Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng
Chương 171: Không Khỏi Kháng Cự

Tần Tuệ không cách nào khống chế được nước mắt, những năm gần đây uất ức cùng tự trách khiến bà cơ hồ hít thở không thông.

Năm đó, khi bà phát hiện cha của đứa bé trong bụng mình là anh trai cùng cha khác mẹ của mình, bà cơ hồ không có dũng khí sống tiếp.

Mà chính vào đêm mưa đó, Lý Cương dùng tính mạng của mình đổi lấy bà.

Máu tươi đầy đắt cơ hồ mỗi đêm đều xuất hiện trong mơ của bà, từ đêm đó bắt đầu, cuộc sống của bà vĩnh viễn chỉ có màu đen.

Bởi vì, bà đã mất đi tư cách có ánh sáng vĩnh viễn.

Lý Sân, Không. Đây tất cả đều là bởi vì em ích kỉ, anh không hiểu sao?”

Tần Tuệ không cách nào như cũ thoát khỏi phần tự trách này. Đặc biệt hôm nay bà đã nghe thấy lời nói của Mỹ Huệ, bạn thân hồi xưa, càng thêm vén lên vết sẹo trong lòng bà.

“Tuệ Tuệ, đừng nói mình như vậy, anh hiểu rõ em có nỗi khổ tâm, Tiểu Dư là con của em, đây là sự thực sao?”. Lý Sâm nghĩ tới lúc ở trước cửa nghe lén thấy lời nói của Sơn Mỹ Huệ kia, ông quả thật không tin được.

Ông đột nhiên nhớ tới lúc mình tìm bà hơn một năm, lúc gặp lại bà, bà đã ở viện phúc lợi này rồi.

Tần Tuệ đối mặt với nghi vấn của Lý Sâm, không trả lời, bà nức nở chấp nhận sự thật này.

“Tuệ Tuệ, lúc nào, nhất định em phải chịu thống khổ lớn thế này. Tại sao không nói cho anh?”

Lý Sâm lúc này nhớ tới lúc ban đầu nhìn thấy Thi Dư trong bệnh viện có cảm giác quen thuộc, không nghĩ tới mười năm không thấy, tiểu nha đầu kia lại xuất hiện xinh đẹp như vậy, xem ra, cuộc sống của người có tiền hoàn toàn thay đổi người ta.

“Lý Sâm, không cần nói cho Tiểu Dư, em tình nguyện nói cho nó là một người mồ côi cha mẹ, cũng không cần người khác nói nó …..”. Tần Tuệ không nói được nữa, nghí đến thân phận lúng túng của Tiểu Dư, bà lần nữa che mặt đau lòng khóc rống lên.

“Được rồi, Tuệ Tuệ, chớ đau lòng, hi vọng Tiểu Dư có thể lý giải cho em”. Lý Sâm ôm bà thật chặt vào trong ngực, thở dài thật sâu.

----------------

Trong phòng bệnh, Lãnh Tiếu Tiếu cố chấp nghiêng người nằm ở trên giường, đầu tựa vào trong chăn, kiên trì không chịu mở miệng cùng Hàn Trạch Vũ nói một câu, gấp đến độ anh nằm ở trên giường bệnh, bộ dạng đau đầu nhức óc.

“Tiếu Tiếu, em làm sao vậy? Có phải nơi nào không thoải mái không? Em đến bao giờ mới chịu nói chuyện đây?”

Hàn Trạch Vũ chịu hỏi lần thứ N, Lãnh Tiếu Tiếu không có lên tiếng. Chỉ là, thân thể cô ấy hơi run rẩy, còn có giọng mũi hô hấp, Hàn Trạch Vũ biết cô nhất định đang khóc.

Tay Hàn Trạch Vũ vừa chui vào trong chăn dọc theo, Lãnh Tiếu Tiếu liền nắm chặt chăn không thả, thân thể dưới chăn liền run rẩy kịch liệt rồi.

Tiêu hao cho tới trưa, Hàn Trạch Vũ kiên nhẫn cơ hồ bị cọ sát, hơn nữa người phụ nữ này cũng sẽ không cảm thấy buồn bực sao? Tại đi xuống như vậy, đoán chừng mình không vội chết, cô cũng sẽ bị buồn bực mà không thở nổi mà chết sao?

Hô một tiếng.

Hàn Trạch Vũ đột nhiên rút sạch chăn ra, Lãnh Tiếu Tiếu co rút thành một khối, đau khổ khóc khẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt chạm vào mắt anh.

“Tiếu Tiếu, em vẫn núp ở trong chăn sẽ bị thiếu dưỡng khí đấy”. Hàn Trạch Vũ đau lòng ôm chầm lấy cô, dịu dàng lau đi nước mắt của cô.

Lãnh Tiếu Tiếu giống như con mèo bị thương, co rức ở trong ngực anh, nhưng một giây kế tiếp, cô như bị kích động, chợt đẩy lồng ngực của anh ra.

“Anh đi đi, em không muốn gặp lại anh”. Lãnh Tiếu Tiếu nói không giống trong lòng.

Ngực của anh ấm ấp như thế, khiến cho cô đắm chìm. Cảm giác không khỏi an tâm, khiến cô quên mất những chuyện đã xảy ra.

Nhưng, khi cô nhớ tới màn hủy diệt này, cô lại không thể không đây rra lồng ngực khiến cô cực kỳ lưu luyến.

“Tiếu Tiếu, em giận anh sao? Giận anh không có bảo vệ em tốt đúng không? Tiếu Tiếu, xin lỗi. Đều là anh không tốt”. Hàn Trạch Vũ tự trách lần nữa ôm cô vào trong ngực, gắt gao ôm cô, mặc cho cô giãy giụa thế nào cũng không buông tay.

Không cách nào tránh ra khỏi, Lãnh Tiếu Tiếu đột nhiên tan vỡ, cô như bị điên liên túc đánh Hàn Trạch Vũ, bi thương khóc ròng.

Mà người bên trong. “Buông em ra, anh buông em ra. Em là người phụ nữ bẩn thỉu, em đã không trong sạch rồi, ngay cả em còn ghét chính mình, sẽ không ai muốn em nữa, em không muốn…. Ô ô ô”.

Nghe lời nói của Lãnh Tiếu Tiếu, cô bất lực khóc thút thít, đánh tới đáy lòng Hàn Trạch Vũ.

Anh đột nhiên hiểu, hiểu cô bất đắc dĩ, hiểu nổi tậm của cô thống khổ mà giãy giụa.

Cô kháng cự mình sao? Cô quan tâm cái nhìn của anh với cô sao?

“Đứa ngốc, thì ra là vì thế mà đuổi anh đi sao?”. Âm thanh dịu dàng của Hàn Trạch Vũ nhẹ nhàng mơn trớn, khiến Lãnh Tiếu Tiếu chậm rãi bình tĩnh lại.

Cô nâng lên đôi mắt mê ly đẫm lệ, ngưng mắt nhìn người đàn ông trước mắt này thật sâu, ánh mắt chân thành của anh nhìn cô, khóe miệng còn là nụ cười đùa giỡn.

Anh như thế nào lại có thể bình tĩnh nhìn mình? Anh không ngại cô sao? Không, anh nhất định là thông cảm, bởi vì anh cảm thấy do mình gặp chuyện không may nên phải có chút trách nhiệm sao?

“Em không cần anh thông cảm”. Lãnh Tiếu Tiếu xoay mặt, nước mắt không có lý do chảy xuống.

“Đáng chết, con mắt em nhìn anh mà cho rằng anh thông cảm với em sao?”. Hàn Trạch Vũ không nhịn được mắng, người phụ nữ luôn dễ dàng khơi lên lửa giận của anh.

Chẳng lẽ hai con mắt của mình chứa đựng đầy tình cảm như thế cô không nhìn thấy sao?

Vậy là cái gì? Anh ở đây tự trách. Nếu như anh không phải đuổi Giang đại ca đi, em liền sẽ không xảy ra chuyện đúng không? Tự em cũng có trách nhiệm, em bởi vì không thấy người rõ ràng liền lên xe. Cho nên, anh không phải cần…..”

“Thật là đáng chết”. Hàn Trạch Vũ quả thật bị Lãnh Tiếu Tiếu làm cho tức điên lên rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương