Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương
Chương 80: Chuyện duy nhất tôi làm đúng

Trong phòng thí nghiệm bốn người cùng lúc ngưng niệm chú, đem kẹp bùa vàng ở trong ngón tay quăng về cùng một chỗ phía Từ Kiện cùng Tiểu Bình.

Khoan đã!

Tiểu Bình kia còn đang……

Tôi nhìn thấy Từ Kiện bị Tiểu Bình hung hăng trói chặt không cách nào động đậy, những cái bùa vàng kia toàn bộ dán vào trên người của bọn họ.

Trên đất hào quang màu đỏ phát ra càng thêm sáng chói, những chữ kia đột nhiên từ dưới đất bay lên, hình thành từng đầu sợ dây đỏ, bay về phía Từ Kiện cùng Tiểu Bình kia.

Bọn họ vững vàng đem hai người vây ở cùng một chỗ, bùa vàng cùng màu đỏ bỗng nhiên dung hợp lại với nhau, chỉ thấy hai người bị vây ở trong đồng thời hướng thẳng lên trời gầm rú!

Đại lượng hắc khí từ trong thân thể của bọn họ tuôn ra, hấp thu bốn tờ giấy vàng bên trong kia, tiếng kêu thảm thiết bén nhọn chói tai khiến cho tôi trong mắt chảy ra nước mắt.

Tiểu Bình…… Tiểu Bình không thể.

Thân thể của tôi không nhận khống chế của mình, muốn xông vào đem Tiểu Bình từ trong trận pháp lôi ra, thế nhưng lại bị sắc quỷ ngăn cản.

“Không thể đi vào.”

Thế nhưng, Tiểu Bình cô ấy…… Tôi níu lại áo bào anh, lo lắng hỏi, sau khi nghi thức kết thúc, bọn họ lại biến thành như thế nào, bọn họ sẽ trở lại âm phủ sao? Tiểu Bình có thể cùng Đàm Hạo một chỗ hay không?

Sắc quỷ đau lòng nhìn tôi, bàn tay vuốt ve gương mặt của tôi, tròng mắt hơi híp, nhìn về phía phòng thí nghiệm đứng ở giai đoạn đang làm nghi thức.

Bốn người bốn góc bên trên người tất cả đều mồ hôi đầm đìa, An gia gia râu ria cùng bóng tóc trắng đều dính lại trên đầu, tay người một mực tại run nhè nhẹ, ba người khác cũng không tốt hơn gì.

Anh do dự, giống như là không muốn nói cho tôi.

“Nói cho ta, sắc quỷ, nói cho ta đáp án!”

“Ta muốn biết, ta muốn biết kết cục sau cùng đến cùng lại biến thành bộ dáng gì.”

Sắc quỷ vuốt ve tay của tôi dừng lại, tôi lờ mờ nghe được thanh âm anh thở dài.

“Đàm Hạo không thể nào tại âm phủ, nếu theo như vừa rồi nàng nói cho ta biết, hắn tại sau khi chết, nhanh chóng hóa ác quỷ, sau đó giết chết Từ Kiện, linh hồn của hắn liền đã biến mất giữa thiên địa.”

Tôi nghe được câu này xong, tâm tôi co rút đau đớn lợi hại hơn, nhưng tôi vẫn chấp nhất phải có cái đáp án.

“Kia Tiểu Bình đâu? Từ kiện đâu?”

Sắc quỷ nhìn xuống tràng cảnh hồng quang trùng thiên, nhắm mắt lại, yên lặng nói: “Chỉ sợ kết quả không thể lạc quan.”

“Trận pháp này…… Kết quả của bọn họ có lẽ sẽ cùng giống như Đàm Hạo, hôi phi yên diệt.”

Tôi cảm giác chân của mình mềm nhũn, lần đầu tiên nhất trong lòng có cảm giác tuyệt vọng mãnh liệt như thế, cảm giác bi thương.

Mười năm trước ủ thành bi kịch, mười năm sau, vậy mà vẫn như cũ là cái bi kịch.

Tiểu Bình cùng Đàm Hạo, mệnh trung chú định là không cách nào cùng một chỗ mà? Cho dù là chết, bọn họ cũng không cách nào gặp nhau tại âm phủ.

Tôi phẫn hận nhìn về phía Từ Kiện còn đang không ngừng giãy dụa, hắn đã nói không nên lời tiếng người Lúc này, anh ta, giống như những con ác linh với hai chiếc đèn lồng đỏ ở địa điểm cũ của Lê Gia, đã bị biến thành Một con quái vật!

Tôi thực tình cảm thấy, cứ thế này phân tán đi Từ Kiện, xem như tốt cho hắn, nếu như có thể, tôi thật hi vọng sắc quỷ có thể đem hắn nhốt vào bên trong Luyện Ngục, để hắn cầu sống không được! Muốn chết không xong!

Ý nghĩ này, hoàn toàn chính xác rất ác độc, thế nhưng nó không quá đáng so với việc rất nhiều sinh mạng bị giết!

Hắn đã tạo ra nhiều như vậy tội nghiệt, hiện tại để hắn giải thoát chẳng phải quá tốt cho hắn sao!

Vương Tiểu Manh bên kia tôi nên giải thíc như thế nào? Bây giờ tôi là có thể nhìn thấy hồn phách người qua đời, bọn họ đã chết trong tay Từ Kiện, nếu là có ngày bọn họ gặp tôi, tôi làm như thế nào để bọn hắn thật sự an tâm?

Đáng thương là Tiểu Bình, tôi coi là…… Tôi cho là cô ấy sẽ khôi phục lại hồn phách bình thường, sau đó trở về âm phủ, bắt đầu một đoạn đời mới.

Thế nhưng …… cô ấy lựa chọn làm như vậy.

Cô ấy là biết, An gia gia bọn họ bày trận tốc độ khả năng không đuổi kịp, cho nên trực tiếp cống hiến hồn phách của mình, dùng ác quỷ chi lực, trói Từ Kiện lại, lúc này mới đắc ý để An gia gia bọn họ thành công bố trí xong trận pháp, bắt đầu nghi thức trừ quỷ.

Nhưng …… cô ấy chính là hi sinh mình!

Cô ấy tại sao phải làm như vậy.

Tôi đoán không ra suy nghĩ của cô ấy, nội tâm lại bắt đầu phê phán lên ông trời đối đãi bọn họ không công bằng.

Ác nhân được giải thoát, người oan lại ngay cả cái hồn phách cũng không thể lưu tại trên đời.

Linh hồn là cuộc sống thứ hai của một người, sắc quỷ từng nói qua với tôi, người chỉ cần linh hồn còn sống trên đời, về tới âm phủ, biểu hiện tốt thì có thể đầu thai chuyển thế.

Hiện tại thế nào? Đàm Hạo cùng Tiểu Bình sinh không thể cùng một chỗ, chết không thể cùng một chỗ, đến chuyển thế đều không thể làm được.

Sau khi trãi qua nhiều bi kịch như vậy, lần này là điều tôi không thể buông bỏ trong cuộc đời này, và thậm chí là sau này đi chăng nữa.

Tôi bị sắc quỷ ngăn cản, trơ mắt nhìn Từ Kiện cùng Tiểu Bình như là lửa, hóa thành hai đoàn hỏa diễm màu xanh tím, bắt đầu cháy rừng rực.

Từ Kiện không ngừng mà thét chói tai lên, tiếng kêu chói tai khiến lòng tôi phiền chán, nhưng con mắt của tôi, vẫn là tại thời khắc bọn họ nhanh biến mất đó, bắt được Tiều bình hướng mắt nhìn về phía tôi.

Cô ấy cười.

Con mắt của tôi bỗng nhiên mở to, con ngươi nắm chặt.

Tôi không nhìn lầm,cô ấy thật đang cười.

Khóe miệng kia giơ lên độ cong, thấy lỗ mũi của tôi chua chua, con mắt lập tức mơ hồ.

Đột nhiên, lại là một vầng ánh sáng đỏ vội vàng không kịp chuẩn bị vọt vào bên trong trán của tôi, lần này, tôi không tiếp tục quay lại ký ức khi còn sống của cô ấy.

Một giọng nữ sinh quen thuộc ôn nhu vang lên, lại chỉ để lại một câu.

Ngắn ngủi mà mờ mịt.

“Cám ơn các ngươi, xin ngươi đừng thương tâm, đây là duy nhất chuyện đời ta làm chính xác, ta không hối hận.”

Khóe mắt tôi tuột xuống hai hàng nước mắt, nhìn xem cô ấy dần nhắm mắt lại, cuối cùng cả người đều hóa thân trở thành một đoàn hỏa diễm cháy hừng hực, tại bốn tờ bùa vàng thành lập trong trận pháp, biến mất vô tung vô ảnh.

Hai chân tôi mềm nhũn, cả người tôi hướng về sau mặt ngã xuống, bị một ôm giữ lấy.

“Hoa nhi!”

Sắc quỷ cho là tôi bị hồng quang của Tiểu Bình công kích đến, vô cùng nóng nảy.

“em không sao.”

Có trời mới biết lúc ấy thanh âm của tôi suy yếu đến cỡ nào, trầm thấp cỡ nào, bất lực.

Chuyện duy nhất làm đúng…… Tiểu Bình vậy mà nói, đời này đây là chuyện chính xác duy nhất cô ấy làm đúng.

Chính là hi sinh chính mình, cùng Từ Kiện chỗ biến mất ở trong trời đất.

Cô ấy đại khái trong lòng rõ ràng, tại âm phủ, nàng cũng sẽ không lại nhìn thấy Đàm Hạo nhưng thân ảnh……

Tôi hai tay che mắt, nước mắt tùy ý rửa sạch lòng bàn tay của tôi, liên tục không ngừng, không ngăn được.

Lần đầu tôi cảm thấy, mình không thể thừa nhận loại bi tình này, quay người ôm lấy sắc quỷ, oa oa khóc rống lên.

Sắc quỷ chăm chú ôm lấy tôi, không ngừng mà vuốt ve sau gáy của tôi, an ủi:” Hoa nhi là đau lòng bọn họ”.

Lúc này, tôi nhớ tới một câu, nguyên bản câu nói này, có thể trở thành lời nói trấn an người phát sinh bi kịch.

Giờ phút này, lại để cho tôi trong lòng nổi lên cảm giác thống hận.

Đây hết thảy đều là số mệnh.

Mệnh chết tiệt, tôi không tin số mệnh!

Tôi bị bi thương làm choáng váng đầu óc, trong lòng không ngừng mà giận đối với câu nói này, chửi ầm lên, tôi có thể trút cảm xúc, có thể ngăn nước mắt mình tuôn rơi, và để tôi nhìn thấy điều này..

An gia gia từ dưới đất run run rẩy rẩy đứng lên, thời điểm vừa đứng dậy, kém chút ngã nhào trên đất, thật may lão tam nhanh mắt nhanh tay, đỡ kịp ông.

Lão tứ cùng lão Lục một người vịn một nữ sinh, đứng ở một bên, dựa vào vách tường, kịch liệt thở hổn hển.

Lão Lục nhẹ nhàng thở ra, đem tay An Bình hướng phía nơi bả vai vắt qua, tay xoa xoa cái trán, nói:” Ai da.., thật sự là kích thích, vừa rồi gia gia kém chút chưa kịp vẽ xong chú, cũng may nữ quỷ hỗ trợ.”

Tôi ngay khi đang gào khóc, nghe được câu này, tôi thật vất vả đè xuống bi thương lại bị kích phát ra.

Lão Lục giống như là mới phát hiện tôi thút thít tại ở ngoài phòng thí nghiệm, lập tức không dám nói tiếp nữa, liền thân thể đều cứng ngắc lại.

Lão tứ mắt nhìn Diệp Dao, trên mặt hiện ra chút đỏ ửng, nhìn xem An gia gia, ấp úng mà hỏi thăm: “Cái kia…… Gia gia, nữ sinh này nên làm gì?”

“Bây giờ đã hơn nửa đêm, đem cô để lại nơi này khẳng định không được, đưa về phòng ngủ đi……”

Thấy trạng thái Diệp Dao trước mắt hôn mê, lão tứ đoán chừng sẽ bị dì túc Quản ngăn lại, Nếu nghiêm trọng, có thể gọi cảnh sát để bắt giữ anh ta..

Trách không được hắn lại khó xử như thế.

An gia gia ở đó không ngừng mà tự lẩm bẩm:” Khá lắm, khá lắm”. Hiển nhiên trước khi tiến hành nghi thức anh ta đã đánh giá thấp sức mạnh ác quỷ Từ Kiện, nhìn anh tahiện tại hai chân đều đứng không yên, liền biết Từ Kiện mười năm này, góp nhặt không ít tu vi.

Tôi được sắc quỷ trấn an, dần ngừng lại tiếng khóc, nhìn qua nhà An gia gia còn đắm chìm trong nghi thức, nhìn lão tứ cùng lão Lục cảm thấy khó khăn, tôi mở miệng nói: “Đi bệnh viện, không biết Từ Kiện làm như thế nào khiến các cô ấy hôn mê, nếu như đưa trở về vạn nhất xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? “

Lão tứ cùng lão Lục mắt liền sáng lên, gật gật đầu.

Chúng tôi lặng lẽ rời đi tòa thí nghiệm, trước khi rời đi, tôi quay đầu nhìn lại tòa nhà cũ nát này.

Về sau, trường học sẽ không còn có truyền thuyết tòa thí nghiệm quỷ ám nữa, về sau cũng sẽ không còn có học sinh chết oan chết uổng nữa.

Hết thảy, đều kết thúc vào hôm nay.

Trận này kết cục, còn bao gồm bản thân Tiểu Bình hi sinh, cùng sự không ngừng cố gắng của gia đình An gia gia.

Mà tôi…… không làm được điều gì.

Ngoại trừ ở một bên lo lắng người này người kia, một chút tác dụng đều không có.

Rất ngu ngốc vô dụng…… Tôi không khỏi nghĩ mình như vậy, bất lực không nói, còn thích khóc.

Sauk hi sự tình được giải quyết, tôi liền bắt đầu tự giễu từ bản thân, sắc quỷ tay cầm bả vai tôi bỗng nhiên nắm chặt, cũng không cùng An gia gia bọn họ chào hỏi một tiếng, liền kéo tôi rời đi.

Bởi vì hiện trường chỉ có An gia gia cùng tôi có thể nhìn thấy sắc quỷ, ba tiểu bối không nhìn thấy, cho nên cũng không gây nên lực chú ý cho bọn họ.

An gia gia hơn phân nửa chú ý tới tâm tình của tôi, cho là chúng tôi rời đi cũng không có cái gì vấn đề lớn, cùng ba tiểu bối nhanh chóng đem An Bình cùng Diệp Dao đưa đi bệnh viện.

Tôi bị sắc quỷ đột nhiên lôi đi, gió lùa qua mặt tôi khiến gò má có chút đau nhức, chúng tôi đang di chuyển với tốc độ cao.

Thời gian một cái chớp mắt, chúng tôi về tới trong phòng ngủ, anh giống ôm đứa trẻ, nâng cái mông của tôi, đem tôi đặt ở trên giường.

Thân thể của anh bay lên, đột nhiên nghiêng về phía trước, đem ta đặt vào người mềm mại, con mắt nghiêm túc nhìn tôi.

Giờ phút này, trong ánh mắt của anh, mang theo một cỗ thần sắc tôi chưa từng thấy qua.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương