Dưới ánh đèn chùm pha lê, đôi mắt của Phó Thời Đình như hắc diệu thạch, sâu thẳm, mê hoặc và nguy hiểm.
Giống như khi hắn còn bình thường, khiến người khác cảm thấy rùng mình.
Phó Dạ Thần sợ hãi đến tái mét, lập tức lùi lại vài bước.
"An An...!không đúng...!thím à, muộn rồi, cháu không quấy rầy thím và chú nữa!"
Phó Dạ Thần mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, loạng choạng chạy ra khỏi phòng ngủ chính.
Tần An An nhìn hắn ta hoảng loạn bỏ chạy, tim cô như bị thắt lại, cơ thể không ngừng run rẩy.
Phó Thời Đình đã tỉnh dậy rồi sao?!
Không phải nói hắn sắp chết sao!
Cô muốn mở miệng nói chuyện với hắn nhưng không thể phát ra tiếng, muốn đến gần để xem kỹ hơn nhưng đôi chân như bị đóng chặt xuống sàn.
Nỗi sợ hãi không biết đến từ đâu bao trùm lấy cô, khiến cô không kìm được mà lùi lại...!chạy xuống lầu!
"Chị Trương, Phó Thời Đình tỉnh dậy rồi! Anh ấy mở mắt ra rồi!"
Chị Trương nghe tiếng, vội vàng lên lầu.
"Thưa phu nhân, ông chủ mỗi ngày đều mở mắt.

Nhưng điều đó không có nghĩa là ngài ấy đã tỉnh lại.


Phu nhân xem, chúng ta đang nói chuyện mà ngài ấy hoàn toàn không có phản ứng." Chị Trương thở dài, "Bác sĩ nói rằng khả năng một người thực vật tỉnh lại là rất thấp."
Tần An An vẫn còn bàng hoàng: "Tối nay em có thể bật đèn ngủ được không? Em có chút sợ."
"Có thể.

Phu nhân đi ngủ sớm đi! Sáng mai còn phải đến nhà cũ.

Sáng mai tôi sẽ đến gọi phu nhân."
"Vâng."
Tiễn chị Trương đi, Tần An An thay đồ ngủ, lên giường.
Cô ngồi co ro bên cạnh hắn, nhìn khuôn mặt đẹp trai không tì vết của Phó Thời Đình, cô đưa tay ra trước mặt hắn và khẽ vẫy.
"Phó Thời Đình, anh đang nghĩ gì vậy?"
Nhưng hắn vẫn không có phản ứng.
Tâm trạng của cô bỗng chùng xuống, so với những gì hắn đang trải qua, nỗi đau của cô bây giờ còn đáng gì?
"Phó Thời Đình, em hy vọng anh có thể tỉnh lại.

Anh có quá nhiều tiền, nếu rơi vào tay tên khốn Phó Dạ Thần, chắc chắn anh sẽ chết không nhắm mắt."
Lời nói của cô vừa dứt, người đàn ông từ từ nhắm mắt lại.
Cô ngây người nhìn hắn, tim đập thình thịch.
Có một số ít người thực vật vẫn có ý thức, vậy nên hắn có nghe thấy những gì cô vừa nói không?
Tần An An bất an nằm xuống bên cạnh hắn, không biết đã qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng thở dài của chính mình.
Giờ cô là phu nhân Phó, tạm thời sẽ không ai dám ức hiếp cô.
Nhưng khi hắn chết, nhà họ Phó sẽ xử lý cô thế nào?
Lòng cô thắt lại.
Cô nhất định phải lợi dụng thân phận phu nhân Phó để lấy lại tất cả những gì mình đã mất trước khi hắn qua đời!
Để những kẻ đã ức hiếp cô phải trả giá!
......

Ngày hôm sau.
Tám giờ sáng.
Chị Trương đưa Tần An An đến nhà cũ để chào hỏi bà Phó.
Cả gia tộc nhà họ Phó đều có mặt, Tần An An bước vào phòng khách, chào hỏi từng bậc trưởng bối và dâng trà.
Bà Phó nhìn Tần An An, càng nhìn càng hài lòng, một cô gái ngoan ngoãn như thế này sẽ dễ kiểm soát hơn.
"An An, tối qua con nghỉ ngơi thế nào?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần An An hơi ửng đỏ: "Cũng tạm ạ."
"Thời Đình thế nào? Nó có làm phiền con không?"
Tần An An nghĩ đến khuôn mặt đẹp đẽ nhưng vô hồn của hắn, cảm thấy tiếc nuối: "Anh ấy không động đậy, không làm phiền con."
Mặc dù hắn không động đậy, nhưng cơ thể hắn vẫn ấm.

Tối qua, sau khi cô ngủ thiếp đi, cô mơ màng ôm nhầm hắn thành gối ôm.
Nửa đêm tỉnh dậy, phát hiện mình đang ôm hắn, khiến cô sợ đến mức không thở nổi.
"An An, mẹ có một món quà muốn tặng cho con." Bà vừa nói vừa mở một chiếc hộp màu tím và đưa cho cô, "Chiếc vòng này có lẽ hợp với làn da của con, con có thích không?"
Tần An An không dám từ chối lòng tốt của bà trước mặt mọi người, liền nhận lấy ngay: "Con thích, cảm ơn mẹ."
"An An, mẹ biết con ít nhiều cũng có chút ấm ức.

Dù sao Thời Đình như thế này...!không thể chăm sóc con.


Nhưng có một cách để con nhận được nhiều lợi ích hơn." Bà nói đến đây, bèn tiết lộ kế hoạch của mình, "Thời Đình có lẽ không còn sống được bao lâu.

Trước đây, nó luôn bận rộn với công việc, chẳng có thời gian yêu đương, cũng chẳng để lại đứa con nào..."
Nghe đến đây, tim Tần An An thắt lại.
Con cái?
Chẳng lẽ bà muốn cô sinh con cho Phó Thời Đình?
"Mẹ muốn con sinh cho Thời Đình một đứa con, để nối dõi tông đường."
Lời bà vừa dứt, Tần An An ngẩn người, những người khác cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
"Mẹ, Thời Đình đã bệnh lâu như vậy, e rằng không còn khả năng sinh sản nữa." Phó Hàn, anh cả của Phó Thời Đình, lên tiếng.
Mặc dù Phó Thời Đình chưa chết, nhưng mọi người đều đã nhắm đến tài sản của hắn.
Bà cười: "Mẹ nói vậy là vì mẹ đã nhờ bác sĩ chuẩn bị từ trước.

Thời Đình có gia tài lớn như thế, làm sao có thể không có người thừa kế? Mẹ nhất định phải để An An sinh cho Thời Đình một đứa con, dù chỉ là con gái cũng được."
Ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía Tần An An.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương