Đêm Sương FULL
-
17: Chẳng Hề Ấm Áp
Hôm Giáng Sinh, Nam Gia đến chỗ Giải Văn Sơn một chuyến.
Người như Giải Văn Sơn dường như chẳng quan tâm đến chuyện cô đơn hay không cô đơn, một mình trông tiệm sách, đọc sách, viết chữ, tự tận hưởng niềm vui này.
Nam Gia tặng ông một cây mực thỏi được chế tác thủ công làm quà, Giải Văn Sơn cười nói mình không đón mấy ngày lễ của nước ngoài như thế này, nhưng lại quay vào lấy từ trong ngăn kéo ra hộp quà đã chuẩn bị sẵn cho cô.
Ông hỏi: “Buổi tối đi ăn với bạn à?”
Nam Gia cười đáp: “Vâng.”
Cô nhìn thấy trên giá có một cái tráp vuông bằng gỗ, liếc vào trong thì thấy một miếng ngọc thạch.
Giải Văn Sơn liếc nhìn theo, “Châu Liêm Nguyệt cho người mang đến, ấn thạch Thọ Sơn Điền Hoàng đấy.”
Nam Gia đã gần chạm đến rồi, chợt thu tay lại, cười hỏi: “Chú phải khắc con dấu cho anh ta à?”
“Không.
Mang đến cho chú nghịch thôi.”, Giải Văn Sơn tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Cậu ta vẫn hay hoang phí thế mà.”
“Dù sao thì anh ta cũng có tiền, tùy tiện…”, Nam Gia bỗng im bặt.
Cách nói của cô nghe có vẻ quá thân thiết.
Cô chột dạ đưa mắt nhìn Giải Văn Sơn, cũng may là hình như ông không phát hiện ra được gì, chỉ cười sang sảng, “Có tiền cũng không nên lãng phí, còn nhiều việc thật sự cần đến tiền mà.”
Nam Gia ngồi thêm một lát thì Giải Văn Sơn giục cô đi, bảo cô mau tới đón lễ cùng các bạn, không cần ở đây với ông già này làm gì.
***
Năm rưỡi chiều, xe của Châu Liêm Nguyệt chạy đến ngã tư gần khu nhà Nam Gia ở.
Cô đã đứng đợi sẵn ở đó, trên người mặc chiếc áo khoác màu xám đậm, bên trong mặc một chiếc váy len đen liền thân, phía dưới là đôi boots dài quá đầu gối. Trên cổ quàng một chiếc khăn lông phối màu xanh đỏ hợp với khung cảnh ngày lễ, trong tay ôm một bó hoa lớn, là hoa hồng nhạt đang độ chớm nở.
Cô chán nản đứng chờ, trên mặt không hiện chút biểu cảm, nếu không muốn nói là trông hơi khó coi, nhưng vẫn không ngăn được những người đi ngang qua phải ngoái lại nhìn cô.
Châu Liêm Nguyệt gọi điện thoại cho cô, cô liền ngoảnh đầu sang nhìn.
Thấy xe ở bên kia đường, cô cười hỏi: “Không quay đầu sang đây được à?”
Châu Liêm Nguyệt bảo tài xế: “Quay đầu.”
Nam Gia ôm theo bó hoa lên xe, trên người có một hương thơm ngọt mà không nồng pha lẫn giữa mùi hoa hồng và bạch đào.
Châu Liêm Nguyệt liếc bó hoa trong tay cô một cái, “Ai tặng đấy?”
“Tặng cho Châu Hy.”
Trong lòng Nam Gia hiểu, thân phận của mình như một “thị nữ cho công chúa”, mà hiển nhiên Châu Liêm Nguyệt cũng nghĩ vậy, nếu có thể khiến cho em gái vui vẻ, để hai người tiếp xúc với nhau thêm cũng không thành vấn đề.
Nam Gia cảm thấy mình bỏ ít tâm sức ra cũng không có gì tổn thất cả, nhưng quả thật cô có chút thương xót và đồng cảm với Châu Hy.
Tuy rằng người ta là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc, làm gì đến lượt cô đồng cảm.
Nhưng làm nghề nào kính nghiệp nấy.
Đối với Châu Hy là vậy, mà với Châu Liêm Nguyệt cũng là thế.
Xe chạy thẳng đến nơi Châu Hy ở.
Xuống xe, Nam Gia theo sau Châu Liêm Nguyệt vào biệt thự.
Trong phòng khách trưng một cây thông Noel giăng đèn kết hoa rực rỡ, trên tường treo những dây cờ tam giác phối màu xanh đỏ và những vòng sồi xanh, bàn ăn cũng được trải khăn phối ba màu đỏ xanh trắng, nến được dùng đều là nến trắng.
Tràn ngập không khí lễ hội.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Châu Hy liền đứng dậy khỏi sô pha, “Anh?”
Nam Gia thay giày ở cửa, rồi đi vào chào, “Hy Hy.”
Châu Hy mặc bộ váy Alice lần trước cô chọn, tóc buộc gọn gàng, phía sau gài một chiếc nơ màu lam nhạt bản lớn.
Nam Gia cầm tay cô ấy, đặt bó hoa vào lòng cô ấy rồi bảo, “Lần trước đã tặng em quà rồi, lần này không thể đến tay không được, nên chị mua cho em một bó hoa.”
Châu Hy “wow” một tiếng, nâng lên ngửi, “Hoa hồng à?”
“Ừm.
Màu hồng nhạt.
Giấy gói màu trắng, nơ buộc màu xanh nhạt.”
“Chắc chắn là rất đẹp.”, Châu Hy nở nụ cười rạng rỡ.
Lúc hai cô gái đang trò chuyện, có người đứng dậy khỏi sô pha.
Nam Gia liếc một cái, là một chàng trai trẻ trông rất nho nhã.
Châu Hy cảm nhận được cậu ấy đứng dậy, bèn giới thiệu với Nam Gia, gương mặt hiện đầy vẻ ngượng ngùng, “Anh ấy là bạn em, Tô Tinh Dư.”
Nam Gia và Tô Tinh Dư lịch sự chào hỏi qua lại.
Mọi người đã đến đông đủ, bữa tối chính thức bắt đầu.
Châu Hy và Nam Gia ngồi cùng nhau, Châu Liêm Nguyệt và Tô Tinh Dư ngồi ở phía đối diện.
Nam Gia vốn tưởng Châu Liêm Nguyệt sẽ dẫn dắt bầu không khí của bữa tối, nhưng bất ngờ là không hề.
Cô có thể nhìn ra được, đây là lần đầu tiên Tô Tinh Dư đến nhà họ Châu, dựa vào tính cách của Châu Liêm Nguyệt, hẳn là sẽ phải hỏi những câu thăm dò như các bậc phụ huynh khác.
Nhưng có lẽ tâm trạng của Châu Hy luôn được ưu tiên trên hết, thế nên suốt cả bữa ăn, anh vô cùng kiềm chế.
Mọi đề tài đều do Châu Hy bắt đầu.
Lúc Tô Tinh Dư nói đến chuyện mình đã tốt nghiệp khoa chính quy, từng ở Anh ba tháng, Châu Hy hưng phấn nói: “Lúc anh em còn đang học ở Anh, em cũng sang bên ấy một thời gian ngắn đấy.”
Tô Tinh Dư hỏi: “Em ở thành phố nào? Anh chủ yếu ở London với Nottingham.”
“Em ở chỗ xa hơn London.”, Châu Hy cười đáp.
“Ở xa hơn?”
“Là… Cambridge.”, Châu Hy “nhìn” về phía Châu Liêm Nguyệt, dường như hơi lo lắng không biết anh có ngăn cô nói tiếp hay không.
Châu Liêm Nguyệt không có phản ứng nào cả.
Nam Gia nghĩ thầm, thì ra Châu Liêm Nguyệt tốt nghiệp đại học Cambridge.
Tô Tinh Dư cười: “Anh từng đến đấy rồi.
Còn viết một bài hát nữa.”
Chờ cơm nước xong xuôi, Tô Tinh Dư dùng đàn violon kéo khúc “Bình minh Cambridge” do chính mình sáng tác.
Châu Hy ngồi trên sô pha, chống cằm chăm chú nghe.
Nam Gia nhìn cảnh tượng này mà thoáng thất thần.
Cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Điều đau khổ nhất của con người chính là nhìn thấy ảo ảnh hạnh phúc của mình từ trên người khác.
Tô Tinh Dư kéo xong khúc nhạc liền quay đầu lại nhìn, hình như Châu Hy vẫn còn đang đắm chìm trong đó.
Cậu ấy mỉm cười, rồi gọi, “Em cảm thấy… thế nào? Hay không?”
“Em… Hay lắm.”, mạch suy nghĩ của Châu Hy như bị loạn trong thoáng chốc.
Hai tai đỏ bừng, cô với lấy tay Nam Gia, “Chị Nam Gia, chị chưa đi thăm nhà em lần nào mà phải không? Em đưa chị vào thư phòng thăm quan.”
Tô Tinh Dư nhìn cô bỏ đi mà chẳng hiểu ra làm sao, cầm cây đàn violon đi theo cũng không được, mà không đi theo cũng chẳng xong, cuối cùng chỉ đành lúng túng nhắc nhở: “Cẩn thận…”
Đồ đạc trong nhà được sắp xếp cố định, kể cả không nhìn thấy, nhưng Châu Hy đi qua những lối quen thuộc hằng ngày dễ như đi trên đường thẳng.
Vào thư phòng, Châu Hy liền đóng cửa lại, hít sâu một hơi.
Nam Gia không nhịn được phải trêu cô ấy, “Thích cậu ấy à?”
Châu Hy bịt hai tai lại không muốn nghe.
“Cậu ấy rất đẹp trai.”
Châu Hy lại bỏ tay ra, “…Thật không? Chị Chân cũng nói thế.
Nhưng em cứ sợ là chị ấy chỉ an ủi em thôi.”
“Thật đấy.
Rất nhẹ nhàng, nho nhã.
Ăn kem vani bao giờ chưa? Chính là cái cảm giác đấy.”
Châu Hy không giấu nổi nụ cười, rồi lại xấu hổ không dám tiếp tục đề tài này, thế nên bối rối nói: “… Thôi, đi thăm thư phòng đi.”
Từ kiểu trang hoàng có thể nhìn ra căn biệt thự này được xây cách đây khá lâu rồi, là phong cách châu Âu xa hoa phổ biến mười mấy năm trước, ngay cả thư phòng cũng vậy.
Nam Gia khoanh tay nhìn xung quanh một vòng, Châu Hy lại níu tay cô, sờ soạng đi đến chỗ bàn học, sau đó lôi ngăn kéo ra, lấy một túi quà tặng, đưa cho cô.
“Quà Giáng Sinh.
Là một cái vòng tay, em tự chọn đấy, không biết chị có thích không.”
Nam Gia mở ra xem, dây da màu đen, treo ba món đồ nhỏ, lần lượt là xe bí ngô, vương miện, và dâu tây.
“Cảm ơn em.”, Nam Gia vừa cười vừa đeo nó lên cổ tay, “Đáng yêu thật, chị thích lắm.”
“Anh em có tặng quà cho chị không?”
“Không.”, giữa họ không có mấy thứ này.
Ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân.
Nam Gia liếc ra xem, là người vừa bị nhắc tới, Châu Liêm Nguyệt.
Anh đứng ở cửa, nhắc Châu Hy ra ngoài ăn tráng miệng, đừng để khách của mình bị bỏ rơi lâu.
Châu Hy đáp: “Ra đây.”
Vốn dĩ Châu Liêm Nguyệt nói xong sẽ đi luôn, nhưng vừa liếc về phía hai cô gái, anh bỗng khựng lại, rồi quay trở vào.
Châu Hy hỏi: “Sao thế?”
“Lấy quyển sách.”
Châu Liêm Nguyệt đi đến cạnh bàn học, giơ tay ra.
Nam Gia nhìn theo hành động của anh, nhất thời cảm thấy cực kỳ sửng sốt… Không phải là anh muốn lấy sách, mà là lẳng lặng úp một khung ảnh trên bàn xuống.
Ở đây không có ai là người ngoài, trừ cô.
Hành động đầy tính phòng bị này nhằm vào ai, chẳng cần nói cũng biết.
Từ đầu đến giờ cô thậm chí còn không để ý đến khung ảnh đó.
Chỉ vào thoáng chốc vừa rồi mới nhìn thấy, đó là một tấm ảnh cũ, trong ảnh là một người phụ nữ trẻ mặc bộ váy màu trắng, gương mặt trầm tư.
Châu Liêm Nguyệt vỗ bả vai Châu Hy, bình thản nói: “Ra ngoài thôi.”
Châu Hy gật đầu, dắt Nam Gia đi ra cùng.
Nam Gia quay đầu lại liếc Châu Liêm Nguyệt một cái.
Cô không biết mình có thể kiểm sát biểu cảm được hay không, nhưng quả thật là cô khó có thể cười lại được nữa.
Cảm giác không thoải mái của cô lại chẳng vì điều gì khác.
Châu Liêm Nguyệt và cô quen nhau gần nửa năm, cô chưa từng chủ động dò hỏi chuyện đời tư của anh.
Mà hành động vừa rồi rõ ràng là bởi đang nghi ngờ nhân phẩm của cô.
Trở lại phòng khách, ăn chút đồ ngọt và hoa quả, lại tán gẫu thêm một lúc nữa.
Châu Liêm Nguyệt hầu như không lên tiếng, Nam Gia thì đóng vai trò phụ họa, phòng cho có đề tài nào được khơi ra mà khiến Châu Hy và Tô Tinh Dư xấu hổ.
Cô phải cố lắm mới không để mình mất tập trung.
Thật ra, cho tới trước lúc nãy, tâm trạng của cô vốn không tệ chút nào.
Nửa tiếng sau, bữa tiệc của buổi tối hôm nay kết thúc.
Châu Liêm Nguyệt cho xe đưa Tô Tinh Dư về.
Châu Hy nằng nặc đòi đích thân tiễn cậu ấy, Châu Liêm Nguyệt đồng ý, với điều kiện là để chị Chân đi cùng, đến nơi phải về ngay lập tức, không được ở lại.
Nam Gia và Châu Liêm Nguyệt rời đi bằng một chiếc xe khác.
Cô mở cửa sổ, châm một điếu thuốc, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một mực không ngoảnh vào trong.
Cho tới khi Châu Liêm Nguyệt phải đưa tay, xoay mặt cô lại.
Cô nở một nụ cười tươi tắn không chê vào đâu được, “Sao thế?”
Châu Liêm Nguyệt nhìn cô, ánh mặt cực kỳ lãnh đạm.
Xe chạy đến khách sạn lần trước.
Vào cửa, Nam Gia cởi bỏ đôi boots, đi chân trần bước đến cạnh cửa sổ.
Từ trên tầng cao nhìn xuống những ngọn đèn ở dưới, lại là một cảm giác khác, khoảng cách đánh bay những ồn ào huyên náo của ngày lễ, bởi thế chợt có cảm giác, thứ ánh sáng xa vời ấy, chẳng hề ấm áp.
Châu Liêm Nguyệt đi tới sau cô, thản nhiên hỏi: “Sao lại mất hứng rồi?”
“Em đâu có.”, cô cố tình tỏ ra hờn dỗi.
“Phải không?”
Châu Liêm Nguyệt giơ tay, luồn từ dưới vạt váy của cô lên.
Nam Gia hít một hơi khí lạnh, Châu Liêm Nguyệt bước về phía trước, tóm tay cô ghì lên mặt cửa kính, tay khác nắm cằm cô, xoay mặt cô lại rồi cúi đầu hôn cô.
***
Tắm xong, Châu Liêm Nguyệt đứng trước bồn rửa mặt sấy tóc.
Nam Gia đi vào, nhìn người trong gương và cười hỏi: “Anh muốn đến chỗ khác ngủ không?”
“Làm sao?”
“Không thì anh cứ ngủ luôn ở đây đi.”
Châu Liêm Nguyệt dừng tay.
“Em muốn về, được không? Bạn em tổ chức tiệc, em muốn qua đó một lát.”
Châu Liêm Nguyệt cũng nhìn người trong gương, cô đã tô lại son, mồ hôi trên cổ vẫn chưa bốc hơi hết, vài sợi tóc hẵng còn dính trên mặt.
Thật sự khiến người ta kinh ngạc, người vừa rồi nhiệt tình như vậy, và người hờ hững lúc này, quả như hai người khác nhau.
Châu Liêm Nguyệt cất giọng thờ ơ: “Em cảm thấy sao?”
Nam Gia nở một nụ cười, “Không phải nhiệm vụ của em hôm nay đã hoàn thành rồi sao?”
Châu Liêm Nguyệt khẽ cười một tiếng, là nụ cười lạnh lùng khiến cô sợ hãi, “Những gì tôi cho em chỉ đủ để bao mấy tiếng thôi à?”
Gương mặt Nam Gia bỗng trở nên trắng bệch.
Châu Liêm Nguyệt giơ tay vỗ nhẹ lên má cô, “Khi nào tôi bảo em về, em mới được về.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook