Sợ làm nàng sợ thêm lần nữa, hắn quyết định nhượng bộ, ôm chăn xuống đất.



“Niệm Niệm, ngươi đừng lo.

Đêm nay...!ngươi cứ ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất là được!”



Thẩm Niệm Niệm trong đầu đang hỗn loạn, đấu tranh giữa nỗi sợ hãi, chờ mong và một chút cảm giác kỳ lạ.

Nàng trốn kỹ trong chăn, mặt đỏ bừng bừng, không biết phải phản ứng thế nào.
Nghe hắn nói sẽ ngủ dưới đất, Thẩm Niệm Niệm trong lòng có chút hụt hẫng.

Nàng đã cố tình nhích vào phía trong để chừa chỗ cho hắn, vậy mà hắn lại muốn ngủ dưới đất sao?



Nàng bỗng bật dậy, nhìn hắn đang cầm chiếu với chăn định trải xuống sàn, mày lập tức nhíu lại.



Cố Ngạn Tri này, sao lại chẳng có chút chủ động nào thế? Việc này...!chẳng lẽ phải để nàng chủ động?



Nhưng nghĩ lại, có lẽ đời trước chính vì Cố Ngạn Tri quá nhút nhát nên hắn và Thẩm Từ Từ mới chẳng bao giờ viên phòng.

Nghĩ đến việc hắn vẫn còn là một chàng trai trong trắng, nàng bỗng cảm thấy buồn cười và có chút vui vẻ.



“Cố Ngạn Tri, ngươi...!ngươi đừng ngủ dưới đất, sàn lạnh lắm! Nếu ba mẹ biết được, không chừng họ sẽ nghĩ gì đâu.”




Nghe nàng nói vậy, Cố Ngạn Tri đang trải chiếu bỗng khựng lại.

Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh một tia bất ngờ xen lẫn vui sướng.



“Vậy...!vậy ta, ta ngủ ở đâu?”



Thẩm Niệm Niệm thấy hắn rõ ràng đã biết mà còn cố hỏi, mặt đỏ bừng, nàng khẽ nhích thêm vào trong, cúi đầu lí nhí:



“Lên giường mà ngủ!”



Nói xong, nàng vội vã nằm xuống, xoay người quay lưng lại, gắt gao nhắm mắt, cố che giấu sự ngượng ngùng.

Dù đã trải qua hai kiếp người, nàng vẫn chưa quen với việc này, trong lòng đầy khẩn trương.



Cố Ngạn Tri thực sự không ngờ nàng lại đồng ý cho hắn lên giường ngủ, hắn vui mừng gấp gáp cất chiếu đi và đặt chăn lại lên giường.



Thẩm Niệm Niệm nghe thấy tiếng động phía sau, trong tay nắm chặt góc chăn, lòng hồi hộp không yên.

Nhưng nàng chờ mãi, chờ mãi, lại không thấy hắn có thêm động tĩnh gì.



Người này...!lẽ nào thật sự chỉ nằm yên bên mép giường mà ngủ?




Nàng khẽ quay đầu lại, liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm, nóng bỏng của Cố Ngạn Tri, hắn đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Ánh mắt đó rõ ràng chứa đầy khát khao, nhưng lại như đang đắn đo, do dự.



Cố Ngạn Tri đang suy nghĩ về chuyện đêm qua, muốn tiếp tục nhưng lại lo nàng chưa sẵn sàng, sợ làm nàng khó chịu.

Hắn còn chưa kịp quyết định thì bất ngờ Thẩm Niệm Niệm lại xoay người lại, khiến hai ánh mắt chạm nhau.



Cả hai im lặng đối diện, mặt đỏ bừng, hơi thở nóng rực quấn lấy nhau.



Thẩm Niệm Niệm cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, nhất là khi nhìn gần hắn như vậy, lại thấy Cố Ngạn Tri thật sự rất tuấn tú, gương mặt đẹp đến lạ kỳ.

Thậm chí, nàng có thể cảm nhận hơi thở ấm áp của hắn phả lên chóp mũi mình, khiến tim nàng như nhảy múa.



Cố Ngạn Tri cũng không khá hơn, nhìn nàng gần đến vậy, tim hắn đập loạn lên, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi vì căng thẳng.



“Niệm Niệm, ta...”



Giọng hắn trầm khàn, khàn đến mức khiến ngực Thẩm Niệm Niệm cũng rộn ràng, tim đập thình thịch không ngừng.



Thôi, quản chi lễ nghĩa liêm sỉ gì nữa chứ! Đời này, hắn là người đàn ông của nàng!



Hai kiếp người rồi nàng còn chưa hưởng qua tình cảm vợ chồng đúng nghĩa, bây giờ nàng ngại ngùng gì nữa? Nàng không muốn lặp lại sai lầm của kiếp trước.

Tuy mới chỉ thành vợ chồng với Cố Ngạn Tri chưa lâu, nhưng không hiểu sao nàng...!thực sự rất thích hắn.



Nàng tiến thêm một chút, khoảng cách giữa hai người giờ đã gần lắm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương