Đêm Nay Ngủ Cùng Ai
-
Chương 39: Hihi, nghỉ ngơi giữa đợt
Tiêu Tiêu ngơ ngác bị Chung Thụy ôm ra khỏi khách sạn, lúc này cô mới khôi phục lại tinh thần, kéo kéo người bên cạnh: “Khoan đã, em muốn quay về khách sạn…”
Chung Thụy nhíu mày, đáy mắt lóe lên sự không vui: “Còn muốn quay về sao?”
Tay anh ôm chặt thắt lưng của Tiêu Tiêu rồi nhẹ nhàng véo cô một cái, cảm thấy cô đang run rẩy dưới lòng bàn tay mình, anh cúi đầu cười cười: “Bài học kinh nghiệm vừa rồi vẫn chưa đủ sao, hử?”
Nghe thấy âm cuối cao vút lên, trái tim Tiêu Tiêu run bắn. "Chuyện tốt" mới làm ở cầu thang thoát hiểm ban nãy lại hiện lên trong đầu cô, sắc đỏ phơn phớt mới lặn khỏi mặt lại quay trở về.
“Tiền bối, người đại diện của Nguyễn Tình đang đứng trước sảnh của khách sạn kìa.”
Nhìn theo hướng mà ngón tay Tiêu Tiêu chỉ tới, Chung Thụy thấy Angel. Đối với người đại diện này, anh không có nhận xét gì thêm nữa: “Cô ta ở đó, vậy thì sao?”
Bỗng nhiên ngừng lại một chút, Chung Thụy nghĩ tới câu nói nửa chừng vừa rồi của Tiêu Tiêu, mí mắt khẽ nâng lên: “Xem ra, anh thật sự đã coi thường em rồi, phải làm sao đây?”
“Trước tiên, tiền bối chờ ở đây đã, em đi một vòng sẽ quay về ngay.” Tiêu Tiêu định sửa sang lại quần áo của mình, nhưng cô suy nghĩ một chút rồi dứt khoát không sửa soạn gì cả, để mặc cho dấu vết hồng hồng trước ngực mình lộ ra phân nửa, tóc tai mang theo chút lộn xộn, màu son cũng nhòa một ít, sắc mặt ửng đỏ cong cong vẹo vẹo mà đi về phía sảnh khách sạn.
Angel thấy cô, ánh mắt sáng ngời, cười cười rồi đi lên: “Tiêu Tiêu, đã lâu không gặp.”
Tiêu Tiêu giương mắt nhìn về phía Angel, giống như nhìn nửa ngày mới nhận ra cô ta: “A, quả thật đã lâu rồi không gặp, sao chị lại ở trong này?”
Cô giả bộ như vô tình nhìn nhìn xung quanh: “Nguyễn Tình đâu? Sao lại bỏ chị một mình ở trước sảnh vậy, chắc không phải là đang thong thả ngủ ngon ở trên lầu đó chứ?”
Angel nhìn thấy hai má đỏ bừng của Tiêu Tiêu, sau đó thoáng nhìn thấy dấu vết hồng hồng bên dưới cổ áo, mắt cô ta như muốn nhảy dựng lên.
Trước đây, người này cực kì thanh cao, sao chỉ đưa lên giường của đạo diễn Ôn một lần liền đổi tính vậy?
Nhìn dáng vẻ vừa quyến rũ vừa câu dẫn người của Tiêu Tiêu, hoàn toàn không còn thấy nét thanh thuần thường ngày nữa, giữa hai chân mày tràn đầy sắc xuân, chỉ lơ đãng giơ tay nhấc nhân mà đã hấp dẫn như vậy, rõ ràng đã được dạy dỗ rất tốt.
Không biết cô vừa lên giường của người nào đây, trong lòng Angel hết sức giật mình, cũng ẩn chứa một chút xem thường.
Trước đây chết sống không muốn thực hiện quy tắc ngầm, rốt cuộc bây giờ đã thông suốt rồi sao?
Khó trách gần đây Tiêu Tiêu khá may mắn, kề cận đạo diễn Tề cùng Chung Thụy, sau lưng còn có đạo diễn Ôn chống đỡ, bây giờ hợp đồng tới liên tục, vận khí cũng từ từ tăng lên.
So với người nào đó, Nguyễn Tình càng ngày càng đi xuống, càng ngày càng tệ hại.
Từ sau khi xuất viện, những lời gièm pha tuy rằng đã được áp chế, nhưng mà hợp đồng nhận được cũng không nhiều, làm cho người đại diện mới là cô rầu muốn chết. Không bằng cô đi theo Tiêu Tiêu luôn, dù sao cũng tốt hơn bây giờ.
Nhưng mà Angel nghĩ lại, lần trước cô đã đắc tội với Tiêu Tiêu, bây giờ muốn quay trở về, đúng là chuyện không tưởng.
Chỉ trách mình không có mắt nhìn, để cho A Sâm chiếm lợi rồi.
“Sau khi xuất viện Nguyễn Tình chỉ nghỉ ngơi ở nhà thôi, nghe nói bộ phim của em rất ăn khách, cô ấy đặc biệt bảo chị tới chúc mừng em!” Angel đã sớm chuẩn bị quà biếu rồi, là một chai rượu vang lâu năm.
Không coi là thượng hạng, nhưng cũng xem như là món quà tốt.
Tiêu Tiêu nhíu mày, giống như có chút kì quái, vì sao Nguyễn Tình lại đột nhiên tặng quà cho cô vậy, trong nháy mắt liền nở nụ cười: “Nếu là tâm ý của Nguyễn Tình, lại là Angel đặc biệt đưa tới, em sao có thể không nhận chứ?”
Sóng mắt lưu chuyển , cô cười càng thêm rực rỡ: “Nhưng mà không công thì không thể hưởng lộc được, Nguyễn Tình muốn xin cái gì, nói thẳng luôn cho lành, cần gì phải quanh co lòng vòng?”
Mặc dù đang đứng ở sảnh chính khách sạn, nhưng Tiêu Tiêu trang điểm rất đậm nên không bị ai nhận ra cả. Nhưng trái lại khuôn mặt thật người đại diện mới của Nguyễn Tình đã xuất hiện trên TV trong buổi họp báo rồi.
Angel cảm thấy không nên đứng ở trong đây mà tán dóc, cô ta cười cười lấy lòng Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, chúng ta đã lâu rồi không gặp? Không bằng kiếm chỗ nào ngồi đi? Rượu ngon xứng với mỹ nhân, chúng ta từ từ ôn chuyện được không?”
Tiêu Tiêu hừ lạnh, nụ cười trên mặt hoàn toàn mất đi: “Đúng là người hay quên, chị gần như đã quên lúc trước chị đã làm những gì, còn muốn ôn chuyện với tôi sao? Chúng ta còn chuyện cũ gì để nói nữa, có việc thì nói, nếu không còn việc gì thì tôi lên lầu nghỉ ngơi đây.”
Không nghĩ tới, sau một thời gian không gặp, thái độ của Tiêu Tiêu lại trở nên cứng rắn như vậy, sắc mặt của Angel cũng trở nên không tốt. Chẳng qua nhìn vẻ mặt của cô , hình như đã say rồi, trên người còn có mùi rượu thoang thoảng nữa.
Angel nheo mắt lại, vừa lừa vừa khuyên, đẩy Tiêu Tiêu ra khỏi khách sạn, nhét cô vào trong taxi rồi nói vài câu, nhét tiền xe vào tay tài xế, nhìn thấy ánh mắt mê mê của Tiêu Tiêu, còn thêm la hét đòi xuống xe, cô ta vội vàng bảo tài xế lái xe đi.
Tiễn bước ôn thần, nhiệm vụ của cô coi như đã hoàn thành.
Angel ngẩng đầu nhìn tầng trên của khách sạn, khóe miệng cong lên, thích thú mà bước về phía quán bar.
Ít khi được tới đây, lại là Nguyễn Tình trả tiền, cô dĩ nhiên sẽ không bỏ lỡ loại chuyện tốt như này.
Xe taxi mới đi được một trăm mét, ý thức của Tiêu Tiêu đã khôi phục như lúc ban đầu, lái xe trợn mắt há mồm mà nhìn một con ma men bỗng nhiên trở nên cực kì tỉnh táo, tao nhã mà phất tóc qua bả vai, thản nhiên xuống xe, còn nói với anh ta, tiền xe kia không cần thối lại, lái xe nhìn bóng lưng đã đi xa của cô, nghĩ thầm, người này là kẻ điên hay là diễn viên đây?
Lái xe đã đoán đúng phân nửa, Tiêu Tiêu không phải là một diễn viên chuyên nghiệp thì là gì?
“Diễn xong rồi sao?” Chung Thụy đi ra từ trong bóng tối nơi cửa hông của khách sạn, cúi đầu hỏi cô.
Tiêu Tiêu gật đầu, cuối cùng thở dài ra.
Cô chính là lo lắng nếu trực tiếp từ chối đạo diễn Ôn, chắc chắn sẽ khiến cho ông ta nổi giận, những ngày sau đó cô nhất định sẽ gặp phiền toái.
Cô dứt khoát để cho A Sâm mang tin tức này truyền ra ngoài, Nguyễn Tình sau khi xuất viện không nhận được hợp đồng nào, lại từ từ bị thất sủng, tuyệt đối sẽ không cam tâm, nhất định sẽ đến quấy rối. (Tin tức chị ở cùng phòng vs đạo diễn Ôn đó mà.)
Tiêu Tiêu chỉ sợ cô ta sẽ không gây rối, ngay cả thời gian và địa điểm cô cũng dâng lên hai tay luôn, quả nhiên Nguyễn Tình đã chạy tới, còn bảo Angel tới đuổi người đi nữa chứ.
Vừa nãy Tiêu Tiêu giả vờ say khá đạt, lại có những người đứng trước sảnh khách sạn làm chứng, đạo diễn Ôn tự nhiên sẽ biết cái màn này là do ai bày ra, chắc ông ta chỉ nghĩ rằng là do Nguyễn Tình tự mình đuổi cô ra tận cửa.
Đèn đã bị tắt, sau một hồi sung sướng đạo diễn Ôn mới biết người đã bị thay đổi, muốn nổi giận cũng được, hoặc là được hầu hạ tốt đến nỗi quên mất Tiêu Tiêu cũng được, đối với cô mà nói cũng không phải chuyện xấu gì.
Chung Thụy không đoán được Tiêu Tiêu lại có thể dùng chiêu trộm long tráo phụng, đem đạo diễn Ôn đùa giỡn xoay vòng vòng, nhưng không thể không nói cách này đúng là rất tuyệt.
Vừa không đắc tội với đạo diễn Ôn, nhưng lại đem phần ân huệ này chuyển qua tay Nguyễn Tình, không dính dáng gì tới cô, có điều tất cả những lợi lộc Tiêu Tiêu chiếm hết.
Chỉ khiến anh lo lắng thôi, nhưng trước đó anh lại không để lộ ra xíu nào…
Tiêu Tiêu ngáp một cái, cả đêm bận ứng phó với đạo diễn Ôn, lại vừa lo lắng Nguyễn Tình có mắc mưu hay không, làm cô tốn công lo nghĩ, buồn ngủ không chịu được, vừa vào cửa liền đá bay giày cao gót, trực tiếp chui vào phòng tắm.
Trên người đều là mùi rượu và huân hương bên trong Thủy Đô, còn có mùi nước hoa nồng nặc của đạo diễn Ôn, làm cho cô ghê tởm đến nỗi cả đêm không ăn được thứ gì.
Cô tắm xong liền đi ra, thì thấy Chung Thụy cũng vừa tắm xong ở một phòng tắm khác, anh mặc áo ngủ ngồi ở trên giường, yên lặng nhìn về phía mình.
Tiêu Tiêu nuốt nuốt miếng, trong lòng có chút không yên, xem ra người nào đó đang muốn tính sổ với cô đây mà.
Cô cười tủm tỉm rồi đi lên, dùng khăn mặt lau tóc ẩm ướt giúp Chung Thụy, vắt óc tìm mưu kế mong tránh được một kiếp.
Nhưng mà Chung Thụy không cho Tiêu Tiêu cơ hội để suy nghĩ, duỗi tay nắm lấy thắt lưng của cô, sau đó ôm lấy cô cùng ngã xuống giường.
Chung Thụy nhíu mày, đáy mắt lóe lên sự không vui: “Còn muốn quay về sao?”
Tay anh ôm chặt thắt lưng của Tiêu Tiêu rồi nhẹ nhàng véo cô một cái, cảm thấy cô đang run rẩy dưới lòng bàn tay mình, anh cúi đầu cười cười: “Bài học kinh nghiệm vừa rồi vẫn chưa đủ sao, hử?”
Nghe thấy âm cuối cao vút lên, trái tim Tiêu Tiêu run bắn. "Chuyện tốt" mới làm ở cầu thang thoát hiểm ban nãy lại hiện lên trong đầu cô, sắc đỏ phơn phớt mới lặn khỏi mặt lại quay trở về.
“Tiền bối, người đại diện của Nguyễn Tình đang đứng trước sảnh của khách sạn kìa.”
Nhìn theo hướng mà ngón tay Tiêu Tiêu chỉ tới, Chung Thụy thấy Angel. Đối với người đại diện này, anh không có nhận xét gì thêm nữa: “Cô ta ở đó, vậy thì sao?”
Bỗng nhiên ngừng lại một chút, Chung Thụy nghĩ tới câu nói nửa chừng vừa rồi của Tiêu Tiêu, mí mắt khẽ nâng lên: “Xem ra, anh thật sự đã coi thường em rồi, phải làm sao đây?”
“Trước tiên, tiền bối chờ ở đây đã, em đi một vòng sẽ quay về ngay.” Tiêu Tiêu định sửa sang lại quần áo của mình, nhưng cô suy nghĩ một chút rồi dứt khoát không sửa soạn gì cả, để mặc cho dấu vết hồng hồng trước ngực mình lộ ra phân nửa, tóc tai mang theo chút lộn xộn, màu son cũng nhòa một ít, sắc mặt ửng đỏ cong cong vẹo vẹo mà đi về phía sảnh khách sạn.
Angel thấy cô, ánh mắt sáng ngời, cười cười rồi đi lên: “Tiêu Tiêu, đã lâu không gặp.”
Tiêu Tiêu giương mắt nhìn về phía Angel, giống như nhìn nửa ngày mới nhận ra cô ta: “A, quả thật đã lâu rồi không gặp, sao chị lại ở trong này?”
Cô giả bộ như vô tình nhìn nhìn xung quanh: “Nguyễn Tình đâu? Sao lại bỏ chị một mình ở trước sảnh vậy, chắc không phải là đang thong thả ngủ ngon ở trên lầu đó chứ?”
Angel nhìn thấy hai má đỏ bừng của Tiêu Tiêu, sau đó thoáng nhìn thấy dấu vết hồng hồng bên dưới cổ áo, mắt cô ta như muốn nhảy dựng lên.
Trước đây, người này cực kì thanh cao, sao chỉ đưa lên giường của đạo diễn Ôn một lần liền đổi tính vậy?
Nhìn dáng vẻ vừa quyến rũ vừa câu dẫn người của Tiêu Tiêu, hoàn toàn không còn thấy nét thanh thuần thường ngày nữa, giữa hai chân mày tràn đầy sắc xuân, chỉ lơ đãng giơ tay nhấc nhân mà đã hấp dẫn như vậy, rõ ràng đã được dạy dỗ rất tốt.
Không biết cô vừa lên giường của người nào đây, trong lòng Angel hết sức giật mình, cũng ẩn chứa một chút xem thường.
Trước đây chết sống không muốn thực hiện quy tắc ngầm, rốt cuộc bây giờ đã thông suốt rồi sao?
Khó trách gần đây Tiêu Tiêu khá may mắn, kề cận đạo diễn Tề cùng Chung Thụy, sau lưng còn có đạo diễn Ôn chống đỡ, bây giờ hợp đồng tới liên tục, vận khí cũng từ từ tăng lên.
So với người nào đó, Nguyễn Tình càng ngày càng đi xuống, càng ngày càng tệ hại.
Từ sau khi xuất viện, những lời gièm pha tuy rằng đã được áp chế, nhưng mà hợp đồng nhận được cũng không nhiều, làm cho người đại diện mới là cô rầu muốn chết. Không bằng cô đi theo Tiêu Tiêu luôn, dù sao cũng tốt hơn bây giờ.
Nhưng mà Angel nghĩ lại, lần trước cô đã đắc tội với Tiêu Tiêu, bây giờ muốn quay trở về, đúng là chuyện không tưởng.
Chỉ trách mình không có mắt nhìn, để cho A Sâm chiếm lợi rồi.
“Sau khi xuất viện Nguyễn Tình chỉ nghỉ ngơi ở nhà thôi, nghe nói bộ phim của em rất ăn khách, cô ấy đặc biệt bảo chị tới chúc mừng em!” Angel đã sớm chuẩn bị quà biếu rồi, là một chai rượu vang lâu năm.
Không coi là thượng hạng, nhưng cũng xem như là món quà tốt.
Tiêu Tiêu nhíu mày, giống như có chút kì quái, vì sao Nguyễn Tình lại đột nhiên tặng quà cho cô vậy, trong nháy mắt liền nở nụ cười: “Nếu là tâm ý của Nguyễn Tình, lại là Angel đặc biệt đưa tới, em sao có thể không nhận chứ?”
Sóng mắt lưu chuyển , cô cười càng thêm rực rỡ: “Nhưng mà không công thì không thể hưởng lộc được, Nguyễn Tình muốn xin cái gì, nói thẳng luôn cho lành, cần gì phải quanh co lòng vòng?”
Mặc dù đang đứng ở sảnh chính khách sạn, nhưng Tiêu Tiêu trang điểm rất đậm nên không bị ai nhận ra cả. Nhưng trái lại khuôn mặt thật người đại diện mới của Nguyễn Tình đã xuất hiện trên TV trong buổi họp báo rồi.
Angel cảm thấy không nên đứng ở trong đây mà tán dóc, cô ta cười cười lấy lòng Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, chúng ta đã lâu rồi không gặp? Không bằng kiếm chỗ nào ngồi đi? Rượu ngon xứng với mỹ nhân, chúng ta từ từ ôn chuyện được không?”
Tiêu Tiêu hừ lạnh, nụ cười trên mặt hoàn toàn mất đi: “Đúng là người hay quên, chị gần như đã quên lúc trước chị đã làm những gì, còn muốn ôn chuyện với tôi sao? Chúng ta còn chuyện cũ gì để nói nữa, có việc thì nói, nếu không còn việc gì thì tôi lên lầu nghỉ ngơi đây.”
Không nghĩ tới, sau một thời gian không gặp, thái độ của Tiêu Tiêu lại trở nên cứng rắn như vậy, sắc mặt của Angel cũng trở nên không tốt. Chẳng qua nhìn vẻ mặt của cô , hình như đã say rồi, trên người còn có mùi rượu thoang thoảng nữa.
Angel nheo mắt lại, vừa lừa vừa khuyên, đẩy Tiêu Tiêu ra khỏi khách sạn, nhét cô vào trong taxi rồi nói vài câu, nhét tiền xe vào tay tài xế, nhìn thấy ánh mắt mê mê của Tiêu Tiêu, còn thêm la hét đòi xuống xe, cô ta vội vàng bảo tài xế lái xe đi.
Tiễn bước ôn thần, nhiệm vụ của cô coi như đã hoàn thành.
Angel ngẩng đầu nhìn tầng trên của khách sạn, khóe miệng cong lên, thích thú mà bước về phía quán bar.
Ít khi được tới đây, lại là Nguyễn Tình trả tiền, cô dĩ nhiên sẽ không bỏ lỡ loại chuyện tốt như này.
Xe taxi mới đi được một trăm mét, ý thức của Tiêu Tiêu đã khôi phục như lúc ban đầu, lái xe trợn mắt há mồm mà nhìn một con ma men bỗng nhiên trở nên cực kì tỉnh táo, tao nhã mà phất tóc qua bả vai, thản nhiên xuống xe, còn nói với anh ta, tiền xe kia không cần thối lại, lái xe nhìn bóng lưng đã đi xa của cô, nghĩ thầm, người này là kẻ điên hay là diễn viên đây?
Lái xe đã đoán đúng phân nửa, Tiêu Tiêu không phải là một diễn viên chuyên nghiệp thì là gì?
“Diễn xong rồi sao?” Chung Thụy đi ra từ trong bóng tối nơi cửa hông của khách sạn, cúi đầu hỏi cô.
Tiêu Tiêu gật đầu, cuối cùng thở dài ra.
Cô chính là lo lắng nếu trực tiếp từ chối đạo diễn Ôn, chắc chắn sẽ khiến cho ông ta nổi giận, những ngày sau đó cô nhất định sẽ gặp phiền toái.
Cô dứt khoát để cho A Sâm mang tin tức này truyền ra ngoài, Nguyễn Tình sau khi xuất viện không nhận được hợp đồng nào, lại từ từ bị thất sủng, tuyệt đối sẽ không cam tâm, nhất định sẽ đến quấy rối. (Tin tức chị ở cùng phòng vs đạo diễn Ôn đó mà.)
Tiêu Tiêu chỉ sợ cô ta sẽ không gây rối, ngay cả thời gian và địa điểm cô cũng dâng lên hai tay luôn, quả nhiên Nguyễn Tình đã chạy tới, còn bảo Angel tới đuổi người đi nữa chứ.
Vừa nãy Tiêu Tiêu giả vờ say khá đạt, lại có những người đứng trước sảnh khách sạn làm chứng, đạo diễn Ôn tự nhiên sẽ biết cái màn này là do ai bày ra, chắc ông ta chỉ nghĩ rằng là do Nguyễn Tình tự mình đuổi cô ra tận cửa.
Đèn đã bị tắt, sau một hồi sung sướng đạo diễn Ôn mới biết người đã bị thay đổi, muốn nổi giận cũng được, hoặc là được hầu hạ tốt đến nỗi quên mất Tiêu Tiêu cũng được, đối với cô mà nói cũng không phải chuyện xấu gì.
Chung Thụy không đoán được Tiêu Tiêu lại có thể dùng chiêu trộm long tráo phụng, đem đạo diễn Ôn đùa giỡn xoay vòng vòng, nhưng không thể không nói cách này đúng là rất tuyệt.
Vừa không đắc tội với đạo diễn Ôn, nhưng lại đem phần ân huệ này chuyển qua tay Nguyễn Tình, không dính dáng gì tới cô, có điều tất cả những lợi lộc Tiêu Tiêu chiếm hết.
Chỉ khiến anh lo lắng thôi, nhưng trước đó anh lại không để lộ ra xíu nào…
Tiêu Tiêu ngáp một cái, cả đêm bận ứng phó với đạo diễn Ôn, lại vừa lo lắng Nguyễn Tình có mắc mưu hay không, làm cô tốn công lo nghĩ, buồn ngủ không chịu được, vừa vào cửa liền đá bay giày cao gót, trực tiếp chui vào phòng tắm.
Trên người đều là mùi rượu và huân hương bên trong Thủy Đô, còn có mùi nước hoa nồng nặc của đạo diễn Ôn, làm cho cô ghê tởm đến nỗi cả đêm không ăn được thứ gì.
Cô tắm xong liền đi ra, thì thấy Chung Thụy cũng vừa tắm xong ở một phòng tắm khác, anh mặc áo ngủ ngồi ở trên giường, yên lặng nhìn về phía mình.
Tiêu Tiêu nuốt nuốt miếng, trong lòng có chút không yên, xem ra người nào đó đang muốn tính sổ với cô đây mà.
Cô cười tủm tỉm rồi đi lên, dùng khăn mặt lau tóc ẩm ướt giúp Chung Thụy, vắt óc tìm mưu kế mong tránh được một kiếp.
Nhưng mà Chung Thụy không cho Tiêu Tiêu cơ hội để suy nghĩ, duỗi tay nắm lấy thắt lưng của cô, sau đó ôm lấy cô cùng ngã xuống giường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook