Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng
Chương 167: Quả Nhiên Là Mẹ Con

Hàn Thi Dư Tim gan run sợ, nghe được toàn bộ quá trình của sự kiện Hàn Trạch Vũ nói xong, trái tim một khối cực kỳ khủng hoảng rốt cuộc rơi xuống.

Cô mừng rỡ như điên thở phào nhẹ nhõm?

"Làm sao sẽ xảy ra chuyện như vậy? Đó không phải là không có đầu mối?" Hàn Thi Dư chịu đựng kích động của nội tâm, làm bộ mất mát hỏi.

"Có thể đi? Hi vọng còn có thể có đầu mối khác biệt?" Hàn Trạch Vũ bất đắc dĩ nói .

Thật là trời cũng giúp mình? Hai tên ngu xuẩn cư nhiên cũng đã chết?

Thật sự là quá tốt? Đơn giản thật sự rất tốt?

Mặc dù bọn họ không đem Lãnh Tiếu Tiếu xử lý xong, nhưng mà bây giờ cũng sẽ không có ai biết chuyện này liên quan với bản thân hệ, còn nhiều thời gian, sau này vẫn còn có rất nhiều cơ hội.

Nghĩ đến đây, tâm tình Hàn Thi Dư đột nhiên sáng lạn rồi, cô ta lập tức thu hồi tâm tình thất vọng này, giả bộ hết sức khéo hiểu lòng người mở miệng nói.

"Trạch Vũ, cuối cùng ông trời phù hộ, chị Tiếu Tiếu không có chuyện gì, anh liền ở lại nơi đó thật tốt chăm sóc chị ấy đi, về phần chuyện đính hôn trước hết kéo dài thời hạn đi, nếu như có truyền thông hỏi, em sẽ lấy cớ theo chân bọn họ giải thích."

"Cám ơn em, Thi Dư?" Hàn Trạch Vũ nghe được lời nói của Thi Dư, thật sâu thở phào nhẹ nhõm.

Không biết vì sao, dù là biết rất rõ ràng đính hôn là giả, anh cũng không nguyện ý, cho nên, mặc dù thời gian càng ngày càng đến gần, nhưng chính anh chung quy lại là cố ý coi thường chuyện này.

"Chỉ là, Trạch Vũ, cũng không thể kéo dài quá lâu, nếu không em sợ mọi người hoài nghi tính chân thật chuyện đính hôn này." Hàn Thi Dư vẫn như cũ làm người tốt, tốt bụng nhắc nhở.

"Ừ, anh biết rồi?" Nghĩ đến bữa tiệc đính hôn kéo dài thời hạn, trong lòng Hàn Trạch Vũ giống như thật sâu thở phào nhẹ nhõm.

Thi Dư đang còn muốn nói muốn đến xem Lãnh Tiếu Tiếu một chút, nhưng vừa nghĩ lại, cô ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, có lẽ còn có một bí mật kinh thiên đợi chính mình tự đi vạch trần đấy, nếu như tất cả chân tướng như chính mình nghĩ vậy, Trạch Vũ và Lãnh Tiếu Tiếu cả đời này cũng không có thể ở cùng một chỗ.

"Được rồi, Trạch Vũ, anh yên tâm ở chỗ đó chăm sóc chị Tiếu Tiếu, chuyện bên này liền giao cho em xử lý, em cũng vậy sẽ giải thích rõ với cha. Cứ như vậy nha? Gặp lại?" Thi Dư hết sức chu toàn mà nói xong liền cúp điện thoại.

————- phân cắt tiết tử thu ——————

Một người ẩn núp trong quán cà phê, một người phụ nữ đã có chồng cao quý ngồi ở trong một góc yên tĩnh.

Một chiếc Maybach màu đen dừng ở cửa, một người đàn ông trung niên đi xuống.

"Nửa giờ sau quay lại đón tôi?" Ông phất phất tay với tài xế, nhìn xung quanh, đi vào quán cà phê.

"Mỹ Huệ tiểu thư?" Người đàn ông trung niên đi đến trong góc kia, cung kính hướng cúi người với người phụ nữ cao quý kia.

"Bồi An, ngồi đi? Điều tra được như thế nào?"

Sơn Mỹ Huệ khẽ nhấp một hớp cà phê, ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra một tia khí phách bẩm sinh, so với Hàn phu nhân bình thường uyển chuyển hàm xúc là hai người hoàn toàn khác.

"Mỹ Huệ tiểu thư, đây là toàn bộ tài liệu về Lãnh Hàm Tiếu và Lãnh Tiếu Tiếu. Căn bản trong tài liệu biểu hiện, họ đúng là mẹ con? Lãnh Hàm Tiếu nhũ danh là Tiếu Tiếu, có thể đây là một nguyên nhân, cho nên con gái của bà cũng lên là Tiếu Tiếu đi?" Lâm Bồi An vừa nói, vừa đưa một tập tài liệu sang.

"Ban đầu sau khi Lãnh Hàm Tiếu cầm khoản tiền kia liền rời đi, sau đó lại trong mười năm vẫn không có tin tức của bà ấy, cho đến mười năm trước, chúng ta phát hiện thật ra thì Hàn tiên sinh vẫn một mực âm thầm tìm kiếm tung tích của bà ấy. Chỉ là, thời điểm đó, Lãnh Hàm Tiếu đã qua đời, nhưng mà con gái bà ấy sinh đó vẫn tung tích không rõ." Lâm Bồi An bổ sung nói thêm.

Lần nữa nghe đến mấy chuyện cũ này, đáy mắt Sơn Mỹ Huệ lộ ra chút phẫn hận, nhưng mà bà che giấu được rất tốt, bà lật xem tài liệu, trên mặt bình tĩnh như nước giống như trước đó.

Bà luôn luôn cao quý dịu dàng hết sức hiểu được khống chế mình như thế nào, bà vĩnh viễn cũng sẽ không ở trước mặt người khác lộ ra những tâm tình sẽ làm mình trở nên xấu xí kia.

"Được rồi, Bồi An, tôi biết rồi. Chuyện này tôi không muốn có người thứ ba biết, hiểu chưa?" Sơn Mỹ Huệ nhìn Lâm Bồi An đáy mắt có một tia cảnh cáo.

"Tôi hiểu, Mỹ Huệ tiểu thư, vậy tôi đi trước."

"Ừ, đúng rồi, không có chỉ thị của tôi không cho anh động đến cô gái kia?"

Trong đầu Sơn Mỹ Huệ hiện lên cảnh Hàn Trạch Vũ say rượu kia, bà nhìn hiểu được, con trai rất yêu thích cô gái kia, cho nên, xử trí như thế nào đối với người phụ nữ tiểu tiện nhân đó, mình còn có cần nghiên cứu thêm một phen.

"Biết rõ? Mỹ Huệ tiểu thư? Tôi đi?" Lâm Bồi An cúi người chào Sơn Mỹ Huệ một lần nữa liền xoay người rời đi.

Đều có trong vườn. Nhìn bóng lưng Lâm Bồi An biến mất, Sơn Mỹ Huệ thật sâu thở dài một tiếng.

Thật chẳng lẽ đúng như Hàn Á Minh từng nói, hai chữ Tiếu Tiếu này quả nhiên là cướp đi cha con bọn họ?

Bà dựa vào trên ghế sa lon, xoa vầng thái dương, lộ ra vẻ mặt hết sức mệt mỏi.

Mặc dù bà một vạn lần không muốn để cho con gái của tiểu tiện nhân kia chân chính nhận tổ quy tông, nhưng mà vì con trai, bà cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp để cho thân phận của Lãnh Tiếu Tiếu công khai, chỉ có như vậy, Trạch Vũ mới có thể cắt đứt tình ý đối với cô. Mặc dù bọn họ. . . . . .

Nghĩ đến đây, trong đầu Sơn Mỹ Huệ lại hiện ra đêm mưa đen tối đó, ban đêm quỷ mị như vậy, còn có người đàn ông vô sỉ đó. . . . . .

"Bốp?"

Sơn Mỹ Huệ hung hăng đưa tay ném cái ly thủy tinh về phía khay trà.

Nhân viên phục vụ theo tiếng mà đến, các cô ấy nhìn Sơn Mỹ Huệ vẻ mặt bình tĩnh, nhìn trên bàn một mảnh hỗn loạn, đáy mắt hiện lên nghi ngờ thật sâu.

Sơn Mỹ Huệ liếc mắt nhìn nhân viên phục vụ có chút sững sờ ưu nhã lấy ra ví tiền, đặt một xấp tiền ở trên bàn trà.

"Tất cả tổn thất chỗ này, cộng thêm tiền boa chô cô? Thu dọn một chút đi?" Nói xong đứng lên, sửa sang lại áo choàng lông chồn cao quý này liền điển nhã rời khỏi quán cà phê.

Phục vụ nhìn xấp tiền này, trừng lớn mắt, sợ hãi nhìn bóng lưng của bà, trong miệng không ngừng nói cảm tạ.

"Cám ơn? Cám ơn. . . . . ."

———————–

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương