Đêm Nay Ai Bay Lên Giường FULL
-
Chương 5
6
Tranh thủ buổi chiều được nghỉ học, tôi thu dọn áo khoác, giày đã giặt sạch rồi đến trường bên tìm anh.
Trên sân bóng rổ, tôi liếc qua liền thấy được Ngụy Trạch Thu.
Mặc áo ba lỗ đen, lưng vạm vỡ, mồ hôi nhễ nhại, căng tràn sức sống.
Tôi bí mật lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh.
Không đợi tôi có thể thưởng thức, một quả bóng rổ đột nhiên bay về phía tôi.
Tôi ngây ra chưa kịp phải ứng gì thì một nam sinh đã lao tới và đỡ bóng.
Tôi vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Nam sinh kia ném bóng trở về, quay sang hỏi tôi: “Bạn học, em học trường hàng xóm phải không?”
Tôi lùi một bước, hắn tiến ba bước.
Hắn gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Anh vừa nhìn thấy em chụp trộm anh, gần đây anh đang tham gia lớp phản trinh sát, năng lực phản trinh sát cũng không tồi ha ha ha.
"
???
Tôi đang định mở miệng thì một giọng nói vang lên.
“Đề nghị học lại lớp phản trinh sát.
” Ngụy Trạch Thu sải bước đi tới.
Tôi lập tức chạy đến chỗ Ngụy Trạch Thu và gật đầu: "Em cũng nghĩ vậy á.
"
Nam sinh ngược lại cười thoải mái: "Đừng mà Ngụy ca, em chỉ muốn làm quen với bạn nhỏ thôi mà.
Xin chào bạn nhỏ, anh là Lâm Cảnh.
"
“Chào anh, em là Khương Doanh, từ học viện nghệ thuật bên cạnh tới.
Vừa rồi em không có chụp lén anh đâu.
” Tôi lặng lẽ liếc nhìn Ngụy Trạch Thu.
Đồng đội đang gọi hắn trở về, Lâm Cảnh vẫy tay với tôi, chạy về sân bóng rổ.
Tôi đem chiếc túi da bò đưa cho Ngụy Trạch Thu, ngập ngừng hỏi: “Chụp lén như thế nào mới không coi là phạm pháp?”
" Đối phương đồng ý mới không coi là phạm pháp.
"
“Vậy anh có đồng ý không, em chỉ chụp một tấm thôi, em thấy rất đẹp, muốn đặt làm hình nền.
” Tôi nói một mạch.
Ngụy Trạch Thu dừng một chút, không nói gì mà nhẹ gật đầu.
7
Đến giờ cơm, Ngụy Trạch Thu mang tôi đến căn tin trường anh.
Dì ở căn tin thực sự không run tay, nhưng có lẽ dì thấy tôi quá gầy nên múc cho tôi càng nhiều.
Tôi im lặng nhìn đĩa thức ăn đầy như một ngọn núi nhỏ trước mặt.
Tôi còn chưa ăn được mấy miếng liền kinh ngạc thấy Ngụy Trạch Thu đã ăn đến chỉ còn một phần ba.
Tôi nhìn xuống đĩa của mình một lần nữa, nó như thể chưa được chạm qua.
Tôi do dự nói: “Ngụy Trạch Thu, nhiều quá, ăn không hết thì phải làm sao đây?”
Ăn không hết thì phí lắm, hay gói lại nhỉ?
“Đưa cho anh, anh giúp em ăn.
” Nói rồi anh bưng đĩa của tôi phân đi hơn phân nửa, còn gắp cho tôi sườn xào chua ngọt của anh nữa.
"! " Lỗ tai tôi lặng lẽ đỏ lên.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook