hình tượng của bản thân nữa!
Cô càng không muốn mình giống như Mạc Tiêu Tiêu, vừa gặp liền cho người ta ấn tượng ngây ngô dễ thương ngốc manh kiểu như vậy.
Đầu óc trăm luân nghìn chuyển đủ loại tào lao bí đao, Tô Nhiễm Nhiễm cuối cùng cũng đem đầu cua tai nheo sắp xếp lại trật tự, cất bước đi ra phòng tắm.
"Ngươi...bình tĩnh rồi?" Nhìn người nọ sải bước chân dài tiến tới, tâm tình vốn đang hòa hoãn của Đường Y phút chốc lung lay căn thẳng trở lại.
Tô Nhiễm Nhiễm gật đầu, "Ừ" một tiếng.
"Vậy... đáp án của ngươi là...?" Tuy rằng đã biết được đáp án đối phương cũng có thể sẽ thích mình, Đường Y đã thõa mãn, nhưng nhìn thấy gương mặt yêu mà không mị của Tô Nhiễm Nhiễm, cô vẫn nhịn không được mà càng mong muốn được nhiều hơn.
Tô Nhiễm Nhiễm bình tĩnh đối diện ánh mắt Đường Y, trầm ngâm một hồi rồi nhẹ nhàng nói ra bốn chữ
"Ta cũng thích ngươi"
Thình thịch thình thịch
Nghe Tô Nhiễm Nhiễm nói như vậy, bên tai Đường Y như nổ tung đì đùng tiếng pháo hoa, hàng loạt âm thanh pháo nổ liên tiếp nhau không ngừng dần dần đem toàn bộ không gian trước mặt cô lây nhiễm lên đủ thứ màu sắc, vừa ấm áp, vừa ngọt ngào.
Tô Nhiễm Nhiễm thích cô.
Không phải là có thể, mà là chắc chắn.
Hai người đối diện, bốn mắt nhìn nhau. Nhất thời cùng rơi vào im lặng không biết nói gì. Cuối cùng vẫn là Tô Nhiễm Nhiễm không chịu được không khí trầm mặc như vậy, khó khăn lên tiếng hỏi:
"chúng ta như vậy...là xác định...xác định mối quan hệ rồi sao?"
"Nhiễm Nhiễm, ngươi bị thói cà lăm khi nào vậy?" Đường Y cũng muốn xoa dịu bầu không khí, không khỏi trêu chọc cô.
"..."
Nếu đổi là là ngày xưa, khẳng định Tô Nhiễm Nhiễm sẽ dỗi ngược lại, nhưng cái chính là hôm nay cô không tâm tư kiểu đó. Cô dừng lại một chút, lặp lại câu vừa rồi
"Chúng ta xem như đã xác định quan hệ sao? Xác định quan hệ đáng lẽ phải là một người bày tỏ với một người, sau đó hỏi người kia làm bạn gái của mình mới đúng à? Đơn giản ba chữ ta thích ngươi cũng được coi là thỉnh cầu xác nhận quan hệ sao?"
"Chắc vậy...kệ đi. Ta cũng không rõ ràng lắm" Đường Y mặt mày mờ mịt, "Ta không có kinh nghiệm trên phương diện này" cô chỉ có kiến thức ở khía cạnh không thích hợp để khoe khoang khác, còn kiểu phải chi li lời nói này thì cô bó tay.
Nếu Tô Nhiễm Nhiễm biết được đọc tâm thuật nhìn thấy được "kiến thức" của Đường Y, chắc chắn cô sẽ vỗ tay tán thưởng. Rốt cuộc đã tìm được... Điểm chung đầu tiên.
"Nhiễm Nhiễm ngươi nếu như cảm thấy vừa nãy chưa có đủ chính thức, thì bây giờ ta xác định lại đi" biểu tình của Đường Y nghiêm túc nhìn Tô Nhiễm Nhiễm, cẩn thận từng chữ một" Tô Nhiễm Nhiễm, ta thích ngươi, đồng ý làm bạn gái của ta nha"
Dù biết trước kịch bản sẽ đi theo hướng như vậy, nhưng Tô Nhiễm Nhiễm khi nghe Đường Y ngỏ lời xong, vẫn vô cùng mất tự nhiên đến mức thanh quản giống như muốn thắt lại, nhỏ rí ri trả lời
"Ta, đồng ý"
Đường Y thở phào một hơi, giống như vừa ký được hợp đồng lớn
"Hao hao vậy đi"
"Hao hao vậy" Tô Nhiễm Nhiễm cũng thuận nước đẩy thuyền, "Xác định quan hệ xong, chúng ta làm gì?"
"Ta cũng không biết..." Đường Y suy nghĩ, "Hẹn hò?"
"Hình như đúng là có một bước này. Bây giờ liền hẹn hò sao?"
"Cũng được"
"Ack" Tô Nhiễm Nhiễm ngẩng người, "Vậy ra ngoài ký túc xá đi dạo?"
"Được thôi" Đường Y vui vẻ đáp ứng, rồi bỗng sực nhớ tới cái gì liền vội vàng gọi Tô Nhiễm Nhiễm lại, "Mấy couple ở S đều hay qua chỗ công viên nhỏ bên kia hò hẹn, muốn đi qua đó dạo vòng vòng không?"
"Cũng được" Tô Nhiễm Nhiễm không có ý kiến, chỉ cần đơn thuần ở bên cạnh nhau thì tâm tình cũng sẽ thật sung sướng rồi, làm cái gì thì cũng không thành vấn đề.
"Vậy đi thôi" Đường Y vừa nói vừa đứng dậy, vừa định bước tới mở cửa mới sực nhớ còn một thứ chưa làm, vội quay trở lại khom lưng kéo kéo tay Tô Nhiễm Nhiễm, mười ngón đan xem
"Còn phải như vậy nữa mới đúng"
Tô Nhiễm Nhiễm nhìn xuống hai bàn tay nắm chặt, khóe môi tự giác kéo lên cười thật tươi. Cảm giác yêu đương...thật ra cũng không tệ~
Đường Y kéo thao Tô Nhiễm Nhiễm đi dọc theo con đường rải đá cuội nhỏ nhỏ, ngang qua hồ hoa sen, rồi vòng vào trong công viên. Tuy rằng toàn bộ quá trình hai người đều câu được câu không mà trò chuyện, nhưng trong lòng đều không có nhiều ngượng ngùng kỳ cục lắm, ngược lại luôn phảng phất một cảm giác ngọt ngào ấm áp theo mười ngón xen nhau của hai người mà truyền đến tận đáy lòng.
Mùa hè, gió đêm mang đến chút lạnh lẽo, ở sâu trong công viên cỏ cây xanh tươi um tùm thì cơn lạnh lẽo càng thấy rõ. Bị cơn gió mang theo hàn lãnh thổi cho tỉnh táo lại đầu óc, Đường Y mới nhớ đến lúc nãy ở trong ký túc xá của Tô Nhiễm Nhiễm tay chân lúng túng suy nghĩ bấn loạn mà cũng ráng hoàn thành sứ mệnh tỏ tình, cô không khỏi bật cười.
"Cười cái gì đó?" Tô Nhiễm Nhiễm mặt mày khó hiểu nhìn sang người kế bên
"Cươi ngươi"
"Cười ta cái gì?"
"Cười ngươi khờ-me a" ánh mắt Đường Y ôn nhu nhìn Tô Nhiễm Nhiễm, mang theo đầy cưng chiều.
"???"
"Ngươi không cảm thấy vừa nãy một màn tỏ tình có chút ngốc ngếch sao?" Đường Y càng nói ý cười trong ánh mắt càng lấp lánh sáng lên, "Ta thực sự không nghĩ tới trong thiên hạ này người dám trêu chọc Liễu Khinh Huyền như ngươi lại có một mặt biểu hiện ngây ngô như thế"
"..."
Tô Nhiễm Nhiễm lúc này cũng đã bình tĩnh lại, nghĩ đến mấy phút trước đầu óc lo mơ nói năng nhăng nhít quả thật không dám tự hào chút nào, thậm chí hận không thể xuyên không trở lại tát cho chính mình một bạt tai.
"Đó còn chẳng phải, chẳng phải nhất thời khẩn trương sao? Tô Nhiễm Nhiễm cau có, cô chỉ từng chọc ghẹo người khác chứ chưa bao giờ tỏ tình với ai, được chưa! Hơn nữa hình tượng ngoại giao của cô cao lãnh như vậy, cũng không ai không sợ mà dám tỏ tình với mình, làm sao có kinh nghiệm... huống chi, "Không phải ngươi cũng biểu hiện rất ngố sao?"
Đường Y cười khẽ
"Là do phối hợp diễn xuất với ngươi, nên ta phải ngố theo"
Cái người khua môi múa mép này thật sự là Đường Y?
"Ngươi thì từ hồi nào mà tinh quái như vầy?"
"Đại khái chắc tâm tình thoải mái" Đường Y thở ra một hơi, đáy mắt trong veo tươi tắn không như ngày xưa hay phiền muộn, "Tâm nguyện nhiều năm phút chốc đạt được, thật vui vẻ"
"Tâm nguyện nhiều năm?" Tô Nhiễm Nhiễm giật mình, "Nói như vậy là ngươi đã thích ta từ lâu?"
"Ừ" Đường Y gật gật, "Lâu thật là lâu"
"Chính xác là hồi nào?"
Đường Y dừng một chút nghĩ nghĩ, thoải mái trả lời
"Cỡ chừng ba năm đi" hai người đã xác định quan hệ người yêu, những chuyện linh tinh lặt vặt này cũng không cần ngại ngùng dấu diếm nữa
"Sh*t" Tô Nhiễm Nhiễm nhịn không được phun ra một chữ bậy bạ.
Đường Y: "..."
"Thích người ta lâu như vậy lại không chịu nói! Nếu ngươi nói sớm một chút, không chừng ta cũng sẽ sớm nhận ra cảm giác của bản thân đối với ngươi. Làm gì cần phải kéo dài tới bây giờ đâu" Tô Nhiễm Nhiễm cáu kỉnh trách móc, cô còn suýt chút nữa tỏ tình sai người đây.
Đường Y nghe vậy liền kinh ngạc, trong lòng chỉ để ý một điểm
"Như vậy ngươi cũng thích ta từ lâu?"
Trong lòng Tô Nhiễm Nhiễm dựng đứng, nhột nhạt trả lời
"Cũng không lâu lắm"
"Chính xác là hồi nào?" Đường Y nhất quyết không buông tha
"ơ..." Tô Nhiễm Nhiễm ấp úng, "Chắc là hai năm trước"
"???" Đường Y lập tức kinh hoảng, "Sớm vậy sao?"
"Ngươi còn nhớ hai năm trước có một lần ta bị thương, ngươi giúp ta băng bó xức thuốc, lại còn rất chiếu cố ta không?" Tô Nhiễm Nhiễm vừa khơi gợi lại ký ức, vừa nói, "Lúc đó trong lòng ta nghĩ chính là người học tỷ này thật ôn nhu"
"Bất quá, có thể lúc đó còn quá nhỏ, tâm tư quá đơn thuần, không có nghĩ sâu xa cho nên vẫn không rõ chính mình đối với ngươi là kiểu cảm giác gì. Bởi vậy mới...chậm trễ đến bây giờ"
"Không thành vấn đề", Đường Y dừng chân, lẳng lặng áp sát Tô Nhiễm Nhiễm đem cô ôm vào lòng, "Hiện tại nói ra là tốt rồi, dù có bao nhiêu chậm trễ, chỉ cần cuối cùng vẫn được ở cạnh ngươi, ta đây đã rất là vui vẻ"
"Ta cũng vậy" Tô Nhiễm Nhiễm từ từ nhắm lại hai mắt, yên tĩnh cùng Đường Y ôm nhau, ngửi trên người cô phảng phất mùi hương y dược thuốc men, thật kỳ lạ là không có chút nào khó chịu, ngược lại thập phần an tâm bình tĩnh.
Thích một người chính là vậy, hầu như trên người cô ấy gom lại tất cả đều thích đi.
Một hồi lâu sau mới lưu lưu luyến luyến tách ra, Tô Nhiễm Nhiễm hăng hái nhìn vào đôi mắt long lanh đầy tình ý của Đường Y, cười nói
"Ngươi nghĩ, chuyện hai chúng ta có muốn để Khinh Huyền biết không?"
Đường Y ôn nhu trả lời
"Ta sao cũng được, ngươi thích nói thì nói đi"
"Vậy nói đi" Tô Nhiễm Nhiễm vui vẻ nhìn quanh bốn phía, chợt con ngươi sáng ngời, lôi kéo Đường Y bước nhanh tới một ngôi nhà mát sâu trong công viên
"Trước tiên ở đây nghỉ ngơi một chút nha. Đi hồi lâu có chút mệt"
"Được"
Chắc là do vừa mới xác định quan hệ, Tô Nhiễm Nhiễm một giây cũng không muốn cùng Đường Y tách ra, cho dù ngồi ở nhà mát nghỉ mệt cũng phải dựa dẫm lên người Đường Y. Tương tự, Đường Y cũng vô cùng thích được cùng người trong lòng mình gia tăng tần suất đụng đụng chạm chạm nên tự nhiên cũng sẽ không đẩy cô ra, nửa tựa nửa ôm trong lồng ngực.
Mặc cho đang là mùa hè nhiệt độ có dị thường cao, cũng không ngăn được tình lữ cảm thấy "lạnh".
Tô Nhiễm Nhiễm vừa dựa vừa móc điện thoại ra, đầu ngón tay trượt trượt bấm mở giao diện wechat, chọt vô avatar Liễu Khinh Huyền.
Tô Nhiễm Nhiễm: Nói cho ngươi nghe chuyện động trời
Bên này Liễu Khinh Huyền đang ngồi vừa chờ Mạc Tiêu Tiêu tắm vừa viết luận văn giết thời gian, nghe tin nhắn báo rung liền thuận tay quơ lấy điện thoại. Đọc thấy chuyện động trời mấy chữ này, ánh mắt lóe lên tia nghi ngờ
Liễu Khinh Huyền: chuyện gì?
Liễu Khinh Huyền: đừng nói ngươi thích ta nha
Tô Nhiễm Nhiễm:...
Tô Nhiễm Nhiễm: Trân trọng kính chào và xin tạm biệt
Tô Nhiễm Nhiễm: mặt mũi bị chó tha hả?
Liễu Khinh Huyền: đúng vậy, bị ngươi tha.
Tô Nhiễm Nhiễm: mất d**
Tô Nhiễm Nhiễm: không sao, hôm nay tâm tình tươi đẹp, không so đo với ngươi.
Liễu Khinh Huyền: hồi nãy không phải còn trưng ra bộ mặt bị người thiếu nợ, miễn làm phiền mà, nhanh như vậy lại tươi đẹp rồi?
Tô Nhiễm Nhiễm: chính xác
Tô Nhiễm Nhiễm: muốn đoán thử xem ta gặp chuyện gì vui không?
Liễu Khinh Huyền: lụm được tiền?
Liễu Khinh Huyền vừa chat vừa đứng lên, ôm di động qua ngồi ngã ngửa lên gối dựa. Sự hưng phấn của Tô Nhiễm Nhiễm qua màn hình cũng nhìn được ra, nếu như bản thân còn đoán không được chuyện gì vậy thì chỉ số IQ của nàng thật thấp tới mức báo động đỏ.
Chỉ là, biết là một chuyện, phải chọc cho thõa mãn lại là chuyện khác.
Dựa theo tính cách Tô Nhiễm Nhiễm, lúc này cho nàng báo tin căn bản là người qua đường đều biết lòng Tư Mã Chiêu, nàng làm sao có thể để cho đối phương đắc ý.
Tô Nhiễm Nhiễm: mắc dịch
Tô Nhiễm Nhiễm: ngươi cảm thấy ta giống loại người sẽ đi khom lưng nhặt tiền người ta sao?
Liễu Khinh Huyền: không giống
Tô Nhiễm Nhiễm: ừ tốt
Liễu Khinh Huyền: dù gì phúc đức không có, căn bản sao mà được vận may như này.
Tô Nhiễm Nhiễm: ...
Tô Nhiễm Nhiễm: ta kiếp trước mắc nợ ngươi? Cho nên kiếp này sỉ vả ta như vậy?
Liễu Khinh Huyền: kiếp trước không biết. Bất quá kiếp này thiệt là có thiếu, hoa hồng công ty đã chia cho ta đâu?
Tô Nhiễm Nhiễm: không phải tại công ty đang kỳ khởi nghiệp, thiếu vốn lưu động sao?
Ai đó chột dạ đổi đề tài
Tô Nhiễm Nhiễm: Nói mau, ngươi thật không hiếu kỳ chuyện vui của ta?
Liễu Khinh Huyền: không
Liễu Khinh Huyền: cái này ta đoán được, còn không phải là hết độc thân sao? Đâu cần gấp như vậy vừa chạy vừa la ầm ầm cho ta biết. Mất mặt!
Tô Nhiễm Nhiễm: ...
[editor khuyên bé Tô nhỏ thôi đừng chơi với con mén Liễu nữa]
Tô Nhiễm Nhiễm quyết đoán tắt đi khung chat với Liễu Khinh Huyền [editor: yeah!], cùng người này khoe chuyện thật quá là không có cảm giác thành tựu.
Cô vẫn là đi tìm Tiêu Hàm Duyệt đi!
Liễu Khinh Huyền đợi một hồi cũng không thấy Tô Nhiễm Nhiễm tiếp tục chat, biết được cô ấy chắc mẻm không muốn tiếp tục bị mình chọc, cười cười click mở khung hộit hoại với Tiêu Hàm Duyệt, cho cô gửi đi một cái tin tức [editor: tên láu cá (>"<)]
Liễu Khinh Huyền: Nhiễm Nhiễm cùng với Đường học tỷ yêu nhau rồi đó
Có lẽ Tiêu Hàm Duyệt đang chơi di động cho nên tích tắc liền trả lời tin nhắn của nàng
Tiêu Hàm Duyệt: đồng đội giỏi, cậu ấy vừa phát tin nhắn kêu ta đoán đây, giờ có thể chậm rãi mà vờn mèo rồi ahihi
Liễu Khinh Huyền: cố lên
Tiêu Hàm Duyệt: đúng rồi, ngươi cùng Tiêu Tiêu ở chung một chỗ sao rồi?
Liễu Khinh Huyền: cũng được~
Liễu Khinh Huyền nhếch môi cười cười, chat tiếp
Liễu Khinh Huyền: ở chung vui lắm
Tiêu Hàm Duyệt: ai hỏi ngươi cái này >"<
Liễu Khinh Huyền làm bộ không hiểu ý
Liễu Khinh Huyền: vậy ngươi muốn hỏi cái gì?
Tiêu Hàm Duyệt: Thôi ngươi không muốn nói thì thôi, ta cũng không phải Nhiễm Nhiễm, còn lâu mới bị ngươi bịp.
Liễu Khinh Huyền: haiz, ngươi nói làm như Nhiễm Nhiễm ngốc lắm vậy đó.
Tiêu Hàm Duyệt: cậu ta không ngốc sao?
Tiêu Hàm Duyệt: tất cả mọi người đều biết cậu ấy thích Đường Y, chính cậu ấy còn khờ-me cho rằng cậu ấy thích ta.
Liễu Khinh Huyền: Nhiễm Nhiễm là kiểu người trong cuộc không sáng bằng người ngoài cuộc. Đối với chuyện của người khác coi vậy chứ thông minh cực.
Tiêu Hàm Duyệt: Ý, hôm nay ngươi kỳ kỳ nha.
Liễu Khinh Huyền: Hử?
Tiêu Hàm Duyệt: bình thường là ngươi sẽ hùa theo ta trào phúng Nhiễm Nhiễm, hôm nay sao mà lại đụng đâu cũng giúp cậu ta nói tốt vậy?
Tiêu Hàm Duyệt: Đừng nói muốn làm phản nha?
Liễu Khinh Huyền: ta là đang tinh tế trào phúng cậu ta, nghe không ra?
Liễu Khinh Huyền: chuyện mình thì như gà mờ, toàn lo xía vào chuyện của ta, còn không phải là rảnh rỗi đi gây sự sao?
Tiêu Hàm Duyệt: phụt
Tiêu Hàm Duyệt: so với cậu ta ngươi cũng tốt hơn chỗ nào đâu, nếu không phải do ngươi gợi ý không chừng tới bây giờ cậu ấy cũng không biết gì hết trơn?
Liễu Khinh Huyền: Chắc tại yêu~
Tiêu Hàm Duyệt: tình yêu tương ái tương sát~
Liễu Khinh Huyền cùng bồ tèo hàn huyên mấy câu xong rồi buông di động xuống, nhìn về phía phòng tắm. Đến cả Đường Y cũng lấy hết can đảm thổ lộ, bản thân mình cũng không được lạc hậu quá xa đi.
Chỉ là...
Vài thứ kia không làm rõ được cũng giống như mắc nghẹn xương cá trong cổ họng, căn bản không có cách nào đem suy nghĩ trong lòng thẳng thắng biểu đạt ra. Chắc là chờ thêm một chút đi... Dù sao, ngày tháng còn dài.
Liễu Khinh Huyền nghĩ vậy, hai đầu chân mày giãn ra trở về hình dạng nguyên thủy
"Khinh Huyền, ta xong rồi" Mạc Tiêu Tiêu thoải mái tắm táp không biết ngoài này Liễu Khinh Huyền lăn lộn hết mấy vòng động não, vô tư triệu tập nàng trở lại nhiệm vụ làm gậy chống.
"Từ từ, ta đến liền" Liễu Khinh Huyền vừa nói vừa đứng dậy, sải bước đến trước phòng tắm, "Thuận tiện vào được chưa?"
"Ưm"
Nghe được ứng thanh, Liễu Khinh Huyền không cần do dự mà thẳng tay kéo mở cửa. Hơi mù ẩm nóng mông lung dày đặc hãy còn quện trên trần nhà, lây lất trên vách tường, làm lu mờ tấm gương, che bớt đường nét thân ảnh người nọ.
Gân cổ Liễu Khinh Huyền căng lên, nàng không tưởng tượng được một cô bé yêu kiều như Mạc Tiêu Tiêu ăn bận y phục vậy mà có thể đem đến cho bản thân cám dỗ to lớn. Nàng ổn định tâm thần, đi đến bên cạnh Mạc Tiêu Tiêu ôn nhu nói
"Muốn cõng hay là đỡ đi?"
Tâm niệm Mạc Tiêu Tiêu lập tức luân chuyển, lời vừa nhảy tới cổ họng liền biến tướng trở thành:
"Cõng đi"
Trên người cô chỉ mặc mỗi cái váy ngủ mỏng manh, nếu là cõng thì sẽ tứ chi tăng thêm tiếp xúc trực tiếp?! Mạc Tiêu Tiêu sau khi tắm xong tuy rằng chưa tan hết hờn dỗi, nhưng tính hiếu thắng là còn đầy ắp. Cô không tin làm tới mức này mà Liễu Khinh Huyền cũng không động tâm.
Nếu như Liễu Khinh Huyền biết được tâm tư trong sáng của Mạc Tiêu Tiêu, khẳng định sẽ không ngừng bi ai cho bản thân. Nàng chính xác đã bị cám dỗ của cô kéo tới tận lằn ranh bóp cò nổ súng rồi được chưa, nếu còn tiếp tục cám dỗ nàng đi, coi chừng nàng thật sự sẽ không thể xác định được lý trí có thể ngăn lại dục vọng của cơ thể hay không à nha.
Lần này Mạc Tiêu Tiêu che dấu trạng thái khá tốt, chính Liễu Khinh Huyền cũng không phát giác ra tâm tư muốn dụ hoặc mình của đối phương, còn ngây thơ nghĩ rằng Tiêu Tiêu đứng tắm một hồi mệt mỏi, không muốn đi đường mà thôi
Liễu Khinh Huyền cưỡng hành trấn định bản thân, khom lưng cõng Mạc Tiêu Tiêu lên. Vừa mới nhấc lên lưng, nàng hối hận ngay lập tức!
Tuy rằng bình thường nhìn không phì nhiêu lắm, nhưng thực tế chứng minh trên người Mạc Tiêu Tiêu điện nước đầy đủ. Cõng lên lưng, liền dán sát rạt lên áo của nàng.
Đồng phục mùa hè của trường khá mỏng, ngăn ở giữa căn bản không được tích sự gì, cộng thêm thần kinh của nàng luôn ở trạng thái căng thẳng cường độ cao, cảm quan vô cùng nhạy bén, xúc cảm mềm mại tuyệt vời trên lưng một kích dộng thẳng vào hệ thần kinh trung ương của nàng.
Quá độ kích thích làm bước chân của Liễu Khinh Huyền phiêu phiêu, phải đứng một chỗ hồi lâu, ngọn lửa âm ỉ trong bụng mới miễn cưỡng bị lấp xuống. Vừa trấn trụ tinh thần xong, Liễu Khinh Huyền không dám trì hoãn nữa mà lập tức sải bước đi, cầu cho mau mau đem Mạc Tiêu Tiêu đưa tới bên giường.
Cằm Mạc Tiêu Tiêu đặt trên bả vai Liễu Khinh Huyền, đương nhiên dễ dàng đem hết năm mươi sắc thái của nàng thu gọn vào tầm mắt. Tuy rằng bề ngoài Liễu Khinh Huyền luôn có thể duy trì bộ dáng phong khinh vân đạm, nhưng vành tai đỏ ửng đã phản bội tâm tư của nàng. Quả nhiên! Bản thân cô vẫn có lực hút đối với Liễu Khinh Huyền!
Mạc Tiêu Tiêu tức thì liền vui vẻ
"Không còn sớm. Ngươi lên giường nghỉ ngơi trước đi. Ta đi tắm cái" Liễu Khinh Huyền đem Mạc Tiêu Tiêu thả xuống sau, ánh mắt hầu như vẫn luôn né tránh nhìn thẳng. Lời vừa dứt liền không chần chờ, chân như bôi sáp mà trượt tới lấy quần áo trước đó đã để sẵn, vọt vào phòng tắm.
Nghe tiếng khóa cửa vang lên, Mạc Tiêu Tiêu mới kịp phản ứng lại mà bật cười thành tiếng. Tư thế Liễu Khinh Huyền như vậy là chạy trối chết sao? Hắc hắc hắc! Rốt cuộc cũng gỡ lại tỷ số. Yeah!
Càng nghĩ Mạc Tiêu Tiêu càng khoái chí, hưng phấn tung chăn cuộn lại thành một đoàn lăn qua lộn lại trên giường.
Trong phòng tắm cách âm không tệ, cộng thêm tiếng xả nước rào rào nên Liễu Khinh Huyền căn bản không nghe thấy âm thanh hí hửng của Mạc Tiêu Tiêu ngoài kia, càng không biết được từ đầu đến đuôi là do ai đó âm mưu quyến rũ nàng.
Liễu Khinh Huyền đem khăn lông sũng nước lau mặt qua mấy lần, mượn hành động này để lau sạch lửa trong lòng nàng, chỉ là càng lau càng ra hỏa. Cái xúc cảm mềm mại kia sao mà giống như độc dược, không ngừng lây nhiễm trong đầu nàng, thậm chí còn khiến nàng đem tình cảnh vừa bỏ lửng vẽ thêm cho hoàn thiện.
Không được không được không được! Không thể tiếp tục tưởng tượng nữa!
Liễu Khinh Huyền dùng nước lạnh tát vào mặt, mở vòi sen xả nước lên toàn thân cũng là lạnh luôn
Editor: ban đêm ngồi dịch đoạn này, muốn cảm lạnh.
At xì~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook