Đêm Nay Ngủ Cùng Ai
-
Chương 51: Một niềm vui, một thất vọng
Tiêu Tiêu vừa nghe thấy, lập tức ngây ngẩn cả người, nghi ngờ mà nhìn Chung Thụy, nhưng ngoài miệng vẫn ăn ngay nói thật: “Nguyễn Tình chưa nói gì hết, chỉ muốn lấy CD thôi, nhưng em không có đưa cho cô ta, làm cô ta gấp đến độ giậm chân nhưng không biết phải làm sao”
Cô nhíu mày, nhìm chằm chằm Chung Thụy, nhỏ giọng hỏi anh: “Đạo diễn Ôn không còn đĩa CD nào khác chứ?”
Lấy tính tình của đạo diễn Ôn mà nói, chụp hình này nọ cùng với những ngôi sao nữ xinh đẹp, thì sau này ông ta không sợ không điều khiển được họ. Tiêu Tiêu đúng là rất lo lắng đạo diễn Ôn sẽ cất giấu nhiều đĩa CD, rất có khả năng Chung Thụy đã lấy nhầm.
Chung Thụy lắc đầu, vỗ vỗ bả vai của cô, trấn an: “Yên tâm, đạo diễn Ôn tuy rằng nhàm chán, nhưng không đến mức cứ mỗi lần ở cùng một người là quay video để uy hiếp”
Tiêu Tiêu lại càng mờ mịt. Nếu Chung Thụy hiểu rõ đạo diễn Ôn như thế, vậy tại sao anh lại lấy nhầm được?
Hoặc là…
Cô chớp mắt, trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng cô chẳng biết có nên nói ra hay không.
“Thực ra, có phải anh đã sớm biết nữ chính trong đĩa CD là Nguyễn Tình, không phải em?”
Không nghĩ tới Chung Thụy lại có thể thẳng thắng mà gật đầu, anh nói thẳng: “Lúc đó anh định nói với em, nhưng em lại không nghe lọt tai, trực tiếp cắt ngang câu nói của anh”
Anh xích lại gần, dán vào bên tai Tiêu Tiêu, thấp giọng nói: “Em nhiệt tình như vậy, ôm ấp yêu thương, trong mắt anh ngoại trừ em ra, đã sớm quên mất chuyện của đạo diễn Ôn …”
Tiêu Tiêu rất bực bội, rõ ràng người này đã biết nhân vật trong đĩa CD không phải là cô, nói chuyện úp úp mở mở, bây giờ lại đổ trách nhiệm lên đầu mình.
Nghĩ đến đêm đó Tiêu Tiêu ngoan ngoãn nghe theo Chung Thụy, bị anh dày vò lăn qua lăn lại, ngay cả một lời oán giận cũng không có, ai ngờ mình lại chịu thiệt như thế.
Chung Thụy đúng là được ưu đãi mà còn khoe mẻ, giống như ăn xong chùi mép vậy.
Tiêu Tiêu nhìn Ben và A Sâm ở phía trước, không nên dạy bảo anh ở trong xe, nhỏ giọng nói lầm bầm: “Sau khi về nhà, anh nhớ cẩn thận đó!” (chị sẽ làm gì)
Chung Thụy bất đắc dĩ cười cười, anh hiểu rõ Tiêu Tiêu, chắc chắn sẽ không bày ra vẻ mặt hòa nhã với mình.
Có điều thật may mắn, tuy cô nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt thì tức giận, cũng rất phẫn nộ, nhưng sự việc còn chưa đến mức đi quá xa.
Ben ngồi trên ghế phụ đã sớm nghe thấy lời nói của Tiêu Tiêu, qua kính xe anh còn nhìn thấy Tiêu Tiêu nhéo đùi Chung Thụy một cái.
Người đại diện của Ảnh đế buồn cười lắc đầu, thật đúng là một đôi oan gia hài hước!
Người trong CD là Nguyễn Tình không phải cô, Tiêu Tiêu vừa mừng vừa lo.
Cho dù đạo diễn Ôn không có đĩa CD khác, nhưng nói cho cùng vẫn là một tai họa ngầm, ai biết được một ngày nào đó nó bỗng nhiên bộc phát thì sao?
Nghĩ đến đức hạnh của người cặn bã này, Tiêu Tiêu nghĩ nghĩ, lúc trước người kia nên túm lấy đầu của đạo diễn Ôn vào trong ngõ nhỏ mà đập thêm vài cái nữa, nghe nói đạo diễn Ôn chỉ bị thương ngoài da thịt, nghỉ ngơi nửa tháng sẽ khỏi, cô liền cảm thấy không được thoải mái.
“Vẫn còn tức sao?” Chung Thụy ngồi cạnh cô, ôm lấy bả vai của cô.
Anh bị cô đẩy ra, nhưng vẫn tiếp tục sáp lại gần, đẩy tới đẩy lui vài lần, Tiêu Tiêu cũng không thèm giận dỗi nữa, chỉ trừng anh: “Lần sau nói chuyện cho rõ ràng, không nên lừa em. Anh không biết em lo lắng thế nào đâu, nếu Nguyễn Tình không chạy tới đây, đến bây giờ em vẫn chưa biết có chuyện gì đâu…”
Sáng hôm qua, khi Nguyễn Tình chạy tới nói chuyện này, dáng vẻ của Tiêu Tiêu vừa sợ vừa 冏,đúng là rất mất mặt.
“Vâng ạ, anh sai rồi!” Chung Thụy sít lại gần, hôn lên môi của cô, Tiêu Tiêu giãy giụa, lửng lơ con cá vàng (ý là giả bộ từ chối đấy)
Cảm nhận được nụ hôn của Chung Thụy dần dần nóng lên, hai tay thăm dò vào quần áo của cô, cọ sát lung tung, Tiêu Tiêu khó thở đẩy anh ra, bỉu môi ngồi xuống, rầm rì một tiếng: “Đêm nay anh ngủ trên sofa!”
Chung Thụy sửng sốt, bất đắc dĩ mà cười cười: “Sáng mai còn phải quay phim, nghỉ ngơi không tốt ảnh hưởng đến chất lượng diễn của anh thì sao đây?”
Tiêu Tiêu vẫn còn đang bực, cô bày ra dáng vẻ không chịu lép vế với anh: “Anh là Ảnh đế, cho dù diễn không tốt, nhưng so với người bình thường thì lợi hại hơn nhiều, cần gì lo lắng! Quyết định như vậy đi!”
Nói xong, cô chui vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Nghe tiếng khóa cửa ở bên trong, Chung Thụy nhún nhún vai, vô cùng buồn chán mà nằm ở trên sofa mở quyển kịch bản ra xem.
Tiêu Tiêu ở bên trong cánh cửa đi tới đi lui, rồi lại giận dỗi chạy lên giường, nằm xem kịch bản, mặc kệ người trong phòng khách. Nhưng mà, trí nhí rất tốt lúc bình thường đến bây giờ vẫn chưa phát huy tác dụng, xem nửa tiếng, trong đầu không nhớ được một chữ.
Cô cáu kỉnh vò vò đầu, bắt đầu thu dọn gì đó trong phòng ngủ.
Vốn dĩ căn phòng đã được bày biện ngay ngắn chỉnh tề, Tiêu Tiêu và Chung Thụy nếu không vội vàng quay phim thì chính là đuổi theo hợp đồng, làm sao có dư thời gian mà ở nhà?
Đem vật nhỏ ở trên bàn đặt vào bên trái, rồi lại đặt sang bên phải, dịch tới dịch lui vài lần, Tiêu Tiêu ngẩng đầu, đã qua được nửa tiếng.
Một giờ đã trôi qua, không biết có phải Chung Thụy đang ngủ trên sofa ở phòng khách hay không?
Nghĩ tới thời tiết hình như rất lạnh, nếu buổi tối không đắp chăn, rất dễ bị cảm lạnh.
Tiêu Tiêu có chút lo lắng, nhẹ nhàng mở hé hé cửa ra một tí, nhìn thấy Chung Thụy đang dựa vào sofa, hình như anh sắp ngủ rồi, cắn môi dưới, rón ra rón rén đi qua.
Quên đi, nếu đêm nay Chung Thụy bị cảm lạnh, thì cảnh diễn ngày mai phải làm sao đây?
Cho dù giận dỗi, nhưng không thể phá hủy tiến độ quay hình được.
Tiêu Tiêu cho mình một cái cớ hợp lý, định đưa tay đẩy Chung Thụy tỉnh lại, thì cánh tay đã bị anh bắt được, kéo cô ngã vào lòng.
“Anh, Anh chưa ngủ?”
Chung Thụy hôn hôn hai gò má của cô, lại phát hiện bàn chân cô đã đỏ lên (vì lạnh), anh liền ôm cô lên ghế sofa: “Đêm còn dài, một người không ngủ được”
Sắc mặt của Tiêu Tiêu đỏ bừng, vừa ngượng ngùng vừa tức giận, người này càng ngày càng không đứng đắn.
“Có vẻ anh ngủ trên sofa rất thoải mái nhỉ, vậy để em vào phòng lấy chăn đệm và gối ra cho anh nhé, đêm nay anh ngủ trên sofa luôn đi”
Chung Thụy nhìn cô làm bộ đứng lên, vội vàng ôm chặt lại: “Cũng tốt, hay là chúng ta cùng ngủ trên sofa đi. Cái ghế này kéo ra chính là giường dành cho hai người đấy”
Tiêu Tiêu đẩy anh một cái: “Sáng mai còn phải quay phim, ngủ sớm dậy sớm mới tốt”
“Sợ cái gì chứ, chúng ta là những diễn viên tài giỏi, ngày mai cho dù phát huy không tốt nhưng cũng khá hơn người bình thường rồi, không phải sao?” Chung Thụy đang nói, nhưng động tác của hai tay thì không ngừng lại, trong chớp mắt đã cởi chiếc váy rộng thùng thình của Tiêu Tiêu ra.
Tiêu Tiêu duỗi chân đá anh, lập tức mắt cá chân bị Chung Thụy bắt được, nhất thời đứng không vững ngã xuống sofa, sau đó bị anh đặt ở dưới thân: “Động tác của anh sẽ rất nhẹ nhàng, chỉ một lần… Tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến biểu hiện ngày mai của em đâu”
Việc đã đến nước này, Tiêu Tiêu ngoài đồng ý ra, về cơ bản Chung Thụy sẽ không để cho cô phản đối, thuần thục mà bắt đầu…
Đến sáng hôm sau, sắc mặt của Tiêu Tiêu nóng lên, không phải xấu hổ mà là tức giận.
Chung Thụy cam đoan chỉ làm một lần, đúng là chỉ có một lần.
Nhưng mà người này từ đầu tới cuối, mỗi lần cô sắp lên tới đỉnh đều ngừng lại, rút ra ngoài chờ một chút rồi lại làm tiếp, giày vò Tiêu Tiêu quá mức.
Nói là một lần, thực ra từ đầu đến chân không biết bị Chung Thụy ăn bao nhiêu lần.
Vẻ mặt Tiêu Tiêu buồn bực, lần tới cho dù Chung Thụy nói cái gì cô cũng sẽ không tin nữa!
Chuyện đĩa CD thay đổi nữ chính, Tiêu Tiêu cho rằng sau khi trãi qua chuyện tối hôm qua, thì tất cả đã hoàn toàn chấm dứt, cho nên buổi sáng thừa dịp Chung Thụy không để ý, cô suy tính không biết nên đem đĩa CD giấu ở dưới ngăn tủ, hay là dứt khoát tiêu hủy luôn cho rồi, để tránh một ngày nào đó lại rơi vào tay của người khác rồi lợi dụng nó thì hỏng bét.
Chẳng qua ngẫm lại, trong nhà Chung Thụy hình như rất an toàn, Tiêu Tiêu trực tiếp giấu đĩa CD bên trong tủ quần áo, bắt đầu đi đến phim trường.
Phân cảnh của buổi sáng, là cuộc sống trong cung của vị vũ cơ giả mạo công chúa, sau đó gặp mặt người trong lòng, có vẻ như nàng rất hạnh phúc và vô tư. Hoàng đế không nhận ra bất cứ điều gì, trước sau vẫn yêu thương nàng, làm cho suy nghĩ của vũ cơ thay đổi không giống như lúc ban đầu.
Dù sao cũng là quan hệ phụ tử cùng huyết thống, hơn nữa lại ở chung hết ngày này qua ngày khác, nỗi hận của vũ cơ đối với hoàng đế cũng có sự biến hóa, từ từ phai nhạt dần.
Nếu cuộc sống vẫn cứ trôi đi như thế này thì tốt quá, từ rất lâu trong lòng của vũ cơ đã rất khao khát vẻ yên lặng và nhàn hạ như vậy.
Đáng tiếc, suy nghĩ của người trong lòng nàng thì rất khác thường, tuyệt đối không cho phép vũ cơ nảy sinh bất kì một tình cảm nào khác.
Một đoạn phim này, cô phải thể hiện cảnh vũ cơ vừa đối phó với những người xung quanh, vừa che lấp thân phận. Hơn nữa từ lúc ban đầu phải thể hiện dáng vẻ phẫn nộ với hoàng đế, sau đó mới bình tĩnh trở lại, cảnh lần này không được làm ra vẻ quá thật nhưng cũng không thể giả tạo được. (câu này miu sẽ hỏi các chị sao mọi người xem đỡ nhé)
Cảnh này Tiêu Tiêu diễn không tệ, NG hai ba lần thì qua, đạo diễn vung tay ra hiệu kết thúc công việc sớm.
Chung Thụy nhỏ giọng nói lịch làm việc cho Tiêu Tiêu nghe, buổi chiều còn hai hợp đồng, một bản là ghi âm cho chương trình trên TV, còn một bản là bộ phim ngắn mới nhận được thông báo, đoán chừng buổi sáng anh mới về được.
Tiêu Tiêu cũng nhỏ giọng dặn anh phải chú ý sức khỏe, ăn cơm đúng giờ, đừng cố làm việc mà quên sức khỏe. Nhân lúc xung quanh không có ai, cô lén cầm lấy tay anh, nhẹ nhàng nắm lại.
Chung Thụy bật cười, nhìn thấy cô trợn tròn mắt quan sát, ánh mắt ra vẻ cảnh giác của một cô mèo con đang hoảng sợ, anh có cảm giác cô càng ngày càng đáng yêu.
Nếu ở đây không có người, thì anh đã đi qua cắn Tiêu Tiêu một phát rồi.
Sau khi trở về cô vẫn rất lo lắng, vừa lấy đĩa CD ra, vừa tìm một nơi thật an toàn để cất giấu.
Vô tình đĩa CD bị rơi trên mặt đất, cô vội vàng nhặt lên, đôi mắt thoáng nhìn thấy dòng chữ gì đó mờ mờ ở mặt sau CD.
Tiêu Tiêu đưa đĩa CD lại gần mắt một chút, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy hai con số là “12” và “8”.
Cô lập tức nhớ lại, đêm đó cô bị Angel đưa lên giường của đạo diễn Ôn không phải là ngày 12 tháng 8 sao?
Ngày này, cho dù Tiêu Tiêu có hóa thành tro thì cô vẫn nhớ.
Cô hoảng hốt nghĩ lại, Nguyễn Tình đã từng nói qua, đêm đó đạo diễn Ôn ở cùng với cô ta, vốn dĩ cô còn nghĩ rằng mình là người đến sau, lúc này Tiêu Tiêu cảm thấy có một trận ớn lạnh xẹt qua người.
Tiêu Tiêu nghĩ nghĩ, do dự một chút, nhưng vẫn gọi điện thoại cho Nguyễn Tình.
Gần đây, phần lớn những quảng cáo của Nguyễn Tình đều bị giành mất, những cái còn lại không phải là tiền cát sê thấp, thì chính là trực tiếp hủy bỏ hợp đồng, một bụng cô ta chứa đầy thuốc súng không có chỗ để phát tiết.
Tiêu Tiêu lại cố tình gọi tới hỏi chuyện đêm đó, Nguyễn Tình cũng lười động não, uống thêm một ngụm rượu, cồn xông lên tới óc, nói bậy bạ cho xong.
“Đừng tưởng cô bám vào Ảnh đế là giỏi, tối hôm đó nếu không phải nửa đường lại đổi người… Bây giờ còn chưa biết ai thắng ai đâu, *hức*, đạo diễn Ôn thúi kia, chỉ biết kiếm lợi mà chẳng làm nên trò trống gì, chị đây còn khinh thường ông ta… Chờ xem, sớm hay muộn tôi, tôi…”
Nguyễn Tình còn chưa nói xong, cánh tay cũng run lên, “Cốp” một cái, ném điện thoại xuống đất.
Đúng lúc Angel đi vào phòng ngủ, nghe thấy lời nói đứt quãng của cô, không vui mà nhíu mày: “Uống nhiều quá, ngày mai làm sao đi tiệc tối được? Chuyện cũ rích đêm đó còn nói tới làm gì? Nói tới nói lui cũng chỉ biết trách tôi, cô đâu biết tôi phải tốn bao nhiêu công sức mới tạo được cơ hội cho cô, ai ngờ đến cuối cùng lại dâng hai tay cho người khác, việc này đúng là kỳ quái?”
Thuận tay sửa lại chăn nệm giúp Nguyễn Tình, trong lòng Angel rất không thoải mái, dù sao người này cũng say rồi, có muốn phát tiết cơn tức cũng không được, chỉ báo hại cô thôi, những lời này ngày thường không dám nói ra, bây giờ lại nói với con ma men này: “Cũng do vận khí của cô không tốt, lại đi nhầm phòng, thật quá tiện cho con heo mập đạo diễn Ôn kia. Nếu không cô đã leo lên giường của Ảnh đế rồi, chắc chắn bây giờ tiền đồ của cô còn tốt hơn cả Tiêu Tiêu, càng không thể nào rơi vào tình huống như hiện tại, bị đá sang một bên…”
Cô nhíu mày, nhìm chằm chằm Chung Thụy, nhỏ giọng hỏi anh: “Đạo diễn Ôn không còn đĩa CD nào khác chứ?”
Lấy tính tình của đạo diễn Ôn mà nói, chụp hình này nọ cùng với những ngôi sao nữ xinh đẹp, thì sau này ông ta không sợ không điều khiển được họ. Tiêu Tiêu đúng là rất lo lắng đạo diễn Ôn sẽ cất giấu nhiều đĩa CD, rất có khả năng Chung Thụy đã lấy nhầm.
Chung Thụy lắc đầu, vỗ vỗ bả vai của cô, trấn an: “Yên tâm, đạo diễn Ôn tuy rằng nhàm chán, nhưng không đến mức cứ mỗi lần ở cùng một người là quay video để uy hiếp”
Tiêu Tiêu lại càng mờ mịt. Nếu Chung Thụy hiểu rõ đạo diễn Ôn như thế, vậy tại sao anh lại lấy nhầm được?
Hoặc là…
Cô chớp mắt, trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng cô chẳng biết có nên nói ra hay không.
“Thực ra, có phải anh đã sớm biết nữ chính trong đĩa CD là Nguyễn Tình, không phải em?”
Không nghĩ tới Chung Thụy lại có thể thẳng thắng mà gật đầu, anh nói thẳng: “Lúc đó anh định nói với em, nhưng em lại không nghe lọt tai, trực tiếp cắt ngang câu nói của anh”
Anh xích lại gần, dán vào bên tai Tiêu Tiêu, thấp giọng nói: “Em nhiệt tình như vậy, ôm ấp yêu thương, trong mắt anh ngoại trừ em ra, đã sớm quên mất chuyện của đạo diễn Ôn …”
Tiêu Tiêu rất bực bội, rõ ràng người này đã biết nhân vật trong đĩa CD không phải là cô, nói chuyện úp úp mở mở, bây giờ lại đổ trách nhiệm lên đầu mình.
Nghĩ đến đêm đó Tiêu Tiêu ngoan ngoãn nghe theo Chung Thụy, bị anh dày vò lăn qua lăn lại, ngay cả một lời oán giận cũng không có, ai ngờ mình lại chịu thiệt như thế.
Chung Thụy đúng là được ưu đãi mà còn khoe mẻ, giống như ăn xong chùi mép vậy.
Tiêu Tiêu nhìn Ben và A Sâm ở phía trước, không nên dạy bảo anh ở trong xe, nhỏ giọng nói lầm bầm: “Sau khi về nhà, anh nhớ cẩn thận đó!” (chị sẽ làm gì)
Chung Thụy bất đắc dĩ cười cười, anh hiểu rõ Tiêu Tiêu, chắc chắn sẽ không bày ra vẻ mặt hòa nhã với mình.
Có điều thật may mắn, tuy cô nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt thì tức giận, cũng rất phẫn nộ, nhưng sự việc còn chưa đến mức đi quá xa.
Ben ngồi trên ghế phụ đã sớm nghe thấy lời nói của Tiêu Tiêu, qua kính xe anh còn nhìn thấy Tiêu Tiêu nhéo đùi Chung Thụy một cái.
Người đại diện của Ảnh đế buồn cười lắc đầu, thật đúng là một đôi oan gia hài hước!
Người trong CD là Nguyễn Tình không phải cô, Tiêu Tiêu vừa mừng vừa lo.
Cho dù đạo diễn Ôn không có đĩa CD khác, nhưng nói cho cùng vẫn là một tai họa ngầm, ai biết được một ngày nào đó nó bỗng nhiên bộc phát thì sao?
Nghĩ đến đức hạnh của người cặn bã này, Tiêu Tiêu nghĩ nghĩ, lúc trước người kia nên túm lấy đầu của đạo diễn Ôn vào trong ngõ nhỏ mà đập thêm vài cái nữa, nghe nói đạo diễn Ôn chỉ bị thương ngoài da thịt, nghỉ ngơi nửa tháng sẽ khỏi, cô liền cảm thấy không được thoải mái.
“Vẫn còn tức sao?” Chung Thụy ngồi cạnh cô, ôm lấy bả vai của cô.
Anh bị cô đẩy ra, nhưng vẫn tiếp tục sáp lại gần, đẩy tới đẩy lui vài lần, Tiêu Tiêu cũng không thèm giận dỗi nữa, chỉ trừng anh: “Lần sau nói chuyện cho rõ ràng, không nên lừa em. Anh không biết em lo lắng thế nào đâu, nếu Nguyễn Tình không chạy tới đây, đến bây giờ em vẫn chưa biết có chuyện gì đâu…”
Sáng hôm qua, khi Nguyễn Tình chạy tới nói chuyện này, dáng vẻ của Tiêu Tiêu vừa sợ vừa 冏,đúng là rất mất mặt.
“Vâng ạ, anh sai rồi!” Chung Thụy sít lại gần, hôn lên môi của cô, Tiêu Tiêu giãy giụa, lửng lơ con cá vàng (ý là giả bộ từ chối đấy)
Cảm nhận được nụ hôn của Chung Thụy dần dần nóng lên, hai tay thăm dò vào quần áo của cô, cọ sát lung tung, Tiêu Tiêu khó thở đẩy anh ra, bỉu môi ngồi xuống, rầm rì một tiếng: “Đêm nay anh ngủ trên sofa!”
Chung Thụy sửng sốt, bất đắc dĩ mà cười cười: “Sáng mai còn phải quay phim, nghỉ ngơi không tốt ảnh hưởng đến chất lượng diễn của anh thì sao đây?”
Tiêu Tiêu vẫn còn đang bực, cô bày ra dáng vẻ không chịu lép vế với anh: “Anh là Ảnh đế, cho dù diễn không tốt, nhưng so với người bình thường thì lợi hại hơn nhiều, cần gì lo lắng! Quyết định như vậy đi!”
Nói xong, cô chui vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Nghe tiếng khóa cửa ở bên trong, Chung Thụy nhún nhún vai, vô cùng buồn chán mà nằm ở trên sofa mở quyển kịch bản ra xem.
Tiêu Tiêu ở bên trong cánh cửa đi tới đi lui, rồi lại giận dỗi chạy lên giường, nằm xem kịch bản, mặc kệ người trong phòng khách. Nhưng mà, trí nhí rất tốt lúc bình thường đến bây giờ vẫn chưa phát huy tác dụng, xem nửa tiếng, trong đầu không nhớ được một chữ.
Cô cáu kỉnh vò vò đầu, bắt đầu thu dọn gì đó trong phòng ngủ.
Vốn dĩ căn phòng đã được bày biện ngay ngắn chỉnh tề, Tiêu Tiêu và Chung Thụy nếu không vội vàng quay phim thì chính là đuổi theo hợp đồng, làm sao có dư thời gian mà ở nhà?
Đem vật nhỏ ở trên bàn đặt vào bên trái, rồi lại đặt sang bên phải, dịch tới dịch lui vài lần, Tiêu Tiêu ngẩng đầu, đã qua được nửa tiếng.
Một giờ đã trôi qua, không biết có phải Chung Thụy đang ngủ trên sofa ở phòng khách hay không?
Nghĩ tới thời tiết hình như rất lạnh, nếu buổi tối không đắp chăn, rất dễ bị cảm lạnh.
Tiêu Tiêu có chút lo lắng, nhẹ nhàng mở hé hé cửa ra một tí, nhìn thấy Chung Thụy đang dựa vào sofa, hình như anh sắp ngủ rồi, cắn môi dưới, rón ra rón rén đi qua.
Quên đi, nếu đêm nay Chung Thụy bị cảm lạnh, thì cảnh diễn ngày mai phải làm sao đây?
Cho dù giận dỗi, nhưng không thể phá hủy tiến độ quay hình được.
Tiêu Tiêu cho mình một cái cớ hợp lý, định đưa tay đẩy Chung Thụy tỉnh lại, thì cánh tay đã bị anh bắt được, kéo cô ngã vào lòng.
“Anh, Anh chưa ngủ?”
Chung Thụy hôn hôn hai gò má của cô, lại phát hiện bàn chân cô đã đỏ lên (vì lạnh), anh liền ôm cô lên ghế sofa: “Đêm còn dài, một người không ngủ được”
Sắc mặt của Tiêu Tiêu đỏ bừng, vừa ngượng ngùng vừa tức giận, người này càng ngày càng không đứng đắn.
“Có vẻ anh ngủ trên sofa rất thoải mái nhỉ, vậy để em vào phòng lấy chăn đệm và gối ra cho anh nhé, đêm nay anh ngủ trên sofa luôn đi”
Chung Thụy nhìn cô làm bộ đứng lên, vội vàng ôm chặt lại: “Cũng tốt, hay là chúng ta cùng ngủ trên sofa đi. Cái ghế này kéo ra chính là giường dành cho hai người đấy”
Tiêu Tiêu đẩy anh một cái: “Sáng mai còn phải quay phim, ngủ sớm dậy sớm mới tốt”
“Sợ cái gì chứ, chúng ta là những diễn viên tài giỏi, ngày mai cho dù phát huy không tốt nhưng cũng khá hơn người bình thường rồi, không phải sao?” Chung Thụy đang nói, nhưng động tác của hai tay thì không ngừng lại, trong chớp mắt đã cởi chiếc váy rộng thùng thình của Tiêu Tiêu ra.
Tiêu Tiêu duỗi chân đá anh, lập tức mắt cá chân bị Chung Thụy bắt được, nhất thời đứng không vững ngã xuống sofa, sau đó bị anh đặt ở dưới thân: “Động tác của anh sẽ rất nhẹ nhàng, chỉ một lần… Tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến biểu hiện ngày mai của em đâu”
Việc đã đến nước này, Tiêu Tiêu ngoài đồng ý ra, về cơ bản Chung Thụy sẽ không để cho cô phản đối, thuần thục mà bắt đầu…
Đến sáng hôm sau, sắc mặt của Tiêu Tiêu nóng lên, không phải xấu hổ mà là tức giận.
Chung Thụy cam đoan chỉ làm một lần, đúng là chỉ có một lần.
Nhưng mà người này từ đầu tới cuối, mỗi lần cô sắp lên tới đỉnh đều ngừng lại, rút ra ngoài chờ một chút rồi lại làm tiếp, giày vò Tiêu Tiêu quá mức.
Nói là một lần, thực ra từ đầu đến chân không biết bị Chung Thụy ăn bao nhiêu lần.
Vẻ mặt Tiêu Tiêu buồn bực, lần tới cho dù Chung Thụy nói cái gì cô cũng sẽ không tin nữa!
Chuyện đĩa CD thay đổi nữ chính, Tiêu Tiêu cho rằng sau khi trãi qua chuyện tối hôm qua, thì tất cả đã hoàn toàn chấm dứt, cho nên buổi sáng thừa dịp Chung Thụy không để ý, cô suy tính không biết nên đem đĩa CD giấu ở dưới ngăn tủ, hay là dứt khoát tiêu hủy luôn cho rồi, để tránh một ngày nào đó lại rơi vào tay của người khác rồi lợi dụng nó thì hỏng bét.
Chẳng qua ngẫm lại, trong nhà Chung Thụy hình như rất an toàn, Tiêu Tiêu trực tiếp giấu đĩa CD bên trong tủ quần áo, bắt đầu đi đến phim trường.
Phân cảnh của buổi sáng, là cuộc sống trong cung của vị vũ cơ giả mạo công chúa, sau đó gặp mặt người trong lòng, có vẻ như nàng rất hạnh phúc và vô tư. Hoàng đế không nhận ra bất cứ điều gì, trước sau vẫn yêu thương nàng, làm cho suy nghĩ của vũ cơ thay đổi không giống như lúc ban đầu.
Dù sao cũng là quan hệ phụ tử cùng huyết thống, hơn nữa lại ở chung hết ngày này qua ngày khác, nỗi hận của vũ cơ đối với hoàng đế cũng có sự biến hóa, từ từ phai nhạt dần.
Nếu cuộc sống vẫn cứ trôi đi như thế này thì tốt quá, từ rất lâu trong lòng của vũ cơ đã rất khao khát vẻ yên lặng và nhàn hạ như vậy.
Đáng tiếc, suy nghĩ của người trong lòng nàng thì rất khác thường, tuyệt đối không cho phép vũ cơ nảy sinh bất kì một tình cảm nào khác.
Một đoạn phim này, cô phải thể hiện cảnh vũ cơ vừa đối phó với những người xung quanh, vừa che lấp thân phận. Hơn nữa từ lúc ban đầu phải thể hiện dáng vẻ phẫn nộ với hoàng đế, sau đó mới bình tĩnh trở lại, cảnh lần này không được làm ra vẻ quá thật nhưng cũng không thể giả tạo được. (câu này miu sẽ hỏi các chị sao mọi người xem đỡ nhé)
Cảnh này Tiêu Tiêu diễn không tệ, NG hai ba lần thì qua, đạo diễn vung tay ra hiệu kết thúc công việc sớm.
Chung Thụy nhỏ giọng nói lịch làm việc cho Tiêu Tiêu nghe, buổi chiều còn hai hợp đồng, một bản là ghi âm cho chương trình trên TV, còn một bản là bộ phim ngắn mới nhận được thông báo, đoán chừng buổi sáng anh mới về được.
Tiêu Tiêu cũng nhỏ giọng dặn anh phải chú ý sức khỏe, ăn cơm đúng giờ, đừng cố làm việc mà quên sức khỏe. Nhân lúc xung quanh không có ai, cô lén cầm lấy tay anh, nhẹ nhàng nắm lại.
Chung Thụy bật cười, nhìn thấy cô trợn tròn mắt quan sát, ánh mắt ra vẻ cảnh giác của một cô mèo con đang hoảng sợ, anh có cảm giác cô càng ngày càng đáng yêu.
Nếu ở đây không có người, thì anh đã đi qua cắn Tiêu Tiêu một phát rồi.
Sau khi trở về cô vẫn rất lo lắng, vừa lấy đĩa CD ra, vừa tìm một nơi thật an toàn để cất giấu.
Vô tình đĩa CD bị rơi trên mặt đất, cô vội vàng nhặt lên, đôi mắt thoáng nhìn thấy dòng chữ gì đó mờ mờ ở mặt sau CD.
Tiêu Tiêu đưa đĩa CD lại gần mắt một chút, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy hai con số là “12” và “8”.
Cô lập tức nhớ lại, đêm đó cô bị Angel đưa lên giường của đạo diễn Ôn không phải là ngày 12 tháng 8 sao?
Ngày này, cho dù Tiêu Tiêu có hóa thành tro thì cô vẫn nhớ.
Cô hoảng hốt nghĩ lại, Nguyễn Tình đã từng nói qua, đêm đó đạo diễn Ôn ở cùng với cô ta, vốn dĩ cô còn nghĩ rằng mình là người đến sau, lúc này Tiêu Tiêu cảm thấy có một trận ớn lạnh xẹt qua người.
Tiêu Tiêu nghĩ nghĩ, do dự một chút, nhưng vẫn gọi điện thoại cho Nguyễn Tình.
Gần đây, phần lớn những quảng cáo của Nguyễn Tình đều bị giành mất, những cái còn lại không phải là tiền cát sê thấp, thì chính là trực tiếp hủy bỏ hợp đồng, một bụng cô ta chứa đầy thuốc súng không có chỗ để phát tiết.
Tiêu Tiêu lại cố tình gọi tới hỏi chuyện đêm đó, Nguyễn Tình cũng lười động não, uống thêm một ngụm rượu, cồn xông lên tới óc, nói bậy bạ cho xong.
“Đừng tưởng cô bám vào Ảnh đế là giỏi, tối hôm đó nếu không phải nửa đường lại đổi người… Bây giờ còn chưa biết ai thắng ai đâu, *hức*, đạo diễn Ôn thúi kia, chỉ biết kiếm lợi mà chẳng làm nên trò trống gì, chị đây còn khinh thường ông ta… Chờ xem, sớm hay muộn tôi, tôi…”
Nguyễn Tình còn chưa nói xong, cánh tay cũng run lên, “Cốp” một cái, ném điện thoại xuống đất.
Đúng lúc Angel đi vào phòng ngủ, nghe thấy lời nói đứt quãng của cô, không vui mà nhíu mày: “Uống nhiều quá, ngày mai làm sao đi tiệc tối được? Chuyện cũ rích đêm đó còn nói tới làm gì? Nói tới nói lui cũng chỉ biết trách tôi, cô đâu biết tôi phải tốn bao nhiêu công sức mới tạo được cơ hội cho cô, ai ngờ đến cuối cùng lại dâng hai tay cho người khác, việc này đúng là kỳ quái?”
Thuận tay sửa lại chăn nệm giúp Nguyễn Tình, trong lòng Angel rất không thoải mái, dù sao người này cũng say rồi, có muốn phát tiết cơn tức cũng không được, chỉ báo hại cô thôi, những lời này ngày thường không dám nói ra, bây giờ lại nói với con ma men này: “Cũng do vận khí của cô không tốt, lại đi nhầm phòng, thật quá tiện cho con heo mập đạo diễn Ôn kia. Nếu không cô đã leo lên giường của Ảnh đế rồi, chắc chắn bây giờ tiền đồ của cô còn tốt hơn cả Tiêu Tiêu, càng không thể nào rơi vào tình huống như hiện tại, bị đá sang một bên…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook