Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng
Chương 194: Bác Tài Tốt Bụng

Giọng nói Lãnh Tiếu Tiếu kiên định khiến Hàn phu nhân không khỏi rung động.

Trái tim của phụ nữ đồng cảm."Nhưng mà, nếu như mà tôi nói cho cô biết, giữa hai người là không thể nào ở chung một chỗ, cô có thể sớm buông tay hay không?"

Giờ khắc này, Hàn phu nhân thật sự là đang suy nghĩ vì cô, tránh cho cô sau này càng thêm khổ sở.

"Sớm buông tay? Làm sao sớm buông tay? Anh ấy đã xâm nhập cốt nhục của cháu, trải rộng toàn thân của cháu rồi." Lãnh Tiếu Tiếu nghe Hàn phu nhân nói, cười khổ một tiếng.

"Lãnh tiểu thư??" Lãnh Tiếu Tiếu nói rất rõ ràng rung động bà, đáy mắt bà thoáng qua một tia đau lòng.

Vừa một si tình người phụ nữ, chỉ là, si đến cuối cùng, cuối cùng muốn thành thương .

"Hàn phu nhân, cháu hiểu biết rõ bác có thể không thích cháu, hơn nữa Trạch Vũ cũng có vị hôn thê, chỉ là, cả đời này, trừ phi Trạch Vũ chính miệng nói muốn cháu đi, nếu không, cháu sẽ không rời khỏi anh ấy." Lãnh Tiếu Tiếu nhàn nhạt nói xong, quật cường xoay người rời đi.

Hàn phu nhân ở bên trong này sững sờ, bà kinh ngạc nhìn sống lưng kiên định của Lãnh Tiếu Tiếu, trong lòng thầm than một tiếng?

Giá mà cô không phải là con gái của cô ta, thật là tốt bao nhiêu?

Nghĩ đến đây không cách nào thay đổi sự thực, Hàn phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu một cái, vì Trạch Vũ, bà cũng không thể đồng ý hai người bọn họ ở chung một chỗ.

Lãnh Tiếu Tiếu cố nén bi thương một đường chạy chậm rời khỏi Tú Ngọc.

Cô chỉ sợ ở chậm một chút, mình sẽ ở nơi công cộng rơi lệ.

Mặc dù cô nói xong kiên định như vậy, nhưng trời mới biết, trong lòng của cô cực kỳ bất lực, tương lai đối với cô mà nói, cực kỳ hư vô và mê mang.

Nếu như tương lai, Trạch Vũ thật sự nhất định phải cưới người phụ nữ khác làm vợ của anh, cô không biết mình là không có thể tiếp nhận sự thật này? Có phải thật sự như vậy còn có thể kiên trì ở lại bên người anh hay không?

Khi cô ngồi lên rồi xe taxi, nước mắt bi thương cũng không nhịn được chảy xuống?

Tài xế là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ hết sức hiền hòa, ông từ trong kính chiếu hậu nhìn Lãnh Tiếu Tiếu tâm tình hết sức bị đè nén, nhìn cô nước mắt ràn rụa sâu kín mở miệng nói.

"Cô gái nhỏ, cuộc sống không như ý là chuyện 89%, chỉ là, ngày vẫn phải tiếp tục trải qua. Khổ sở liền khóc lớn tiếng ra ngoài đi? Như vậy sẽ dễ chịu hơn một chút. Sau khi khóc xong, ngày mai là một khởi đầu mới."

Nghe được lời nói của bác tài, Lãnh Tiếu Tiếu cảm thấy hết sức thân thiết, đôi mắt mê ly đẫm lệ nhìn sau ót của ông, tràn đầy cảm kích.

"Cám ơn bác, sư phụ, cháu không sao?" T7sh.

Lời hay một câu ấm lòng người?

Ở thời điểm khổ sở bi thương này, một người xa lạ mở lời an ủi, khiến Lãnh Tiếu Tiếu cảm thấy vô cùng vui mừng.

Ít nhất, cái thế giới này chính là vẫn tốt đẹp, đúng như ông nói, ngày mai vừa một khởi đầu mới?

Vô luận lúc này mình có phần cỡ nào khổ sở, nên xảy ra một dạng còn là sẽ xảy ra , thứ gì đó của mình đúng là vẫn còn của mình, nếu không cưỡng cầu cũng vô ích?

"Cô gái nhỏ, cháu rất kiên cường, nếu như mà con gái của tôi cũng có thể giống như cô, cũng sẽ không. . . . . . ?" Giọng nói người đàn ông trung niên trở nên có chút chán nản.

Cũng là bởi vì thấy Lãnh Tiếu Tiếu, sẽ khiến cho ông nhớ tới con gái của mình, cho nên lúc ông thấy Lãnh Tiếu Tiếu này ẩn nhẫn bi thương, ông mới mở miệng khuyên cô, ông sợ cô cũng sẽ giống như Tiểu Nhụy nghĩ không ra, làm chuyện điên rồ.

Lãnh Tiếu Tiếu mặc dù không nhìn thấy mặt của ông, nhưng mà từ kính chiếu hậu thấy cặp mắt kia, toát ra tới là vô tận bi thương?

"Sư phụ, con gái bác bao nhiêu tuổi?"

"Nếu như còn sống, cũng không sai biệt lắm với cháu?" Người đàn ông trung niên thở dài một tiếng, trong lời nói có rất bất đắc dĩ.

"Thật xin lỗi, cháu. . . . . . Cháu không biết?" Lãnh Tiếu Tiếu nghe được ông nói, mới đột nhiên hiểu, nét bi thương mới vừa là vì sao mà đến.

"Không có việc gì, đều tại tôi và mẹ nó bình thường quá bận rộn, không có thời gian khuyên bảo nó, cho nên về mặt tình cảm có vấn đề liền muốn không mở." Người đàn ông trung niên hết sức tự trách nói.

"Sư phụ, đừng quá tự trách, cô ấy đều lớn như vậy, nên học được kiên cường." Lãnh Tiếu Tiếu muốn an ủi bác tài trước mắt cái này, lại phát hiện lời nói của mình ấy vô lực như thế.

Xe vững vàng chạy, ở chỗ khúc quanh, đột nhiên lao ra một chiếc xe con màu trắng từ đối diện tới, người đàn ông trung niên vội vàng thắng xe gấp một cái, Đầu Lãnh Tiếu Tiếu bị nặng nề đụng phải trên kính.

"Cô gái nhỏ, cháu đừng có chuyện?" Sau khi xe dừng lại, tài xế vội vàng khẩn trương hỏi .

"Cháu không sao. . . Không sao. . . . . . Ọe. . . . . . . . ."

Cảm giác buồn nôn đánh tới, Lãnh Tiếu Tiếu không lo được đau đớn trên trán, mau nhanh chóng đem đầu đưa ra ngoài cửa xe, nôn ra.

Nôn nửa ngày, cũng đã nôn, cũng nhả không ra đồ, nhưng cô cảm thấy cả dạ dày đều ở đây lăn lộn, cực kỳ khó chịu?

"Cô gái nhỏ, cháu làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái? Tôi đưa cháu đi bệnh viện?" Bác tài thấy Lãnh Tiếu Tiếu phản ứng càng phát ra khẩn trương.

Lãnh Tiếu Tiếu rất muốn nói không sao, nhưng mà, trong dạ dày từng trận cảm giác buồn nôn xông lên, khiến cho cô không cách nào mở miệng, không thể làm gì khác hơn là mặc cho tài xế dẫn cô đến bệnh viện.

Sau khi được sắp xếp kiểm tra một loạt, trên trán Lãnh Tiếu Tiếu dán khối băng gạc, lẳng lặng ngồi đợi ở trên ghế chờ kết quả khám bệnh.

Cô nhìn bác tài vẻ mặt lo lắng một cái, khẽ mỉm cười xin lỗi.

"Sư phụ, cháu không sao rồi, bác đừng lo lắng rồi, bác đi trước đi, cháu ở lại sẽ lấy kết quả rồi tự mình trở về."

"Như vậy sao được, ngộ nhỡ có vấn đề gì làm thế nào?"

Người tài xế này thật là một người thành thật, giả sử là người khác, ước gì có thể lập tức biến mất, ngộ nhỡ thật có chuyện gì, trách nhiệm của mình sẽ nặng thêm, vậy mà ông lại thật sự lo lắng chính là thân thể của mình.

Lãnh Tiếu Tiếu cảm động hết sức nhìn ông, "Không có chuyện gì, mới vừa rồi bác sĩ đã nói qua, không đáng ngại, chính là trên đầu bị xước da. Xe của bác vẫn còn ở cửa, chỗ đó không để cho dừng lâu, cẩn thận cảnh sát kéo đi nha."

Lãnh Tiếu Tiếu cố ý hù dọa ông.

Tài xế trung niên hiểu dụng ý của Lãnh Tiếu Tiếu, cảm kích gật đầu một cái, "Có thật không? Được rồi, cô gái nhỏ, đây là số điện thoại của bác, có vấn đề gì cháu gọi cho bác?"

Lãnh Tiếu Tiếu nhận lấy tờ giấy nhỏ gật đầu một cái.

Khi bóng dáng của tài xế trung niên biến mất ở nơi khúc quanh, sau lưng Lãnh Tiếu Tiếu vang lên một giọng nói bén nhọn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương