Đêm Nay Có Kịch Hay
-
11: Còn Muốn Giết Tôi Nữa Sao
Bào Văn nói cái thứ nước vừa hắt lên người tôi chính là nước rửa chân của cô ấy, người phụ nữ này đúng là chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Nhưng tôi lại không hề có cảm giác căm ghét, tôi tiếp tục liếm hết chỗ nước quanh miệng, nó làm cho cái họng khô rát của tôi cảm thấy ấm áp hơn một chút, toàn thân cũng thấy sảng khoái hơn.
Advertisement
Bào Văn lại mắng thêm một câu khó nghe, rồi cầm kéo lên tiến về phía tôi.
Advertisement
Đột nhiên tôi cảm thấy rất hồi hộp, không nhẽ người phụ nữ này điên rồi sao? Đã hành tôi ra nông nỗi này rồi, còn muốn giết tôi nữa sao?
Lúc đó cô ấy đã tiến gần đến chỗ tôi, xuống tay một cách dứt khoát, hình như không phải là muốn làm hại tôi, mà là để cởi trói cho tôi.
Cô ta lấy điện thoại ra đưa về phía tôi, trên đó đã được viết sẵn mấy dòng: Lần này là tôi dạy cậu một bài học, nếu như sau này cậu còn dám có ý đồ xấu với tôi, tôi sẽ giết cậu thật đấy.
Sau khi cởi trói, tôi ngồi dưới đất toàn thân mềm nhũn, nào còn có chút ý định phản kháng, tôi vội vàng gật đầu, nhưng vì toàn thân không còn chút sức lực nào, nên đến động tác gật đầu cũng không còn bình thường nữa.
Sau khi Bào Văn quay lưng đi khỏi, tội vật vã bò dậy, run rẩy đi vào nhà tắm, cứ thế vục đầu vào vòi nước uống lấy uống để.
Uống no một bụng nước, tôi cảm thấy mình như được sống lại, tôi xuống nhà đi tìm chút gì bỏ vào bụng, lúc này mới cảm thấy hồi phục được phần nào.
Tuy vậy, toàn thân tôi vẫn không còn sức lực, cảm thấy mệt mỏi vô cùng, những vết thương trên người vẫn còn đau nhức, tôi phải tìm đến bệnh viện để khám.
Sức nhớ ra lúc trước điện thoại cứ đổ chuông liên hồi, tôi lại vội vàng chạy lên nhà để nhặt lại chiếc điện thoại.
Xem điện thoại xong tôi mới phát hiện, từ lúc Bào Văn trói tôi đến giờ, đã là hai ngày hai đêm rồi, giờ đã sang buổi sáng ngày thứ ba.
Nếu như hôm nay Bào Văn không tới cởi trói, chắc tôi không trụ được nổi nữa, đúng là không gì độc ác bằng lòng dạ đàn bà.
Sau khi xem xong danh sách cuộc gọi nhỡ, tôi không còn để ý gì đến những đau đớn trên cở thể nữa, đầu óc tôi như sắp nổ tung vậy.
Đúng là em gái tôi gọi điện đến, gọi vào tối ngày hôm kia, không biết bao nhiêu lần, sáng ngày hôm sau vẫn thấy gọi mấy cuộc.
Ngoài con bé ra, còn có cuộc gọi nhỡ của cô họ tôi, trước giờ tôi với bà cô nào có mấy khi liên lạc, tôi càng thấy lo lắng hơn, có khi nào thực sự xảy ra chuyện gì rồi?
Tôi không còn nghĩ được là thay đồ gì nữa, lập tức chạy xuống nhà, vừa chạy vừa gọi điện cho em gái.
Đầu bên kia bắt máy, tôi mới thở được một hơi, thì thấy giọng nói trong điện thoại không phải của em gái mình, mà là giọng bà cô, nói: “Trần Danh, cháu chết rồi à, sao bây giờ mới nghe điện thoại! Trần Vi xém chút nữa mất mạng rồi, cháu mau về đi, đến bệnh viện huyện nhé.”
Trần Vy chính là em gái tôi, từng lời cô nói như búa giáng vào đầu tôi vậy, tôi tức tốc bắt taxi ra bến xe, mua vé về nhà.
Nhà tôi nằm trong một huyện thành nhỏ ở thành phố bên cạnh, ngồi xe mất khoảng 5 tiếng mới tới được bệnh viện huyện.
Nhìn thấy em gái, tôi xém chút thì bật khóc, con bé vừa được đưa từ phòng cấp cứu sang phòng hồi sức, sắc mặt trắng bệch, còn phải truyền nước, trông tiều tụy quá.
Sau khi hỏi rõ sự tình, tôi mới biết là tình trạng thiếu máu của em gái tôi cực kỳ nghiêm trọng, đó là thiếu máu do không thể tái tạo máu, trước đó con bé đến kỳ kinh nguyệt bị ra rất nhiều máu, vô cùng nghiêm trọng, trường học và bệnh viện đều không liên lạc được với người nhà, không có ai ký tên, không có viện phí, suýt nữa thì ảnh hưởng đến tính mạng, nếu như không phải liên hệ được với cô họ, tiến hành truyền máu, thì cái mạng của em tôi chắc cũng không còn.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook