Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương
Chương 111: Dám không tin bản tôn!

Sắc quỷ đem tôi dùng sức đặt ở giường, ga giường nguyên bản trải vuông vức lập tức trở nên nếp uốn, lộn xộn.

Tôi vô ý thức muốn dùng hai tay đẩy sắc quỷ ra, ai ngờ gã trai này trực tiếp một tay liền đem hai tay của tôi chụp lại kéo trên đỉnh đầu, thủ đoạn bị vững vàng bắt lấy, khiến tôi không thể động đậy chút nào.

Tôi hoàn toàn không biết hắn đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên như thế này, là cái gì?

Trời vừa mới sáng, cũng còn không có tối đen đâu! Hắn sao có thể như thế khỉ gấp gáp như vậy!

“Sắc quỷ…… Chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ.”

Tôi xem như sợ hãi, không dám nhìn tới con mắt sắc quỷ, kỳ thật mỗi lần anh muốn cưỡng ép tới, tôi đều sẽ cảm thấy khẩn trương cùng sợ hãi.

Sắc quỷ một tay lấy mặt nạ kéo xuống, ném ra giường. Kịch liệt lửa nóng không đợi tôi nói tiếp, liền đè ép xuống, chăm chú dán tại trên cổ của tôi, cảm giác đau nhức từng đợt truyền đến.

Tay của anh không ngừng mà quấy phá, bất luận tôi giãy dụa làm sao đều không ăn thua, xe nhẹ quen đường cũ tìm được những phần bí mật trên thân thể tôi một cách nhanh chóng, làm tôi toàn thân run rẩy, khí lực toàn thân theo bàn tay của anh lập tức bị rút sạch.

“Sắc quỷ……” Đọc truyện nhanh nhất tại Tamlinh247.com

Tôi thở hổn hển phun ra một câu, tim tôi đều muốn mềm ra, ai ngờ sắc quỷ trực tiếp đoạt đi hô hấp giữa răng môi tôi, một cỗ sóng nhiệt không ngừng mà cuốn tới, đem tôi nuốt hết.

Bờ môi Sắc quỷ dán tại bên cạnh tai của tôi, thanh âm tràn ngập dục vọng, mị hoặc, còn có chút ít khàn khàn.

“Hoa nhi…… Hoa nhi của ta……”

Tôi chỉ cảm thấy đầu óc của mình bên trong giống như là có một đạo bạch quang, không ngừng mà chợt hiện, trước mắt lại từng đợt biến thành màu đen, một trận sảng khoái cảm giác khó nói lên lời không ngừng mà chảy vào tứ chi.

……

Tôi không biết bị anh đè ép bao lâu, thời điểm làm tôi tỉnh lại lần nữa, không biết trải qua bao lâu.

Sắc quỷ mặc trường bào màu đen, cầm một cái khăn mặt cẩn thận giúp tôi lau hai chân, cùng chỗ ở giữa.

Tôi bụm mặt, không dám nhìn tới anh.

Vẻ đỏ ửng kia nhanh chóng lan tràn tới phía tai tôi, cuối cùng tôi thật sự là nhịn không được, bủn rủn vịn vòng eo từ giường, giữ lấy anh lại liền kêu lên: “Ngươi tên sắc lang này! Sắc ma! Sắc quỷ!”

Sắc quỷ lập tức bắt lấy hai tay tôi gõ trên người anh, bờ môi hôn lấy mu bàn tay của tôi, cưng chiều nhìn qua tôi, cười ha hả nói:” Tốt, ta là sắc lang, là sắc ma, Hoa nhi gọi ta cái gì cũng tốt, đừng nóng giận.”

“Ta làm sao có thể không tức giận! Ngươi…… Ngươi làm sao đột nhiên liền, ngươi..cái dục vọng này thật đúng là như bệnh vậy, không hiểu thấu liền phát tác ra được”.

Tôi không khỏi nghĩ đến lần đứng dưới tàng cây kia, Bạch vô thường một mặt ngỡ ngàng nhìn tôi bị sắc quỷ vác đi, tôi đã cảm thấy hai gò má nóng hổi.

“ Hoa nhi biết tại sao không”?

Sắc quỷ không muốn xa rời vuốt ve mặt của tôi, lòng bàn tay còn nghịch ngợm cọ xát gương mặt của tôi.

“Ta làm sao biết?!”

Ngón tay của anh cuối cùng lưu luyến đến chỗ cổ tôi, trêu chọc vuốt ve trên những điểm điểm vết đỏ, ánh mắt ôn nhu làn nước.

“Trải qua giường của ta? Muốn chính là con người của ta, mà không phải cái danh xưng vương hậu này?”

Trong mắt của anh xẹt qua một đạo ý cười, tôi vừa nghe đến lời anh nói mang theo nghi vấn thuật lại, lập tức đều nổi da gà!

Tôi làm sao có thể không biết lời nói anh vừa nói là cái gì, cái này không phải là lời tôi trước đó nói cùng Bạch vô thường đó sao!

Tôi lập tức vỗ xuống tay, kích động đem lời kế tiếp anh nói cắt đứt!

“Không, đừng nói nữa! anh đừng nói nữa!”

Tay chân tôi bận bịu khua loạn ngăn anh lại, có trời mới biết, lúc ấy tôi nói những lời này, hoàn toàn không có ý thức được đến xấu hổ cỡ nào, từ trong miệng sắc quỷ nói ra, thật là làm cho tôi cảm thấy từng đợt buồn nôn. Tôi thậm chí không thể tin được đây là từ bên trong miệng tôi nói ra.

Sắc quỷ gặp bộ dáng tôi bối rối, tiếng cười dần dần biến vang, sau đó đem tôi kéo vào trong lồng ngực anh, vuốt vuốt. Đọc truyện nhanh nhất tại Tamlinh247.com

“Có thể nghe được nàng nói ra những lời này, ta thật cao hứng”.

Dù cho tôi nhìn không thấy nét mặt của anh, tôi cũng có thể cảm giác được anh bởi vì vui sướng mà thân thể hơi run, khóe miệng tôi cong lên, ở trong ngực của anh cọ xát.

ọc ọc ——

Bên trong không khí vốn là yên tĩnh lại ấm áp, thanh âm này lộ ra đặc biệt rõ ràng, lại khó nghe.

Thân thể của tôi khựng lại, hai tay vội vàng bưng kín dưới bụng, gương mặt càng đỏ, chôn xuống đầu, không dám nhìn tới sắc quỷ.

Một trận tiếng cười khẽ từ trên đỉnh đầu truyền đến, mặt của tôi càng nóng.

“Cười cái gì cười mà! Đói bụng rất bình thường mà! Có gì đáng cười”. Tôi buồn bực xấu hổ trừng mắt nhìn anh một chút, hai tay không ngừng mà ma sát mặt mình, muốn để hạ nhiệt độ một chút.

Sắc quỷ từ một bên trên bàn nhỏ, bưng cho ta một cái đĩa ngọc màu đỏ, bên trong đổ đầy những viên viên, nắm đồ ăn màu trắng giống gạo nếp đến cho tôi.

“Đến rồi, ăn đi.”

Tôi nhón một cái, để vào trong miệng, từng tia từng tia vị ngọt rót vào vị giác, cảm giác mềm mại vô cùng tốt về sau, vị ngọt tán đi còn sẽ có chút vị mát tan ra ở bên trong.

Tôi không biết đây là cái gì, nhưng giờ phút này, bụng của tôi chính bị đói, cái ăn ngon có như thế lại không ngán, tôi tự nhiên là nắm lấy đĩa ăn ngấu nghiến.

Muốn tôi nói, tôi sẽ đói như vậy, cũng tuyệt đối là do sắc quỷ làm!

Nếu không phải anh đem ta đặt ở giường, đại chiến nhiều lần như vậy, tôi làm sao lại đói thành như vậy chứ!

Sắc quỷ liền lẳng lặng mà ngồi tại bên cạnh, nhìn tôi ăn, một mặt vừa lòng thỏa ý, tôi thấy anh nhìn chằm chằm vào mình, từ trong dĩa nhón một cái, đưa tới bên miệng anh.

“Ầy, cho anh.” Đọc truyện nhanh nhất tại Tamlinh247.com

Sắc quỷ nhíu mày, vốn là cái biểu tình dung nhan yêu nghiệt này tăng thêm, lực sát thương thật sự là cực mạnh,anh có chút cúi đầu xuống, trên tay của tôi, cắn một cái.

Tay của tôi chấn động, ra hiệu cho anh dùng tay cầm lấy, ai ngờ người ta căn bản không đem cái ra hiệu này để vào mắt, tôi không thể làm gì khác hơn là giơ tay, tựa như cho ăn.

Vào thời khắc này, tôi nghĩ đến ước định trước đó cùng Bạch vô thường.

Nếu không phải nửa đường bị sắc quỷ đem đi, tôi hiện tại cũng đã cùng Bạch vô thường nhìn thấy Mạnh bà.

Sắc quỷ giống như là đoán được tâm tư của tôi, sờ lên đầu tôi, đứng dậy thay đổi một bộ trang phục, ôn nhu nói: “Hoa nhi muốn đi cầu Nại Hà, để tiểu Bạch dẫn nàng đi đi.”

Tôi thấy anh một bộ dáng vẻ muốn rời khỏi, hỏi vội: “ Anh muốn đi sao”?

Sắc quỷ điểm một cái trên mũi của tôi: “Còn không phải do Hoa nhi quá hấp dẫn, khiến vi phu cầm giữ không được, thả ra việc trong tay xông tới tìm nàng”.

Tôi nghe được câu này, miệng một vểnh lên!

Cái gì chứ! Rõ ràng là chính anh cầm giữ không được, thế mà trách em!

Trong lòng tuy là phát ra bực tức, nhưng lại ngăn cản không nổi cảm giác ngọt ngào sắp đem lòng mình hòa tan ra.

Khi sắc quỷ rời đi về sau, tôi chỉnh trang quần áo, đi ra tẩm cung, còn chưa đi đến sân vườn bên ngoài, tôi liền thấy cái thân ảnh quen thuộc kia, trắng tinh tựa như cái bánh bao tôi vừa ăn.

“Tiểu Bạch?”

Bạch vô thường làm sao vẫn ngồi ở nơi này? Đều qua bao lâu rồi.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía tôi, gương mặt ửng đỏ, chậm rãi thôn thôn đi qua, đi lại trước người tôi, kéo kéo y phục của tôi, khi cô ấy nhìn thấy trên cổ tôi điểm điểm dấu mai đỏ, con mắt màu trắng lập tức mở to!

Nửa ngày, con bé đưa tay ra chỉ, chỉ chỉ cổ của tôi, sau đó lại cấp tốc thu về.

Hai ngón tay tái nhợt không ngừng mà đối đâm.

Tôi một chút lấy lại tinh thần, sờ một cái cổ,

Lại nhìn thấy phản ứng tiểu Bạch, liền biết!

Sắc quỷ tên hỗn đản kia, lại trên cổ của tôi lưu lại vết tích!

Cái này khiến tôi làm sao đi ra ngoài?!

Tôi che mặt, tiểu Bạch lại giống như là không nhìn thấy, ở bên kia nhìn trái phải mà nói.

“Tiểu Bạch đang đợi người ở đây, không lâu đâu …”

Tôi hận không thể trên mặt đất đục cái lỗ, chui vào!

Ngay tại lúc tôi ngượng ngùng dùng hai tay che cổ, con mắt không dám nhìn tới Bạch vô thường, tiểu nha đầu đưa cho tôi một khăn lụa màu tuyết trắng, tiện thể cho tôi hai cái ánh mắt.

“Nương nương vẫn là nhanh quấn lên đi.”

Tôi bối rối đem lụa trắng thắt ở trên cổ, mới thở phào nhẹ nhõm, hai người lúng túng một hồi lâu, Bạch vô thường cuối cùng là vươn tay nhỏ, nắm lấy tay của tôi.

“Nương nương, muốn đi cầu Nại Hà xem sao”?

Cô ấy đầu tiên là quan sát tôi một hồi lâu, thấy tôi sắc mặt hồng nhuận, không giống như là thái độ thân thể suy yếu, mới yên tâm hỏi tôi câu nói này.

Tôi nhẹ gật đầu, trong lòng vội vàng đem thái độ quần bách vừa rồi của mình tất cả đều quên sạch sẽ, cùng cô ấy dắt tay cùng một chỗ tiến về cầu Nại Hà.

Cầu Nại Hà tại bên trên Tam Đồ Hà, thời điểm tôi cùng Bạch vô thường đang chuẩn bị từ cửa chính ra ngoài, bị hai binh sĩ mặc khôi giáp ngăn lại. Đọc truyện nhanh nhất tại Tamlinh247.com

Không đợi bọn hắn lên tiếng, Bạch vô thường liền hướng phía bọn hắn hung hăng trừng mắt liếc, ngữ khí nghiêm túc.

“Không biết bản tôn sao?”

“Bạch vô thường đại nhân, chúng tiểu nhân đương nhiên nhận biết, chỉ là nữ nhân này, chúng tôi cũng không có gặp qua, nàng ta không có từ cửa chính đi vào, lại như thế nào từ bên trong ra”?

Bạch vô thường tức giận ngẩng đầu, nổi giận nói:” Các ngươi nếu biết thân phận bản tôn còn ngăn cản chúng ta, các ngươi nhưng biết vị này là ai chăng!”

Cô ấy đem tôi đẩy về phía trước, nói: “Vị này là Diêm Vương hậu, các ngươi đều mở to hai mắt, thả chúng ta đi, bản tôn là đã hẹn cùng Mạnh bà gặp gỡ, đừng để chậm trễ!”

Hai tên lính hiển nhiên không nghĩ tới Bạch vô thường sẽ nói như vậy, tên đầu mang theo mũ giáp nghi hoặc tới gần tôi. Đọc truyện nhanh nhất tại Tamlinh247.com

Dưới mũ giáp to lớn, không nhìn thấy một khuôn mặt người, chỉ có một mảnh đen như mực.

Toàn thân bọn họ đều bị khôi giáp bao trùm lại, tôi hoàn toàn không có trên người bọn hắn nhìn thấy một tia dáng vẻ người, đã cảm thấy cái thân khôi giáp này chỉ có Không khí.

Tôi cũng không có thấy tay bọn hắn, chỉ gặp hai chi đem cây giáo thật dài kia chặn tôi cùng Bạch vô thường lại.

“Bạch vô thường đại nhân, nói miệng không bằng chứng.”

“Làm càn! Ý của ngươi là, bản tôn đang nói láo?!”

Tôi không biết là, cung thủ vệ của Diêm Vương điện địa vị kỳ thật rất cao, nhất là hai cái thủ vệ ở cổng lớn, nghe nói sắc quỷ cho bọn hắn một chút đặc quyền, vì tăng cường độ quản chế, bọn hắn có tư cách triệt để đề ra những câu hỏi nghi vấn cần thiết.

Tôi nhìn thấy tiểu Bạch tức giận đến tóc đều xù lên, mắt thấy cô ấy tùy thời muốn vận dụng năng lực của mình, tôi vội vàng ngăn chặn bờ vai của cô ấy lại, hướng phía cô bé lắc đầu.

Đây không phải sự tình dùng vũ lực đến giải quyết, tôi mới đến Diêm Vương cung, cũng không muốn mang đến quá nhiều phiền phức cho sắc quỷ, còn dẫn tới những người khác trong cung bất mãn đối với tôi.

Bọn hắn không phải muốn bằng chứng sao? Tôi nghĩ đến vòng ngọc trên tay mình, đem tay giơ lên.

“Cái vòng tay hồng ngọc này, có thể trở thành bằng chứng không”? Đọc truyện nhanh nhất tại Tamlinh247.com

Hai tên lính vừa nhìn thấy vòng tay hồng ngọc trên cổ tay tôi, thân thể cao lớn rắn chắc chấn động, lập tức song song quỳ xuống hành lễ.

“Vương.”

Tôi bị cử động đột nhiên xuất hiện của bọn hắn hù dọa, Bạch vô thường nhìn thấy cử động của bọn hắn, rất không vui hừ một tiếng.

“Hiện tại tin chưa, thả chúng ta đi”. Nói xong cũng dắt lấy tay của tôi lách qua bọn hắn, bọn hắn cũng không ngăn cản nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương