Đêm Mất Hồn Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 1
Âm nhạc ầm ĩ xập xình nhấn chìm hết mọi thứ trong không gian mờ ảo, ai nấy đều thỏa sức lắc lư thân thể mình trên sàn nhảy.
“Vui vẻ lên đi Thanh Nhu, tới chỗ này mà mặt mày nghiêm nghị như thế thì còn gì vui nữa?” Sau khi nhảy xong, Na Na trở về ngồi lên ghế của quầy rượu. “Thả lỏng đi! Gọi một ly rượu nha?”
“Mình không uống rượu. Hơn nữa cậu cũng biết, mình không thích thứ âm nhạc đinh tai nhức óc này.” Thanh Nhu nói nhỏ, cảm giác bản thân không hề thích hợp với Pub.
“Chỉ một buổi tối thôi mà, cậu thả lỏng tí nào. Nếu không sau này khi cậu kết hôn với Tân Khắc Lực rồi sẽ không có cơ hội đi chơi nữa đâu!” Na Na uống hết hai ly rượu, sau đó cô rót cho Thanh Nhu một ly. “Cậu uống đi…” Cô nâng ly rượu đẩy đến bên môi Thanh Nhu.
Thanh Nhu uống một ngụm nhỏ, vị rượu nóng rát lập tức tản ra trong khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn của cô. Cô vội vàng để ly rượu xuống, không dám nếm thử nữa.
“Cậu kém quá!” Na Na giễu cợt. “Nếu cậu nhiệt tình hơn một tí thì nhất định sẽ trở thành tiêu điểm khiến cho tất cả bọn đàn ông ở đây chú ý!”
Bởi vì Thanh Nhu thật sự quá đẹp, đẹp khiến người khác phải nín thở. Nhưng cô vẫn luôn dùng vẻ lạnh lùng để nguỵ trang cho mình. Những tên đàn ông có ý định đến gần cô, tất cả đều bị cô từ chối.
“Mình không nghĩ vậy đâu.”
“Nếu không thì cậu cũng nên cười một cái nha. Mặt mày cứng ngắc như đá tảng, chẳng ai nghĩ cậu sắp trở thành cô dâu hết!” Na Na liếc mắt đưa tình với anh chàng đẹp trai sau lưng, anh ta cũng nhiệt tình trả lại cho cô một nụ hôn gió khiến Na Na mở cờ trong bụng.
“Người đẹp, cho anh ôm một cái!” Anh chàng kia muốn ôm Thanh Nhu, cô vội vã cự tuyệt. Anh ta nhíu mày, khó chịu bỏ đi.
“Mình nghĩ mình nên về trước.” Thanh Nhu thấy rất khó chịu khi ở nơi này.
“Chờ một chút!” Na Na kéo cô lại. “Được, mình không ép cậu, nhưng cậu bỏ về để một mình mình ở chỗ này mà không thấy lo lắng sao?”
Thanh Nhu lộ ra vẻ mặt khó xử, sau đó lại đành ngồi xuống. Dù biết chỗ này là địa bàn của Na Na, trong bất kỳ tình huống nào Na Na cũng có thể thành thạo giải quyết được, nhưng quả thực cô vẫn chẳng yên lòng.
“Thanh Nhu, cậu đúng là bạn tốt của mình!” Na Na vô cùng vui vẻ. “Mình chỉ muốn dẫn cậu ra ngoài chơi đùa một bữa trước khi cậu kết thúc cuộc sống độc thân. Nếu không dưới sự giám sát của Tân Khắc Lực, cậu sẽ không bao giờ còn có cơ hội nữa.”
Thanh Nhu nhớ lại thái độ bảo vệ quá mức Tân Khắc Lực, đáy lòng có cảm giác bức bách khó thở.
“Không sao, Khắc Lực cho mình một khoảng tự do rất lớn.” Cô rũ mắt xuống.
“Vậy à? Nhưng sao mình vẫn cảm thấy cậu không vui.” Na Na nói trúng tim đen của cô, bên cạnh có không ít anh chàng dán mắt lên người các cô.
“Cậu suy nghĩ nhiều rồi.” Thanh Nhu vờ không có chuyện gì.
“Nhìn cậu không có hơi sức phản bác kìa. Cậu đang nghĩ gì, mình không biết sao? Trước kia, thỉnh thoảng cũng sẽ cười, nhưng bây giờ hoàn toàn chẳng thấy.”
“Tại chả có chuyện gì làm mình vui thôi.” Thanh Nhu đáp qua loa.
“Đây chính là mấu chốt! Cậu sắp đính hôn mà lại nói mình chẳng vui vẻ!” Na Na cảm thấy rất khó hiểu.
“Đừng nói nữa, Na Na!” Thanh Nhu hô lên.
“Không, mình phải biết rõ chuyện gì đang xảy ra! Nếu cậu còn xem mình là bạn tốt, hãy thực sự mở lòng nói chuyện với mình đi!” Tuy ép Thanh Nhu là không đúng nhưng Na Na thật lòng rất quan tâm tới Thanh Nhu.
“Nếu có chuyện thì sao mình lại không nói cho cậu biết? Chẳng qua là hôn sự của Khắc Lực và mình đã định, chẳng còn gì để nói nữa.” Thanh Nhu vờ như không quan tâm.
“Nhưng mình lại thấy vấn đề rất nghiêm trọng!”
“Có lẽ là do gần đây áp lực lớn quá nên cậu mới thấy mình không vui.” Thanh Nhu tìm cớ.
“Không! Không phải như vậy!” Giác quan thứ sáu giúp Na Na đoán được phần nào. “Cậu không muốn gả cho Tân Khắc Lực, đúng không?”
Một câu nói thức tỉnh người trong mộng!
Thật ra thì trong lòng Thanh Nhu luôn hiểu rõ, chẳng qua là không muốn nói ra. Khi Tân Khắc Lực cầu hôn cô, trừ ngạc nhiên ra, cô không hề có cảm giác gì khác. Khi cô gặp khó khăn trong công việc, Tân Khắc Lực giúp đỡ cô. Khi cô ngã bệnh, hắn chăm sóc cô. Nhưng lòng cô vẫn do dự. Chính vì thế, Tân Khắc Lực muốn kết hôn để xích lại gần cô hơn, cho dù cô thì ngược lại luôn kéo dài khoảng cách giữa hai người. Tuy nhiên cuối cùng, dưới sự xui khiến của quỷ thần, cô lại đẩy mình tới gần hắn.
“Khắc Lực đối xử với mình rất tốt, cũng rất thương mình. Tụi mình quen biết gần năm năm, đã nên kết hôn rồi.” Cô không thể phụ tấm chân tình của Tân Khắc Lực.
“Cậu không thể vì anh ta đối xử tốt với cậu mà gả cho anh ta! Đàn ông đối xử tốt với phụ nữ đều có mục đích cả.”
“Anh ấy là đối tượng kết hôn không tồi.” Thanh Nhu vẫn giữ nguyên ý định.
“Cậu là một đứa ngốc!” Na Na bất đắc dĩ thở dài.
Âm nhạc vẫn ồn ã như trước. Na Na lại lên sàn khiêu vũ, Thanh Nhu cũng rời khỏi chỗ ngồi, đi đến phòng vệ sinh.
“A…” Cùng lúc đó, có bóng người lướt nhanh qua, bả vai Thanh Nhu bị đụng một cái khiến cô phải lui lại hai, ba bước.
“Xin lỗi cô.” Người đàn ông đỡ lấy cô. “Tôi đỡ cô dậy.” Anh ta tỏ vẻ quan tâm, giọng nói rất thành khẩn.
Thanh Nhu buông tay anh ta ra, đáp: “Tôi không sao.”
“Cô…” Dường như anh ta còn muốn nói gì đó. “Thật sự không cần tôi đỡ dậy à?”
“Anh nghĩ tôi không có khả năng tự đứng lên hay sao?” Thanh Nhu hỏi ngược lại. Cô không quen không biết người này, vậy mà anh ta cứ sấn sổ tới làm chi?!
Hẳn anh ta là sói đội lốt cừu?
Thấy trong mắt cô xuất hiện vẻ phòng bị, anh ta khoát khoát tay. “Cô à, cô đừng hiểu lầm! Tôi không có ý gì khác đâu.”
Bị người ta nhìn thấu, khuôn mặt mềm mại của Thanh Nhu lập tức ửng đỏ.
Cô liếc anh ta một cái. Có lẽ đối phương chỉ hơn cô hai, ba tuổi mà thôi. Dáng người cao lớn, đôi mắt đẹp mê người lơ đãng phóng điện, hình tượng lịch sự đúng y như bạch mã hoàng tử trong mộng của mọi thiếu nữ!
Mà sao… cô lại chú ý anh ta kỹ vậy?!
Giật mình với suy nghĩ trên, cô vô cùng kinh ngạc, không dám nói thêm gì nữa, bước như bay vào nhà vệ sinh.
Nhất định tên đàn ông kia sẽ cho rằng cô bị bệnh?
Nhìn gương mặt ửng hồng của mình trong kính, cô thắc mắc, sao nhịp tim của mình lại đập mạnh như vậy? Cô lắc đầu một cái, vốc nước rửa mặt cho tỉnh táo. Cô là người sắp kết hôn đó!
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của bản thân, vừa nghĩ tới kết hôn, cô liền buồn bực không vui lên được. Vì sao? Na Na nói rất đúng, cô chẳng giống một cô dâu sắp về nhà chồng!
Không… Cô không thể có suy nghĩ này! Khắc Lực dịu dàng săn sóc, chăm lo mọi thứ cho cô, cô còn cầu gì nữa? Nếu cô nói cảm giác mất mát trong tim này ra, người khác sẽ bảo cô là tham lam mất!
Trở về chỗ ngồi, Na Na vẫn còn điên cuồng lắc lư trên sàn nhảy. Đêm đã khuya, tâm tình của Thanh Nhu càng thêm nặng nề. Tuy nhiên cô không phải loại người sẽ mua say để thổ lộ tâm sự của mình cho người khác biết.
Có người ngồi xuống bên cạnh cô, thấy cô đờ đẫn suy nghĩ, liền bỏ vào bên trong ly rượu của cô một ít bột trắng mịn mà không để lại dấu vết.
“Cô này, cô ngồi một mình sao?” Một giọng nói không cao không thấp truyền đến.
Đối phương đầu húi cua, ăn mặc bình thường, là một phụ nữ, nhưng trong mắt cô ta lóe ra tia hứng thú không thường với Thanh Nhu. “Không, bạn tôi đang nhảy trên sàn nhảy.”
“Là người phụ nữ đang điên cuồng lắc lư kia ư?” Cô ta chỉ ngón tay vào Na Na. Cô ta thích Thanh Nhu, khuôn mặt giống thiên sứ, thoắt trông liền biết đây là một cô gái rất ngây thơ, trong sáng. “Đúng rồi, xin tự giới thiệu, tôi là Feeling.”
“Rất vui khi được làm quen với cô.” Thanh Nhu không phòng bị với phụ nữ.
“Tôi thấy cô lẳng lặng ngồi một mình ở chỗ này lâu rồi. Tới Pub thì nên thả lỏng mình mới đúng. Cô không phiền nếu tôi ngồi đây một lát chứ?” Feeling thử dò xét, vừa uống rượu, vừa chú ý các biểu tình xuất hiện trên mặt Thanh Nhu.
“Không sao.”
Feeling nghe vậy hưng phấn kêu lên: “Vậy thì tốt! Cô đã có bạn trai chưa?”
Thanh Nhu chỉ cười không nói. Đối phương lại kiên trì tra hỏi tới tấp, Thanh Nhu bèn trả lời: “Tôi sắp đính hôn.”
“Vậy ra cô đang đùa tôi?” Feeling trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn. Nhưng người phụ nữ xinh đẹp thế này, cô ta không thể bỏ qua được.
Còn Thanh Nhu chẳng hiểu vì sao đối phương tức giận.
“Sắp đính hôn còn tới tới nơi này? Nếu như cô không phải là loại phụ nữ lẳng lơ thì chính là tới tìm tự do trước khi kết hôn đúng không?” Feeling phân tích. Tuy nhiên cô gái này quá thuần khiết, chẳng giống mấy mụ đàn bà lẳng lơ tẹo nào.
Thanh Nhu không đáp lại, cô không biết nên trả lời như thế nào.
“Không nói nghĩa là đồng ý? Tốt lắm, rất hợp ý tôi.” Tay Feeling vươn xuống bắp đùi của cô, vuốt ve qua lại.
“Cô làm gì vậy?” Lần đầu tiên Thanh Nhu gặp phải tình huống này, sững sờ hô.
“Không cần phải giả bộ đâu, người ngu đến đâu cũng nhận ra tôi là T. Mặc dù cô sắp kết hôn, nhưng muốn chơi thì cứ chơi cho vui, tối nay cô hãy cùng tôi đi!” Feeling nói thẳng. Cô lăn lộn trong Pub lâu như vậy mà chưa từng câu được một con mồi nào ngon thế này.
“Tôi không có khuynh hướng đó, cô tìm lầm người rồi!” Thanh Nhu né tránh tay cô ta.
“Nhưng dáng cô quá đẹp, tôi rất thích. Yên tâm, tôi sẽ rất dịu dàng, không chừng còn chu đáo hơn chồng sắp cưới của cô nữa đó.” Feeling mập mờ nói.
“Vậy thì cô nên tôn trọng ý kiến của tôi!” Thanh Nhu vội vàng hô. Na Na ở xa quá, chẳng thể tiếp thu được tín hiệu cầu cứu của cô.
“Bớt nói nhảm đi! Uống xong ly rượu này chúng ta sẽ bắt đầu.” Feeling tự tiện quyết định. Cô ta nghĩ tính tình bá đạo như vậy càng khiến cô ta giống đàn ông, bởi vì phụ nữ đều thích bị bức bách.
“Không, tôi không muốn đi theo cô!” Thanh Nhu vội vàng hô lên.
“Cô cứ uống hết rượu của mình đi!” Feeling cầm ly rượu lên ép cô uống.
“Dừng tay!” Giọng nói tức giận vang lên, đồng thời một cánh tay vươn đến giữ chặt tay Feeling, sức mạnh kinh hồn làm khuôn mặt Feeling đau đến vặn vẹo.
“Anh muốn làm gì? Tính anh hùng cứu mỹ nhân sao? Tới đây không tìm tình một đêm thì định ngồi uống rượu một mình chắc?” Feeling nói.
“Cô không thấy cô ấy không muốn sao?” Người kia đáp trả.
“Hừ! Anh không cần giả bộ. Trên thực tế, trong lòng anh đang suy tính gì ai lại không biết? Định anh hùng cứu mỹ nhân, làm cho người ta cảm kích anh, tiếp đó lên giường với anh? Hừ! So với tôi, anh thanh cao hơn chỗ nào?” Feeling tức giận không chịu nổi.
Là anh ta! Người đàn ông cô chạm mặt trước nhà vệ sinh!
“Hai người đừng nói nữa.” Thanh Nhu không muốn họ xung đột.
Feeling không để ý tới cô, chẳng kiêng lời mà bảo với người đàn ông kia: “Trong đầu anh đầy rẫy suy nghĩ không trong sáng, ai mà chẳng biết? Tôi thấy cô ấy trước, anh xếp hàng chờ đi!” Feeling bắt lấy tay Thanh Nhu.
“Tôi bảo cô buông cô ấy ra!” Người đàn ông kia bóp tay Feeling, nhíu mày lại, tay còn lại kéo Thanh Nhu ra phía sau anh.
“Feeling, cô đừng hiểu lầm, tôi không có khuynh hướng đó. Chúng ta có thể làm bạn bè mà.” Thanh Nhu cố gắng khai thông tư tưởng của Feeling.
“Tôi không nghe! Nếu cô không có khuynh hướng đó, sao cô không để ý tới đàn ông? Con người chứ đâu phải là thánh nữ!” Thời đại này làm gì còn loại phụ nữ kia.
Nghiêm Tiêu tức giận, nhỏ giọng nói với Thanh Nhu: “Cô à, cô không cần nhiều lời như vậy, chỉ cần lơ cô ta là được.”
Thấy Nghiêm Tiêu không phải là nhân vật dễ chọc, Feeling hậm hực gắt: “Lần sau đừng để tôi thấy các người!” Sau đó cô ta xoay người rời đi.
Bóng dáng Feeling biến mất, Thanh Nhu chuyển sang nhìn Nghiêm Tiêu.
“Cám ơn anh đã giải vây hộ tôi.” Nếu không, cô thực chẳng biết nên thế nào cho phải.
Một hồi trầm mặc, Nghiêm Tiêu quay lưng về chỗ uống rượu. Anh giận chính mình! Mấy năm qua chưa từng động lòng với ai, vậy mà mới gặp lại người phụ nữ này, tâm tư anh đã bị đảo lộn. Còn người ta thì lại quên anh sạch bách.
Anh vừa liếc đã nhận ra cô là người phụ nữ làm anh mất ăn mất ngủ.
Thanh Nhu khó hiểu nhìn anh trầm mặc. Tâm tình anh không tốt sao? Hay cô đã làm sai điều gì?
Cách đó không xa, Na Na lôi kéo một người đàn ông tới bên cạnh Thanh Nhu.
“Thanh Nhu, đây là người bạn mình mới quen. Chúng mình nhảy rất hợp gu! Không biết ở “phương diện kia” cũng có hợp thế không nhỉ?” Na Na bộc lộ bản chất, không ngừng chà xát lên cánh tay người đàn ông mới quen. “Thanh Nhu, cậu cũng có bạn mới sao?”
Sau khi Na Na nhìn thấy Nghiêm Tiêu liền lộ ra thần sắc hoang mang. Dường như cô đã gặp qua người đàn ông này ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời không nhớ nổi.
“Nghiêm…”
Na Na liếc khuôn mặt bỗng chốc hoảng sợ của người đàn ông mới quen. “Sao vậy? Anh biết anh ta à?” Tên này quen biết rộng thật.
Nghiêm Tiêu mở miệng, vỗ lên vai người đàn ông kia. “Chúng tôi quen nhau trong công việc, đúng không?”
Người đàn ông kia hốt hoảng đáp: “Phải!”
Nghiêm Tiêu nhếch môi: “Chúng tôi đi kiếm một chỗ, các cô cứ từ từ nói chuyện.”
Ngay sau đó, hai người đàn ông lui sang một bên.
“Cái này gọi là Men’s talk sao? Hay là bọn họ có âm mưu gì đó?” Chợt đầu óc Na Na loé lên. “A! Mình nhớ anh ta là ai rồi! Thanh Nhu, cậu đừng tiếp cận anh ta!”
“Na Na, không phải cậu mới khích lệ mình nên giao thiệp bạn bè nhiều hơn sao?” Tự nhiên thay đổi nhanh vậy?
“Cậu không biết đâu! Anh ta nổi tiếng với danh hiệu phong lưu trong Pub, ỷ vào vẻ đẹp bề ngoài cộng thêm vài câu ngon ngọt để đùa giỡn phụ nữ trong lòng bàn tay. Một chân anh ta thường đạp vài chiếc thuyền, thậm chí đổi người liên tục…” Tư liệu tình báo Na Na tích luỹ được vô cùng phong phú.
“Cậu nói cho mình biết chuyện này làm gì?” Thanh Nhu chả biết nên khóc hay nên cười.
“Mình nói nhiều như vậy là muốn cảnh cáo cậu cách anh ta càng xa càng tốt. Anh ta không phải là nhân vật dễ chọc, anh ta đến gần cậu nhất định là có ý đồ!” Na Na nói.
Những lời Na Na nói khiến Thanh Nhu hình dung được một chút về anh, nhưng cô vẫn không cảnh giác lắm, bảo: “Na Na, anh ấy đã cứu mình hai lần. Theo lễ nghĩa, mình nên nói với anh ấy tiếng cảm ơn.”
“Anh ta không tốt vậy đâu!” Na Na có vẻ khẩn trương: “Thanh Nhu, chớ bị bề ngoài của anh ta lừa! Anh ta là một tên đại gia lăng nhăng, không ai biết thân phận thật của anh ta! Trong Pub có bảo, phụ nữ lên giường với anh ta một lần sẽ có ba trăm vạn thù lao. Như thế chẳng coi phụ nữ là gái điếm hết à?” Thật quá đáng! Nhưng có lẽ được tiền lại khiến các cô gái ấy vui không biết chừng.
“Những chuyện đó không liên quan đến mình.” Thanh Nhu khéo hiểu lòng người bảo với bạn: “Huống chi đó là chuyện riêng của anh ấy, chúng ta không có quyền hỏi tới.” Na Na oang oang nói thế, nếu bị nghe thấy sẽ rất rắc rối.
“Mình sợ cậu hồ đồ thôi. Dẫn cậu tới đây là muốn cậu vui vẻ, nhưng cậu cũng đừng lọt vào cạm bẫy nào đó. Tân Khắc Lực nhất định sẽ giết mình!” Na Na có chút lo lắng đề phòng. Thanh Nhu cau mày. “Sao cậu lại nói vậy? Lo mình sẽ làm việc không đứng đắn sao?”
“Mình chỉ muốn tốt cho cậu. Cậu chưa từng trải, trước sau sẽ không hiểu rõ bản chất của xã hội này.” Na Na lắc đầu giải thích.
“Cậu yên tâm, mình sẽ không tới gần anh ta. Mình nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây thôi!” Cô không muốn đợi nữa.
“Ừ.”
Na Na gật đầu, định câu thêm một người đàn ông cũng chẳng được.
Đúng lúc này, Nghiêm Tiêu đã nói chuyện xong, đang đi về phía Thanh Nhu.
Bạn trai Na Na lại ân cần mời cô nhảy nhót, tuy Na Na thèm nhưng lại không muốn bỏ Thanh Nhu lại.
“Cậu đi đi! Mình ở chỗ này chờ cậu.” Thanh Nhu mỉm cười.
“Ừ, mình muốn đưa cậu bình an trở về bên cạnh Tân Khắc Lực. Cậu đợi mình một lát thôi.” Na Na vẫn không từ chối được lời mời của anh chàng mới quen nên liền đi uống rượu mua vui.
Thanh Nhu đưa mắt nhìn bọn họ đi xa.
“Tân Khắc Lực là ai?” Cả người Nghiêm Tiêu căng thẳng, địch ý hiển hiện rành rành đối với người đàn ông trong miệng Na Na.
“Đó là bạn trai tôi. Hai tháng sau chúng tôi sẽ đính hôn.” Thanh Nhu nói rõ, không để cho anh ôm bất cứ hy vọng nào.
Mặt Nghiêm Tiêu đen lại, trông không hài lòng lắm. “Vậy mà bạn cô còn dám dẫn cô tới chỗ này, không sợ bạn trai cắt cô thành tám khúc?”
Cô cười bảo: “Cô ấy gọi đây là tìm niềm vui trước hôn nhân. Quả thực tôi cũng không muốn, lần này coi như thất bại.” Cô phát hiện Nghiêm Tiêu luôn nhìn mình. “Đúng rồi, cảm ơn anh lại cứu giúp.”
Anh làm cho người khác có cảm giác bồn chồn cực kỳ. Ánh mắt thâm sâu khó dò làm không ai biết anh đang nghĩ gì.
“Nếu như muốn cảm ơn tôi thì hãy theo tôi chơi trò chơi giải sầu, giết thời gian đi!” Nghiêm Tiêu yêu cầu, ra vẻ đối với phụ nữ sắp kết hôn không có hứng thú để cô bỏ xuống sự phòng bị.
“Trò chơi gì?” Cô từng bước từng bước rơi vào cái bẫy của anh.
“Oẳn tù tì, người thua phạt rượu.” Anh gọi hai ly rượu.
“Nhưng tôi không uống rượu…” Thanh Nhu xin lỗi.
“Độ cồn của rượu này không cao, mùi vị chua chua ngọt ngọt, uống rất ngon.” Rượu này pha chế cho riêng cô.
Thanh Nhu ngửi mùi vị của nó sau đó uống một hớp, khen: “Ừ, cũng không tệ lắm.”
“Có thể bắt đầu trò chơi chưa?” Tối nay, vận mạng của cô sẽ thay đổi.
“Anh ở đây cùng tôi không sợ bạn gái giận ư?” Cô liếc nhìn bốn phía, không ít phụ nữ đang nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt ghen tị.
“Tôi không có bạn gái, chỉ tới đây uống rượu và nhảy.”
Cô không tin lắm. “Vậy sao? Anh… trông không giống người độc thân.” Cô uyển chuyển diễn đạt.
“Tôi biết cô muốn nói gì. Trông tôi giống kẻ ăn nằm, chơi bời trác táng lắm đúng không?” Anh không ngại khi nói tới mấy danh hiệu kia.
Gương mặt của cô hồng lên, miệng lí nhí: “Xin lỗi.”
“Không sao.” Đã lâu rồi anh chưa từng thấy một phụ nữ nào ngây thơ giống cô. “Có thể bắt đầu chưa?”
Rốt cuộc, vì muốn thoát chuyện mất mặt nên cô ấp úng lấy cớ: “Thẳng thắn mà nói thì tôi không biết chơi trò này.”
“Vậy cô biết cái gì?” Tóm lại, anh sẽ không dễ dàng buông tha cô.
“Tôi chỉ biết chơi đoán số bình thường. Nhàm chán quá hả?” Cô hơi hơi ngượng ngùng hỏi.
“Đúng là hơi chán. Không bằng tôi dạy cô, chờ sau khi cô biết, chúng ta mới phạt uống rượu! Phải uống hết ly đó!” Anh dẫn dụ cô cắn câu.
Thanh Nhu không tiện từ chối, vì vậy cùng anh học.
Cô học rất nhanh, hai người liền quyết định dùng trò chơi này phân cao thấp.
“Ha ha ha! Anh lại thua rồi!” Ban đầu Thanh Nhu chiếm thế thượng phong nên cô rất vui.
Nhưng sau đó, Nghiêm Tiêu mới giở thực lực ra khiến Thanh Nhu không ngừng bị phạt rượu.
Rốt cuộc Nghiêm Tiêu bảo: “Tôi thấy chúng ta không nên chơi nữa”. Nếu không, cô sẽ say khướt.
“Không, tôi không tin! Tại sao đều là tôi thua chứ? Chơi lại…” Thanh Nhu kêu lên, rượu này rất ngon!
“Thanh Nhu…” Ánh mắt Nghiêm Tiêu nóng bỏng nhìn cô chằm chằm.
“Sao anh biết tên tôi?” Đôi mắt Thanh Nhu như bị che bởi một lớp sương mù. “Ôi, tôi lại thua rồi, bị phạt rượu…” Cô uống luôn cả ly rượu của anh.
Cô mềm nhũn tựa vào trên người anh, anh vội vàng giơ tay ôm cô.
“Chúng ta đến chỗ khác chơi đi!” Mắt thấy thời cơ chín muồi, anh quyết định nói.
“Muốn đi đâu chơi?” Cô ngồi lên người anh.
“Đi thôi, đi rồi sẽ biết” Anh nhẹ giọng nỉ non bên tai cô.
Có lẽ Feeling nói đúng, anh là con sói đội lốt cừu. Nhưng khi nhớ tới cô đã có vị hôn phu, đạo đức của anh thẳng cánh cò bay.
Mang Thanh Nhu vào xe, anh nhanh chóng lái xe đi, cách xa ồn ào, chuẩn bị đưa Thanh Nhu vào chấn động lớn nhất trong cuộc đời…
Na Na uống đến say khướt. Cô cùng bạn trai đi ra khỏi Pub. Vừa lên xe, bạn trai cô liền muốn động tay đông chân.
“Anh điên rồi! Chẳng lẽ anh muốn ở trên xe…” Cô gạt bàn tay đặt trên đùi mình ra.
“Anh không nhịn được nữa!” Anh ta như bạch tuộc tám chân nhào tới, nói kiểu nào cũng không buông cô ra.
“Không cần gấp như vậy, chờ đến khách sạn được không?” Na Na đẩy anh ta về chỗ cũ, toan xuống xe. “Em đi nói bạn em về nhà trước…”
Người đàn ông kia ôm cô từ sau lưng. “Không cần đi!”
“Anh đừng quậy!” Cô không yên lòng bỏ Thanh Nhu một mình trong Pub.
“Bây giờ em đi đã quá muộn”. Anh ta nói: “Để anh hôn một cái” Miệng anh ta dán lên cổ cô.
Na Na như tỉnh lại từ trong mộng, ngồi nghiêm chỉnh hỏi: “Ý anh là sao?”
“Tổng giám đốc Nghiêm muốn anh… tách em ra khỏi bạn em. Lúc chúng ta đang nhảy thì tổng giám đốc Nghiêm đã rời đi với bạn của em rồi.” Anh ta cười nhạo cô nhận ra quá muộn.
Na Na dường như muốn thét lên: “Anh ta có ý đồ gì?”
Bạn trai cô lắc đầu một cái, cười thay cho sự ngu xuẩn của cô: “A… Em nói đi… Đàn ông đến Pub để làm gì?”
Dự cảm chẳng lành nổi lên trong lòng, cô khẩn trương hỏi dồn: “Vậy bọn họ sẽ đi đâu?”
“Anh không biết…” Bạn trai cô lại chưng ra bộ dạng say rượu.
Na Na lập tức mở cửa xe nhảy xuống.
“A! Em trở lại đây!”
“Vui vẻ lên đi Thanh Nhu, tới chỗ này mà mặt mày nghiêm nghị như thế thì còn gì vui nữa?” Sau khi nhảy xong, Na Na trở về ngồi lên ghế của quầy rượu. “Thả lỏng đi! Gọi một ly rượu nha?”
“Mình không uống rượu. Hơn nữa cậu cũng biết, mình không thích thứ âm nhạc đinh tai nhức óc này.” Thanh Nhu nói nhỏ, cảm giác bản thân không hề thích hợp với Pub.
“Chỉ một buổi tối thôi mà, cậu thả lỏng tí nào. Nếu không sau này khi cậu kết hôn với Tân Khắc Lực rồi sẽ không có cơ hội đi chơi nữa đâu!” Na Na uống hết hai ly rượu, sau đó cô rót cho Thanh Nhu một ly. “Cậu uống đi…” Cô nâng ly rượu đẩy đến bên môi Thanh Nhu.
Thanh Nhu uống một ngụm nhỏ, vị rượu nóng rát lập tức tản ra trong khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn của cô. Cô vội vàng để ly rượu xuống, không dám nếm thử nữa.
“Cậu kém quá!” Na Na giễu cợt. “Nếu cậu nhiệt tình hơn một tí thì nhất định sẽ trở thành tiêu điểm khiến cho tất cả bọn đàn ông ở đây chú ý!”
Bởi vì Thanh Nhu thật sự quá đẹp, đẹp khiến người khác phải nín thở. Nhưng cô vẫn luôn dùng vẻ lạnh lùng để nguỵ trang cho mình. Những tên đàn ông có ý định đến gần cô, tất cả đều bị cô từ chối.
“Mình không nghĩ vậy đâu.”
“Nếu không thì cậu cũng nên cười một cái nha. Mặt mày cứng ngắc như đá tảng, chẳng ai nghĩ cậu sắp trở thành cô dâu hết!” Na Na liếc mắt đưa tình với anh chàng đẹp trai sau lưng, anh ta cũng nhiệt tình trả lại cho cô một nụ hôn gió khiến Na Na mở cờ trong bụng.
“Người đẹp, cho anh ôm một cái!” Anh chàng kia muốn ôm Thanh Nhu, cô vội vã cự tuyệt. Anh ta nhíu mày, khó chịu bỏ đi.
“Mình nghĩ mình nên về trước.” Thanh Nhu thấy rất khó chịu khi ở nơi này.
“Chờ một chút!” Na Na kéo cô lại. “Được, mình không ép cậu, nhưng cậu bỏ về để một mình mình ở chỗ này mà không thấy lo lắng sao?”
Thanh Nhu lộ ra vẻ mặt khó xử, sau đó lại đành ngồi xuống. Dù biết chỗ này là địa bàn của Na Na, trong bất kỳ tình huống nào Na Na cũng có thể thành thạo giải quyết được, nhưng quả thực cô vẫn chẳng yên lòng.
“Thanh Nhu, cậu đúng là bạn tốt của mình!” Na Na vô cùng vui vẻ. “Mình chỉ muốn dẫn cậu ra ngoài chơi đùa một bữa trước khi cậu kết thúc cuộc sống độc thân. Nếu không dưới sự giám sát của Tân Khắc Lực, cậu sẽ không bao giờ còn có cơ hội nữa.”
Thanh Nhu nhớ lại thái độ bảo vệ quá mức Tân Khắc Lực, đáy lòng có cảm giác bức bách khó thở.
“Không sao, Khắc Lực cho mình một khoảng tự do rất lớn.” Cô rũ mắt xuống.
“Vậy à? Nhưng sao mình vẫn cảm thấy cậu không vui.” Na Na nói trúng tim đen của cô, bên cạnh có không ít anh chàng dán mắt lên người các cô.
“Cậu suy nghĩ nhiều rồi.” Thanh Nhu vờ không có chuyện gì.
“Nhìn cậu không có hơi sức phản bác kìa. Cậu đang nghĩ gì, mình không biết sao? Trước kia, thỉnh thoảng cũng sẽ cười, nhưng bây giờ hoàn toàn chẳng thấy.”
“Tại chả có chuyện gì làm mình vui thôi.” Thanh Nhu đáp qua loa.
“Đây chính là mấu chốt! Cậu sắp đính hôn mà lại nói mình chẳng vui vẻ!” Na Na cảm thấy rất khó hiểu.
“Đừng nói nữa, Na Na!” Thanh Nhu hô lên.
“Không, mình phải biết rõ chuyện gì đang xảy ra! Nếu cậu còn xem mình là bạn tốt, hãy thực sự mở lòng nói chuyện với mình đi!” Tuy ép Thanh Nhu là không đúng nhưng Na Na thật lòng rất quan tâm tới Thanh Nhu.
“Nếu có chuyện thì sao mình lại không nói cho cậu biết? Chẳng qua là hôn sự của Khắc Lực và mình đã định, chẳng còn gì để nói nữa.” Thanh Nhu vờ như không quan tâm.
“Nhưng mình lại thấy vấn đề rất nghiêm trọng!”
“Có lẽ là do gần đây áp lực lớn quá nên cậu mới thấy mình không vui.” Thanh Nhu tìm cớ.
“Không! Không phải như vậy!” Giác quan thứ sáu giúp Na Na đoán được phần nào. “Cậu không muốn gả cho Tân Khắc Lực, đúng không?”
Một câu nói thức tỉnh người trong mộng!
Thật ra thì trong lòng Thanh Nhu luôn hiểu rõ, chẳng qua là không muốn nói ra. Khi Tân Khắc Lực cầu hôn cô, trừ ngạc nhiên ra, cô không hề có cảm giác gì khác. Khi cô gặp khó khăn trong công việc, Tân Khắc Lực giúp đỡ cô. Khi cô ngã bệnh, hắn chăm sóc cô. Nhưng lòng cô vẫn do dự. Chính vì thế, Tân Khắc Lực muốn kết hôn để xích lại gần cô hơn, cho dù cô thì ngược lại luôn kéo dài khoảng cách giữa hai người. Tuy nhiên cuối cùng, dưới sự xui khiến của quỷ thần, cô lại đẩy mình tới gần hắn.
“Khắc Lực đối xử với mình rất tốt, cũng rất thương mình. Tụi mình quen biết gần năm năm, đã nên kết hôn rồi.” Cô không thể phụ tấm chân tình của Tân Khắc Lực.
“Cậu không thể vì anh ta đối xử tốt với cậu mà gả cho anh ta! Đàn ông đối xử tốt với phụ nữ đều có mục đích cả.”
“Anh ấy là đối tượng kết hôn không tồi.” Thanh Nhu vẫn giữ nguyên ý định.
“Cậu là một đứa ngốc!” Na Na bất đắc dĩ thở dài.
Âm nhạc vẫn ồn ã như trước. Na Na lại lên sàn khiêu vũ, Thanh Nhu cũng rời khỏi chỗ ngồi, đi đến phòng vệ sinh.
“A…” Cùng lúc đó, có bóng người lướt nhanh qua, bả vai Thanh Nhu bị đụng một cái khiến cô phải lui lại hai, ba bước.
“Xin lỗi cô.” Người đàn ông đỡ lấy cô. “Tôi đỡ cô dậy.” Anh ta tỏ vẻ quan tâm, giọng nói rất thành khẩn.
Thanh Nhu buông tay anh ta ra, đáp: “Tôi không sao.”
“Cô…” Dường như anh ta còn muốn nói gì đó. “Thật sự không cần tôi đỡ dậy à?”
“Anh nghĩ tôi không có khả năng tự đứng lên hay sao?” Thanh Nhu hỏi ngược lại. Cô không quen không biết người này, vậy mà anh ta cứ sấn sổ tới làm chi?!
Hẳn anh ta là sói đội lốt cừu?
Thấy trong mắt cô xuất hiện vẻ phòng bị, anh ta khoát khoát tay. “Cô à, cô đừng hiểu lầm! Tôi không có ý gì khác đâu.”
Bị người ta nhìn thấu, khuôn mặt mềm mại của Thanh Nhu lập tức ửng đỏ.
Cô liếc anh ta một cái. Có lẽ đối phương chỉ hơn cô hai, ba tuổi mà thôi. Dáng người cao lớn, đôi mắt đẹp mê người lơ đãng phóng điện, hình tượng lịch sự đúng y như bạch mã hoàng tử trong mộng của mọi thiếu nữ!
Mà sao… cô lại chú ý anh ta kỹ vậy?!
Giật mình với suy nghĩ trên, cô vô cùng kinh ngạc, không dám nói thêm gì nữa, bước như bay vào nhà vệ sinh.
Nhất định tên đàn ông kia sẽ cho rằng cô bị bệnh?
Nhìn gương mặt ửng hồng của mình trong kính, cô thắc mắc, sao nhịp tim của mình lại đập mạnh như vậy? Cô lắc đầu một cái, vốc nước rửa mặt cho tỉnh táo. Cô là người sắp kết hôn đó!
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của bản thân, vừa nghĩ tới kết hôn, cô liền buồn bực không vui lên được. Vì sao? Na Na nói rất đúng, cô chẳng giống một cô dâu sắp về nhà chồng!
Không… Cô không thể có suy nghĩ này! Khắc Lực dịu dàng săn sóc, chăm lo mọi thứ cho cô, cô còn cầu gì nữa? Nếu cô nói cảm giác mất mát trong tim này ra, người khác sẽ bảo cô là tham lam mất!
Trở về chỗ ngồi, Na Na vẫn còn điên cuồng lắc lư trên sàn nhảy. Đêm đã khuya, tâm tình của Thanh Nhu càng thêm nặng nề. Tuy nhiên cô không phải loại người sẽ mua say để thổ lộ tâm sự của mình cho người khác biết.
Có người ngồi xuống bên cạnh cô, thấy cô đờ đẫn suy nghĩ, liền bỏ vào bên trong ly rượu của cô một ít bột trắng mịn mà không để lại dấu vết.
“Cô này, cô ngồi một mình sao?” Một giọng nói không cao không thấp truyền đến.
Đối phương đầu húi cua, ăn mặc bình thường, là một phụ nữ, nhưng trong mắt cô ta lóe ra tia hứng thú không thường với Thanh Nhu. “Không, bạn tôi đang nhảy trên sàn nhảy.”
“Là người phụ nữ đang điên cuồng lắc lư kia ư?” Cô ta chỉ ngón tay vào Na Na. Cô ta thích Thanh Nhu, khuôn mặt giống thiên sứ, thoắt trông liền biết đây là một cô gái rất ngây thơ, trong sáng. “Đúng rồi, xin tự giới thiệu, tôi là Feeling.”
“Rất vui khi được làm quen với cô.” Thanh Nhu không phòng bị với phụ nữ.
“Tôi thấy cô lẳng lặng ngồi một mình ở chỗ này lâu rồi. Tới Pub thì nên thả lỏng mình mới đúng. Cô không phiền nếu tôi ngồi đây một lát chứ?” Feeling thử dò xét, vừa uống rượu, vừa chú ý các biểu tình xuất hiện trên mặt Thanh Nhu.
“Không sao.”
Feeling nghe vậy hưng phấn kêu lên: “Vậy thì tốt! Cô đã có bạn trai chưa?”
Thanh Nhu chỉ cười không nói. Đối phương lại kiên trì tra hỏi tới tấp, Thanh Nhu bèn trả lời: “Tôi sắp đính hôn.”
“Vậy ra cô đang đùa tôi?” Feeling trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn. Nhưng người phụ nữ xinh đẹp thế này, cô ta không thể bỏ qua được.
Còn Thanh Nhu chẳng hiểu vì sao đối phương tức giận.
“Sắp đính hôn còn tới tới nơi này? Nếu như cô không phải là loại phụ nữ lẳng lơ thì chính là tới tìm tự do trước khi kết hôn đúng không?” Feeling phân tích. Tuy nhiên cô gái này quá thuần khiết, chẳng giống mấy mụ đàn bà lẳng lơ tẹo nào.
Thanh Nhu không đáp lại, cô không biết nên trả lời như thế nào.
“Không nói nghĩa là đồng ý? Tốt lắm, rất hợp ý tôi.” Tay Feeling vươn xuống bắp đùi của cô, vuốt ve qua lại.
“Cô làm gì vậy?” Lần đầu tiên Thanh Nhu gặp phải tình huống này, sững sờ hô.
“Không cần phải giả bộ đâu, người ngu đến đâu cũng nhận ra tôi là T. Mặc dù cô sắp kết hôn, nhưng muốn chơi thì cứ chơi cho vui, tối nay cô hãy cùng tôi đi!” Feeling nói thẳng. Cô lăn lộn trong Pub lâu như vậy mà chưa từng câu được một con mồi nào ngon thế này.
“Tôi không có khuynh hướng đó, cô tìm lầm người rồi!” Thanh Nhu né tránh tay cô ta.
“Nhưng dáng cô quá đẹp, tôi rất thích. Yên tâm, tôi sẽ rất dịu dàng, không chừng còn chu đáo hơn chồng sắp cưới của cô nữa đó.” Feeling mập mờ nói.
“Vậy thì cô nên tôn trọng ý kiến của tôi!” Thanh Nhu vội vàng hô. Na Na ở xa quá, chẳng thể tiếp thu được tín hiệu cầu cứu của cô.
“Bớt nói nhảm đi! Uống xong ly rượu này chúng ta sẽ bắt đầu.” Feeling tự tiện quyết định. Cô ta nghĩ tính tình bá đạo như vậy càng khiến cô ta giống đàn ông, bởi vì phụ nữ đều thích bị bức bách.
“Không, tôi không muốn đi theo cô!” Thanh Nhu vội vàng hô lên.
“Cô cứ uống hết rượu của mình đi!” Feeling cầm ly rượu lên ép cô uống.
“Dừng tay!” Giọng nói tức giận vang lên, đồng thời một cánh tay vươn đến giữ chặt tay Feeling, sức mạnh kinh hồn làm khuôn mặt Feeling đau đến vặn vẹo.
“Anh muốn làm gì? Tính anh hùng cứu mỹ nhân sao? Tới đây không tìm tình một đêm thì định ngồi uống rượu một mình chắc?” Feeling nói.
“Cô không thấy cô ấy không muốn sao?” Người kia đáp trả.
“Hừ! Anh không cần giả bộ. Trên thực tế, trong lòng anh đang suy tính gì ai lại không biết? Định anh hùng cứu mỹ nhân, làm cho người ta cảm kích anh, tiếp đó lên giường với anh? Hừ! So với tôi, anh thanh cao hơn chỗ nào?” Feeling tức giận không chịu nổi.
Là anh ta! Người đàn ông cô chạm mặt trước nhà vệ sinh!
“Hai người đừng nói nữa.” Thanh Nhu không muốn họ xung đột.
Feeling không để ý tới cô, chẳng kiêng lời mà bảo với người đàn ông kia: “Trong đầu anh đầy rẫy suy nghĩ không trong sáng, ai mà chẳng biết? Tôi thấy cô ấy trước, anh xếp hàng chờ đi!” Feeling bắt lấy tay Thanh Nhu.
“Tôi bảo cô buông cô ấy ra!” Người đàn ông kia bóp tay Feeling, nhíu mày lại, tay còn lại kéo Thanh Nhu ra phía sau anh.
“Feeling, cô đừng hiểu lầm, tôi không có khuynh hướng đó. Chúng ta có thể làm bạn bè mà.” Thanh Nhu cố gắng khai thông tư tưởng của Feeling.
“Tôi không nghe! Nếu cô không có khuynh hướng đó, sao cô không để ý tới đàn ông? Con người chứ đâu phải là thánh nữ!” Thời đại này làm gì còn loại phụ nữ kia.
Nghiêm Tiêu tức giận, nhỏ giọng nói với Thanh Nhu: “Cô à, cô không cần nhiều lời như vậy, chỉ cần lơ cô ta là được.”
Thấy Nghiêm Tiêu không phải là nhân vật dễ chọc, Feeling hậm hực gắt: “Lần sau đừng để tôi thấy các người!” Sau đó cô ta xoay người rời đi.
Bóng dáng Feeling biến mất, Thanh Nhu chuyển sang nhìn Nghiêm Tiêu.
“Cám ơn anh đã giải vây hộ tôi.” Nếu không, cô thực chẳng biết nên thế nào cho phải.
Một hồi trầm mặc, Nghiêm Tiêu quay lưng về chỗ uống rượu. Anh giận chính mình! Mấy năm qua chưa từng động lòng với ai, vậy mà mới gặp lại người phụ nữ này, tâm tư anh đã bị đảo lộn. Còn người ta thì lại quên anh sạch bách.
Anh vừa liếc đã nhận ra cô là người phụ nữ làm anh mất ăn mất ngủ.
Thanh Nhu khó hiểu nhìn anh trầm mặc. Tâm tình anh không tốt sao? Hay cô đã làm sai điều gì?
Cách đó không xa, Na Na lôi kéo một người đàn ông tới bên cạnh Thanh Nhu.
“Thanh Nhu, đây là người bạn mình mới quen. Chúng mình nhảy rất hợp gu! Không biết ở “phương diện kia” cũng có hợp thế không nhỉ?” Na Na bộc lộ bản chất, không ngừng chà xát lên cánh tay người đàn ông mới quen. “Thanh Nhu, cậu cũng có bạn mới sao?”
Sau khi Na Na nhìn thấy Nghiêm Tiêu liền lộ ra thần sắc hoang mang. Dường như cô đã gặp qua người đàn ông này ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời không nhớ nổi.
“Nghiêm…”
Na Na liếc khuôn mặt bỗng chốc hoảng sợ của người đàn ông mới quen. “Sao vậy? Anh biết anh ta à?” Tên này quen biết rộng thật.
Nghiêm Tiêu mở miệng, vỗ lên vai người đàn ông kia. “Chúng tôi quen nhau trong công việc, đúng không?”
Người đàn ông kia hốt hoảng đáp: “Phải!”
Nghiêm Tiêu nhếch môi: “Chúng tôi đi kiếm một chỗ, các cô cứ từ từ nói chuyện.”
Ngay sau đó, hai người đàn ông lui sang một bên.
“Cái này gọi là Men’s talk sao? Hay là bọn họ có âm mưu gì đó?” Chợt đầu óc Na Na loé lên. “A! Mình nhớ anh ta là ai rồi! Thanh Nhu, cậu đừng tiếp cận anh ta!”
“Na Na, không phải cậu mới khích lệ mình nên giao thiệp bạn bè nhiều hơn sao?” Tự nhiên thay đổi nhanh vậy?
“Cậu không biết đâu! Anh ta nổi tiếng với danh hiệu phong lưu trong Pub, ỷ vào vẻ đẹp bề ngoài cộng thêm vài câu ngon ngọt để đùa giỡn phụ nữ trong lòng bàn tay. Một chân anh ta thường đạp vài chiếc thuyền, thậm chí đổi người liên tục…” Tư liệu tình báo Na Na tích luỹ được vô cùng phong phú.
“Cậu nói cho mình biết chuyện này làm gì?” Thanh Nhu chả biết nên khóc hay nên cười.
“Mình nói nhiều như vậy là muốn cảnh cáo cậu cách anh ta càng xa càng tốt. Anh ta không phải là nhân vật dễ chọc, anh ta đến gần cậu nhất định là có ý đồ!” Na Na nói.
Những lời Na Na nói khiến Thanh Nhu hình dung được một chút về anh, nhưng cô vẫn không cảnh giác lắm, bảo: “Na Na, anh ấy đã cứu mình hai lần. Theo lễ nghĩa, mình nên nói với anh ấy tiếng cảm ơn.”
“Anh ta không tốt vậy đâu!” Na Na có vẻ khẩn trương: “Thanh Nhu, chớ bị bề ngoài của anh ta lừa! Anh ta là một tên đại gia lăng nhăng, không ai biết thân phận thật của anh ta! Trong Pub có bảo, phụ nữ lên giường với anh ta một lần sẽ có ba trăm vạn thù lao. Như thế chẳng coi phụ nữ là gái điếm hết à?” Thật quá đáng! Nhưng có lẽ được tiền lại khiến các cô gái ấy vui không biết chừng.
“Những chuyện đó không liên quan đến mình.” Thanh Nhu khéo hiểu lòng người bảo với bạn: “Huống chi đó là chuyện riêng của anh ấy, chúng ta không có quyền hỏi tới.” Na Na oang oang nói thế, nếu bị nghe thấy sẽ rất rắc rối.
“Mình sợ cậu hồ đồ thôi. Dẫn cậu tới đây là muốn cậu vui vẻ, nhưng cậu cũng đừng lọt vào cạm bẫy nào đó. Tân Khắc Lực nhất định sẽ giết mình!” Na Na có chút lo lắng đề phòng. Thanh Nhu cau mày. “Sao cậu lại nói vậy? Lo mình sẽ làm việc không đứng đắn sao?”
“Mình chỉ muốn tốt cho cậu. Cậu chưa từng trải, trước sau sẽ không hiểu rõ bản chất của xã hội này.” Na Na lắc đầu giải thích.
“Cậu yên tâm, mình sẽ không tới gần anh ta. Mình nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây thôi!” Cô không muốn đợi nữa.
“Ừ.”
Na Na gật đầu, định câu thêm một người đàn ông cũng chẳng được.
Đúng lúc này, Nghiêm Tiêu đã nói chuyện xong, đang đi về phía Thanh Nhu.
Bạn trai Na Na lại ân cần mời cô nhảy nhót, tuy Na Na thèm nhưng lại không muốn bỏ Thanh Nhu lại.
“Cậu đi đi! Mình ở chỗ này chờ cậu.” Thanh Nhu mỉm cười.
“Ừ, mình muốn đưa cậu bình an trở về bên cạnh Tân Khắc Lực. Cậu đợi mình một lát thôi.” Na Na vẫn không từ chối được lời mời của anh chàng mới quen nên liền đi uống rượu mua vui.
Thanh Nhu đưa mắt nhìn bọn họ đi xa.
“Tân Khắc Lực là ai?” Cả người Nghiêm Tiêu căng thẳng, địch ý hiển hiện rành rành đối với người đàn ông trong miệng Na Na.
“Đó là bạn trai tôi. Hai tháng sau chúng tôi sẽ đính hôn.” Thanh Nhu nói rõ, không để cho anh ôm bất cứ hy vọng nào.
Mặt Nghiêm Tiêu đen lại, trông không hài lòng lắm. “Vậy mà bạn cô còn dám dẫn cô tới chỗ này, không sợ bạn trai cắt cô thành tám khúc?”
Cô cười bảo: “Cô ấy gọi đây là tìm niềm vui trước hôn nhân. Quả thực tôi cũng không muốn, lần này coi như thất bại.” Cô phát hiện Nghiêm Tiêu luôn nhìn mình. “Đúng rồi, cảm ơn anh lại cứu giúp.”
Anh làm cho người khác có cảm giác bồn chồn cực kỳ. Ánh mắt thâm sâu khó dò làm không ai biết anh đang nghĩ gì.
“Nếu như muốn cảm ơn tôi thì hãy theo tôi chơi trò chơi giải sầu, giết thời gian đi!” Nghiêm Tiêu yêu cầu, ra vẻ đối với phụ nữ sắp kết hôn không có hứng thú để cô bỏ xuống sự phòng bị.
“Trò chơi gì?” Cô từng bước từng bước rơi vào cái bẫy của anh.
“Oẳn tù tì, người thua phạt rượu.” Anh gọi hai ly rượu.
“Nhưng tôi không uống rượu…” Thanh Nhu xin lỗi.
“Độ cồn của rượu này không cao, mùi vị chua chua ngọt ngọt, uống rất ngon.” Rượu này pha chế cho riêng cô.
Thanh Nhu ngửi mùi vị của nó sau đó uống một hớp, khen: “Ừ, cũng không tệ lắm.”
“Có thể bắt đầu trò chơi chưa?” Tối nay, vận mạng của cô sẽ thay đổi.
“Anh ở đây cùng tôi không sợ bạn gái giận ư?” Cô liếc nhìn bốn phía, không ít phụ nữ đang nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt ghen tị.
“Tôi không có bạn gái, chỉ tới đây uống rượu và nhảy.”
Cô không tin lắm. “Vậy sao? Anh… trông không giống người độc thân.” Cô uyển chuyển diễn đạt.
“Tôi biết cô muốn nói gì. Trông tôi giống kẻ ăn nằm, chơi bời trác táng lắm đúng không?” Anh không ngại khi nói tới mấy danh hiệu kia.
Gương mặt của cô hồng lên, miệng lí nhí: “Xin lỗi.”
“Không sao.” Đã lâu rồi anh chưa từng thấy một phụ nữ nào ngây thơ giống cô. “Có thể bắt đầu chưa?”
Rốt cuộc, vì muốn thoát chuyện mất mặt nên cô ấp úng lấy cớ: “Thẳng thắn mà nói thì tôi không biết chơi trò này.”
“Vậy cô biết cái gì?” Tóm lại, anh sẽ không dễ dàng buông tha cô.
“Tôi chỉ biết chơi đoán số bình thường. Nhàm chán quá hả?” Cô hơi hơi ngượng ngùng hỏi.
“Đúng là hơi chán. Không bằng tôi dạy cô, chờ sau khi cô biết, chúng ta mới phạt uống rượu! Phải uống hết ly đó!” Anh dẫn dụ cô cắn câu.
Thanh Nhu không tiện từ chối, vì vậy cùng anh học.
Cô học rất nhanh, hai người liền quyết định dùng trò chơi này phân cao thấp.
“Ha ha ha! Anh lại thua rồi!” Ban đầu Thanh Nhu chiếm thế thượng phong nên cô rất vui.
Nhưng sau đó, Nghiêm Tiêu mới giở thực lực ra khiến Thanh Nhu không ngừng bị phạt rượu.
Rốt cuộc Nghiêm Tiêu bảo: “Tôi thấy chúng ta không nên chơi nữa”. Nếu không, cô sẽ say khướt.
“Không, tôi không tin! Tại sao đều là tôi thua chứ? Chơi lại…” Thanh Nhu kêu lên, rượu này rất ngon!
“Thanh Nhu…” Ánh mắt Nghiêm Tiêu nóng bỏng nhìn cô chằm chằm.
“Sao anh biết tên tôi?” Đôi mắt Thanh Nhu như bị che bởi một lớp sương mù. “Ôi, tôi lại thua rồi, bị phạt rượu…” Cô uống luôn cả ly rượu của anh.
Cô mềm nhũn tựa vào trên người anh, anh vội vàng giơ tay ôm cô.
“Chúng ta đến chỗ khác chơi đi!” Mắt thấy thời cơ chín muồi, anh quyết định nói.
“Muốn đi đâu chơi?” Cô ngồi lên người anh.
“Đi thôi, đi rồi sẽ biết” Anh nhẹ giọng nỉ non bên tai cô.
Có lẽ Feeling nói đúng, anh là con sói đội lốt cừu. Nhưng khi nhớ tới cô đã có vị hôn phu, đạo đức của anh thẳng cánh cò bay.
Mang Thanh Nhu vào xe, anh nhanh chóng lái xe đi, cách xa ồn ào, chuẩn bị đưa Thanh Nhu vào chấn động lớn nhất trong cuộc đời…
Na Na uống đến say khướt. Cô cùng bạn trai đi ra khỏi Pub. Vừa lên xe, bạn trai cô liền muốn động tay đông chân.
“Anh điên rồi! Chẳng lẽ anh muốn ở trên xe…” Cô gạt bàn tay đặt trên đùi mình ra.
“Anh không nhịn được nữa!” Anh ta như bạch tuộc tám chân nhào tới, nói kiểu nào cũng không buông cô ra.
“Không cần gấp như vậy, chờ đến khách sạn được không?” Na Na đẩy anh ta về chỗ cũ, toan xuống xe. “Em đi nói bạn em về nhà trước…”
Người đàn ông kia ôm cô từ sau lưng. “Không cần đi!”
“Anh đừng quậy!” Cô không yên lòng bỏ Thanh Nhu một mình trong Pub.
“Bây giờ em đi đã quá muộn”. Anh ta nói: “Để anh hôn một cái” Miệng anh ta dán lên cổ cô.
Na Na như tỉnh lại từ trong mộng, ngồi nghiêm chỉnh hỏi: “Ý anh là sao?”
“Tổng giám đốc Nghiêm muốn anh… tách em ra khỏi bạn em. Lúc chúng ta đang nhảy thì tổng giám đốc Nghiêm đã rời đi với bạn của em rồi.” Anh ta cười nhạo cô nhận ra quá muộn.
Na Na dường như muốn thét lên: “Anh ta có ý đồ gì?”
Bạn trai cô lắc đầu một cái, cười thay cho sự ngu xuẩn của cô: “A… Em nói đi… Đàn ông đến Pub để làm gì?”
Dự cảm chẳng lành nổi lên trong lòng, cô khẩn trương hỏi dồn: “Vậy bọn họ sẽ đi đâu?”
“Anh không biết…” Bạn trai cô lại chưng ra bộ dạng say rượu.
Na Na lập tức mở cửa xe nhảy xuống.
“A! Em trở lại đây!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook